Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

TIẾNG VỌNG NGÀY XƯA

 

                                 TIẾNG VỌNG NGÀY XƯA
                                             Huỳnh Mai St8872
                                              Bh.Dạ Lệ Huỳnh
   Khi trời rét lạnh cuối đông mọi sức sống con người thu-tàng trong cái bó gối ngồi co ro bên bếp lửa hồng ấm cúng quanh nồi bánh tét bánh chưng ngày tết.
   Anh từ vùng đất hứa kinh tế xa xôi trở về đây trở về một thành phố Sài gon xa xưa đầy ấp kỹ niệm thân thương từ thưở ấu thời mag nhiều vết tích chiến tranh để lại,
   anh trở về đây với tấm thân tàn ma dại của hậu quả "Chất Độc Da Cam"nơi vùng đất hứa cải tạo đời mình của một vùng kinh tế mới sau chiến tranh sau khi Cải Tạo ra về...Gia đình anh bị nhiễm chất độc Da Cam nơi vùng kinh tế mà anh mớii đến làm ba đứa con anh mới sinh sau nầy,cả ba điều có hình dạng dị kỳ,dị tật vì mất chứng bệnh Da Cam,đưa đến chứng thiểu năng trí não như dại như khờ...Anh buồn lắm!cuộc chiến nầy ai thắng lẩ ai thua!?Nhưng riêng anh và cả dân tộc này...luôn luôn là kẽ chiến bại mang nhiều hậu quả thương đau do chiến tranh để lại,trong sư hơn thua,thù hận và sự chà đạp lẩn nhau trong cuộc sống mất hẳn tình người...
   Mùa đông năm nay trời hơi rét lạnh hơn mọi năm căn bệnh nhiễm độc Da Cam đang hoành hành dử dội trong anh theo sức yếu tuổi già anh phải ngồi trên chiếc xe lăn phế thải của một ông bạn già tốt bụng vừa mới qua đời...! Ông ta cũng là một "Chinh nhân hành Khất" truyền nối lại gia tài sản nghiệp lại cho anh!
  Có thể nói anh là tất cả hội chứng của chiến tranh để lại từ tinh thần lẩn vật chất cơ thể trên người anh.Cái đói nghèo bệnh tật là gia tài luôn luôn đồng hành với anh trong cuộc phần đời còn lại của anh...!
   Trên chiếc xe lăn giờ đây anh là kẻ ăn mày xin ăn từng bữa nơi đầu đường xó chợ nhờ cũa ít lòng nhiều thương hại của mọi người.Hy vọng những người những ai còn có cơ may trong cuộc sống vẫn còn biết nghĩ đến anh và kém may mắn hơn họ...!"Sinh bất phùng thời"nên chịu lắm nỗi gian truân...
   Ngày xưa anh xuất thân từ trường Quốc Gia Âm Nhạc-Nhạc Viện Sài gòn-Vì thời cuộc chiến tranh anh phải phục vụ trong quân đội Sài gon Miền Nam trong ngành Chiến Tranh Tâm Lý đem tiếng hát câu ca của mình phục vụ các tiền đồn xa xôi...Nay nhờ tình xưa nghĩa cũ qua tiếng đờn câu ca để ăn xin độ nhật qua ngày trong tình trạng chất độc Da Cam phát tác mỗi lúc mỗi nặng thêm..
   Anh trổ hết những ngón nghề xử dụng nhạc cụ rất điêu luyện,độc đáo riêng anh mà nghệ thuật,âm thanh cùng khí cụ đời đã ban tặng cho anhd9e63 trả lại cho đời cái kiếp con tằm phải nhả tơ!.
   Tuy ăn-xin và nhờ lòng bố thí nhưng anh rất hãnh diện tự hào của một quân nhân chiến sĩ!, nếu mình không làm cho lợi ích dân tộc nước non! thì mình cũng đem được điệu đờn, tiếng hát câu ca để an ủi cho đời. Vã lại vì danh dự trách nhiệm của một người lính không xin-cho hay sống bám mọi người như một kẻ hèn!?
   Biết mìmh không thể trụ lại cuộc đời nầy bao lâu nữa với chất độc phơi nhiễm Dioxin Da Cam nên anh đem sức tàn hơi kiệt của mình cống hiến cho đời thổi vào cây sáo trúc 11 lổ của mình trên chiếc xe lăn với vài sắp vé số phất phơi trong gió có một thiếu phụ -vợ của anh-nhếch nhoách nghèo nàn phía sau đẩy xe lăn bánh dưới con đường mke Sài gon đầy lá rụng..Không hiểu lá me bay...bay rụng lá hay vì tiếng sáo trầm bổng u-buồn nức nở của anh trong bản nhạc "Con Thuyền Không Bến"của Đặng Thế Phong lấy hơi bằng giọng mũi của anh-Tiếng sáo bằng làn hơi lổ mũi-làm me lá xúc động buồn tình rơi lã-tả...!cảm thương cho một kiếp tài hoa.Tiếng sáo rất tài tình,điêu luyện không kém "Tiếng Sáo Thần" của Nguyễn Đình Nghĩa.
   Trời sắp tết...Anh và chị trở lại thành đô Sàii gon,bỏ lại vùng quê đất hứa kinh tế cho 3 đứa con ở lại với bệnh tật dị hình chất độc Da Cam trong những cánh đồng lá chết màu vàng da cam hoang sơ vùng lá thắp...Anh và chị về lại Sài gon vớii hy vọng đem tiếng sáo bằng giọng mũi của mình đổi lấy bộ đồ tết mới may cho con mặc mừng năm mới...Chúng cũng như bao trẻ con khác cũng thích mặc áo mới trong ngày tết để khoe bạn bè!...nhưng trời vân không thương tình cho áo mới  khoe xóm giềng vì chúng không bình thường với bệnh Da Cam.,phó tháccho trời!
   Tết này người ta hay mua vé số cầu may mắn.Ở nơi phồn hoa đô hội này người ta đã sớm đổi đời từ tầng lớp giai cấp nghèo nàn đó kém sắn khoai ăn độn hằng ngày nay đã ăn nên làm ra theo đà phát triển kinh tế giàu ra,bỏ đi những ngày gian khổ cơ cực.vật chất,nên người ta có nhu cầu về tinh thần để xoa dịu phần nào linh hồn đau khổ. trong tranh giành cuộc sống...Và anh chị cũng muốn đổi đời cho con mình bằng những bộ quần áo mới trong ngày tết mợt cách sòng phẳng,không phải, xin cho của cuộc đời mà phải bằng câu ca tếng hát trả ơn đời!cùng với những tấm vé số đem lại may mắn cho mọi người!
   Anh chị cũng biết ngại ngùng và biết tủi thân khi thấy có khách thập phương dừng lại chiếc xe hơi bóng lộn và những thiếu phụ sang trọng ghé lại cho tiền như tỏ chút tình xưa nghĩa cũ mà không cần lấy tấm vé số đổi đời vì họ đã từng "Lên voi xuống chó"nhiều rồi trong cuộc đổi thay đời này...!
   Cũng có những vị khách xa lạ hợm hỉnh ăn mặc diêm dúa quân short ngắn mang giày đầy lông chân tua tủa mặt vênh váo theo kiểu phương tây của Việt Kiều "Áo gấm"về làng mà quên thưở te-tua! Họ về đây để hái chùm "Khế Ngọt" và thăm viếng cháu bác Hồ của thành phố Sài gon xưa.chớ nào nhớ lại những gì đã đổi thay cuộc đời vốn có của họ hiện nay!
   Tiếng sáo của anh dìu dặt trầm bổng buồn thương cho những ai chung đồng số phận cùng một cảnh đời...mới khắc ghi được lòng người thổi sáo.Tiếng sáo của anh sao mà khoan thai trều mến như xoa diệu nỗi lòng khắc khoải còn đang giẩy chết ở lòng đường phố chợ đầy dẩy Sài gòn của những người nghèo cơ nhở lang thang không nhà.Họ là ai!?Sao mây trời vẩn vô tình bay...?trong cái lạnh lùng rét mướt cuối đông mà trời sắp sang xuân,nhưng họ vẫn thiếu vắng vòng tay ấm áp cuộc đòi...Họ ở tận miền xa,khắp nẽo quê hương trở về phố thị thành đô,tìm lại chút ấm tình người chia sẻ cô đơn lạc lỏng không nhà cho cái tết cận kề tới nơi...Tiếng sáo của anh bức bối và thúc giục hơn nữa như tiếng gọi sâu lắng quê hương hồn nước của 3 đứa trẻ đòi cha mẹ trở vê quê cho chúng áo mới trong mùa tết đến!???
 Thơ,         
              TIẾNG XƯA!
                         Huỳnh Mai St.8872
                                Dạ Lệ Huỳnh
Nghe đâu đây gió thoảng gọi hồn về!
Vừa thương vừa nhớ cho sầu tái tê,
Chơi Vơi tiếng sáo ôi buồn tê tái,
Bạc đầu lá đổ thương hoài tiếng xưa,
Nhị bước quân hành xưa kia tấu khúc,
Ngày nay dìu dặt vút cao cung buồn,
Tiếng sầu sáo lổ vùi sâu than phận,
Trang trải lòng mình theo tiếng sáo đưa!!!
                                        Huỳnh-Mai
                                 {Viết cho bạn bè tôi}

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét