Thứ Ba, 9 tháng 5, 2017

VIỆT TÂN THOÁT THAI MẬT TRẬN HCM

KHỦNG HOẢNG NHÂN CÁCH
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
https://www.bacaytruc.com/index.php…
Cuộc đấu tranh giữa Quốc Gia và Cộng Sản là cuộc đấu tranh giữa Thiện và Ác, giữa sự Trong Sáng và sự Mờ Ám, giữa Lương Tâm và Vô Lương Tâm, giữa Sự Thật và sự Dối Trá. Nếu một ngày nào đó bọn cầm quyền Việt Cộng tuyên bố từ bỏ Chủ nghĩa Cộng Sản, nhưng chúng vẫn duy trì cái Ác, cái Mờ Ám, cái Bất Lương, nói một đường làm một nẻo thì chúng ta càng chống mạnh mẽ hơn.
Nếu đoàn thể nào đội lốt người Quốc Gia, giương cao ngọn Cờ Vàng mà lại có những hành vi lưu manh y hệt như Việt Cộng thì chúng ta càng chống một cách khôn ngoan hơn, quyết liệt hơn, bởi nó sẽ vô hiệu hóa chúng ta bằng cách chụp cho chúng ta là tay sai Việt Cộng.
Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, một sĩ quan cao cấp trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, dùng phương châm “cứu cánh biện minh phương tiện” của cộng sản để áp dụng trong tổ chức mệnh danh “Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam” (viết tắt: Mặt Trận). Tôi kịch liệt chống chủ trương bá đạo của ông Hoàng Cơ Minh, vì nó sẽ đưa đến sự tai hại cho Đất Nước chẳng khác gì Việt Cộng..
Khi sự phân hóa giữa ông Hoàng Cơ Minh và ông Phạm văn Liễu xảy ra, ông Nguyễn Xuân Nghĩa đứng về phía anh em Hoàng Cơ Minh, Hoàng Cơ Định, bởi vì anh em giòng họ Hoàng Cơ nắm hầu bao tài chánh, còn ông Phạm văn Liễu hữu dõng vô mưu, dùng ba tấc lưỡi quảng cáo láo để mang tiền về nạp cho anh em nhà Hoàng Cơ. Trong bài “Nguyễn Xuân Nghĩa Anh Là Ai?”, tôi đã đặt cho anh ta những câu hỏi, nhưng anh ta im lặng vì không thể trả lời. Nguyễn Xuân Nghĩa là cháu gọi Tổng Bí thư Việt Cộng Mười Cúc Nguyễn văn Linh bằng bác, có hành tung rất đáng nghi ngờ. Là một người ở lại Việt Nam sau năm 1975, cộng tác với Việt Cộng, Nguyễn Xuân Nghĩa được Việt Cộng sắp xếp ra đi chính thức, chắc chắn phải có mục đích. Tôi suy đoán Nguyễn Xuân Nghĩa vào “nằm vùng” trong Mặt Trận nhằm gây phân hóa nội bộ. Tôi gọi Nguyễn Xuân Nghĩa là “master mind” bởi vì anh ta thông minh hơn cái đám Hoàng Cơ Định, chỉ có tính tham mê tiền, giỏi trò tiểu xảo, chứ không có mưu lược và đạo đức. Nếu ai có dịp đọc cương lĩnh, điều lệ, cách tổ chức đảng Việt Tân thì sẽ thấy nó rập khuôn cương lĩnh, điều lệ của đảng Việt Cộng. Hoàng Cơ Minh say mê làm lãnh tụ nổi tiếng như Hồ Chí Minh – tên tội đồ dân tộc – bắt chước cách ăn mặc và diện mạo, nên dễ bị Nghĩa cho vào tròng.
Hoàng Cơ Minh bí mật gặp gỡ Đại úy Thám báo Nhảy Dù Trương văn Út, biệt danh Út Bạch Lan, để yêu cầu anh thành lập biệt đội Ký Con cho Mặt Trận. Ký Con là đảng viên Quốc Dân Đảng, từng ám sát nhiều tên Thực dân Pháp và tay sai. Người sĩ quan Quân lực Việt Nam Cộng Hòa Trương văn Út đã từ chối. Nếu nhận lời, anh đã phạm tội giết người và chắc chắn sẽ bị FBI điều tra. Chủ trương ám sát kẻ chống đối phát xuất từ Hoàng Cơ Minh, chứ không phải Phạm văn Liễu. Nguyễn Xuân Nghĩa đổ tội đội ám sát K-9 do ông Phạm văn Liễu thành lập gồm các phần tử đặc biệt là không đúng sự thật. Tôi cho đó là sự vu cáo bất lương đối với người đã qua đời không thể lên tiếng phản bác. Đại tá Trần Minh Công, phát ngôn viên của Mặt Trận HCM, cần phải lên tiếng để thanh minh cho người đã khuất.
Ông Nguyễn Đạm Phong là nhà báo đầu tiên lên tiếng sự lừa bịp của Mặt Trận HCM. Ông đã bị Mặt Trận cảnh cáo, đe dọa, nhưng ông vẫn dũng cảm tiến bước điều tra. Tôi cảm phục ông Nguyễn Đạm Phong, mặc dầu ông không phải là cựu quân nhân VNCH, nhưng ông xứng đáng là một chiến sĩ Quốc Gia theo đuổi lý tưởng mà Miền Nam đã chiến đấu ròng rã trong 21 năm (1954 – 1975).
Tại sao Mặt Trận HCM có thể tự tung tự tác trên một xứ sở tôn trọng pháp luật? Tại vì Mặt Trận HCM nhận thấy những cơ sở thương mại, những tư gia của người Việt bị cướp mà không dám tố giác cho cảnh sát. Do đó, Mặt Trận tha hồ thực hiện những hành vi của bọn cướp. Một câu hỏi khác phải đặt ra. Tại sao những đảng chính trị như Đại Việt, Việt Quốc, những đoàn thể quân nhân chủ trương tiêu diệt cộng sản lại im lặng trước hành vi thảo khấu của Mặt Trận HCM? Có phải quý vị cũng sợ hãi giống như những thường dân lương thiện sợ Mặt Trận HCM uy hiếp? Chẳng lẽ quý vị chỉ đòi tiêu diệt Việt Cộng ở trong nước, mà lại phớt lờ những hành vi cướp bóc của Mặt Trận HCM tại nơi mình đang sinh sống? Vậy người ta cười chê quý vị Chống Cộng bằng mồm thì đâu có sai?
Ai cũng nói đảng Việt Cộng là một đảng cướp của giết người. Không! Đảng Việt Cộng tồi bại hơn đảng cướp. Bởi vì đảng cướp đời thường không nhân danh Tổ Quốc, Dân Tộc để đi ăn cướp. Đảng Việt Tân cũng giống đảng Việt Cộng, cũng nhân danh Tự Do, Dân Chủ, bày ra những trò gây quỹ bịp bợm để giúp những nhà đấu tranh cho quyền làm người ở Việt Nam, để “Cám Ơn Anh” rất xôm tụ nhưng chủ đích là bỏ tiền vào túi riêng. (Cám ơn N. T. Tú đã tìm ra bằng chứng ăn cắp của Việt Tân).
Năm 1954, Trung Cộng giúp Việt Cộng nhân lực và vũ khí tạo nên chiến thắng Điện Biên Phủ mà bộ máy tuyên truyền Việt Cộng gọi là chấn động địa cầu. Hồ Chí Minh và đồng bọn biến nhân dân trên một nửa nước thành súc vật bằng nền chuyên chính vô sản: Có đầu nhưng không được nghĩ đến tư tưởng gì khác ngoài tư tưởng Mác-Lê; có mồm nhưng không được nói điều gì khác ngoài điều đảng dạy cho nói và gắt gao kiểm soát bao tử. Do chính sách đó, người dân trở nên hèn, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ đói, nhân cách dần dần bị mất hẳn. Bởi vậy, những người trí thức bồi bút như Vũ Khiêu, những cách mạng lão thành như Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh tới giờ phút này vẫn ca ngợi tên tội đồ Hồ Chí Minh một cách trơ trẻn, vì nhân cách làm người cả hai hạng người đó đều không còn.
Miền Nam vừa thoát ra khỏi tình trạng nô lệ Thực dân Pháp, nền dân chủ tuy đang phôi thai, nhưng nhân phẩm con người không hề bị chà đạp. Thế mà lại nẩy sinh ra một số hạng người không có nhân cách. Chẳng hạn, Ngoại trưởng Vũ văn Mẫu là người rất được Tổng thống Ngô Đình Diệm kính trọng. Lúc nào Tổng thống Ngô Đình Diệm cũng gọi ông Mẫu bằng Ngài. Khi cái gọi là Phong trào Tranh đấu Phật giáo mới nổi lên, Vũ văn Mẫu liền phản bội, cạo trọc đầu để chống chế độ. Trí Quang liên tục chống phá, gây bạo loạn cho tất cả chính quyền sau đó, kể cả chính quyền Phật giáo Phan Khắc Sửu – Phan Huy Quát, chính quyền “Con Cầu Tự Chùa Hương” Nguyễn Cao Kỳ. Nhưng Vũ văn Mẫu không nhìn ra Trí Quang là tên giặc Thầy Chùa, vẫn bưng tráp chạy theo làm tay sai “Thầy” Trí Quang cho đến lúc được làm Thủ tướng một ngày vào cuối Tháng Tư năm 1975. Những tên trí thức chạy theo Việt Cộng, những tên ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng Sản để giật sập chế độ Việt Nam Cộng Hòa khiến cho dân tình khốn khổ dưới tay lũ quỷ cộng sản, Đất Nước sắp lọt vào tay Tầu Cộng mà bọn chúng không hề có một hành động hay một lời nói sám hối. Bọn người này tôi gọi là bọn vô nhân cách!
Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh lập ra cái đảng Kháng Chiến cuội, đánh lừa lòng yêu nước và niềm tin của những người Chống Cộng, thi hành chủ trương khủng bố để bịt miệng những người lên tiếng tố giác sự lừa đảo. Mặt Trận tan vỡ vì sự “ôm trọn gói” đống tiền bất chính quyên góp được, vì lòi ra sự dối trá về 36 tổ chức, 10 ngàn quân kháng chiến; chứ không vì khác chủ trương hay đường lối. Lẽ ra, những người Chống Cộng, yêu nước trót tham gia Mặt Trận HCM phải có hành động như Thiếu tá KQ Đào Bá Hùng – bút hiệu Đào Vũ Anh Hùng – là lên tiếng tố giác hành vi bịp bợm, lừa đảo của anh em nhà Hoàng Cơ để bảo vệ chính nghĩa trong sáng của người quốc gia yêu nước mới phải.
Nhà văn Đào Vũ Anh Hùng viết bài “Vàng Rơi Không Tiếc” gửi cho những tờ báo có chủ nhiệm, chủ bút vốn là bạn tâm giao đồng nghiệp của tác giả trước năm 1975, nhưng không một chủ nhiệm, chủ bút nào dám đăng cả. Tôi phụ trách tờ Lý Tưởng, giai phẩm Không Quân VNCH, đã chấp nhận đăng, liền bị Mặt Trận HCM khủng bố, đe dọa và đòi tịch thu báo. Lúc bấy giờ là năm 1988, trong khi “lãnh tụ” Hoàng Cơ Minh đã đền tội tại vùng biên giới Thái Lào từ năm 1987, nhưng Mặt Trận vẫn giữ hành vi khủng bố bất cứ ai dám nói lên Sự Thật. Tờ báo Kháng Chiến đều đều đăng thư “Chiến hữu Chủ tịch” từ trong nước gửi ra thăm hỏi đồng bào và các cháu nhi đồng ở hải ngoại vào dịp Tết Nguyên Đán, Tết Trung Thu để gây quỹ nuôi 10 ngàn quân kháng chiến ma! Và mô tả những trận đánh ác liệt của Kháng Chiến Quân triệt hạ các đồn Công An Việt Cộng hết sức ngoạn mục, giống như Xi Nê... Ma!
Tôi hỏi anh Nguyễn Ngọc Bích, một nhà truyền thông đang làm Giám đốc chương trình Việt ngữ của đài RFA: “Anh biết Việt Tân thoát thai từ Mặt Trận HCM, một tổ chức kháng chiến bịp bợm, tại sao anh cất công dịch những tài liệu huấn luyện cán bộ sang Anh ngữ cho Việt Tân? Anh có biết anh làm như vậy là tiếp tay với bọn lừa đảo? Là đầu độc tuổi trẻ Việt Nam”? Anh Bích đã biện bạch rất yếu về việc thông đồng với Việt Tân. Tôi không còn sự cảm mến anh Nguyễn Ngọc Bích như trước!
Chúng ta mất nước là mất toàn bộ các quyền Lập pháp, Hành pháp, Tư pháp. Nhưng còn một thứ quyền rất quan trọng: Đó là quyền Ngôn Luận để phụng sự chính nghĩa mà chúng ta đã bảo vệ suốt 21 năm ở Miền Nam. Tại sao người làm Truyền Thông không nhận thấy mình đang mang một sứ mạng nặng nề trên vai là chống lại bọn nhân danh “Giải Phóng Việt Nam” để lừa bịp đồng bào? Phải chăng người làm Truyền Thông đã mất hết lương tri chức nghiệp để biến thành kẻ không còn nhân cách?
Năm 2015, nhà báo Hoa Kỳ AC Thompson thực hiện cuốn phim “Terror In Little Saigon” (Kinh Hãi Tại Little Saigon) để phanh phui tội ác của Mặt Trận HCM. Lẽ ra các nhà làm Truyền Thông và Cộng Đồng phải lên tiếng cám ơn AC Thompson đã giúp mình vượt qua sự sợ hãi để có hành động xứng đáng với tư cách người công chính đứng về phía chống lại CÁI ÁC mới phải chứ!
Đầu năm 2015, nhân vụ nhà báo Charlie Hebdo bị quân khủng bố giết chết, có hơn 40 lãnh tụ trên thế giới đến Paris, nắm tay nhau, cùng giương cao tấm biển “Je Suis Charlie” để ùng hộ người mới qua đời, tôi viết bài “Je Suis Charlie” để kể lại việc tôi bị Mặt Trận khủng bố vì đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” và hài tội các ông Hoàng Cơ Định, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Xuân Ninh Nguyễn Kim Huờn. Tôi gửi bài viết của tôi đến các báo có đông độc giả như Người Việt, Việt Báo, Việt Mỹ … nhưng không tờ báo nào đăng. Không phải tôi muốn bài viết của tôi được đăng trên báo giấy, vì đã có mạng lưới toàn cầu Internet. Tôi chỉ muốn thử để biết các báo ấy có phải là tay sai của Việt Tân mà thôi. Tôi rất khinh những người làm Truyền Thông đã im lặng, không dám đăng tải lời tố giác của một chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa về sự bạo hành và bất lương của một tổ chức Kháng Chiến Bịp. Trước kia, tôi cảm thông sự im lặng của truyền thông vì sợ sự khủng bố của băng đảng Hoàng Cơ Minh. Nhưng nay Việt Tân không dám sử dụng bạo lực như cái thời của Mặt Trận còn K-9, mà truyền thông vẫn im lặng, có phải vì họ đã nhận đồng tiền nhớp nhúa từ sự lừa đảo? Tôi coi sự im lặng đó là đồng lõa với tội ác và đánh giá những hạng người làm Truyền Thông đó là bọn con buôn chữ nghĩa để kiếm cơm; chứ không có lý tưởng phụng sự SỰ THẬT.
Để ủng hộ tinh thần Nguyễn Thanh Tú đi tìm công lý cho cha, tôi đã tham dự cuộc họp báo của Tú vào ngày 15 tháng 3 năm 2017 tại Westminster và ngày 29 tháng 4 tại San José. Tôi muốn chứng tỏ tôi không vô cảm trước nỗi bất hạnh của người con có cha bị quân khủng bố giết trước mắt.
*
Kính thưa quý anh chị cựu chiến sĩ trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa,
Bọn cộng sản Miền Bắc đi xin súng ống, đạn dược của Nga Tàu, phát động cuộc chiến tranh xâm lăng phi nghĩa, nhưng núp dưới chiêu bài giải phóng dân tộc. Miền Nam tất nhiên phải cần đến sự trợ giúp của Hoa Kỳ để có phương tiện chống lại sự bành trướng của Đế quốc Đỏ. Đó là công cuộc tự vệ đầy chính nghĩa. Thế nhưng các lãnh đạo chính trị, tôn giáo, quân sự đã không đoàn kết với nhau để bảo vệ chính nghĩa. Cho nên bọn ngụy hòa, bọn đội lốt tôn giáo lợi dụng tình trạng chia rẽ đó để biểu tình đuổi Mỹ, kêu gọi Miền Nam buông súng mà không yêu cầu cộng sản rút quân về Bắc.
Quý chiến hữu đã chiến đấu hết sức anh dũng trong hoàn cảnh vô cùng nghiệt ngã, bởi vì vững tin vào chính nghĩa bảo vệ Miền Nam. Trong khi đó cấp lãnh đạo Quân, Binh chủng không dám đặt vấn đề với vị Tổng Tư lệnh về những sự việc làm nản lòng chiến sĩ. Vụ mua quan bán chức âm thầm còn giấu diếm được, nhưng vụ buôn lậu “Còi Hụ Long An” nổ ra ầm ĩ như thế mà cho đến nay không ai rõ Tướng Thiệu hay Tướng Khiêm là thủ phạm. Chúng ta mất chính nghĩa từ đó.
Mất nước, tất cả mọi người đều mang thân phận tị nạn, sống nhờ vào lòng hảo tâm của quốc gia tạm dung. Một ông Phó Đề đốc Hải quân lập ra cái tổ chức kháng chiến bịp bợm, lừa đảo, khủng bố bất cứ ai dám nói lên sự thật. Thế mà Hội đồng Tướng lãnh do ba ông Tướng Chung Tấn Cang (Hải quân), Dư Quốc Đống (Nhảy Dù), Trần văn Minh (Không Quân) đồng Chủ tịch, lãnh đạo hơn 80 ông Tướng trên khắp thế giới không hề hé răng yêu cầu Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh hãy chấm dứt trò khủng bố, lừa bịp khiến cho đồng bào mất niềm tin. Lúc bấy giờ tôi đã nêu lên câu hỏi: “Cùng mang thân phận tị nạn, quý vị Tướng lãnh đều không còn quyền lực, quyền bính, ngay cả quyền uy thì lấy tư cách gì để triệu tập Đại Hội Toàn Quân? Quân ở đâu ra? Nhưng nếu đã trót đặt ra Hội Đồng Tướng lãnh có hệ thống hàng dọc hàng ngang, tại sao không Tướng lãnh nào công khai lên tiếng cảnh giác Tướng Hoàng Cơ Minh làm Kháng Chiến Bịp là giết chết chính nghĩa Quốc gia?”
Ngày 30 tháng 9 năm 2007, cựu Trung tướng Phạm Quốc Thuần – SVSQ Khóa 5 Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt – viết tâm thư cho Tướng Bùi Đình Đạm, đặt ra nhiều vấn đề, trong đó có việc ông Nguyễn Xuân Vinh loại trừ Tướng Lê Minh Đảo ra khỏi chức Chủ tịch Hội Đồng Đại Diện, nới rộng hoạt động của Tập Thể đến các Hội Đồng Hương và phối hợp với Việt Tân đổi Ngày Quốc Hận 30 Tháng Tư thành “VN Freedom March”. Tướng Bùi Đình Đạm im lặng, không thèm giải thích.
Từ năm 2003, nghe tin Tướng Bùi Đình Đạm và Tướng Nguyễn Khắc Bình – thủ hạ của Việt Tân – âm mưu đẩy ông Nguyễn Xuân Vinh – cựu Tư Lệnh KQ – ra làm Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ, tôi đã gọi điện thoại khuyên ông Vinh không nên làm công cụ (tay sai) cho cái đảng Việt Tân bịp bợm. Nhưng ông Vinh bị con quỷ háo danh làm mê muội, nên cứ ôm cái chức Chủ tịch Tập Thể cho tới ngày hôm nay! Mặc dầu ông Vinh viết sách “Theo Ánh Tinh Cầu” ca tụng Bằng Phong Đặng văn Âu lên tận mây xanh, nhưng không vì thế mà tôi nhắm mắt trước sự kiện ông tiếp tay cho bọn lừa đảo, bịp bợm làm tiêu tan Niềm Tin của đồng bào. Tôi không vô lễ với cấp chỉ huy cũ. Vị đại tiền bối như Vua Lê Chiêu Thống mà rước “voi về dày mồ” vẫn bị hậu thế lên án về tội bán nước đấy thôi!
Trung tướng Phạm Quốc Thuần từng ủng hộ Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh lúc ban đầu, nhưng ông đã nhận ra những trò ma giáo của anh em nhà Hoàng Cơ Minh, nên ông đã bước ra và đã lấy tình chiến hữu để ngăn ông Bùi Đình Đạm chấm dứt a tòng, đồng lõa với băng đảng Việt Tân. Tướng Thuần là người có nhân cách lớn. Trong khi đó Tướng Nguyễn Khắc Bình, Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh vẫn đắm chìm trong vũng bùn Việt Tân mà không chịu phục hồi nhân cách.
*
Kính thưa quý đồng chí Đại Việt, đồng chí Việt Quốc quý mến,
Trong quá khứ, hai đảng Đại Việt và Quốc Dân Đảng đã từng kết hợp với nhau thành Đại Việt Quốc Dân Đảng, nên tôi gọi anh em bên Việt Quốc là đồng chí, chắc chẳng có gì sai?
Tuy tôi ngưng sinh hoạt đảng đã khá lâu, nhưng lý tưởng “Dân Tộc Sinh Tồn” vẫn không hề phai. Hơn nữa, tôi còn là người lính VNCH, dù đã buông súng, nhưng tinh thần chống Việt Cộng không bao giờ lay chuyển. Bởi vì Việt Cộng chỉ làm cho dân tộc đau khổ và giống nòi mất nhân cách. Tôi tin rằng các đồng chí còn hoạt động trong đảng, ắt các đồng chí phải có tinh thần quyết liệt diệt Việt Cộng hơn tôi. Tôi mong rằng các đồng chí không thể nói với tôi rằng các đồng chí chỉ đặt trọng tâm lật đổ bạo quyền trong nước mà lại phớt lờ câu tuyên bố của ông nhạc sĩ Trúc Hồ: “Chúng ta không đòi lật đổ chế độ. Cái đó hoàn toàn sai …” như là một lời hiểu thị của cán bộ cộng sản cho người tị nạn phải thi hành. Các đồng chỉ hãy mở video clip này mà nghe (https://www.youtube.com/watch?v=pbWlPNCDCz8) thì sẽ nhận thấy Trúc Hồ láo lếu cỡ nào. Nhiều thính giả gửi thư yêu cầu Trúc Hồ giải thích thì hắn không thèm trả lời. Thái độ ngạo mạn của Trúc Hồ như thế nhưng rất nhiều kẻ xum xoe theo hắn vì vẫn có nhiều kẻ thèm “micro” và thèm ánh đèn sân khấu.
Các đồng chí nên nhớ rằng các đồng chí đang hoạt động trong một tổ chức chính trị, có cương lĩnh, nội quy và có đưa tay tuyên thệ; chứ không phải hoạt động trong hội đồng hương, hội ái hữu để chỉ biết đặt nặng vấn đề ca hát với ngâm thơ! Chúng ta phải triệt hạ băng đảng Việt Tân để làm sạch cộng đồng.
Đảng Việt Tân có những đặc tính lừa đảo, bịp bợm như Việt Cộng và có đường lối hoạt động ma mảnh như Việt Cộng, nhưng nguy hiểm hơn Việt Cộng vì có những phần tử mang danh nghĩa quốc gia chống Cộng, nhưng vô tư cách, nên làm tay sai cho Việt Tân. Việt Cộng không thể đứng ra làm Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ. Việt Cộng không thể đứng ra gây quỹ “Cám Ơn Anh”, Việt Cộng không thể lập Hội Chuyên Gia. Việt Cộng không thể lập đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu …
Nguyễn Thanh Tú – con trai ký giả Đạm Phong bị ám sát – điều tra rất công phu để đem ra ánh sáng công lý những tên bề ngoài mang danh chống Cộng nhưng thực chất là băng đảng Việt Tân, tức là Tú đã giúp cho các đồng chí hơn nửa chặng đường. Tôi đề nghị Đại Việt Cách Mạng, Tân Đại Việt và Việt Quốc nên thống nhất làm một giống như Đại Việt Quốc Dân Đảng trước kia để quần chúng thấy rõ các đồng chí thực sự có lòng yêu nước, yêu dân. Nếu các đồng chí chỉ lâu lâu tổ chức trình diện Ban Chấp Hành, viết vài ba cái Tuyên Ngôn, Tuyên Cáo lên án Việt Cộng có tính cách chiếu lệ, thì theo tôi, các đồng chí đang làm ô danh Đảng trưởng Nguyễn Thái Học, Đảng trưởng Trương Tử Anh đó!
Việt Cộng đang bán nước, làm nhục giống nòi, chúng ta không đủ sức lật đổ bọn chúng. Việt Tân cũng đang làm nhục người tị nạn vì chúng dùng tiền đóng góp của người tị nạn để làm công cụ cho cộng sản. Các đồng chí hãy dùng kinh nghiệm hoạt động đảng để biết rằng Việt Cộng luôn luôn dùng kỷ thuật “Blackmail” để điều khiển con mồi của mình. Việt Tân làm nhiều điều khuất tất, mờ ám, phản phúc là những yếu tố giúp cho Việt Cộng nắm đầu. Vì vậy, tôi xin báo động để các đảng chính trị, các đoàn thể tôn giáo (chống Cộng), các Hội Cựu Quân Nhân hãy bắt tay nhau triệt hạ băng đảng Việt Tân thì mới mong bảo vệ NÒI GIỐNG VIỆT đang trên đà diệt chủng.
Một nòi giống làm ngơ, lãnh đạm trước những hành vi tồi bại của bọn làm Kháng Chiến Bịp, chỉ biết say sưa với các màn trình diễn mang tính hình thức, chỉ chuộng trí thức dõm – bằng cấp thì to, nhưng trái tim thì nhỏ – đạo đức giả, mặc áo thụng vái nhau thì chắc chắn nòi giống đó sẽ tiêu vong. Bởi vì những người tử tế, người có nhân cách sẽ chối từ nhìn nhận mình thuộc giống dòng đó.
Chúng ta may mắn thoát ra khỏi hỏa ngục Đỏ Việt Cộng. Những người mang dòng máu Việt lưu vong trên khắp thế giới giống như những sinh vật hiếm quý (endangered species) trong nhân loại mà không ai quan tâm bảo vệ. Vậy chính chúng ta phải tự bảo vệ NÒI GIỐNG VIỆT cho tổ tiên mà thôi!
Bảo vệ bằng cách nào? Xin thưa, bảo vệ bằng trau dồi NHÂN CÁCH, đừng vì lợi, vì danh mà a tòng với Việt Cộng, với Việt Tân là hai tổ chức tội ác, lừa bịp, dối trá, hô hào lý tưởng cao đẹp NHÂN QUYỀN – DÂN CHỦ, mà thi hành những thủ đoạn tồi bại, nhớp nhúa làm ô danh NÒI GIỐNG.
Nhân loại tiến bộ từ thời đại ăn lông ở lỗ đến thời đại đồ đá, thời đại đồ đồng, thời đại cơ giới, thời đại Internet… Nòi giống Việt phải tiến lên với đà văn minh nhân loại. Nhất định chúng ta không cho phép Việt Cộng hay Việt Tân đẩy chúng ta tiến tới THỜI ĐẠI ĐỒ ĐỂU !
Nhiệm vụ lớn lao đó không ai giúp chúng ta, mà chính chúng ta phải tự giúp mà thôi!
Bằng Phong Đặng văn Âu. Ngày 6 tháng 5 năm 2017
Email address: bangphongdva033@gmail.com
Điện thoại: 714 – 276 – 5600
Attachments area
Preview YouTube video Trúc Hồ: "Lật đổ VC Là Sai Lầm"

https://www.bacaytruc.com/index.php…

Joomla! - le portail dynamique et système de gestion de contenu
bacaytruc.com
Nguồn: https://www.facebook.com/longdien1942/posts/1342651592492234

Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2017

42 năm: giá trị của một “chiến thắng” và những vết thương chưa thể lành


42 năm: giá trị của một “chiến thắng” và những vết thương chưa thể làn

Song Chi, viết từ Na Uy
2017-04-30


Người Sài Gòn di tản hôm 29/4/1975.
Người Sài Gòn di tản hôm 29/4/1975.
AFP photo
42 năm sau biến cố 30.4.1975, có vô vàn câu hỏi về cuộc chiến tranh đã qua, về thực tại đất nước, vẫn tiếp tục làm nhức nhối trái tim những ai có lòng với đất nước, dân tộc. Người viết bài này chỉ muốn đặt lại hai câu hỏi:
+Trong cuộc chiến VN, người Mỹ tất nhiên đã thua, VNCH tất nhiên đã thua, nhưng rốt cuộc đảng cộng sản VN có phải đã chiến thắng?
Đã có rất nhiều bài viết của người VN và người nước ngoài nhận định về “chiến thắng” của đảng cộng sản VN ngày 30.4.1975, nhưng nhìn lại, điều đó chả có gì đáng phải tự hào ngây ngất, tạo nên niềm “kiêu ngạo cộng sản” suốt một thời gian dài. Bởi vì đó là một “chiến thắng” dựa trên vũ khí, tài chính, sự viện trợ tối đa từ Liên Xô, Trung Cộng, và phe XHCN, đồng thời lợi dụng, khai thác lòng yêu nước của người VN để tuyên truyền dối trá, bóp méo sự thật, khiến hàng triệu con người lao vào cuộc chiến mà cứ tưởng mình đang đánh đuổi đế quốc Mỹ xâm lược, giải phóng miền Nam bị kềm kẹp dưới ách Mỹ ngụy và để xây dựng một đất nước công bằng, ngàn lần tốt đẹp hơn. Nếu không có sự viện trợ đó và không có sự tuyên truyền dối trá đó, đảng cộng sản có thắng không?
Chưa kể, “đánh ngoại xâm bằng ngoại nhân”, vi phạm Hiệp định Paris, quyết tâm cưỡng chiếm miền Nam bất chấp VNCH lúc đó là một thực thể quốc gia độc lập, bất chấp ý nguyện của người dân miền Nam, thực tế là một hành động xâm lược cho dù biện minh bằng lý do thống nhất đất nước (bởi vì người miền Nam có muốn thống nhất theo cách đó hay không?). Và vì vậy chả có gì để tự hào cả.
Thứ hai, thắng trong chiến tranh, nhưng bại trong hòa bình, đảng cộng sản đã thất bại trên nhiều khía cạnh. Thất bại trong việc thu phục nhân tâm, đất nước thống nhất nhưng lòng người chưa bao giờ thôi chia rẽ. Thất bại trong việc xây dựng VN trở thành một quốc gia độc lập, tự do, hạnh phúc, giàu mạnh; không những thế, VN dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản sau cuộc chiến còn tiếp tục phải lao vào hai cuộc chiến tranh khác với Khơ Me Đỏ và Trung Cộng, bị mất thêm nhiều đất đai, lãnh thổ lãnh hải vào tay Bắc Kinh.
Thất bại trong việc thực hiện và xây dựng đất nước theo mô hình thể chế chính trị và lý tưởng xã hội chủ nghĩa/cộng sản chủ nghĩa mà ban đầu họ theo đuổi. Ngược lại, họ đã lẳng lặng từ bỏ, phản bội tất cả những lý tưởng, tuyên ngôn, tuyên bố, mục tiêu ban đầu đó, điều chỉnh, chắp vá mô hình thể chế hiện tại như một sự cóp nhặt nửa vời giữa nền kinh tế tự do, thị trường của phe tư bản, nhưng vẫn giữ lại sự lãnh đạo duy nhất của đảng theo thể chế độc tài.
Thất bại trong việc tiêu diệt những giá trị của chế độ VNCH, ngược lại, theo thời gian, những giá trị, ảnh hưởng trong văn học, âm nhạc, tư tưởng tự do, nhân bản… của VNCH vẫn tiếp tục lan tỏa; hình ảnh lá cờ vàng vẫn tiếp tục tồn tại trong cộng đồng người Việt tỵ nạn tại nhiều quốc gia, được chính phủ nhiều nước công nhận đó là lá cờ đại diện cho cộng đồng người Việt tỵ nạn, và thậm chí, thỉnh thoảng lá cờ vàng còn xuất hiện ngay trong nước. Ngày càng ngày người dân càng mất lòng tin và ngao ngán, chán ghét chế độ, nhà cầm quyền.
000_ARP4290790.-400.jpg
Một đám tang người lính Việt Nam Cộng Hòa tại Nghĩa trang Quân đội Quốc gia Biên Hòa, nay được gọi là nghĩa trang Bình An. Ảnh chụp hôm 29/4/1975. AFP photo
Như thế có thể gọi là chiến thắng hay không?
+Vì sao người Việt vẫn tiếp tục nói về ngày 30.4.1975?
“Bên thắng cuộc” tất nhiên là vẫn tiếp tục ăn mừng hàng năm, để tiếp tục tuyên tuyền về “tính chính danh” và “công lao” thống nhất đất nước của đảng cộng sản, đặc biệt khi thực trạng đất nước ngày càng tệ hại, rối beng, lòng dân đa phần mất lòng tin vào đảng, vào nhà cầm quyền thì lại càng phải rầm rộ ăn mừng, “ăn mày dĩ vãng”.
“Bên thua cuộc” cũng có những lý do. Bởi theo thời gian, khi đảng và nhà nước cộng sản ngày càng chứng tỏ đó là một tập đoàn cai trị độc tài, yếu kém, bất lực, tham nhũng và phá hoại nặng nề đất nước; khi sự tụt hậu thê thảm về mọi mặt của VN so với các nước láng giềng trong khu vực và so với thế giới, khi độc lập-tự do-hạnh phúc chưa bao giờ thực sự có trên đất nước này và những quyền tối thiểu của con người vẫn còn bị chà đạp…thì nỗi đau, sự tiếc nuối về một cuộc chiến tranh vô nghĩa, về sự bức tử của một quốc gia dù còn nhiều khiếm khuyết nhưng đã có những nền móng của một xã hội dân chủ, văn minh và nhân bản, về những cơ hội bỏ lỡ của đất nước, những chữ “nếu” oan nghiệt được đặt ra…càng làm trái tim người Việt nhức nhối.
Người miền Nam đã chấp nhận thua. Đã giao lại cả một quốc gia VNCH thuộc vào loại phát triển so với các nước chung quanh vào thời điểm ấy cho “bên thắng cuộc”. Nhưng “bên thắng cuộc” đã không biết cách thắng.
Bằng việc áp đặt một mô hình thể chế chính trị độc tài toàn trị và mô hình kinh tế quốc doanh bao cấp quan liêu học theo Liên Xô, cộng với vô số những chính sách sai lầm về văn hóa, giáo dục, tư tưởng, những chính sách trả thù, phân biệt đối xử với người miền Nam… kết quả là chỉ trong một thời gian ngắn nền kinh tế miền Nam bị phá sản, cả nước rơi vào cảnh đói nghèo, thậm chí đứng trên bờ vực của sự chết đói, và hàng triệu người bỏ nước ra đi..
Sau 42 năm, đảng và nhà nước cộng sản không những không biết nhìn lại, thành tâm hối lỗi vì những tội ác, những chính sách sai lầm, không những không thành tâm hòa hợp hòa giải mà cũng không hướng tới tương lai, dũng cảm lựa chọn con đường thay đổi thể chế chính trị lỗi thời bằng biện pháp hòa bình, như nhiều nước và mới đây là Myanmar đã thực hiện, vì quyền lợi và tương lai của đất nước, dân tộc.
Ngược lại, đảng và nhà nước cộng sản vẫn quyết liệt bám giữ quyền lực bằng mọi giá, tiếp tục bám lấy mô hình thể chế chính trị độc tài toàn trị, tiếp tục phá nát đất nước bởi sự ngu dốt, tham lam, tham nhũng, về ngoại giao thì tiếp tục đưa VN vào con đường lệ thuộc lâu dài và yếu thế về mọi mặt trước Trung Cộng.
Chính vì thế mà trong lúc nhiều dân tộc khác, quốc gia khác, có thể dễ dàng khép lại quá khứ sau một cuộc nội chiến, ví dụ như nước Mỹ sau cuộc nội chiến Nam-Bắc thế kỷ XIX, Đông Đức và Tây Đức sau ngày thống nhất, còn VN thì không dễ.
Chính vì thế mà người VN vẫn cứ còn tiếp tục nói về ngày 30.4-dù đã 42 năm. Lòng người vẫn chia rẽ sâu sắc. Và khi nào đảng cộng sản còn tồn tại, khi nào thể chế chính trị này còn tồn tại thì vết thương còn mãi chưa lành.
Từ lâu, sự tồn tại của nhà nước cộng sản đã trở thành lực lượng phản động, kìm hãm sự phát triển của VN, đảng cộng sản càng nằm quyền lâu dài thì khoảng cách giữa VN và các nước khác càng lớn, hệ lụy do đảng cộng sản gây ra và để lại càng nặng nề, VN càng mất nhiều thời gian để làm lại từ đầu.
Câu hỏi là người Việt chúng ta còn phải tiếp tục nói về những chuyện như thế này cho đến bao lâu nữa? Bao giờ thì một giai đoạn lịch sử đen tối sẽ thực sự khép lại và một chương mới, tươi sáng hơn cho dân tộc, sẽ mở ra?
(Song Chi, 30/04/2017)
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.
Nguồn: http://www.rfa.org/vietnamese/blog/vietnam-war-42years-later-songchiblog-05022017103951.html

Tất cả các ý kiến của bạn đọc về 42 năm: giá trị của một “chiến thắng” và những vết thương chưa thể lành
Lê vạn Thắng nơi gửi Hanoi :

.... Cơn thời biến,làm đảo điên trang sử .
Lý lẽ gì ở kẻ thắng người thua .
Đinh duy Phương .

Từ khi ngươi về, phường man rợ ,
Đến vô tri,sỏi đá cũng buồn đau .
Vũ hoàng Chương .
06/05/2017 15:40
    Reply to this comment
Độc giả không muốn nêu tên :
Hàng triệu vết-thương KHÔNG bao-giờ lành "mất tự-do,mất quê-cha đất-tổ,mất một phần thân-thể và mất giá-trị nhân-phẩm".. Tội-á́c Cộng sản Việt Nam!💥
03/05/2017 21:17
    Reply to this comment

Phong :
Voi thai do kieu ngao, ngu dot cua cong san viet nam thi vet thuong nay khong bao gio lanh ma con tram trong hon.
02/05/2017 12:35
    Reply to this comment