Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2018
KHÁT VỌNG TỰ DO DÂN TỘC VN!!
Chỉ Còn Là Quê Hương!!!
Huỳnh-Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh = & =
Quê hương tôi là chuổi ngày chinh chiến,
Tiếng bomb rền ru hát suốt canh đêm,
Ru con chiếc bóng chờ bên song cữa,
Đèn tàn hiu hắt mỏi bóng chinh nhân,
Khuất nẽo chiều hôm át tiếng bomb rền,
Con thơ mẹ yếu quê nhà xế bóng,
Hỏa châu soi bóng đất mẹ lối về,;
Đường hành quân vạn lối biết về đâu,
Đường về quê cũ hảo châu mờ lệ,
Chỉ là ảo mộng, còn là quê hương,
xox
Chinh chiến tàn rồi gió bụi chiến tranh,
Nắng nhạt hồng phai kiếp sống mông manh,
Lối xưa nhà cũ nay đâu còn nữa,
Mộng hồn non nước thôi phải tan tành,
Quê hương réo gọi vào đời chinh chiến
Cho Tự-Do nhưng ước vọng không thành,
Cong nòng súng gẩy dập vùi chiến đấu,
Tự Do gẩy cánh ta chết không đành,
Nữa hồn chinh chiến đi vào cải tạo,
Nữa mãnh sơn hà tan tác biển khơi;...
Nắng nhạt hồng phai kiếp sống mông manh,
Lối xưa nhà cũ nay đâu còn nữa,
Mộng hồn non nước thôi phải tan tành,
Quê hương réo gọi vào đời chinh chiến
Cho Tự-Do nhưng ước vọng không thành,
Cong nòng súng gẩy dập vùi chiến đấu,
Tự Do gẩy cánh ta chết không đành,
Nữa hồn chinh chiến đi vào cải tạo,
Nữa mãnh sơn hà tan tác biển khơi;...
xox
Bao rừng cay đắng sau hồi chinh chiến,
Bỏ lại quê này mãnh vở quê hương,
"Giải phóng Tụ-do", do tự mình chọn,
Một đời Xã Nghĩa trên cả Tự-Do,
Sáng khoai chiều sắn thỏa đời khát vọng,
Dân chủ bình quyền gái điếm tự do,
Bán thân chuộc đất lấy chồng xứ lạ,
Báo hiếu kiểu nầy nhục quốc vong gia,
"Giải phóng dục tình" nữ lưu Xã Nghĩa,
Còn gì;?...đâu nữa...chỉ là quê hương,
Bỏ lại quê này mãnh vở quê hương,
"Giải phóng Tụ-do", do tự mình chọn,
Một đời Xã Nghĩa trên cả Tự-Do,
Sáng khoai chiều sắn thỏa đời khát vọng,
Dân chủ bình quyền gái điếm tự do,
Bán thân chuộc đất lấy chồng xứ lạ,
Báo hiếu kiểu nầy nhục quốc vong gia,
"Giải phóng dục tình" nữ lưu Xã Nghĩa,
Còn gì;?...đâu nữa...chỉ là quê hương,
xox
Vì đời mà thương;... đem thân chiến đấu;...
Thất bại rồi...sao nỡ lòng nào quên…?
Quên chi những đêm nồng an giấc ngủ,
Mặc cho sương gió dạn dày chinh nhân.
Ơn anh đó tháng ngày trong lao cải,
Mai này rảnh nợ cho em lấy chồng,
"Tiếc hạnh bất phong" lấy chồng Bắc Bộ
Một đời "giải phóng" của tiền tự do,
Nữ lưu bất hạnh một thời mất nước;?...
Còn lại gì; một chút cho quê hương,
Thất bại rồi...sao nỡ lòng nào quên…?
Quên chi những đêm nồng an giấc ngủ,
Mặc cho sương gió dạn dày chinh nhân.
Ơn anh đó tháng ngày trong lao cải,
Mai này rảnh nợ cho em lấy chồng,
"Tiếc hạnh bất phong" lấy chồng Bắc Bộ
Một đời "giải phóng" của tiền tự do,
Nữ lưu bất hạnh một thời mất nước;?...
Còn lại gì; một chút cho quê hương,
xox
Chuông chùa thúc giục tuần hành phật tử,
Đem Phật xuống đường cản lối Tự Do,
Kẽng nhà thờ;...Linh Mục đi hốt rác,
Xôn xao báo chí rũ nhau ăn mày,
Sinh viên trí thức những đêm không ngủ,
Mất Tự Do rồi, có mất quê hương;???...
Giật mình chợt tỉnh "Chân Trời Đỏ" máu,
Đêm dài;...cảnh tỉnh điểm tiếng chuông chúa,
Sáng mai héo hắc;... chuông nhà thờ đổ,
Đỏ cả sao trời;...đỏ cả quê hương,
Đem Phật xuống đường cản lối Tự Do,
Kẽng nhà thờ;...Linh Mục đi hốt rác,
Xôn xao báo chí rũ nhau ăn mày,
Sinh viên trí thức những đêm không ngủ,
Mất Tự Do rồi, có mất quê hương;???...
Giật mình chợt tỉnh "Chân Trời Đỏ" máu,
Đêm dài;...cảnh tỉnh điểm tiếng chuông chúa,
Sáng mai héo hắc;... chuông nhà thờ đổ,
Đỏ cả sao trời;...đỏ cả quê hương,
xox
Trời sao lấp lánh thiên đường Xã Nghĩa,
Dưới trời lệ đổ "ngục đàng'Tự DO,
Con anh quốc tế làm tròn nghĩa vụ,
Cháu anh trả nợ xung phong núi rừng,
Thế hệ tàn quân cháu con nợ máu,
Lao động công trường Xã Nghĩa cộng nô,
Bán thân nô lệ phận người dân ngụy,
Cho con Cộng Sản một thời xuất du,
Nhà lầu gái đẹp con tư bản Đỏ,
Tình người hun húc ;...chì còn quê hương,
Dưới trời lệ đổ "ngục đàng'Tự DO,
Con anh quốc tế làm tròn nghĩa vụ,
Cháu anh trả nợ xung phong núi rừng,
Thế hệ tàn quân cháu con nợ máu,
Lao động công trường Xã Nghĩa cộng nô,
Bán thân nô lệ phận người dân ngụy,
Cho con Cộng Sản một thời xuất du,
Nhà lầu gái đẹp con tư bản Đỏ,
Tình người hun húc ;...chì còn quê hương,
xox
Rừng xanh biển rộng một màu non nước,
Thác ngàn Bản Giốc nghìn năm mất rồi,
Trấn ải Địa Đầu Nam Quan dời mốc,
Tốp teo biển vịnh "Lai khứ qui Tàu";...
Hoàng -Trường Sa Giọt lệ Việt Nam đổ,
Nước mắt tuôn tràn ngập cả biển Dông,
Trong biển lệ mẹ tìm đường vượt sóng,
Bỏ lại sau lưng mãnh vở tương-tàn,
Biển mặn trên môi nghe hồn chất ngất,
Ta lại nhìn ta;...còn là quê hương;;;...
Thác ngàn Bản Giốc nghìn năm mất rồi,
Trấn ải Địa Đầu Nam Quan dời mốc,
Tốp teo biển vịnh "Lai khứ qui Tàu";...
Hoàng -Trường Sa Giọt lệ Việt Nam đổ,
Nước mắt tuôn tràn ngập cả biển Dông,
Trong biển lệ mẹ tìm đường vượt sóng,
Bỏ lại sau lưng mãnh vở tương-tàn,
Biển mặn trên môi nghe hồn chất ngất,
Ta lại nhìn ta;...còn là quê hương;;;...
xox
Nặng nợ quê hương vượt thuyền không thoát,
Súng đạn nầy;... ta trả lại biển khơi,
Vùi Trong lòng biển ba hài cốt Mỹ;...
Đồng minh chiến hữu trách nhiệm không thành,
Sống lại quê nhà lưu đày kiếp phận,
Đường đời hẹp lối ta lại;... gặp ta;.
Mang thân súng gãy tủi hờn nhục quốc,
Nhìn lại chính mình xác chết Tự Do,
Trần truồng nhân thế;... người đời quên lãng;.
Còn gì;...cho ta,chỉ là quê hươmg,;...
Súng đạn nầy;... ta trả lại biển khơi,
Vùi Trong lòng biển ba hài cốt Mỹ;...
Đồng minh chiến hữu trách nhiệm không thành,
Sống lại quê nhà lưu đày kiếp phận,
Đường đời hẹp lối ta lại;... gặp ta;.
Mang thân súng gãy tủi hờn nhục quốc,
Nhìn lại chính mình xác chết Tự Do,
Trần truồng nhân thế;... người đời quên lãng;.
Còn gì;...cho ta,chỉ là quê hươmg,;...
xox
Bạn bè chiến đấu bỏ đi biền biệt,
Đứa chết trong tù đứa Mỹ rước đi,
Còn tôi ở lại trong cơn chiến bại,
Búa rìu dư luận;...người chối "Tự-Do",
Nhiều khi bật khóc mà không thành tiếng,;...
Nuốt lệ vào lòng cho cõi chết Tự-Do...
Trời hỡi…Tự-Do sao mà đắt thế…???
Pháo hoa chiến thắng…chôn vùi mừng vui,
Một đời chinh chiến giọt buồn biết khóc,
Tiếc thương chi;...Chỉ còn;..là quê hương,
Đứa chết trong tù đứa Mỹ rước đi,
Còn tôi ở lại trong cơn chiến bại,
Búa rìu dư luận;...người chối "Tự-Do",
Nhiều khi bật khóc mà không thành tiếng,;...
Nuốt lệ vào lòng cho cõi chết Tự-Do...
Trời hỡi…Tự-Do sao mà đắt thế…???
Pháo hoa chiến thắng…chôn vùi mừng vui,
Một đời chinh chiến giọt buồn biết khóc,
Tiếc thương chi;...Chỉ còn;..là quê hương,
xox
Phố cũ lên đèn hoàng hôn tắt nắng,
Buồn trong kỹ niệm đếm lá me bay,
Công viên ghế đá chờ ai muôn thưở,
Bạc tình chi lắm hỡi;?....thế nhân ơi;?.
Đèn đường hiu-hắt nhòa trong mắt lệ,
Nhớ bóng người xưa nhớ cả chiến trường,
Đường xưa lối cũ Tự- Do khuất tất.
Để lại nơi nầy môt bóng hình ai…?
Hình ai khốn khổ...lưu đày tổ quốc,
Mang khối tình chung;...chỉ là quê hương;;;...
Huỳnh-Mai St.8872Buồn trong kỹ niệm đếm lá me bay,
Công viên ghế đá chờ ai muôn thưở,
Bạc tình chi lắm hỡi;?....thế nhân ơi;?.
Đèn đường hiu-hắt nhòa trong mắt lệ,
Nhớ bóng người xưa nhớ cả chiến trường,
Đường xưa lối cũ Tự- Do khuất tất.
Để lại nơi nầy môt bóng hình ai…?
Hình ai khốn khổ...lưu đày tổ quốc,
Mang khối tình chung;...chỉ là quê hương;;;...
[Chỉ Còn Là Quê Hương] - http://www.vnmilitaryhistory.info/thovan/chiconlaquehuong.htm
Tổ quốc - Danh dự - Trách nhiệm
Vũ Đông Hà (Danlambao) - Sau ngày im lặng 2/9 bạn viết cho tôi. Đó là những tâm sự nặng trĩu mối quan tâm nằm giữa nỗi buồn bã của một người đau đáu trước tương lai đen tối và vận mạng chỉ mành treo chuông của dân tộc. Và bạn kết: "Trách nhiệm thuộc về quốc nội. Nếu người dân trong nước vẫn hèn nhát, thờ ơ thì nước sẽ mất vào tay Tàu, họ và con cháu họ sẽ sống đời nô lệ của một công dân hạng hai như người Tây Tạng, Duy Ngô Nhĩ. Mất Tổ quốc, mất danh dự giống nòi và mất đi niềm tự hào 4000 năm lịch sử."
Tâm sự của bạn làm tôi tự hỏi: Chẳng lẽ chỉ cần bước chân ra khỏi đất Mẹ thân yêu là Tổ quốc - Danh dự - Trách nhiệm không còn thuộc về mình? Chỉ cần bước qua lằn ranh biên giới là chúng ta có thể cho mình một chỗ đứng tự tại để vọng về với đồng bào lời khuyên răn: hãy đứng lên, thà hy sinh, thà chết còn hơn là để tà quyền Việt gian và quân xâm lược Tàu cộng giết chết từ từ?
Vấn nạn của đất nước và lối thoát cá nhân
Chúng ta đã nói đến sự sợ hãi dẫn đến tình trạng đại đa số người dân Việt cam phận cúi đầu trước sự cai trị của bạo quyền. Chính nỗi-sợ-hãi-đại-đồng là tảng đá lớn nhất cản đường những đôi chân cùng một lúc bước ra khỏi nhà làm cuộc cách mạng giải phóng dân tộc thoát khỏi ách độc tài đảng trị.
Nhưng sợ hãi vẫn chưa là yếu tố chính. Khi đối diện với bất công, áp bức, chuyên quyền... cho dù sợ hãi bao trùm nhưng có lúc sẽ quá mức sức chịu đựng và nếu con người không còn chọn lựa nào khác thì buộc phải vùng lên. Do đó, một lý do khác là: mỗi người chúng ta khi đối diện với vấn nạn chung quá lớn đã quay lại đi tìm cho mình một lối thoát riêng cho bản thân và gia đình.
Đi-tìm-lối-thoát-cho-riêng-mình khởi đi từ sau ngày 30/04/1975 và nó đã trở thành một hiện tượng chưa từng có trong lịch sử của giống dân có truyền thống bám chặt vào nơi chôn nhau cắt rốn, đã làm rúng động lương tâm nhân loại và từ đó ngôn ngữ loài người có thêm một danh từ mới: Boat people - Thuyền nhân. Cho dù chúng ta đặt cho hiện tượng này những tên gọi mỹ miều - hành trình tìm tự do, cuộc bỏ phiếu vĩ đại bằng chân... bản chất của việc rời bỏ quê cha đất mẹ vẫn là Đi-tìm-lối-thoát-cho-riêng-mình và bỏ lại sau lưng Tổ Quốc điêu tàn. Chúng ta chấp nhận đối diện với hiểm nguy, hãm hiếp, cướp bóc, chết chóc trên đại dương mênh mông, để hy vọng trong vô định tìm được lối thoát cá nhân, hơn là đối diện với tù đày mặc định khi đứng lên chống lại bạo quyền để tìm lối thoát chung cho dân tộc.
Sau nhiều năm tháng, lối mở vượt biên giới, vượt trùng khơi thời vượt biên tị nạn cộng sản đã khép lại. Những người ở lại đi tìm cho mình những lối thoát riêng khác. Sau cái gọi là "đổi mới" và chính sách kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, người dân Việt Nam mưu cầu lối thoát cho mình bằng thái độ đành sống chung với lũ để tìm nguồn lợi bắt cá theo con nước dâng. Một hiện tượng mới xảy ra: trong tuyệt vọng chung của cả nước mỗi người bắt đầu mơ tưởng một "hy vọng" cho riêng mình:
- Nhìn xung quanh nghèo khổ vẫn còn đầy nhưng lại thấy có thành phần cũng như mình nhưng bây giờ giàu có. Hy vọng mình sẽ là một trong những người đó.
- Nhìn xung quanh thấy rõ tình trạng sinh viên ra trường đa số thất nghiệp, nhưng vẫn nhìn thấy thiểu số có việc làm trong guồng máy cai trị hay các công ty nước ngoài. Hy vọng con cái mình sẽ là một trong thành phần thiểu số đó. Cho nên mới có hiện tượng cho con học ngày, học đêm, đôn đáo tranh nhau vào "trường tốt" trong một hệ thống giáo dục thối nát, tệ lậu mà chính mình lên án.
- Nhìn xung quanh vẫn thấy có nhiều người cho con du học nước ngoài, ở lại, định cư... Đó là một cách "vượt biên chính thức" an toàn. Gia đình mình sẽ tập trung công sức để biến hy vọng này thành sự thật...
- Nhìn xung quanh vẫn thấy có nhiều người bị đối xử bất công, đàn áp, thực phẩm độc hại, môi trường bị tàn phá... nhưng gia đình mình sẽ cố gắng để sống theo đúng "luật pháp", kiếm tiền mua thực phẩm an toàn, rời xa những nơi mà môi trường bị nhiễm độc để hy vọng rằng cuộc sống gia đình ta yên ổn và sẽ thăng tiến.
...
Có gì khác nhau giữa những người Việt Nam từ nhiều thập niên trước bây giờ trở thành "người Việt Hải ngoại" và những "người Việt quốc nội" bây giờ đang ôm ấp những hy vọng về một cuộc sống khá hơn cho riêng mình?
Lấy gì để những người đi tìm lối thoát riêng tư sau khi thực hiện được giấc mơ cá nhân thì quay lại "bàn giao" trách nhiệm hay đôi khi "trách móc" những người ở lại không hy sinh cuộc sống của họ để đứng lên tìm lối thoát chung cho dân tộc?
Có những điều mà chúng ta không thể tìm lại được trong lối thoát cho riêng mình
Viết gửi bạn những điều trên không phải để lại trách móc những người đi trước, đi sau, những ai đi tìm lối thoát cho riêng mình. Như câu viết mang nhiều ý nghĩa trong Tuyên ngôn Độc Lập của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ mà bạn và tôi cùng tâm đắc: "We hold these truths to be self-evident, that all men are created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable Rights, that among these are Life, Liberty and the pursuit of Happiness." (Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có Quyền Được Sống, Quyền Được Tự Do và Quyền Mưu Cầu Hạnh Phúc.) Nhắc lại với nhau câu này để chúng ta cùng thấy rằng chuyện mỗi người xây dựng cuộc sống, đi tìm tự do, và mưu cầu hạnh phúc cho mình là một nhu cầu đương nhiên và là quyền tất yếu của mỗi người.
Trong thế giới càng ngày càng thu hẹp này, nếu nỗ lực tối đa và nếu may mắn, mỗi người chúng ta có thể thành công trong việc xây dựng một đời sống tương đối tốt đẹp, có tự do và nhiều hạnh phúc cho bản thân. Trong mức độ tương đối, bạn cũng có thể hài lòng với những gì mà riêng cá nhân và gia đình bạn đang có được ở VN. Nếu chưa đủ, bạn tiếp tục mưu cầu những gì chưa đạt được ở một quốc gia khác. Bạn có thể tìm thấy tự do, dân chủ, nhân quyền cho riêng bạn tại một nước Bắc Âu. Bạn có thể xây dựng giấc mơ triệu phú, con cái học Harvard, tốt nghiệp ở Yale, đi làm cho Google tại Hoa Kỳ... Nói tóm lại, bạn có thể tìm thấy rất nhiều thứ đã bị cộng sản tước đoạt cho riêng bạn mà không cần Việt Nam phải thay đổi.
Tuy nhiên, dù xoay sở khéo léo đến tột cùng ở VN, dù bôn ba tận phương trời nào đó, có một thứ mà bạn không thể tìm kiếm, mưu cầu cho riêng bạn nếu nó bị đánh mất: Đó là Tổ Quốc Việt Nam.
Tổ quốc - Danh dự - Trách nhiệm
Bạn thân,
Tôi viết những dòng kế tiếp này gửi bạn vì biết rõ Tổ quốc Việt Nam vẫn là căn cước của tâm hồn bạn, vẫn là nhịp đập đều đặn trong con tim bạn, vẫn là dòng máu, là hơi thở của bạn - dù bây giờ bạn đã cầm trong tay passport Hoa Kỳ.
Vì Tổ quốc Việt Nam là như thế đối với bạn và tôi cho nên nó sẽ... như thế đối với những ai còn cảm nhận mình là người Việt Nam - dù ở Huế, Sài Gòn, Hà Nội hay Paris, Sydney, Washington DC...
Nếu Tổ quốc Việt Nam không còn thì Danh dự Việt Nam sẽ biến mất.
Đến đây hy vọng bạn có thể đồng ý với tôi và hiểu được lý do tôi viết bài này thân gửi đến bạn:
Trách nhiệm đối với Tổ Quốc và Danh Dự của Dân Tộc không có sự phân chia biên giới. Trách nhiệm đó đều ngang nhau đối với những người mang dòng máu Lạc Hồng, dù đang sống ở bất kỳ quốc gia nào. Danh dự đó đều mang cùng một ý nghĩa, một giá trị ngang nhau cho những ai còn nói được 5 chữ Mẹ đẻ: Tôi Là Người Việt Nam.
Có rất nhiều thứ quý báu bị tước đoạt mà chúng ta vẫn có thể tìm lại được cho riêng mình. Nhưng bạn và tôi sẽ không bao giờ tìm lại được cho mình di sản 4000 năm được gầy dựng bởi hàng hàng lớp thế hệ cha ông nếu di sản đó bị Việt cộng đem bán và Tàu cộng cướp mất: Tổ Quốc và Danh Dự.
Vậy mong rằng chúng ta, trong nước hay ngoài nước, cùng chung vai, sát cánh, ngang như nhau với Trách Nhiệm. Trách Nhiệm đối với lịch sử, tổ tiên và giống nòi. Trách Nhiệm đối với Danh Dự và Tổ Quốc Việt Nam.
13.09.2018
QuanSuVNCH-04.avi
https://youtu.be/GWHJlqTXoNs
VIỆT NAM BẤT CHIẾN TỰ NHIÊN THÀNH
https://youtu.be/hDG4GsJP-_c
Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012
TÌM LẠI GIÁ TRỊ TỰ-DO ĐÁNH MẤT!!!
TÌM LẠI GIÁ TRỊ TỰ-DO ĐÁNH MẤT!!!
Tg: Huỳnh Mai St.8872
Suốt 40 năm qua,Hiệp Định Paris/73 đã đi vào quá khứ. Dù muốn dù không nó cũng để lại trong lòng người dân Miền Nam một nỗi buồn Mất Nước, mất Tự-Do dân tộc của quân dân,cán chính VNCH với lý tưởng Tự-Do Người Việt Quốc Gia.
Hiệp Định Paris/73 Việt Nam đã mặc nhiên chấp nhận sự sai lầm và thất bại của thế giới Tự-Do,trong đó Hoa Kỳ muốn sống chung hòa bình với Quốc Tế Cộng Sản Nga,Tàu và muốn phân cực thế giới thành lưởng cực chiến tranh giành,quyền thống trị nhân loại, mà Việt Nam vô phúc trở thành tiền đồn chống cộng ,và kéo theo bán đảo Đông Dương
Việt Miên Làotrở thành be bờ cộng Sản tràn xuống Đông Nam Á/TBD...
Xem thêm
http://maidayhoabnh.blogspot.com/2012/02/tim-lai-gia-tri-tu-do-anh-mat.html
Tg: Huỳnh Mai St.8872
Suốt 40 năm qua,Hiệp Định Paris/73 đã đi vào quá khứ. Dù muốn dù không nó cũng để lại trong lòng người dân Miền Nam một nỗi buồn Mất Nước, mất Tự-Do dân tộc của quân dân,cán chính VNCH với lý tưởng Tự-Do Người Việt Quốc Gia.
Hiệp Định Paris/73 Việt Nam đã mặc nhiên chấp nhận sự sai lầm và thất bại của thế giới Tự-Do,trong đó Hoa Kỳ muốn sống chung hòa bình với Quốc Tế Cộng Sản Nga,Tàu và muốn phân cực thế giới thành lưởng cực chiến tranh giành,quyền thống trị nhân loại, mà Việt Nam vô phúc trở thành tiền đồn chống cộng ,và kéo theo bán đảo Đông Dương
Xem thêm
http://maidayhoabnh.blogspot.com/2012/02/tim-lai-gia-tri-tu-do-anh-mat.html
TÌM LẠI GIÁ TRỊ TỰ-DO ĐÁNH MẤT!!!
Kỹ niệm 39 năm Hiệp Định Paris/73- 2012.
Tg: Huỳnh Mai St.8872
27-1-2012, 10:49 AM
Suốt 39 năm qua,Hiệp Định Paris/73 đã đi vào quá khứ. Dù muốn dù không nó cũng để lại trong lòng người dân Miền Nam một nỗi buồn Mất Nước, mất Tự-Do dân tộc của quân dân,cán chính VNCH với lý tưởng Tự-Do Người Việt Quốc Gia.
Hiệp Định Paris/73 Việt Nam đã mặc nhiên chấp nhận sự sai lầm và thất bại của thế giới Tự-Do,trong đó Hoa Kỳ muốn sống chung hòa bình với Quốc Tế Cộng Sản Nga,Tàu và muốn phân cực thế giới thành lưởng cực chiến tranh giành,quyền thống trị nhân loại, mà Việt Nam vô phúc trở thành tiền đồn chống cộng ,và kéo theo bán đảo Đông Dương -Việt Miên Lào- trở thành be bờ cộng Sản tràn xuống Đông Nam Á/TBD.
Hiệp Định Paris/73 đưa đến mất chủ quyền Hoàng Sa và Tự do Miền Nam VN
Với chủ trương sống chung hòa bình, mở rộng thị trường đông dân của Trung Quốc Cộng Sản.Hoa Kỳ-TT Nixon và Ngoại Trưởng Kissinger đi đêm, mật ước,hòa đàm với Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình tại Bắc Kinh 1972 và loại bỏ liên xô ra khỏi vùng cuộc chiến tranh chấp Đông Dương,và kéo CS Bắc Việt Nam về phía Cộng Sản TQ khi Liên Xô tan rả.
Mỹ rốt sức thả bom B.52 suốt 12 ngày đêm tàn phá Hà Nội cuối năm 1972 ,bằng chiến dịch:Operation link Backer I+II hầu tiêu diệt khả năng chiến đấu của Hà Nội bằng những trái hỏa tiễn SAM cuối cùng của Liên Xô còn xót lại, vì đã bị hư hỏng không bắn lên được để tiêu diệt chiếc máy bay B52 Mỹ cuối cùng chấm dứt bỏ bom Noéll Hà Nội. Cuối cùng CS /Hà nội xin đầu hàng Mỹ vô điều kiện.Nhưng Mỹ không chấp nhận đầu hàng của Hà Nội và bắt buộc Hà Nội phải nhận ban ơn tiếp trợ của Trung Quốc Cộng Sản gửi 300.000 quân kéo sang bảo vệ chung quanh vòng đai thủ đô Hà nội, vì sợ quân VNCH thừa thắng xông lên… “Giải Phóng Hà Nội Miền Bắc”Và Hoa Kỳ đã bỏ lở mất một bàn thắng “Trông thấy!?”cho VNCH. Thật đáng tiếc cho người Mỹ phản bội vì bán đứng kẻ thù Hà Nội vào tay Trung Quốc, để rồi lần lựa tới Sài gòn/Miền Nam VNCH bằng bản H.Đ Paris/73 do CS. Hà nội tay sai tiếp quản 30-4-1975 trên bờ lục địa Việt Nam.Còn phía dưới biển quần đảo Hoàng Sa của VNCH được Mỹ bật đèn xanh cho Trung Cộng lấn chiếm-19-1- 1974, phía Hoa kỳ không can thiệp,vì muốn trao tặng Trung Cộng món hàng khuyến mãi khi mở cửa thị trường TQ.
“Hiệp định Paris được ký kết ngày 27-1-1973, TT Nixon tuyên bố ông đã thực hiện được thỏa hiệp danh dự (an honorable agreement)., không phản bội đồng minh, không bỏ rơi tù binh. Hiệp định Paris trên thực tế vẫn không đem lại hòa bình cho Đông Dương, hơn hai năm sau ngày ký kết, BV đem đại binh tấn công miền Nam VN đưa tới sụp đổ ngày 30-4-1975, VNCH biến mất trên bản dồ thế giới. Nay người ta giải thích về thất bại của Hiệp định và sụp đổ miền Nam VN.
- Nixon và Kissinger nói họ thắng cuộc chiến nhưng Quốc Hội làm mất hòa bình, hai nhà lãnh đạo đổ lỗi cho Quốc hội đã không cho Hành pháp khả năng giám sát Hiệp định và cắt hết viện trợ bỏ rơi đồng minh.
- Hiệp định thể hiện một khoảng cách vừa đủ, decent interval để quân Mỹ rút đi, lấy tù binh còn lại người Việt tự giải quyết số phận đất nước, Hoa Kỳ không muốn CS thắng quá nhanh. Theo Frank Snepp, nhà phân tích chiến lược CIA tại VN trong cuốn Decent interval nói Hiệp định Paris chỉ là cách trốn tránh nhiệm vụ của Mỹ, chỉ là để Mỹ rút ra khỏi VN.
- Nixon và Kissinger nói họ thắng cuộc chiến nhưng Quốc Hội làm mất hòa bình, hai nhà lãnh đạo đổ lỗi cho Quốc hội đã không cho Hành pháp khả năng giám sát Hiệp định và cắt hết viện trợ bỏ rơi đồng minh.
- Hiệp định thể hiện một khoảng cách vừa đủ, decent interval để quân Mỹ rút đi, lấy tù binh còn lại người Việt tự giải quyết số phận đất nước, Hoa Kỳ không muốn CS thắng quá nhanh. Theo Frank Snepp, nhà phân tích chiến lược CIA tại VN trong cuốn Decent interval nói Hiệp định Paris chỉ là cách trốn tránh nhiệm vụ của Mỹ, chỉ là để Mỹ rút ra khỏi VN.
“Một khi người Mỹ đã tìm được con đường ra khỏi Việt Nam, cả Quốc hội lẫn người dân đều đã không muốn tham chiến trở lại, dù có hay không vụ Watergate. “Bất kể có hay không có vụ Watergate, người Mỹ không còn muốn dính dáng gì với Việt Nam” (Kissinger A Biography p. 487)
Người dân Mỹ đã quá ghê tởm cuộc chiến tranh bẩn thỉu của Hà Nội.
Gió đã đổi chiều, hoài bão của Tổng thống Nixon để giữ một miền nam Việt Nam không Cộng Sản cuối cùng chỉ là ảo tưởng vĩ đại”{tác giả Trọng Đạt}
Người dân Mỹ đã quá ghê tởm cuộc chiến tranh bẩn thỉu của Hà Nội.
Gió đã đổi chiều, hoài bão của Tổng thống Nixon để giữ một miền nam Việt Nam không Cộng Sản cuối cùng chỉ là ảo tưởng vĩ đại”{tác giả Trọng Đạt}
Rút Quân Tây Nguyên, Chiến Lược NIXON hay Chiến Thuật đầu hàng cộng sản Bắc Việt của TT Nguyễn Văn Thiệu!?.
Thượng và Hạ viện quốc hội Hoa Kỳ cảnh cáo cho biết nếu TT Nguyễn văn Thiệu không ký dự thảo Paris khi Cộng sản Bắc Việt không rút 120.000 Cộng Quân ra khỏi Miền Nam VNCH.vì vậy, gây trở ngại hòa đàm thì Quốc hội sẽ ra luật rút quân để đổi lấy tù binh, cắt hoàn toàn viện trợ, đưa ra hạ viện với tỷ lệ 2-1, nếu không có viện trợ Sài Gòn sẽ chết ngay.
Lời nhắn cũa quốc hội Mỹ cho ông Thiệu VNCH biết rằng:họ muốn nói gần như công khai sẵn sàng đánh đổi Đông Dương lấy 580 tù binh Mỹ còn bị BV giam giữ, đối với họ chỉ có sinh mạng của tù binh Mỹ mới là quan trọng, sinh mạng của cả Đông Dương không nghĩa lý gì. Về điểm này trong No More Vietnams trang 142, Nixon cũng nói như vậy, nhưng ông Thiệu vẫn không tin cho là họ chỉ hù dọa chứ không dám bỏ Đông dương, cho tới tháng 3-1975 ông vẫn không tin Mỹ bỏ miền nam VN và đã tháu cáy giả vờ thua chạy, cho rút khỏi Pleiku giữa tháng 3-1975 để dụ cho Mỹ trở lại, hậu quả đưa tới sụp đổ VNCH thật nhanh chóng.Vì người ta quá chán ngán chiến tranh đông dương đang xẫy ra tại Việt Nam.{Tg;Trọng Đạt}
Ông Thiệu rút quân khỏi Tây Nguyên Trung phần là thi hành Hiệp Định Paris do Mỹ và quốc hội Hoa Kỳ bắt ép.Và đã trở thành một thất sách của hàng bại tướng chiến lược QL.VNCH,vì nghe theo lời hù dọa,áp lực của Hoa Kỳ cúp viện trợ quân sự cho VNCH,nên phải co cụm về bảo vệ thành lũy cuối cùng Sài gòn của vùng 4 chiến thuật đồng bằng sông Cữu long-Lũy tuyến Tự-Do còn lại VNCH.
Quân Đoàn I,thuộc Quản Trị,Thừa Thiên,Huế; trở vào Quân Đoàn II,Pleiku Kom Tum,và Nha Trang Bình Thuận-Phan thiết là phần đất được Hoa Kỳ chỉ định ông Thiệu phải trao lại cho chính phủ Lâm Thời Mặt trận GPMNVN có đất,hay lãnh thỗ để thành lập chính phủ Lâm Thời Việt Cộng nằm vùng gọi thành phần thứ 3 được Mỹ chấp nhận trong Hiệp Định Paris/73 và được dân Miền Nam phản chiến;biểu tình; đề cữ,ủng hộ việt Cộng Giải Phóng Miền Nam VN.
Kissinger -Hoa Kỳ-được Lê Đức Thọ -Hà Nội- hỏi:Hoa Kỳ chấp nhận sống chung với TQ và đối xử ra sao với đồng chí CS bắc Việt.và được trả lời:”Sống chung được với TQ,thì phải chấp nhận hòa bình với tôi tớ ông chủ”Và vì thế ông Thiệu phải cam tâm hy sinh quân lính-chiến Sĩ VNCH- rút quân chiến thuật,đưa lưng làm bia đở đạn Việt Cộng.Tay bồng tay bế con thơ,dắt vợ chạy trong lửa đạn…và dưới nước mắt thương đau của ông Thiệu đang khóc trong tòa nhà trắng -White House- tại vịnh Cam Ranh-10-4-1975,chứng kiến cuộc di tản rút quân thiếu chiến thuật này do người Mỹ gây nên.
Rút quân Tây Nguyên là sách lược chống cộng của VNCH, của ông Nguyễn văn Thiệu.
Chiến tranh Việt Nam tự nó không có thắng và thua giữa Bắc Việt và Nam Việt Nam ,và nó biến chuyển tùy theo tình hình quyền lợi được sắp đặt giữa hai khối Tư Bản Hoa Kỳ và Cộng Sản Nga Tàu chia vùng ảnh hưởng,thống trị làm ăn ,còn tự do dân chủ VNCH đứng sang bên lề thắng bại chiến-tranh. Vì thế Lê Duẩn Cộng Sản nói chiến thắng miền nam là thắng giùm cho Nga Tàu.
Rút quân Tây Nguyên là thế của Miền Nam phải rút, khi viện trợ quân sự Hoa- kỳ cắt giãm,rút quân giao đất,nhường vùng lãnh thổ VNCH cho MTGPM lập chính phủ lâm thời Cộng Hoà Miền Nam VN.
Ông Thiệu bị Nixon của Mỹ hăm dọa: cắt bỏ cái đầu, nếu không chịu ký kết H.Đ Paris/73 theo ý muốn quyền lợi kinh tế với TQ,và bầu cữ nước Mỹ.Quốc hội Hoa Kỳ ra đạo luật rút quân,cúp viện trợ quân sự VNCH do dân Mỹ phản chiến bỏ rơi chiến tranh VN, trả con em trở về với họ.Đứng trước tình hình chiến sự nguy cấp,nên ông Thiệu phải rút quân,bảo toàn lực lượng và bỏ lại một phần đất tự do -Tây nguyên- cho địch chiếm theo áp lực cắt bỏ viện trợ quân VNCH,để tiếp tay cộng quân Bắc Việt vẫn còn hiện diện đóng quân tại Miền Nam VNCH, được Hoa Kỳ và quốc tế LHQ cho phép tồn tại trong HĐ Paris đã được ký kết.
Tất cả trách nhiệm mất tự do miền nam,phía Mỹ đổ lỗi cho VNCH: “Không chịu chiến đấu bảo vệ tự do cho chính dân tộc mình”.Ông Thiệu phải nuốt hận,căm nín làm thinh cho đến ngày chết,không biện hộ,không kết tội người bạn đồng minh Hoa Kỳ hứa lời cam kết rồi phản bội khi VNCH ký kết xong H Đ Paris -27-1-1973.
TT Nixon nói: “ Tới đoạn cuối nếu Hà Nội vi phạm, họ sẽ bị trả đũa nặng nề. Đô đốc Moorer đã thảo kế hoạch khẩn trương 3 và 6 ngày cho kế hoạch đòi hỏi để tấn công BV. Ban tham mưu phải thực hiện chặt chẽ kế hoạch, gài mìn trở lại và xử dụng B-52 oanh tạc Hà Nội, nếu BV vi phạm Mỹ sẽ giáng trả hết cỡ, chúng ta phải giữ một lực lượng tại địa điểm để thi hành. Sự giáng trả BV phải ồ ạt hữu hiệu, trước hết B-52 phải nhắm vào Hà Nội.”
Một Bại Tướng Đầy Nhiệt Lòng Yêu Nước!
Ông TT.Thiệu là một tổng tư lệnh QL.VNCH và các sĩ quan tướng lãnh quân đội miền nam được đào tạo chỉ huy quân sự trong các nhà trường quốc tế Pháp-Mỹ,và dày dạn trong chiến trường Việt Minh chống Pháp; đầy đủ kinh nghiệm mặt trận điện Biên Phủ -Bắc Việt Nam- lại phải bỏ trống Tây Nguyên,vị thế chiến lược quan trọng – Nóc nhà Tây Nguyên- trung phần miền nam VN.để rồi lần lược mất cả Miền Nam VNCH vào tay quân Cộng Sãn Bắc Việt,ngày 30-4-1975.
Quân Cộng Sản Bắc Việt chiếm đóng Sàigon với quân số 15 sư đoàn CSBV.xiết chặt vòng lửa bảo vệ thủ đô Saigòn của chiến sĩ VNCH cùng năm trái bom CBU-Bom ngạt chân không- bị đồng minh mỹ tháo ngòi nổ…và đổ thêm 2 tiểu đoàn thủy quân lục chiến Hoa Kỳ,từ đệ thất hạm đội ngoài khơi Vủng Tàu vào sàigon bảo vệ các yếu nhân Mỹ chưa kịp rút đi bằng trực thăng đậu trên các cao ốc Saigon,với mục đích đề phòng quân nhân, chiến sĩ VNCH bắt tù binh Mỹ làm con tin cuộc chiến ,vì phẩn nộ không có ngòi nổ cho 5 trái CBU -Tiểu Nguyên Tử-này,tức là Mỹ muốn giao sàigon cho cộng quân Bắc Việt.Và Mỹ viên cớ không can thiệp vào VN theo H Đ Paris/73 khi quân Cộng Sản bắc việt được quyền uy hiếp Sài gòn và sẵn sàng vi phạm H Đ Paris 30-4-75.Vậy đâu là phản bội đồng minh cũa Mỹ!???
Sài gòn bị quân cộng Sản Bắc Việt chiếm đóng trước phản ứng tự vệ để bảo vệ gia đình,thân nhân và chiến hữu đơn vị mình không bị trả thù của bọn Việt Cộng nằm vùng… và các đảng phái cách mạng 30,giờ thứ 25 nổi dậy trả thù quân- dân ,cán- chính VNCH,trước lời kêu gọi đầu hàng của tên việt gian cộng hòa T.T Dương Văn Minh,trong sự tức tối căm hờn của chiến Sĩ Tự Do VNCH.cho ngày “Gảy súng tan hàng” tối tăm đất nước!?
Sàigon chiến bại, nhưng không đổ nát,hoang tàn trong khói lửa chiến tranh vì lòng nhân đạo của chiến sĩ VNCH biết tôn trọng của cãi và tư hữu và quền sống tự do người dân miền Nam.Nên khi cộng sản Miền Bắc vào sàigon và cả nông thôn Miền Nam để tiếp thu,được quân dân cán chính VNCH bàn giao cơ sở vật chất còn nguyên vẹn không thất thoát, hư hao hay bị đốt phá.Và cũng từ đây ta thấy đâu là chính nghĩa Tự do của Người Việt Quốc Gia,và đâu là phi nhân,phi nghĩa của người Cộng Sản.khi bắt tù binh VNCH vào tù cải tạo và cướp bóc tài sản,làm hằng triệu người dân miền nam sợ hải bỏ nước ra đi tìm tự do của hàng trăm ngàn người bỏ xác trong lòng đại dương biển cả…
Nhờ sự kiện và biến cố “Giải Phóng Miền Nam” ngày 30-4-1975 đã làm lộ ra chân tướng sự thật của các đoàn thể nhân dân trí thức,nhân sĩ và các hội đoàn xã hội là cơ sở bí mât hoạt dộng cho việt cộng nằm vùng.Các giáo hội tôn giáo là cơ sở tổ chức che dấu hoạt động phong trào sinh viên,quân chúng phản chiến của phiếm quân cộng Sản Nằm vùng: “Đánh cho Mỹ cút-Ngụy nhào”.Họ: “Ăn cơm quốc gia và thờ ma Công Sản”
Với dân tình đất nước như thế này: mất nước là phải rồi!? trách nhiệm là lỗi của VNCH, chỉ biết xử dụng thành phần Việt gian cộng Sản vào nằm vùng trong tổ chức chính phủ VNCH.Kễ từ khi dệ nhất cộng hòa do TT Ngô đình Diệm chấp chính,rồi sụp đổ 1963 .Và Mỹ đưa quân vào biển Đà Năng 1965.và kể từ đó dân Miền Nam theo Cộng Sản Miền Bắc thì nhiều,Thậm chí vùng nông thôn,hết 85% theo Việt Cộng và có mật cứ nuôi quân VC/GPMN…
Đáng lý ra Mỹ không nên đưa quân vào Miền NamVNCH là thất sách chính trị,và tạo bằng chứng cho Cộng sản miền bắc tuyên truyền lòng yêu nước trong toàn dân để chống “Mỹ xăm lược,tay sai VNCH” Vô tình mất chính nghĩa Người Việt Quốc Gia,và đẩy người dân về phía địch,do VC đánh lừa dối dân tộc, cho một chủ nghĩa cộng sản ngoại lai.
Một Chủ Nghĩa Pha Màu Dân Tộc!
Từ khi Cộng sản Bắc Việt chiếm đóng Miền Nam Tự Do/VNCH,tìm vùng đất hứa của chủ nghĩa ngoại lai Cộng sản,thì người dân Miền Nam mới thực sự thực hiện ước mơ sống chung hòa bình với người anh em cộng sản Bắc Việt.Đây là một cuộc pha trộn,đổi màu dân tộc, từ màu vàng của Tự Do,trộn lẫn màu đỏ máu-Cộng Sản. người dân Miền Nam nhận được môt màu “Tim tái-đỏ bầm” rỉ máu con tim dân tộc. một màu biểu tượng chiến thắng;có pha màu máu vết thương kẻ chiến bại Miền Nam.Khi biết được thì đã muộn- màn,khánh kiệt nguồn lực sống,và liệt kháng toàn dân khi trót lở lầm đặt miền tin yêu vào sự vong bản,phản bội quê hương của CSVN.
US Marines - South Vietnam 1966
Đây là phát kiến độc đáo của Tướng Một Mắt Do Thái Moshe Dayan sang thăm chiến trường Miền Nam Việt Nam,và gửi lại một lời cố vấn quân sự cho Tổng Tống Nguyễn Văn Thiệu với một quốc sách chiến lược VNCH; “ Muốn thắng Cộng Sản,phải biết thua Cộng Sản trước đã!.lùi một bước ,để tiến lên 3 bước”.Tức thua một Miền Nam mà thống nhất tư tưởng,ý chí tự do chống cộng cả 3 miềm Nam- Trung- Bắc; để sau này giải phóng thủ đô Hà Nội;đòi lại chủ quyền Hoàng Sa-Trường Sa sau những năm dài mất nước trước tỉnh thức của toàn dân.biết sống chung cùng nỗi đau thương Cộng Sản, mới vở lẽ thế nào sống chung cùng xã hội Cộng Sản.
Trước khi thi hành chiến lược “Thụt lùi” của tướng Do Thái Moshe Dayan và lời khuyến cáo “Khổ nhục kế” chân tình của TT Lý Quang Diệu-Singapore- nên ông Thiệu chịu nhục nhã mang 16 tấn vàng của ngân khố VNCH,xin thế chấp cho Mỹ và vay mượn 300.triệu đô la mua đạn dược cho quân sĩ chiến đấu cầm cự 3 tháng,đợi giải pháp chính trị tự do trung lập cho Miền Nam VN, nhưng bất lực không thành…với người Mỹquyết tâm cúp viện trợ và tướt quyền Tự Do miền Nam VNCH,trói tay bức tử QL.VNCH trao cho Quân Cộng Sản Bắc Việt Hà Nội.Và lịch sử sẽ phán xét Công và Tội của TT Nguyễn văn Thiệu khi tự do và hòa bình trở lại quê hương Việt Nam…!
Ông Thiệu dù bất tài cầm quân,khiển tướng ,nhưng nhiệt lòng yêu nước.Và đã xô đẩy Việt Nam vào hoàn cảnh khốn cùng phải sống chung hòa bình với Cộng Sản Miền Bắc để thử thách và đánh thức niềm tin dân chủ, tự do Miền Nam của người Việt Quốc Gia đã ngủ yên trong lòng dân Việt; dể lại cho đời câu nói mai sau: ‘Đừng tin những gì Cộng sản nói, hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm”.
Tự Chủ -Tự Quyết Dân Tộc Là Giá Trị Tự Do Việt Nam!
Suốt 37 năm nay-2012- người dân cả nước đang chiến đấu cho tự do,dân chủ Việt Nam không biết mệt mõi,với nhiều hình thức,tù nhân chiến tranh trong tù cải tạo cộng sản,đi vùng kinh tế mới,và tìm cách vượt biên của hàng triệu người Miềm-Nam không chấp nhận cộng sản.
Ngay đến người dân Cộng sản Miền Bắc cũng phản tỉnh, nên hoạt động, tranh đấu đòi quyền dân chủ, nhân quyền bị áp bức độc tài đảng trị CSVN bị khống chế chủ quyền biển đảo Việt Nam.Dù phải tù tội cũng không nản chí, sờn lòng cho một ngày mai thành công dân chủ, nhân quyền và quền tự chủ-tự quyết dân tộc.
Nhưng không thể quyết đoán,và đổ lỗi hoàn toàn trách nhiệm cho Hoa Kỳbán đứng Miền Nam VNCH.Và momg muốn sự góp sức,góp công của Mỹ cho Việt Nam mau chống tiến đến độc lập,dân chủ hòa bình dân tộc.Hiện nay,Hoa Kỳ không còn xem Việt Nam là móm hàng hóa lẫn quyền lợi trao đổi với Trung Quốc Cộng Sản khi hai nền kinh tế cạnh tranh nhau quyết liệt.Cho đến hôm nay đang xảy ra xung đột quyền lợi kinh tế tại biển Đ.Á/TBD.Vì dù sao Mỹ cũng mắc nợ Việt Nam vì thiếu trách nhiệm trên tinh thần tự do,an ninh hòa bình thế giới,vì lý do nội tại theo chủ thuyết:
Hiện Sinh Tư Bản Thực Dụng Chủ Nghĩa Hoa Kỳ
Phát sinh từ chủ nghĩa Anh hùng trong cuộc nội chiến Nam Bắc Hoa Kỳ-1865-được cả thế gới tôn vinh là dân tộc văn minh,độ lượng và anh hùng,nên đã trao cho danh dự,trách nhiệm giử gìn an ninh,hòa bình thế giới Tự Do.Nhưng vì Hoa Kỳ phải sống cho thực tế theo chủ nghĩa “Hiện Sinh Tư Bản” cho dân tộc mình lớn mạnh và giàu có bằng cách làm Kinh Tế là nguồn sống thực tế của Hoa Kỳ để mưu cầu tự do và hạnh phúc cho dân tộc đang lên cũa Mỹ.do đó ta không nên trách Mỹ bán đứng VNCH vì quyền lợi sống cho họ nên đánh mất tự do,hòa bình dân chủ của Việt Nam.Hãy chấp nhận sự thật và nhận lãnh trách nhiệm về mình.Phải can đãm đứng dậy từ nơi té ngả của mình,để đòi lại quyền tự chủ, tự quyết cho Việt Nam,sau đó bạn bè thế giới và đông minh Hoa Kỳ sẽ giúp mình.Vì muốn phục hồi kinh tế toàn cầu và tìm sự sống còn cho Xã Hội Hiện SinhTư Bản Mỹ,bắt buộc họ sẽ quay trở lại Việt Nam và giúp tìm lại tự do dân chủ mà họ đã bỏ rơi suốt 37 năm qua kể từ 30-4-1975.
Tự Do-Hòa Bình Việt Nam Gắn Liền Phục Hồi Kinh Tế Hoa Kỳ!
Tự Do-Hòa Bình Việt Nam Gắn Liền Phục Hồi Kinh Tế Hoa Kỳ!
Hoa kỳ trở lại Đông Á/TBD cho phục hồi kinh tế nước Mỹ suy thoái trầm trọng.TT Barack Obama đến Honolulu-Hawaii thuộc châu á TBD để thiết lập khối mậu dịch thị trường Tự Do xuyên TBD gọi tắt TPP,ngày 11-11-2011 để đối trọng lại nền kinh tế đang phát triển bành trướng của Trung Cộng đang lấn dần và thao túng quyền lực lên khối kinh tế các nước Asean-Đông Nam Á- bằng tranh chấp chủ quyền Biển Đông Á.
Hoa Kỳ tuyên bố:Đông Á/TBD là “Quyền lợi cốt lõi của Mỹ có truyền thống xưa nay với đồng minh Hoa Kỳ trong mậu dịch buôn bán”.và Mỹ có quyền bảo vệ bạn hàng buôn bán đồng minh của mình bằng con đường Tự- do hàng hãi được quốc tế hóa của LHQ.
Việt Nam là một trong 6 nước có chủ quyền tranh chấp với Trung Quốc, nhưng vì là đồng khối cộng sản với Trung Quốc,nên Trung Cộng có quyền lấy biển đảoVN làm ao nhà,và mặc nhiên vẻ cung đường lưỡi bò chín đoạn bao gồm quần đảo Hòang Sa và Trường Sa của Việt Nam đầy triển vọng tiềm năng dầu mõ, khí đốt.Và cũng là năng lượng,chiến lược của Hoa Kỳ và Trung Cộng tìm cách làm chủ biển Đông Á/TBD.Hơn nữa Trường sa của VN là điểm giao lưu,ngã tư quốc tế hàng hải hội tụ nhiều thủy hải sản cá tôm, do có hai dòng nước nóng và lạnh của thế giới chảy qua.Vì thế Trung Quốc Cộng Sản Muốn VN là mãi mãi của tầu cộng,để Trung Quốc tuyên bố chủ quyền trên 8o% trên biển đông Á/TBD. Là điều không thể được trên đường phục hồi kinh tế của Hoa Kỳ sau khi rãnh tay;chấm dứt chiến tranh dầu hỏa tại Trung Đông.
Việt Nam là một nước bị Hoa kỳ bỏ rơi trong cuộc chiến tranh Vn trước năm 1975,và nay trở thành thuộc phiên một tỉnh của Trung Quốc Cộng Sản có lãnh thổ mở rộng về phương Nam-Đông Á/TBD,là bàn đạp, căn cứ đóng vững chắc trong cuộc chiến tranh với Hoa Kỳ và đồnng minh trong tranh chấp ngôi vị sô1 kinh tế toàn cầu xuất phát từ đây.Với vị thế chiến lược có Việt Nam là ngòi nổ chiến tranh xẩy ra, không thể tránh được một cuộc chiến khu vực biển Đông á/TBD cho tranh chấp dầu hỏa,và dẩn đến chiến tranh thế giới thứ 3.
Việt nam có “ Quyền lợi cốt lõi trong chiến tranh!?” nên VNCS ra sức khai thác quyền lợi bằng trò đu dây qua lại giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc để tìm sự tồn tại CSVN giữa hai lằn đạn bạn và thù: “Theo Tàu thì mất nước, còn Đảng theo Mỹ,còn nước mất đảng…”.Vậy giải pháp thứ 3 là Du dây là an-toàn cho đảng CSVN tồn tại… mới là khôn ngoan của đỉnh cao trí tuệ CSVN.
Hoa Kỳ là một con buôn tầm cở quốc tế không thua gì sư phụ “Ba Tàu cộng sản”.Biết rỏ đâu là quyền lợi “Cốt lõi Hoa Kỳ” khi trở lại Đông Nam Á/TBD,họ muốn CSVN làm “Đối tác tác chiến lược, cân bằng quyền lực Trung quốc tại Biển Đông”, thì đổi lại mỹ sẽ bồi thường chiến tranh trong chất độc da cam-dioxin với nình thức nhân đạo cho VN,theo tuyên bố của bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton ngày 23-7-2010 tại Hà Nội với TT Nguyễn Tấn Dũng và Ngoại giao Phạm Gia Khiêm CSVN. Không phải Mỹ tử tế và nhân đạo gì!? với VN, là vì Hoa Kỳ muốn lấy “Gậy ông đập lưng ông” nên tọa dựng ra màn bi kịch, xúi Cộng sản TQ đánh CSVN: “Dạy cho VN bài học vô ơn” và chạy theo Mỹ-kẽ thù TQ.Và VN là ngòi nổ nguy hiểm chiến tranh Trung-Việt không thể tránh né được.Hoa Kỳ cũng biết rỏ CS Hà Nội không đáng tin cậy và anh hùng dám đánh Trung Cộng như trận hải chiến Hoàng Sa-19-1-1974- của đồng Minh cũ VNCH,mới thậtđáng tin tưởng hơn CSVN.
Cộng sản Việt Nam sắp tới đây sẽ bị Trung cộng đánh trong tháng 8 đến tháng 10-2012 theo đúng kế hoạch tranh cữ bầu phiếu của TT Obama muốn kiếm phiếu để giành phần thắng về mình, nên phải sớm khấy động biển Đông châu á/TBD cho dân Mỹ tin tưởng Obama có khả năng phục hồi kinh tế nước Mỹ,và đem lại công ăn việc làm cho thất nghiệp Hoa-Kỳ bằng hành động thực tế chính trị,quân sự hổ trợ kinh tế Hoa Kỳ có dấu hiệu đang lên theo thắng cử nhiệm kỳ II của Obama,để cạnh tranh sống còn gay gắt với TQ đang lên…
Tại sao Trung Quốc không chiến tranh vời Philippine và các nước có chủ quyền tranh chấp với Trung quốc.Vì các nước kia có ký hiệp ước bảo vệ chủ quyền lãnh hải khi có chiến tranh với Hoa Kỳ. còn riêng Việt Nam là cộng Sản nên không có hiệp ước hổ tương quân sự với Hoa Kỳ,nêú bị Trung Quốc đánh là ráng đở một mình…vã lại từ xưa trong chiến tranh Việt nam,các nước trong vùng Đông Nam Á có nước nào chịu chiến tranh để be bờ Công Sản,chì muốn VN làm tiền đồn chống cộng-VNCH-Họ luôn xô đẩy chiến tranh ra khỏi đất nước họ để có an bình và thời gian xây dựng lại đất nước cho được phát triển kinh tế giàu mạnh cho dân họ nhờ.
Vừa qua,ngày 39-1-2012 Philippine tập trận cùng Mỹ tạ khu vực tranh chấp chủ qyuền Trường Sa bị Trung Cộng hăm dọa trừng phạt quân sự lẫn kinh tế, Philippine liền xuống nước nhỏ để đẩy chiến tranh TQ sang phía VN.Như thể VN là bải rác chiến tranh không bằng!?.Đây chính là nguồn trục lợi kiếm tiền trên xương máu,đau khổ của dân VN khi chiến tranh.Dù CSVN có tài giỏi đu dây,cũng có ngày bị đứt “cable đu” và dân tộc việt Nam lãnh đủ chiến tranh thêm lần nữa!???.
Khi Hoa Kỳ tuyên bố trở lại Đông á/TBD và thành lập khối kinh tế tự do mậu dịch xuyên Thái Bìng dương-TPP bao gồm các nước Đông –Tây-Nam Bắc bên bờ Thái Bình Dương 21 quốc gia,kễ luôn 10 nước trong khu vực Asean cũ.Nên cần phải quốc tế hóa tự do hàng hải biển Đông Á cho mục tiêu giao thương,vận chuyển hàng hóa các nước trong vùng,mà Hoàng Sa và Trường Sa VN là ngã tư giao lộ hải trình quốc tế bị Trung Cộng chiếm giữ làm ao nhà và khoanh vùng bằng đường lưỡi bò 9 đoạn,bởi CSVN nằm trong hệ thống khối cộng sản,nên gây trở giao thương quốc tế cho khối mậu dịch Xuyên Thái Bình Dương –TPP của Hoa Kỳ.Muốn không trở ngại thì phải đưa Trung Quốc Cộng Sản trở lại thi hành H Đ Paris/73 trong chiến tranh VN,mà Trung Cộng và Hoa Kỳ đồng chủ tịch hội đồng ký H Đ paris có giám sát quốc tế LHQ và 12 nước thuộc2 khối Cộng Sản,Tự Do ký thi hành.Và Sau đó Trung Quốc và Cộng sản Hà Nội vi phạm H Đ Paris.Kẻ dưới biển-Trung Cộng chiếm đóng Hoàng Sa củaVNCH 19-1-1974;trên bờ CS Bắc Việt tấn công chiếm đóng Saigon Miền Nam VN 30-4-1975.Đó là lý do căn bản vững chắc không thể phủ nhận của Trung quốc và CSVN phải rả lại quyền biển đảo cho VNCH để Mỹ và LHQ thi hành H Đ paris/73 và Quốc Tế hóa tự do hang hải biển Đông Á/TBD. Và trả lại Tự Do,độc lập chủ quyền dân chủ cho Việt Nam.
“WIN-SPOIL” Học Thuyết chiến lược quân sự Hoa Kỳ.
Đây là chiến lược đổi mới quân sự Hoa Kỳ dùng làm công cụ, phương tiện,và yễm trợ Chiến Tranh Kinh Tế giữa Mỹ và TQ.Nét đặt thù trong chiến thuật hành quân mới lạ;hoàn toàn thay đổi đối sách chiến lược Win-Win{Cùng thắng }của Hoa Kỳ.Nó có ý nghĩa tìm “Thắng lợi trong thất bại”.Đúng!chỉ cần một đạo quân nhỏ với kỹ thuật tác chiến cao và các phương tiện vũ khí khoa học “Kỹ thuật số” cao;có bom định vị xuyên phá hầm ngầm trong lòng đất; có hỏa tiển xuyên lục địa từ ngoài biển khơi bắn vào, và hỏa lực tàng hình vượt qua màng lá chắn đạn đối phương…Tìm mục tiêu căn cứ địch bằng vệ tinh định vị toàn cầu ,là Hoa Kỳ không cần quân đội nhiều để đưa quân chiếm cứ đất đai, lập căn cứ và phải đóng quân cố định trong lòng địch mới được gọi là chiến thắng… Nay căn cứ là mục tiêu di động trên chiến trường biển khơi, rất khó bị phát hiện và tấn công của địch,nên dể bảo tồn lực lượng và duy trì khả năng tác chiến, như cuộc chiến tranh khoa học “Giữa Các Vì Sao”.Rất thích nghi,có điều kiện cho chiến trường Đông Á/TBD giữa Mỹ và Trung Quốc.
Chiến Tranh Kinh Tế
Một cuộc chiến không cần chiếm đất,đóng quân và bảo vệ căn cứ rất hao quân,tổn tướng ,tốn hao chi phí quốc phòng.Chỉ cần đóng quân, lập căn cứ quân sự ngoài xa khơi biển cả.với căn cứ, mục tiêu di động của Hàng Không Mẫu Hạm nguyên tử Hoa Kỳ trên biển Trung Hoa cứ nả pháo vào lục địa Trung Cộng,tìm diệt và phá hủy các nhà máy,cơ sở sản xuất,làm tê liệt khả năng kinh tế đối phương,không cần đổ quân chiếm đóng… Vừ rồi,2-2-2012 quốc phòng Hoa Kỳ họp tham mưu hải quân Philippine,tăng cường vũ khí tối tân và hạm dội hiện đại cho các căn cứ nổi và biết di động trên biển,không cần căn cứ cố địng trên đất liền của Phi theo hiệp ước quân sự cho phép Mỹ đóng quân trên đất liền-năm 1999-vì chiến lược quân sự Win-Spoil cần có sự di chuyển,điều động quân cho hai mặt trận ở Trung Đông và Đông Nam Á Châu.
Đánh cho TQ sập tiệm, làm mất khả năng cạnh tranh kinh tế toàn cầu và khu vực Đông Á/TBD. Nâng kinh tế Hoa kỳ được phục hồi ngôi vị số 1 toàn cầu. Đó là học thuyết chiến lược quân sự toàn cầu “Win-Spoil”dùng cho Chiến Tranh Kinh Tế của TT Barack Obama và bộ Tham mưu quốc phòng Hoa Kỳ khởi xướng,ngày 5-1-2012 để yễm trợ cho sách lược kinh tế mậu dịch tự do Xuyên Thái Bình Dương-TPP- tại Bali-Hawaii,ngày 11-11-2011,khi TT Obama tuyên bố trở lịa châu á TBD,để phục hồi kinh tế Mỹ trong suy trầm.
Với chiến lược quân sự thay đổi toàn cầu nầy của hoa kỳ, và rất thích hợp cho cuộc giãm quân số, tiết kiệm ngân sách quốc phòng 480 tỷ đô la trong 10 năm sắp tới của Hoa Kỳ trong đợt phục hồi kinh tế Mỹ sắp tói.
Một cuộc chiến vĩ đại giữa hai thế giới có nền kinh tế khác biệt,dị đồng về cơ chế tổ chức,và điều hướng kinh tế tăng trưởng,cạnh tranh nhau,giữa“Kinh Tế Định Hướng Xã Nghĩa” và “Kinh Tế thị trường Tự-Do”đều có tính ưu điểm của “Các Vì Sao kinh tế số 1 toàn cầu” để cạnh tranh thế đứng trên thế giới giũa Trung Cộng Và Hoa Kỳ trong khủng hoảng kinh tế toàn cầu.
Một điều ta lấy làm lạ,cứ nhìn vào hiện suy trầm kinh tế của Hoa Kỳ, thì bất cứ phe đối nghịch nào cũng cho rằng Tư Bản chủ nghĩa đang dẩy chết và kinh tế tư bản Hoa Kỳ suy thoái tiêu vong,mất khả năng lãnh đạo kinh tế toàn cầu,nên thay thế Mỹ kim bằng đồng Nhân Dân tệ TQ.Nhưng qua lịch sử lập quốc và phát triển kinh tế của Hoa Kỳ,chúng ta đồng thấy sức mạnh nội tại của dân tộc Mỹ là sức trẻ trung, năng động và có tri thức tự do tổng hợp của nhiều sắc dân trên thế giới. Cứ vài chục năm phải có một lần đáo hạn suy trầm Kinh tế và Hoa Kỳ hay đi tìm chiến tranh về “Kinh Tế” với các nước gây nên suy trầm cuộc sống dân Mỹ, và thụt lùi giá trị đạo đức tự do cho nước Mỹ.
Việt Nam Cộng Sản Mất Cơ Hội Đu Dây!
Vì chiến lược chiến tranh kinh tế của Win-Spoil không có nhu cầu lãnh thổ đất đai để lập căn cứ cố định trên địa thế VN, nên vai trò Đối Tác Chiến Lược cân bằng quyền lực Trung Quốc tại biển đông của CSVN là không cần thiết. Trong đợt cắt giãm quân số, tái bố trí quân lực Mỹ được tinh nhuệ và hiện đại hóa khả năng tác chiến đáp ứng nhu cầu chiến trường linh hoạt hơn. Hay nói chính xác hơn,Hoa Kỳ cắt cable đu dây của CSVN, không cần đối tác chiến lược, vì Hoa Kỳ thừa biết CSVN thà mất nước hơn là mất đảng VC đương quyền lãnh đạoVN, nên không cần đôi co,năn nỉ đền bù chiến tranh-chất độc da Cam- đã được Tầu Cộng trao đổi kinh tế mở cửa với Hoa Kỳ và bộ trưởng ngoại giao Nguyễn Thị Bình trong bang giao bải bỏ cấm vận kinh tế VN-1965. Đây là điều nhân đạo cần sự giúp đở xoa dịu vết thương chiến tranh dồng lọai của phía Mỹ, mà CSVN không nên đặt thành bồi thường chiến tranh cho kẻ thắng trận Cộng sản Miền Bắc vào cướp phá và chiếm đóng-vi phạm H Đ Paris/73,nay lại làm tiền trên những thân hình khốn khổ và dị dạng do sự tàn phá chất độc da Cam là sự tàn nhẫm vô lương tâm của con người XHCN/CSVN.
Hoa Kỳ đang thực hiện cắt cable du dây của CSVN và điều chỉnh dần chinch phục hồi giá trị tự-do,dân chủ cho dân Miền Nam VNCH khi Cộng Sản xé H Đ Paris/73 chiếm sài gòn miền Nam nay-4-1975.
Lượng Giá Tình Hình Biển Đông Á,Và Mật Ước Thi Hành… Cho Cộng Sản Việt Nam!
Học thuyết chiến lược quân sự Win- Spoil được ra đời trong ngành Lượng Giá Học Quân sự Hoa Kỳ; có sự điều nghiên,đánh giá và và cân lượng rỏ ràng cho sự chọn lựa tối ưu trên mặt trận chiến trường Đông Á để phục vụ nền kinh tế Hoa Kỳ,nên nó rất khả tín,ít sai lầm và mang lại hiệu quả giá trị kinh tế tự do mậu dịch Hoa Kỳ song hành với an ninh hòa bình thế giới.
Hoa kỳ tự hào và tự tin mang, sách lược kinh tế mậu dịch tự do Xuyên Thái Bình Dương-TPP và chiến lược quân sự Win-Spoil vào vùng tranh chấp kinh tế Đông Á/TBD với Trung Cộng của TT Barack Obama tuyên bố trở lại Đông Á/TBD,mở tự do mậu dịch Xuyên Thái Bình Dương, và quốc tế hóa tự do hàng hải Đông Nam Á với mục đích cốt lỏi quyền lợi cho sự phục hồi nền kinh tế suy trầm của hoa Kỳ.
Mặc dù không còn cần CSVN làm vai trò đối tác chiến lược cho Hoa Kỳ, khi có quốc sách chiến lược Hoa Kỳ-Win-Spoil- thay thế đối tác Vn cân bằng quyền lực Trung Quốc,vì biết CSVN đã ngả hẵn về phía Trung Cộng để được che chở và tồn tại đảng CSVN. Và vì Mỹ đã mạnh tay cắt cable đu dây cộng sản Hà Nội để chấm dứt hành động bỉ ôi ,vô lương tâm của kẻ chiến thắng Hà Nội trên kẻ chiến bại Miền Nam bị què quặc,dị hình-dị dạng bởi sự tàn phá chất độc da cam-Dioxin- trong chiến tranh VN…Nhưng Mỹ vẫn cữ phái đoàn 4 Thượng Nghị Sĩ quốc hội Hoa Kỳ tới Hà Nội VN,gồm các ông: “NS John McCain, NS Sheldon Whitehouse, NS Joseph Lieberman và nữ NS Kelly Ayotte. Trong cuộc họp báo ở Hà Nội ngày Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012, các nghị sĩ Mỹ cho hay họ đã gặp một số lãnh tụ CSVN, thảo luận một số vấn đề, trong đó có cả vấn đề nhân quyền và vấn đề biển Ðông.Bản tin TTXVN tường thuật các cuộc tiếp xúc của ông Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng CSVN, và của ông Nguyễn Sinh Hùng, chủ tịch Quốc Hội, với các nghị sĩ nói trên.
Bản tin này tảng lờ những điều họ yêu cầu chế độ Hà Nội mở rộng dân chủ, trả tự do cho các người bất đồng chính kiến, trả các quyền tự do căn bản cho người dân.
Bản tin của TTXVN cũng tảng lờ những điều phái đoàn nghị sĩ Mỹ nói với ông Dũng về các vấn đề liên quan đến tranh chấp biển Ðông.
Trước khi đến Việt Nam, 4 nghị sĩ nói trên cũng đã họp báo ở Manila, cũng cho hay họ cũng đã nói chuyện với nhiều viên chức cao cấp của Philippines về chuyện tranh chấp biển Ðông (mà Philippines gọi là biển Tây Phi).
Dịp này, ông nói rằng “Hoa Kỳ sẽ làm mọi điều cần thiết để bảo vệ tự do hải hành.”
Khi phái đoàn nghị sĩ Mỹ còn ở Manila, Hoàn Cầu Thời Báo ở Bắc Kinh đả kích Mỹ chen vào tranh chấp ở khu vực.
Và tiếp theo, chưa đầy 2 tuân lễ Hoa kỳ đề cữ :Thứ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ Kurt Campbell, quan chức ngoại giao cao cấp nhất của Mỹ phụ trách khu vực Châu Á-Thái Bình nói hôm 2/2 rằng để quan hệ Mỹ-Việt tiến thêm bước nữa thì Hà Nội cần có cải thiện đáng kể về nhân quyền.
“Chúng tôi cũng nói rõ việc chúng tôi tin là vẫn còn tù chính trị, tù nhân lương tâm và những người bị giam giữ trái luật pháp [ở Việt Nam].-"Ông Kurt Campbell.Truyền thông Việt Nam khi đưa tin về chuyến thăm của ông Campbell đã không nhắc gì tới chủ đề nhân quyền.
Ông thứ trưởng ngoại giao trong chuyến đi lần này nói hiện vẫn còn lệnh cấm đối với việc cung cấp một số mặt hàng quốc phòng giữa Mỹ và Việt Nam. Thế nhưng, hai quân đội đã bắt đầu có các tương tác.
Hoa Kỳ đã phản ứng nhanh chóng trước các diễn biến dân chủ tích cực ở Miến Điện và chỉ 12 tiếng đồng hồ sau đợt thả tù chính trị tháng trước đã thông báo nối lại quan hệ cấp đại sứ với Nay Pi Taw.Tuy nhiên, ông Campbell cũng cảnh báo rằng còn nhiều khó khăn to lớn trước mắt Miến Điện trong nhiều lĩnh vực, không chỉ ngày một ngày hai mà giải quyết xong.
"Tôi nghĩ các nước Asean đều ủng hộ việc Hoa Kỳ và các quốc gia khác hợp tác chặt chẽ với chính quyền Miến Điện và điều này không còn là trở ngại trong quan hệ giữa Mỹ và Asean nữa."
Hai phái đoàn vừa qua của Hoa Kỳ mang điều kiện dân chủ,nhân quyền ra yêu cầu VNCS phải thi hành để góp phần vào giải quyết ổn định khu vực Đông Nam Á/TBD.Đó là mật ước thi hành H D paris/73,vì nó ẩn tàngTự Do dân Chủ của Miền Nam VNCH mà Mỹ có trách nhiệm thi hành đối với kẻ thù Cộng Sản VN, đem lại sự công bằng tự do dân chủ trả lại đồng minh,chiến hữu VNCH. Và vì ly do tế nhị ngoại giao, và tính phổ quát Tự Do-Dân Chủ-Nhân Quyền đều là tính tất yếu trong thiêng liêng…! Nhưng nó lại nằm trong tư tưởng Người Việt Quốc Gia và có sẳn trong hiến pháp thể chế VNCH,bị cộng sản Bắc Việt vi phạm H Đ Paris chiếm đóng Miền Nam VNCH-30-4-1975.Nay CSVN phải thi hành theo mật ước Hoa Kỳ cho tự do dân chủ VN,nếu không muốn mang tiếng là kẻ cướp,quân xăm lăng Quốc Tế Cộng Sản làm xấu hổ chủ nghĩa Mác-Lenin và manh tiếng kẻ bại trận,đầu hàng Cộng sản Nga Tàu khi Hoa Kỳ đánh mất tự do dân chủ Miền Nam VNCH!?
Sứ Giả Hòa Bình và Thông Điệp Tự Do-Dân chủ cho Việt Nam!
Qua hai cuộc trao đổi liên tục như con thoi của hai phái đoàn Hoa Kỳ đến Việt Nam trong đầu xuân mới Asean-Đông Nan Á Thái Bình Dương, được cho là động thái quyết tâm cấp bách phục hồi nền kinh tế Mỹ đang suy trầm.Để tạo sự ủng hộ,chiến thắng trong cuộc bầu cữ nhiệm kỳ2 của Barack Obama trong tháng 11-2012,và cũng tạo một niềm tin tưởng đáng tin cậy cho các đồng minh và đối tác kinh tế trong khu vực Đông Nam Á/TBD, khi TT.Barack Obama tuyên bố trở lại Biển Đông ÁTBD phục hồi lại kinh tế suy thoái Hoa Kỳ.
Muốn làm được điều này,trước hết phải giải quyết hiện tình Việt Nam đang nằm trong thế kẹt của Cộng Sản Trung Quốc chiếm trọn lãnh hải một vùng “Lưỡi Bò-Chín Đoạn” rộng lớn hơn 80% Đông Nam Á/TBD, là nhờ vi phạm trắng trợn HD Paris/73 của 2 kẻ thù CSVN và Trung Cộng do sự bao che,dễ dàng trong trao đổi mở cửa thị trường đông dân Trung Quốc Của Hoa Kỳ năm 1972 giữ Nixon và Mao Trạch Đông TQ. Và vùng Lưỡi Bò nằm áng ngữ ngả tư giao thương quốc tế,từ Đông Sang Tây của Thái Bìng Dương và Ấn Độ Dương;từ Bắc tới Nam của khu vự biển Đông Á/TBD do bị Hoàng Sa của CSTQ và CSVN chiếm đóng kiểm soát, và khống chế giao thương quốc tế,và ảnh hưởng thất bại đến tự do mậu dich xuyên Thái Bình dương –TPP- của Hoa Kỳ .Vì thế Mỹ phải dùng sức mạnh quân sự “Win-Spoil” vừa mới chế tác ra để yễm trợ phục hồi kinh tế Hoa Kỳ,và luật quốc tế LHQ về biển{Unclos},hay nguyên tắc ứng xử biển đông{COC} ra áp dụng với Cộng Sản TQ và VN,để đòi lại quyền Tự Do hàng hải và quốc tế hóa Biể Đông Á.Nhưng chưa chắc gì chấp thuận hòa bình biển Đông của kẻ bành trướng Bắc Kinh nuôi tham vọng làm kinh tế sô1 toàn cầu và đè bẹp,nhấn chìm kinh tế Mỹ hết chỗ ngóc đầu lên,với lý do đây là vùng kinh tế đặc quyền Cộng Sàn, “Kinh tế Dịnh Hưo1ng Xã Nghĩa Cộng Sản” bách chiến bách thắng,không bao giờ suy thoái trên toàn cầu!?
Vì muốn được niềm tin của của đồng minh buôn bán trong khu vực Asean và thắng lợi trong bầu cữ nhiệm kỳ2, nên TT Barack Obama phải đưa Trung Quốc Cộng Sản và Cộng Sản VN vào thế vi phạm H Đ Paris/73 do Trung Cộng chiếm đóng của VNCH ngày 19-1-1974,Và Cộng Sản Bắc Việt tiến chiếm Sài gòn/Miền Nam/VNCH và lôi cả quốc tế LHQ vào cuộc thi hành H D Paris.Đó là lý do rất thuyết phục cho đồng phạm TQ và VN ra Hội Đồng Bảo An LHQ thi hành bản lệnh tội ác và phải trả lại quyền tự chủ dân tộc cho Việt Nam tự quyết định Tự do, dân chủ chinh mình, cho công cuộc gia nhập vào cộng đồng thế giớiTư do Mậu dịch.
Có được như vậy TT.Obama mới giữ trọn miền tin và giữ chữ tín, bảo vệ đồng minh, không bán đứng bạn bè như VNCH trước đây,thì kinh tế mậu dịch Xuyên Thái Bình Dương-TPP- mới được thành công cho phục hồi kinh tế nước Mỹ và thắng cữ nhiệm kỳ 2 của TT Barack Obama trong trạng thái thanh-thãng làm tròn trách nhiệm mang lại tự do,dân chủ dân tộc Viêt Nam.Và làm tròn sứ mệnh thiêng liêng của Thượng Đế cho Hòa Bình Việt Nam, mà tiên tri Vũ Trụ Trần Dần chúc phúc dân tộcViệt Nam!!!
Huỳnh Mai St.8872
Nguồn:http://maidayhoabnh.blogspot.com/2012/02/tim-lai-gia-tri-tu-do-anh-mat.htmlMai Huỳnh Mai St.8872 qua Google+|SỨ GIẢ HÒA BÌNH VÀ THÔNG ĐIỆP TỰ DO- DÂN CHỦ CHO VIỆT NAM!Qua hai cuộc trao đổi liên tục như con thoi của hai phái đoàn Hoa Kỳ đến Việt Nam trong đầu xuân mới Asean-Đông Nan Á Thái Bình Dương, được cho là động thái quyết tâm cấp bách phục hồi nền kinh tế Mỹ đang suy trầm.Để tạo sự ủng hộ,chiến thắng trong cuộc bầu cữ nhiệm kỳ2 của Barack Obama trong tháng 11-2012,và cũng tạo một niềm tin tưởng đáng tin cậy cho các đồng minh và đối tác kinh tế trong khu vực Đông Nam Á/TBD, khi TT.Barack Obama tuyên bố trở lại Biển Đông ÁTBD phục hồi lại kinh tế suy thoái Hoa Kỳ. Muốn làm được điều này,trước hết phải giải quyết hiện tình Việt Nam đang nằm trong thế kẹt của Cộng Sản Trung Quốc chiếm trọn lãnh hải một vùng “Lưỡi Bò-Chín Đoạn” rộng lớn hơn 80% Đông Nam Á/TBD, là nhờ vi phạm trắng trợn HD Paris/73 của 2 kẻ thù CSVN và Trung Cộng do sự bao che,dễ dàng trong trao đổi mở cửa thị trường đông dân Trung Quốc Của Hoa Kỳ năm 1972 giữ Nixon và Mao Trạch Đông TQ. Và vùng Lưỡi Bò nằm áng ngữ ngả tư giao thương quốc tế,từ Đông Sang Tây của Thái Bìng Dương và Ấn Độ Dương;từ Bắc tới Nam của khu vự biển Đông Á/TBD do bị Hoàng Sa của CSTQ và CSVN chiếm đóng kiểm soát, và khống chế giao thương quốc tế,và ảnh hưởng thất bại đến tự do mậu dich xuyên Thái Bình dương –TPP- của Hoa Kỳ .Vì thế Mỹ phải dùng sức mạnh quân sự “Win-Spoil” vừa mới chế tác ra để yễm trợ phục hồi kinh tế Hoa Kỳ,và luật quốc tế LHQ về biển{Unclos},hay nguyên tắc ứng xử biển đông{COC} ra áp dụng với Cộng Sản TQ và VN,để đòi lại quyền Tự Do hàng hải và quốc tế hóa Biể Đông Á.Nhưng chưa chắc gì chấp thuận hòa bình biển Đông của kẻ bành trướng Bắc Kinh nuôi tham vọng làm kinh tế sô1 toàn cầu và đè bẹp,nhấn chìm kinh tế Mỹ hết chỗ ngóc đầu lên,với lý do đây là vùng kinh tế đặc quyền Cộng Sàn, “Kinh tế Dịnh Hưo1ng Xã Nghĩa Cộng Sản” bách chiến bách thắng,không bao giờ suy thoái trên toàn cầu!? Vì muốn được niềm tin của của đồng minh buôn bán trong khu vực Asean và thắng lợi trong bầu cữ nhiệm kỳ2, nên TT Barack Obama phải đưa Trung Quốc Cộng Sản và Cộng Sản VN vào thế vi phạm H Đ Paris/73 do Trung Cộng chiếm đóng của VNCH ngày 19-1-1974,Và Cộng Sản Bắc Việt tiến chiếm Sài gòn/Miền Nam/VNCH và lôi cả quốc tế LHQ vào cuộc thi hành H D Paris.Đó là lý do rất thuyết phục cho đồng phạm TQ và VN ra Hội Đồng Bảo An LHQ thi hành bản lệnh tội ác và phải trả lại quyền tự chủ dân tộc cho Việt Nam tự quyết định Tự do, dân chủ chinh mình, cho công cuộc gia nhập vào cộng đồng thế giớiTư do Mậu dịch. Có được như vậy TT.Obama mới giữ trọn miền tin và giữ chữ tín, bảo vệ đồng minh, không bán đứng bạn bè như VNCH trước đây,thì kinh tế mậu dịch Xuyên Thái Bình Dương-TPP- mới được thành công cho phục hồi kinh tế nước Mỹ và thắng cữ nhiệm kỳ 2 của TT Barack Obama trong trạng thái thanh-thãng làm tròn trách nhiệm mang lại tự do,dân chủ dân tộc Viêt Nam.Và làm tròn sứ mệnh thiêng liêng của Thượng Đế cho Hòa Bình Việt Nam, mà tiên tri Vũ Trụ Trần Dần chúc phúc dân tộcViệt Nam!!! Huỳnh Mai St.8872 Cưu chiến binh Ql.VNCH |
Lời kính chào Độc giả thân mến!!
Sự thật không có bài viết nào mới...để trình bày cùng quý vị,; chúng tôi vốn là những Cựu Chiến Binh QL.VNCH có nhiều tâm tư thao thức với vận nước Việt Nam còn nỗi trôi theo định mệnh...và được quyết định bởi siêu cường quốc tế- chi phối luôn cả công ước LHQ về H Đ Hòa bình Paris 1973/VNCH
Người Chiến Binh QL.VNCH, cũng là kẻ tù binh chiến bại trong nhà tù cải tạo csBV, muốn nêu tâm tư còn ưu ẩn và ám ảnh bởi ...Sự Thật Chiến Tranh-cho " Thua Cuộc...?! chính mình " qua bài viết của tác giả Huỳnh Mai St.8872
TÌM LẠI GIÁ TRỊ TỰ DO ĐÁNH MẤT!!
TÌM LẠI GIÁ TRỊ TỰ-DO ĐÁNH MẤT!!!
SỨ GIẢ HÒA BÌNH VÀ THÔNG ĐIỆP TỰ DO- DÂN CHỦ CHO VIỆT NAM!
Qua hai cuộc trao đổi liên tục như con thoi của hai phái đoàn Hoa Kỳ đến Việt Nam trong đầu xuân mới Asean-Đông Nan Á Thái Bình Dương, được cho là động thái quyết tâm cấp bách phục hồi nền kinh tế Mỹ đang suy trầm.Để tạo sự ủng hộ,chiến thắng trong cuộc bầu cữ nhiệm kỳ2 của Barack Obama trong tháng 11-2012,và cũng tạo một niềm tin tưởng đáng tin cậy cho các đồng minh và đối tác kinh tế trong khu vực Đông Nam Á/TBD, khi TT.Barack Obama tuyên bố trở lại Biển Đông ÁTBD phục hồi lại kinh tế suy thoái Hoa Kỳ.
Muốn làm được điều này,trước hết phải giải quyết hiện tình Việt Nam đang nằm trong thế kẹt của Cộng Sản Trung Quốc chiếm trọn lãnh hải một vùng “Lưỡi Bò-Chín Đoạn” rộng lớn hơn 80% Đông Nam Á/TBD, là nhờ vi phạm trắng trợn HD Paris/73 của 2 kẻ thù CSVN và Trung Cộng do sự bao che,dễ dàng trong trao đổi mở cửa thị trường đông dân Trung Quốc Của Hoa Kỳ năm 1972 giữ Nixon và Mao Trạch Đông TQ. Và vùng Lưỡi Bò nằm áng ngữ ngả tư giao thương quốc tế,từ Đông Sang Tây của Thái Bìng Dương và Ấn Độ Dương;từ Bắc tới Nam của khu vự biển Đông Á/TBD do bị Hoàng Sa của CSTQ và CSVN chiếm đóng kiểm soát, và khống chế giao thương quốc tế,và ảnh hưởng thất bại đến tự do mậu dich xuyên Thái Bình dương –TPP- của Hoa Kỳ .Vì thế Mỹ phải dùng sức mạnh quân sự “Win-Spoil” vừa mới chế tác ra để yễm trợ phục hồi kinh tế Hoa Kỳ,và luật quốc tế LHQ về biển{Unclos},hay nguyên tắc ứng xử biển đông{COC} ra áp dụng với Cộng Sản TQ và VN,để đòi lại quyền Tự Do hàng hải và quốc tế hóa Biể Đông Á.Nhưng chưa chắc gì chấp thuận hòa bình biển Đông của kẻ bành trướng Bắc Kinh nuôi tham vọng làm kinh tế sô1 toàn cầu và đè bẹp,nhấn chìm kinh tế Mỹ hết chỗ ngóc đầu lên,với lý do đây là vùng kinh tế đặc quyền Cộng Sàn, “Kinh tế Dịnh Hưo1ng Xã Nghĩa Cộng Sản” bách chiến bách thắng,không bao giờ suy thoái trên toàn cầu!?
Vì muốn được niềm tin của của đồng minh buôn bán trong khu vực Asean và thắng lợi trong bầu cữ nhiệm kỳ2, nên TT Barack Obama phải đưa Trung Quốc Cộng Sản và Cộng Sản VN vào thế vi phạm H Đ Paris/73 do Trung Cộng chiếm đóng của VNCH ngày 19-1-1974,Và Cộng Sản Bắc Việt tiến chiếm Sài gòn/Miền Nam/VNCH và lôi cả quốc tế LHQ vào cuộc thi hành H D Paris.Đó là lý do rất thuyết phục cho đồng phạm TQ và VN ra Hội Đồng Bảo An LHQ thi hành bản lệnh tội ác và phải trả lại quyền tự chủ dân tộc cho Việt Nam tự quyết định Tự do, dân chủ chinh mình, cho công cuộc gia nhập vào cộng đồng thế giớiTư do Mậu dịch.
Có được như vậy TT.Obama mới giữ trọn miền tin và giữ chữ tín, bảo vệ đồng minh, không bán đứng bạn bè như VNCH trước đây,thì kinh tế mậu dịch Xuyên Thái Bình Dương-TPP- mới được thành công cho phục hồi kinh tế nước Mỹ và thắng cữ nhiệm kỳ 2 của TT Barack Obama trong trạng thái thanh-thãng làm tròn trách nhiệm mang lại tự do,dân chủ dân tộc Viêt Nam.Và làm tròn sứ mệnh thiêng liêng của Thượng Đế cho Hòa Bình Việt Nam, mà tiên tri Vũ Trụ Trần Dần chúc phúc dân tộcViệt Nam!!!
Huỳnh Mai St.8872
Nguồn: http://maidayhoabnh.blogspot.com/…/tim-lai-gia-tri-tu-do-an…
HUỲNH MAI St.8872- THI HÀNH HIỆP ĐỊNH PARIS/73 LÀ TINH THẦN HH & HG DÂN TỘC VIỆT NAM!LeDucThovaKissinger.jpg
Thượng Viện Canada Mở Hội Nghị Về Hiệp Ðịnh Paris 1973 Về VNCH & Biển Ðông
"Canada đã từng Hỗ Trợ Thành Công Dân Chủ Hóa Nam Phi
Canada đóng góp tích cực Tiến Trình Thoái Trào CS Cuba
Ngày nay, Canada khởi động tìm lại Công Lý cho VNCH qua HĐ Pris 1973"
https://www.youtube.com/watch?v=jTZlUJh6Fkc&feature=share
http://youtu.be/jTZlUJh6Fkc
Thế mà cũng kêu gọi Hòa hợp & Hòa Giải Dân tộc để làm gì?!...Thôi thì cứ theo công ước quốc tế, thi hành Hiệp Định Paris/73- Tổng tuyể cử Tự Do có quốc tế LHQ tổ chức và giám sát. Mới là thể hiện tinh thần HH & HG đúng luật quốc tế... hơn là thứ luật rừng của Thủ Tướng chính phủ Nguyễn Tấn Dũng vừa mới ban hành, là bóp chết các nhà hoạt động Dân chủ, nhân quyền tại quốc nôi VN. Bịt miệng tiếng nói tư do của người Việt chân chính yêu nước, là tiếng thét gào của VIỆT NAM MẤT NƯỚC...!!!
Luật rừng T/Tg là bất hợp lý, đi ngược lại nguyện vọng Tự Do- Dân chủ- Nhân quyền cho Việt Nam
Thi hành HĐ Paris/73 là giải pháp tôi ưu cho Công Pháp quốc tế LHQ đòi lại 2 quần đảo Hoàng Sa & Trường Sa từ tay Trung Quốc trả lại cho chủ quyền VIệt Nam.
HĐ Paris/73 vẫn còn chưa ráo mực đâu Thủ Tướng à!- Rừng U Minh- Cà Mau còn chưa thay lá; nước sông Cữu Long còn chưa cạn bờ. Ông đã hít thở không khí, bầu trời tự do miền Nam và đã ăn cơm gạo trắng, nấu với nước phù sa cữu Long giang, nhưng ông lại phản bội nghĩa tình dân tộc Miền Nam. Ai khai hoang, khẩn đất, lập ấp giữ làng. tạo một miền Nam ấm no, hạnh phúc, cuộc sống thanh bình của đồng lúa vàng bát ngát; sao ông T/Tg V.C lại phản bội quê hương Miền Nam..." Thì ông làm sao lớn nỗi...làm người ?! "
Huỳnh Mai St.8872
Sĩ quan Thành viên Chiến dịch Diên Hồng.
Hiệp Định Hòa Bình Paris/68-73
VIETNAMERICA: Thông điệp trình bày khát vọng tự do của dân tộc
Sau một vòng trình chiếu thành công tốt đẹp tại 13 thành phố Hoa Kỳ, Hội Bảo Tồn Lịch Sử Văn Hóa (VAHF), hiện chuẩn bị ra mắt phim VIETNAMERICA lần đầu tiên tại Toronto, Canada với sự bảo trợ của Thời Báo Media, VOICE Canada và VIETV Canada vào ngày Chủ nhật 4 tháng 12 sắp tới, với 2 xuất: 11giờ 30 sáng và 2 giờ 30 chiều, tại rạp Hot-Docs Ted-Rogers (506 Bloor Street West, Toronto, ON M5S 1Y3. ĐT: (416) 637-3123)
Cũng nên nhắc lại, để phản bác những luận điệu sai lầm trong sách vở, phim ảnh và sách giáo khoa về chiến tranh Việt Nam, do nhóm sử gia phản chiến và CSVN cố tình bóp méo lịch sử, Hội VAHF, được thành lập vào năm 2004, đã thực hiện VIETNAMERICA trình bày sự thực về chiến tranh Việt Nam và về hành trình tìm tự do bi tráng của hơn 2 triệu người Việt tỵ nạn Cộng sản.
Cuốn phim được thu hình từ 6 quốc gia: Mỹ, Pháp và 4 nước Đông Nam Á: Mã Lai, Nam Dương, Singapore và Thái Lan; những nơi hiện còn những dấu tích của thuyền nhân và bộ nhân. Các nhân vật trong phim gồm những nhân chứng đã sống trong những hoàn cảnh lịch sử như: khoa học gia Dương Nguyệt Ánh, Chuẩn tướng Lương Xuân Việt, bà Khúc Minh Thơ, võ sư Nguyễn Tiến Hóa, người có vợ và con đã ra đi với trên 70 người đồng hành đã bị hải tặc hiếp và thảm sát, chỉ có ông là người sống sót duy nhất, ông Trần Tử Thanh là con trai của cố luật sư Trần văn Tuyên, nhà tranh đấu cho nhân quyền VN nói về chuyện tù đày của chính ông và 5 thân nhân của ông trong nhà tù CS, nhà văn Dương Thu Hương nhận định về chế độ Cộng sản…
Phim phơi bày những cảnh thật, người thật để giới trẻ VN, người Mỹ, Canada được nhìn tận mắt thảm cảnh của người Việt sau khi miền Nam VN rơi vào tay Cộng sản, và cảm nhận được tất cả nỗi khổ đau của cả một dân tộc.
Cuốn phim đã được đạo diễn Scott Edwards thực hiện rất công phu. Phân đoạn 18 phút của VIETNAMERICA dưới tên Master Hoa’s Requiem đã được chọn vào 15 đại hội điện ảnh, giành 5 giải quốc gia và quốc tế. Phim cũng được Viện Bảo tàng Truyền thông Hoa Kỳ Newseum bảo trợ và trình chiếu vào tháng 10 năm 2015.
Vì hai chữ Tự do
Phân đoạn “Võ Sư Hóa Đi Tìm Mộ” do chính võ sư Vovinam Nguyễn Tiến Hóa, Việt Võ đạo cổ truyền, thủ vai chính, kể lại hành trình đẫm nước mắt và những mất mát của chính gia đình ông cùng với những người đồng hành:
“Chúng tôi đi vượt biên ngày 16 tháng Mười Một năm 1981. Trước khi đi chúng tôi cũng biết những gì xảy ra cho những người đi trước, tuy nhiên vì hai chữ tự do chúng tôi chấp nhận liều mạng vượt biển ra đi. Sau ba ngày lênh đênh trên biển cả, chúng tôi đến hải phận quốc tế. Khi thấy một nhóm tàu neo giữa biển chúng tôi tưởng đó là bờ biển Mã Lai nên chúng tôi tiến thẳng đến các tàu này. Tới gần thì gặp năm cái tàu dàn hàng ngang, vì mưa bão họ neo thuyền gần với nhau. Khi thấy chúng tôi, họ cho tàu chạy vòng quanh bao vây chúng tôi. Sau đó, họ nổ súng, bắt tất cả đàn ông thanh niên qua tàu họ, trói chúng tôi lại thành một xâu.
Tôi là người ở giữa thành ra khi nhìn thấy vợ con tôi bị hãm hiếp, hải tặc nắm giữ vợ con tôi, lột quần áo ra, vợ tôi có kêu lên “Trời ơi, Chúa ơi, anh ơi cứu em”. Lúc đó tôi như người chết, tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự vận.
Tôi không làm cách nào được vì họ trói tôi trong một cái xâu giống như xâu cá thành ra tôi không thể nào hành động được. Sau gần ba tiếng đồng hồ họ tới tàu của chúng tôi, tháo máy, trục máy lên, quăng hết tất cả thức ăn nước uống của chúng tôi. Sau đó, họ đem đàn bà con gái trở về tàu, rồi họ cho chúng tôi về tàu luôn và họ cắt dây, nổ máy và dùng tàu họ để húc cho tàu chúng tôi chìm.
Hãy tưởng tượng mỗi tàu đánh cá của Thái Lan có 15 tới 17 người, mà năm cái tàu thay phiên nhau để hãm hiếp, cảnh tượng đó kéo dài bao lâu.
Ngay lúc đó tôi quyết định một sống hai chết cũng phải đánh. Tất cả mọi người chúng tôi đã dùng những mảnh ván tàu bị bể làm vũ khí tấn công. Thấy chúng tôi quyết tử, họ bỏ chúng tôi, lái tàu đi.
Trải qua một đêm cho tới chiều ngày hôm sau, tàu gặp hải tặc lần thứ hai. Lúc đó chúng tôi không chờ nữa, khi hải tặc tới nơi, xông vào tàu chúng tôi, tôi nhảy lên tàu họ, đánh nhau với hải tặc từ mũi tàu cho tới phòng tài công. Tôi đã hạ mười lăm tên và cướp tàu hải tặc. Sau đó tôi đưa những người trên tàu đã bị bể của chúng tôi sang tàu chúng tôi cướp được.
Khi nhảy qua nhảy lại để đưa đàn bà và con nít lên tàu mới cướp được, chúng tôi còn một người em họ bị gãy chân đêm hôm trước còn ở trên tàu cũ. Chú em nằm trên tàu và tôi nhảy về. Trên đường nhảy về, dây neo bị đứt và chiếc tàu tôi cướp được trôi đi.
Tôi bị rớt xuống biển, và trôi trên biển như vậy mười mấy tiếng đồng hồ. Tôi không biết đó là định mệnh. Trời muốn tôi sống chứ thật sự tôi không có khả năng bơi lội trên sóng gió 18 tiếng đồng hồ.
Sáng hôm sau, tôi nhìn thấy một bóng đen, là chiếc tàu vượt biên bị hải tặc đâm vỡ. Tôi mừng quá bơi vào tàu, sống trôi nổi trên tàu đã bị bể 21 ngày, không có lương thực, chỉ có nước mưa. Hai mươi mốt ngày đó là không biết bao nhiêu tàu hải tặc đã liên tiếp tấn công tôi. Họ đâm, chém, đánh đập, bắn tôi ba lần nhưng số tôi chưa chết.
Mỗi một sáng thức dậy tôi gạch vào mạn tàu đếm một ngày. Sau 21 gạch, tôi gặp năm cái tàu Mã Lai. Tôi biết đã trôi tới Mã Lai, tôi đứng lên xin ăn. Họ bắt chéo tay và nói rằng “police”. Họ cho tôi một ly trà sữa, một bịch mì ăn liền, một túi bánh khô. Nhờ chút đỉnh lương thực như vậy, tôi lấy lại sức, bắt đầu lượm áo quần sót lại trên tàu làm một cánh buồm, tháo mạn tàu làm cột buồm rồi bánh lái để có thể bơi vào đất liền.
Làm xong thì hết gió, tôi phải nằm chịu trận một đêm cho tới ngày hôm sau tôi dùng lá buồm đó, tôi lái hai ba ngày gì nữa thì vào được bờ biển Mã Lai”, võ sư Hóa hồi tưởng.
Tới được Pulau Bidong đầu năm 1982, nhưng ông không biết số phận vợ con trên chiếc thuyền cướp được của hải tặc ra sao, võ sư Hóa sống như người chết. Đến một ngày, Cao Ủy tỵ nạn trên đảo thông báo cho biết chiếc tàu cướp được của hải tặc đã bị chìm và tất cả những người trên đó đã chết hết.
“Tôi hét lên, đập bể cái bàn rồi từ văn phòng Cao ủy tôi chạy ra ngoài bờ biển để tự vẫn. Cảnh sát Mã Lai khi vào bắt tôi, đã bị tôi tấn công, sau đó họ quăng dây giật cho tôi té, bác sĩ chạy theo chích thuốc cho tôi mê và đưa vào trong bệnh viện Sic Bay. Họ còng hai tay tôi trên giường sắt và tôi vác cả giường sắt tôi chạy. Sau đó họ còng cả hai chân tôi xuống giường sắt luôn”, ông Hóa kể lại.
Được nhận vào Hoa Kỳ do trường hợp đặc biệt, võ sư Nguyễn Tiến Hóa vẫn còn điên loạn và phải nằm bệnh viện một thời gian. Dần dà, với tâm trí và nghị lực của một người được đào luyện võ thuật từ nhỏ, ông gầy dựng lại cuộc sống bình thường. Hiện ông là giám đốc trung tâm võ thuật Vovinam ở thành phố Dallas, Texas.
Ba mươi ba năm sau, khi cùng đoàn làm phim “Võ Sư Hóa Đi Tìm Mộ” trở lại Mã Lai và Thái Lan để tái dựng thảm cảnh vượt biển lúc trước, võ sư Nguyễn Tiến Hóa gần như rơi trở lại trạng thái điên suốt thời gian quay phim.
“Gần 3 tuần lễ quay phim thì ban ngày tôi là người tỉnh táo để đóng phim nhưng ban đêm tôi là một người điên. Tôi đã điên, tôi điên trên đất Mã Lai, tôi điên trên đất Thái Lan. Tôi đi lang thang ngoài đường phố cả đêm. Có những lúc tôi gặp những người con gái đi ăn xin mà tôi mường tượng đó là vợ con tôi đang thất lạc trên đất Thái Lan hay Mã Lai. Tôi đã cầm tiền cho họ giống như cho người thân của mình. Đứng ở những bờ biển nghe tiếng sóng gào thì tôi nghĩ như vợ con tôi đang gào thét gọi tôi, tôi ở đâu và tôi làm gì, tại sao tới giờ phút này, sau 33 năm tôi mới trở về tìm vợ con?”
(Nguồn RFA)
Phim ghi lại cảnh Võ sư Hóa đi ngược trở lại để tìm vợ con và thân nhân. Trên đoạn đường đi qua, có những hòn đảo không ai sống được vì ở đó không có nước ngọt, nhưng trên đó ông đã thấy hàng trăm mộ của thuyền nhân. Có những làng trong đó dân số khoảng 600 người nhưng số mộ đếm được hơn 1.500. Cũng có những mộ tập thể 300. 400 người chôn cùng một chỗ. Có những mộ không còn bia, chỉ một cây cắm ở đó là biết có người nằm dưới mà thôi.
Nhiều khán giả xúc động, không ngăn được nước mắt trước cảnh võ sư Hóa từ sáng đến tối đi tìm cả chục cái nghĩa trang, đi qua hàng ngàn ngôi mộ, tìm được mộ người thân nhưng không thấy mộ vợ con.
Trong suốt ba thập niên từ 70 cho tới 90, trên 2 triệu người ra đi và gần 500.000 người bỏ mình trên biển cả vì bão, vì đói, vì hải tặc. Hàng trăm ngàn gia đình người Việt Nam khác đã phải trải qua thảm cảnh kinh hoàng như võ sư Hóa.
Khán giả nhận định về phim Vietnamerica
*Chrisine Quỳnh (chuyên viên địa ốc ở Houston, Texas): Ba của Christine là đại úy an ninh quân đội. Khi mất nước, ba bị ở tù 11 năm. Tuổi thơ của Christine không hy vọng, không tương lai. Christine trải qua thời niên thiếu rất khổ cực. Vì thế, khi xem phim VIETNAMERICA, Christine rất xúc động khi thấy nhiều người phải trải qua giữa cái sống và cái chết vì hai chữ tự do. Cuốn phim này khích lệ tinh thần chúng ta khi nhìn lại tại sao chúng ta có mặt ở đây, chúng ta phải cố gắng thế nào để không hổ thẹn với những người đã đi trước.
*Hùng Vũ (Thuyền nhân- chuyên viên bảo hiểm thành phố Denver, tiểu bang Colorado): Xem cuốn phim gợi lại quá khứ mình đã đi qua, không biết làm sao diễn tả được vì nó làm sống lại những phút giây đối đầu với tử thần khi mình trên con thuyền nhỏ rời Việt Nam đi tìm tự do.
*Tạ Đức Trí (Thị trưởng thành phố Westminister, tiểu bang California): Phim này đã lột tả hết tất cả sự hy sinh và cái giá mà các thuyền nhân Việt Nam đã trải qua trên hành trình tìm tự do. Ưu điểm của phim là các nhân vật trong phim không cần phải đóng. Họ đều là những chứng nhân minh chứng cho những kinh nghiệm kinh hoàng. Đây là một bộ phim có thể đánh động được lương tâm của thế giới.
*Ông Trần Tử Thanh, nhân vật trong phim VIETNAMERICA: “Chúng tôi đã mất tất cả. Chúng tôi đã mất nước. Mất tài sản. Mất các thành viên trong gia đình. Và tuổi trẻ của tôi. Tất cả tuổi trẻ của tôi sau 15 năm tù cộng sản.”
(Nguồn VOA)
Giá vé $20/vé. Bạn đọc muốn mua vé, xin liên lạc với:
Văn phòng tòa soạn Thời Báo: (416) 925-8607
Đỗ Kỳ Anh: (416) 417-8098
Celine Ngô: (647) 504-0608
James Nguyễn: (416) 738-3261
Thông Điệp: Tự Do- Hòa Bình Việt Nam! (13/03)
Dạ Lệ Huỳnh
Nhận định:
H.Đ Hòa Bình Paris/73,
Thông qua TNT-Bạch Ốc.
Tg:Hùynh Mai St.8872
March 12, 2012
Hòa Bình…Trước Dân,
Huỳnh-Mai.St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Ngược gió tung bay màu cờ tang trắng,
Việt gian hàng giặc cũng ý thương dân,
Hòa bình dân tộc...cuộc cờ tính trước,
Mưu cầu hạnh phúc xin cho hòa bình,
Ta về... hợp tác đầu cơ chính trị,
Giải hòa dân tộc xum hợp khoan hồng,
Hòa hợp lòng dân quyền hành chia chác,
"Dân Chủ Định Hướng" Xã Nghĩa nhân quyền,
Tự chủ…tự quyết là quyền dân tộc,
Tư-Do dân lập không cần Việt Gian,
xox
Đón gió trở cờ Việt Gian bán nước,
Ngồi trước .ăn trên máu ruột người dân,
Khi nguy biến co giò chạy trước,
Lúc địch hết thòi vổ ngực xưng tên,
Giả hàng cứu nước tưởng là thượng sách,
Đầu hàng Cộng Sản bản chất Việt Gian,
Đánh giặc bằng mồm phản ơn chiến sĩ?
Đâm lưng chiến sĩ núp bóng hậu phương,
Cải tạo ngồi tù bởi phường vô loại,
Ngày nay vênh váo...hòa bình trước dân!
xox
Súng gẩy tan hàng cũng vì bạn Mỹ,
Phản Tự-Do khi Hà-Nội đầu hang [73]
Để cho giặc Cộng .trở Tay chiến thắng [75]
Biển Đông nhuộm máu…xác phơi nhà tù,
Mỹ trở lại, kéo thêm… bọn phản quốc,
Cấu kết Cộng thù định hướng quyền dân,
Hô hào Dân Chủ đở quê phản bội,
Lợi quyền… cậy thế quyền lực Cộng chia,
Tư-Do cái giá máu xươmg dân tộc,
Đâu cho những kẽ "Hòa Bình Trước Dân"
xox
Nghe tin Mỹ đến Saigon phấn khởi,
Cụ già, bà lão ánh mắt biết vui,
Xe ôm vé số...lao-công quét rác
Công nhân nhà máy tự sướng ngừng Tay,
Say sưa rượu uống đêm tàn tới sáng,
Quên kiếp Cộng Nô say cuộc đổi đời,
Lắm kẽ bạc tiền bên bàn tiệc rượu,
Trầm tư suy nghĩ, bia-rượu vơi nhiều,
Rồi đây đến lúc"có vay...có trả."
Cái gì của dân phải trã lại dân,
xox
Hòa bình như kiểu xin cho Cộng Sản,
Công đâu lội biển về làm Cộng Nô;
Kiếm chút lợi quyền đỉnh-chung kẽ sĩ,
Quên mất thù-chung sắp mất nước nhà,
Hoàng-Trường-Sa mất dầu khí cũng mất,
Âm mưu Trung -Mỹ xâu xé Việt Nam,
Việt Gian…Việt Cộng không ai chiến thắng,
Tư mình xỏ mũi Trung Quốc dẩn đi;
Cả hai con rối không quyền tự quyết?
Tự-Do này… chiến bại thật là đau!
Huỳnh-Mai St.8872
[Hòa bình trước dân]
Thơ,
Saigon, Say xỉn...trước bình minh!
Huỳnh-Mai.st.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Người Sàigon… say- xỉn trước bình minh;
Nâng ly cạn chén chúc nghĩa ân- tình,
Nữ thần Tự-Do Bà Clinton đến,
Tự-Do ngời sáng trọn nghĩa đồng minh,
Ba-lăm năm Miền Nam đầy đen đủi!
Như trời Obama…không thấy mình,
Dân oan lao-lực… đêm cày tới sáng,
"Ngày làm không đũ tranh thủ làm đêm"
Sàigon nhậu sớm...tiễn ông bóng tối.,
Chào đón Nữ Hoàng chợt đến Tự-Do,
xox
Trời chưa sáng Saigon say xỉn...trước,
Lúc bình minh về...sao thấy Tự-Do,
Dân chủ Tự-Do…?.Dân chủ Xã Nghĩa!
Tự-Do chập chờn bóng tối...Obama!
Hoàng-Trường-Sa một lần về Trung Quốc;
Giếng dầu khí đốt về Mỹ lần hai!
Chỉ tội dân mình không quyền tự quyết,
Đổi dầu để lấy "Dân Quyền Putin;"
Miền Nam chiến hữu…Mỹ còn bán đứng!
Bắc Việt ngày nay đổi… lấy giếng dầu!!!
xox
Tôi thức suốt đêm vì sao không ngủ!?
Bạn bè chiến hữu mòn mõi trong tù;
Cải tạo lái ôm thương binh vé số,
Trắng đêm không ngủ…ngon giấc cho đời,
Đứa rước khách…đứa ru- ca vọng cổ;
Sống nhờ đêm...bóng tối Obama;
Trút bỏ phận đời cùng cây súng gảy,
Cạn cùng ly rượu xỉn... trước bình minh,
Mặc tình đời...ta say cho kẽ tỉnh,
Dân ta lắm kẽ hòa bình trước dân…?
xox
`Saigon…say- xỉn...mất phương định hướng…?
Đêm dài đen tối...muốn thấy bình minh!?
Tự-Do vội vã mắc lừa Cộng Đảng,
Dối dân hại nước ...hòa bình trước dân!?
Dân Chủ bịp trò lừa Tư Bản Đỏ,
Trở về chia ghế Việt gian Việt Kiều;
Người tù chế độ áo cơm ngậm đắng,
Tự-Do bỏ ngỏ nuốt cay hận lòng,
Đa nguyên đa đảng là con đảng cộng?
Dân chủ Xã Nghĩa…dân tộc giải hòa;
xox
Saigon nhậu sớm bao mùa súng gảy,
Xả thân cơm áo trôi qua tháng ngày,
Không thấy mình say không là nhục sĩ?
Cơm hè ngủ chợ quê hương lưu đày;
Nghe Mỹ đến không nhà tiếp khách;
Chỉ có nhà tù Mỹ chẵng viếng thăm;
"Vì không có chó bắt mèo ăn cứt?”
Đối tác chiến lược thay thế đồng minh;
Tự-Do gảy cánh trong tù phơi xác;
Tự-Do đâu nữa Hoa Kỳ bán buôn!?
xox
Đảng phái dân oan thôi dừng tranh đấu,
Được mùa Mỹ đến dân quyền lên hương;
Tất thời say xỉn… bình minh sẽ đến;
Lợi quyền chức vụ Cộng Đảng chia cho,
Dân chủ Cộng Nô đổi màu Tư Bản Đỏ,
Cùng nhau cộng hưởng hòa bình trước dân,
Đổi chác giếng dầu chủ quyền Mỹ hứa,
An- toàn Đảng Cộng đáp bải quê hương,
Trở lại Việt Nam...bán thêm Miền Bắc;
Mỹ-Hoa hai kẽ quốc tế gian hùng;
xox
Tự-Do chết dỡ trong tù Cộng Sản;
Dân chủ nhân quyền cơm áo xin ăn,
Tự-Do cái giá đong đầy lệ máu;
Không Tự-Do Mỹ đến với lợi quyền;
Đứng dậy mà đi đồng bào tổ quốc,
Đạp xô "Dân Chủ" trái chiều Tự-Do;
Phá tù Xã Nghĩa Tự-Do trong Đó;
Dân Chủ Việt Nam Mỹ-cộng giải hòa;
Nghe mùi hàng hóa Mỹ trao trung Quốc;
Đổi màu Việt cộng "hòa bình trước dân!?”
Huỳnh-Mai St.8872
Thỉnh Nguyện Thư
[ Mơ ước hòa bình!]
Nguồn: http://www.quansuvn.info/D_1-2_2-84_4-3260_14-2_15-2/
Sài Gòn Hòn ngọc Viễn Đông trước 1975
Cũng nên nhắc lại, để phản bác những luận điệu sai lầm trong sách vở, phim ảnh và sách giáo khoa về chiến tranh Việt Nam, do nhóm sử gia phản chiến và CSVN cố tình bóp méo lịch sử, Hội VAHF, được thành lập vào năm 2004, đã thực hiện VIETNAMERICA trình bày sự thực về chiến tranh Việt Nam và về hành trình tìm tự do bi tráng của hơn 2 triệu người Việt tỵ nạn Cộng sản.
Cuốn phim được thu hình từ 6 quốc gia: Mỹ, Pháp và 4 nước Đông Nam Á: Mã Lai, Nam Dương, Singapore và Thái Lan; những nơi hiện còn những dấu tích của thuyền nhân và bộ nhân. Các nhân vật trong phim gồm những nhân chứng đã sống trong những hoàn cảnh lịch sử như: khoa học gia Dương Nguyệt Ánh, Chuẩn tướng Lương Xuân Việt, bà Khúc Minh Thơ, võ sư Nguyễn Tiến Hóa, người có vợ và con đã ra đi với trên 70 người đồng hành đã bị hải tặc hiếp và thảm sát, chỉ có ông là người sống sót duy nhất, ông Trần Tử Thanh là con trai của cố luật sư Trần văn Tuyên, nhà tranh đấu cho nhân quyền VN nói về chuyện tù đày của chính ông và 5 thân nhân của ông trong nhà tù CS, nhà văn Dương Thu Hương nhận định về chế độ Cộng sản…
Phim phơi bày những cảnh thật, người thật để giới trẻ VN, người Mỹ, Canada được nhìn tận mắt thảm cảnh của người Việt sau khi miền Nam VN rơi vào tay Cộng sản, và cảm nhận được tất cả nỗi khổ đau của cả một dân tộc.
Cuốn phim đã được đạo diễn Scott Edwards thực hiện rất công phu. Phân đoạn 18 phút của VIETNAMERICA dưới tên Master Hoa’s Requiem đã được chọn vào 15 đại hội điện ảnh, giành 5 giải quốc gia và quốc tế. Phim cũng được Viện Bảo tàng Truyền thông Hoa Kỳ Newseum bảo trợ và trình chiếu vào tháng 10 năm 2015.
Vì hai chữ Tự do
Phân đoạn “Võ Sư Hóa Đi Tìm Mộ” do chính võ sư Vovinam Nguyễn Tiến Hóa, Việt Võ đạo cổ truyền, thủ vai chính, kể lại hành trình đẫm nước mắt và những mất mát của chính gia đình ông cùng với những người đồng hành:
“Chúng tôi đi vượt biên ngày 16 tháng Mười Một năm 1981. Trước khi đi chúng tôi cũng biết những gì xảy ra cho những người đi trước, tuy nhiên vì hai chữ tự do chúng tôi chấp nhận liều mạng vượt biển ra đi. Sau ba ngày lênh đênh trên biển cả, chúng tôi đến hải phận quốc tế. Khi thấy một nhóm tàu neo giữa biển chúng tôi tưởng đó là bờ biển Mã Lai nên chúng tôi tiến thẳng đến các tàu này. Tới gần thì gặp năm cái tàu dàn hàng ngang, vì mưa bão họ neo thuyền gần với nhau. Khi thấy chúng tôi, họ cho tàu chạy vòng quanh bao vây chúng tôi. Sau đó, họ nổ súng, bắt tất cả đàn ông thanh niên qua tàu họ, trói chúng tôi lại thành một xâu.
Tôi là người ở giữa thành ra khi nhìn thấy vợ con tôi bị hãm hiếp, hải tặc nắm giữ vợ con tôi, lột quần áo ra, vợ tôi có kêu lên “Trời ơi, Chúa ơi, anh ơi cứu em”. Lúc đó tôi như người chết, tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự vận.
Tôi không làm cách nào được vì họ trói tôi trong một cái xâu giống như xâu cá thành ra tôi không thể nào hành động được. Sau gần ba tiếng đồng hồ họ tới tàu của chúng tôi, tháo máy, trục máy lên, quăng hết tất cả thức ăn nước uống của chúng tôi. Sau đó, họ đem đàn bà con gái trở về tàu, rồi họ cho chúng tôi về tàu luôn và họ cắt dây, nổ máy và dùng tàu họ để húc cho tàu chúng tôi chìm.
Hãy tưởng tượng mỗi tàu đánh cá của Thái Lan có 15 tới 17 người, mà năm cái tàu thay phiên nhau để hãm hiếp, cảnh tượng đó kéo dài bao lâu.
Ngay lúc đó tôi quyết định một sống hai chết cũng phải đánh. Tất cả mọi người chúng tôi đã dùng những mảnh ván tàu bị bể làm vũ khí tấn công. Thấy chúng tôi quyết tử, họ bỏ chúng tôi, lái tàu đi.
Trải qua một đêm cho tới chiều ngày hôm sau, tàu gặp hải tặc lần thứ hai. Lúc đó chúng tôi không chờ nữa, khi hải tặc tới nơi, xông vào tàu chúng tôi, tôi nhảy lên tàu họ, đánh nhau với hải tặc từ mũi tàu cho tới phòng tài công. Tôi đã hạ mười lăm tên và cướp tàu hải tặc. Sau đó tôi đưa những người trên tàu đã bị bể của chúng tôi sang tàu chúng tôi cướp được.
Khi nhảy qua nhảy lại để đưa đàn bà và con nít lên tàu mới cướp được, chúng tôi còn một người em họ bị gãy chân đêm hôm trước còn ở trên tàu cũ. Chú em nằm trên tàu và tôi nhảy về. Trên đường nhảy về, dây neo bị đứt và chiếc tàu tôi cướp được trôi đi.
Tôi bị rớt xuống biển, và trôi trên biển như vậy mười mấy tiếng đồng hồ. Tôi không biết đó là định mệnh. Trời muốn tôi sống chứ thật sự tôi không có khả năng bơi lội trên sóng gió 18 tiếng đồng hồ.
Sáng hôm sau, tôi nhìn thấy một bóng đen, là chiếc tàu vượt biên bị hải tặc đâm vỡ. Tôi mừng quá bơi vào tàu, sống trôi nổi trên tàu đã bị bể 21 ngày, không có lương thực, chỉ có nước mưa. Hai mươi mốt ngày đó là không biết bao nhiêu tàu hải tặc đã liên tiếp tấn công tôi. Họ đâm, chém, đánh đập, bắn tôi ba lần nhưng số tôi chưa chết.
Mỗi một sáng thức dậy tôi gạch vào mạn tàu đếm một ngày. Sau 21 gạch, tôi gặp năm cái tàu Mã Lai. Tôi biết đã trôi tới Mã Lai, tôi đứng lên xin ăn. Họ bắt chéo tay và nói rằng “police”. Họ cho tôi một ly trà sữa, một bịch mì ăn liền, một túi bánh khô. Nhờ chút đỉnh lương thực như vậy, tôi lấy lại sức, bắt đầu lượm áo quần sót lại trên tàu làm một cánh buồm, tháo mạn tàu làm cột buồm rồi bánh lái để có thể bơi vào đất liền.
Làm xong thì hết gió, tôi phải nằm chịu trận một đêm cho tới ngày hôm sau tôi dùng lá buồm đó, tôi lái hai ba ngày gì nữa thì vào được bờ biển Mã Lai”, võ sư Hóa hồi tưởng.
Tới được Pulau Bidong đầu năm 1982, nhưng ông không biết số phận vợ con trên chiếc thuyền cướp được của hải tặc ra sao, võ sư Hóa sống như người chết. Đến một ngày, Cao Ủy tỵ nạn trên đảo thông báo cho biết chiếc tàu cướp được của hải tặc đã bị chìm và tất cả những người trên đó đã chết hết.
“Tôi hét lên, đập bể cái bàn rồi từ văn phòng Cao ủy tôi chạy ra ngoài bờ biển để tự vẫn. Cảnh sát Mã Lai khi vào bắt tôi, đã bị tôi tấn công, sau đó họ quăng dây giật cho tôi té, bác sĩ chạy theo chích thuốc cho tôi mê và đưa vào trong bệnh viện Sic Bay. Họ còng hai tay tôi trên giường sắt và tôi vác cả giường sắt tôi chạy. Sau đó họ còng cả hai chân tôi xuống giường sắt luôn”, ông Hóa kể lại.
Được nhận vào Hoa Kỳ do trường hợp đặc biệt, võ sư Nguyễn Tiến Hóa vẫn còn điên loạn và phải nằm bệnh viện một thời gian. Dần dà, với tâm trí và nghị lực của một người được đào luyện võ thuật từ nhỏ, ông gầy dựng lại cuộc sống bình thường. Hiện ông là giám đốc trung tâm võ thuật Vovinam ở thành phố Dallas, Texas.
Ba mươi ba năm sau, khi cùng đoàn làm phim “Võ Sư Hóa Đi Tìm Mộ” trở lại Mã Lai và Thái Lan để tái dựng thảm cảnh vượt biển lúc trước, võ sư Nguyễn Tiến Hóa gần như rơi trở lại trạng thái điên suốt thời gian quay phim.
“Gần 3 tuần lễ quay phim thì ban ngày tôi là người tỉnh táo để đóng phim nhưng ban đêm tôi là một người điên. Tôi đã điên, tôi điên trên đất Mã Lai, tôi điên trên đất Thái Lan. Tôi đi lang thang ngoài đường phố cả đêm. Có những lúc tôi gặp những người con gái đi ăn xin mà tôi mường tượng đó là vợ con tôi đang thất lạc trên đất Thái Lan hay Mã Lai. Tôi đã cầm tiền cho họ giống như cho người thân của mình. Đứng ở những bờ biển nghe tiếng sóng gào thì tôi nghĩ như vợ con tôi đang gào thét gọi tôi, tôi ở đâu và tôi làm gì, tại sao tới giờ phút này, sau 33 năm tôi mới trở về tìm vợ con?”
(Nguồn RFA)
Phim ghi lại cảnh Võ sư Hóa đi ngược trở lại để tìm vợ con và thân nhân. Trên đoạn đường đi qua, có những hòn đảo không ai sống được vì ở đó không có nước ngọt, nhưng trên đó ông đã thấy hàng trăm mộ của thuyền nhân. Có những làng trong đó dân số khoảng 600 người nhưng số mộ đếm được hơn 1.500. Cũng có những mộ tập thể 300. 400 người chôn cùng một chỗ. Có những mộ không còn bia, chỉ một cây cắm ở đó là biết có người nằm dưới mà thôi.
Nhiều khán giả xúc động, không ngăn được nước mắt trước cảnh võ sư Hóa từ sáng đến tối đi tìm cả chục cái nghĩa trang, đi qua hàng ngàn ngôi mộ, tìm được mộ người thân nhưng không thấy mộ vợ con.
Trong suốt ba thập niên từ 70 cho tới 90, trên 2 triệu người ra đi và gần 500.000 người bỏ mình trên biển cả vì bão, vì đói, vì hải tặc. Hàng trăm ngàn gia đình người Việt Nam khác đã phải trải qua thảm cảnh kinh hoàng như võ sư Hóa.
Khán giả nhận định về phim Vietnamerica
*Chrisine Quỳnh (chuyên viên địa ốc ở Houston, Texas): Ba của Christine là đại úy an ninh quân đội. Khi mất nước, ba bị ở tù 11 năm. Tuổi thơ của Christine không hy vọng, không tương lai. Christine trải qua thời niên thiếu rất khổ cực. Vì thế, khi xem phim VIETNAMERICA, Christine rất xúc động khi thấy nhiều người phải trải qua giữa cái sống và cái chết vì hai chữ tự do. Cuốn phim này khích lệ tinh thần chúng ta khi nhìn lại tại sao chúng ta có mặt ở đây, chúng ta phải cố gắng thế nào để không hổ thẹn với những người đã đi trước.
*Hùng Vũ (Thuyền nhân- chuyên viên bảo hiểm thành phố Denver, tiểu bang Colorado): Xem cuốn phim gợi lại quá khứ mình đã đi qua, không biết làm sao diễn tả được vì nó làm sống lại những phút giây đối đầu với tử thần khi mình trên con thuyền nhỏ rời Việt Nam đi tìm tự do.
*Tạ Đức Trí (Thị trưởng thành phố Westminister, tiểu bang California): Phim này đã lột tả hết tất cả sự hy sinh và cái giá mà các thuyền nhân Việt Nam đã trải qua trên hành trình tìm tự do. Ưu điểm của phim là các nhân vật trong phim không cần phải đóng. Họ đều là những chứng nhân minh chứng cho những kinh nghiệm kinh hoàng. Đây là một bộ phim có thể đánh động được lương tâm của thế giới.
*Ông Trần Tử Thanh, nhân vật trong phim VIETNAMERICA: “Chúng tôi đã mất tất cả. Chúng tôi đã mất nước. Mất tài sản. Mất các thành viên trong gia đình. Và tuổi trẻ của tôi. Tất cả tuổi trẻ của tôi sau 15 năm tù cộng sản.”
(Nguồn VOA)
Giá vé $20/vé. Bạn đọc muốn mua vé, xin liên lạc với:
Văn phòng tòa soạn Thời Báo: (416) 925-8607
Đỗ Kỳ Anh: (416) 417-8098
Celine Ngô: (647) 504-0608
James Nguyễn: (416) 738-3261
Thông Điệp: Tự Do- Hòa Bình Việt Nam! (13/03)
(03/13/2012 06:30 PM) (Xem: 22524)
Tác giả : Dạ Lệ Huỳnh
Thông Điệp: Tự Do- Hòa Bình Việt Nam!Dạ Lệ Huỳnh
Nhận định:
H.Đ Hòa Bình Paris/73,
Thông qua TNT-Bạch Ốc.
Tg:Hùynh Mai St.8872
March 12, 2012
Tòa Bạch Ốc,Wasington DC Hoa kỳ, ngày 5-3 đã tiếp kiến phái đoàn Cộng Đồng Người Việt tỵ nạn Cộng Sản. Và sau đó, ngày 6-3-2012 được lưỡng viện Quốc Hội Hoa Kỳ tiếp Thỉnh Nguyện Thư do phía Cộng Đồng Tỵ nạn Cộng sản VN tại Hoa Kỳ trao Thỉnh Nguyện Thư, với 150.000 chữ ký đại diện người dân trong nước lẫn ngoài nước của cộng đồng Người Việt Quốc Gia còn thiết tha với hòa bình: Tự Do-Dân Chủ-dân tộc Việt Nam.
Với sự viết tắt “TNT”có ý nghĩa hàm chứa khối thuốc nổ; mà chất xúc tác của nó là nguyện vọng lòng người dân quá sức chịu đựng khổ đau, nên bộc phát, làm bùng nổ Tự Do, Nhân quyền và quyền sống con người tại Việt Nam, sau 37 nắm sống chung hòa bình và phản tĩnh dân tộc với chế độ độc tài đảng trị Cộng Sản Hà Nội. Tự do và hòa bình không trở lại Việt Nam khi HĐ hòa bình Paris/73 bị vi phạm trắng trợn của khối Cộng Sản quốc tế Nga-Tàu. Và bị Tàu Cộng chiếm giữ Hoàng Sa 19-1-1974, cùng Cộng sản Hà Nội chiếm đóng Miền Nam VNCH 30-4-1975, đưa cả nước và con người Việt nam vào quỷ đạo, ách nô lệ Cộng Sản Quốc tế hóa toàn dân, qua tay sai thái thú chư hầu CSVN trước sự bỏ rơi của Hoa Kỳ, chạy theo quyền lợi, sống chung hòa bình và chia quyền ảnh hưởng Đông Nam ÁTBD.
Thông điệp, tinh thần H.Đ Paris/73 qua bài hát Việt Khang.
Thỉnh nguyện thư được tiếp kiến vào tòa Nhà Trắng Hoa Kỳ ngày 5-3, và sau đó, ngày 6-3- 2012 được tiếp xúc với lưõng viện Quốc Hội Hoa Kỳ của phái đoàn cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản tại Mỹ. Và được sự yêu cầu của tòa Bạch Ốc: hát lại 2 bài hát của nhạc sĩ Việt Khang; dịch sang quốc tế Anh ngữ cho tất cả cùng nghe, để hiểu biết giá trị chân thật của Thỉnh Nguyện Thư qua lời hát thấm thía, não lòng của người dân Việt trong một thân phận chiến tranh của hậu quả bị Mỹ bỏ rơi trong cuộc chiến VN.
Hoa Kỳ cho đây mới chính là giá trị đích thật của một thỉnh nguyện thư, mà Hoa Kỳ phải đáp ứng lại lời yêu cầu khẩn khiết của Việt Nam,và Mỹ phải tìm lại trách nhiệm bỏ rơi Việt Nam trong tinh thần H.Đ Paris/73 cho hòa bình Việt Nam ngay trong thời điểm phục hồi kinh tế Hoa Kỳ tại Biển Đông Á/TBD.
Ngoài ra những đòi hỏi thực thi dân chủ, nhân quyền của các đoàn thể chính trị và đảng phái-đa nguyên đa đảng- trong cộng đồng người Việt hải ngoại, muốn nhờ Hoa Kỳ tạo dựng một thế lực chính phủ: “Tỵ Nạn Lưu Vong” thay thế VNCH trở về thương lượng hòa bình với CSVN với danh nghĩa hòa hợp, hòa giải dân tộc hầu chia ghế quyền lực với Cộng Sản đổi đời: “Dân Chủ-Hòa bình Định Hướng Xã Nghĩa Dân Tộc VN” để bao che, làm bải đáp an toàn cho CSVN, theo nghĩa “Bình mới rượu cũ”. Tất cả điều vô nghĩa và mắc bẩy, trúng kế nghị quyết 36 TW đảng CSVN. Vì Cộng SảnVN được ví như kẻ ăn mày trong túi không tiền do lòng tham không đáy; thì làm gì có đạo đức, lương tâm ban bố Tự do-hạnh phúc cho kẻ dưới quyền, người dân trong nước.
Để hiểu điều đó qua thỉnh nguyện thư, Tòa Bạch Ốc, TT Obama không dự kiến tiếp phái đoàn, và cũng thay đổi chương trình: không cần nghe 2 bài hát Việt Khang, chỉ vì không muốn các đảng phái chính trị thân cộng sản VN, lợi dụng ủng hộ TNT của TT Obama, chính phủ Hoa Kỳ chấp nhận danh sách đại biểu thỉnh nguyện thư-200 người- trở thành lực lượng, thành phần “Hòa giải,hòa hợp dân tộc” có cơ hội trở về Việt Nam để chia ghế, chia quyền với CSVN, tiếp tục tồn tại thống trị người dân. Và vì thế phải cho xếp vào hồ sơ nhân quyền, dân chủ, tự do VN. Tổng Thống Obama sẽ mang tất cả hồ sơ TNT vào Biển Đông Á/TBD cùng với quốc tế LHQ thi hành HĐ Pari/73; bắt buộc Trung Cộng phải trả lại Hoàng Sa và Trường Sa là của Miền Nam VNCH. Có như thế mới tái lập lại hòa bình tự do cho VNCH, và mới được quyền “Quốc tế hóa hàng hải Biển Đông Á/TBD”để phục vụ cho quyền lợi Hiệp ước thương mại Xuyên Thài Bình Dương-Tpp- trong phục hồi kinh tế suy trầm nước Mỹ trước nguy cơ bị Trung Cộng bành trướng lấn áp và triệt tiêu kinh tế tại Đông Nam Á có quyền lợi “ cốt lõi” của Hoa Kỳ.
Hiện Tượng Việt Khang, quả bom Nhân Quyền-“TNT”- Bùng Nổ Tự Do VN!
Chữ ký ủng hộ nhân quyền, và đòi thả Việt Khang cùng các tù nhân lương tâm đang bị giam cầm trong tù cộng sản VN.Đó chỉ là hiện tượng Việt Khang mang tính nhân quyền bị độc tài đảng trị Công sản đàn áp thô bạo. Nhưng 150.000 chữ ký TNT này là do đồng bào Người Việt Quốc Gia tỵ Nạn Công Sản Ký tên, gửi vào tòa Bạch Ốc của TT Obama, để đòi lại tự do, dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam trong tinh thần thinh hành H.Đ Paris/73 bị Mỹ bỏ rơi trong chiến tranh VN suốt 37 năm qua, để cộng đồng người Việt tự do phải sống lưu vong, mất nước tại Hoa Kỳ. Nay Việt Nam mất nước vào tay Tàu cộng và có liên quan ảnh hưởng suy trầm kinh tế Mỹ. Và Hoa Kỳ củng đã có trách nhiệm ký bản H.Đ Paris/73 để chia quyền lợi và ảnh hưởng quyền lực kinh tế tại biển Đông Nam Á/TBD. Nay trước sự phục hồi kinh tế Hoa Kỳ và lấy lại quyền lợi”Cốt lõi” tại Biển Đông Á, trong đó có quyền lợi Tự do, dân chủ và hòa bình Việt Nam. Hiện tượng nhân quyền cho Việt Khang đã mang theo tinh thần thỉnh nguyện thư yêu cầu chính phủ Obama và quốc hội Hoa Kỳ thi hành H.Đ Paris/73.Tức là Hoa Kỳ đã lập quốc Việt Nam cho Cộng đồng người Việt Quốc Gia sống lưu vong trên thế giới, như dân tộc Do Thái được Hoa Kỳ thành lập nhà nước Isael dân chủ Tụ Do 14-5-1948 suốt 2 thế kỹ lưu vong Do Thái.
Thời đại Obama là thời của giá trị Tự-Do và quyền sống con ngừơi trong cộng đồng thế giới. Hy vọng Hoa Kỳ không vì quyền lợi riêng của Mỹ tại Đông Á /TBD mà bỏ rơi một lần nữa quyết tâm quang phục lại tổ quốc, quê hương Việt Nam được Tự Do, dân tộc theo như tinh thần “cốt lỏi” TNT có hàm chứa quyền lợi Hoa Kỳ tại Châu Á Thái Bình Dương.
Xin mời tất cả đồng bào trong và ngoài Việt Nam, hãy nghe bài hát Việt Khang: “Việt Nam tôi đâu!?, và Anh là ai!?” để thấm thía nỗi lòng dân Việt Miền Nam trong thân phận chiến tranh, chỉ biết tự trách mình và không dám đổ lỗi cho ai? Dù đó là Việt Cộng hay Mỹ Cộng hai thằng đối tác chiến lược thì Việt nam tàn đời!!!. Nhưng phải hát cho tòa nhà trắng, và lưỡng viện quốc hội Hoa Kỳ để kêu lương tâm dân tộc Mỹ hãy tiếc thương cho hơn 58.000 chiến hữu quân nhân Hoa Kỳ đã chết vì hy sinh, và hơn 200.000 thương phế binh đã bỏ lại một phần thân thể trên chiến trường miền nam /VNCH cho lý tưởng tự do, hòa bình Việt Nam trước 30-4-1975. Tiếng hát nghẹn ngào xúc động lòng người Việt Mỹ như thôi thúc phục dựng lại tự do, hòa bình Việt Nam qua tinh thần thi hành H.Đ Paris/73, cũng là phục hồi lại danh dự Hoa Kỳ trong chiến tranh VN.
Trong cái vui mừng dân tộc, qua kỳ vọng Thỉnh Nguyện Thư của đồng bào hải ngoại chính là đại hội Diên Hồng-Đoàn kết toàn dân- một lòng”Chống Tàu cứu nước-Giải Cộng cứu dân”. Nhưng song song bên cạch vẫn còn tồn tại những kẻ trở cờ, theo chân Việt gian Cộng Sản, bán xương máu chiến sĩ, đồng bào để chia quyền, cậy thế và Hòa Bình Trước Dân!!?
Thơ,Hòa Bình…Trước Dân,
Huỳnh-Mai.St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Ngược gió tung bay màu cờ tang trắng,
Việt gian hàng giặc cũng ý thương dân,
Hòa bình dân tộc...cuộc cờ tính trước,
Mưu cầu hạnh phúc xin cho hòa bình,
Ta về... hợp tác đầu cơ chính trị,
Giải hòa dân tộc xum hợp khoan hồng,
Hòa hợp lòng dân quyền hành chia chác,
"Dân Chủ Định Hướng" Xã Nghĩa nhân quyền,
Tự chủ…tự quyết là quyền dân tộc,
Tư-Do dân lập không cần Việt Gian,
xox
Đón gió trở cờ Việt Gian bán nước,
Ngồi trước .ăn trên máu ruột người dân,
Khi nguy biến co giò chạy trước,
Lúc địch hết thòi vổ ngực xưng tên,
Giả hàng cứu nước tưởng là thượng sách,
Đầu hàng Cộng Sản bản chất Việt Gian,
Đánh giặc bằng mồm phản ơn chiến sĩ?
Đâm lưng chiến sĩ núp bóng hậu phương,
Cải tạo ngồi tù bởi phường vô loại,
Ngày nay vênh váo...hòa bình trước dân!
xox
Súng gẩy tan hàng cũng vì bạn Mỹ,
Phản Tự-Do khi Hà-Nội đầu hang [73]
Để cho giặc Cộng .trở Tay chiến thắng [75]
Biển Đông nhuộm máu…xác phơi nhà tù,
Mỹ trở lại, kéo thêm… bọn phản quốc,
Cấu kết Cộng thù định hướng quyền dân,
Hô hào Dân Chủ đở quê phản bội,
Lợi quyền… cậy thế quyền lực Cộng chia,
Tư-Do cái giá máu xươmg dân tộc,
Đâu cho những kẽ "Hòa Bình Trước Dân"
xox
Nghe tin Mỹ đến Saigon phấn khởi,
Cụ già, bà lão ánh mắt biết vui,
Xe ôm vé số...lao-công quét rác
Công nhân nhà máy tự sướng ngừng Tay,
Say sưa rượu uống đêm tàn tới sáng,
Quên kiếp Cộng Nô say cuộc đổi đời,
Lắm kẽ bạc tiền bên bàn tiệc rượu,
Trầm tư suy nghĩ, bia-rượu vơi nhiều,
Rồi đây đến lúc"có vay...có trả."
Cái gì của dân phải trã lại dân,
xox
Hòa bình như kiểu xin cho Cộng Sản,
Công đâu lội biển về làm Cộng Nô;
Kiếm chút lợi quyền đỉnh-chung kẽ sĩ,
Quên mất thù-chung sắp mất nước nhà,
Hoàng-Trường-Sa mất dầu khí cũng mất,
Âm mưu Trung -Mỹ xâu xé Việt Nam,
Việt Gian…Việt Cộng không ai chiến thắng,
Tư mình xỏ mũi Trung Quốc dẩn đi;
Cả hai con rối không quyền tự quyết?
Tự-Do này… chiến bại thật là đau!
Huỳnh-Mai St.8872
[Hòa bình trước dân]
Thơ,
Saigon, Say xỉn...trước bình minh!
Huỳnh-Mai.st.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Người Sàigon… say- xỉn trước bình minh;
Nâng ly cạn chén chúc nghĩa ân- tình,
Nữ thần Tự-Do Bà Clinton đến,
Tự-Do ngời sáng trọn nghĩa đồng minh,
Ba-lăm năm Miền Nam đầy đen đủi!
Như trời Obama…không thấy mình,
Dân oan lao-lực… đêm cày tới sáng,
"Ngày làm không đũ tranh thủ làm đêm"
Sàigon nhậu sớm...tiễn ông bóng tối.,
Chào đón Nữ Hoàng chợt đến Tự-Do,
xox
Trời chưa sáng Saigon say xỉn...trước,
Lúc bình minh về...sao thấy Tự-Do,
Dân chủ Tự-Do…?.Dân chủ Xã Nghĩa!
Tự-Do chập chờn bóng tối...Obama!
Hoàng-Trường-Sa một lần về Trung Quốc;
Giếng dầu khí đốt về Mỹ lần hai!
Chỉ tội dân mình không quyền tự quyết,
Đổi dầu để lấy "Dân Quyền Putin;"
Miền Nam chiến hữu…Mỹ còn bán đứng!
Bắc Việt ngày nay đổi… lấy giếng dầu!!!
xox
Tôi thức suốt đêm vì sao không ngủ!?
Bạn bè chiến hữu mòn mõi trong tù;
Cải tạo lái ôm thương binh vé số,
Trắng đêm không ngủ…ngon giấc cho đời,
Đứa rước khách…đứa ru- ca vọng cổ;
Sống nhờ đêm...bóng tối Obama;
Trút bỏ phận đời cùng cây súng gảy,
Cạn cùng ly rượu xỉn... trước bình minh,
Mặc tình đời...ta say cho kẽ tỉnh,
Dân ta lắm kẽ hòa bình trước dân…?
xox
`Saigon…say- xỉn...mất phương định hướng…?
Đêm dài đen tối...muốn thấy bình minh!?
Tự-Do vội vã mắc lừa Cộng Đảng,
Dối dân hại nước ...hòa bình trước dân!?
Dân Chủ bịp trò lừa Tư Bản Đỏ,
Trở về chia ghế Việt gian Việt Kiều;
Người tù chế độ áo cơm ngậm đắng,
Tự-Do bỏ ngỏ nuốt cay hận lòng,
Đa nguyên đa đảng là con đảng cộng?
Dân chủ Xã Nghĩa…dân tộc giải hòa;
xox
Saigon nhậu sớm bao mùa súng gảy,
Xả thân cơm áo trôi qua tháng ngày,
Không thấy mình say không là nhục sĩ?
Cơm hè ngủ chợ quê hương lưu đày;
Nghe Mỹ đến không nhà tiếp khách;
Chỉ có nhà tù Mỹ chẵng viếng thăm;
"Vì không có chó bắt mèo ăn cứt?”
Đối tác chiến lược thay thế đồng minh;
Tự-Do gảy cánh trong tù phơi xác;
Tự-Do đâu nữa Hoa Kỳ bán buôn!?
xox
Đảng phái dân oan thôi dừng tranh đấu,
Được mùa Mỹ đến dân quyền lên hương;
Tất thời say xỉn… bình minh sẽ đến;
Lợi quyền chức vụ Cộng Đảng chia cho,
Dân chủ Cộng Nô đổi màu Tư Bản Đỏ,
Cùng nhau cộng hưởng hòa bình trước dân,
Đổi chác giếng dầu chủ quyền Mỹ hứa,
An- toàn Đảng Cộng đáp bải quê hương,
Trở lại Việt Nam...bán thêm Miền Bắc;
Mỹ-Hoa hai kẽ quốc tế gian hùng;
xox
Tự-Do chết dỡ trong tù Cộng Sản;
Dân chủ nhân quyền cơm áo xin ăn,
Tự-Do cái giá đong đầy lệ máu;
Không Tự-Do Mỹ đến với lợi quyền;
Đứng dậy mà đi đồng bào tổ quốc,
Đạp xô "Dân Chủ" trái chiều Tự-Do;
Phá tù Xã Nghĩa Tự-Do trong Đó;
Dân Chủ Việt Nam Mỹ-cộng giải hòa;
Nghe mùi hàng hóa Mỹ trao trung Quốc;
Đổi màu Việt cộng "hòa bình trước dân!?”
Huỳnh-Mai St.8872
Thỉnh Nguyện Thư
[ Mơ ước hòa bình!]
Nguồn: http://www.quansuvn.info/D_1-2_2-84_4-3260_14-2_15-2/
Mai Nguyễn Huỳnh09:53 31 tháng 10, 2013
XIN ĐA TẠ & BIẾT ƠN!
Xin cảm ơn sự nhiệt tình quan tâm của quý Độc Giả và các bạn bè chiến hữu QL/VNCH đã một thời cải tạo & Vượt biển, của Quân Dân, Cán-Chánh Miền nam VNCH. Để thấy được chính mình trọn vẹn trong nỗi đau mất mát dân tộc, qua tập hồi ký: ĐẠN NỔ TRONG TÙ CẢI TẠO LONG KHÁNH & VƯỢT BIỂN TRÊN ĐỐNG XƯƠNG TÀN
Và xin đa tạ, biết ơn THƯ VIỆN OLINE CỦA BÁO TỔ QUỐC, CÙNG CÁC NHÀ TÀI TRỢ cho 2 tập hồi ký nói trên; với sự trải lòng mình cho quê hương dân tộc mình còn lắm khổ đau- Mất Tự Do, thành nô lệ và mất nước, là mất tất cả...!, xin các bạn nhớ cho...!!!
Huỳnh Mai St.8872
ƯỢT BIỂN TRÊN ĐỐNG XƯƠNG TÀN!!! - Huỳnh Mai St.8872Xin cảm ơn sự nhiệt tình quan tâm của quý Độc Giả và các bạn bè chiến hữu QL/VNCH đã một thời cải tạo & Vượt biển, của Quân Dân, Cán-Chánh Miền nam VNCH. Để thấy được chính mình trọn vẹn trong nỗi đau mất mát dân tộc, qua tập hồi ký: ĐẠN NỔ TRONG TÙ CẢI TẠO LONG KHÁNH & VƯỢT BIỂN TRÊN ĐỐNG XƯƠNG TÀN
Và xin đa tạ, biết ơn THƯ VIỆN OLINE CỦA BÁO TỔ QUỐC, CÙNG CÁC NHÀ TÀI TRỢ cho 2 tập hồi ký nói trên; với sự trải lòng mình cho quê hương dân tộc mình còn lắm khổ đau- Mất Tự Do, thành nô lệ và mất nước, là mất tất cả...!, xin các bạn nhớ cho...!!!
Huỳnh Mai St.8872
by Tuấn Nguyễn
Tập hồi ký vượt biên VƯỢT BIỂN TRÊN ĐỐNG XƯƠNG TÀN!!! Huỳnh Mai St. 8872 Bh. Dạ Lệ Huỳnh SƠ-LƯỢC YẾU TỐ THÔI THÚC RA ĐI. Không như số đông bạn bè chiến hữu đồng tù cải tạo được Cộng sản tha về trước thời hạn 3 năm. Bị đi tù trẽn 3 năm mới đủ tiêu chuẩn Hoa Kỳ nhận cho tái định cư vào đất Mỹ với người theo diện HO. Có nghĩa là chưa chết và chưa đủ chuẩn hành hạ nếm mùi đòn thù cùa Việt Cộng như Mỹ mong muốn khi bỏ rơi Miền Nam để cho Cộng Sản dạy đời bằng bài học thương đau và phản tỉnh Tự-Do trong cái Thiên Đàng Xã Nghỉa Cộng Sản quân dân miền nam/VN. Người dân Miền Nam/VN bị Việt Cộng phỉnh lừa lòng yêu nước nên phản bội lại Chiến hữu và chiến sĩ VNCH. Họ’Ăn cơm Quốc Gia thờ Ma Cộng Sản”. Họ cam tâm chấp nhận số phận”Sáng Khoai,Chiều Sắn,Tối Bo Bo” vui cùng đời Xã Hội Chủ Nghĩa và lãng quên “Người Tù Cải tạo” và coi Cải Tạo như người kém may mắm hơn họ và mang lại cho họ những điềun xui xẻo khi tiếp xúc và Gúip đõ cho người tù cải tạo . Thú thật chúng tôi sống trong cái xa lạ và bị Less
Xin mời xem tiếp:
https://en.calameo.com/read/000575588237e16375b65
Xin mời xem tiếp:
https://en.calameo.com/read/000575588237e16375b65
Đạn nổ trong tù Cải Tạo Long Khánh!!! - Huỳnh Mai- St.8872
by Tuấn Nguyễn
Tập hồi ký, Đạn nổ trong tù Cải Tạo Long Khánh!!! {RIVER BRIDGE KWAII OF SOUTH VIETNAM} HuynhMai St. 8872 Bh. Dạ Lệ Huỳnh Lời nói chân thật muộn màng, Một lần nữa tháng Tư Đen đã 36 lần trở lại trên mãnh đất tang thương mất mát Miền Nam /VNCH sau ngày 30-4-1975. Tôi bồi hồi xúc động và đem tâm tư,lòng mình ra giải bày những nỗi uất lòng vả làm”Biến Động” trong nhà tủ Cộng Sản tại trại tù cải tạo Long Khánh của các Sĩ Quan Cải Tạo Miền Nam/VNCH. đó là sự kiện” Nổ Kho Đạn Trại Tù Long Khánh”… Nay cũng đủ thời gian 36 năm giải mã độ mật quân sự VNCH và bộ Quốc Phòng của Hoa Kỳ nên tôi phải giải mật nó ra để lấy lại danh dự khí tiết và lòng tự hào kiêu hảnh của một chiến sĩ Tự-Do của QL/VNCH không đầu hàng Cộng Sản. Thể hiện tinh thần bất khuất của Quân Dân Miền Nam cho lý tưởng Tự-Do ngừoi Việt Quốc Gia. Dù muộn hơn không!? Và không còn cách nào lựa chọn phải nói cho ra sự việc cái thực này dù phải chấp nhận hiễm nguy hậu quả!? nếu không nói ra,chắc có lẽ tôi không bao giờ có cơ hội để n Less
Xin mời xem tiếp:
https://en.calameo.com/read/00057558823a02570b8cd
More images for www. Quân sử Việt Nam- " BÀ MẸ SAY"- hUỲNH mAI sT.8872Report images
https://en.calameo.com/read/00057558823a02570b8cd
More images for www. Quân sử Việt Nam- " BÀ MẸ SAY"- hUỲNH mAI sT.8872Report images
Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015
Bà mẹ say!!!
BÀ MẸ SAY!!!
NGƯỜI MẸ MỘT THỜI CHINH CHIẾN
Huỳnh Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
May 13, 2012
5: 47 PM
Ngày rằm tháng bảy âm lịch 2015- Là ngày Vu lan báo hiếu- lại trở về! tôi bồi hồi xúc động nhớ đến mẹ...Và tự nhắc nhở chính mình, cùng ai đó đang còn mẹ, rằng:
Nếu, tôi còn mẹ, chắc không để buồn lên đôi mắt mẹ...!
Mỗi năm, "Ngày Của Mẹ" lại về! liền kề với ngày quốc hận 30-4-1975, mang lại biết là bao nỗi buồn thổn thức nhớ thương mẹ trở lại trong tôi, của một thời dĩ vãng chiến tranh!Tuy đã 37 năm qua mà hình ảnh gầy còm, yếu ớt ,đi thăm thăm con trong trại tù Cải Tạo!là nơi chia cắt tình mẫu tử thân thương. Tuy mẹ và con vẫn còn sống trên đời này!? nhưng hồn mẹ đã chết tự lâu rồi; từ lúc "Giải Phóng"mới vào Miền Nam,Chia cắt mẫu tử tình thâm của biết bao nhiêu hàng vạn gia đình,trong đó có mẹ với con.
Biết mẹ là người chịu nhiều oan ức chiến tranh, có con đi tù cải tạo,nên phải chịu nhiều nghiệt ngã chiến tranh đổ trút lên đầu của mẹ,thay tội lỗi cho con trong cái xã hội đầy phân biệt bất công thiếu tình người...Mẹ mất tất cả tự do cuộc sống và chịu nhiều đòn thù thay con trên một thân thể khô cằn,yếu đuối của mẹ,chỉ biết sống lây lất nhờ tình thương con!. Nhưng Mẹ đã tuyệt vọng mong chờ ngày trở về của đứa thân thương trong lao tù Cộng Sản, nên mẹ đã mất hết ý hướng cuộc sống tương lai của cái Thiên Đàng Xã Nghĩa Cộng Sản mù mờ,không tưởng.Và bà mẹ tôi mượn rượu ống say,để sống trong cỏi ảo Tự Do hơn là sống thực trong địa nhục trần gian của kẻ vô thần Cộng Sản,vì thế mẹ tôi mắc chứng bệnh sơ gan do nghiện rượu.Tôi và các Bác sĩ trong trại cải tạo,gỏi nhất Sài gòn cũng đành bó tay không không cứu chữa cho mẹ kịp thời, nên bà đã chết,và đã tự mình giải thoát ra khỏi thiên đàng Xã Nghĩa Cộng Sản VN.
Vì thế,Ngày Của Mẹ- Mother`day- là ngày trân trọng và quý nhất của những ai còn mẹ trên đời này sau 30-4-1975,hãy hết lòng thương yêu mẹ,với tất cả tấm lòng biết ợn của một đấng từ phụ, ban cho cháu con cuộc sống lần thứ 2,thoát chết vì thiên đàng Xã Nghĩa,đã đưa mẹ tôi mau sớm về cõi xum hợp ông bà...!!?
Cho tôi giây phút tỉnh tâm,im lặng để hồi tưởng lại tình mẹ thương con qua hình ảnh "Người Mẹ Say!!!" của một thời:"Tàng cuộc chiến tranh",mấy ai còn thương nhớ!!?
BÀ MẸ SAY...!!!
NGƯỜI MẸ MỘT THỜI CHINH CHIẾN
Huỳnh Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
May 13, 2012
5: 47 PM
Ngày rằm tháng bảy âm lịch 2015- Là ngày Vu lan báo hiếu- lại trở về! tôi bồi hồi xúc động nhớ đến mẹ...Và tự nhắc nhở chính mình, cùng ai đó đang còn mẹ, rằng:
Nếu, tôi còn mẹ, chắc không để buồn lên đôi mắt mẹ...!
Mỗi năm, "Ngày Của Mẹ" lại về! liền kề với ngày quốc hận 30-4-1975, mang lại biết là bao nỗi buồn thổn thức nhớ thương mẹ trở lại trong tôi, của một thời dĩ vãng chiến tranh!Tuy đã 37 năm qua mà hình ảnh gầy còm, yếu ớt ,đi thăm thăm con trong trại tù Cải Tạo!là nơi chia cắt tình mẫu tử thân thương. Tuy mẹ và con vẫn còn sống trên đời này!? nhưng hồn mẹ đã chết tự lâu rồi; từ lúc "Giải Phóng"mới vào Miền Nam,Chia cắt mẫu tử tình thâm của biết bao nhiêu hàng vạn gia đình,trong đó có mẹ với con.
Biết mẹ là người chịu nhiều oan ức chiến tranh, có con đi tù cải tạo,nên phải chịu nhiều nghiệt ngã chiến tranh đổ trút lên đầu của mẹ,thay tội lỗi cho con trong cái xã hội đầy phân biệt bất công thiếu tình người...Mẹ mất tất cả tự do cuộc sống và chịu nhiều đòn thù thay con trên một thân thể khô cằn,yếu đuối của mẹ,chỉ biết sống lây lất nhờ tình thương con!. Nhưng Mẹ đã tuyệt vọng mong chờ ngày trở về của đứa thân thương trong lao tù Cộng Sản, nên mẹ đã mất hết ý hướng cuộc sống tương lai của cái Thiên Đàng Xã Nghĩa Cộng Sản mù mờ,không tưởng.Và bà mẹ tôi mượn rượu ống say,để sống trong cỏi ảo Tự Do hơn là sống thực trong địa nhục trần gian của kẻ vô thần Cộng Sản,vì thế mẹ tôi mắc chứng bệnh sơ gan do nghiện rượu.Tôi và các Bác sĩ trong trại cải tạo,gỏi nhất Sài gòn cũng đành bó tay không không cứu chữa cho mẹ kịp thời, nên bà đã chết,và đã tự mình giải thoát ra khỏi thiên đàng Xã Nghĩa Cộng Sản VN.
Vì thế,Ngày Của Mẹ- Mother`day- là ngày trân trọng và quý nhất của những ai còn mẹ trên đời này sau 30-4-1975,hãy hết lòng thương yêu mẹ,với tất cả tấm lòng biết ợn của một đấng từ phụ, ban cho cháu con cuộc sống lần thứ 2,thoát chết vì thiên đàng Xã Nghĩa,đã đưa mẹ tôi mau sớm về cõi xum hợp ông bà...!!?
Cho tôi giây phút tỉnh tâm,im lặng để hồi tưởng lại tình mẹ thương con qua hình ảnh "Người Mẹ Say!!!" của một thời:"Tàng cuộc chiến tranh",mấy ai còn thương nhớ!!?
BÀ MẸ SAY...!!!
Người mẹ say…1 (22/08)
Ngoài chuyện mẹ con ra tôi và mẹ còn tình chiến hữu bạn nhậu vong niên là mẹ của cô con gái đẹp tôi xin cưới làm vợ. Chúng tôi quen nhau và cảm phục nhau qua tính can trường dũng cảm của một người lính và biết yêu lính của một cô gái Gia Long, nữ sinh trường áo tím Saigon…
Tôi cưới nàng làm vợ, khi gặp nàng trong đoàn ủy lạo chiến sĩ tại chiến trường Pleiku, Kom tum ở Pleime trong trận đánh giành lại “Ngọn đồi máu” -Căn cứ hỏa lực số 6 tại Dăktô, ngả ba biên giới nam hạ Lào năm 71-72 mùa hè đỏ lửa…
Tôi có mặt tại Saigon trong đợt rút quân về gọi là “di tản chiến thuật” ra khỏi Tây –Nguyên thuộc Quân Đoàn 2. Và từ đó, tôi về cố thủ, bảo vệ vành đai lửa thủ đô Saigon…cho tới ngày gãy súng tan hang 30-4-1975
Kể từ đó tôi và gia đình nàng sum hợp một nhà và thường xuyên uống rượu với “bà mẹ say”của tôi thường khi hơn, trong tâm trạng kẻ chiến bại, chờ ngày cải tạo trong tù Cộng Sản…
Mẹ tôi vốn là một phật tử thuần hành, hay đi chùa lễ Phật, với mục đích ăn chay, cầu nguyện cho hai vợ chồng tôi và đứa con trai của bà còn sống kẹt ở chiến trường xa nhà, được bình an trong lửa đạn chiến tranh…
Biết được nỗi đoạn trường chiến tranh của các bà mẹ miền nam đi đánh trận hiểm nguy, nên các nhà chùa, sư sải trong giáo hội Phật giáo Ấn Quang lợi dụng tình thương mẫu tử gia đình của các bà mẹ Saigon. Giáo hội Phật giáo phản chiến này tổ chức tuần hành Phật tử, đem bàn thờ phật tổ xuống đường phản đối chính quyền Saigon chấm dứt chiến tranh, để đánh động mối thương tâm của các bà mẹ gia đình Phật Tử. Sau đó phong trào phật giáo đấu tranh hướng dẫn mẹ tôi và đa số ni sư cách che dấu đào hầm nuôi Viêt-cộng nằm vùng-đặc công Cộng Sản-để khủng bố bom mìn, đặt chất nổ tại chợ búa và nơi công cộng,làm lung lạc ý chí chống cộng của đồng bào Miền Nam, bắt buộc phải ủng hộ cho chúng thành lập mặt trận “Giải Phòng Miền Nam”-MTGPMN-và gây tê liệt tinh thần chiến đấu của chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa.
Mẹ tôi đã tham gia vào phong trào Phật giáo phản chiến Ấn Quang cùng lực lượng xung kích biểu tình che chắn và nuôi dưỡng Việt Cộng nằm vùng tại viện Hóa Đạo Việt Nam Quốc Tự và các chùa chiền trong thành phố Saigon. Mẹ tôi đã che dấu, dối lòng với Phật tổ từ bi…lợi dụng cửa chùa bao che Việt Cộng, ủng hộ các sư thầy làm chính trị phản dân hại nước, mất vẽ tu hành chân chánh của vị phật tử xuất gia. Nhiều lúc mẹ trầm ngâm ngồi uống rượu một mình để say, để quên những gì là tội lỗi? mà câu kinh tiếng kệ, cùng tiếng mõ, chuông chùa ngân vang cũng không đánh thức được hồn nước Tự-Do trong bà…Mẹ đã lậm say theo giáo điều thiêng đàng Cộng Sản, trong đó có các con của bà trở về trong hòa bình với Cộng Sản???...
Trước khi “Giải phóng” tháng tư, trong cơn say bà nói cười bí hiểm, như sắp hoàn thành trọng trách của giáo hội phật giáo Ấn Quan-một tổ chức Việt Cộng-giao cho. Và bà sắp đạt được ước nguyện sum hợp gia đình cho con cháu bà không còn phải xa nhà. Sự thật mẹ không ưa gì cộng Sản Miền bắc qua lời kể chuyện của người Bắc di cư vào Nam tìm Tự-Do, ngay cả Chúa cũng vào Nam. Bà không muốn các con của bà xa nhà đi đánh trận vùng xa và sẽ ở mãi bên bà cùng nhau uống rượu khi quê hương được hòa bình theo rượu hứa ”Cá tháng tư” của giáo hội phật giáo phản chiến?…
Sau ngày Saigon “giải phóng” Sự thật Cộng Sản đã được phơi bày, bà cũng như hầu hết các bà mẹ Miền Nam Saigon không có tham vọng chính trị và quyền lực chiếm đóng Saigon đi thu gom tài sản, cướp của người dân, đuổi họ đi vùng kinh tế mới, bắt giam cầm tù cải tạo quân dân cán chính Miền Nam VNCH.làm cho dân chúng Miền Nam chán chán ghét Việt Cộng, bỏ nước ra đi tìm Tự-Do xứ khác…
Bà mẹ tôi cũng là nạn nhân bị Việt Cộng- “Giải phóng Miền Nam”dối lừa và hứa hẹn đủ điều cho tính nhẹ lòng nhẹ dạ của các bà mẹ tham gia vào các tổ chức phản chiến phật giáo Ấn Quang là tổ chức Việt Cộng trá hình núp bóng các bà mẹ phật tử để lung lạc tinh thần chiến đấu của các chiến sĩ VNCH để chúng cướp Miền Nam qua sự cả tin lợi dụng tình mẫu tử thiêng liêng của các bà mẹ Saigon…
Nhà tôi cùng bà mẹ ở trong khu gia binh căn cứ quân cụ 20, gần” Quân Tiếp Vụ “Hòa Hưng, là nơi có nhiều doanh trại quân đội nhất Saigon. Sau ngày thất thủ 30-4-1975, các doanh trại gia binh chúng tôi là đối tượng trả thù của Cộng Sản Miền Bắc. Các cán bộ Cách Mạng và dân 30 Cờ Đỏ giờ thứ 24 thường xuyên đóng chốt chặn khu gia binh tôi ở và các khu khác trong vùng Hòa Hưng…Không cho vợ con binh sĩ mang ra khỏi trại bất cứ vật dụng gì? Ngoài cổng trại ngoại trừ cái áo dính thân…Và khuyến cáo vợ con Quân Ngụy, đi vùng kinh tế mới do phường tổ chức và chỉ định nông trường lao động “Lê Minh Xuân”Hốc Môn Cũ Chi…Nếu chịu đi lao động cải tạo thì được “Cách Mạng cứu xét cho chồng đi cải tạo sớm được về đoàn tụ gia đình theo chính sách khoan hồng của chính quyền Cách Mạng cộng Sản”…
Sự vở mộng của mẹ tôi làm bà thêm buồn muốn con cháu bà gần mẹ giờ lại càng xa,
Con bà yêu nước bảo vệ Tư-Do chính nghĩa quốc gia giờ trở thành kẻ thù của chúng bị nhốt tù cải tạo để trừng trị tội Ngụy quân Ngụy Quyền phản quốc. Cách mạng thành công nó giống như sự trái khoái nghịch chiều suy tư mong muốn của mẹ được sự cảnh báo của đồng bào Miền Bắc di cư vào Miền Nam năm 19754 bằng tàu”Há mồm”để trốn chạy Cộng Sản.
Suốt ngày mẹ tôi cứ mãi say xỉn, cả khu gia binh thân thuộc người cũ, ai cũng biết mẹ tôi say, khi nói bậy bạ nhảm nhí làm phiền lòng hàng xóm…Nhưng người ta ai cũng thích và bênh vực bà mẹ say mỗi khi bà uống rượu say…Bà trở thành bợm nhậu rất ghiền rượu. Sáng nào thức dậy,mẹ tôi cũng súc miệng bằng một xị”ba xi đế”cho ấm bụng qua cơn đói, vì mẹ chán ăn bobo thay cơm. Nhìn chén bobo, mẹ nội cơn điên la hét chửi bới ôm xồm…làm cho đám con nít khu gia binh báo động rủ nhau tới nhà”bà ngoại say”, đem theo muỗng đũa và những chiếc thau nhôm dung đựng thức ăn còn trống rổng, gõ đập lóc cóc..leng keng;…đánh nhịp để hướng dẩn bà ngoại say của chúng đến chốt chặn đầu ngỏ khu gia binh do dân quân, bộ đội và cán bộ phường xuống đóng chốt, bao xây kinh tế toàn khu vực các khu gia binh trong vùng hòa Hưng…
Đám con nít gia binh dẫn bà ngoại say đến khu đất trống làm hội trường đang tập hợp vợ con của lính do cán bộ của phường và thành phố xuống phổ biến chính sách nhà nước cách-mạng khuyến cáo đi” lao động kinh tế mới “để cải thiện lương thực đang ăn độn sắn khoai từng bữa và được cách mạng khoang hồng cho chồng sớm về đoàn tụ gia đình?…
Vừa nói đến đây thì lời nói cán bộ bị loãng trong tiếng la hét ồn ào của nồi niêu xoang chảo gõ đập leng keng…trong tiếng cười sặc sụa chửi bới của bà mẹ say;…làm buổi tập hợp bắt nghe của vợ con lính gián đoạn giải tán. Cán bộ phường lẩm bẩm nói long bong bực bội;”bà già điên”…Mấy đứa con nít cải lại:”ngoại tui say?”. Cứ thế ngày nào mẹ cũng say và ngày nào đám con nít cũng khua soong- chảo nồi niêu đưa bà ra trước cổng trại để chưởi bới cán bộ và bộ đội đóng chốt trong tiếng reo hò khoái chí của con nhà lính.
Có một lần mẹ say giữ cháu ngoại bà tám tháng tuổi và trông nhà cho vợ tôi đạp xe đạp ra bến xe xa cảng Phú Lâm, vì trời mưa lạnh không mang theo con được sợ nó bệnh, chỉ chở được cái cân bàn theo cho khách mướn cân hàng hóa chở về quê theo chuyến xe đò về miền lục tỉnh và người ta cho chút tiền mướn cân, suốt ngày chỉ được vài đồng tiền “mới đổi” để cải thiện cuộc sống cho hai bà cháu, có khi không đủ tiền mua rượu cho bà…nhiều lúc vợ tôi ra chợ lượm đầu cá về cho heo ăn..thật ra mình ăn thế cho heo, để có sức mong chồng cải tạo về…Mẹ tôi ờ nhà trông cháu ngoại, nhưng mẹ vẫn say không tỉnh bao giờ…Bà nhờ đám con nít gia binh mua rượu về cho bà uống bằng tiền ăn sang vợ tôi cho hai bà cháu chỉ đủ cho bà súc miệng bằng rượu là đã no rồi…Ngày nào bà say là ngày đó, vợ tôi không bị công an rượt đuổi lấy cân tịch thu phương tiện kiếm sống của một người vợ sĩ quan cải tạo không bao giờ chịu nhục trước kẻ thù cộng sản…
Mẹ tôi sợ không giữ nổi đứa cháu trong lúc say xỉn nên lấy sợi dây dù trái sáng hỏa châu [khi tôi còn hành quân để lại nhà] cột chân cháu lại…cùng cổ tay của mẹ thả ra cho cháu nó bò lòng vòng quang chổ bà nằm khỏi sợ cháu bò xuống bếp phỏng lửa hay trèo lu nước nguy hiểm và mẹ chìm vào cơn say quên hết muộn phiền…
...
Mấy ngày nay mẹ buồn lắm…cơm nước chẳng ăn, người của mẹ rày rạc thất thần như nhuốm bệnh nhưng vẫn uống rượu ngày hai cữ chửi cán bộ cách mạng ngày hai lần thay cơm cũng đủ no rồi…Nếu như không có ngoài Bắc vào Nam “giải phóng” thì sự mê lầm của mẹ tôi không thấy được và không chửi họ cho bỏ ghét như ngày hôm nay…
Vợ tôi cũng biết mẹ tôi ngả bệnh do rượu hành mẹ vì uống quá nhiều rượu nên bị “sơ gan cổ trướng”. Nghèo vì chế độ đổi thay, con không có quyền khuyên mẹ nên hậu quả thế này đành chịu thôi. Vợ tôi chỉ biết viết thư vào trại cai tạo cho tôi hay. Trong trại tù cải tạo có rất nhiều Bác Sĩ nổi tiếng Saigon đều bị tập trung nơi đây, đã hợp bàn khám bệnh”Từ xa” cho mẹ tôi trong tù cai tạo, cũng đành chịu thua bệnh tình ung thư gan cùa mẹ ở giai đoạn cuối, vả lại thiếu thuốc men sau thời kỳ giải phóng, cùng thiếu thầy thuốc giỏi phương tiện tốt để cứu chửa?, nên vô phương cho mẹ tôi. Bên ngoài chỉ có Y Bác Sĩ cứu thương của Hà-Nội không đủ trình độ chuyên môn chửa trị. Họ đã phản bội lại lời thề của ông tổ ngành Y Hypporat cứu chửa nhân đạo cho bệnh nhân dù là kẽ thù trên chiến trường hay trong mặt trận, nhưng họ đã bỏ rơi chúng tôi, không cứu chửa trong trận”Nổ kho đạn Long Khánh trại cải tạo”. Các bác sĩ Ngụy quân Saigon phải tự cứu chữa lấy và cưa chân cưa tay cho đồng đội mình bằng lưỡi cưa tự chế, không thuốc gây mê trong tiếng thét ghê hồn của đồng tù cải tạo….Đây là chứng thực cho bài học đã được lên lớp giảng dạy rõ ràng trong các trại tù cải tạo cho “chính sách kẻ thù quân ngụy” của nhà nước cộng sản VN.
Tôi đợi cả tháng sau, mới đúng đợt cho phép viết thư về nhà từ trong tù, và cho biết bệnh tình của mẹ được các bác sĩ cải tạo “khám từ xa”Qua thư từ và khuyên vợ tôi chăm sóc cho bà cẩn thận…chiều chuộng yêu thương mẹ tôi những ngày cuối đời…
Vợ tôi và đứa con gái bé nhỏ ở trại gia binh, vừa nhận danh sách thông báo của phường khóm thông qua tổ đóng chốt của trại. Vợ con của sĩ quan ngụy có chồng học tập cải tạo hãy thu xếp gia đinh chuẩn bị đi vùng kinh tế mới Lê Minh Xuân do quận 10 đảm nhận kết nghĩa với Củ Chi-Sông Bé. Trước cái tin nầy vợ tôi chết khiếp, vì vợ tôi sống Saigon nhỏ đến lớn chưa có về quê lần nào…nên rất sợ đỉa và rắn…nên Việt cộng bắt đi cải tạo lao động vùng kinh tế mới cho biết mùi đời nằm vùng kháng chiến…Vợ tôi sợ nó còn hơn sợ VC.
Mấy ngày nay nghĩ cho mướn cân tại bến xe xa cảng nên thiếu tiền ăn uống và thuốc men cho mẹ nên bàn chiếc áo cưới của hai vợ chồng để tiêu pha cho mẹ và con và có chút thời gian ở nhà chăn sóc mẹ. Lúc rảnh chạy tìm cây cỏ thuốc nam do người ta mách bảo về trị bệnh cho mẹ cầm chừng”Còn nước còn tát”…
Hôm nay mẹ thức dậy thật sớm và thấy tỉnh táo hơn mọi ngày, mẹ đi đứng có vẽ khỏe khoắn hơn nhiều…làm cho vợ tôi đỡ lo và vui mừng ra mặt, nên khi mẹ tôi bảo cho mẹ đi thăm thằng “Ba cụt giò”ở dưới chân cầu Ông Lảnh bên Khánh Hội. Là lính chiến đấu của anh hai con cùng đơn vị ngày xưa ờ vùng 1 Huế, Đà Nẵng, nghe nói đến anh Trung Sĩ Thành phế binh VNCH, chợt buồn hiện diện lên đôi mắt giữa hai mẹ con bà. Cả hai đều êm lặng mặc cho quá khứ thương đau trở về trước tháng tư năm 1975…
Vợ tôi gật đầu không kịp dạ thưa trả lời mẹ vì sức khỏe có cho phép bà không?, và lấy tiền đâu mướn xe đưa mẹ đi cho được an toàn? Hơn cả năm nay không thăm anh Thành, không biết anh bị đi vùng kinh tế mới nơi đâu?. Sau suy nghĩ, chắc phải nhờ anh lính xích lô ở cùng khu gia binh đưa mẹ tôi đi mới mới an toàn, còn tiền bạc sẽ tính toán sau, vì cùng cảnh ngộ đời lính Ngụy nên thông cảm nhau…
Mẹ tôi lên xe xích lô đi… mà sao má sao cháu ngoại bà khóc nhiều quá? Cháu mến và đòi theo ngoại làm bà rơi nước mắt trên khuôn mặt xanh xao vàng bệch chưa khỏi bệnh của bà, phải chăng là một hiện ảnh chia ly cuối cùng của bà mẹ say trong khu gia binh này? Anh Thành mà mẹ tôi sắp thăm là lính chiến đấu của đơn vị anh vợ tôi chỉ huy trong đợt “Rút quân chiến thuật”từ Quân Đoàn 1 về bảo vệ thủ phũ Saigon. Anh vợ tôi chỉ huy tiểu đoàn 3 thuộc Sư Đoàn 1 bộ binh đi đoạn hậu cuộc rút quân sau cùng dưới trận mưa pháo kích của Cộng quân bắn bừa bải vào đám dân chúng di tản chạy theo đoàn rút quân của sư đoàn gồm đàn bà, trẻ con chạy ra cửa biển xuôi tàu vào Saigon hay ra hạm đội 7 Hoa kỳ đậu ngoài khơi, đa số là vợ con lính tráng trong các khu gia binh các đơn vị mọi quân binh chủng đóng trong quân khu 1 được lệnh rút quân của Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu…
Dân thường và vợ con binh sĩ chết rất nhiều dọc theo bải biển Đà Nẵng vì đạn pháo kích cộng quân muốn giữ dân ở lại không cho dân bỏ đi…nên có hành động nhẫn tâm giết hại đồng bào một cách tàn bạo khát máu.
Trước sự chết chóc của đồng bào cùng vợ con lính, quá đau lòng, nên đơn vị đoạn hậu tiểu đoàn anh vợ tôi không tuân lệnh cấp trên và tự ý quay đầu tiến ngược vao bải biển, xung phong đánh chiếm các điểm cao có đặt các giàn phóng hỏa tiễn, những ổ trọng pháo của giặc cộng bám đuôi theo đoàn rút quân, để giết hại đòng bào…Anh Thành là Trung Sĩ 1 thuộc tiểu đội súng cối 81 ly tiểu đoàn pháo yểm trợ cho ba đại đội tiến chiếm mục tiêu địch trên đỉnh cao. Bắn hết cấp số đạn mang theo, chưa thanh toán được mục tiêu, tr/sĩ Thành phải xử dụng đến khẩu M72 là hỏa tiễn vác vai chống tăng để phá ổ trong pháo của quân cộng đang nả đạn liên tục xuống bãi biển. Anh gan lì với thế thủ quỳ gối vác vai, vương ống nhắm M72 và bình thảng bấm nút cò phá hủy ổ trọng pháo của địch dưới lằn mưa đạn và anh đã bị thương ngả quỵ tại chỗ không cón theo kịp đồng đội anh em tiến lên xung phong chiếm ổ trọng pháo.
Ông anh vợ tôi không thể bỏ rơi chiến hữu mình nên cõng Tr/sĩ Thành tiếp tục cùng đồng đội tiến lên nhưng không may ông anh vợ bị trúng đạn ngang đầu do viên đạn tàn quân bỏ chạy bắn trả tháo thân để lại cái chết cho anh không kịp trối trăn. Tr/sĩ Thành không nhận được một lời nào nhắn gởi từ cái chết tức tưởi của anh. Vì là cấp trên cũng là Trưởng trại khu gia binh đơn vị có vợ con cùng di tản trong cuộc rút quân, nên Tr/sĩ Thành biết cùng quê quán Saigon.
Sau khi nằm bệnh xá quân y bị cưa cụt hết hai chân chưa lành hẳn, thì quân giải phóng cộng sản vào chiếm thành phố Đà Nẵng đuổi anh ra khỏi y viện quân y một cách tàn nhẫn không thương tiếc người tàn tật phế binh Miền Nam Cộng Hòa. Anh đợi lành lặn hai chân cụt và lê lết tìm đường về Saigon trên những chuyến xe đò tỉnh thương không lấy tiền khi biết được anh là thương binh Saigon chiến bại.
Anh lê tấm than tàn ma dại trên chiếc xe lăn tự chế bằng bốn cái bạt đạn phế thải nằm dưới cái khung cây lót ván để anh ngồi lên đó…rồi anh dùng hai tay xỏ trong đôi dép bơi đi như chèo thuyền trên đường nhựa đá Saigon, kiếm sống bằng nghề bán vé số…Với chiếc xe lăn, anh lăn cuộc đời tàn phế mất hai chân ở chiến trường trở về dưới chân cầu Ông Lảnh bên kia Khánh Hội. Chiếc xe lăn hay chiếc xe”tăng” nghiến xích sắt bằng bạt đạn rồ rồ… trên đường nhựa Saigon đầy ổ gà để tiến qua chợ Saigon bán vé số nhưng không chịu ăn xin khi dân chúng đôi khi còn khổ như mình.
Lái chiếc xe “Tăng 4.B.Đ” ngang qua cổng dinh Độc Lập lưu dấu một thời oanh liệt nay không còn nữa? chỉ còn chiến tích trên chiếc xe tăng nầy…thêm buồn. Thôi, cứ nhắm thẳng hướng chợ Hòa Hưng và trường đua Phú Thọ hỏi thăm người cũ tìm nhà cấp trên. Vì không biết địa chỉ và thay đổi tên đường xa lạ quá, có những “nhà không số, nhưng phố không tên”bên cạnh những ngôi nhà sang trọng “ngói đỏ vôi hồng”của cán bộ, mà nhằm hỏi thăm người cũ “Sĩ Quan Ngụy”thì chúng bắt chết…Dọ hỏi từng khu nhà từng dảy phố, đến Quân Tiếp Vụ đường Tô Hiến Thành gặp người lính cũ chì cho. Đoạn đường dài từ chân cầu Ông Lãnh qua Hòa Hưng-Phú Thọ đường dài 5-6 cây số mà anh Thành phải lăn xe mất trọn nữa tháng trời để tìm nhà cấp chỉ huy của mình, vừa đi tìm vừa bán vé số độ nhật sinh nhai. Ngày đi, đêm ngủ dọc đường góc phố, vĩa hè. Cứ sợ sệt công an bố ráp bắt bớ xin ăn không nhà cửa lang thang bỏ vào trại xã hội phục hồi nhân phẫn đĩ điếm thì tàn đời…Quả là tình chiến hữu”Huynh đệ chi binh” chiến sĩ VNCH,
Đoạn đường vượt qua của anh rất khổ sở giữa Saigon đói nghèo và phân biệt đối xử Ngụy Quân Ngụy Quyền chế độ Saigon để bắt đi tù cai tạo, đánh tư sản mại bản, đuổi đi vùng kinh tế mới làm dân chúng hoang mang hốt hoảng sợ hải tìm đường bỏ nước ra đi…anh thấy gian nan vất vã còn hơn một cuộc vượt Trường Sơn từ Bắc vào Nam của Bộ Đội Cụ Hồ đội của cải tài sản Miền Nam về Bắc. Việc “Thay ngôi đổi chủ”chiến thắng Miền Nam của Cộng Sản Miền Bắc, mà Bộ Đội Cụ Hồ chỉ là những người phu khuân vác của cải từ người chủ cũ Miền Nam đem về cho người chủ mới Miền Bắc còn dân chúng là kẻ trắng tay vô sản một đời chuyên chính giai cấp bần cố nông?
Anh Thành quyết tâm tìm gặp lại gia đình cấp chỉ huy để báo tin buồn mấy năm nay chưa gặp gia đình mẹ tôi khỏi phải đợi chờ tin con và chia sẻ mất mát với gia đình chiến hữu hy sinh vì đồng đội cứu anh mà phải chết cho nhau. Xin đa tạ nhớ ơn mẹ có người con dũng cảm anh hùng cứu mạng anh và xin mẹ đừng khóc: “Chiến tranh có mấy khi trông người trở lại?”.
Cuối cùng báo tin của anh thương phế binh Thành là tin vui ít buồn nhiều…hay nói thẳng ra buồn nhiều hơn vui của “Sự thật chiến tranh” không thề giấu giếm được nỗi đau thương người trong chiến cuộc đã chết rồi…
Cấp chỉ huy của anh muốn nhân dịp di tản “Rút quân chiến thuật”về Saigon…sẵn ra mắt trình diện với mẹ người vợ sắp cưới của con trai bà đã mang thai cháu bà ba tháng…chính là em gái ruột của anh Tr/sĩ Thành phế binh là cô nữ sinh Saigon ra thăm anh trong dịp hè nên hai người đã duyên nợ với nhau và quyết định dịp di tản quân về kỳ nầy ra mắt thú tội cùng mẹ xin cưới nhau tại Saigon.
Trong chuyến di tản chiến thuật của quân đoàn 1, em của anh là vợ sắp cưới của cấp chỉ huy cũng theo gia đình vợ con anh chị mình trở về Saigon ra mắt “Bà mẹ say”. Cứ tưởng là buồn trong rút quân mà vui trong dịp cưới. Các chị em trong khu gia binh đồn điếu với nhau và kéo nhau lên trạm xá quân y xin cấp thuốc ngừa tránh thai cho đàn bà con gái trong khu trại, gây nên hiện tượng sốt thuốc ngừa thai không có trong quân đội. Vì không có thuốc, vợ con lính đổ đồ ra phố chợ bỏ tiền túi ra mua thuốc ngừa tránh thai…tại các tiệm thuốc tây tư nhân hết sạch thuốc, gây hoang mang “có lý” cho các phụ nữ bên ngoài đang có phong trào vượt biên muống tránh đổ vở và bảo vệ hạnh phúc gia đình cho chồng con, nếu vượt biển chẳng may bị cướp biển Thái Lan hãm hiếp, giết người được chúng tha mạng sau khi thoã mãn thú tính dã man để trở lại chồng con. Vừa nói anh vừa khóc nức nở cảm thương cho số phận nữ lưu hào kiệt đàn bà Việt Nam trung trinh tiết nghĩa thời chồng thời loạn lạc chiến tranh. Và anh khóc nhiều hơn cho vợ, hai con anh cùng em gái phu nhân sắp cưới của cấp chi huy cứu sống mình, mang thai ba tháng đã chết tức tưởi trên bải biển chưa kịp xuống tàu di tản, vì pháo kích của giặc Cộng bắn chặn đầu dân chúng di tản làm chết vô số khá đông dân thường và vợ con lính tráng của các đơn vị rút quân khỏi Quân Đoàn 1 đang chen chút lên tàu. Các tàu ra biển có hạm đội 7 của Mỹ rước ngoài khơi cho người tỵ nạn, hoặc chạy theo chồng xuôi Nam vào Saigon. Xác chết người dân nằm rải rác dọc bải biển, máu loang đỏ thắm từng đợt sóng biển xô vào bờ bải đầy xác người…Thương tâm và đau lòng nhất là chuyến tàu cuối của đoàn người di tản theo đoàn quân bị trúng đạn phào của Cộng quân trong đất liền bắn vói theo…trúng tàu bốc cháy dữ dội rồi chìm dần dưới biển không một người nào thoát chết. Vợ con anh và em gái của anh mằn lại đây trong nghiệt ngã chiến tranh và tàn bạo mất tính người của giặc cộng Miền Bắc.
Mẹ tôi đến thăm anh “Thành Cụt”phế binh trong tình trạng rất tỉnh táo như chưa bao giờ biết say nên anh xích lô lính cũ yên tâm để mẹ tôi ở lại thăm chơi với anh Thành Rồi đạp xích lô đi kiếm ăn.
Nhà anh Thành cụt chân nay dọn về chân cầu Ông Lãnh vì nhà của ba mẹ anh sống nhờ bị nhà nước Cộng Sản đánh tư bản đuổi đi vùng kinh tế mới hết rồi… còn lại mình anh phải bám vào thanh phố mà sống dưới chân cầu kiếm sống hằng ngày bằng nghề bán vé số…nên nhà anh không có số giữa cái phố đổi tên trên cái quê hương lưu đày nầy?...
Lấy giạ chân cầu làm nhà cùng với vài ba gia đình đồng cảnh ngộ như anh không muốn đi vùng kinh tế mới để lại nhà cho chính quyền Cách Mạng Cộng Sản chia nhau chiếm giữ nhà dân. Chỗ anh ở chỉ đễ đủ chiếc xe lăn bán vé số và bộ vạc giường lót trên đất trải chiếu ngủ qua đêm những khi mưa gió trở trời.Nơi anh ở không phải là nhà, giữa phố đổi tên sửa đường nên khó tìm nơi anh ở trên đất Saigon biến đổi chiến tranh cho những mãnh đời khốn khổ của những kẻ chiến bại như anh…
Bà rất vui khi gặp lại anh và cái vui nào cũng có rượu đi kèm đó là đặc tính của dân Miền Nam người Saigon chân thành hiếu khách “Không say Không về” của bợm nhậu như bà mẹ say của tôi. Cũng vì khề khà nhậu nhẹt nên bao nhiêu chuyện buồn đời…họ điều trút bỏ vào ly rượu rồi cùng nhau uống chén đắng cay nồng thế sự sau hồi cuộc chiến…
Bà mẹ say bất kể bệnh tình con bà khuyên bảo…một hai chun rượu đế Hốc Môn Bà Điểm đâu thỏa tình quân dân cá nước lâu ngày gặp lại…Con sâu rượu trong bà bắt đầu ngọa-nguậy nói lên khí thế hào hùng trong nỗi nhớ thương con bà trổi dậy trong lòng nên rủ Thành Cụt lên xe tăng cải tiến cho bà kéo đi mua thêm rượu và mồi nhậu…Thành cũng là tay”lưu linh”-bợm nhậu- thổ địa nơi nầy nên biết nơi đâu có rượu ngon và đồ nhấm rượu sành điệu nghệ dân nhậu.
Tuân lệnh mẹ. Thành leo-lên chiếc “tăng” cho bà kéo đi trong hơi men chếnh choáng của vài ly sơ-khởi cho nóng người…
Thật ra trong túi hai người bạn say vong niên nầy như hai mẹ con lâu ngày gặp lại nhau nhưng không tiền nhậu rượu.Sẵn trong túi còn một sắp vé số mới lảnh về chưa kịp bán ở đại lý xé số trả tiền sau giờ xổ-có thế chân-Thành yên chí và hăm hởi lên xe cho mẹ kéo vừa đi bán vé số vừa có tiền mua rượu.
Chiếc tăng ộp ẹp phát tiếng kêu rồ rồ…của bốn bánh thiếu dầu mở nghiến trên mặt đường nhựa đá gồ ghề đầy ổ gà nham nhở phát ra tiếng kêu khủng khiếp, rít thét trong không gian hỗn độn xe và người bát nháo chạy vại kiếm cái ăn…Thành Cụt phải lấy hai tay xỏ vào đôi dép chõi phụ xuống đất, phụ sức đẩy cho mẹ kéo đi và vỗ về chiếc tăng- tank-: ”Thôi đừng khóc nữa chiến hữu của tôi…”có mẹ đến thăm và không kéo nồi em đâu?.., vì mẹ yếu sức lắm rồi.
Ra tới đoạn đường bằng phẳng dưới dốc chân cầu và tiếp tục lộ trình bán vé số nhắm hướng chợ Saigon bươn tới để kiếm tiền mua rượu hai mẹ con uống.
Các chị bán hàng rong buôn gánh bán bưng hay bị công an rượt bắt, những anh lái xe ôm, những chú xe ba gác đạp, những bác xích lô già toàn là lính ngụy và vợ con họ phải lao động nô dịch-phục dịch- như thế nầy để kiếm sống. Vì lý lịch ba đời quân ngụy khó mà tìm công ăn việc làm công sở chính quyền, hay làm công nhân quốc doanh cho chúng. Dân ngụy là bị gạt qua bên lề xã hội của chúng phân biệt đối xử như kẽ thù bị chiếm đóng của phát xít Nhật Bản. Họ thương quen biết người bạn già cụt chân bán vé số, nay lại có thêm một bà lão đáng mẹ kéo chiếc tăng cho bạn già, thật tội nghiệp đáng thương cho bà lão. Để chứng tỏ cho giới lao động nô dịch thường quen biết, mọi chuyện vẫn bình thường như mọi ngày không gì thay đổi, anh cất tiếng ca vé số bắng chiếc loa phóng thanh,dụng cụ hành nghề của người bán vé số dạo kiếm ăn…Ca bài Sắc hoa màu nhớ, Tình anh lính chiến, và Kỹ vật cho em, Nỗi buồn hoa phượng…làm xúc động lòng người nghe đến rơi nước mắt…Đây là những bài hát nhà nước cộng sản cấm, nhưng đây là”thương hiệu ca của vé số do người già tàn tật sinh sống, do đó người ta cùng không muống bắt giam người già cụt chân cho đỡ tốn cơm nuôi họ.Vả lại họ cụt chân cũng không chạy đi đặt bom mìn khủng bố phá hoại chính quyền cách mạng thì lý do gì để bắt?. Không như ngày xưa tại các chợ búa trướng học khu vui chơi giải trí công cộng đều bị Viêt Cộng đặt mìn và pháo kích vào dân trước 30-4-1975. So với vé số chỉ mang đến vận hên may mắn hy vọng cho mọi người không phải là khủng bố…
Trái lại bằng một ý nghĩ hay nhận thức nào đó? sự hiện diện các thương phế binh, cô nhi, tử sĩ chế độ Saigon sống lầm than khổ não đã nói lên được sự chiến thắng của họ, nhưng cái thắng trong bạo ngược và hung tàn…mà họ cần phải nhân ái, có tỉnh thương hơn hỡi con người Cộng Sản VN?...Cần cám ơn kẻ chiến bại…để có chiến thắng cho họ ngày hôm nay??? Thật đau xót vô cùng nói lên sự nghiệt ngã của chiến tranh của người lính VNCH vì Tự-Do mà trở thành kẻ mất tự-do trong “Cụt chân đi đứng” và bỏ xác trong tù cải tạo. Bằng lời ca tiếng hát thương tâm trách hận của người lính chiến bại: “…Viên đạn đồng đen anh cho em làm kỷ vật…anh trở về là viên tướng cụt chân…”
Lời ca thảm thiết chiến tranh làm mẹ tôi choàng tỉnh cơn say và bật khóc òa giữa phố chơ đông người. Bao nhiêu người cứ tưởng mẹ tôi điên. Không, mẹ tôi không điên, mẹ khóc vì không gặp mặt lại đứa con chết ở mặt trận chiến trường để mẹ cài hoa tên hòm gổ phủ cờ cho con. Tiếng ca trong loa vội vàng cắt đứt, mọi người xúm lại dìu mẹ tôi vào vệ đường để bà ngồi một mình khóc ngất cho vơi nỗi đau thương chất chứa trong lòng bà mẹ lính say…
Trên bước đường xuôi ngược đủ mọi thành phần của phố chợ đa đoan tất tả cho cuộc sống, người ta cũng vẫn dành những phút mặc niệm “Anh hùng chiến bại Saigon”cho những người lính cũ VNCH và mọi người xúm lại mua hết vé số…để đưa bà cụ về sớm nghỉ ngơi…
Mẹ tôi không chịu về và muống tiếp tục lang thang trên đường phố khu vực chợ Saigon và ôn lại những kỹ niệm lỗi lầm đau thương của mẹ đi biểu tình phản chiến,tổ chức Ni Sư tuyệt thực, các Sư Thầy tự thiêu, phật tử giữ chùa chống đối chính quyền Saigon là những nguyên nhân sâu xa dẫn đến mất Miền Nam do những hành động “Đâm sau lưng chiến sĩ”, “Ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng Sản” của giáo hội Phật Giáo phản chiến. Gây nên cái chết của con trai bà cùng con dâu và cháu nội chưa gặp mặt của bà…
Được tiền bán vé số sớm hơn mọi khi, trời cũng sắp tan sở về chiều, những cột khói bốc cao của làng thịt nướng “Chó thui” làm cay mờ con mắt đông người mà bơm nhậu gọi “Lệ khói…Saigon”, chó nướng thui bay mùi thơm phưng phức, hấp dẫn giới sành điệu công nhân, lao động ít tiền mỗi khi tan sở chiều về. Dù cho hoàn cảnh khó khăn của đất nước còn khoai, sắn độn cơm, từ người chiến thắng đến kẻ chiến bại đều thích nhậu món “cầy tơ” vì nó là truyền thống “Nước mắt quê hương” không phân biệt hận thù Nam Bắc…
Bà mẹ say và Thành Cụt nghe mùi chó nướng thui đều cắt đứt dòng tâm tưởng suy tư trở về thực tại thấy thèm rượu và chó nướng vô cùng…Nghĩ đến nhậu mẹ tôi phấn chấn lại ngay không còn biết buồn là gì chắc mẹ sẽ khỏe lại sau những ngày cay rượu chữa bệnh. Nếu có chết cũng là con ma say không biết buồn đời.
Cùng đồng ý nghĩ đó của bà mẹ say ghiền rượu, anh Thành Cụt cố gắng lăn xe dẫn đường không để mẹ kéo, đi vào quán nhậu đông người chen lấn mua cho bằng được những túi thịt chó đủ món dồi, chã, lòng, gia vị nước chấm v.v… cho chung vào một túi lớn, kèm theo ba lít rượu đế ngâm thuốc và một can 10 lít bia hơi. Thành Cụt phải chen lấn dưới làn đạp của người lành lặn đủ hai chân nhưng vì muốn nhậu nên phải khổ đời tranh đấu giành giựt miếng ăn…
Tất cả thức nhậu cụ bị sẵn sàng chất đầy một chiếc tăng và cùng mẹ say lăn ra bến song Saigon gần bến đò Thủ Thiêm, dưới chân tượng đài tưởng niệm Đức Thánh Trần Hưng Đạo có gió nước sông mát rười rượi làm người say mau tỉnh. Nếu lỡ say không biết đường về cũng có chỗ nằm ngủ dưới chân tượng đài qua đêm, nơi khánh sạn “ ngàn sao trăng nước” này, sáng tỉnh ra về…Người giàu cũng phải thua hai mẹ con chiến sĩ say này?...
Hai người tuy cách biệt tuổi tác đáng mẹ và con nhưng có cùng chung nỗi đau mất mát gia đình trong cuộc chiến tranh, dù trước kia mẹ cùng họ có đứng về phía bên nào cuộc chiến, có khác nhau tư tưởng nhưng họ vẫn là kẻ chiến bại theo vận nước mất TỰ-DO, nên họ phải buồn và say cho hoàn cảnh quê hương đổ nát trong màng “Lệ khói Saigon”, một lối sống tức tưởi, u ẩn, vội vàng và đầy phản bội của một Sàigon mất Tự-Do?...
Thơ,
Saigon…lệ khói,
Huỳnh-Mai.St.8872
Bh.Dạ Lê Huỳnh
Làng chó nướng thui
Từ làng thịt chó nướng-thui, cửa Tây chợ Saigon về bến Bạch Đằng công trường Mê Linh -cũ- mất hơn nữa tiếng đồng hồ xe lăn chất đầy đồ nhậu: thịt chó, bia hơi và rượu ngâm thuốc. Quả hạnh phúc cho đời khốn khổ của mẹ say tôi, bao năm qua mẹ uống để say và say để có dịp chửi cán bộ Việt Cộng nằm vùng, nguyên nhân đưa đến cảnh mất nước miền Nan cùng cái chết của con cháu bà và cướp mất những gì là hạnh phúc bà có…kể cả Tự-Do, nay chỉ là nhà tù Cộng Sản???
Con đường để đến điểm nhậu dưới chân tượng đài Thánh Trần Hưng Đạo phải xuyên qua lòng phố chợ Saigon đông người chen lấn dẫm đạp lên nhau giành lấy một miếng thịt “Cầy nướng”cùng một chiếc ghế tốt để ngồi nhậu được sau khi tranh giành thành công “chiến thắng”với các bợm nhậu khác thì đôi mắt đã nhòa trong”lệ khói Saigon”của làng chó nướng-thui rồi?
Thành Cụt giò và mẹ say một già một cụt cùng chiếc xe tăng chỉ là hình ảnh biểu trưng của kẻ chiến bại trong đám đông ham mồi nhậu của Saigon. Cuối cùng chỉ giành giữ lại cho mình một phần thịt của con chó già ốm đói trơ xương bị cụt mất hai chân…Sao mà nó giống phận đời mẹ say và Thành Phế binh cụt giò quá?. Nó cũng biết chiến đấu cho Tự-Do cuộc sống…nhưng nó cũng không thoát khỏi bợm nhậu cho dù bị cụt mất hai cẵng sau cũng phải lên bàn nhậu với đám người say…Thôi, thì ta hãy nhậu với chính ta trước đã?... Sự hiện diện của đám người say bất cần đời nầy nói lên sự bất dung Cộng Sản trong cái xã hội miền nam thiếu vắng Tự-Do. Họ là những mẹ say đổi đời chiến sĩ bên cạnh thương phế binh như Thành Cụt bán vé số, cô nhi tử sĩ bán hang rong, chợ trời, lính ngụy lái xe ôm, làm phu bốc vác v.v…một đời lao động nô dịch khổ sai của một chế độ phân biệt dối xử Cộng Sản, chứng tỏ Tự-Do không hề bị khuất phục và vẫn đang tồn tại Sàigon Miền Nam nầy, chờ ngày quật khởi?...
(08/21/2011 03:02 PM) (Xem: 23)
Tác giả : Dạ Lệ Huỳnh
Bà Mẹ Say hay Những dòng đời nghiệt ngả (*) được tác giả Dạ Lệ Huỳnh trình bày qua bối cảnh miền Nam sau ngày 30/04/1975 bị Cộng sản Việt Nam chiếm đóng.
Chúng tôi trân trọng giới thiệu đến quý độc giả trong và ngoài nước Tập truyện hồi ký Bà Mẹ say.
Ban biên tập Lịch Sử Quân Sử Việt Nam (http://quansuvn.info).
(*) Tựa nhỏ do LSQSVN bổ túc
Dạ Lệ Huỳnh
Cựu Đại úy Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
Đơn vị sau cùng: Bộ Tổng Tham Mưu/QL.VNCH/TCQH
2 năm rưỡi tù Cộng sản.
Bà là mẹ vợ của tôi mỗi lần hành quân về tôi cùng mẹ hay mở tiệc tầy trần mừng ngày bình yên chiến thắng trở về…Cựu Đại úy Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
Đơn vị sau cùng: Bộ Tổng Tham Mưu/QL.VNCH/TCQH
2 năm rưỡi tù Cộng sản.
Ngoài chuyện mẹ con ra tôi và mẹ còn tình chiến hữu bạn nhậu vong niên là mẹ của cô con gái đẹp tôi xin cưới làm vợ. Chúng tôi quen nhau và cảm phục nhau qua tính can trường dũng cảm của một người lính và biết yêu lính của một cô gái Gia Long, nữ sinh trường áo tím Saigon…
Tôi cưới nàng làm vợ, khi gặp nàng trong đoàn ủy lạo chiến sĩ tại chiến trường Pleiku, Kom tum ở Pleime trong trận đánh giành lại “Ngọn đồi máu” -Căn cứ hỏa lực số 6 tại Dăktô, ngả ba biên giới nam hạ Lào năm 71-72 mùa hè đỏ lửa…
Tôi có mặt tại Saigon trong đợt rút quân về gọi là “di tản chiến thuật” ra khỏi Tây –Nguyên thuộc Quân Đoàn 2. Và từ đó, tôi về cố thủ, bảo vệ vành đai lửa thủ đô Saigon…cho tới ngày gãy súng tan hang 30-4-1975
Kể từ đó tôi và gia đình nàng sum hợp một nhà và thường xuyên uống rượu với “bà mẹ say”của tôi thường khi hơn, trong tâm trạng kẻ chiến bại, chờ ngày cải tạo trong tù Cộng Sản…
Mẹ tôi vốn là một phật tử thuần hành, hay đi chùa lễ Phật, với mục đích ăn chay, cầu nguyện cho hai vợ chồng tôi và đứa con trai của bà còn sống kẹt ở chiến trường xa nhà, được bình an trong lửa đạn chiến tranh…
Biết được nỗi đoạn trường chiến tranh của các bà mẹ miền nam đi đánh trận hiểm nguy, nên các nhà chùa, sư sải trong giáo hội Phật giáo Ấn Quang lợi dụng tình thương mẫu tử gia đình của các bà mẹ Saigon. Giáo hội Phật giáo phản chiến này tổ chức tuần hành Phật tử, đem bàn thờ phật tổ xuống đường phản đối chính quyền Saigon chấm dứt chiến tranh, để đánh động mối thương tâm của các bà mẹ gia đình Phật Tử. Sau đó phong trào phật giáo đấu tranh hướng dẫn mẹ tôi và đa số ni sư cách che dấu đào hầm nuôi Viêt-cộng nằm vùng-đặc công Cộng Sản-để khủng bố bom mìn, đặt chất nổ tại chợ búa và nơi công cộng,làm lung lạc ý chí chống cộng của đồng bào Miền Nam, bắt buộc phải ủng hộ cho chúng thành lập mặt trận “Giải Phòng Miền Nam”-MTGPMN-và gây tê liệt tinh thần chiến đấu của chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa.
Mẹ tôi đã tham gia vào phong trào Phật giáo phản chiến Ấn Quang cùng lực lượng xung kích biểu tình che chắn và nuôi dưỡng Việt Cộng nằm vùng tại viện Hóa Đạo Việt Nam Quốc Tự và các chùa chiền trong thành phố Saigon. Mẹ tôi đã che dấu, dối lòng với Phật tổ từ bi…lợi dụng cửa chùa bao che Việt Cộng, ủng hộ các sư thầy làm chính trị phản dân hại nước, mất vẽ tu hành chân chánh của vị phật tử xuất gia. Nhiều lúc mẹ trầm ngâm ngồi uống rượu một mình để say, để quên những gì là tội lỗi? mà câu kinh tiếng kệ, cùng tiếng mõ, chuông chùa ngân vang cũng không đánh thức được hồn nước Tự-Do trong bà…Mẹ đã lậm say theo giáo điều thiêng đàng Cộng Sản, trong đó có các con của bà trở về trong hòa bình với Cộng Sản???...
Trước khi “Giải phóng” tháng tư, trong cơn say bà nói cười bí hiểm, như sắp hoàn thành trọng trách của giáo hội phật giáo Ấn Quan-một tổ chức Việt Cộng-giao cho. Và bà sắp đạt được ước nguyện sum hợp gia đình cho con cháu bà không còn phải xa nhà. Sự thật mẹ không ưa gì cộng Sản Miền bắc qua lời kể chuyện của người Bắc di cư vào Nam tìm Tự-Do, ngay cả Chúa cũng vào Nam. Bà không muốn các con của bà xa nhà đi đánh trận vùng xa và sẽ ở mãi bên bà cùng nhau uống rượu khi quê hương được hòa bình theo rượu hứa ”Cá tháng tư” của giáo hội phật giáo phản chiến?…
Sau ngày Saigon “giải phóng” Sự thật Cộng Sản đã được phơi bày, bà cũng như hầu hết các bà mẹ Miền Nam Saigon không có tham vọng chính trị và quyền lực chiếm đóng Saigon đi thu gom tài sản, cướp của người dân, đuổi họ đi vùng kinh tế mới, bắt giam cầm tù cải tạo quân dân cán chính Miền Nam VNCH.làm cho dân chúng Miền Nam chán chán ghét Việt Cộng, bỏ nước ra đi tìm Tự-Do xứ khác…
Bà mẹ tôi cũng là nạn nhân bị Việt Cộng- “Giải phóng Miền Nam”dối lừa và hứa hẹn đủ điều cho tính nhẹ lòng nhẹ dạ của các bà mẹ tham gia vào các tổ chức phản chiến phật giáo Ấn Quang là tổ chức Việt Cộng trá hình núp bóng các bà mẹ phật tử để lung lạc tinh thần chiến đấu của các chiến sĩ VNCH để chúng cướp Miền Nam qua sự cả tin lợi dụng tình mẫu tử thiêng liêng của các bà mẹ Saigon…
Nhà tôi cùng bà mẹ ở trong khu gia binh căn cứ quân cụ 20, gần” Quân Tiếp Vụ “Hòa Hưng, là nơi có nhiều doanh trại quân đội nhất Saigon. Sau ngày thất thủ 30-4-1975, các doanh trại gia binh chúng tôi là đối tượng trả thù của Cộng Sản Miền Bắc. Các cán bộ Cách Mạng và dân 30 Cờ Đỏ giờ thứ 24 thường xuyên đóng chốt chặn khu gia binh tôi ở và các khu khác trong vùng Hòa Hưng…Không cho vợ con binh sĩ mang ra khỏi trại bất cứ vật dụng gì? Ngoài cổng trại ngoại trừ cái áo dính thân…Và khuyến cáo vợ con Quân Ngụy, đi vùng kinh tế mới do phường tổ chức và chỉ định nông trường lao động “Lê Minh Xuân”Hốc Môn Cũ Chi…Nếu chịu đi lao động cải tạo thì được “Cách Mạng cứu xét cho chồng đi cải tạo sớm được về đoàn tụ gia đình theo chính sách khoan hồng của chính quyền Cách Mạng cộng Sản”…
Sự vở mộng của mẹ tôi làm bà thêm buồn muốn con cháu bà gần mẹ giờ lại càng xa,
Con bà yêu nước bảo vệ Tư-Do chính nghĩa quốc gia giờ trở thành kẻ thù của chúng bị nhốt tù cải tạo để trừng trị tội Ngụy quân Ngụy Quyền phản quốc. Cách mạng thành công nó giống như sự trái khoái nghịch chiều suy tư mong muốn của mẹ được sự cảnh báo của đồng bào Miền Bắc di cư vào Miền Nam năm 19754 bằng tàu”Há mồm”để trốn chạy Cộng Sản.
Suốt ngày mẹ tôi cứ mãi say xỉn, cả khu gia binh thân thuộc người cũ, ai cũng biết mẹ tôi say, khi nói bậy bạ nhảm nhí làm phiền lòng hàng xóm…Nhưng người ta ai cũng thích và bênh vực bà mẹ say mỗi khi bà uống rượu say…Bà trở thành bợm nhậu rất ghiền rượu. Sáng nào thức dậy,mẹ tôi cũng súc miệng bằng một xị”ba xi đế”cho ấm bụng qua cơn đói, vì mẹ chán ăn bobo thay cơm. Nhìn chén bobo, mẹ nội cơn điên la hét chửi bới ôm xồm…làm cho đám con nít khu gia binh báo động rủ nhau tới nhà”bà ngoại say”, đem theo muỗng đũa và những chiếc thau nhôm dung đựng thức ăn còn trống rổng, gõ đập lóc cóc..leng keng;…đánh nhịp để hướng dẩn bà ngoại say của chúng đến chốt chặn đầu ngỏ khu gia binh do dân quân, bộ đội và cán bộ phường xuống đóng chốt, bao xây kinh tế toàn khu vực các khu gia binh trong vùng hòa Hưng…
Đám con nít gia binh dẫn bà ngoại say đến khu đất trống làm hội trường đang tập hợp vợ con của lính do cán bộ của phường và thành phố xuống phổ biến chính sách nhà nước cách-mạng khuyến cáo đi” lao động kinh tế mới “để cải thiện lương thực đang ăn độn sắn khoai từng bữa và được cách mạng khoang hồng cho chồng sớm về đoàn tụ gia đình?…
Vừa nói đến đây thì lời nói cán bộ bị loãng trong tiếng la hét ồn ào của nồi niêu xoang chảo gõ đập leng keng…trong tiếng cười sặc sụa chửi bới của bà mẹ say;…làm buổi tập hợp bắt nghe của vợ con lính gián đoạn giải tán. Cán bộ phường lẩm bẩm nói long bong bực bội;”bà già điên”…Mấy đứa con nít cải lại:”ngoại tui say?”. Cứ thế ngày nào mẹ cũng say và ngày nào đám con nít cũng khua soong- chảo nồi niêu đưa bà ra trước cổng trại để chưởi bới cán bộ và bộ đội đóng chốt trong tiếng reo hò khoái chí của con nhà lính.
Có một lần mẹ say giữ cháu ngoại bà tám tháng tuổi và trông nhà cho vợ tôi đạp xe đạp ra bến xe xa cảng Phú Lâm, vì trời mưa lạnh không mang theo con được sợ nó bệnh, chỉ chở được cái cân bàn theo cho khách mướn cân hàng hóa chở về quê theo chuyến xe đò về miền lục tỉnh và người ta cho chút tiền mướn cân, suốt ngày chỉ được vài đồng tiền “mới đổi” để cải thiện cuộc sống cho hai bà cháu, có khi không đủ tiền mua rượu cho bà…nhiều lúc vợ tôi ra chợ lượm đầu cá về cho heo ăn..thật ra mình ăn thế cho heo, để có sức mong chồng cải tạo về…Mẹ tôi ờ nhà trông cháu ngoại, nhưng mẹ vẫn say không tỉnh bao giờ…Bà nhờ đám con nít gia binh mua rượu về cho bà uống bằng tiền ăn sang vợ tôi cho hai bà cháu chỉ đủ cho bà súc miệng bằng rượu là đã no rồi…Ngày nào bà say là ngày đó, vợ tôi không bị công an rượt đuổi lấy cân tịch thu phương tiện kiếm sống của một người vợ sĩ quan cải tạo không bao giờ chịu nhục trước kẻ thù cộng sản…
Mẹ tôi sợ không giữ nổi đứa cháu trong lúc say xỉn nên lấy sợi dây dù trái sáng hỏa châu [khi tôi còn hành quân để lại nhà] cột chân cháu lại…cùng cổ tay của mẹ thả ra cho cháu nó bò lòng vòng quang chổ bà nằm khỏi sợ cháu bò xuống bếp phỏng lửa hay trèo lu nước nguy hiểm và mẹ chìm vào cơn say quên hết muộn phiền…
...
Mấy ngày nay mẹ buồn lắm…cơm nước chẳng ăn, người của mẹ rày rạc thất thần như nhuốm bệnh nhưng vẫn uống rượu ngày hai cữ chửi cán bộ cách mạng ngày hai lần thay cơm cũng đủ no rồi…Nếu như không có ngoài Bắc vào Nam “giải phóng” thì sự mê lầm của mẹ tôi không thấy được và không chửi họ cho bỏ ghét như ngày hôm nay…
Vợ tôi cũng biết mẹ tôi ngả bệnh do rượu hành mẹ vì uống quá nhiều rượu nên bị “sơ gan cổ trướng”. Nghèo vì chế độ đổi thay, con không có quyền khuyên mẹ nên hậu quả thế này đành chịu thôi. Vợ tôi chỉ biết viết thư vào trại cai tạo cho tôi hay. Trong trại tù cải tạo có rất nhiều Bác Sĩ nổi tiếng Saigon đều bị tập trung nơi đây, đã hợp bàn khám bệnh”Từ xa” cho mẹ tôi trong tù cai tạo, cũng đành chịu thua bệnh tình ung thư gan cùa mẹ ở giai đoạn cuối, vả lại thiếu thuốc men sau thời kỳ giải phóng, cùng thiếu thầy thuốc giỏi phương tiện tốt để cứu chửa?, nên vô phương cho mẹ tôi. Bên ngoài chỉ có Y Bác Sĩ cứu thương của Hà-Nội không đủ trình độ chuyên môn chửa trị. Họ đã phản bội lại lời thề của ông tổ ngành Y Hypporat cứu chửa nhân đạo cho bệnh nhân dù là kẽ thù trên chiến trường hay trong mặt trận, nhưng họ đã bỏ rơi chúng tôi, không cứu chửa trong trận”Nổ kho đạn Long Khánh trại cải tạo”. Các bác sĩ Ngụy quân Saigon phải tự cứu chữa lấy và cưa chân cưa tay cho đồng đội mình bằng lưỡi cưa tự chế, không thuốc gây mê trong tiếng thét ghê hồn của đồng tù cải tạo….Đây là chứng thực cho bài học đã được lên lớp giảng dạy rõ ràng trong các trại tù cải tạo cho “chính sách kẻ thù quân ngụy” của nhà nước cộng sản VN.
Tôi đợi cả tháng sau, mới đúng đợt cho phép viết thư về nhà từ trong tù, và cho biết bệnh tình của mẹ được các bác sĩ cải tạo “khám từ xa”Qua thư từ và khuyên vợ tôi chăm sóc cho bà cẩn thận…chiều chuộng yêu thương mẹ tôi những ngày cuối đời…
Vợ tôi và đứa con gái bé nhỏ ở trại gia binh, vừa nhận danh sách thông báo của phường khóm thông qua tổ đóng chốt của trại. Vợ con của sĩ quan ngụy có chồng học tập cải tạo hãy thu xếp gia đinh chuẩn bị đi vùng kinh tế mới Lê Minh Xuân do quận 10 đảm nhận kết nghĩa với Củ Chi-Sông Bé. Trước cái tin nầy vợ tôi chết khiếp, vì vợ tôi sống Saigon nhỏ đến lớn chưa có về quê lần nào…nên rất sợ đỉa và rắn…nên Việt cộng bắt đi cải tạo lao động vùng kinh tế mới cho biết mùi đời nằm vùng kháng chiến…Vợ tôi sợ nó còn hơn sợ VC.
Mấy ngày nay nghĩ cho mướn cân tại bến xe xa cảng nên thiếu tiền ăn uống và thuốc men cho mẹ nên bàn chiếc áo cưới của hai vợ chồng để tiêu pha cho mẹ và con và có chút thời gian ở nhà chăn sóc mẹ. Lúc rảnh chạy tìm cây cỏ thuốc nam do người ta mách bảo về trị bệnh cho mẹ cầm chừng”Còn nước còn tát”…
Hôm nay mẹ thức dậy thật sớm và thấy tỉnh táo hơn mọi ngày, mẹ đi đứng có vẽ khỏe khoắn hơn nhiều…làm cho vợ tôi đỡ lo và vui mừng ra mặt, nên khi mẹ tôi bảo cho mẹ đi thăm thằng “Ba cụt giò”ở dưới chân cầu Ông Lảnh bên Khánh Hội. Là lính chiến đấu của anh hai con cùng đơn vị ngày xưa ờ vùng 1 Huế, Đà Nẵng, nghe nói đến anh Trung Sĩ Thành phế binh VNCH, chợt buồn hiện diện lên đôi mắt giữa hai mẹ con bà. Cả hai đều êm lặng mặc cho quá khứ thương đau trở về trước tháng tư năm 1975…
Vợ tôi gật đầu không kịp dạ thưa trả lời mẹ vì sức khỏe có cho phép bà không?, và lấy tiền đâu mướn xe đưa mẹ đi cho được an toàn? Hơn cả năm nay không thăm anh Thành, không biết anh bị đi vùng kinh tế mới nơi đâu?. Sau suy nghĩ, chắc phải nhờ anh lính xích lô ở cùng khu gia binh đưa mẹ tôi đi mới mới an toàn, còn tiền bạc sẽ tính toán sau, vì cùng cảnh ngộ đời lính Ngụy nên thông cảm nhau…
Mẹ tôi lên xe xích lô đi… mà sao má sao cháu ngoại bà khóc nhiều quá? Cháu mến và đòi theo ngoại làm bà rơi nước mắt trên khuôn mặt xanh xao vàng bệch chưa khỏi bệnh của bà, phải chăng là một hiện ảnh chia ly cuối cùng của bà mẹ say trong khu gia binh này? Anh Thành mà mẹ tôi sắp thăm là lính chiến đấu của đơn vị anh vợ tôi chỉ huy trong đợt “Rút quân chiến thuật”từ Quân Đoàn 1 về bảo vệ thủ phũ Saigon. Anh vợ tôi chỉ huy tiểu đoàn 3 thuộc Sư Đoàn 1 bộ binh đi đoạn hậu cuộc rút quân sau cùng dưới trận mưa pháo kích của Cộng quân bắn bừa bải vào đám dân chúng di tản chạy theo đoàn rút quân của sư đoàn gồm đàn bà, trẻ con chạy ra cửa biển xuôi tàu vào Saigon hay ra hạm đội 7 Hoa kỳ đậu ngoài khơi, đa số là vợ con lính tráng trong các khu gia binh các đơn vị mọi quân binh chủng đóng trong quân khu 1 được lệnh rút quân của Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu…
Dân thường và vợ con binh sĩ chết rất nhiều dọc theo bải biển Đà Nẵng vì đạn pháo kích cộng quân muốn giữ dân ở lại không cho dân bỏ đi…nên có hành động nhẫn tâm giết hại đồng bào một cách tàn bạo khát máu.
Trước sự chết chóc của đồng bào cùng vợ con lính, quá đau lòng, nên đơn vị đoạn hậu tiểu đoàn anh vợ tôi không tuân lệnh cấp trên và tự ý quay đầu tiến ngược vao bải biển, xung phong đánh chiếm các điểm cao có đặt các giàn phóng hỏa tiễn, những ổ trọng pháo của giặc cộng bám đuôi theo đoàn rút quân, để giết hại đòng bào…Anh Thành là Trung Sĩ 1 thuộc tiểu đội súng cối 81 ly tiểu đoàn pháo yểm trợ cho ba đại đội tiến chiếm mục tiêu địch trên đỉnh cao. Bắn hết cấp số đạn mang theo, chưa thanh toán được mục tiêu, tr/sĩ Thành phải xử dụng đến khẩu M72 là hỏa tiễn vác vai chống tăng để phá ổ trong pháo của quân cộng đang nả đạn liên tục xuống bãi biển. Anh gan lì với thế thủ quỳ gối vác vai, vương ống nhắm M72 và bình thảng bấm nút cò phá hủy ổ trọng pháo của địch dưới lằn mưa đạn và anh đã bị thương ngả quỵ tại chỗ không cón theo kịp đồng đội anh em tiến lên xung phong chiếm ổ trọng pháo.
Ông anh vợ tôi không thể bỏ rơi chiến hữu mình nên cõng Tr/sĩ Thành tiếp tục cùng đồng đội tiến lên nhưng không may ông anh vợ bị trúng đạn ngang đầu do viên đạn tàn quân bỏ chạy bắn trả tháo thân để lại cái chết cho anh không kịp trối trăn. Tr/sĩ Thành không nhận được một lời nào nhắn gởi từ cái chết tức tưởi của anh. Vì là cấp trên cũng là Trưởng trại khu gia binh đơn vị có vợ con cùng di tản trong cuộc rút quân, nên Tr/sĩ Thành biết cùng quê quán Saigon.
Sau khi nằm bệnh xá quân y bị cưa cụt hết hai chân chưa lành hẳn, thì quân giải phóng cộng sản vào chiếm thành phố Đà Nẵng đuổi anh ra khỏi y viện quân y một cách tàn nhẫn không thương tiếc người tàn tật phế binh Miền Nam Cộng Hòa. Anh đợi lành lặn hai chân cụt và lê lết tìm đường về Saigon trên những chuyến xe đò tỉnh thương không lấy tiền khi biết được anh là thương binh Saigon chiến bại.
Anh lê tấm than tàn ma dại trên chiếc xe lăn tự chế bằng bốn cái bạt đạn phế thải nằm dưới cái khung cây lót ván để anh ngồi lên đó…rồi anh dùng hai tay xỏ trong đôi dép bơi đi như chèo thuyền trên đường nhựa đá Saigon, kiếm sống bằng nghề bán vé số…Với chiếc xe lăn, anh lăn cuộc đời tàn phế mất hai chân ở chiến trường trở về dưới chân cầu Ông Lảnh bên kia Khánh Hội. Chiếc xe lăn hay chiếc xe”tăng” nghiến xích sắt bằng bạt đạn rồ rồ… trên đường nhựa Saigon đầy ổ gà để tiến qua chợ Saigon bán vé số nhưng không chịu ăn xin khi dân chúng đôi khi còn khổ như mình.
Lái chiếc xe “Tăng 4.B.Đ” ngang qua cổng dinh Độc Lập lưu dấu một thời oanh liệt nay không còn nữa? chỉ còn chiến tích trên chiếc xe tăng nầy…thêm buồn. Thôi, cứ nhắm thẳng hướng chợ Hòa Hưng và trường đua Phú Thọ hỏi thăm người cũ tìm nhà cấp trên. Vì không biết địa chỉ và thay đổi tên đường xa lạ quá, có những “nhà không số, nhưng phố không tên”bên cạnh những ngôi nhà sang trọng “ngói đỏ vôi hồng”của cán bộ, mà nhằm hỏi thăm người cũ “Sĩ Quan Ngụy”thì chúng bắt chết…Dọ hỏi từng khu nhà từng dảy phố, đến Quân Tiếp Vụ đường Tô Hiến Thành gặp người lính cũ chì cho. Đoạn đường dài từ chân cầu Ông Lãnh qua Hòa Hưng-Phú Thọ đường dài 5-6 cây số mà anh Thành phải lăn xe mất trọn nữa tháng trời để tìm nhà cấp chỉ huy của mình, vừa đi tìm vừa bán vé số độ nhật sinh nhai. Ngày đi, đêm ngủ dọc đường góc phố, vĩa hè. Cứ sợ sệt công an bố ráp bắt bớ xin ăn không nhà cửa lang thang bỏ vào trại xã hội phục hồi nhân phẫn đĩ điếm thì tàn đời…Quả là tình chiến hữu”Huynh đệ chi binh” chiến sĩ VNCH,
Đoạn đường vượt qua của anh rất khổ sở giữa Saigon đói nghèo và phân biệt đối xử Ngụy Quân Ngụy Quyền chế độ Saigon để bắt đi tù cai tạo, đánh tư sản mại bản, đuổi đi vùng kinh tế mới làm dân chúng hoang mang hốt hoảng sợ hải tìm đường bỏ nước ra đi…anh thấy gian nan vất vã còn hơn một cuộc vượt Trường Sơn từ Bắc vào Nam của Bộ Đội Cụ Hồ đội của cải tài sản Miền Nam về Bắc. Việc “Thay ngôi đổi chủ”chiến thắng Miền Nam của Cộng Sản Miền Bắc, mà Bộ Đội Cụ Hồ chỉ là những người phu khuân vác của cải từ người chủ cũ Miền Nam đem về cho người chủ mới Miền Bắc còn dân chúng là kẻ trắng tay vô sản một đời chuyên chính giai cấp bần cố nông?
Anh Thành quyết tâm tìm gặp lại gia đình cấp chỉ huy để báo tin buồn mấy năm nay chưa gặp gia đình mẹ tôi khỏi phải đợi chờ tin con và chia sẻ mất mát với gia đình chiến hữu hy sinh vì đồng đội cứu anh mà phải chết cho nhau. Xin đa tạ nhớ ơn mẹ có người con dũng cảm anh hùng cứu mạng anh và xin mẹ đừng khóc: “Chiến tranh có mấy khi trông người trở lại?”.
Cuối cùng báo tin của anh thương phế binh Thành là tin vui ít buồn nhiều…hay nói thẳng ra buồn nhiều hơn vui của “Sự thật chiến tranh” không thề giấu giếm được nỗi đau thương người trong chiến cuộc đã chết rồi…
Cấp chỉ huy của anh muốn nhân dịp di tản “Rút quân chiến thuật”về Saigon…sẵn ra mắt trình diện với mẹ người vợ sắp cưới của con trai bà đã mang thai cháu bà ba tháng…chính là em gái ruột của anh Tr/sĩ Thành phế binh là cô nữ sinh Saigon ra thăm anh trong dịp hè nên hai người đã duyên nợ với nhau và quyết định dịp di tản quân về kỳ nầy ra mắt thú tội cùng mẹ xin cưới nhau tại Saigon.
Trong chuyến di tản chiến thuật của quân đoàn 1, em của anh là vợ sắp cưới của cấp chỉ huy cũng theo gia đình vợ con anh chị mình trở về Saigon ra mắt “Bà mẹ say”. Cứ tưởng là buồn trong rút quân mà vui trong dịp cưới. Các chị em trong khu gia binh đồn điếu với nhau và kéo nhau lên trạm xá quân y xin cấp thuốc ngừa tránh thai cho đàn bà con gái trong khu trại, gây nên hiện tượng sốt thuốc ngừa thai không có trong quân đội. Vì không có thuốc, vợ con lính đổ đồ ra phố chợ bỏ tiền túi ra mua thuốc ngừa tránh thai…tại các tiệm thuốc tây tư nhân hết sạch thuốc, gây hoang mang “có lý” cho các phụ nữ bên ngoài đang có phong trào vượt biên muống tránh đổ vở và bảo vệ hạnh phúc gia đình cho chồng con, nếu vượt biển chẳng may bị cướp biển Thái Lan hãm hiếp, giết người được chúng tha mạng sau khi thoã mãn thú tính dã man để trở lại chồng con. Vừa nói anh vừa khóc nức nở cảm thương cho số phận nữ lưu hào kiệt đàn bà Việt Nam trung trinh tiết nghĩa thời chồng thời loạn lạc chiến tranh. Và anh khóc nhiều hơn cho vợ, hai con anh cùng em gái phu nhân sắp cưới của cấp chi huy cứu sống mình, mang thai ba tháng đã chết tức tưởi trên bải biển chưa kịp xuống tàu di tản, vì pháo kích của giặc Cộng bắn chặn đầu dân chúng di tản làm chết vô số khá đông dân thường và vợ con lính tráng của các đơn vị rút quân khỏi Quân Đoàn 1 đang chen chút lên tàu. Các tàu ra biển có hạm đội 7 của Mỹ rước ngoài khơi cho người tỵ nạn, hoặc chạy theo chồng xuôi Nam vào Saigon. Xác chết người dân nằm rải rác dọc bải biển, máu loang đỏ thắm từng đợt sóng biển xô vào bờ bải đầy xác người…Thương tâm và đau lòng nhất là chuyến tàu cuối của đoàn người di tản theo đoàn quân bị trúng đạn phào của Cộng quân trong đất liền bắn vói theo…trúng tàu bốc cháy dữ dội rồi chìm dần dưới biển không một người nào thoát chết. Vợ con anh và em gái của anh mằn lại đây trong nghiệt ngã chiến tranh và tàn bạo mất tính người của giặc cộng Miền Bắc.
Mẹ tôi đến thăm anh “Thành Cụt”phế binh trong tình trạng rất tỉnh táo như chưa bao giờ biết say nên anh xích lô lính cũ yên tâm để mẹ tôi ở lại thăm chơi với anh Thành Rồi đạp xích lô đi kiếm ăn.
Nhà anh Thành cụt chân nay dọn về chân cầu Ông Lãnh vì nhà của ba mẹ anh sống nhờ bị nhà nước Cộng Sản đánh tư bản đuổi đi vùng kinh tế mới hết rồi… còn lại mình anh phải bám vào thanh phố mà sống dưới chân cầu kiếm sống hằng ngày bằng nghề bán vé số…nên nhà anh không có số giữa cái phố đổi tên trên cái quê hương lưu đày nầy?...
Lấy giạ chân cầu làm nhà cùng với vài ba gia đình đồng cảnh ngộ như anh không muốn đi vùng kinh tế mới để lại nhà cho chính quyền Cách Mạng Cộng Sản chia nhau chiếm giữ nhà dân. Chỗ anh ở chỉ đễ đủ chiếc xe lăn bán vé số và bộ vạc giường lót trên đất trải chiếu ngủ qua đêm những khi mưa gió trở trời.Nơi anh ở không phải là nhà, giữa phố đổi tên sửa đường nên khó tìm nơi anh ở trên đất Saigon biến đổi chiến tranh cho những mãnh đời khốn khổ của những kẻ chiến bại như anh…
Bà rất vui khi gặp lại anh và cái vui nào cũng có rượu đi kèm đó là đặc tính của dân Miền Nam người Saigon chân thành hiếu khách “Không say Không về” của bợm nhậu như bà mẹ say của tôi. Cũng vì khề khà nhậu nhẹt nên bao nhiêu chuyện buồn đời…họ điều trút bỏ vào ly rượu rồi cùng nhau uống chén đắng cay nồng thế sự sau hồi cuộc chiến…
Bà mẹ say bất kể bệnh tình con bà khuyên bảo…một hai chun rượu đế Hốc Môn Bà Điểm đâu thỏa tình quân dân cá nước lâu ngày gặp lại…Con sâu rượu trong bà bắt đầu ngọa-nguậy nói lên khí thế hào hùng trong nỗi nhớ thương con bà trổi dậy trong lòng nên rủ Thành Cụt lên xe tăng cải tiến cho bà kéo đi mua thêm rượu và mồi nhậu…Thành cũng là tay”lưu linh”-bợm nhậu- thổ địa nơi nầy nên biết nơi đâu có rượu ngon và đồ nhấm rượu sành điệu nghệ dân nhậu.
Tuân lệnh mẹ. Thành leo-lên chiếc “tăng” cho bà kéo đi trong hơi men chếnh choáng của vài ly sơ-khởi cho nóng người…
Thật ra trong túi hai người bạn say vong niên nầy như hai mẹ con lâu ngày gặp lại nhau nhưng không tiền nhậu rượu.Sẵn trong túi còn một sắp vé số mới lảnh về chưa kịp bán ở đại lý xé số trả tiền sau giờ xổ-có thế chân-Thành yên chí và hăm hởi lên xe cho mẹ kéo vừa đi bán vé số vừa có tiền mua rượu.
Chiếc tăng ộp ẹp phát tiếng kêu rồ rồ…của bốn bánh thiếu dầu mở nghiến trên mặt đường nhựa đá gồ ghề đầy ổ gà nham nhở phát ra tiếng kêu khủng khiếp, rít thét trong không gian hỗn độn xe và người bát nháo chạy vại kiếm cái ăn…Thành Cụt phải lấy hai tay xỏ vào đôi dép chõi phụ xuống đất, phụ sức đẩy cho mẹ kéo đi và vỗ về chiếc tăng- tank-: ”Thôi đừng khóc nữa chiến hữu của tôi…”có mẹ đến thăm và không kéo nồi em đâu?.., vì mẹ yếu sức lắm rồi.
Ra tới đoạn đường bằng phẳng dưới dốc chân cầu và tiếp tục lộ trình bán vé số nhắm hướng chợ Saigon bươn tới để kiếm tiền mua rượu hai mẹ con uống.
Các chị bán hàng rong buôn gánh bán bưng hay bị công an rượt bắt, những anh lái xe ôm, những chú xe ba gác đạp, những bác xích lô già toàn là lính ngụy và vợ con họ phải lao động nô dịch-phục dịch- như thế nầy để kiếm sống. Vì lý lịch ba đời quân ngụy khó mà tìm công ăn việc làm công sở chính quyền, hay làm công nhân quốc doanh cho chúng. Dân ngụy là bị gạt qua bên lề xã hội của chúng phân biệt đối xử như kẽ thù bị chiếm đóng của phát xít Nhật Bản. Họ thương quen biết người bạn già cụt chân bán vé số, nay lại có thêm một bà lão đáng mẹ kéo chiếc tăng cho bạn già, thật tội nghiệp đáng thương cho bà lão. Để chứng tỏ cho giới lao động nô dịch thường quen biết, mọi chuyện vẫn bình thường như mọi ngày không gì thay đổi, anh cất tiếng ca vé số bắng chiếc loa phóng thanh,dụng cụ hành nghề của người bán vé số dạo kiếm ăn…Ca bài Sắc hoa màu nhớ, Tình anh lính chiến, và Kỹ vật cho em, Nỗi buồn hoa phượng…làm xúc động lòng người nghe đến rơi nước mắt…Đây là những bài hát nhà nước cộng sản cấm, nhưng đây là”thương hiệu ca của vé số do người già tàn tật sinh sống, do đó người ta cùng không muống bắt giam người già cụt chân cho đỡ tốn cơm nuôi họ.Vả lại họ cụt chân cũng không chạy đi đặt bom mìn khủng bố phá hoại chính quyền cách mạng thì lý do gì để bắt?. Không như ngày xưa tại các chợ búa trướng học khu vui chơi giải trí công cộng đều bị Viêt Cộng đặt mìn và pháo kích vào dân trước 30-4-1975. So với vé số chỉ mang đến vận hên may mắn hy vọng cho mọi người không phải là khủng bố…
Trái lại bằng một ý nghĩ hay nhận thức nào đó? sự hiện diện các thương phế binh, cô nhi, tử sĩ chế độ Saigon sống lầm than khổ não đã nói lên được sự chiến thắng của họ, nhưng cái thắng trong bạo ngược và hung tàn…mà họ cần phải nhân ái, có tỉnh thương hơn hỡi con người Cộng Sản VN?...Cần cám ơn kẻ chiến bại…để có chiến thắng cho họ ngày hôm nay??? Thật đau xót vô cùng nói lên sự nghiệt ngã của chiến tranh của người lính VNCH vì Tự-Do mà trở thành kẻ mất tự-do trong “Cụt chân đi đứng” và bỏ xác trong tù cải tạo. Bằng lời ca tiếng hát thương tâm trách hận của người lính chiến bại: “…Viên đạn đồng đen anh cho em làm kỷ vật…anh trở về là viên tướng cụt chân…”
Lời ca thảm thiết chiến tranh làm mẹ tôi choàng tỉnh cơn say và bật khóc òa giữa phố chơ đông người. Bao nhiêu người cứ tưởng mẹ tôi điên. Không, mẹ tôi không điên, mẹ khóc vì không gặp mặt lại đứa con chết ở mặt trận chiến trường để mẹ cài hoa tên hòm gổ phủ cờ cho con. Tiếng ca trong loa vội vàng cắt đứt, mọi người xúm lại dìu mẹ tôi vào vệ đường để bà ngồi một mình khóc ngất cho vơi nỗi đau thương chất chứa trong lòng bà mẹ lính say…
Trên bước đường xuôi ngược đủ mọi thành phần của phố chợ đa đoan tất tả cho cuộc sống, người ta cũng vẫn dành những phút mặc niệm “Anh hùng chiến bại Saigon”cho những người lính cũ VNCH và mọi người xúm lại mua hết vé số…để đưa bà cụ về sớm nghỉ ngơi…
Mẹ tôi không chịu về và muống tiếp tục lang thang trên đường phố khu vực chợ Saigon và ôn lại những kỹ niệm lỗi lầm đau thương của mẹ đi biểu tình phản chiến,tổ chức Ni Sư tuyệt thực, các Sư Thầy tự thiêu, phật tử giữ chùa chống đối chính quyền Saigon là những nguyên nhân sâu xa dẫn đến mất Miền Nam do những hành động “Đâm sau lưng chiến sĩ”, “Ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng Sản” của giáo hội Phật Giáo phản chiến. Gây nên cái chết của con trai bà cùng con dâu và cháu nội chưa gặp mặt của bà…
Tâm tư mẹ ray rứt muộn phiền hơn chiếc lá héo mùa thu của than xác bà đang trở lại giữa dòng Saigon với tâm trạng nuối tiếc quê hương mất mát có phần tham dự của bà cùng tại công trường Quách Thị Trang chợ Bến Thành. Thu Saigon nay xao-xác qúa…và bà đã sống lại tâm trạng con bà người lính chiến mất Tự-Do cho quê hương nếu con vẫn còn sống tới ngày hôm nay, thì cũng trên chiếc xe lăn nầy mà ngâm khúc tình ca
“Súng gãy tan hàng”.
“Súng gãy tan hàng”.
“Giữa quê hương sao súng…phải cong nồng???
Tiếng khóc quê hương…chìm trong góc phố,
Quan tài phủ bạt …đẫm mưa lề đường…
Quê hương ta đó vỉa hè…làm chứng,
Buồn cố hương …chìm-nổi biết bao Thu…
Dạ Lệ Huỳnh.8872
Tiếng khóc quê hương…chìm trong góc phố,
Quan tài phủ bạt …đẫm mưa lề đường…
Quê hương ta đó vỉa hè…làm chứng,
Buồn cố hương …chìm-nổi biết bao Thu…
Dạ Lệ Huỳnh.8872
Bà mẹ say và Thành Cụt nghe mùi chó nướng thui đều cắt đứt dòng tâm tưởng suy tư trở về thực tại thấy thèm rượu và chó nướng vô cùng…Nghĩ đến nhậu mẹ tôi phấn chấn lại ngay không còn biết buồn là gì chắc mẹ sẽ khỏe lại sau những ngày cay rượu chữa bệnh. Nếu có chết cũng là con ma say không biết buồn đời.
Cùng đồng ý nghĩ đó của bà mẹ say ghiền rượu, anh Thành Cụt cố gắng lăn xe dẫn đường không để mẹ kéo, đi vào quán nhậu đông người chen lấn mua cho bằng được những túi thịt chó đủ món dồi, chã, lòng, gia vị nước chấm v.v… cho chung vào một túi lớn, kèm theo ba lít rượu đế ngâm thuốc và một can 10 lít bia hơi. Thành Cụt phải chen lấn dưới làn đạp của người lành lặn đủ hai chân nhưng vì muốn nhậu nên phải khổ đời tranh đấu giành giựt miếng ăn…
Tất cả thức nhậu cụ bị sẵn sàng chất đầy một chiếc tăng và cùng mẹ say lăn ra bến song Saigon gần bến đò Thủ Thiêm, dưới chân tượng đài tưởng niệm Đức Thánh Trần Hưng Đạo có gió nước sông mát rười rượi làm người say mau tỉnh. Nếu lỡ say không biết đường về cũng có chỗ nằm ngủ dưới chân tượng đài qua đêm, nơi khánh sạn “ ngàn sao trăng nước” này, sáng tỉnh ra về…Người giàu cũng phải thua hai mẹ con chiến sĩ say này?...
Hai người tuy cách biệt tuổi tác đáng mẹ và con nhưng có cùng chung nỗi đau mất mát gia đình trong cuộc chiến tranh, dù trước kia mẹ cùng họ có đứng về phía bên nào cuộc chiến, có khác nhau tư tưởng nhưng họ vẫn là kẻ chiến bại theo vận nước mất TỰ-DO, nên họ phải buồn và say cho hoàn cảnh quê hương đổ nát trong màng “Lệ khói Saigon”, một lối sống tức tưởi, u ẩn, vội vàng và đầy phản bội của một Sàigon mất Tự-Do?...
Thơ,
Saigon…lệ khói,
Huỳnh-Mai.St.8872
Bh.Dạ Lê Huỳnh
Giả biệt Saigon…nghẹn tiếng tạ từ,
Lệ nào tôi khóc giữa trời Tháng Tư…
Saigon tan tác trong cơn bức tử…
Cuộc chiến tàn rồi nỗi chết riêng tôi,
Lệ nào tôi khóc giữa trời Tháng Tư…
Saigon tan tác trong cơn bức tử…
Cuộc chiến tàn rồi nỗi chết riêng tôi,
xox
Khói sung vệ thành hướng về phương Bắc,
Ngược gió trở chiều…đôi mắt cay…cay,
Cong nồng súng gảy…thấy lòng đăng đắng,
Mắt cay không khóc…đắng cay nghẹn lời,
Ngược gió trở chiều…đôi mắt cay…cay,
Cong nồng súng gảy…thấy lòng đăng đắng,
Mắt cay không khóc…đắng cay nghẹn lời,
xox
Anh đi cải tạo… chiến trường tan khói súng,
Mắt mờ nhang khói…em đi lễ chùa…
Siêu sinh tịnh độ cho anh cải tạo,
Cán bộ làm chồng…giải phóng đời em?
Mắt mờ nhang khói…em đi lễ chùa…
Siêu sinh tịnh độ cho anh cải tạo,
Cán bộ làm chồng…giải phóng đời em?
Xox
Khói hương ảnh hiện…hồn anh có biết,
Hương lửa ba sinh…ảo vọng cuộc đời,
Thiên đàng Xã Nghĩa…em lần bước đến,
Cuộc sống ngàn lần…trên cả Tự-Do,
Hương lửa ba sinh…ảo vọng cuộc đời,
Thiên đàng Xã Nghĩa…em lần bước đến,
Cuộc sống ngàn lần…trên cả Tự-Do,
Xox
Vì đời chiến đấu… nên anh phải chết,
Phật Chúa độ đời Xã Nghĩa thành công,
Lệ khói nầy đây…tình em xin trả,
Xin anh tha thứ…cho em lấy chồng,
Phật Chúa độ đời Xã Nghĩa thành công,
Lệ khói nầy đây…tình em xin trả,
Xin anh tha thứ…cho em lấy chồng,
Xox
Còn thương còn nhớ cũng đã qua rồi,
Ngồi đây khóc mướt chì có mình tôi…
Đem thân chiến đấu cho đời quên lãng,
Khói súng xây thành…lệ khói còn cay…
Ngồi đây khóc mướt chì có mình tôi…
Đem thân chiến đấu cho đời quên lãng,
Khói súng xây thành…lệ khói còn cay…
Xox
Ba lâm năm rồi…lệ nầy vẫn đổ,
Nhưng khóc lần nầy…lệ khói làng say,
Làng thịt nướng… khói bay cay mắt,
Lệ khói nhòa …xuyên thấu quán cầy tơ,
Nhưng khóc lần nầy…lệ khói làng say,
Làng thịt nướng… khói bay cay mắt,
Lệ khói nhòa …xuyên thấu quán cầy tơ,
Xox
Duệ quốc tương lai…cháu con hỷ-hả…
Tưng bừng nhậu nhẹt…một bải chiến trường,
Có đứa thảm bại “Hello”rồi gục ngả…
Đứa còn sức tỉnh…cũng nhòa khói say,
Tưng bừng nhậu nhẹt…một bải chiến trường,
Có đứa thảm bại “Hello”rồi gục ngả…
Đứa còn sức tỉnh…cũng nhòa khói say,
xox
Lệ khói Saigon bao năm vẫn đổ…
Mất cả quê hương dang dở cuộc tình,
Phục quốc mê mờ…cơn say thế hệ?
Sương trắng bạc mái đầu chiến sĩ ca…
Mất cả quê hương dang dở cuộc tình,
Phục quốc mê mờ…cơn say thế hệ?
Sương trắng bạc mái đầu chiến sĩ ca…
Xox
Saigon gục chết…Saigon vẫn đẹp,
Như những anh hùng súng gảy trong Tay,
Cho một lũ còn… say men chiến thắng?
Cay đắng tình người…ráo lệ quê hương,
Huỳnh-MaiNhư những anh hùng súng gảy trong Tay,
Cho một lũ còn… say men chiến thắng?
Cay đắng tình người…ráo lệ quê hương,
Làng chó nướng thui
Từ làng thịt chó nướng-thui, cửa Tây chợ Saigon về bến Bạch Đằng công trường Mê Linh -cũ- mất hơn nữa tiếng đồng hồ xe lăn chất đầy đồ nhậu: thịt chó, bia hơi và rượu ngâm thuốc. Quả hạnh phúc cho đời khốn khổ của mẹ say tôi, bao năm qua mẹ uống để say và say để có dịp chửi cán bộ Việt Cộng nằm vùng, nguyên nhân đưa đến cảnh mất nước miền Nan cùng cái chết của con cháu bà và cướp mất những gì là hạnh phúc bà có…kể cả Tự-Do, nay chỉ là nhà tù Cộng Sản???
Con đường để đến điểm nhậu dưới chân tượng đài Thánh Trần Hưng Đạo phải xuyên qua lòng phố chợ Saigon đông người chen lấn dẫm đạp lên nhau giành lấy một miếng thịt “Cầy nướng”cùng một chiếc ghế tốt để ngồi nhậu được sau khi tranh giành thành công “chiến thắng”với các bợm nhậu khác thì đôi mắt đã nhòa trong”lệ khói Saigon”của làng chó nướng-thui rồi?
Thành Cụt giò và mẹ say một già một cụt cùng chiếc xe tăng chỉ là hình ảnh biểu trưng của kẻ chiến bại trong đám đông ham mồi nhậu của Saigon. Cuối cùng chỉ giành giữ lại cho mình một phần thịt của con chó già ốm đói trơ xương bị cụt mất hai chân…Sao mà nó giống phận đời mẹ say và Thành Phế binh cụt giò quá?. Nó cũng biết chiến đấu cho Tự-Do cuộc sống…nhưng nó cũng không thoát khỏi bợm nhậu cho dù bị cụt mất hai cẵng sau cũng phải lên bàn nhậu với đám người say…Thôi, thì ta hãy nhậu với chính ta trước đã?... Sự hiện diện của đám người say bất cần đời nầy nói lên sự bất dung Cộng Sản trong cái xã hội miền nam thiếu vắng Tự-Do. Họ là những mẹ say đổi đời chiến sĩ bên cạnh thương phế binh như Thành Cụt bán vé số, cô nhi tử sĩ bán hang rong, chợ trời, lính ngụy lái xe ôm, làm phu bốc vác v.v…một đời lao động nô dịch khổ sai của một chế độ phân biệt dối xử Cộng Sản, chứng tỏ Tự-Do không hề bị khuất phục và vẫn đang tồn tại Sàigon Miền Nam nầy, chờ ngày quật khởi?...
...
Tôi không trách được mẹ tôi thường say rượu…vì trước kia. Mỗi lần ra qua đánh trận tôi thường hay uống rượu với anh em lính tráng để không thấy buồn khi mình phải chiến đấu sống còn cho Tự-Do miền Nam thì ngày nay mẹ tôi có quyền say để tỉnh thức nhận thấy con bà hành động đúng Tự-Do nhân bản của người lính chiến VNCH. Thể hiện tinh thần quốc gia dân tộc. Mẹ cứ say…để thấy mình thức tỉnh hơn những người còn say men chiến thắng Tự-Do Miền Nam nầy?...
Chiến Sĩ Say…
Huỳnh-Mai.st.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
“Túy ngọa sa trường quân mạc vấn,
Cỗ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”
Thành. Anh cụt chân thì còn tay. Hãy lê đời tàn theo mẹ thay tôi, anh hãy uống để thấy ta là một “Chiến Sĩ SayCỗ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”
Chiến Sĩ Say…
Huỳnh-Mai.st.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Ảo thực đôi bờ ranh giới chiến tranh,
Dân tình nước Việt kiếp sống mong manh,
Chiến sĩ vì đời Tự-Do…chiến đấu…
Sống chết tình vờ…ảo ảnh cơn say?
Dân tình nước Việt kiếp sống mong manh,
Chiến sĩ vì đời Tự-Do…chiến đấu…
Sống chết tình vờ…ảo ảnh cơn say?
xox
Chiến sĩ có say… chiến đấu mới thực?
Trọn tình non nước…vẹn nghĩa Tự-Do,
Vì say đâu biết…đời là phản bội?
Sau lưng Chiến Sĩ…đau thương ngút ngàn,
Trọn tình non nước…vẹn nghĩa Tự-Do,
Vì say đâu biết…đời là phản bội?
Sau lưng Chiến Sĩ…đau thương ngút ngàn,
Xox
Qua cơn say thấy đời là cõi thực…
Có Tự-Do mới biết được… mình say,
Mất Tự-Do rồi…vì ai mà chiến đấu,
Quê hương còn trong giấc ngủ…mê say?
Có Tự-Do mới biết được… mình say,
Mất Tự-Do rồi…vì ai mà chiến đấu,
Quê hương còn trong giấc ngủ…mê say?
Xox
Rượu nầy ta uống dưới cờ lâm chiến…
Cho thật say…không gớm máu quân thù,
Máu loang đổ thấy lòng mình … cũng chết,
Tái tê lòng dân Việt…tỉnh mà chi…
Cho thật say…không gớm máu quân thù,
Máu loang đổ thấy lòng mình … cũng chết,
Tái tê lòng dân Việt…tỉnh mà chi…
Xox
Say men chiến đấu xây dời hạnh phúc
Máu thân nầy xây đắp đời Tự-Do,
Có ai thương tiếc phận đời chiến sĩ,
Cuộc chiến tàn rồi…ảo ảnh cơn say?
Máu thân nầy xây đắp đời Tự-Do,
Có ai thương tiếc phận đời chiến sĩ,
Cuộc chiến tàn rồi…ảo ảnh cơn say?
Xox
Sau cơn say Tháng Tư…hồn thức tỉnh,
Giữa trời Tự-Do máu đổ đầm đìa…
Ta thấy sợ cho lòng người phản bội?
Trở ngược cờ…cho máu thắm Tự-Do,
Giữa trời Tự-Do máu đổ đầm đìa…
Ta thấy sợ cho lòng người phản bội?
Trở ngược cờ…cho máu thắm Tự-Do,
Xox
Chiến sĩ say trong tay cây súng gảy,
Bẻ súng cong nòng…khóc ngất tỉnh say,
Tỉnh thấy chiến bào…tả tơi rào kẽm,
Say khỏi nhìn bội phản, cho lòng đau?
Bẻ súng cong nòng…khóc ngất tỉnh say,
Tỉnh thấy chiến bào…tả tơi rào kẽm,
Say khỏi nhìn bội phản, cho lòng đau?
Xox
Cơn say chợt tỉnh …trong tù cải tạo,
Men Tự-Do đâu thắm …thế gian tình,
Thiên đàng Xã Nghĩa một thời mộng tưởng,
Bỏ mặc nhà tù…ảo ảnh cơn say…
Men Tự-Do đâu thắm …thế gian tình,
Thiên đàng Xã Nghĩa một thời mộng tưởng,
Bỏ mặc nhà tù…ảo ảnh cơn say…
Xox
Giờ, chiến sĩ say là trong dĩ-vãng,
Tìm lại mình…nỗi nhớ chiến trường xưa…
Mượn rượu khỏa khuây…đời bất đắc chí,
Kinh Kha bại tướng vở mộng không thành,
Tìm lại mình…nỗi nhớ chiến trường xưa…
Mượn rượu khỏa khuây…đời bất đắc chí,
Kinh Kha bại tướng vở mộng không thành,
Xox
Có say mới biết đời là lẽ thật…
Địa ngục…thiên đàng Phật Chúa phân ngôi…
Tự-Do …Cộng Sản con người định đoạt,
Khôn nhờ…dại chịu say thời cứ say?
Địa ngục…thiên đàng Phật Chúa phân ngôi…
Tự-Do …Cộng Sản con người định đoạt,
Khôn nhờ…dại chịu say thời cứ say?
Xox
Giận thời nói vậy…lòng thêm tan nát,
Vở mãnh trăng thề…non nước mây che,
Nước non rèo gọi…hồn người lính chiến…
Say tỉnh đi nào…chiến sĩ Tự-Do…
Vở mãnh trăng thề…non nước mây che,
Nước non rèo gọi…hồn người lính chiến…
Say tỉnh đi nào…chiến sĩ Tự-Do…
Xox
Chiều Saigon khói cay mùi thịt nướng…
Phồn vinh giả tạo…lũ trẻ ăn-chơi,
Quên đi đất nước…cha ông là chiến sĩ…
Một thời chết dở…lũ chó nướng thui,
Phồn vinh giả tạo…lũ trẻ ăn-chơi,
Quên đi đất nước…cha ông là chiến sĩ…
Một thời chết dở…lũ chó nướng thui,
Xox
Hãy chén nó đi…vong nô tổ quốc,
Chó săn cho Cộng…chủ Tàu xâm-lăng,
Canh chừng phát hiện…người tù trốn trại,
Rượt đuổi thuyền nhân…ra tận biển khơi…
Chó săn cho Cộng…chủ Tàu xâm-lăng,
Canh chừng phát hiện…người tù trốn trại,
Rượt đuổi thuyền nhân…ra tận biển khơi…
Xox
Rượu cạn mềm môi…tinh thần chiến sĩ,
Phơi xác trên lò…xác chó cộng nô…
Nghe mùi thịt nướng…/bomb cày xác giặc…
Cũng vì mồi chó rượu vào…thêm say???
Phơi xác trên lò…xác chó cộng nô…
Nghe mùi thịt nướng…/bomb cày xác giặc…
Cũng vì mồi chó rượu vào…thêm say???
Xox
Ảo ảnh say…xác thù thay xác chó?
“Nước mắt quê hương”…ta uống thật say…
Cơn say nào cũng chìm…vào áo ảnh?
Thực tại chính mình…một chiến sĩ say…
“Nước mắt quê hương”…ta uống thật say…
Cơn say nào cũng chìm…vào áo ảnh?
Thực tại chính mình…một chiến sĩ say…
Huỳnh-Mai
[Mùi chó nướng thui]
[Mùi chó nướng thui]
Trên thềm đá dưới chân tượng đài Đức Thánh Hưng Đạo la liệt thức ăn “xà bần” lẫn lộn xương chó, một đóng mằm dưới bình bia hơi 10 lít hết cạn sạch, cùng ba chai rượu đế lăn lóc…chỉ còn ít rượu dính đáy, Thành rót cạn vào ly mời mẹ uống…Mẹ cầm ly rượu bằng một tay, tay kia mẹ bới trong đóng xương tìm mồi nhậu tiếp…Bới tìm hoài, không thấy khút xương “củ lẳng” chân chó` đâu?...Không biết mẹ tìm để nhậu…hay để ráp lại đôi chân nguyên vẹn cho Thành?. Gió mát con sông Saigon làm mẹ tỉnh rượu, và không chửi bới bong long Cách mạng nằm vùng nữa, quay lại thực tế hiển hiện trước mắt mẹ, thấy chân của Thành không có. Mẹ ứa nước mắt và khóc thật nhiều cho hối tiếc những năm tháng qua bà đã phản lại những chiến sĩ Tự-Do nầy để chuốc lấy bất hạnh của ngày hôm nay khi cách mạng về. Bà nâng ly rượu cuối cùng uống cạn như để tạ tội với đời, với mọi người đang đau khổ hôm nay mà bà đã có phần trách nhiệm…
Thành cụt cứ tưởng mẹ vẫn còn say nên bảo mẹ: “Chó nầy không có chân, vì con đã bỏ nó ở chiến trường năm 75 rồi mẹ”. Mẹ như bị khơi dậy nỗi đau buồn, tâm tư chất ngất bị dồn nén từ lâu, nay cơn say làm làm vở òa…Sức suy tàn căn bệnh của mẹ cùng trầm uất suy tư đã thật sự vở tung ra rồi?. Mẹ khóc, mẹ la, mẹ cười không kiểm soát…Ảo ảnh cơn say đã hiện về. Hình ảnh con bà chết trận trong chiến trường năm xưa qua bóng dáng uy nghi Đức Thánh Trần Hưng Đạo mặc áo chiến bào tuốt gươm xông trận…Ngước nhìn lên cũng thấy con bà đang tuốt gươm thiêng chỉ ra bến sông Saigon trong tiếng thét hải hùng… “Mẹ…mẹ…cứu vợ con và cháu nội của mẹ…Tàu sắp chìm rồi mẹ ơi…”Tiếng thét đau lòng làm mẹ say hoảng hốt nhìn theo tay chỉ con bà qua tay bức tượng ra bến sông Saigon, thấy lờ mờ ảo ảnh cơn say…con dâu của mẹ ẵm cháu nội đang chới-với sắp chìm trong sóng nước sông Saigon bên cạnh “Bắc”-đò Thủ Thiêm. Mẹ vội quăng ly rượu cầm tay chưa uống cạn và thét lớn lên…chạy nhanh ra bờ sông, bên cạnh chiếc “Bắc”đưa đò nằm êm chờ khách bến sông và nhảy ùm xuống sông cứu cháu nội cùng con dâu của bà…Mẹ chìm chìm mất xác…để lại trên mặt nước còn những gợn sóng lao xao vào nạm bở trước sự ngơ ngác đau lòng người chứng kiến.
Anh Thành quá bi thảm uất lòng…thấy không bảo vệ dược người mẹ của chiến hữu chỉ huy mình và vợ con gia đình trong cuộc di tản 75…cũng như để mất Tự-Do Saigon 30-4-75, anh sống cũng thừa với hai chân cụt không giúp được gì, cho đất nước, dân tộc lầm than trong tay Cộng Sản. Anh Thành Cụt đã chấm dứt cuộc đời theo bà mẹ say cùng chiếc xe lăn hết tốc độ trong cái đẩy mạnh cánh tay của ngưới chiến sĩ đã từng gảy súng tan hàng ngày 30-4. Và anh đã chết; “Như những anh hùng chiến trận hôm qua…”
Xin đề thơ cho mẹ để tưởng nhớ người mẹ tôi say….
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
[Tưởng nhớ mẹ say…]
Nhớ mẹ biết thuở nào nguôi!
Thành cụt cứ tưởng mẹ vẫn còn say nên bảo mẹ: “Chó nầy không có chân, vì con đã bỏ nó ở chiến trường năm 75 rồi mẹ”. Mẹ như bị khơi dậy nỗi đau buồn, tâm tư chất ngất bị dồn nén từ lâu, nay cơn say làm làm vở òa…Sức suy tàn căn bệnh của mẹ cùng trầm uất suy tư đã thật sự vở tung ra rồi?. Mẹ khóc, mẹ la, mẹ cười không kiểm soát…Ảo ảnh cơn say đã hiện về. Hình ảnh con bà chết trận trong chiến trường năm xưa qua bóng dáng uy nghi Đức Thánh Trần Hưng Đạo mặc áo chiến bào tuốt gươm xông trận…Ngước nhìn lên cũng thấy con bà đang tuốt gươm thiêng chỉ ra bến sông Saigon trong tiếng thét hải hùng… “Mẹ…mẹ…cứu vợ con và cháu nội của mẹ…Tàu sắp chìm rồi mẹ ơi…”Tiếng thét đau lòng làm mẹ say hoảng hốt nhìn theo tay chỉ con bà qua tay bức tượng ra bến sông Saigon, thấy lờ mờ ảo ảnh cơn say…con dâu của mẹ ẵm cháu nội đang chới-với sắp chìm trong sóng nước sông Saigon bên cạnh “Bắc”-đò Thủ Thiêm. Mẹ vội quăng ly rượu cầm tay chưa uống cạn và thét lớn lên…chạy nhanh ra bờ sông, bên cạnh chiếc “Bắc”đưa đò nằm êm chờ khách bến sông và nhảy ùm xuống sông cứu cháu nội cùng con dâu của bà…Mẹ chìm chìm mất xác…để lại trên mặt nước còn những gợn sóng lao xao vào nạm bở trước sự ngơ ngác đau lòng người chứng kiến.
Anh Thành quá bi thảm uất lòng…thấy không bảo vệ dược người mẹ của chiến hữu chỉ huy mình và vợ con gia đình trong cuộc di tản 75…cũng như để mất Tự-Do Saigon 30-4-75, anh sống cũng thừa với hai chân cụt không giúp được gì, cho đất nước, dân tộc lầm than trong tay Cộng Sản. Anh Thành Cụt đã chấm dứt cuộc đời theo bà mẹ say cùng chiếc xe lăn hết tốc độ trong cái đẩy mạnh cánh tay của ngưới chiến sĩ đã từng gảy súng tan hàng ngày 30-4. Và anh đã chết; “Như những anh hùng chiến trận hôm qua…”
Xin đề thơ cho mẹ để tưởng nhớ người mẹ tôi say….
Bà Mẹ Say…
Huỳnh-Mai st.8872Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Mẹ tôi không phải mẹ hùng Liệt Cộng
Say men chiến đấu rước quân giặc về,
Mẹ say vì buồn con bà chiến bại…
Gảy súng tan hàng bỏ dở cuộc chơi,
Cuộc chiến chưa tàn Sàigon vội mất,
Miền Nam nầy chưa đánh đã bại thua…
Thắng thua cũng chỉ “Dọn chè cho chó”
Thời nầy chinh chiến vạn khối người say…
Rượu thắng ta, chớ nào ta thắng rượu,
Dân tộc nầy chiến bại…cũng vì say?
Say men chiến đấu rước quân giặc về,
Mẹ say vì buồn con bà chiến bại…
Gảy súng tan hàng bỏ dở cuộc chơi,
Cuộc chiến chưa tàn Sàigon vội mất,
Miền Nam nầy chưa đánh đã bại thua…
Thắng thua cũng chỉ “Dọn chè cho chó”
Thời nầy chinh chiến vạn khối người say…
Rượu thắng ta, chớ nào ta thắng rượu,
Dân tộc nầy chiến bại…cũng vì say?
Xox
Đông số người say…đền công Liệt Cộng,
Đào hầm giấu giặc…đến lúc thành công,
Mẹ uống thật say…tiễn con cải tạo…
Chốn nhà tù là…khuất bóng Tự-Do…
Quê nhà mẹ lấp hầm…moi xác cộng,
Cuốc mã đào mồ…phản quốc Việt Gian
Mẹ say lệ đổ tuôn trào nước mắt…
Cơn say choáng váng như gió trở cờ,
Cờ Sao vải đỏ chúng may mẹ mặc?
Máu-tim se thắt …vận nước hồn đau,
Đào hầm giấu giặc…đến lúc thành công,
Mẹ uống thật say…tiễn con cải tạo…
Chốn nhà tù là…khuất bóng Tự-Do…
Quê nhà mẹ lấp hầm…moi xác cộng,
Cuốc mã đào mồ…phản quốc Việt Gian
Mẹ say lệ đổ tuôn trào nước mắt…
Cơn say choáng váng như gió trở cờ,
Cờ Sao vải đỏ chúng may mẹ mặc?
Máu-tim se thắt …vận nước hồn đau,
xox
Đa số mẹ say…mừng công chiến thắng,
“Cách mạng” nằm vùng nay đã thành công,
Mẹ say sao mẹ…tuông trào nước mắt?
Mẹ khóc thật rồi…không phải mẹ say…
Cay nồng rượu đắng…cho đời Phật Tử,
Đem Phật xuống đường …cản lối Tự-Do,
Chuông chùa cảnh báo…đào hầm giấu giặc,
Khoát áo Di Đà…cản chiến Tự-Do,
Nhà thờ chuông đổ… Thiên Thần có cánh
Đầu đội nón cối…tay cầm AK…
“Cách mạng” nằm vùng nay đã thành công,
Mẹ say sao mẹ…tuông trào nước mắt?
Mẹ khóc thật rồi…không phải mẹ say…
Cay nồng rượu đắng…cho đời Phật Tử,
Đem Phật xuống đường …cản lối Tự-Do,
Chuông chùa cảnh báo…đào hầm giấu giặc,
Khoát áo Di Đà…cản chiến Tự-Do,
Nhà thờ chuông đổ… Thiên Thần có cánh
Đầu đội nón cối…tay cầm AK…
Xox
Thiên thần nón cối…bay quanh nhốt chúa,
Đặc công Cộng Sàn …hộ pháp Di Đà,
Bại quốc vong gia …vô thần Xã Nghĩa,
Chảy máu Phật …nhốt Chúa lại lừa dân
Mẹ uống thật say…quên lời Cộng hứa,
Không biết ngày mai…xẩy đến những gì
Cháu bà vượt biển… bị tù không thoát…
Say đi không thấy…xác con trong tù,
Mẹ say… mẹ khóc cho đời hoang phế…
Thiên đàng Cộng hứa…có phải là đây,
Đặc công Cộng Sàn …hộ pháp Di Đà,
Bại quốc vong gia …vô thần Xã Nghĩa,
Chảy máu Phật …nhốt Chúa lại lừa dân
Mẹ uống thật say…quên lời Cộng hứa,
Không biết ngày mai…xẩy đến những gì
Cháu bà vượt biển… bị tù không thoát…
Say đi không thấy…xác con trong tù,
Mẹ say… mẹ khóc cho đời hoang phế…
Thiên đàng Cộng hứa…có phải là đây,
Xox
Mẹ say mẹ biết…bà là mẹ “Ngụy”
Nhường cơm xẻ áo…nhường nhà ra đi,
Vỉa hè góc phố…một đời lang-bạt,
Lê la phố chợ…hằng ngày ăn xin,
Có tiền mua rượu thật say… mẹ uống,
La cà kết bạn…phế binh không nhà,
Mẹ say mẹ khóc… kéo xe vé số,
Cất lên tiếng hát tử sĩ cô nhi,
Nạn nhân chiến cuộc…mà bà phản chiến,
Thiên đàng chỉ thấy…ngục tù trần gian,
Nhường cơm xẻ áo…nhường nhà ra đi,
Vỉa hè góc phố…một đời lang-bạt,
Lê la phố chợ…hằng ngày ăn xin,
Có tiền mua rượu thật say… mẹ uống,
La cà kết bạn…phế binh không nhà,
Mẹ say mẹ khóc… kéo xe vé số,
Cất lên tiếng hát tử sĩ cô nhi,
Nạn nhân chiến cuộc…mà bà phản chiến,
Thiên đàng chỉ thấy…ngục tù trần gian,
Xox
Đời mẹ “Ngụy” khổ đau không chấm dứt,
Tự-Do mất rối…mẹ phải lầm than,
“Cách mạng” thành công…sao bà chiến bại
Tổ quốc gia đình con cháu bỏ đi…
Đứa vào cải tạo…đứa đi vượt biển,
Của cải gia tải…mũ cối thế chân,
Mẹ chỉ là mẹ say…của lính “Ngụy”,
Công Cách Mạng…Phật Chúa chứng cho bà
Xã nghĩa này của thiên đàng Cộng Sản,
Không chỗ Chúa Phật…ngự trị Tự-Do,
Tự-Do mất rối…mẹ phải lầm than,
“Cách mạng” thành công…sao bà chiến bại
Tổ quốc gia đình con cháu bỏ đi…
Đứa vào cải tạo…đứa đi vượt biển,
Của cải gia tải…mũ cối thế chân,
Mẹ chỉ là mẹ say…của lính “Ngụy”,
Công Cách Mạng…Phật Chúa chứng cho bà
Xã nghĩa này của thiên đàng Cộng Sản,
Không chỗ Chúa Phật…ngự trị Tự-Do,
Xox
Một buổi chiều mùa đông đầy gió lạnh…
Gió bấc lạnh lung…thổi thóc vào Nam,
Men rượu say không ấm lòng mẹ “Ngụy”
Co ro dưới tượng Hưng Đạo Vương Đài…
Bến sông Saigon mẹ nhìn rồi khóc…
Lần theo hướng chỉ Hưng Đạo Thánh Trần,
Ảo ảnh nhớ thương cháu con vượt biển,
Mẹ ôm chai rượu…làm thuyền ra khơi…
Mẹ say chìm xác nhưng hồn bay bổng…
Bỏ lại quê hương…vạn khối say buồn…
Huỳnh-MaiGió bấc lạnh lung…thổi thóc vào Nam,
Men rượu say không ấm lòng mẹ “Ngụy”
Co ro dưới tượng Hưng Đạo Vương Đài…
Bến sông Saigon mẹ nhìn rồi khóc…
Lần theo hướng chỉ Hưng Đạo Thánh Trần,
Ảo ảnh nhớ thương cháu con vượt biển,
Mẹ ôm chai rượu…làm thuyền ra khơi…
Mẹ say chìm xác nhưng hồn bay bổng…
Bỏ lại quê hương…vạn khối say buồn…
[Tưởng nhớ mẹ say…]
Nhớ mẹ biết thuở nào nguôi!
Saigon...buồn tàn thu...
Huỳnh-Mai.St8872
Bh:Dạ Lệ Huỳnh
mưa hắc hiu rủ sầu màu cờ đò;,,,
Buồn thu Saigon máu ứa con tim, Gió heo may lạnh buồn cây súng gảy, Giọt lệ thu rơi sao chảy ngập lòng?;... Lá đổ me rơi điệp vàng ngập lối, Trải thảm cho đời vào cuộc lãng quên, Nước mắt mùa thu tình đời tôi khóc, Thay cho chinh phụ bên song đợi chồng Tiếng khóc đòi cha võng đưa kẽo-kẹt; Mẹ già chong đèn mờ mắt thu đêm,
xox
Tiếng thu lóc-cóc vang trong phố vắng
Gõ nhịp"tiếu mì"hồn nước mênh mông, canh thu khuya-khoắc im lìm tiếng súng, Giật mình tỉnh giấc bomb nổ trong lòng, Tháng ngày cải tạo những đêm không ngủ, Cho hồn đi hoang ...lối cũ tìm về; Bước chân kỷ niệm chỉ là tan vở, Đèn đường vàng-vọt đếm giọt thu rơi, Góp bao phiền muộn chất đầy thương nhớ, Ảo ảnh phai tàn mờ phù sương thu,
xox
Thu Saigon man-mác miền cổ kính,
Dáng thu yểu điệu giai nhân thẹn thùng, Thu nay thành Hồ chợt mưa chợt nắng, Chợt nam chợt nữ ghế đá công viên, Ai biết gì đây;?... dưới cội me già, Thẹn thùng lá úa lá phải ngừng bay, Thu xưa tao nhã thu nay sở thú;? Thành Hồ chiếm đoạt nho xanh Saigon, Cáo cầy loạn đả gà nhà mất nước, Thu về Saigon mang cả rừng xanh;
xox
Buồn thu tiếp nối kiếp đời cải tạo,
Huỳnh-MaiThu Saigon buồn lắm;...có gì vui,? Sấm nổ ngang trời chợt mưa khi nắng, Mong manh hy vọng lại buồn trắng tay, Ánh sáng cuối hầm không ngờ hố thẳm,?... Hồn thu tan tác như lá me bay,... Đòi thu chết;...trên ngàn cây nội cỏ; Đời tôi chết;...trên mãnh vở quê hương;/... Đến;...không quê hương,về;...không tổ quốc?... Tôi là"vô sản"quê hương mất rồi;?... [Mùa thu chết] |
Được đăng bởi Mai Huỳnh Mai St.8872 vào lúc 22:27
:Nguồn: http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2015/08/ba-me-say.html
:Nguồn: http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2015/08/ba-me-say.html
https://youtu.be/jRNZiceVFDE
Phụ huynh cả nước đổ xô lùng mua sách giáo khoa VNCH dạy con, vứt sách GS Hồ Ngọc Đại
https://youtu.be/tqs40TJkbKk
Sài Gòn Thất Thủ: Kỳ 18: Kẻ thắng nhập thành
Hàng năm, mỗi khi đến ngày 30/4 thì trong đầu tôi lại nhớ đến tình cảnh “ngày này năm xưa” và cứ mỗi lần như vậy tôi lại có sự thay đổi suy nghĩ với câu hỏi “có thực sự đó là ngày chấm dứt cuộc chiến VN?”
Trong lịch sử đầy biến động của thế kỷ 20, cuộc chiến tranh VN đúng là một sự kiện quan trọng mang tầm ảnh hưởng đến cục diện thế giới. Trải qua bao năm tháng cho đến nay, cuộc chiến VN với màn chung kết là sự kiện Sài Gòn Thất Thủ đã mang ý nghĩa như thế nào?
Đầu tiên có lẽ phải đặt tiền đề về sự minh ám của lịch sử.
Hơn nữa, nếu cho rằng kẻ thắng là phe thiện còn người thua là phe ác thì chắc chắn khuynh hướng nghiêng một về phía càng trở nên cực đoan hơn. Trong khi sự thật của lịch sử nếu không được suy xét tìm hiểu sẽ dễ dàng bị vất bỏ và bị lãng quên. Vấn đề ghi chép và bình giải cuộc chiến VN cho hậu thế cũng giống như vậy, sau một thời gian trôi qua, sự bóp méo lịch sử của cuộc chiến này càng được đơn thuần hóa và trải rộng nên ít người ngoại quốc nhìn thấy được sự thật.
Trường hợp giới truyền thông Nhật Bản cũng có cái nhìn thiên kiến về cuộc chiến VN ngay từ lúc ban đầu. Bỏi vì, họ thông tin theo chiều hướng cảm tính bị ảnh hưởng từ các luận điệu tuyên truyền chính trị đầy hư cấu, ngụy tạo của phe CSBV. Và cho dù sự thật đôi khi được đưa ra nhưng với cảm quan chính trị đầy cố chấp, giới truyền thông Nhật không bao giờ chấp nhận những gì trái ngược với nội dung thông tin của họ về cuộc chiến VN. Trải qua năm tháng, những sự thật đầu uẩn khúc bên trong của cuộc chiến VN lại đương nhiên được chấp nhận một cách vô tình, thờ ơ hoặc vì đã quá mệt mỏi trong các cuộc tranh luận. Điều này quả thật nguy hiểm và bất công đối với những trang chính sử của cuộc chiến VN. Vì vậy, cũng do vấn đề thời gian, nếu ta không suy gẫm và soi sáng các điểm minh ám trong lịch sử, cuộc chiến VN sẽ mãi mãi không bao giờ được nhìn ra ý nghĩa chân thật của nó.
Vào ngày định mệnh, từ sáng sớm bầu trời thành phố Sài Gòn bị bao bọc bởi những đám mây đen u ám với những cơn mưa nhẹ. Từ máy radio, người dân nghe rõ giọng nói nặng nề của vị tổng thống cuối cùng là ông Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng: “Tôi, đại tướng Dương Văn Minh, Tổng Thống chính quyền Sài Gòn, kêu gọi quân lực Việt Nam Cộng hòa hạ vũ khí đầu hàng không điều kiện quân giải phóng miền Nam Việt Nam. Tôi tuyên bố chính quyền Sài Gòn từ trung ương đến địa phương phải giải tán hoàn toàn, từ trung ương đến địa phương trao lại cho chính phủ cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam”.
Thế nhưng, dù nội dung bản văn đầu hàng được ông Dương Văn Minh tuyên đọc, nhưng phía CSBV vẫn không tiếp nhận và tiếp tục công kích các đơn vị phòng thủ của quân lực VNCH. Rồi chỉ khoảng chừng hai tiếng sau, quân lính CSBV với đoàn xe tăng đã tràn vào đến tận Dinh Độc Lập bắt ông Minh đi đến đài phát thanh để đọc bản văn đầu hàng do họ biên soạn. Tại đây khi giọng nói của ông Dương Văn Minh cất lên, coi như lần đầu tiên miền Nam VN tức nước VNCH chính thức tuyên bố đầu hàng vô điều kiện trước dư luận thế giới. Thế nhưng, khi nghe Tổng Thống Dương Văn Minh tuyên đọc những lời đầu tiên, tôi đã phán đoán rằng thế lực chiến đấu của quân đội VNCH đã thực sự bị tan rã nên tôi vội vã chạy ra ngoài đường phố.
Sau đó, tôi cũng chứng kiến cảnh quân Bắc Việt chiếm cứ Dinh Độc Lập. Từ những toán quân ngồi trên vài chiếc xe vận tải có ngụy trang lá cây, họ đã dừng lại trước Dinh Độc Lập và nhóm quân lính này nhanh nhẹn nhảy xuống xe tiến vào sân cỏ mà không hề gây ra âm thanh ồn ào nào. Kế tiếp, họ chia thành nhiều nhánh quân trên tay cầm loại súng AK 47 hoặc đeo các loại súng ngắn bên hông lần lượt tiến vào trong. Lúc đó, một người có lẽ là sĩ quan cầm đầu ra hiệu lệnh lớn tiếng rồi không quá một phút sau, tôi nhìn thấy các quân nhân VNCH xuất hiện với cờ trắng trong tay. Khi ấy, viên sĩ quan của phía Bắc Việt cũng chĩa mũi súng về hướng những người ra dấu đầu hàng.
Vì tôi đứng ở vị trí khá gần người sĩ quan này nên khi đưa ống kính chụp hình để chụp lại quang cảnh thì tôi cũng bắt gặp những tia nhìn sắc bén của các binh sĩ Bắc Việt, nhưng chỉ một chốc sau họ tỏ thái độ không thèm để ý đến sự hiện diện của tôi. Ngay khi đó trên nóc Dinh Độc Lập, lá cờ vàng ba sọc đỏ của VNCH cũng bị thay bằng cờ của phe chiến thắng, đánh dấu màn chung kết của cuộc tranh VN. Tuy đó chỉ là giây phút ngắn ngủi nhưng tôi lại cảm thấy nhiều cảm xúc dâng tràn khi lá quốc kỳ VNCH bị hạ xuống một cách phũ phàng…
Đối với tôi, việc quân đội cộng sản Bắc Việt tràn vào Sài Gòn với một lực lượng hùng hậu và còn được trang bị vũ khí đủ loại, đã cho thấy mức độ quy mô và áp đảo hẳn lực lượng quân VNCH như chiến xa T-54, loại pháo cực đại 130 ly, loại xe tăng lội nước PT-76 có tính cơ động đa năng của Liên Xô, cùng với đủ loại xe tải và vũ khí khác ghi hàng chữ tàu do Trung cộng sản xuất như hỏa tiễn, đại pháo. Qua đó chỉ có thể kết luận rằng quân Bắc Việt đã được trang bị ở cấp đại chiến lực cùng với nhiều loại vũ khí cận đại.
©Komori Yoshihisa & Khôi Nguyên @ HVR
Nguồn: https://ongvove.wordpress.com/2015/05/24/sai-gon-that-thu-ky-18-ke-thang-nhap-thanh/
Nguồn: https://ongvove.wordpress.com/2015/05/24/sai-gon-that-thu-ky-18-ke-thang-nhap-thanh/
Được đăng bởi MAI ĐÂY HÒA BÌNH- Mai Nguyễn Huỳnh vào lúc 04:39
Nguồn: http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2018/09/khat-vong-tu-do-dan-toc-vn.html
Nguồn: http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2018/09/khat-vong-tu-do-dan-toc-vn.html