Bạn đọc làm báo
40 năm nhìn lại: VC cần cúi mặt sám hối, Việt quốc cần cúi mặt ân hận
10.06.2015
Đúng ra và có lợi hơn cho đất nước và dân tộc Việt nếu, không phải
đợi 40 năm sau cuộc chiến tranh Quốc - Cộng chấm dứt, mà phải sớm hơn,
rất sớm, Việt cộng cũng như Việt quốc phải nhận ra được thực chất của
cuộc chiến tranh Quốc-Cộng tại Việt Nam kéo dài 21 năm và đã chấm dứt
nhanh gọn, gây bất ngờ cho cả hai phe tham chiến bản xứ là gì. Để rồi từ
đó Việt cộng phải “phản tỉnh”, cúi mặt sám hối thay vì ăn mừng như một
chiến thắng và Việt quốc cũng phải “thức tỉnh” và cần cúi mặt ân hận
thay vì nuôi dưỡng hận thù. Vì sao?
Trước khi trả lời câu hỏi vừa nếu, chúng tôi cần xác định nội dung thuật ngữ chính trị Việt cộng và Việt quốc được sử dụng trong bài viết này.
- Việt cộng bao gồm, về mặt pháp nhân là đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN), các chính quyền CSVN (dân sự cũng như quân sự); về thể nhân là các đảng viên CSVN và những người Việt Nam có ý thức và hành động tin theo chủ nghĩa cộng sản (CNCS) hay chế độ cộng sản độc tài toàn trị.
- Việt quốc bao gồm, về mặt pháp nhân là các Chính đảng Quốc gia, các chính quyền quốc gia và những người Việt Nam có ý thức và hành động tin theo chủ nghĩa quốc gia hay ý thức hệ tự do dân chủ.
I/- VÌ SAO VIỆT CỘNG CẦN CÚI MẶT SÁM HỐI, THAY VÌ ĂN MỪNG CHIẾN THẮNG?
Theo tự điển Hán - Việt của học giả Đào Duy Anh, từ ngữ “Sám hối” có nghĩa là “Biết tội của mình mà muốn sửa đổi”.
Việt cộng cần phải biết cái tội của mình là đã du nhập, thực hiện chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam bằng sự áp đặt trái với ý muốn của nhân dân Việt Nam, trong nhiều thập niên qua (1954-1975 tại Miền Bắc và 1975-2015 trên cả nước) nhưng đã không thành đạt được mục tiêu lý tưởng chủ quan của mình (xây dựng xã hội “xã hội chủ nghĩa” ngàn lần tốt đẹp hơn xã hội tư bản chủ nghĩa); trái lại đã gây hậu quả nghiêm trọng, toàn diện về đối nội cũng như đối ngoại, di hại lâu dài cho đất nước và dân tộc Việt Nam .
Hậu quả nghiêm trọng và di hại lâu dài một cách tổng quát vừa nêu không cần nói ra thì mọi người Việt Nam ai cũng có thể kiếm chứng được qua thực tế 21 năm Việt cộng xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Miền Bắc thành hậu phương lớn để tiến hành cuộc chiến tranh “Giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước”, và 40 năm “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội” như thế nào.
Thực tế là Việt cộng đã gây ra cuộc nội chiến cốt nhục tương tàn kéo dài 21 năm (1954-1975), đã “giải phóng được Miền Nam, thống nhất đất nước” với cái giá núi xương, sông máu của quân dân Miền Bắc cũng như Miền Nam, đất nước trên cả hai miền Bắc - Nam đã bị bom đạn ngoại bang tàn phá tan hoang, dân tộc bị phân hóa, hận thù kéo dài…
Thực tế là đã 40 năm thống nhất đất nước, Việt cộng đã có cơ hội và điều kiện thử nghiệm mô hình CNXH bất thành, xã hội “xã hội chủ nghĩa ngàn lần tốt đẹp hơn” chẳng thấy đâu, mà chỉ thấy một “xã hội ngàn lần tệ hại hơn” so với các hình thái xã hội trước dây ở Việt Nam, nhiều mặt còn thua cả xã hội dưới thời nô lệ thực dân Pháp, trong đó có mặt tôn trọng tự do, dân chủ và nhân quyền…
Vì vậy, tuy trễ nhưng chưa muộn, Việt cộng cần sám hối, nghĩa là biết tội của mình mà sửa đổi, thay vì tiếp tục ăn mừng chiến thắng như hành động mới đây nhất của họ nhân kỷ niệm 40 năm biến cố 30-4-1975. Một việc làm vô ý thức, vô trách nhiệm, vô liêm sỉ, chỉ có hại cho chiều hướng hòa giải, đoàn kết dân tộc, thống nhất toàn lực quốc gia để xây dựng đất nước và cứu nước trước họa ngoại xâm. Đồng thời cho thấy Việt cộng đến nay vẫn chưa tỉnh ngộ, nhìn ra (hay đã nhìn ra mà không dám công khai nhìn nhận) sự thật là cuộc chiến Việt Nam kết thúc như thế, chẳng phải là thắng lợi của phe này (Việt cộng) đối với phe kia (Việt quốc) mà chỉ là vì sự thay đổi thế chiến lược quốc tế của các cường quốc mà thôi.
Vậy thì, Việt cộng giờ đây không có sự chọn lựa nào khác, ngoài việc cần cúi mặt sám hối về những lỗi lầm trong quá khứ mà sửa đổi theo đúng ý nguyện của nhân dân vì chỉ có đứng trên lập trường dân tộc, dưới ánh sánh chủ nghĩa yêu nước, chúng ta mới có thể tìm ra được con đường đúng nhất, có lợi nhất cho dân tộc Việt Nam, phù hợp với ý nguyện của tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam, chứ không phải tham vọng của những người cầm quyền.
II/- VÌ SAO VIỆT QUỐC CẦN CÚI MẶT ÂN HẬN THAY VÌ NUÔI DƯỠNG HẬN THÙ?
Theo tự điển Hán-Việt của học giả Đào Duy Anh, từ ngữ “ân hận” có nghĩa là “tiếc, giận”.
Theo ý nghĩa này, đúng ra Việt quốc phải lấy làm tiếc là trong quá khứ, trước 30-4-1975, đã mắc nhiều sai lầm, đã không làm những việc phải làm, cần làm có hiệu quả đập tan được cuộc chiến tranh xâm lăng cùa Việt cộng, bảo vệ được phần đất tự do Miền Nam Việt Nam và chế độ dân chủ pháp trị Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), ít nhất như Nam Triều Tiên, để khẳng định được “sự tất thắng của chính nghĩa quốc gia, dân tộc, dân chủ” đối với “ngụy nghĩa cộng sản, phi dân tộc, phản dân chủ”.
Từ vị thế các chính đảng Quốc gia, tầng lớp đảng viên lãnh đạo cũng như đảng viên thường phải tiếc rằng, đã không củng cố được sự đoàn kết vững mạnh về tổ chức nội bộ mỗi chính đảng, không tạo được sự liên kết giữa các chính đảng để có một sách lược chống cộng chung hữu hiệu, tạo thế đối trọng với đảng CSVN và chính quyền độc tài đảng trị Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH) của Việt cộng ở Miền Bắc.
Sau ngày 30-4-1975, thực trạng đáng tiếc trên vẫn tồn tại ở hải ngoại cũng như trong nước. Các chính đảng quốc gia vẫn tiếp tục phân hóa về tổ chức, không liên kết được với nhau.Vì vậy, 40 năm qua, các chính đảng quốc gia đã không đóng được vai trò lực lượng chính trị lãnh đạo toàn cuộc chống cộng vì mục tiêu dân chủ hóa đất nước.
Từ vị thế chính quyền VNCH trước 30-4-1975, tầng lớp lãnh đạo cũng như thừa hành trong guồng máy chính quyền , đã không xây dựng và củng cố được các chính quyền vững mạnh về cơ cấu tổ chức, nhân sự lãnh đạo điều hành. Trong suốt cuộc chiến 21 năm (1954-1975) với hai chính quyền (Đệ nhất và Đệ nhị VNCH) đều là chính quyền độc tài cá nhân và độc tài quân phiệt. Trên thực tế, chính quyền Đệ nhất VNCH dù có ý hướng và nỗ lực thực hiện một sách lược chống cộng độc lập tự chủ, song không phù hợp với sách lược chống cộng của đồng minh Hoa Kỳ, lại “độc tài gia đình trị” nên đã bị sụp đổ. Chính quyền Đệ nhị VNCH thì hoàn toàn lệ thuộc, mà chúng tôi gọi là “một chế độ cai thầu chống cộng”. Tập đoàn tướng lãnh QLVNCH đã trúng thầu, chỉ biết nhận viện trợ của Hoa Kỳ để thực hiện sách lược chống cộng của Hoa Kỳ; Có sự chia sẻ lợi ích với các chính đảng quốc gia để vô hiệu hóa sự quấy phá. Vì vậy hoạt động chống cộng trong bối cảnh này của các đảng phái quốc gia và tập đoàn quân phiệt chỉ là chiêu bài để tranh giành quyền lực nắm chính quyền để chia chác quyền lợi. Và vì vậy, sự sụp đổ chế độ VNCH đã như một tất yếu, phản ánh đúng thực trạng vào giờ Thứ 25 chấm dứt cuộc nội chiến Quốc-Cộng tại Việt Nam.
Sau 30-4-1975, tầng lớp lãnh đạo các chính quyền VNCH cũng như các chính đảng Quốc gia kịp di tản ra hải ngoại hay còn ở trong nước lần hồi củng cố lại lực lượng tiếp tục chống cộng vì mục tiêu dân chủ hóa đất nước. Thế nhưng 40 năm qua Việt quốc vẫn không làm thay đổi được tương quan lực lượng, ưu thế vẫn nghiêng về phía Việt cộng. Vì vậy, Việt cộng dù biết rằng mình sai vẫn không chịu sửa sai và công khai nhìn nhận. thực tế Việt cộng vẫn ngoan cố bám lấy quyền thống trị độc tôn trong một chế độ độc tài đảng trị hay toàn trị, để tiếp tục bảo vệ các ưu quyền đặc lợi cho giai cấp cầm quyền là các cán bộ đảng viên cộng sản; mặc dầu cái gọi là “Đảng Cộng sản Việt Nam” và “Chế độ Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” trên thực tế cũng như thực chất chỉ là những bảng hiệu giả tạo được khoa trương theo kiểu gian thương “Treo đầu dê bán thịt chó”.
III/- KẾT LUẬN:
Việt cộng với 21 năm (1954-1975) xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Miền Bắc và phát động cuộc chiến tranh nồi da sáo thịt để “giải phóng Miền Nam”, đã “Thống nhất đất nước”để tiếp tục 40 năm xây dựng chủ nghĩa xã hội đều đã thất bại, gây hậu quả nghiêm trọng, toàn diện cho đất nước và di hại lâu dài cho dân tộc. Nay tuy có trễ nhưng chưa muộn, Việt cộng đừng ăn mừng chiến thắng nữa (vì chỉ là chiến thắng giả tạo) mà cần cúi mặt sám hối và hành động theo đúng ý nghĩa của từ ngữ này là“Biết tội của mình mà muốn sửa đổi” để đoái công chuộc tội trước lịch sử, Tổ quốc, Dân tộc. Nhưng “muốn sửa đổi” cần được thể hiện cụ thể bằng hành động thực tế là hãy biến “Đại hội toàn quốc Đảng CSVN lần thứ 12” sẽ diễn ra năm tới 2016 tới đây, thành “Đại hội chuyển đổi từ chế độ độc tài đảng trị sang chế độ dân chủ pháp trị” theo đúng ý nguyện của nhân dân, vì lợi ích tối thượng của Tổ quốc và Dân tộc Việt Nam, trong hiện tại cũng như tương lai lâu dài.
Việt quốc với 21 năm (1954-1975) vừa xây dựng, bảo vệ chế độ dân chủ pháp trị Việt Nam Cộng Hòa vừa đương đầu với cuộc chiến tranh xâm chiếm Miền Nam của cộng sản Bắc Việt đều đã thất bại. Sau đó Việt Quốc tiếp tục công cuộc chống cộng 40 năm qua vẫn chưa thành đạt được mục tiêu dân chủ hóa đất nước. Nay đã đến lúc cũng cần “cúi mặt ân hận” và có hành động theo đúng ý nghĩa của từ ngữ này là “ tiếc, giận”. Tiếc và tự giận mình là trong quá khứ từ 21 năm (1954-1975) của cuộc nội chiến Quốc- Cộng, đến 40 năm (1975-2015) đấu tranh cho mục tiêu dân chủ hóa Quê Mẹ Việt Nam, trong cương vị pháp nhân hay thể nhân, Việt quốc đã không làm những điều cần làm và phải làm khác hơn có hiệu quả ngăn chặn được Việt cộng, để nhân dân cả nước phải sống trong “Bể khổ trần gian” suốt 40 năm qua.
Việt cộng cần “sám hối” (Biết tội của mình mà muốn sửa đổi) thay vì ăn mừng ngày 30-4-1975 kết thúc cuộc chiến Việt Nam như một chiến thắng (Vì thực tế cũng như thực chất không phải là chiến thắng). Việt quốc cũng cần “ân hận”(tiếc và tự giận mình vì đã không ngăn chặn được Việt cộng gây tác hại nghiêm trọng, toàn diện và di hại lâu sai cho Đất nước) thay vì nuôi dưỡng hận thù (Vì hận thù chỉ là cảm tính, hoàn toàn bất lợi cho cho tương lai Đất nước và Dân tộc Việt về mặt lý tính).
Dẫu sao tất cả đều thuộc về quá khứ, điều quan trọng bây giờ là cả Việt cộng lẫn Việt quốc, dù quá khứ đúng sai thế nào, tất cả đều phải trở về với nguồn gốc chung (dân tộc),hướng đến tương lai, để cùng xây dựng một nền “Dân chủ Nhất nguyên Dân tộc”.Vì chỉ trong khung cảnh chế độ xây dựng trên nền tảng “Nhất nguyên Dân Tộc” mới thống nhất được toàn lực quốc gia, để phát triển toàn diện Đất nước đến phú cường và văn minh tiến bộ theo kịp đà tiến hóa chung của nhân loại.
Các bài viết được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
Trước khi trả lời câu hỏi vừa nếu, chúng tôi cần xác định nội dung thuật ngữ chính trị Việt cộng và Việt quốc được sử dụng trong bài viết này.
- Việt cộng bao gồm, về mặt pháp nhân là đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN), các chính quyền CSVN (dân sự cũng như quân sự); về thể nhân là các đảng viên CSVN và những người Việt Nam có ý thức và hành động tin theo chủ nghĩa cộng sản (CNCS) hay chế độ cộng sản độc tài toàn trị.
- Việt quốc bao gồm, về mặt pháp nhân là các Chính đảng Quốc gia, các chính quyền quốc gia và những người Việt Nam có ý thức và hành động tin theo chủ nghĩa quốc gia hay ý thức hệ tự do dân chủ.
I/- VÌ SAO VIỆT CỘNG CẦN CÚI MẶT SÁM HỐI, THAY VÌ ĂN MỪNG CHIẾN THẮNG?
Theo tự điển Hán - Việt của học giả Đào Duy Anh, từ ngữ “Sám hối” có nghĩa là “Biết tội của mình mà muốn sửa đổi”.
Việt cộng cần phải biết cái tội của mình là đã du nhập, thực hiện chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam bằng sự áp đặt trái với ý muốn của nhân dân Việt Nam, trong nhiều thập niên qua (1954-1975 tại Miền Bắc và 1975-2015 trên cả nước) nhưng đã không thành đạt được mục tiêu lý tưởng chủ quan của mình (xây dựng xã hội “xã hội chủ nghĩa” ngàn lần tốt đẹp hơn xã hội tư bản chủ nghĩa); trái lại đã gây hậu quả nghiêm trọng, toàn diện về đối nội cũng như đối ngoại, di hại lâu dài cho đất nước và dân tộc Việt Nam .
Hậu quả nghiêm trọng và di hại lâu dài một cách tổng quát vừa nêu không cần nói ra thì mọi người Việt Nam ai cũng có thể kiếm chứng được qua thực tế 21 năm Việt cộng xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Miền Bắc thành hậu phương lớn để tiến hành cuộc chiến tranh “Giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước”, và 40 năm “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội” như thế nào.
Thực tế là Việt cộng đã gây ra cuộc nội chiến cốt nhục tương tàn kéo dài 21 năm (1954-1975), đã “giải phóng được Miền Nam, thống nhất đất nước” với cái giá núi xương, sông máu của quân dân Miền Bắc cũng như Miền Nam, đất nước trên cả hai miền Bắc - Nam đã bị bom đạn ngoại bang tàn phá tan hoang, dân tộc bị phân hóa, hận thù kéo dài…
Thực tế là đã 40 năm thống nhất đất nước, Việt cộng đã có cơ hội và điều kiện thử nghiệm mô hình CNXH bất thành, xã hội “xã hội chủ nghĩa ngàn lần tốt đẹp hơn” chẳng thấy đâu, mà chỉ thấy một “xã hội ngàn lần tệ hại hơn” so với các hình thái xã hội trước dây ở Việt Nam, nhiều mặt còn thua cả xã hội dưới thời nô lệ thực dân Pháp, trong đó có mặt tôn trọng tự do, dân chủ và nhân quyền…
Vì vậy, tuy trễ nhưng chưa muộn, Việt cộng cần sám hối, nghĩa là biết tội của mình mà sửa đổi, thay vì tiếp tục ăn mừng chiến thắng như hành động mới đây nhất của họ nhân kỷ niệm 40 năm biến cố 30-4-1975. Một việc làm vô ý thức, vô trách nhiệm, vô liêm sỉ, chỉ có hại cho chiều hướng hòa giải, đoàn kết dân tộc, thống nhất toàn lực quốc gia để xây dựng đất nước và cứu nước trước họa ngoại xâm. Đồng thời cho thấy Việt cộng đến nay vẫn chưa tỉnh ngộ, nhìn ra (hay đã nhìn ra mà không dám công khai nhìn nhận) sự thật là cuộc chiến Việt Nam kết thúc như thế, chẳng phải là thắng lợi của phe này (Việt cộng) đối với phe kia (Việt quốc) mà chỉ là vì sự thay đổi thế chiến lược quốc tế của các cường quốc mà thôi.
Vậy thì, Việt cộng giờ đây không có sự chọn lựa nào khác, ngoài việc cần cúi mặt sám hối về những lỗi lầm trong quá khứ mà sửa đổi theo đúng ý nguyện của nhân dân vì chỉ có đứng trên lập trường dân tộc, dưới ánh sánh chủ nghĩa yêu nước, chúng ta mới có thể tìm ra được con đường đúng nhất, có lợi nhất cho dân tộc Việt Nam, phù hợp với ý nguyện của tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam, chứ không phải tham vọng của những người cầm quyền.
II/- VÌ SAO VIỆT QUỐC CẦN CÚI MẶT ÂN HẬN THAY VÌ NUÔI DƯỠNG HẬN THÙ?
Theo tự điển Hán-Việt của học giả Đào Duy Anh, từ ngữ “ân hận” có nghĩa là “tiếc, giận”.
Theo ý nghĩa này, đúng ra Việt quốc phải lấy làm tiếc là trong quá khứ, trước 30-4-1975, đã mắc nhiều sai lầm, đã không làm những việc phải làm, cần làm có hiệu quả đập tan được cuộc chiến tranh xâm lăng cùa Việt cộng, bảo vệ được phần đất tự do Miền Nam Việt Nam và chế độ dân chủ pháp trị Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), ít nhất như Nam Triều Tiên, để khẳng định được “sự tất thắng của chính nghĩa quốc gia, dân tộc, dân chủ” đối với “ngụy nghĩa cộng sản, phi dân tộc, phản dân chủ”.
Từ vị thế các chính đảng Quốc gia, tầng lớp đảng viên lãnh đạo cũng như đảng viên thường phải tiếc rằng, đã không củng cố được sự đoàn kết vững mạnh về tổ chức nội bộ mỗi chính đảng, không tạo được sự liên kết giữa các chính đảng để có một sách lược chống cộng chung hữu hiệu, tạo thế đối trọng với đảng CSVN và chính quyền độc tài đảng trị Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH) của Việt cộng ở Miền Bắc.
Sau ngày 30-4-1975, thực trạng đáng tiếc trên vẫn tồn tại ở hải ngoại cũng như trong nước. Các chính đảng quốc gia vẫn tiếp tục phân hóa về tổ chức, không liên kết được với nhau.Vì vậy, 40 năm qua, các chính đảng quốc gia đã không đóng được vai trò lực lượng chính trị lãnh đạo toàn cuộc chống cộng vì mục tiêu dân chủ hóa đất nước.
Từ vị thế chính quyền VNCH trước 30-4-1975, tầng lớp lãnh đạo cũng như thừa hành trong guồng máy chính quyền , đã không xây dựng và củng cố được các chính quyền vững mạnh về cơ cấu tổ chức, nhân sự lãnh đạo điều hành. Trong suốt cuộc chiến 21 năm (1954-1975) với hai chính quyền (Đệ nhất và Đệ nhị VNCH) đều là chính quyền độc tài cá nhân và độc tài quân phiệt. Trên thực tế, chính quyền Đệ nhất VNCH dù có ý hướng và nỗ lực thực hiện một sách lược chống cộng độc lập tự chủ, song không phù hợp với sách lược chống cộng của đồng minh Hoa Kỳ, lại “độc tài gia đình trị” nên đã bị sụp đổ. Chính quyền Đệ nhị VNCH thì hoàn toàn lệ thuộc, mà chúng tôi gọi là “một chế độ cai thầu chống cộng”. Tập đoàn tướng lãnh QLVNCH đã trúng thầu, chỉ biết nhận viện trợ của Hoa Kỳ để thực hiện sách lược chống cộng của Hoa Kỳ; Có sự chia sẻ lợi ích với các chính đảng quốc gia để vô hiệu hóa sự quấy phá. Vì vậy hoạt động chống cộng trong bối cảnh này của các đảng phái quốc gia và tập đoàn quân phiệt chỉ là chiêu bài để tranh giành quyền lực nắm chính quyền để chia chác quyền lợi. Và vì vậy, sự sụp đổ chế độ VNCH đã như một tất yếu, phản ánh đúng thực trạng vào giờ Thứ 25 chấm dứt cuộc nội chiến Quốc-Cộng tại Việt Nam.
Sau 30-4-1975, tầng lớp lãnh đạo các chính quyền VNCH cũng như các chính đảng Quốc gia kịp di tản ra hải ngoại hay còn ở trong nước lần hồi củng cố lại lực lượng tiếp tục chống cộng vì mục tiêu dân chủ hóa đất nước. Thế nhưng 40 năm qua Việt quốc vẫn không làm thay đổi được tương quan lực lượng, ưu thế vẫn nghiêng về phía Việt cộng. Vì vậy, Việt cộng dù biết rằng mình sai vẫn không chịu sửa sai và công khai nhìn nhận. thực tế Việt cộng vẫn ngoan cố bám lấy quyền thống trị độc tôn trong một chế độ độc tài đảng trị hay toàn trị, để tiếp tục bảo vệ các ưu quyền đặc lợi cho giai cấp cầm quyền là các cán bộ đảng viên cộng sản; mặc dầu cái gọi là “Đảng Cộng sản Việt Nam” và “Chế độ Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” trên thực tế cũng như thực chất chỉ là những bảng hiệu giả tạo được khoa trương theo kiểu gian thương “Treo đầu dê bán thịt chó”.
III/- KẾT LUẬN:
Việt cộng với 21 năm (1954-1975) xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Miền Bắc và phát động cuộc chiến tranh nồi da sáo thịt để “giải phóng Miền Nam”, đã “Thống nhất đất nước”để tiếp tục 40 năm xây dựng chủ nghĩa xã hội đều đã thất bại, gây hậu quả nghiêm trọng, toàn diện cho đất nước và di hại lâu dài cho dân tộc. Nay tuy có trễ nhưng chưa muộn, Việt cộng đừng ăn mừng chiến thắng nữa (vì chỉ là chiến thắng giả tạo) mà cần cúi mặt sám hối và hành động theo đúng ý nghĩa của từ ngữ này là“Biết tội của mình mà muốn sửa đổi” để đoái công chuộc tội trước lịch sử, Tổ quốc, Dân tộc. Nhưng “muốn sửa đổi” cần được thể hiện cụ thể bằng hành động thực tế là hãy biến “Đại hội toàn quốc Đảng CSVN lần thứ 12” sẽ diễn ra năm tới 2016 tới đây, thành “Đại hội chuyển đổi từ chế độ độc tài đảng trị sang chế độ dân chủ pháp trị” theo đúng ý nguyện của nhân dân, vì lợi ích tối thượng của Tổ quốc và Dân tộc Việt Nam, trong hiện tại cũng như tương lai lâu dài.
Việt quốc với 21 năm (1954-1975) vừa xây dựng, bảo vệ chế độ dân chủ pháp trị Việt Nam Cộng Hòa vừa đương đầu với cuộc chiến tranh xâm chiếm Miền Nam của cộng sản Bắc Việt đều đã thất bại. Sau đó Việt Quốc tiếp tục công cuộc chống cộng 40 năm qua vẫn chưa thành đạt được mục tiêu dân chủ hóa đất nước. Nay đã đến lúc cũng cần “cúi mặt ân hận” và có hành động theo đúng ý nghĩa của từ ngữ này là “ tiếc, giận”. Tiếc và tự giận mình là trong quá khứ từ 21 năm (1954-1975) của cuộc nội chiến Quốc- Cộng, đến 40 năm (1975-2015) đấu tranh cho mục tiêu dân chủ hóa Quê Mẹ Việt Nam, trong cương vị pháp nhân hay thể nhân, Việt quốc đã không làm những điều cần làm và phải làm khác hơn có hiệu quả ngăn chặn được Việt cộng, để nhân dân cả nước phải sống trong “Bể khổ trần gian” suốt 40 năm qua.
Việt cộng cần “sám hối” (Biết tội của mình mà muốn sửa đổi) thay vì ăn mừng ngày 30-4-1975 kết thúc cuộc chiến Việt Nam như một chiến thắng (Vì thực tế cũng như thực chất không phải là chiến thắng). Việt quốc cũng cần “ân hận”(tiếc và tự giận mình vì đã không ngăn chặn được Việt cộng gây tác hại nghiêm trọng, toàn diện và di hại lâu sai cho Đất nước) thay vì nuôi dưỡng hận thù (Vì hận thù chỉ là cảm tính, hoàn toàn bất lợi cho cho tương lai Đất nước và Dân tộc Việt về mặt lý tính).
Dẫu sao tất cả đều thuộc về quá khứ, điều quan trọng bây giờ là cả Việt cộng lẫn Việt quốc, dù quá khứ đúng sai thế nào, tất cả đều phải trở về với nguồn gốc chung (dân tộc),hướng đến tương lai, để cùng xây dựng một nền “Dân chủ Nhất nguyên Dân tộc”.Vì chỉ trong khung cảnh chế độ xây dựng trên nền tảng “Nhất nguyên Dân Tộc” mới thống nhất được toàn lực quốc gia, để phát triển toàn diện Đất nước đến phú cường và văn minh tiến bộ theo kịp đà tiến hóa chung của nhân loại.
Các bài viết được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
Trình bày ý kiến
Trả lời
Trả lời
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét