Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

Cho ngày Ba mươi tháng Tư: Nỗi đau và Tình yêu



Cho ngày Ba mươi tháng Tư: Nỗi đau và Tình yêu

Nguyễn Thị Từ Huy, viết từ Paris
2015-04-29

000_DM-Hkg10172886.jpg
Một phụ nữ đi ngang những áp phích tuyên truyền cho ngày 30 tháng 4 được trưng bày tại Saigon hôm 11/4/2015.
 
AFP photo
Nếu một cộng đồng có một ngày mà trong ngày đó một nửa số người cảm thấy hạnh phúc và một nửa số người cảm thấy đau khổ thì ta nên đứng về nửa nào?
Những người có hiểu biết và lương tri sẽ chọn đứng về phía nỗi đau.
Tôi chưa bao giờ dám nói gì về ngày ba mươi tháng tư. Bởi vì thực tế quá phức tạp và những gì tôi biết là quá ít ỏi và rất có thể là không chính xác so với sự thật của cuộc chiến, một cuộc chiến mà chỉ tên gọi của nó thôi cũng đã có thể gây ra cả một cuộc chiến khác.
Nhưng hôm nay, tình cờ tôi đọc một tập sách của Václav Havel có tựa đề : « Tình yêu và sự thật cần phải chiến thắng hận thù và dối trá ». Cuốn sách tập hợp một số diễn từ của Havel trong hai năm 1989-1990, trong thời gian ông đứng ra tranh cử và được bầu làm tổng thống của nước Tiệp Khắc, một nước Tiệp Khắc dân chủ ở thời điểm vừa thoát khỏi đêm trường cộng sản chủ nghĩa.
Câu nói trên đây của Havel và tư tưởng của ông khiến tôi có đủ can đảm để muốn viết một vài lời vào dịp này, vào dịp bốn mươi năm kết thúc cuộc nội chiến hay cuộc chiến tranh chống Mỹ giành độc lập hay cuộc chiến tranh giữa hai phe xã hội chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa. Phân định bản chất của cuộc chiến là công việc khó khăn của những người có chuyên môn về khoa học lịch sử, nó đòi hỏi sử gia phải có cả bản lĩnh khoa học lẫn sự can đảm của người trí thức. Việc phân định ấy không thuộc chuyên môn của tôi và tôi cũng không định làm ở đây. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi ý thức được tính chất phức tạp của cuộc chiến.
Độc giả đừng quan tâm tôi sinh ra lớn lên ở đâu hay được dạy dỗ như thế nào. Dù tôi sinh ra và lớn lên ở đâu, dù tôi nhìn lịch sử ra sao, dù tôi đánh giá cuộc chiến như thế nào, thì tôi cũng lựa chọn đứng về phía những người mang nỗi đau đã bốn mươi năm nay chưa được hóa giải. Những nỗi đau cũ vẫn còn nguyên và những nỗi đau mới. Những người mang nỗi đau có thể là người miền Nam, có thể là người miền Trung, cũng có thể là người miền Bắc.
Nhiều người cho rằng, người Mỹ rút khỏi Việt Nam đã bốn mươi năm, nhưng từ đó đến nay cuộc chiến giữa những người Việt với nhau vẫn chưa kết thúc. Những người này không phải là không có lý của họ. Cái lý đó không chỉ được chứng minh bởi hiện tượng di tản vẫn tiếp tục tồn tại cho đến ngày nay, mà còn được chứng minh bởi các vụ bắt bớ những người bất đồng với chính quyền không ngừng tăng lên trong những năm vừa qua.
Vì thế hòa hợp hòa giải được đặt ra như một vấn đề quan trọng đối với dân tộc.
Có những người nghĩ rằng chỉ khi nào chủ nghĩa cộng sản sụp đổ ở Việt Nam lúc đó mới có hòa hợp hòa giải dân tộc. Những người ấy chắc chắn có lý riêng của mình.
Tuy nhiên, liệu ta có thể nghĩ theo một cách khác : chỉ khi nào những người dân hòa hợp hòa giải với nhau, kết hợp lại với nhau để tạo nên sức mạnh chung, thì lúc đó chủ nghĩa cộng sản mới có thể bị sụp đổ ở Việt Nam ?
Tôi là một trong những người nghĩ theo hướng này, và cho rằng tình trạng nghi kỵ, chia rẽ, ly tán hiện nay của người Việt dẫn tới sự suy yếu nội lực của dân tộc, và trở thành điều kiện tốt cho chủ nghĩa cộng sản tiếp tục duy trì và phát triển.
Có những người nghĩ rằng chỉ khi nào chính quyền tiến hành các động thái cần thiết thì mới có thể tiến hành hòa hợp hòa giải dân tộc, và dĩ nhiên họ có lý của họ, đồng thời những gợi ý, những đề xuất mà họ đưa ra đều thuyết phục.
Tuy nhiên, người ta không thể nào tiến hành hòa hợp hòa giải dân tộc một khi còn lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui của mình, nhất là khi họ lấy nỗi đau của anh em trong nhà làm niềm tự hào của họ.
Trước niềm vui mà chính quyền đang lộ liễu phô trương (như đã không ngừng phô trương suốt từ bốn mươi năm nay với một sự kiêu ngạo thái quá), chúng ta không thể hy vọng rằng bộ máy chính quyền đương nhiệm có thể thực hiện việc hòa giải hòa hợp dân tộc.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng chỉ còn hy vọng vào chính chúng ta, những người dân bình thường, những thường dân trong xã hội, của cả hai miền. Cần hy vọng rằng những thường dân chúng ta có thể vượt lên trên (chứ không phải là xóa đi hay quên đi) vết thương lòng của chính mình, để có thể hiểu nhau và từ đó mà tìm lại niềm tin đối với nhau, để có thể kết hợp lại với nhau mà tạo thành sức mạnh chung.
Làm thế nào để có thể vượt lên vết thương lòng của mỗi chúng ta ? Tôi sẽ nói hai ý, đó chính là hai ý tưởng mà Havel đã đề cập đến : tình yêu và sự thật. Tôi đảo ngược trật tự hai cụm từ này của Havel để nói về vấn đề sự thật trước.
Sự thật
Có lẽ chúng ta đều đồng ý với Havel rằng chỉ có sự thật mới có thể chiến thắng sự dối trá. Chúng ta cũng biết rằng bộ máy tuyên truyền khổng lồ của chính quyền độc tài, độc đảng chỉ tuyên truyền những gì có lợi cho chính chính quyền và cho đảng, và như thế tất yếu họ phải tạo ra những dối trá, hoặc tránh không đề cập đến những sự thật bất lợi cho họ.
Các sử gia là những người lẽ ra phải giúp dân chúng nhận thức sự thật lịch sử. Nhưng chúng ta đều biết, trong chế độ toàn trị, sử gia (và không riêng gì sử gia) bị sử dụng như một công cụ phục vụ cho bộ máy tuyên truyền. Vì thế chính họ, chứ không phải ai khác, đã biến lịch sử thành những chuyện kể có lợi cho chính quyền và cho đảng.
Vậy thì, câu hỏi đặt ra là: những ai có thể và phải làm gì để có thể trả lại sự thật cho lịch sử ?
Tôi không có câu trả lời cụ thể. Có lẽ nhìn một cách khái quát thì đó là công việc của những người có trách nhiệm và lương tri, nghĩa là những ai cảm thấy bị thôi thúc bởi trách nhiệm và lương tâm thì cần phải lên tiếng.
Ở đây, tôi muốn nói tới một điểm, một khó khăn thì đúng hơn : thế nào là sự thật?
Có lẽ chúng ta ai cũng muốn mình nói lên tiếng nói của sự thật, ai cũng muốn mình là đại diện cho sự thật. Nhưng khó khăn là ở chỗ : chúng ta chỉ có thể xuất phát từ điểm nhìn của riêng mình, trong khi thực tế là : nếu ta xuất phát từ điểm nhìn riêng mình thì người khác cũng sẽ xuất phát từ điểm nhìn riêng của họ. Nghĩa là 90 triệu người sẽ có 90 triệu điểm nhìn khác nhau, tùy thuộc vào nghiệm sinh và hiểu biết của mỗi người. Nghĩa là sự thật của mỗi người chúng ta chỉ là một trong muôn vàn sự thật của muôn người. Điều này cũng có nghĩa : để có thể tiếp cận với sự thật, chúng ta cần phải đặt sự thật của mình trong quy chiếu với sự thật của muôn người. Nếu ta khăng khăng rằng chỉ có sự thật của ta mới là sự thật, thì lúc đó có thể ta sẽ ở rất xa sự thật.
Toàn bộ đoạn văn trên của tôi (mà độc giả có thể cảm thấy nó rất lằng nhằng) nhằm nói lên điều này : chúng ta rất có thể tự đẩy mình vào tình trạng bị giam cầm trong chính cái điều mà ta tin là sự thật. Lúc đó, dù rằng đúng là ta nắm giữ sự thật ta vẫn sẽ đánh mất sự sáng suốt, cùng với việc đánh mất sự sáng suốt, ta đánh mất khả năng kết hợp với người khác, và như thế đánh mất luôn sức mạnh của mình.
Bao giờ ta thừa nhận rằng trên đời này không chỉ có một sự thật duy nhất của một mình ta, trái lại, có rất nhiều sự thật khác nhau, lúc đó ta mới có thể tìm cách để nhìn sự thật như nó vốn tồn tại, trong toàn bộ tính chất phức tạp và khó nắm bắt của nó.
Bao giờ trong đầu óc của mình, ta chừa chỗ cho những suy nghĩ, cảm xúc, nhận thức của người khác, lúc đó ta mới mong có thể thoát ra khỏi vị thế hạn hẹp của mình để nhìn thực tế từ những góc độ khác, lúc đó ta mới mong có thể giải thoát được chính mình, để ra khỏi không gian riêng của mình và đi đến với người khác, mở rộng trái tim và chìa bàn tay của ta cho họ.
Tình yêu và nỗi đau
Có lẽ chúng ta sẽ đồng ý với Havel rằng chỉ có tình yêu mới chiến thắng được thù hận.
Bao giờ chúng ta suy nghĩ và hành động theo hướng tích cực, không còn bị giam cầm trong thù hận, trong ghét bỏ, nghĩa là không còn bị ràng buộc trong những xúc cảm tiêu cực nữa, thì lúc đó hành động của chúng ta mới có thể có hiệu quả như chúng ta mong muốn.
Bằng thù hận, chúng ta không thể thắng được những kẻ đang nhân danh chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội để « làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân » (cảm ơn nghệ sĩ Kim Chi về cụm từ này). Chúng ta chỉ có thể thắng họ bằng « tình yêu và sự thật » (chữ của Havel), và bằng trí tuệ của chúng ta. Đất nước của chúng ta đang bị tàn phá bởi lòng tham và sự mù quáng của lãnh đạo.
Chúng ta chỉ có thể chống lại lòng tham và sự mù quáng của họ bằng chính tình yêu và sự sáng suốt của chúng ta. Như một nhóm người Hà Nội ít ỏi đang chống lại lòng tham và sự mù quáng của những kẻ tàn phá cây bằng chính tình yêu cây và tình yêu môi trường sống của họ.
Hận thù không giúp chúng ta trở nên sáng suốt, trái lại, hận thù sẽ đẩy chúng ta vào tình trạng mù quáng. Chúng ta có thể nào lấy sự mù quáng để chống lại sự mù quáng ?
Chúng ta chỉ có thể thuyết phục cùng với bằng chứng và lý lẽ, lý lẽ của trí tuệ và lý lẽ của tình yêu.  Hơn nữa, chúng ta cũng không thể giải thoát khỏi nỗi đau của mình, nếu chỉ bằng cách dùng những lời lẽ thô bạo và cay nghiệt. Những lời lẽ ấy có thể giúp giải tỏa cho tâm lý của ta trong chốc lát, trong một giây phút ngắn ngủi khi ta nói ra hoặc viết ra những lời đó. Nhưng khi giây phút đó qua đi, ta sẽ phải tiếp tục đối diện với một thực tế vẫn còn y nguyên trước mắt, thậm chí thực tế ấy ngày càng tồi tệ hơn, ngày càng tuyệt vọng hơn, bởi thực tế ấy được tạo ra từ lòng tham và sự mù quáng của những người đang nắm các vị trí lãnh đạo.
Chúng ta lựa chọn điều gì giữa hai mong muốn : mong muốn giải thoát khỏi nỗi đau đớn của cá nhân mình, và mong muốn toàn bộ đất nước được giải thoát khỏi sự kìm kẹp của chế độ cộng sản, để có thể phát triển một cách lành mạnh, đảm bảo công bằng và nhân quyền cho tất cả mọi người ?
Liệu chúng ta có thể để cho các dân tộc khác nhận thấy vẻ đẹp nhân văn của tình yêu và sự hy sinh trong những nỗ lực bền bỉ, không mệt mỏi của chúng ta nhằm chống lại hệ thống toàn trị ? Liệu chúng ta có thể để lại cho nhân loại những kinh nghiệm quý giá riêng của dân tộc chúng ta, những kinh nghiệm nhân bản dù chúng ta phải trả giá đắt, trong nỗ lực bảo vệ quyền con người và bảo vệ các giá trị người phổ quát ?
Liệu sẽ có một ngày chúng ta có thể nói về chính chúng ta như Václav Havel từng nói về dân tộc Tiệp Khắc: « Khắp nơi trên thế giới, người ta ngạc nhiên tự hỏi ở đâu ra cái sức mạnh to lớn của các công dân Tiệp Khắc, những người vốn cho tới lúc này vẫn phục tùng, chịu tủi nhục, hoài nghi và tưởng chừng như chẳng còn tin gì nữa, nhưng trong vài tuần lễ, một cách chính trực và hòa bình họ đã thành công trong việc tự giải thoát khỏi hệ thống toàn trị. » (L'amour et la vérité doivent triompher de la haine et du mensonge, Václav Havel, Editions de l'Aube, tr.28)
Nếu ngày 30/4 còn có thể cho chúng ta một hy vọng, thì tôi sẽ nói : chúng ta có thể làm được điều đó nếu mỗi người chúng ta có thể vượt lên trên nỗi đau riêng của mình.
Tôi nói điều này trong khi hoàn toàn ý thức được rằng nỗi đau của mỗi người cần được tôn trọng, cần được hiểu và cần được chia sẻ. Và tôi cũng hiểu rằng khi chúng ta vượt khỏi nỗi đau của mình để nhìn thấy nỗi đau của người khác thì lúc đó nỗi đau của chúng ta sẽ mang một chiều kích khác.
Chúng ta có nên thử gộp nỗi đau của cả hai miền lại với nhau, biết đâu chúng ta sẽ đỡ đau hơn, và biết đâu chừng ta có thể tin nhau ?
Có thể chính là trong ánh sáng của nỗi đau, chính là trong khi người này nhìn thấy nỗi đau của người kia, mà chúng ta có thể xóa bỏ thù hận, xóa bỏ bức tường dựng lên giữa hai chiến tuyến; cái bức tường vô hình vẫn tồn tại trong lòng mỗi người từ bốn mươi năm nay; cái bức tường khiến chúng ta người này không thể tin ở người kia, khiến chúng ta nghi kỵ và chia rẽ; cái bức tường khiến cho cờ đỏ và cờ vàng thành ra những vật trở ngại, ngăn cản chúng ta xích lại gần nhau, ngăn cản chúng ta cùng nhìn về tương lai và cùng tạo dựng một tương lai chung.
Những nỗi đau cộng hưởng với nhau có thể tạo thành sức mạnh, và đến lượt nó, sức mạnh này có thể hóa giải nỗi đau, và có thể biến nỗi đau thành tình yêu…
Paris, 29/4/2015
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.

Ký Ức Tháng 4
https://youtu.be/NxTGquwZew4

Xuất bản 16 thg 4, 2015
Năm nào cũng vậy, cứ đến tháng tư là vết thương cũ lại nhói đau cho dù cuộc chiến đã qua đi 40 năm. Đối với dân tộc Việt Nam, thời gian để phục hồi hoàn toàn vết thương từ cuộc chiến là quá lâu.

Theo dõi YouTube: http://bit.ly/11PGb33

Đài Á Châu Tự Do RFA trụ sở tại thủ đô Washington Hoa Kỳ, cung cấp thông tin đa dạng, chính xác, trung thực về các vấn đề thời sự, kinh tế, xã hội, đời sống tại Việt Nam và trên Thế Giới.

Với đội ngũ xướng ngôn viên chuyên nghiệp, yêu nghề; Hòa Ái, Diễm Thi, Chân Như, Vũ Hoàng, v.v… liên tục cập nhật đến quý khán thính giả những tin tức mới nhất, những phân tích, bình luận, các cuộc phỏng vấn liên quan đến những vấn đề người Việt Nam trong cũng như ngoài nước quan tâm.

Theo dõi YouTube: http://bit.ly/11PGb33
Facebook:http://on.fb.me/1vFY6qX
Twitter: https://twitter.com/DaiAChauTuDo
Googe+: http://bit.ly/1yNd1g7
Đài Á Châu Tự Do RFA: http://bit.ly/1uS5BJn

 Tất cả Ý Kiến về ký ức Tháng 4-# 30 Tháng 4
Chuyện quá khứ đã trôi vào lịch sử. Nhân dân Việt Nam bị đẩy vào cuộc chiến tương tàn nhưng không bao giờ hận thù nhau. Đừng gán ghép thực trạng bây giờ là do chiến tranh 40 năm về trước. Hiện tại là chuyện quản lý một quốc gia: làm thế nào san bằng giàu nghèo trong xã hội, nhân dân được cơm no áo ấm và được đối xử công bằng...? Chế độ độc tài độc đảng do cộng sản tiếm quyền cai trị hiện nay không thể nào thực hiện được.  Nga Sô và các nước Đông Âu đã chứng minh điều đó.
CHÚ BA DŨNG ĐỒNG CHÍ X
CSVN bay gio khong co tro toi ac nhu sau 30/4/1975 la "KIEM KE TAI SAN" nua?? CSVN 2015 roi, nen phai co tro "luong thien hay nhan dao" voi 3 trieu dang vien CSVN nen se khong bao gio co mot dan VN nao dam doi hoi "Kiem Ke Tai San" cac "dong chi" Voi dan toc VN chua co "quyen can ban lam nguoi" nhu moi nguoi tren the gioi??? Chi co 3trieu dang vien moi co quyen nay de quyet tam giu gin dieu 4 hien phap, dung khong Ban??

Nguyễn Thế Sơn
Sao các bạn ko đưa điểm tốt về Chính sách của VN. Đất nước VN nhìu thứ đẹp lắm. Hôm nào mình ghé xem Đài RFA đều là nói về nhân quyền, phê phán chế độ. Phải chăng các bạn còn hận thù Bắc Việt. Các bạn lên hận thù Chính phủ Mỹ. Vì chính Đế Quốc Mỹ đã dùng người Việt Đánh người Việt trong chiến tranh VN. Không đâu hoà bình bằng Đất nước tôi các bạn ạ
2

Thành_ Trung
Nói mà không ngại cái mồm, trên facebook thì Block không cho người khác quan điểm comments, ai không tin thử coi xem quay đi quẩn lại vài cái nick quen thuộc vẫn những comments đần độn theo bao năm tháng. đưa ra chủ trương comments văn minh lịch sự nhưng toàn chứa chấp những lời cạn bã. Tôi hiểu tại sao họ Block comment của người bất đồng chứng kiến vì sợ phải nhục, vì trót hô hào tự do ngôn luận, thử hỏi thế nào là dân chủ tự do ngôn luận vậy trên Blog toàn quan điểm 1 chiều nếu vô tư thì để cho mọi người tự do ý kiến đi. cái kết năm 75 là phụ hợp với những loại người như thế này. lịch sử từ cổ chí kim công nhận việc tụt quồn áo dày giép và đu càng trực thăng là 1 lịch sử nhục nhã nhât VN trong mọi thời đại.
1
CHÚ BA DŨNG ĐỒNG CHÍ X
+trung tran Mat Tran Giai Phong Mien Nam da bi xoa ten trong lich su VN co dung khong Ban?? Me Liet si, Me Anh hung VN cung tro thanh Dan Oan co dung khong Ban???


+Vui Le Cuối cùng mức độ nhảm đã gia tăng, thật lòng câu hỏi không muốn trả lời, nhưng có lẽ vì lòng vị tha cao cả nên cố gắng giải đáp. 1 người chỉ có nhã ý nói người khác viết tiếng Việt cho tử tế hay bày tỏ trình độ của mình, nhưng lời nhắc nhở đổi lấy cái thói dốt nát. thói này còn tệ hơn cả thói ăn cắp. ai sóa sổ MTGPMN nói có bằng chứng không mà không biết có tí hiểu biết về lịch sử không, hay chỉ a dua ngậm máu phun người. nói tóm lại cũng chỉ vài từ như bán đất, bán biển, giâng đảo, hèn với giặc ác với dân, ngoài vài từ ngu này thì cũng chả có gì để nói.

thanh huynh
bạn sinh ra sau mốc lịch sử đó chả trách bạn không hiểu, cs mà nhân đạo thì không có hơn 2triệu người việt đã bỏ nước ra đi , bạn thử lấy mốc thời điểm này mà tính đến khoảng 20 năm nữa sẽ còn nhiều người VN lại phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn mà đi nếu họ có điều kiện

laptrinhviet
+thanh huynh Người ta bỏ nước ra đi ko phải vì CS họ ác, bạn phải biết hoàn cảnh đất nước lúc đó chiến tranh tàn phá, và sai lầm của quản lý kinh tế của CNCS theo kiểu cùng làm và cùng hưởng, do vậy ko tạo ra sự cạnh tranh trong lao động vì vậy dân người ta đói khổ người ta mới bỏ nước ra đi..
CHÚ BA DŨNG ĐỒNG CHÍ X
+laptrinhviet hoan nghenh Ban phat ngon Nen can trong vi toi khong muon lap lai cua ong Nguyen Ba Thanh chet khong mim cuoi noi "Thien duong CS". Ban nen di tim cho duoc ong Tap Can Binh(Made in VN) de giai oan cho ong NBT. Vi ong Tap(TQ) da giai oan cho ong Anh quoc, mot nhan vat khong cung mau da, khong cung "tinh dong chi" the ma ong Tap (TQ) lam duoc "SU CO" nay. Bao gio CHXHCNVN moi co ong Tap(VN)?? Dieu nay chi co DBQH CHXHCNVN tra loi duoc. Chu Ban khong du tu cach hoac quyen luc nao de tra loi cho the gioi "biet va hieu"??

Việt Nam
họ qua bên Mĩ toàn nói xấu ĐCS, mình thấy họ mấy người ở Đài này nói theo ý của họ thôi, người dân Việt Nam ở trong nước luôn biết ơn Đảng thì sao mấy ông bà cứ chống phá hoài, hãy nói ra những sự thật đi, sao cứ nói xấu về ĐCS, thua rồi thì thấy ấm ức hả? hãy sống cho tốt đi đừng tìm cách chống phá sự hòa bình yên ổn của VN,


thomoc729
Chính giây phút ngày 30-4-1975 này cũng là lúc đồng hồ khai tử cho khối Cộng sản Đông Âu và Liên Bang Xô Viết bắt đầu khởi động. Việt Nam là miếng mồi tẩm thuốc độc mà Mỹ đã thẩy ra cho bọn Cộng sản Trung Hoa và Liên Xô giành giựt mà chia rẽ, cô lập lẫn nhau. Chỉ tội cho dân Việt Nam mình phải bất đắc dĩ trở thành nạn nhân của chương trình / công cuộc đánh sập Hệ thống Cộng sản Liên Xô mà không cần phải đổ máu của Mỹ.
1
thomoc729
Lãnh đạo giỏi thì không đưa dân mình đến chỗ chết chóc. Đảng ta xây dựng đường mòn Hồ chí Minh và đưa vũ khi  quân đội đánh miền Nam nên mới bị Mỹ ném bom, Đảng ta bất kể dân chết mặc dân, nhưng Đảng ta chỉ biết đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, là đánh cho Trung quốc. Không có trận Trân Châu Cảng thì không có vụ ném bom nguyên tử ở Hiroshima. Không có chiến dịch Đường mòn Hồ chí Minh thì không có viêc Mỹ ném bom Hà Nội. Đâu có ai dư bom đạn, nhân lực, tiền bạc để làm những chuyện vớ vẩn? Sau chiến tranh Thế chiến 2 giữa Nhật và Mỹ đã kết thúc thì người Mỹ đã giúp nước Nhật khôi phục lại nền công nghiệp / kỹ nghệ sản xuất và phát triển vượt bực cho đến ngày hôm nay. Mỹ có bắt Nhật phải bồi thường chiến tranh hay không? Còn Việt Nam ta thì sao? thậm thụt 16 tấn vàng của chính quyền Nguyễn Văn Thiệu đi về đâu? Thứ chồn cáo có làm gì đi nữa thì vẫn là chồn cáo mà thôi, chẳng làm gì cho đất nước mà chỉ chực ăn cắp.

son viet tran
đã nhục rồi thì câm mồm đi,ôm cái nhục đó xuống mồ là vừa,không cần CS,người dân chúng tao sẽ sử tử chúng bay quân vô lại.


Vu Pham
Đã không làm gì tốt đẹp cho đất nước ngồi đó mà ăn tục nói phét. Mấy người chưa đủ tuổi để đòi hỏi quyền tự do, hay quyền gì gì đó mấy người nghỉ ra cho người dân trong nước. Thật thương hại cho những người phải bỏ đất nước ra đi. Ảo tưởng.


Cong Ly Dan Toc
Thật là khiềm diện khi đàm luận về 1 ngày tế nhị và đau khổ của toàn dân Việt Nam cộng hòa. Cả 3 vị hầu như chỉ nhắn đến Cộng Đồng người Việt ở Mỹ. Mà quên là ở khắp thế giới có bao nhiêu người Việt đau khổ cho ngày 30/4. Vẫn còn âm ỉ cho đến ngày nay. Không còn nhớ cuộc biểu tình 30/4/2014của mấy trăm người dân ở Saigon trước lãnh sự quán Mỹ sao? họ hô to " ngày 30/4 là ngày uất hận. Ngày mà dân Miền Nam mất nước. Đảng Cộng Sản là Đảng ăn cướp ! " Cô Diễm Thi nói " Người Mỹ rất là nhân đạo " thật nghịch lý khi đem 2 từ NHÂN ĐẠO mà nói trong chuyên mục này. Người Mỹ nhân đạo thì đã không bội ước, cũng không bán rẻ VNCH cho Cộng Sản tàn bạo khát máu Miền Bắc. Tôi mong cô Diễm Thi rút lại 2 từ này.  Chính xác phải nói là người dân Mỹ họ có lòng Nhân Ái. Chứ còn chính phủ Mỹ chẳng nhân đạo với ai cả! 30.4 biến cố lịch sử tàn khốc nhất nhân loại vậy mà chính phủ Mỹ cũng không cho thuyền nhân cập bờ. Mãi đến 2/5/1975 nhờ 2 thượng nghị sĩ tranh đấu, chính phủ Mỹ mới chính thức cho người VNCH tị nạn !!! Bình luận về 1 ngày đau buồn mà gương mặt của cô Phương Anh và anh chàng Trung Khang thì tươi rói,( chỉ có chị Diễm Thi là thể hiện nét mặt đúng nội dung đàm luận )  cô Phương Anh thì vừa nói vừa cười Tôi không hiểu vì sao RFA có những nhân viên làm việc tệ như thế ???? Phương Anh, Trung Khang nói chuyện cũng không có hồn, không có tâm, không có phong thái. Đàm luận này tốt nhất hãy để anh Nam Nguyên. anh Mặc Lâm, Việt Long làm. Các anh ấy là người đã trải qua thời kỳ ấy và luôn dẫn dắt các đàm luận rất có hồn, từ phong cách đến cách dùng ngôn từ. Sài Gòn là THỦ ĐÔ của Quốc gia VNCH nhưng cô Phương Anh nói thật vô cảm. " so sánh saigon với Tp.HCM hiện nay " Nếu 1 đứa trẻ hay thế hệ trẻ sau 1975 ( không sinh ra ở Sài Gòn hoặc ở trong nước ) nghe câu này, chúng sẽ không hiểu Sài Gòn trước kia là gì? và Thành Phố HCM với Sài Gòn chắc là 2 nơi khác nhau.!!! Nhân đây tôi xin góp ý với cô Phương Anh. người trình bày trong chương trình " lịch sử nước Việt"  Cô nên trình bày chậm rãi, giúp các trẻ em lớn lên ở Hải ngoại chúng có thể nghe được. Những người già cũng có thể nghe được. Trình bày như xe lửa tốc hành như cô ngay cả những người tuổi trẻ thanh niên đôi khi còn không nghe được, mà hầu như là 50% cô nói nuốt chữ. Phần lịch sử nước Việt là phân vô cùng hữu ích, nhất là cho thế hệ trẻ sinh ra tại hải ngoại. Mong RFA và cô Phương Anh nhìn nhận tính quan trọng của chương trình này ! Trên là những góp ý chân thành của tôi. Tôi là người tham gia bình luận hầu như mọi chủ đề của RFA ( với danh xưng khác ). Tôi cũng như cộng đồng người Việt trong nước đều yêu quý RFA. 1 đài Radio đã quá quen thuộc với người trong nước từ hơn 30 năm nay, nhất là người ở Miền Nam hầu như ai cũng nghe RFA và BBC, tôi chỉ mong chút đóng góp ý kiến để mong Quý vị hoàn chỉnh hơn.  Xin đừng vì tự kỷ mà nao lòng hay oán giận. Nếu tôi có điều gì khiếm khuyết hoặc nhìn nhận sai xin Quý vị cứ thẳng thắn góp ý. Rất cám ơn sự đón nhận của Quý vị !


laptrinhviet
Dù sao mình thấy người CS vẫn nhân đạo hơn, họ là người thắng trận nhưng cũng là người chịu mọi chỉ trích thế giới mà chẳng quan tâm những gì họ đã làm.! 1. Thiệt hại họ là người gánh chịu tổn thất nặng nền hơn hơn 1tr lính bị chết, khoảng 5tr người dân bị chết, hàng triệu tấn bom đạn còn sót lại, đất đai bị nhiễm chất độc dioxin,..cơ sở vật chất bị tàn phá sau chiến tranh. 2. Bị áp lực quốc tế về bao vây, cấm vận, cô lập sau chiến tranh và phải chiến đấu để bảo vệ lãnh thổ trức các thế lực bên ngoài Campot và TQ.. 3. Bị chia rẽ về tư tưởng, hận thù sau chiến tranh dẫn tới chống phá nhau. 4. Việc bất cập của XH hiện nay là do sự thay đổi về mô hình kinh tế, quản lý theo xu hướng của thời đại, việc điều hành cả một xã hội 90 người khác với việc ngồi vẽ ra những chiếc bánh và tô màu cho nó. 5. Sau cuộc chiến tôi nghĩ hiện tại đa số những người CS và những người CH trong nước họ đều chung tay khắc phục lại hậu quả của chiến tranh, hàn gắn vết thương, chỉ có một số người bỏ nước ra đi họ ko tham gia vào tái thiết đất nước và vẫn giữ trong mình tư tưởng của người bên kia chiến tuyến nên còn giữ hận thù với nhau. 6.Ngay từ trong cuộc chiến người CS họ đã nghĩ tới việc khắc phục hậu quả, thay vì trả thù bằng cách sát hại, hoặc bỏ tù, thì họ tập trung vào các trại cải tạo (cái này thì sau bất kì cuộc chiến nào cũng có để tránh việc nổi loạn), có thể nhiều người nói ở trong trại ăn kham khổ thực chất đấy là họ đã được ăn một phần quân lương của quân đội còn người dân ở ngoài lúc đó còn ăn uống khổ sở hơn. Mình là một người thế hệ sinh ra trong hòa bình, nhưng mình thích tìm hiểu về lịch sử của VN mỗi khi đọc phản hồi của cả người bên này và bên kia đều thấy nhiều người họ giữ tư tưởng hận thù quá hẹp hòi, và vô tình lôi kéo con cháu họ vào vòng xoáy của sự hận thù và chia rẽ dân tộc, nhất là các cơ quan truyền thông việt ngữ ở hải ngoại. Điều mình mong muốn nhất đó là những người VN dù bên này hay bên kia, thế hện trước hay sau 30/4 cùng nhau góp sức xây dựng lại đất nước ngày một tiến bộ hơn..
7
son viet tran
chúng luôn mượn danh dân chủ để phá hoại đất nước.
Cong Ly Dan Toc
+son viet tran chúng là lũ gian tà phản động mà ! Chúng lợi dụng chữ dân chủ từ đầu. Đặt tên nước là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa Nhưng chẳng có chút dân chủ nào. Đến nay chúng tàn phá đất nước dã man quá.  Tham nhũng tràn lan, giai cấp Công Nhân và nông dân đói khổ quá ! Chùng còn có 1 bộ phận không nhỏ sẵn sàng bán nước theo Tàu

Cánh Thép Channel
Năm nào cũng vậy, cứ đến tháng tư là vết thương cũ lại nhói đau cho dù cuộc chiến đã qua đi 40 năm. Đối với dân tộc Việt Nam, thời gian để phục hồi hoàn toàn vết thương từ cuộc chiến là quá lâu.
5

son viet tran
đúng là lũ rắn độc việt gian phản đông cõng rắn cắn gà nhà con cháu Lê chiêu Thống.


Vinh Hoa Xuân
ong ba cha me cua cac the he truoc day ho song than thoai co tich lam nen de bi cong san lua dao hien nay co nhung ba me viet nam anh hung da dua chong con minh den cai chet co nguoi thui thui trong cai choi rach ko chong con va chau chang ai den an ui dieu gi den nuoc cuoi may man lam lam cap cho can nha tinh nghia thi ba ta cung gan dat xa troi


phin truong quang
kí ức tháng 4 mãi mãi không quên trong lòng dân tôc việt và nhất là người tị nạn cs chúng ta là thế hệ sau hãy nhìn kĩ lại việc cs đã làm cho người bên kia chiến tuyến


Vinh Hoa Xuân
toi song  thoi che do viet nam cong hoa chi co 8 nam thoi nhung khi toi da va dang song thoi cong san den nay la40 nam that su toi ko thich che do nay boi vi toi da hieu duoc nhung gi cong san lam , toi cung co mot suy nghi khach quan khi toi xem cac lich su da qua toi nhan thay viet nam cong hoa truoc day la co chinh nghia het long vi dat nuoc vi dan nhung that bai o cho la de cho viet cong hoat dong khap noi  va cac tung lop nen nguoi my da nhin thay va ho da rut lui con ve phia cong san chi la chinh nghia ao nen da that bai khi danh duoi my.cho den nay moi mat deu thua xa cac nuoc lang gieng boi vi chinh sach kem kep ko co dan chu.


dcsvn hen voi giac, ac voi dan
hiep paris 1973 cong san vn hok ton thu luat quoc te ,,nen mien nam mat nuoc sau 2 nam 1975,,khi nguoi my bo roi dong minh vnch


Đặng Tuấn Anh
NÓi đi cũng phải nói lại, xã hội nào, chế độ nào cũng có cái mặt tốt mặt xấu, công nhận là xã hội việt nam có nhiều cái ko dc lòng dân, nhưng đài rfa cũng dễ hiểu là ăn tiền của chính phủ mỹ nên nói tốt cho chính phủ mỹ là nhân đạo lắm nghe lố bịch lắm, nhân đạo mà rải chất độc da cam mà kêu nhân đạo , mà hình như đài rfa ko bao giờ đưa các tin tức về các vụ kiện của các nạn nhân chất độc da cam thì phải, toàn bêu các mặt xấu của chính phủ vn thì xóay vào, còn mặt tốt thì ko đả động đến, đúng là đài rfa là tuyên truyền phiến diện
1
MrSMILELOVES
+Vui Le Đúng là bạn chỉ nghĩ được một chiều.xin thưa với bạn các nước phát triển chẳng cho không các nước nghèo cái gì cả mà ăn xin.. nếu ko có giao dịch thương mại thì các nước phát triển cũng phải bỏ nhân lực ra mà làm ruộng, rồi tivi điện thoại sản xuất ra cũng chỉ để cho dân họ dùng chứ ko bán được sang nước khác đâu..thế nên đừng bảo nước mỹ đang bố thí cho nước khác, mà xét một cách công bằng thì họ đang lấy một phần sức lao động của các nước nghèo hơn...
Bất Quần Nhạc
+Đặng Tuấn Anh Hỏi thế gian, có ai tuyên truyền bằng Cộng Sản? Hên là người Việt còn đỡ hơn người Bắc Triều Tiên.

thanh bình
toàn phản động


 

Xem thêm
 
NGƯỜI VIỆT KHÔNG THỂ " HH & HG ..."
http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2016/07/nguoi-viet-khong-hh-hg.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét