Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2018

SÀI GÒN TRONG MẮT AI...!!

TẬP THƠ- II SÀI GÒN TRONG MẮT AI…!!!

Kết quả hình ảnh cho www,Ảnh tiểu sử chiến tranh- Huỳnh Mai St.8872Kết quả hình ảnh cho www,Ảnh tiểu sử chiến tranh- Huỳnh Mai St.8872 

                                                       
TỰ DO & HÒA BÌNH VN.
Tự Do- Hòa bình là mục tiêu cao cả; là bản vị tâm hồn yêu nước của người Việt Quốc Gia Việt Nam, trong tinh thần DANH DỰ- TỔ QUỐC- TRÁCH NHIỆM, trao cho chiến sĩ Tự Do QL.VNCH.

" MAI ĐÂY HÒA BÌNH " Là niềm mơ ước... khát khao dân tộc của toàn dân, toàn quân cán chinh VNCH, nói riêng. Và chung cho cả nước VN, một khi tàn rồi chinh chiến, cho cuộc: GIÃ TỪ VŨ KHÍ, qua tiếng ca Trường Vũ còn âm vang nuối tiếc thương đau, khi Tự Do & Hòa Bình chưa trọn vẹn...Chiến tranh đã đi qua, nhưng thương đau dân tộc vẫn còn ở lại...!!!

TẬP THƠ- II

SÀI GÒN TRONG MẮT AI…!!!

 
TẬP THƠ:                      SÀI GÒN TRONG MẮT AI…!!!-Phần II
Bài thơ yêu nước
Huỳnh-Mai St.8872                 {Bốn Mùa Chinh Chiến}                         
Dạ Lệ Huỳnh                                         --- ***---
August, 11-2011             Nguồn: http://mainguyenhuynh.blogspot.co.id/2016/07/sai-gon-trong-mat-ai.html
10:02 PM



   SÀI GÒN TRONG MẮT AI…!!!-Phần I
Bài thơ yêu nước
Huỳnh-Mai St.8872                 {Bốn Mùa Chinh Chiến}
Nguồn:http://maidayhoabnh.blogspot.co.id/2011/09/sai-gon-trong-mat-ai-bon-mua-chinh.html

 
  SÀI GÒN TRONG MẮT AI…!!!-Phần II
Bài thơ yêu nước
Huỳnh-Mai St.8872                 {Bốn Mùa Chinh Chiến}                         
Dạ Lệ Huỳnh                                         --- ***---
August, 11-2011
Nguồn: http://maidayhoabnh.blogspot.co.id/2011/09/sai-gon-trong-mat-aibon-mua-chinh-chien.html
  SÀI GÒN TRONG MẮT AI…!!!-Phần III
Bài thơ yêu nước
Huỳnh-Mai St.8872                 {Bốn Mùa Chinh Chiến}                         
Dạ Lệ Huỳnh                                         --- ***---
August, 11-2011

Nguồn: http://maidayhoabnh.blogspot.co.id/2011/09/sai-gon-trong-mat-aimon-mua-chinh-chien.html

bài thơ Mai đây Hòa Bình

 Thơ
          Mai Đầy Hòa Bình!
                Huynh-Mai St.8872
                     Bh.Dalehuynh
Mai đây hòa bình về thăm chốn cũ,
Sương khói mù phủ kín đường xưa,
Đá núi xây thành nơi anh chống giặc,
Chỉ là bia mộ chôn vùi xác anh,
                   ***
Tôi nhớ hoàng hôn núi đồi sắc máu
Hai đứa mình  ôm súng ngắm mây bay,
Chia nhau điếu thuốc,ngóng canh giặc đến
Lóng nguyện thầm đừng đổ nữa....Máu ơi!!!
                       ***
Súng đạn vô tình làm sao tránh được!?
Mồ hoang xương trắng phủ xác đồi xưa,
Từng lổ châu mai lấp đầy xác giặc,
Hoàng hôn tím tái...tiếng bomb đạn rền
                         ***
Hỏa châu soi sáng trên ngọn đồi máu !!!
"VinKy"biên giới,ngả ba Hạ Lào...!
Phân ngả chia ly tất lòng lính trận,
Bạn thù xắc-máu chiến trường ngàyxưa,
                         ***
Bạn tôi gục ngả,tay còn điếu thuốc !
Loang tỏa khói mờ...ả ảnh xa xăm,
Qyay về một cõi trời...đầy thương nhớ
Dâu hận thù...chỉ còn mỗi yêu thương!!!?
                         ***
Mắt anh lạc lỏng phương trời ...vô định,
Ảnh hiện dần lên...bóng ai đợii chờ!..?!
Một thời ước vọng thôi đành lịm tắt,
Bỏ lại bạn bè bao nỗi nhớ thương!!!
                       ***
Chiến trường xưa tặng anh bông hồng máu!
Vinh danh cho đời...sao chống vội quên,
Thôi!...anh yên nghỉ bên bờ suối văng!!!
Cỏ cây xanh thắm còn nhờ...Xác anh!?
                         ***
Anh nằm xuống có trăng sao đưa tiển,
Bomb đạn rền,gào thét...khóc thương anh!
Còn tôi Cải Tạo không người đưa tiển,
Mất anh rồi...ai khóc tiển đưa tôi!???
                          ***
Bao năm Cải Tạo cho đời quên lãng!?
Mà sao vẫn nhớ bạn bè năm xưa,
Muốn chết như anh vì... tôi Gảy súng
Gảy cả tình  người...trong cuộc chiến qua!!!
                          ***
Đến thăm lại anh,đây là lần cuối...!
Chiến trường xưa mộ đá vẫn rêu xanh,
Nén hương lòng,với trời cao khấn nguyện!
Dất nước an bình...đời có lãng quên?!
                        ***
Anh và tôi mỗi người trọn một kiếp,
Bạn về cõi nhớ trong tôi ngập lòng!
Còn tôi ở lại phận đời "Súng gảy"
Chúng mình sống chết thế nhân mặc tình,
                     ***
Hồn nước mêng mang trời chiều bãng lãng,
Chiếc bóng quê hương cô quạnh xế chiều,
Non nước bừng lên ráng chiề rực rở,
Ru hồn súng gẩy giữa dòng quê hương...!!!
                                         Huỳnh Mai
                              {Thăm lại chiến trường xưa}

Bình luận
Mai Nguyễn Huỳnh
Mai Nguyễn Huỳnh Ngày Hòa Bình Tự-Do dân tộc ấy!? chắc không xa ...cho tôi thõa ước nguyện mong chờ!!!





Sài Gòn trong mắt ai?


Hãy yêu Sài Gòn như cô tình nhân vì Sài Gòn đã hy sinh vẻ đẹp mình, chấp nhận là nồi lẩu thập cẩm để tất cả mọi người có thể tìm thấy được quê hương mình dẫu đang tha hương.

Hãy yêu Sài Gòn như cô tình nhân vì Sài Gòn đã hy sinh vẻ đẹp mình, chấp nhận là nồi lẩu thập cẩm để tất cả mọi người có thể tìm thấy được quê hương mình dẫu đang tha hương. 

Sài Gòn trong mắt ai? - ảnh 1
Người nhập cư mưu sinh trong nắng sớm Sài Gòn - Ảnh: Ciao Ho
Hôm qua, tôi đọc một bài viết “Nghe người  Hà Nội nói về Sài Gòn”. Sẽ chẳng động chạm đến nỗi lòng của ai nếu như người viết không chốt bài bằng một câu kết khiến người ta tặc lưỡi nhăn mày: ”Cuối cùng, người Sài Gòn là gọi chung cho những người sống ở Sài Gòn, bọn Sài gòn gốc thì bị Nguyễn Ánh chiếm đất đuổi đi, bọn Sài Gòn xưa thì đang sống ở Cali và Sài Gòn giờ toàn người Hà Nội”. 
Tôi là đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, vẹn tròn 20 năm không ngắn không dài nhưng đủ để cảm nhận hương vị của Sài Gòn qua những nét rất riêng và đủ tự hào đó là quê hương mình. Mặc dù chốn thành thị này người ta hay gọi nó là nồi lẩu thập cẩm với đủ thứ kiến trúc ta, Tây, Tàu. Ngay cả món ăn, bất cứ đặc sản ở vùng miền nào cũng đều có mặt trong thành phố.
Thế nhưng, trong đôi mắt của đứa con gái Sài Gòn như tôi, tự thấy quê hương mình thật nhẫn nại và cam chịu. Sài Gòn mang vẻ đẹp tảo tần của người phụ nữ xưa, mang sự quyến rũ của một cô điếm kẹp điếu thuốc giữa hai tay mà phả khói giữa màn đêm vàng vọt ánh đèn.
Sài Gòn trong mắt ai? - ảnh 2
Sài Gòn không phẫn nộ mà vẫn cứ lặng lẽ giữ lấy vẻ đẹp riêng - Ảnh: Ciao Ho
KÉO XUỐNG ĐỂ XEM TIẾP SAU QUẢNG CÁO
Vì sao thế?
Những ngày còn nhỏ, ba hay chở tôi trên chiếc xe Honda 67 khắp những đường lớn của trung tâm thành phố. Ba chỉ những người gánh hàng rong, những người bán dạo lê la khắp quán nhậu với dăm ba bịch đậu phộng, trứng cút, bánh phồng tôm hay cả những người chạy xe máy với thùng si-rô đá bào đầy đủ màu sắc đậu thành hàng dài quanh sông Sài Gòn. Ba mua cho tôi một cây kẹo bông gòn của một chú gốc miền Trung, quê ở Quảng Trị. Ba tôi cũng ở Quảng Trị. Họ nói với nhau về quê hương mình và rồi chú ấy bảo nhớ quê, còn con cái, vợ, mạ ở nhà. Tôi ngơ ngác nghĩ, nhớ thì sao không về mà phải vật lộn nơi đây làm chi, nhưng ba bảo tôi rằng chỉ có ở Sài Gòn, người ta mới có thể gánh hàng rong đi bán mà kiếm sống được.
Sài Gòn trong mắt ai? - ảnh 3
Nụ cười  nhem nhuốc bụi than của một người dân nghèo - Ảnh: Ciao Ho
Một gánh dừa giữa lòng trung tâm, một xe cá viên chiên đẩy ùa vào khu đông đúc hay hàng kẹo kéo đậu nơi quán nhậu và hát những bản nhạc tình, chỉ có ở nơi đây, người ta mới có thể kiếm sống dễ dàng bằng những thứ bỏ ít vốn đó. Thế nhưng, có những người đến đây, mưu sinh rồi sẵn miệng chửi rủa Sài Gòn sao mà ngột ngạt vậy, đi đến đâu cũng kẹt khiến mặt người luôn tắm trong khói bụi. Sài Gòn sao như nồi cám heo vậy, đủ thứ văn hóa xô bồ, đủ thứ món ăn khắp các vùng miền riết rồi mất hẳn gốc, người ta chẳng nhận ra đâu là Sài Gòn nữa…



Nghĩ mà thương Sài Gòn. Sài Gòn như một người vợ cam chịu, lặng lẽ lo cho chồng mình cái ăn, cái mặc. Một cô vợ miền Nam chiều lòng anh chồng khác quê cứ mang nặng hình bóng của người yêu cũ ở quê nhà. Nên cô vợ Sài Gòn đành bày biện thêm món ăn của quê anh để giữ anh lại. Anh có thể tìm thấy cháo gà nấu với đậu xanh đập vài củ nén, có thể bắt gặp mùi mắm tôm của hàng bún đậu trên vỉa hè, anh cũng có thể thưởng thức bánh bột lọc, bánh bèo, bánh đập với đúng hương vị quê hương.

Ừ, nhưng nghĩ mà thương Sài Gòn. Sài Gòn như một người vợ cam chịu, lặng lẽ lo cho chồng mình cái ăn, cái mặc. Một cô vợ miền Nam chiều lòng anh chồng khác quê cứ mang nặng hình bóng của người yêu cũ ở quê nhà. Nên cô vợ Sài Gòn đành bày biện thêm món ăn của quê anh để giữ anh lại. Anh có thể tìm thấy cháo gà nấu với đậu xanh đập vài củ nén, có thể bắt gặp mùi mắm tôm của hàng bún đậu trên vỉa hè, anh cũng có thể thưởng thức bánh bột lọc, bánh bèo, bánh đập với đúng hương vị quê hương. Tất cả những thứ anh thèm, cô vợ Sài Gòn đều có thể thỏa mãn cho anh, yêu thương, cưu mang và chiều nựng anh như một người tình thật sự. Vậy mà người ta vẫn chê bai Sài Gòn ngột ngạt, cứ đi ra đường là kẹt xe, cứ vào rạp phim và hết vé, một thành phố nhặng xị, ồn ào và hỗn loạn.
Người ta đâu biết tới một Sài Gòn yên ả và dịu dàng, thuần khiết và trầm lắng làm sao khi đã khăn gói hối hả về quê để đón lễ, Tết cùng gia đình. Để lại một Sài Gòn không khói bụi, không kẹt xe, không tiếng người í ới gọi nhau, không hàng quán lề đường, không đám đông nhậu nhẹt. Sài Gòn khi ấy như cô vợ đã biết điểm trang cho chính mình sau một năm vất vả bươn chải chuyện áo cơm. Cô gột rửa chính mình và trở về với vẻ đẹp tinh khôi và trầm mặc như muốn níu giữ người nhập cư ở lại, ở lại với cô để cùng đón giao thừa.
Nhưng những người đến đây lập nghiệp, anh đâu có yêu thành phố này mà đủ nhẫn nại để thưởng thức vẻ đẹp của nó. Anh chỉ cáu kỉnh và chửi rủa vì những con đường chật ních người qua lại, những dòng sông ứ đọng và đen ngòm bởi rác thải, những buổi sớm inh ỏi tiếng còi xe và tươi rói tiếng chửi thề bởi sự va chạm, những buổi đêm nồng cay men rượu trong quán xá. Hít một hơi vào nghẹn bứ buồng phổi bởi mùi khói xe và bụi bặm, ngước mắt lên đếm sao chỉ thấy những tòa nhà chọc trời đâm cứng vào mắt.
Sài Gòn trong mắt ai? - ảnh 4
Sài Gòn yêu những người dân nơi đây, không phân biệt gốc gác, quê quán  - Ảnh: Ciao Ho
Nhưng Sài Gòn yêu những người dân nơi đây, không phân biệt gốc gác, quê quán. Sài Gòn chấp nhận quên đi bản thân mình để người đổ về có thể tìm thấy đâu đó hương vị quen thuộc của quê hương mình. Sài Gòn chấp nhận mình nặng mùi thêm chút vì khói bụi và rác thải, chấp nhận chật chội thêm một chút bởi xe cộ và dòng người, chấp nhận mất đi chút vẻ đẹp tươi trong của mình chỉ để đón lấy, cưu mang những người cần lập nghiệp sinh sống.
Sài Gòn không phẫn nộ mà vẫn cứ lặng lẽ giữ lấy vẻ đẹp riêng ở những góc đường người ta ngồi dài đọc báo, uống cà phê mỗi sáng, vẫn nghĩa tình vội vã đỡ lấy người bị té xe mà xoa dầu, phủi đất cho họ, vẫn thân thiện và mến khách với nụ cười trên môi những bà bán hàng nước, ông lái xe ôm giữa trời nắng đổ. Tôi đã đi vòng Chợ Lớn một ngày để tìm thấy vẻ đẹp khuất lấp của thành phố và thấy yêu thêm nơi đây với tiếng cười luôn bật lên như một lẽ thường tình, tự nhiên như hơi thở của cụ già, người bán nước và trẻ nhỏ.
Sài Gòn trong mắt ai? - ảnh 5
Hãy yêu Sài Gòn như cô tình nhân vì Sài Gòn đã hy sinh vẻ đẹp mình - Ảnh: Ciao Ho
Sài Gòn đẹp vậy đó, xin đừng trách Sài Gòn khi đã đến đây mưa sinh và lập nghiệp. Cứ cáu bẳn và khinh khỉnh như thế chẳng khác nào người chồng bội bạc chỉ biết làm tình và đợi chờ vợ cung phụng những bữa ăn tươm tất.
Hãy yêu Sài Gòn như cô tình nhân vì Sài Gòn đã hy sinh vẻ đẹp mình, chấp nhận là nồi lẩu thập cẩm để tất cả mọi người có thể tìm thấy được quê hương mình dẫu đang tha hương.
Bùi Thư*
*Bài viết thể hiện văn phong và góc nhìn của tác giả, một người dân TP.HCM.
 Nguồn:

Hãy yêu Sài Gòn như cô tình nhân vì Sài Gòn đã hy sinh vẻ đẹp mình, chấp nhận là nồi lẩu thập cẩm để tất cả mọi người có thể tìm thấy được quê hương mình dẫu đang tha hương. 

Sài Gòn trong mắt ai? - ảnh 1
Người nhập cư mưu sinh trong nắng sớm Sài Gòn - Ảnh: Ciao Ho
Hôm qua, tôi đọc một bài viết “Nghe người  Hà Nội nói về Sài Gòn”. Sẽ chẳng động chạm đến nỗi lòng của ai nếu như người viết không chốt bài bằng một câu kết khiến người ta tặc lưỡi nhăn mày: ”Cuối cùng, người Sài Gòn là gọi chung cho những người sống ở Sài Gòn, bọn Sài gòn gốc thì bị Nguyễn Ánh chiếm đất đuổi đi, bọn Sài Gòn xưa thì đang sống ở Cali và Sài Gòn giờ toàn người Hà Nội”. 
Tôi là đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, vẹn tròn 20 năm không ngắn không dài nhưng đủ để cảm nhận hương vị của Sài Gòn qua những nét rất riêng và đủ tự hào đó là quê hương mình. Mặc dù chốn thành thị này người ta hay gọi nó là nồi lẩu thập cẩm với đủ thứ kiến trúc ta, Tây, Tàu. Ngay cả món ăn, bất cứ đặc sản ở vùng miền nào cũng đều có mặt trong thành phố.
Thế nhưng, trong đôi mắt của đứa con gái Sài Gòn như tôi, tự thấy quê hương mình thật nhẫn nại và cam chịu. Sài Gòn mang vẻ đẹp tảo tần của người phụ nữ xưa, mang sự quyến rũ của một cô điếm kẹp điếu thuốc giữa hai tay mà phả khói giữa màn đêm vàng vọt ánh đèn.
Sài Gòn trong mắt ai? - ảnh 2
Sài Gòn không phẫn nộ mà vẫn cứ lặng lẽ giữ lấy vẻ đẹp riêng - Ảnh: Ciao Ho
KÉO XUỐNG ĐỂ XEM TIẾP SAU QUẢNG CÁO
Vì sao thế?
Những ngày còn nhỏ, ba hay chở tôi trên chiếc xe Honda 67 khắp những đường lớn của trung tâm thành phố. Ba chỉ những người gánh hàng rong, những người bán dạo lê la khắp quán nhậu với dăm ba bịch đậu phộng, trứng cút, bánh phồng tôm hay cả những người chạy xe máy với thùng si-rô đá bào đầy đủ màu sắc đậu thành hàng dài quanh sông Sài Gòn. Ba mua cho tôi một cây kẹo bông gòn của một chú gốc miền Trung, quê ở Quảng Trị. Ba tôi cũng ở Quảng Trị. Họ nói với nhau về quê hương mình và rồi chú ấy bảo nhớ quê, còn con cái, vợ, mạ ở nhà. Tôi ngơ ngác nghĩ, nhớ thì sao không về mà phải vật lộn nơi đây làm chi, nhưng ba bảo tôi rằng chỉ có ở Sài Gòn, người ta mới có thể gánh hàng rong đi bán mà kiếm sống được.
Sài Gòn trong mắt ai? - ảnh 3
Nụ cười  nhem nhuốc bụi than của một người dân nghèo - Ảnh: Ciao Ho
Một gánh dừa giữa lòng trung tâm, một xe cá viên chiên đẩy ùa vào khu đông đúc hay hàng kẹo kéo đậu nơi quán nhậu và hát những bản nhạc tình, chỉ có ở nơi đây, người ta mới có thể kiếm sống dễ dàng bằng những thứ bỏ ít vốn đó. Thế nhưng, có những người đến đây, mưu sinh rồi sẵn miệng chửi rủa Sài Gòn sao mà ngột ngạt vậy, đi đến đâu cũng kẹt khiến mặt người luôn tắm trong khói bụi. Sài Gòn sao như nồi cám heo vậy, đủ thứ văn hóa xô bồ, đủ thứ món ăn khắp các vùng miền riết rồi mất hẳn gốc, người ta chẳng nhận ra đâu là Sài Gòn nữa…



Nghĩ mà thương Sài Gòn. Sài Gòn như một người vợ cam chịu, lặng lẽ lo cho chồng mình cái ăn, cái mặc. Một cô vợ miền Nam chiều lòng anh chồng khác quê cứ mang nặng hình bóng của người yêu cũ ở quê nhà. Nên cô vợ Sài Gòn đành bày biện thêm món ăn của quê anh để giữ anh lại. Anh có thể tìm thấy cháo gà nấu với đậu xanh đập vài củ nén, có thể bắt gặp mùi mắm tôm của hàng bún đậu trên vỉa hè, anh cũng có thể thưởng thức bánh bột lọc, bánh bèo, bánh đập với đúng hương vị quê hương.

Ừ, nhưng nghĩ mà thương Sài Gòn. Sài Gòn như một người vợ cam chịu, lặng lẽ lo cho chồng mình cái ăn, cái mặc. Một cô vợ miền Nam chiều lòng anh chồng khác quê cứ mang nặng hình bóng của người yêu cũ ở quê nhà. Nên cô vợ Sài Gòn đành bày biện thêm món ăn của quê anh để giữ anh lại. Anh có thể tìm thấy cháo gà nấu với đậu xanh đập vài củ nén, có thể bắt gặp mùi mắm tôm của hàng bún đậu trên vỉa hè, anh cũng có thể thưởng thức bánh bột lọc, bánh bèo, bánh đập với đúng hương vị quê hương. Tất cả những thứ anh thèm, cô vợ Sài Gòn đều có thể thỏa mãn cho anh, yêu thương, cưu mang và chiều nựng anh như một người tình thật sự. Vậy mà người ta vẫn chê bai Sài Gòn ngột ngạt, cứ đi ra đường là kẹt xe, cứ vào rạp phim và hết vé, một thành phố nhặng xị, ồn ào và hỗn loạn.
Người ta đâu biết tới một Sài Gòn yên ả và dịu dàng, thuần khiết và trầm lắng làm sao khi đã khăn gói hối hả về quê để đón lễ, Tết cùng gia đình. Để lại một Sài Gòn không khói bụi, không kẹt xe, không tiếng người í ới gọi nhau, không hàng quán lề đường, không đám đông nhậu nhẹt. Sài Gòn khi ấy như cô vợ đã biết điểm trang cho chính mình sau một năm vất vả bươn chải chuyện áo cơm. Cô gột rửa chính mình và trở về với vẻ đẹp tinh khôi và trầm mặc như muốn níu giữ người nhập cư ở lại, ở lại với cô để cùng đón giao thừa.
Nhưng những người đến đây lập nghiệp, anh đâu có yêu thành phố này mà đủ nhẫn nại để thưởng thức vẻ đẹp của nó. Anh chỉ cáu kỉnh và chửi rủa vì những con đường chật ních người qua lại, những dòng sông ứ đọng và đen ngòm bởi rác thải, những buổi sớm inh ỏi tiếng còi xe và tươi rói tiếng chửi thề bởi sự va chạm, những buổi đêm nồng cay men rượu trong quán xá. Hít một hơi vào nghẹn bứ buồng phổi bởi mùi khói xe và bụi bặm, ngước mắt lên đếm sao chỉ thấy những tòa nhà chọc trời đâm cứng vào mắt.
Sài Gòn trong mắt ai? - ảnh 4
Sài Gòn yêu những người dân nơi đây, không phân biệt gốc gác, quê quán  - Ảnh: Ciao Ho
Nhưng Sài Gòn yêu những người dân nơi đây, không phân biệt gốc gác, quê quán. Sài Gòn chấp nhận quên đi bản thân mình để người đổ về có thể tìm thấy đâu đó hương vị quen thuộc của quê hương mình. Sài Gòn chấp nhận mình nặng mùi thêm chút vì khói bụi và rác thải, chấp nhận chật chội thêm một chút bởi xe cộ và dòng người, chấp nhận mất đi chút vẻ đẹp tươi trong của mình chỉ để đón lấy, cưu mang những người cần lập nghiệp sinh sống.
Sài Gòn không phẫn nộ mà vẫn cứ lặng lẽ giữ lấy vẻ đẹp riêng ở những góc đường người ta ngồi dài đọc báo, uống cà phê mỗi sáng, vẫn nghĩa tình vội vã đỡ lấy người bị té xe mà xoa dầu, phủi đất cho họ, vẫn thân thiện và mến khách với nụ cười trên môi những bà bán hàng nước, ông lái xe ôm giữa trời nắng đổ. Tôi đã đi vòng Chợ Lớn một ngày để tìm thấy vẻ đẹp khuất lấp của thành phố và thấy yêu thêm nơi đây với tiếng cười luôn bật lên như một lẽ thường tình, tự nhiên như hơi thở của cụ già, người bán nước và trẻ nhỏ.
Sài Gòn trong mắt ai? - ảnh 5 
Image result for www. Nhà thờ Đức Bà Sài GònImage result for www. Nhà thờ Đức Bà Sài Gòn   
Hãy yêu Sài Gòn như cô tình nhân vì Sài Gòn đã hy sinh vẻ đẹp mình - Ảnh: Ciao Ho
Sài Gòn đẹp vậy đó, xin đừng trách Sài Gòn khi đã đến đây mưa sinh và lập nghiệp. Cứ cáu bẳn và khinh khỉnh như thế chẳng khác nào người chồng bội bạc chỉ biết làm tình và đợi chờ vợ cung phụng những bữa ăn tươm tất.
Hãy yêu Sài Gòn như cô tình nhân vì Sài Gòn đã hy sinh vẻ đẹp mình, chấp nhận là nồi lẩu thập cẩm để tất cả mọi người có thể tìm thấy được quê hương mình dẫu đang tha hương.
Bùi Thư*
*Bài viết thể hiện văn phong và góc nhìn của tác giả, một người dân TP.HCM.
 Nguồn: http://thanhnien.vn/toi-viet/sai-gon-trong-mat-ai-587395.html

Sài Gòn Trong Mắt Ai - Cáp Anh Tài... Rất hài hước   

https://youtu.be/QqHbVCKPITM




Untitled 0005- Sài Gòn Giả Từ Vũ Khí

Xuất bản 17 thg 10, 2014
TỰ DO & HÒA BÌNH VN. Tự Do- Hòa bình là mục tiêu cao cả; là bản vị tâm hồn yêu nước của người Việt Quốc Gia Việt Nam, trong tinh thần DANH DỰ- TỔ QUỐC- TRÁCH NHIỆM, trao cho chiến sĩ Tự Do QL.VNCH. " MAI ĐÂY HÒA BÌNH " Là niềm mơ ước... khát khao dân tộc của toàn dân, toàn quân cán chinh VNCH, nói riêng. Và chung cho cả nước VN, một khi tàn rồi chinh chiến, cho cuộc: GIÃ TỪ VŨ KHÍ, qua tiếng ca Trường Vũ còn âm vang nuối tiếc thương đau, khi Tự Do & Hòa Bình chưa trọn vẹn...Chiến tranh đã đi qua, nhưng thương đau dân tộc vẫn còn ở lại...!!! Quốc sử VNCS, vừa qua-18/8/2017- phục hồi lại tính chánh danh thể chế QL.VNCH, là thực thể chính trị tại Miền Nam VNCH, có trước biến cố lịch sử 30/4/1975 😎😡🤢😂 VÁN BÀI LẬT NGỬA- VNCH TRỞ LẠI😎😎😎 Chúng tôi là những chiến sĩ Miền Nam VNCH , thấy mấy ông Mỹ phản bội đồng minh VNCH, đem 2 tàu chiến ra tuần tra vòng quanh 2 đảo Subi và Vành Khăn nhân tạo của VN; không làm cho Trung cộng run sợ đâu??!. Vì công ước quốc tế về biển Đông- Unclos 1982, Tầu Công có quyền phủ quyết chiến tranh nếu xẩy ra..nếu có.tranh chấp với Mỹ.. và chỉ bắn súng nước như VNCS mà thôi;.cho đến khi làm chủ 90% biển Đông về tay Tầu công?! Chỉ còn giải pháp " VNCH TRỞ LAI " Là lái bài lật ngửa cuối cùng cho Mỹ và LHQ giải quyết tranh chấp Hoàng Sa & Trường Sa VN, để khai thông " Quốc tế hóa hàng hải biển Đông ".cho kinh tế đối tác TPP. Bắt buộc Trung Cộng và Quân CS Bắc Việt Hà Nội phải rút quân về Vĩ tuyến 17. Và Hoàng + Trường Sa, phải trả lại cho VNCH, theo HĐ hòa bình Paris 1973 vả Genève 54, mà Trung Cộng đã bút ký, và không thể dùng quyền phủ quyết được?!. Đây là nhược điểm của Trung Cộng, mà Mỹ cần phải thi hành HĐ Parrs/73, vì đó là giải pháp toàn vẹn nhất để Mỹ phục hồi lai danh dự và uy tín với đồng minh truyền thống làm ăn, buôn bán... với Hoa Kỳ tại Châu ÁTBD, và để Mỹ còn ở lai- ' không bị Trung cộng ' hất chưng Mỹ ra khỏi khu vực Châu Á/TBD Huỳnh Mai St.8872 Ảnh: Khu trục hạm USS Lessen thâm nhập đảo Subi, Trung Quốc phản ứng bất thường Ảnh hồ sơ của Mai Huỳnh Mai St.8872 Mai Huỳnh Mai St.8872 BIỂN ĐÔNG/TBD- KHÔNG 2 MẶT TRỜI CÙNG MỘT LÚC. Điều này là cần thiết?! trong giai đoạn hiện tại, lẫn tương lai. khi Tổng Thống Mỹ mới được bầu lên!. Dù Dân chủ , hay Cộng hòa đều bải bỏ TPP- Kinh tế đối tác Xuyên TBD, thì Mỹ hết lý do ở lại Biển Đông Á/TBD. Vì vậy phải đưa " VNCH Trở Lại "để thi hành HĐ hòa bình Paris 1973, làm 'con bài lật ngửa '. Để có lý do chánh đáng ở lại...Châu Á/TBD. Hoa Kỳ kéo thêm quốc tế LHQ vào hổ trợ VNCH , trong vai trò thi hành trách nhiệm, danh dự và hòa bình Tự Do Việt Nam . Và cũng không ngoài mục đích quyền lợi nước Mỹ tại Biển Đông Châu Á/TBD- Huỳnh Mai St,8872- Cựu chiến binh QL.VNCH
https://youtu.be/SwCQ9PoxDg4

Vùng kinh tế mới

  Image result for www.  Vùng kinh tế mới csVN Image result for www.  Vùng kinh tế mới csVN
 Kết quả hình ảnh cho www. Người lính già trên xe xích lô- Huỳnh Mai St,8872Kết quả hình ảnh cho www. Người lính già trên xe xích lô- Huỳnh Mai St,8872  
Vào một đêm không trăng, không sao, chính quyền mới – Cộng Sản, tự phong mình là đỉnh cao trí tuệ, họ đã nghĩ ra một quái chiêu – cướp nhà.
Họ đã xuất chiêu. Gia đình tôi đã lãnh đủ, chúng tôi không được chọn lựa ở trong nhà của mình, trong lúc ba tôi đi học cải tạo. Chị em tôi phải xếp bút nghiên theo diện cha con. Gia tài của chúng tôi – nồi niêu xoong chảo và mấy bộ quần áo còn sót lại, sau khi gia đình tôi bị bắt vì vượt biên vào mùa hè năm 1977.

Long Tân là vùng kinh tế cách Sài Gòn khoảng 60 cây số. Khu kinh tế này gồm 5 xã. Mỗi xã có chữ Long, Long Nguyên, Long Chiểu, Long Bình, Long Hòa, Long Tân nằm trong vùng sâu cách đường chính khoảng 5 cây số. Đây là vùng kinh tế gia đình tôi được chọn.
Long đâu chưa thấy, nhưng thấy dòng họ bò – rắn rít, bồ cạp. Lần đầu tiên chị em chúng tôi được sống trong mái nhà tranh, không phải hai quả tim vàng mà đến tám quả tim đỏ. Chúng tôi đã trồng cây trái chung quanh nhà, ngõ hầu cải thiện cuộc sống, nhưng ít được thưởng thức cây nhà lá vườn, vì có nhiều toán đạo tặc tuần hành, ngày cũng như đêm. Điện không có đã đành, nhưng nước cũng không, mỗi ngày có tiếng kẻng là biết giờ đi lấy nước, hoặc giờ đi lao động. Gia đình tôi đến sau vài tháng nên rất bỡ ngỡ. Cũng may hàng xóm rất tử tế.
Xã Long Tân chia làm bốn đội, bên phải gồm có: Đội Một và Đội Ba, bên trái có Đội Hai và Đội Bốn. Gia đình tôi ở bên phải, gồm đầy đủ thành phần trong xã hội, lúc đầu có nhiều giai nhân và tài tử, họ biết ngâm thơ, và đàn hát rất hay, do đó nỗi buồn cũng vơi đi ít nhiều sau những ngày lao động. Nhưng nào ai có giữ những niềm vui hiếm hoi trong những ngày sống kiếp người ở thiên đường xã hội. Chúng tôi phải tìm đường thoát thân hơn là cứu nước.
Không biết chuyện hư thật như thế nào, nhà nhà trồng sả, nếu rắn bị đi lạc, có bụi sả làm bùa hộ mạng, nhiều người giải thích rắn không ưa mùi vị của sả, hơn nữa lá sả bén hơn con dao. Và nhà nào cũng có một chai rượu ngâm với bò cạp cộng thêm rắn rít để làm thuốc khi trái nắng trở trời. Cái thời kỳ chỉ có Xuyên Tâm Liên là thần dược. Bò cạp, giống như người bạn của mình, đôi khi cùng ăn, cùng ngủ, nửa đêm phản bội chích cho một phát để trả thù vì cái tội xâm lấn đất đai của tổ tiên. Hầu như ai cũng bị một lần, hoặc nhiều lần để biết thú thương đau. Tôi bị sốt cả tuần bị nó chơi đểu, gặp trúng bồ cạp lửa.
Có lần em tôi bị rắn cắn nơi cánh tay. Tôi vội cấp cứu sơ đẳng, và dùng rượu của hàng xóm cho để uống, nhưng tay nó to như bắp vế, vì thế tôi phải thuê xe đạp thồ chở nó ra huyện Bến Cát, khoảng cách hơn 10 cây số nhưng phải mất hơn 2 giờ vì đường xá toàn ổ voi. Vào thời đó, xe đò chạy bằng than, đến Sài Gòn ai cũng thành mọi đen. Tôi nói về trường hợp của con em, người nhà vội vàng lấy ống kim hút chất độc nơi bị rắn cắn và cho uống trụ sinh, không biết em tôi may mắn vì uống trụ sinh hay vì rắn không độc, hoặc là rượu rắn?
Khi có dịp về Sài Gòn là vui rồi, vì tôi đã thấy đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ, nhìn ánh đèn điện vào ban đêm, không phải là ngọn đèn dầu le lói chỉ được thấp lên khi ăn cơm trên vùng kinh tế mới, được đi nhà thờ vào ngày Chúa nhật, được nghe đài địch (BBC và VOA) được ăn cơm trắng, có thêm cá và thịt. Tôi biết người quen phải ăn ít hơn, để chúng tôi có hương vị này. Và xin có lời tri ân gia đình ân nhân đã cho chị em tôi những phút giây hạnh phúc, ngọt ngào và ấm áp tình người trong những ngày ba tôi đi cải tạo.
Ở Long Tân có nhiều chuyện lạ, đến bây giờ gần 40 năm, khi nhớ lại như chuyện của hôm qua và hôm nay. Ông bí thư xã tên Nguyễn Bá Ngộ, mà ông này ngộ thiệt, bỏ bà vợ người Bắc lúc đi tập kết, lấy vợ của ông sĩ quan, dù nàng đã có hai con và một ông chồng đang đi cải tạo, sau này họ có thêm một đứa con trai đặt tên của cái xã này. Không biết ông bí thư này, vì lòng thương hại gia đình tôi – một bầy con gái 5 đứa, ốm như như cây tăm, hai thằng em, tuổi vừa lên 10 và 12, hay vì một lý do gì khác…? Vì thế nên tôi ít phải vác cuốc đi lao động tập thể, lại được dạy bình dân cho các ông cán bộ và các em nhỏ vào buổi tối, sau đó được đi học kế hoạch, kế toán, và giáo viên, nhưng chưa bao giờ được làm nhân viên, có lẽ vì cái lý lịch của gia đình. Sau cùng ông bí thư bỏ chức vụ, để tổ chức đi vượt biên, hết ở Sài Gòn, lại đến Bạc Liêu, lần nào có chuyến là tôi được cho đi ké, nhưng chưa bao giờ đặt chân xuống tàu, cũng may là chưa bị bắt.
Ở xã có hai ông Thành rất đặc biệt, ông bị lé – làm chủ tịch, nhưng phải đi học bình dân, còn ông kia bị mù, nhưng lại thông thái theo người ta nói. Bởi vì ông ta cố vấn từ chuyện dựng vợ gã chồng đến việc buôn bán và vượt biên. Đây là thời vàng son của cái nghề bói toán. Ông ta hay dùng đồng xu để bói cho những quẻ cấp bách. Đến bây giờ ngồi gõ những dòng chữ này, tôi không biết bao nhiêu người được đến miền đất tự do? Tôi thường đem những chuyện đất nước ra hỏi, vì ông là thầy bói, ngu gì không hỏi, nếu như mình có dịp. Ví dụ tại sao “Miền Nam có chính nghĩa, nhưng lại mất về tay Cộng Sản”. Ông ta giải thích vì tổ tiên của chúng ta đã cướp đất của người Chiêm Thành nên phải nhận quả báo. Ông thường giải thích về luật nhân quả và cung phúc đức trong khoa tử vi khi bị bí. Nhà ông lúc nào cũng đông khách. Vì cái thới kỳ “cái trụ đèn biết đi cũng đi”.
Cái đói và bịnh hoạn là nỗi sợ hãi cho tất cả mọi người ở vùng kinh tế, người dân trốn về Sài Gòn nếu như họ còn gia đình. Chỉ có những gia đình không còn nơi để về, phải chọn nơi này làm quê hương, nhưng họ phải cố gắng làm việc hơn súc vật, để không ăn bo bo hàng ngày. Tôi nhớ nhất có lần ăn khoai mì với muối ớt, chỉ ước mong một chút mỡ hành để thêm mùi vị, ông hàng xóm phán một câu: “Mỡ hành ăn với mạt cưa cũng ngon, đừng nói ăn với khoai mì.”
Để xã Long Tân khỏi bị xóa tên trên bản đồ hình chữ S, chính quyền không có cách nào khác – làm ngơ cho người dân muốn làm gì thì làm, miễn đừng phá chính quyền là họ mừng rồi, vì thế rừng là nạn nhân đầu tiên, từ cây cao đến cây thấp, bị đốn để làm than củi. Cũng nhờ than củi ở các vùng kinh tế mà dân Sài Gòn không phải lao đao về nhiên liệu.
Có những cái chết ám ảnh tôi suốt đời, bé An Bình, con của ông giáo sư Trọng. Đi làm lao động tập thể, thấy con cóc, ông vội vã chụp nó, mang về nấu cháo cho con gái vừa lên ba tuổi đang bịnh. Vì sơ ý, không biết chức năng của cái mật này. Nên cô bé chết tức thì, vừa ăn xong tô cháo. Cũng may thằng anh có sức, ăn ít hơn nó được cứu kịp thời bởi y tá kiêm bà mụ thời xưa. Ôi! Cái thời kỳ con gì cũng ăn, trừ con bulon.
Cái chết thứ hai – giáo viên tên Dung, vì nghi ngờ ăn cắp tiền, cô giáo bị đem ra đấu tố không thương biết bởi các đồng nghiệp của mình, người yêu cũng không dám biện hộ, cuối cùng phải dùng mạng sống để minh oan. Nói chung có nhiều cái chết thật là oan uổng trên vùng kinh tế mới. Nhưng đây là cái chết của một cô giáo con của Việt Cộng, phải trả giá cho cái cơ chế chỉ có bầy đàn.
Ở vùng kinh tế có những cái chết rất thương tâm, nhưng khi tôi trốn về Nha Trang tìm đường đi vượt biên, có nhiều cái chết cũng đáng ưu tư hơn ở trên rừng rú. Cái chết đầu tiên tôi chứng kiến, một chàng trai không được thi vào đại học, nhảy từ trên lầu hai xuống, bể sọ, tại đường Hoàng văn Thụ, bởi lý lịch con ngụy nguyền. Cái chết thứ hai của ông sư tự thiêu tại chùa Nghĩa Phương, đường Phan Chu Trinh, cách nhà tôi ở khoảng hơn 10 mét. Vào lúc lúc 5 giờ sáng chưa kịp đi tắm biển, tôi đã thấy khói đen từ ngôi chùa tỏa ra, có tiếng xầm xì và công an đã đến kịp thời phong tỏa khu phố, thế là tôi được dịp nghe các bà chợ trời kể chuyện, dĩ nhiên một trời câu chuyện. Tại sao ông thầy sư phải tự thiêu tại Nha Trang? Trong khi ông ở Sài Gòn v.v..v…
Nhớ nhất chị Lạc chợ trời, cái nghề này rất thịnh vào những ngày không còn tiếng súng trên quê hương. Hầu như nhà nào cũng mang những vật dụng rất cần thiết, nhưng phải bán đi để nuôi cái bao tử. Khu phố nhà tôi đang ở là đất lành cho các bà, nếu thấy công an thì chạy vô chùa để trốn hay để đi tu năm phút, hoặc chạy vô đường hẻm Hoàng văn Thụ, Phan Chu Trinh là an toàn, đôi khi bí quá cũng núp trong hiên nhà tôi. Nhưng một ngày tháng năm xui, chị Lạc bị tóm bởi công an, vì nghi ngờ tiêu thụ hàng gian, chị được nhốt trong Cát sô.Vừa bước vào chị đã ngửi mùi tử khí, và la làng, la xóm, nhưng xóm làng ở xa, công an ở gần nhưng tai bị điếc. Đến khi công an mở cửa dẫn đi cung, chị đã bất tỉnh, đồng thời mới phát hiện xác chết. Chị được tại ngoại vô điều kiện.
Trong thời gian ở Nha Trang chờ đi vượt biên, tôi luôn thủ sẳn một lon guygo đường cát trộn với chanh tươi, cộng thêm một ký khoai lang dẻo làm hành trang, nếu có người réo một tiếng là lên đường. Người tổ chức vượt biên thường chọn vào những ngày cận Tết, dễ dàng cho việc đi đứng, nếu lỡ có bị công an hỏi thì nói: “dịp Tết tôi về quê thăm bà con họ hàng, mồ mả ông bà cha mẹ…”, nhất là phải chuẩn bị những cái tên ở nơi mà mình sẽ đến.
Không biết có ai giống tôi không? Lúc ngủ phải mang sợi xích nhẹ nhàng, không giống như dây xích của người tù Papillon. Nửa đêm công an có xét hộ khẩu, người nhà ở dưới kéo sợi dây báo hiệu, tôi phải tỉnh ngủ, chạy xuống lầu nhẹ nhàng như con mèo và vội vã trèo lên balcon để trốn. Có lần công an nghi ngờ ra phía sau bếp để kiểm tra, nhưng tôi đang đứng trên đầu họ. Có lẽ Chúa mẹ che chở, mắt họ bị mù tạm thời nên không thấy tôi.
Mình tính không bằng trời tính. Vì thế tôi đã bị bắt ở Ninh Hòa trên núi Hòn Hèo vào năm con chuột: “Tôi đi vào tù đầu năm Giáp Tý một chín tám tư, khi đi vào tù, tay sách giỏ lát tay ôm mùng mền.Vào trại giam tôi thấy bâng khâng ngỡ ngàng, nước mắt rưng rưng hai hàng…” Nhại bài hát Nỗi Lòng Người Đi của nhạc sĩ Anh Bằng.
Qua những sự kiện xảy ra ở Việt Nam, năm ngoái giàn khoan HD 918 và hội Nhà Báo Độc Lập Việt Nam ra đời, cũng như nhiều hội thành lập mà không cần xin phép chính quyền, năm nay công an đã đập phá và đánh giáo dân ở nhà Đồng Yên, Hà Tỉnh. Tôi tin rằng sẽ có sự chuyển biến về cái cơ chế này trong tương lai gần đây. Nhà triết học người Pháp, Jean-Jacques Rousseau sinh vào thế kỷ 18 có viết trong cuồn Khế Ước Xã Hội: “Le corps politique, aussi bien que le corps de l’homme, commence à mourir dès sa naissance et port en lui-même les causes de sa destruction. Ainsi le tyran peut n’être pas despose, mais le despote est toujour tyran”.Tạm dịch là “Cơ chế chính trị cũng giống như cơ thể con người, nghĩa là có sinh và có tử. Trước khi chết thường có những triệu chứng để báo hiệu ngày tàn sắp đến. Chế độc tài có thể độc quyền, nhưng chế độ độc quyền luôn luôn là kẻ độc tài.” 

Nguồn:http://namviet.net/blog-thoisu/vung-kinh-te-moi/#.V4In3hJPSaQ 

Truyện,NGƯỜI LÍNH GIÀ TRÊN XE XÍCH LÔ

Kết quả hình ảnh cho www. Người lính già trên xe xích lô- Huỳnh Mai St,8872
                     

Tập Truyện:
Huỳnh Mai St.8872
Bh Dạ Lệ Huỳnh            NGƯỜI LÍNH GIÀ TRÊN XE XÍCH LÔ
August 23,2011                                         -&-
3:13 PM
Không biết bắt đầu từ đâu để kể lại chuyện đời của một người lính già trên chiếc xe xích lô trong bối cảnh quê hương tàn rồi chinh chiến..!
Sau biến cố lịch sử 30-4-1975 nhà nước CHXHCNVN khuyến khích và cổ động người dân thành phố đi xây dựng vùng kinh tế mới để cai tạo lương thực cho người dân khi quê hương vừa mới “ Giai phóng...”Cũng như hầu hết các Sĩ Quan,quân,dân,cán,chánh chế độ Sàigon dược lệnh tập trung cải tạo của Quân Quản Sàigon trong thời gian ngắn 10 ngày cho đến 01 tháng,tùy theo cấp bậc trong quân đội mà họ đã tham gia chính quyền Sàigon,hầu có điều kiện và tư tưởng tư duy nhận thức và bắt kịp nhip sống đổi mới,gia nhập Xã Hội Chủ Nghĩa-XHCNVN- sau khi gia nhập quyền công dân xã hội mới này...
  Bác Thọ là người Sĩ Quan đồng ngũ Cải Tạo rất tốt và lao động cũng tốt, nên được chính phủ Cách mạng “Khoan hồng”cho trở về xum hợp gia đình sớm các bạn cùng trại.Vì cải tạo dưới 3 năm, chỉ mới được 2 năm 11 tháng 24 ngày nếu tính tới Nóel và tết tây mới đủ 3 năm để đủ tiêu chuẩn tù cải tạo của Cộng Sản thì Mỹ mới chịu chấp nhận rước đi theo diện tị nạn H.O{Humainright-Object]...
  Như vậy bác Thọ cùng số anh em cải tạo khác ra trại sớm đều bị Mỹ đồng minh bỏ rơi thêm một lần nữa!?.Nhưng bác vẫn không lấy làm buồn và sẵn sàng nhận lấy hậu quả trách nhiệm mà mình đã gây ra với dân với nước mà phía Cách Mạng gọi là kẻ thù tay sai “Mỹ- Ngụy” hay Ngụy Quân ,Ngụy quyền .Sự nhục nhã nầy có ai biết và ai hay!?...
 Vì bổn phận và trách nhiệm của một người công dân Xã Hội mới với sự khuyến khích của chính quyền địa phương thành phố phường khóm...nên bác theo vợ con khăn gói gia đình và giao nhà ở trong trại khu gia binh lại cho chính quyền địa phương cùng vợ con và nồi niêu xoong chảo ra đi xây dựng vùng kinh tế mới để xây dựng lại đời mới theo tiếng gọi quê hương XHCN.
   Sau được chính quyền phường-khóm địa phương giải phóng Quận 10 Tp/HCM kêu lên hợp liên tổ trong khu vực thành một hội đồng nhân dân, như một tòa án để cứu xét phục hồi quyền công dân cho đám “Ngụy Quân,Ngụy quyền”học tập cải tạo mới về.Nơi đây khác với cuộc đấu tố thời cải cách ruộng đất nắm 1954 ngoài Bắc.Họ là cán bộ Cộng sản nằm vùng chính quyền địa phương chủ trì phiên xử trong hôi đồng tòa án nhân dân này bắt an hem cải tạo chúng tôi phải tự thú kê khai những hành động làm tay sai cho đế quốc Mỹ;giết hại đồng bào,o ép biểu tình và chống lại nhân dân chống Mỹ giải phóng dân tộc v.v.Họ là kẻ chiến thắng nhờ sự ủng hộ đồng tình của nhân dân Sài gòn/Miền Nam nằm vùng và nuôi dưỡng bao che cho Việt Cộng theo lời xúi giục của chúng,nên có ngày nhục nhả hôm nay của anh em cải tại chiến sĩ VNCH một đời chiến đấu vì dân ,vì nước,nay bị Việt Cộng sĩ nhục là kẻ phản Quốc trước bà con khu phố mình ở! Thì nổi nhục này nào ai biết chăng trước sự im lặng của đồng bào khu phố mình đang sống.Vì vậy nên phải khăn gói ra đi vùng kinh tế mới để tránh nhục này.Thà chết sướng hơn!Để tỏ lòng căm phẩm và khí tiết của một người quân nhân chiến sĩ VNCH trong buổi hợp khu phố này có anh sĩ quan cải tạo nhà ở sát vách nơi hội trường xét xử cải tạo phục hồi quyền công dân,anh ta ném đá trên mái tole hội trường ầm ầm…làm cắt đứt những lời tự thú không có thật do ép buộc của Việt Công nằm vùng khu phố để được người dân biểu quyết cho phục hồi quyền công dân thì mới đựợc cán bộ VC  địa phương cấp quyền công dân.Tiêng ném đá ầm…ầm! át cả tiếng sĩ nhục.đê hèn này,cam tâm làm nô lệ cộng sản chung cùng người dân bị Cộng Sản đánh lừa vào thiên dàng Xã Nghĩa Cộng sản.Riêng số phận của chiến hữu cải tạo chúng tôi bị các Cờ Đỏ/30 dân phòng lùng xục ví bắt và trở về báo cáo thủ trưởng hội đồng nhân dân là bọn phản động sơ xét xử của nhân dân nên nhảy từ trên cao mái nhà xuống đất Tự Tử chết rồi!...Anh em Cải Tạo chúng tôi có mặt trong hôi trường xét xử chỉ biết xót xa,ngâm ngùi cho một khí tiết anh hùng của người lính VNCH và cảm thấy xấu hổ khi cầm lấy tờ giấy sĩ nhục quyền công dân của kẻ thù cộng Sản cấp cho.Tại sao nhục nhả đến vậy!?Phải chăng vì gia đình vợ con phải nhục nhả.Hay kỳ vọng vào sự phục hồi Tự Do dân tộc mà tổ quốc thiêng liêng vinh dự giao phó trách nhiệm cho chiến sĩ VNCH!.
 Suốt mấy năm trời cật lực lao động cả vợ chồng con cái nơi vùng kinh tế mới, cũng không đem lại  cho mãnh đất  mầu mỡ  xinh tươi hơn lên...Thảo nào người dân vùng nầy bỏ đất ra đi cũng vì nơi nầy đồng khô cỏ cháy,đất mặn phèn chua,đất cày lên sỏi đá,cỏ cây còi cọc không mọc nổi.Rắn rít,bò cạp,muỗi rừng,đỉa -vắt lềnh khênh làm vợ con tôi khóc rắm ra rắm rức than khổ đời!cho vợ con “Lính Ngụy”.nơi.mãnh đất không nuôi nổi cuộc sống con người!?...làm bác Thọ buồn mà không nói ra thân phận người lính chiến bại không bảo vệ được cuộc sống vợ con trong cái xã hội lấy sức người “Cày lên sòi đá thành cơm”…Nơi đây là mãnh đất vun thân-Vùng Kinh Tế Mới- cho những mãnh đời cô thân thất thế từ thành phố ra đi cải tạo lao động theo chính sách của người Cộng Sản”Giải phóng Miền Nam”để tránh ngồi mát ăn bát vàng,hay sự trả thù theo lý tưởng Cộng Sản với Dân-Quân Cán Chính Miền Nam!?
Thơ,

Cánh Đồng Tha Phương! Image result for www. Cánh đồng hoang kinh tế mới ...

Huỳnh Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Huynh

Từ cõi chết trở về trong căm lặng!
Người thân không đón xóm giềng ngẩn ngơ,
Một màu đỏ thắm con tim băng giá,
Lạc lỏng quê hương không chút tình người,
Vinh quang kẻ thắng người tù sỉ nhục!?
Nhìn nhau ứa lệ ngập lòng thương đau,
Cải Tạo-Ngụy Dân…chung đường rẻ lối,
Chuồng nhỏ chuồng to cũng chỉ là chuồng!?
                      ***
Khi xưa tình nghĩa tối đèn tắt lửa!
Ngày nay cháy lửa đèn lòng tối thui,
Gia Binh trại lính…về trong cải tạo!
Cờ đỏ sao vàng che khuất nhà xưa,
Nằm vùng phục kích người đi kinh tế,
Thế chỗ nhà dân Cộng Sản chiếm nhà,
Gồng gánh nhau đi chân rung bụng đói,
Chân trời hoang phế cánh đồng tha phương,
***
Trong trại ngoài tù buồn sao lên mắt!
Đưa tiễn người đi theo diện HO
Bạn tù chiến đấu phục hồi danh dự,
Bỏ lại mình tôi một chút tình khờ!
Trách chi quê hương còn sầu hận quốc,
Cùng nhau ẩm hận suối nguồn núi song
Mai-kia hòa bình quê hương trở lại,
Đồng xanh phủ mộ bạt ngàng lãng quên!
                               ***
Nhìn trăng soi dõi hồn theo lối nhỏ!
Tìm về trận chiến những hố hầm hoang,
Ta biết cỏ cây còn hơn bom dạn,
Dáng đứng ngả nghiêng vết đạn bom cày,
Ta đi tìm lại trăng thề nữa mãnh,
Đường trăng lối nhỏ đủ mãnh trăng soi,
Đồng hoang rực rở trăng vàng lúa chin,
Tha hương rạng rở hẹn một ngày về…!

                                      Huynh Mai
                           {Mùa trăng Kinh tế Mới}
  Còn bác Thọ thì trải thân gánh vác mọi việc thay thế vợ con vì chúng còn nhỏ thiếu học hành nơi rừng sâu nước độc đầy rẩy bom mìn và chất độc da cam do Mỹ khai hoang nơi căn cứ mật khu Việt Cộng nằm vùng.Nay chiến thắng chúng bỏ vùng đất chết này để về thành phô chiếm nhà dân dể ở và đày ải dân thành phố thay thế mạng chúng nơi đồng hoang cỏ cháy này!?...Bà vợ là con nhà giàu tư bản Sàigon,nữ sinh Gia Long trường Áo Tím {có tiếng ngày xưa}nên chân yếu tay mềm không kham nổi công việc đồng áng xó rừng quanh năm vắng bóng người...Còn bác là một quân nhân lính chiến có tinh thần vượt khó và có trách nhiệm tiêu chuẩn sản xuất lương thực có thừa nhưng khổ nổi bác không quen việc hay chuyên môn đồng áng ở nông trường trồng cây lương thực, bác chỉ quen tay cầm súng.Nay súng thay cày thay cuốc thì bác thiếu kinh nghiệm lẩn kỷ thuật trồng trọt làm mất năng xuất lao động sản xuất lương thực theo tiêu chuẩn đề ra của hợp tác xã nông trường.cho xã viên phải đạt yêu cầu.
  Thấy không lợi ích gì cho chính sách cải tạo lương thực do chinh phủ Miền Bắc CS đề ra để cải thiện khẩu phần ăn của người dân ngoài hai món thực phẩm sắn,khoai,cơm độn khi linh tế nhà nước còn khó khăn.Thất bại đó vì hai nguyên do.Một đất xấu không thích hợp cay trồng và con giống...Hai người lao động không chuyên nghiệp không kỹ thuật cánh tác hiệu quả,họ làm với tính cách đối phó để trả nợ "Quỉ thần",vì họ là dân thành phố không quen lao động "ngồi mát ăn bát vàng"chuyên lo buôn bán làm ăn ,thuộc thành phần tiễu thương tư sản mại bàn,đem họ đi lao động sản xuất thay thế nông dân thì sai chức năng tính toán bằng cái đầu óc mưu sinh đem lại phúc lợi cho xã hội mà họ có vai trò trách nhiệm của họ.Thành phần tiểu tư sàn tư nhân,họ lao động bằng trí óc và không ăn bám Xã hội như mọi người Cộng Sản thường quan niệm không đúng,nên dùng chính sách "Vùng kinh tế mới" để "cải tạo lao  động"cho tư bàn  chủ nghĩa Miền Nam,làm sai biệt ý nghĩa tốt đẹp của nhà nước XHCN biết lo cho cái đói, cai no cho dân Miền Nam vừa được giai phóng!???
  Vì không phải chức năng nghề nghiệp nhà nông sản xuất nông sản theo chỉ tiêu nhà nước Cộng sản đề ra trên mỗi đầu người bằng cách tính công chấm điểm nên thất bại hoàn toàn mô hình “ Kinh Tế Mới” của chính quyền giải phóng miền nam.Nên ai muốn ờ lại nông trường kinh tế thì ở .Ai muốn trở về  thành phố thì về…sau khi giao lại đất khu kinh tế mới vừa được thành khoảnh, được dọn dẹp sạch sẻ bomb mìn chiến tranh trở thành khu vườn cây trái và ruộng lúa xum xê chín vàng nhờ công sức khai hoang khẩn đất của người dân thành phố đi cải tạo lao động miệt mài sau bao năn giải nắng dầm mưa…Đất này giờ trở thành khu nông trường kinh tế của nhà nước đê cấp đất cho đồng bào Miền Bắc vào Nam theo chính sách phân phối đất đai và cải cách ruộng đất đồng đều cho dân miền Bắc thiếu đất trồng trọt và cải thiện lương thực{sắn khoai} cho Miền Nam tiêu dung vì thiếu lương thực…Nếu người dân nào muốn bám đất giữ làng-vì tiếc công khai phá đất hoang thì phải di chuyển vào sâu trong hẻm núi ,lại  phải cất nhà,xây lại trường học và lập khu y-tế, mở đường vận chuyển sản phẩm lương thực thêm một lần nữa mà không ai,người dân kinh tế mới mong muốn khi bị nhà nước giải phóng bắt buộc đuổi dân vào vùng sâu và xa hơn.Đây là hình thức cướp đất và tài sản của cãi lương thực của dân Miền Nam một cách thâm độc, tinh vi của bản chất Công Sản khi giải phóng được miền nam.
   Nhà nước Cộng Sản VC/GPMN không cấm đoán người dân kinh tế khi có chính sách đổi mới và mở rộng thị trường làm ăn với nước ngoài được phía Mỹ bải bỏ lệnh cấm vận và bang giao với Việt Nam 1995 làm cuộc sông người dân sung túc và tinh thần thoải mái hơn hết thời ăn khoai sắn độn cơm !...nên người dân liều bỏ khu kinh tế mới trở về thành phố làm ăn buôn bán sinh nhai bằng sức lao động sản xuất, kinh doanh thích hợp với nghề của chàng hơ cày cấy nơi đồng khô cỏ cháy.Vì vậy họ-Người đi kinh tế- quyết định trở về thành phố sinh sống hơn là phải vào sâu thêm ở vùng xa kinh tế,khi bị nhà nước lấy đất đuổi dân.Và đem dân dân Miền Bắc vào lấn chiếm tạo thành vùng đất hứa theo sách lược bành trướng Cộng sản quốc tế HCM...
   Dân kinh tế mới trở về thành phố,giờ đây là là của HCM và mang tên bác.Họ về với hai bàn tay trắng,quần áo tả tơi với bầy trẻ thơ bụng ỏng,lưng eo ố gầy đầy tật bệnh rừng thiêng nước độc:sốt rét rừng và chất độc da cam.Họ về đây để sống trên các vỉa hè,phố chợ bến xe…để tránh gió mưa,mà không còn nơi cư ngụ vì nhà của họ bị cơ quan chính quyền cách mạng chiếm dụng,đuổi đi kinh tế mới dể phân phát lại nhà cửa cho cán bộ miền Bắc vào Nam co6ng tác mang cả vợ con theo có nhà ở để phục vụ nhân dân giải phóng miền Nam.Tất cả nhà của,đất đai của của tiểu tư sản miền nam đều bị chinh quyền cách mạng giải phóng hết về Bắc chỉ còn khoai sắn độn cơm hằng ngày là không thèm giải phóng và nó vẫn cò tự-do dân chủ công khai,bình đẵng hiện diện trong xã hội miền nam và trân trọng trong các bữa ăn hằng ngày đói nghèo của dân miền nam.
   Họ là người kinh tế mới về không có gì để sống!,nên họ chấp nhận kiếp lang thang không nhà, không nghề nghiệp và  cũng không được thừa nhận quyền sống của một công dân của một xã hội chủ nghĩa cộng sản đổi đời họ.Dù cho họ có thật sự là chuyên chính vô sản dúng theo đường lối chính sách của Đãng  và nhà nước cộng sản đề ra chủ nghĩa tam vô quốc tế vô sản:Vô gia cư, vô nghề nghiệp và vô quyền sống vì phân biệt đối xử chế độ.Nay đám người khốn khổ này phải tự tìm kế sinh nhai bằng nhửng nghề mạc kiếp tư bản mà cộng sản tự cho là vô sản cũng không làm,vì họ-cộng sản là chủ nhân ông của miền đất hứa cai trị miền nam,và vì vậy nghề bán vé số,chạy xe ôm kéo xe thồ,làm phu bốc vác bén xe bến tàu là nghề của chàng!-Của người dân miền nam độc chiếm thị trường lao động khổ sai của dân miền cai trị.Người miền nam dù mất quyền tự do sống và chọn nghề nghiệp để sống,nhưng họ không mất tình người trong cuộc sống họ biết nhường cơm xẻ áo cho nhau trng những ngày tang thương đất nước,như nghề xin ăn vỉa hè phố chỉ dành cho các cô nhi tử sĩ,góa phụ chết chồng cuộc chiến miền nam.Hay những người ăn xin đầu đường xó chợ cho các thương phế binh VNCH dã hy sinh một phần thân thê thân thể cho bảo vệ tự-do miền nam chăng may đui mù cụt tay,cụt chân đang lê lết hè phố trên chiếc xe lăn ọt ẹp kêu gọi tình thương của đồng loại bất cứ phe nào cả cuộc chiến vùa qua với tiếng hát câu ca,lời mời mua vé số thảm thương.Dù cho là Cộng Sản HCM có là thiên đường trần gian ngay tại miền nam này cũng không xóa nhòa hình ảnh đau thương dân tộc mình trong cơn oằn-oại rên xiết trong cái áp đặt chủ nghĩa Cộng Sản ngoại lai trên cái Tụ-Do Dân Chủ Miền Nam nói riêng và cho cả dân tộc Bắc Nam nói chung.

 Anh thương phế binh vé số ngồi trên chiếc xe tăng tự chế cho cuộc đời mình sau ngày tàn       chinh chiến!


Hậu thân người lính già trên xe xích- lô


    Bà Mẹ Tử Sĩ gánh gồng bán rau…nuôi sống một mình côi cút không nhà,
  Riêng gia đình bác Thọ,người lính cũ Sàigon tiến thoái lưỡng nan không dám quyết định đừng nào,nên ở hay nên về thành phố...Nếu ở lại nông trường kinh tế thì chôn vùi tương lai hai đứa con không học hành và trở nên thất học.Người ở núi rừng còn muốn ra thành phố sống,tại sao phải chôn chặt cuộc đời hai con mình trên mãnh đất khô cằn khó sống này.Nếu cùng nhau bồng bế trở lại chốn cũ,thì nhà đâu để về,nhà cửa đã giao lại cho nhà nước quản lý hết rồi,và đã được chính quyền địa phương bố trí cấp nhà cho cán bộ hết rồi!...
...Rồi  một ngày sau 3 năm gian khổ đói khát,thiếu cái ăn cái mặc nơi khỉ ho cò gáy vắng bóng người vì nơi đây là vùng oanh kích tư -do của máy bay ném bom Mỹ và là nơi giải chất độc Da Cam dioxin khai hoang diệt cỏ triệt phá cơ sở mật khu nằm của cách mạng,nay thì hoang tàn toàn là vùng lá chết héo vàng màu da cam.Người dân kinh tế mới chúng tôi cày lên toàn là mãnh bom đạn trong xình lầy mà cây cối không bao giờ muốn mộc huống chi sự sống con người.?Nhiều lúc người dân kinh tế mới tự hỏi có phải nhà nước thương dân Không?...mà cứ tiếp tục đưa dân miền Bắc vào đây cùng chúng tôi tiếp tục khai hoang lập ấp làm gì cho bị phơi nhiễm chất độc Da Cam,khổ đời con cháu...
  Bác thọ đã có dịp và có lý do chánh đáng!..để trở lại Sàigon bỏ hẳn vùng kinh tế chết người để thoát nạn Da Cam {Dioxin}.và sau này bác biết minh cũng không thoát được phơi nhiễm Da Cam....Bác về Sàigon,mang cả gia đình đi theo để làm hồ sơ và nộp đơn xuất cảnh tái định cư tại Mỹ theo diện H.O{Humainright Obiject} chương trình tỵ nạn của phía Hoa Kỳ có thỏa thuận với Việt Nam,chỉ giành cho các Sĩ Quan Cai Tạo trên 3 năm hay 10 năm cao hơn...mới đạt chuẩn của phía Mỹ lấy người ra đi tái định cư...Còn bác và một số bạn bè cai tạo dưới 3 năm dù có thiếu một ngày dưới 3 năm vẩn bị từ chối thẳng thừng! không cho tham gia chương trình phong vấn H.O được Mỹ rước đi.Mỹ cho rằng chúng tôi "Ở tù non" còn thiếu tháng,thiếu ngày trong sự dạy dổ,trừng phạt lẫn sự trả thù của người cộng sản vì anh còn thiếu tinh thần chiến cho Tự-Do của Miền Nam nước anh !?...Cứ"Bóng đổ thầy, thầy đổ bống" chính giữa  Sĩ Quan Cải Tạo bị ở lại lãnh đủ trách nhiệm đổ lên đầu "làm mất Tư-Do"và bị người anh em Cộn Sản chiến thắng của mình nguyền rủa là tay sai Mỹ Ngụy đau  đớn,thê thảm vô cùng!?,chết không thể nhắm mắt được!?...Nhưng dù sao cũng còn một số người biết  thông cảm đời lính của nhau và biết cái lẽ thắng thua trong luật nhà binh của mấy anh công an sở Ngoại Vụ xuất cảnh CS Việt Nam thương tình thông cảm cho tình thế kẹt cứng của bác Thọ, nên chỉ bảo và mách nhỏ với bác tìm lối thoát tình thế bỏ rơi của Mỹ giúp bác được ra đi...bằng cách chỉnh lại hô sơ và sửa lại bản gốc giấy ra trại từ 2 năm rưởi thành 6 năm rưởi cho quá tiêu chuẩn đề ra để qua mặt phía Mỹ.Để Mỹ khỏi nghi ngờ gian lận hồ sơ thì phải đem về bản gốc tại trại cai tạo nơi đả cấp cho mình mãnh bằng "Đại học máu Cải Tạo" phải mất 7 cây vàng thì chuyện này mới xong!? làm bác chới với  chết điếng người,lấy đâu ra tiền để mà chạy với chọt..!???
  Nếu có đủ số tiền nầy thì bác Thọ vượt biên từ lâu rồi,theo những chuyến tàu bán chính thức của các chú Ba Tàu Chợ Lớn bỏ tiền ra dút lót công an địa phương thuê mua bến bãi,đi tàu lớn an toàn có công an hộ tống ra khỏi vùng biển quốc tế...có đã ngồi đây năn nỉ kẻ phản bội đồng minh chiến hữu và kẻ thù làn tiền trắng trợn cho cuộc ra đi này không có danh dự  của người lính!.
  Quá thất vọng bác bỏ ra về trong sự nuối tiếc và thương cảm của Công an sở ngoại vụ TP/HCM cho một công dân"mới" vì chuyên chính vô sản không có tiền như bác.Trên đường về trở lại khu phố gia binh không còn nhà,bác đi ngang qua con đường me xưa {Tôn Đức Thắng bây giờ bên cạnh Sở Ngoại vụ và Dinh Độc Lập ngó ra },bác dừng lại và nhặt những quả me già chín rụng mà bác thường hay đùa nghịch,chơi giỡn ngày nào dưới gốc me già lúc thiếu thời còn đi học...nay bác mới biết giá trị và ý nghĩa của trái me già chín rụng giúp cho bác giải khát và đỡ đói lòng như lúc nầy không tiền dính túi mua cơm và khát nước.Chất chua lè của trái me làm bác nhăn mặt như thắm thía cái chua chát cuộc đời bác dang hứng chịu...Cố nuốt vào lòng nhưng sợ chột dạ,bụng đau vì chưa có hạt cơm nào dằn bụng từ lúc sáng đến giờ trước sự chứng kiến lạnh lùng của hàng me già đang thay lá non để loại bỏ những trái me già chín rụng...giữa bầu trời Sàigon đầy mây lảng đãng vô tình trôi qua!?.
Kết quả hình ảnh cho www. Người lính già trên xe xích lô- Huỳnh Mai St,8872

       Con đường me Sài gòn thay lá!.Me già chín rụng ngập đường đi!
...Bác Thọ cố quên đi những gì thân thương của kỹ niệm,nay chính nó cũng muốn lãng quên mình như chính những gốc me già kia...Bác mau chân trở về khu xóm xưa như người chạy trốn một thực tại phủ phàng...Bác nhớ buổi ban sáng,trên chuyến xe đò khuya trở về thành phố,hai đứa con của bác đói bụng lắm nên khi xuống xe tại bến,hai đứa con bác mừng rở vô cùng xen lẩn ngơ ngác và bở ngỡ đáng thương như chú "Máng lên thành" thấy cảnh người tấp nập,buôn bán rộn ràng nơi phố chợ đông người như trong giấc mơ chúng ước được.Đi qua  một hàng bán cơm tấm bì chả trứng chiên,hai đứa dừng lại, thòm thèm muốn ăn mà chả dám xin,sợ ba má la rầy làm xấu hổ trước đám đông .Biết hai con thèm ăn cũng như người vợ yêu quý của bác cũng chả dám kêu chồng cho ăn!...Biết được tâm trạng đói lòng của ba mẹ con nên bác đành bấm bụng rút ruột cái hầu bao,là của tiền chất mót,dành-dụm lâu nay bán bán mấy rẩy bắp ngô, những giồng khoai sắn để lo đi làm hồ sơ xuất cảnh chương trình H.O3.Mong sao được phía mỹ kêu lên phỏng vấn và khám sức khỏe cho ra đi.và thoát được lầm tham khốn khổ của vợ con.
   Kêu chủ quán bốn dỉa cơm tấm chả bì trứng cho cả nhà cùng ăn.Khi bà chủ mang ra,thấy hai đứa con bác đở hai dĩa cơm trong cánh tay bé nhỏ gầy guột run run lên vì đói khát thèm cơm lâu ngày không có ăn...toàn là rau củ luột cùng sắn khoai thế cơm hằng ngày, nên khi gặp cơm tấm chả bì là món khoái khẩu nhất nên chúng rưng rưng nước mắt vì sung sướng....Bác ngồi đó nhìn hai con ăn ngấu nghiến vét sạch đỉa cơm không cần dạy bảo như hằng ngày.Thấy chúng còn thèm ăn,nên bác san-sớt dĩa cơm của bác phân đôi cho hai đứa ăn tiếp,còn vợ bác nhìn bác bẽn lẻn xấu hổ thấy mà thương!.
  Về lại xóm cũ của khu gia binh ngày xưa không còn nhà để ở vì người ta đã chiếm mất rồi...Thấy vậy người hàng xóm cũ, vốn bạn bè tốt bụng kêu cả nhà bác về tá túc vỉa hè còn trống lối đi.Nhờ thế nên bác che được mái bạt bằng nilon ở tạm không muốn trơ lại chốn rừng xưa khu kinh tế mới...Bạn bè lính tráng ngày xưa trong trại gia binh cố sống nếu kéo lại không đi vùng kinh tế thì khỏi mất nhà!?.Nay thấy bác trở về tất cả đều mừng,mõi người giúp một tay dựng lại cái chòi ỉĩa hè góp tiền mua cho bác một chiếc xích lô cà tàng làm phương kế sinh sống.Còn vợ bác được các bà hàng xóm rủ nhau ra bến xe miền tây xa cảng cho thuê cân hàng hóa chở về miền lục tỉnh bán buôn,nên cuộc ống dần dần ổn định và còn nuôi thêm một bà mẹ vợ say-xỉn tối ngày,bà say vì nỗi buồn quá bất đắc chí:gia đình bà bị đánh tư sản sập tiệm mấy cửa hàng ngoài chợ, nên chạy về sống tá túc với con gái và ông rễ đạp xích lô như bác Thọ....
  Nhờ chính sách kinh tế nhà nước XHCNVN càng lúc càng cởi mở hơn với nghị định 34 CP thời Vỏ Văn Kiệt  nới lỏng quyền làm ăn cá thể,biết chấp nhận quyền tư hữu tư nhân cho làm ăn và kinh doanh cá thể không vào tập đoàn hợp tác xã,quốc doanh và theo mô hình kinh tế thị trường,nên người dân làm ăn khấm khá hơn lên và chình quyền nhà nước XHCN cũng cởi mở ,tư tưởng thông thoáng hơn.nên bác Thọ với chiếc xe xích lô cà tàng kiếm sống qua ngày và có dịp đi đó đây tiếp xúc với bạn bè cùng mọi thành phần cuộc sống xã hội có liên quan đến anh em cải tạo và các  gia đình cô nhi tử sĩ,các góa phụ và thương thương phế binh VNCH vẫn còn khó khăn trong cuộc sống không bắt kịp nhịp sống xã hội đang tiến lên XHCN mà họ bị đẩy lùi lại đằng sau của sự lạc hậu nghèo nàn trong kinh tế thị trường mở cửa của Việt Nam.Tôi thấy họ vẫn dậm chân tại chỗ,nghèo vẫn hoàn nghèo dù nhà nước Vn nói họ không còn phân biệt đối xử như xưa,có phải chăng chúng ta mất khả năng phục hồi cái tính năng động thị trường kinh doanh làm ăn vốn có sẳn của Miến Nam mà nhà nước XHCN đa chấp nhận kinh tế thị trường tự-do là đúng với sở trường của chúng ta.Là vì những người cải tao và quân dân cán chính VNCH vẫn là kẻ thù truyền kiếp Cộng Sản nên lý lịch đen tối suốt 3 đời con cháu “Ngụy” không chen chân được vào thị trường quốc doanh nhà nước tổ chức,chỉ dàng cho con em liệt sĩ,cán bộ nằm vùng hay có công với cách mạng.. Không trách được xã hội đổi đời Cộng Sản mà sao vẫn còn những  người ăn mày bu  quanh nhửng đại gia tư bản đỏ để xin xõ việc làm và vòi vỉnh xin tiền thù lao chùi rừa chiếc xe bống lộn đắt tiền của đại gia.Họ là những tiến sĩ học bằng cấp đầy người,họ là giam đốc,tổng giám đốc,viên chức chính quyền có đủ mọi bằng cấp học vị đầy đường như kẹt xe  vào giờ cao điểm...
  Ở Sàigon này người ta dể nhận ra người  quen lắm!...cứ ra đường thấy ai đạp xích lô  bán vé số  ăn mày, ăn xin hỏi thăm đường đi là khỏi bị lạc đường vì họ là người cũ Sàigon ,chớ nên hỏi nhầm các đại gia,tiến sĩ,thạc sỉ hay những trí thức xách cặp chỉm chệ,toàn là cán bộ đổi đời xã nghĩa, tuy học vị họ cao nhưng hiểu biết kinh nghiệm sống thua kẽ ăn mày...vì ở nhà cao chì thấy bầu trời là của riêng họ,nên dể đạp nhầm kẽ ăn mày đang quì lạy,xin xỏ dưới chân mình.
Nhờ có chiếc xe xích lô hướng dẫn đường theo khách gọi mời chuyến đi,nên hang cùng xó xỉn nào bác củng biết tin tức cuộc sống dân tình khu phố bác đi qua!Nhưng khi nhin lại chính bàn thân mình, bác không biết là mình bị nhiễm chất độc Da Cam- dioxin- từ lâu rồi khi uống nước suối rừng trong vùng hành quân có nhiều lá chết Da Cam trôi theo dòng suối ,dù có đun sôi,nấu chín hay khử chất cloruaquin cũng vẫn bị phơi nhiễm Dioxin như thường!?vã lại sau giải phóng phải bị đi công trường lao động xây dựng nhà máy Nguyên Tử tại Đà Lạt do Mỹ bỏ lại  phía Bắc Vn vào tiếp thu lò phản ứng hạt nhân và vì không có chuyên gia kỷ thuật nguyên tử về rò rỉ hạt nhân ,nên cứ đưa bừa cao  công nhân vào xây dựng,thiết kế lại nhà máy nguyên tử Đà Lạt.Và không rành kỹ thuật phản ứng hạt nhân và không có chuyên viên giám giám sát nên bị rò rỉ nguyên từ làm cho một số công nhân nhiễm phóng xạ phải bỏ việc trở về nhà vì ói mửa nhức đầu...Từ đó sức khỏe cua bác yếu dần mà không ai có trách nhiệm xét nghiệm để định bệnh Da Cam hay nhiễm phóng xạ  nguyên tử Đà Lạt .dù có khác lạ sức khõe trong người nhưng không phương tiện  không tiền nên đành phó mặc cho số phận đẩy đưa đến cái chết!...Nay thì nó phát tác bệnh mỗi lúc một trâm trọng hơn,bác biết,bác buồn lắm mà không dám cho vợ con,bạn bè hay!chỉ làm lo lắng thêm mà thôi !?
  Mấy lúc gần đây sức khõe bác yếu dần không cho phép bác đạp xich lô nửa,bác thường hay ghế xe nằm ngủ trưa dưới bóng mát của con đường me sau một cuốc đi xa của khách trong một thân thể uể oải mệt nhoài chán nản bị cơn bệnh hành hạ. những lúc bác không đạp nỗi chiếc xích lô vì nó lớn  và năng hơn bác lúc về già đau yếu bệnh hoạn trổi dậy trong thân xác gầy còm ho hen của bác.Có một lần ông chở khách du lịch người Mỹ đi ngang tổng lãnh sự quán Hoa Kỳ bác cùng hơi kiệt sức không đến dược điểm hẹn đúng giờ của khách Mỹ,bác được người Mỹ to con nặng ký nầy đuổi bác xuông xe và bắt bác leo ngồi tren xe dể cho người mỹ này chở dến diểm hẹn kịp giờ.Bác ngồi trên xe tuy mệt nhưng vẫn thoải mái trong lòng khi thấy người Mỹ giờ đây biết phục vụ lại Việt Nam trong cái lổi lầm phản bội miềm Nam VN để có cái hậu quả đau đớn cho gả phu xe người Việt Nam và thay thế vai trò đạp xích lô đưa người Việt Nam này đến điểm hẹn tương lai mà khách Mỹ muốn đến!? tại Việt Nam.
   Bác Thọ xích lô thấy đây là sự kiện hiếm có xẩy ra cách cư xử rất tình người của người Mỹ phương tây của các nước Tự-Do dân chủ không có phân biệt và có tinh thần bình đăng trong thành phần lao động xã hội .Không như Việt Nam Công sản phân biệt đối xử thành phần xích lô ,vé số, xe ôm, ăn mày là tang dư xã hội Mỹ Ngụy để lại  và không còn chút tình người để lại trong lương tâm của kẻ chiến thắng. Bác Thọ vừa vui lại vừa buồn tủi của hai thái cực cư xử của hai trạng thái kẻ chiến thắng và người phản bội bạn bè…làm cho bác không biết phải giải thích ra sao!? Khi kẻ thù dân tộc chinh là anh em máu ruột có cùng một quê hương tổ quốc và kẻ mình mang ơn trên cùng một chiến tuyến chống cộng lại là kẻ bán đứng Miền Nam của người Mỹ.Trong giây phút suy tư,tinh thần bất định của một thể xác suy kiệt mỗi mòn của bênh tật,bác đạp xe chạy vội đến khu chợ bán rượu cho giới bình dân xích lô, xe ôm hay tụ tập giải buồn băng ly rượu,mua về bằng một chai ba xi đế hỏa hạng bằng tất cả số tiền vừa kiếm được của người Mỹ tốt bụng vừa đạp xe chở người vừa trả tiền cho người được chở là bác Thọ.Bác muốn uống rượu một mình nơi con đừng me xưa ấy cho một thời kỹ niệm sài gòn trước chiến tranh.Bác uống rượu một mình với những  trái me già chín rụng  theo từng cơn gió thoảng qua của buổi chiều mưa sắp đến dưới cội me già đang thay lá.
Thơ,
                   CHIẾN SĨ SAY!  Image result for www. Chó uống biaImage result for www. Chó uống bia
                                Huỳnh-Mai.St.8872
                                   Bh.Dạ lệ Huỳnh
Ảo thực đôi bờ ranh giới chiến tranh,
Dân tình nước Việt kiếp sống mong manh,
Chiến sĩ vì đời Tự-Do chiến đấu,
Sống chết tình vờ ảo-ảnh cơn say,
                      xox
Chiến sĩ, say mới là chiến đấu thực
Trọn tình non nước vẹn nghĩa Tự-Do
Vì say đâu biết đời là phản bội
Sau lưng chiến sĩ thương đau ngút ngàn
                        xox
Qua cơn say thấy đời là cõi thực
Có Tự-Do mới thấy được mình say
Mất Tự-Do rồi vì ai...chiến đấu…!?
Quê hương còn trong giấc ngủ nồng say
                         xox
Rượu nầy ta uống dưới cờ lâm chiến
Cho thật say; không gớm máu cộng thù
Máu loang đỏ thấy lòng mình cũng chết
Tái tê lòng dân Việt tỉnh mà chi
                         xox
Say men chiến đấu xây đời hạnh phúc
Xác thân nầy xây đắp ngày Tự-Do
Có ai thương tiếc phận đời chiến Sĩ
Cuộc chiến tàn rồi ảo ảnh cơn say
                           xox
Sau cơn say Tháng –Tư hồn thức tỉnh
Giữa trời Tự-Do máu đổ đầm đìa
Ta thấy sợ cho lòng người phản bội
Trở ngược cờ cho máu thắm Tự-Do
                            xox
Chiến sĩ, say trong tay cây súng gảy…
Bẻ súng cong nồng khóc ngất tỉnh say,
Tỉnh thấy chiến bào tả tơi rào thép
Say khói nhìn bội phản cho lòng đau
                        xox
Cơn say chợt tỉnh trong tù cải tạo
Men Tự-Do đâu thắm thế gian tình
Thiên đàng Xã Nghĩa một trời mộng tưởng
Bỏ mặc tù đày ảo ảnh cơn say,
                      xox
Giờ, chiến sĩ say là trong dĩ vãng!
Tìm lại mình nỗi nhớ chiến trương xưa,
Mượn rượu khỏa khuây Đời bất đắc chí,
Kinh kha bại tướng vở mộng không thành,
                          Xox
Chiều Saigon khói bay mùi thịt nướng,
Phồn vinh giả tạo…lủ trẻ ăn-chơi,
Quên đất nước cha ông là chiến sĩ,
Một thời chết dở lủ chó nướng thui…
                      Xox
Hãy chén nó đi vong nô phản quốc,
Chó săn, chó cộng chủ nó xâm-lăng,
Canh tù phát hiện tù nhân trốn trại
Rượt đuổi thuyền nhân tớitận biển khơi,
                        Xox
Rượu cạn mềm môi tinh thần chiến sĩ,
Phơi xác trên lò xác chó cộng nô,
Nghe mùi chó nướng.bomb cày xác giặc,
Cũng vì mồi chó.rượu vào càng say;
                        Xox
Có say mới biết đời là lẽ thật,
Địa ngục, thiên đàng Phật Chúa chia ngôi
Tư-Do là của con người định đoạt,
Khôn nhờ dạy chịu ta thời cứ say,
                        Xox
Giận thời nói vậy lòng thêm tan nát,
Vở mãnh trăng thề non nước mây che,
Hồn non nước réo gọi người chiến sĩ
Tỉnh say; đi nào chiến sĩ Tư-Do,
                        Xox
Ảo ảnh say; xác thù thay xác chó,
Nước mất ‘quê hương ‘ta nhậu thật say,
Ta thấy sợ cho lòng ngươi phản bội,
Trở ngược cờ cho máu thắm Tự-Do,
                             Huỳnh-Mai
                          [Ba lăm năm sau]
Bác chợt giật mình tỉnh thức vì một trái me rơi chín rụng trúng cái nón che khuất mặt trời ngủ trưa của bác chung quanh bác là dám nhò học trò lấy đá ném me chúng la hét ồn ào thấy vui ghê! chúng ném đá hoài mà me không rụng thấy vậy nóng lòng bác gượng ngồi dậy bước xuống xe theo lũ nhò thi trổ trồ tài ném me bác là tay bác thiện xạ bắn mẹ của thưởbé học trò trốn học hái me leo nhà Tây hái trộm mận xoài  bị chó Tây rượt chạy về nhà, bị mẹ đánh đòn bắt ăn phải hết một  thúng me chua mua ở chợ cho bỏ tội trốn học đi bắn me!.Bi đau bụng ỉa chảy hai ba ngày nên thấy me là phát sợ!?.sao bây giờ bác lại hái me cùng lủ trẻ học trò trong một thân thể già yếu bệnh hoạn suy tàn kiệt lực.Phải chăng là triệu chứng hiện ảnh ra đi của một người sắp chết mà nguyện ước chưa hoàn thành khi danh dự trách nhiệm tổ quốc bị tước đoạt trắng trợn không thương tiếc.Sự hồi sinh sống lại vui chơi với lủ trẻ học trò chỉ là ào ảnh hiện về!? của thời niên thiếu là phần thưởng cuối cùng của Thượng Đế ban cho loài người và cho bác Thọ không thỏa nguyện ước mơ cho dân,cho nước.Sau phúc vui chơi với trẻ nhỏ để sống lại thời dĩ vãng xa xưa cho thỏa lòng,bác cảm thấy hơi mệt mỏi buồn ngủ nên bác leo lên chiếc xe xích lô thân yêu kiếm sống hằng ngày của bác và ngủ một giấc dài vô tận đến nghìn thu...mặc cho mây trời vẫn bay và lá me vàng lã tả rơi trên thân xác bác như những giọt nước mắt tiễn đưa sau chiếc xe tang xích lô chở xác bác mà không có người  đưa  tiễn khóc cho thân phận chiến tranh của bác!!!-Một người lính già trên chiếc xe xích lô là cổ quan tài còn xót lại của quê hương đổ vở Việt Nam!!!
 Thơ,                                                                                                Huỳnh-Mai St.8872
 Quê Hương Tàn Chinh Chiến…                        {Một người lính già đã ra đi }                                                                                                          HuỳnhMai.St.8872                                                                                                                                  Bh.Dạ Lệ Huỳnh

Ngồi ngắm mây qua khung trời Cải-Tạo,
Lắng tiếng bomb rền…vọng tiếng rừng sâu,
Mắt lệ hỏa châu hết buồn chinh chiến,
Pháo hoa chiến thắng nhỏ lệ trong tù,
Một đời chinh chiến trọn giành tổ quốc,
Một thưở hòa bình cho đất nước tôi,
Mà sao cay đắng dành riêng Cải Tạo,
Góc tối tù đày phần thưởng chiến tranh,
Thương đau chấp nhận vì anh chiến sĩ,
Ngục tù cải tạo…quê hương hòa bình,
                          -0- 
Quê hương một dảy nước non dân tộc,
Một thoáng hòa bình…phải giá đắng cay,
Đời là hạnh phúc “Thiên-đàng Cộng-Sản”
Sống đời nô cộng chịu kiếp sắn khoai,
Bắp ngô độn bửa người thành trâu ngựa,
Hòa bình êm-ả trên đồng cỏ xanh,
Đó là hạnh phúc cho người phản chiến,
Con vật tế thần chủ nghĩa cộng nô,
 Đành lở rồi quê hương tàn chinh chiến,
Hòa bình không thấy…thấy toàn thương đau!?
                               -0- 
Hởi người chiến sĩ đừng buồn cải tạo,
Quê hương mình vận nước…hãy chưa thôi,
“Hòa bình phản chiến”ý người dân muốn,
Anh phải ngồi tù…phản chiến theo dân,
“Hòa bình gảy súng” thôi đành chấp nhận,
Danh dự trách nhiệm…đâu bằng hiếu dân,
Chiến đấu hy sinh cũng vì tổ quốc,
Cải tạo tù đày chết cũng vì dân,
Dù chiến bại chí hùng anh bất khuất,
Không hổ thẹn lòng chết cũng vì dân,
                         -0-
Lâu lắm rồi vận nước chưa đổi thay,
Ba lăm năm chiến thắng giấc ngủ dài,
Thở ngắn than dài mình ta thức trọn,
Canh xác Tự-Do cạnh xác người say,
Người dân chưa tỉnh…Tự-Do còn chết
Đấu tranh đơn độc…hiểm nguy riêng mình,
Chiến hữu Tự-Do tìm đường xứ ngoại,
Bỏ lại mình ta chôn xác Tự-Do,
Không kèn không trống… không ai đưa tiễn,
Tù trong, tù ngoài mộ chí Tự-Do,
                          -0-
Ta biết tủi hờn…hồn thiêng sông nùi,
Sống chặt đời thà nát với cỏ cây,
Thấy được mình.làm phân cho hoa lá,
Tô điểm thêm đời…thiếu vắng Tự-Do,
Mất Tự-Do rồi…đời đâu nghĩa sống,
Mồ hoang chiến sĩ…sung gảy vẫn còn,
Lưu dấu một thời hòa bình chiến đấu,
Để lại lòng người….một chút nhớ thương,
Sống chi một kiếp…đời người nô cộng!?
Quê hương tàn chinh chiến…mất Tự-Do,
                                        Huỳnh-Mai
                                   {Tàn chinh chiến} 
   
                                                             
http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2016/07/vung-kinh-te-moi-lao-cai-cong-no.html



Mai Huỳnh Mai St.8872 qua Google+

10 tháng trước  -  Được chia sẻ công khai
 
 

Thơ,
Dưới Cội Mai Già,
Huỳnh Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Hùynh

Dưới cội Mai già một đời mưa nắng...!
Bên thềm xưa cũ,một lão Mai già,
Cuối đông rét lạnh một thời thử thách,
Đơm nụ tầm xuân,hoa nở cho đời,
*
Đông tàn sương lạnh ủ mình khe lá!
khép cánh hoa đời... vạn gió phong sương!
Trời đất giao hòa,bình minh ló dạng,
Một thưở bẻ bàng,hương ngát loài hoa!
*
Bình minh phảng phất cánh Mai nở vội,
Chưa kịp trao mình... hé lộ mùi hương!
Hoa Mai trương cánh trong sương đẫm ướt,
Sắc vàng rực rở báo mùa xuân sang!
*
Xuân đến muôn nơi,hoa vàng ngập lối!
Hòa trong tiếng pháo,rộn ràng trẻ thơ,
Hoa Mai trong nắng,vàng thêm sắc thắm!
Đem lại nụ đời... sức sống bình minh!
*
Xuân nắng lên cao chói chang rực nở!
Ươm nắng cho đời nồng thắm thương nhau,
Dưới cội Mai già vang lên chúc tụng...!
Rượu nồng pháo nổ,đối liễng tung câu,
*
Chiều xuân lãng đãng bóng xế chiều tà!
Xuyên cành hoa nắng nở hoa chen hoa...!
Gió lá đưa cành... vàng Mai Vở rụng!
Rơi trong gió...có nắng vàng tiển đưa...!
*
Nhẹ bước sân thềm,lối đi trải thảm...!
Từng cơn gió cuộn xao động cánh vàng!
Xô vào tường đá,cánh hoa tan tác...!
Kết thành một khối... ngủ yên chân tường!
*
Gió hiu buồn...rơi rụng cánh hoa sau...!
Thời hoa gió loạn còn say giấc ngủ!
Rơi trên rượu thịt,dưa hành bánh tết..!
Phủ xác hoa tàn,đỏ máu con tim!!!
,
Tất cả say sưa vùi trong chúc tụng...!
Mặc cho tiệc tùng,hoang phế cội Mai,
Thức tỉnh mình tôi, chân tường bó gối!
Ngẩn mặt nhìn trời... rơi rụng cánh Mai!
*
Mai chỉ đẹp khi ngắm Mai rơi rụng...!
Hoàng hôn lộng gió... hoa cánh bay bay!!!
Vàng lên hoa nắng,tất lòng thương tiếc!
Xác cánh hoa vàng... vương vấn hồn xuân,
*
Đẹp nhất đời Mai...cho đời hương sắc...!
Buồn nhất đời Mai...loạn gió chiều xuân!
Dù Mai có chết,mùa xuân cũng chết...!
Hãnh diện cho đời...dưới cội Mai già!!!
Huỳnh-Mai
{ Mùa xuân thương nhớ}

Lời của của một lão Mai chiến hữu,
Gốc Mai nhà tôi,trồng trước hiên nhà, thuộc loại lão tướng; cũng là loại mai rừng đã từng chiến đấu trong trận mac chiến trường Pu-Rang-Buông Mê Thuộc, đã bị trốc gốc phơi thây trong bom đạn cày xé trong cánh rừng mai.Tôi lượm đen về Tuy Hòa- Phú yên chăm sóc tưới trồng phân bón tại nhà chiến hữu bạn thân.
Và đến lượt- phiên tôi bị thương tại mặt trận, hành quân Lam Sơn 719- Ngả 3 biên giới Nam Hạ Lào...Tôi được chyển viện về Tổng Y Viện Cộng Hòa. Và bằng mọi cách, hay bất cứ giá nào cũng phải mang cây mai về Sài Gòn cho mẹ tôi, và trồng trước sân nhà cho mẹ tôi đở nhớ, mỗi khi hay tin tôi đi hành quân xa nhà, vì nó trùng tên với tôi là Mai.
Mẹ tôi rất thương tôi. Trong thần giao cách cãm, mẹ linh cãm có ghuyện gì nguy hiễm cho con của mẹ khi thấy bức ảnh lính của tôi treo trên tường rớt xuống vở tan, khi mẹ hàng ngày đốt nhang cầu nguyện Trời Phật, ơn trên; cho con được yên lành nơi chốn phương xa, và an toàn trong các cuộc hành quân đầy nguy hiễm.Và cũng cùng ngày xảy ra tôi bị thương, khi tái chiếm lại ngọn đồi căn cứ hỏa lục 6,tại Đak Tô- Komtum,,khi quân Mỹ rút quân, và bàn giao căn cứ Hỏa Lực 6 cho cộng quân Bắc Việt. Là một hành động phản bội QL.VNCH của đồng minh Hoa Kỳ.
Từ khi có cây mai trước sân nhà, mẹ tôi cũng thấy đở buồn khi tôi xa nhà. Hình như bà biết trách nhiệm tôi phải làm khi đất nước lâm nguy. càng nhớ thương con, bà càng chăm sóc mau lớn, như nuôi tôi khôn lớn làm ngưởi...Nhất là những tháng ngày tôi đi tập trung cải tạo trong nhà tù Cộng Sản, bà khóc hết nước mắt, mà lòng bà cãm thấy hảnh diệm cho con bà, vì dân .vì nước. Nếu có chết đi cũng là xứng đáng cho tổ quốc Tự Do...!!! Vì bên bà còn có Cội cây Mai Già do tôi để lại, an ủi tuổi già mai hậu cho bà!!!
Loài mai rừng sống rất khỏe và rất mạnh trong môi trườn khắc nghiệt của khí hậu thổ nhưỡng, cùng hoàn cảnh khói lửa chiến tranh. Dù bị bật tung gốc vì bom dạn cày xé, nhưng nó không đứt rể chuột là nó vẫn sống vào mùa mưa dầm, có sấm sét làm nứt rể mai, nên dể đâm chồi, nảy lá hồi sanh sức sống bị cạn kiệt. Hình như mai rừng có học những những khóa huấn luyện quân sự "Mưu sinh thoát hiễm" hay "Rừng núi sình lầy" của các lính trận, nhà binh-QL.VNCH.
Mai rừng, sức sống rất mãnh liệt, nhưng đời hoa sớm nở tối tàn.Đúng ra sớm nở trưa tàn, so với loài mai nhà, 3 ngày vẫn còn tươi thắm, vì đời của nó sống vội và chết vội theo người linh trận sau cuồng phong một trân chiến; mất còn cũng tả tơi hoa lá cành...
Gốc mai rừng nhà tôi thật chiến đấu... năn nào cũng đứng nhất khu gia binh xóm nhà tôi. Mai năm cánh nhỏ vàng rực, nặng trỉu cành, xum xuê cả một gốc sân rộng nhà tôi trong ngày mồng một tết hằng năm, bất kể thất mùa hay được mùa hoa, vẫn cứ nở rộ như người lính hiên ngang ngoài trận mạc. Dù chiến thắng, hay chiến bại, phải đem hết phận đời cống hiến cho người thưởng thức, ngắm nhìn Mai rừng nở rộ giữa thành đô...
Mọi người đứng lặng hàng giờ, không những để xem phong cách mai rừng rộ nở, mà còn xem cốt cách tinh thần khi Mai tàn mà không héo úa như bao loài hoa khác. một cái chết đẹp như mơ của loài hoa rừng chiến đấu- Sớm nở trưa tàn cho đời không ơn nghĩa!
Sáng sớm, 5 giờ còn ngậm giọt sương khuya là đã nở nụ rồi! E- ấp chút nắng bình minh là nở rộ, tỏa mùi hương thoang thoãng của núi rừng đâu đây... về thành phố, một cảm nhẹ nhàng của gió núi mây ngàng bay!
Khi đến 1 giờ trưa, hoa vẫn còn khoe sắc trong cái chết không hay biết gì!? như người lính còn xung trận, đến khi cơn gió chiều xuân ập đến , hoa cách Mai rừng vội vã buông cành, lả tã, vàng rực rở trong nắng chiều xuân. Rơi trên bánh tết rượu mừng xuân tới; rơi trên thềm nhà trải thảm cho người đi.
Mỗi cơn gió chiều xuân thỏang qua, mang theo hàng hàng; lớp lớp cánh mai tàn rơi rụng, cuốn theo chiều gió, xô dạc cuối chân tường, rồi nằm im trảỉ xác hoa tàn, nhìn cành trơ trụi lá hoa. Mà nghĩ cho phận đời người lính chiến trong lẽ thắng- thua, phải trải xác thân mình cho dời dẫm đạp tiến lên Thiên Đàng CNXH/CSVN!?
Thật sự, tôi không phải là tao nhân mặc khách biết thưởng thức thú chơi hoa. Vì tôi là một lính trân, đã từng chiến đấu bên cạnh rừng mai, nên coi mai rừng là chiến hữu của loài hoa thường nở trên đầu súng mỗi khi đêm trăng kích giặc,nên mai tàn là cái chết lẽ sống đời tôi...Cái đep nhất của đời mai, là cái trang trọng khi rụng cánh chết trong nắng xuân chiều, mà sắc vàng rực rở không phai tàn, héo úa, dù tả tơi trong gió, như niềm kêu hãnh của người lính chiến VNCH.
Xem thêm
http://maidayhoabnh.blogspot.com/2012/10/duoi-coi-mai-gia.html


Mai Huỳnh Mai St.8872 qua Google+

3 năm trước  -  Được chia sẻ công khai
Thơ - SàiGòn Me Thay Lá..!!!
  Thơ, Sài-Gòn Me Thay Lá..!!!                                    Huỳnh- Mai St.8872                                     Bh.Dạ lệ Huỳnh Dấu xưa kỷ niệm đường me thay lá, Gót nhỏ xinh xinh áo...

Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015


Thơ - SàiGòn Me Thay Lá..!!!

 


Thơ,
Sài-Gòn Me Thay Lá..!!!
                                   Huỳnh- Mai St.8872
                                    Bh.Dạ lệ Huỳnh

Dấu xưa kỷ niệm đường me thay lá,
Gót nhỏ xinh xinh áo tím học trò,
Thướt tha tà áo chiều trời gió lộng,
Em đi trong gió theo tóc mây bay,
Ngược dòng gió cuộn hình hài trinh nữ,
Me già đổ lá mơn áo dính thân,
Sao em đứng đó nhìn anh mắc cở,
Ngại ngùng gì trốn học hẹn hò anh,
Nếu em không đến anh về mét má,
Con gái lớn rồi phải biết yêu đương!
***
Me thay lá rồi em không bở ngở!
Can đãm lòng...mình em nói tiếng yêu!
Khi em biết yêu, tình anh cất cánh,
Quá muộn màng cánh bướm phải phong ba,
Anh đi biền biệt phương trời xa vắng,
Bỏ mặc nơi nầy lá đổ me rơi...!
Em vẫn đợi chờ tình anh trở lại,
Trong ngôi nhà hồng, ngói đỏ village,
Cạnh đường me một màu xanh non lá,
Hết rồi một thưỡ đầy trời me bay…!
***
Ai đứng đó như người yêu xa vắng!?
Duới chân cột đèn vàng vọt ánh vàng soi,
Bóng anh tiều tụy trong cơn mưa gió,
Bên cạnh xích lô có phải là nhà...!?
Tàng me thay lá không che em nổi...!
Ngói đỏ nhà tường em tránh gió sương,
Đường me lối cũ Ôi...đầy lô -cốt,
Me non thay lá em lạc lối về!
Sài-gòn me thay lá,lá thay me!?
Tha thứ không anh lá đổ ngập lòng!!!
Huỳnh Mai
{Sài gòn me thay lá!}
Binh thơ
Viết thay cho lời bình bài truyện ngắn"Người Lính Già Trên Xe Xích Lô".Bác lính già âm thầm ra đi mọt cách lặng lẽ bỏ lại cho đời bao nỗi ngổn ngang còn ray rứt trong lòng trước sự diển biến cuộc đời không mấy ai hài lòng với cuộc sống.
Một xich lô một cái chết và cũng là chiếc xe tang, theo sau không người đưa tiển,chỉ có lá me già nhỏ lệ khóc thương ngườ linh già tự giải thoát trách nhiệm với chính mình mà mọii người không ai muốn như thế !...
Củng con đường me ấy!...bây giờ nổi lên những tụ điểm ăn chơi hẹn hò,lễ cứới rình rang ,thắp đèn kết hoa,nhạc nhúng ca hát suốt thâu đêm của các câu lạc bộ Karaok đèn mờ xanh đỏ trá hình ăn chơi ,bỏ lại tiếng thét thảm thương của lời ca mời vé số của các thương phế binh và cô nhi góa phụ còn chút tàn hơi vứa oằn mình sau cuộc chiến...
Những ngôi nhà ngói đỏ vôi hồng là dấu ghi qua rồi mợt thời ăn độn sắn khoai của những thiếu phụ cô đơn sau một thời chinh chiến đã trở thành những mệnh phụ phu nhân trong những ngôi nhà tường cao ngói đỏ,có những chiếc xe nhà bống lộn đậu dưới gốc me già,đã một thời hẹn hò với người tình lính cũ năm xưa.Con cái của họ bây giờ đổ đạt thành tài nhờ công bố !...Họ hát xướng ăn chơi cho bỏ công lao nuôi nấng cực khổ ngày xưa của mẹ già biết xoay sơ nuôi khôn lớn bây giờ!?...
Thỉnh thoãng các phu nhân đi lễ chùa cầu siêu tịnh độ giải oan siêu thoát cho người chồng lính cũ năm xưa :"Bén chút hương lòng...người thương tôi mất !
Tỏa khói nhang mờ...cho mắt cay cay...!
Anh ơi...đời là thế em đâu muốn!!!
Thôi anh yên nghỉ cho em lấy chồng…!"
dalehuynh8872
Bên ngoài chùa có kẽ ăn xin trên đôi nạng gổ từng nhịp bước đi theo câu kinh tiếng mõ...hòa lời ca trầm buồn muôn thườ quê hương của người thương binh bán vé số bán cả đờii mình cho số phận lãng quên...trong chiến bại."Có phải anh về theo hương khói!Tha thứ cho em...đã lỗi hẹn rồi !!! Biết cho em chỉ chiến thắng sang giàu, nhưng em vẫn là kẽ chiến bại của lòng anh thương tất cả mọi cho quê hương đất nước được bình an!...
Ngoài cổng chùa lá me cứ rơi!theo tiếng kinh cầu,hòa trong điệu buồn lời ca vé số...Bên kia đường me vọng lại tiếng hát Karaok của đám trẻ bây giờ theo nhịp sống mới mà quên đi những gì đi trức họ và đang trải mình theo lời ca vé số,tìm lại cho mình một chút hương xưa.!!!
Cứ mỗi lần trời mưa chợt đến! đâu đây lá me Sàigon vung-vẩy khắp lối đi...là mỗi lần miền đau chợt đến.Kỹ niệm Sàigon một đời trong tôi không nhạt nhòa thương nhớ người xưa.Càng nhớ thương càng gò mình trên chiếc xích lô chở miền đau thương nầy vê nghĩa trang buồn trong thăm thẵm của hồn tôi.Nơi đó có những cội me già thay lá,có những người đã nằm xuống vĩnh viễn ra đi cho quê hương bất diệt!và cho một tình yêu muôn thỡ không phai nhòa...!!!

Huỳnh-Mai St.8872
{Me đường thay lá!}
https://youtu.be/RKlilu5G6pw

                      Nhịp sống SG_Con đường có lá me bay
         https://video.search.yahoo.com/.../play;_ylt=A2KIo...
  https://youtu.be/C4gAP5aEpxs  
 https://youtu.be/QrdFnvKYj9Y 
 https://youtu.be/5qMmJ7Iyxns 
 https://youtu.be/CEjLk3UOJU4 
 https://youtu.be/X3YHpT5t2Bs 
  https://youtu.be/ccroDKL7aQs 
 https://youtu.be/764jUpJbpNU                 
 

Nguồn:
http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2016/07/sai-gon-me-thay-la.htm

XEM THÊM:
SÀI GÒN- KẺ LƯU DÀY
http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2016/07/oi-sai-gon-xua-ke-luu-ay-sai-gon-mot.html

Nguồn: http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2015/02/tho-saigon-me-thay-la.html
Thơ,

CHIẾN SĨ SAY...!!

Huỳnh-Mai.st.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh

Ảo thực đôi bờ ranh giới chiến tranh,
Dân tình nước Việt kiếp sống mong manh,
Chiến sĩ vì đời Tự-Do…chiến đấu…
Sống chết tình vờ…ảo ảnh cơn say?
xox
Chiến sĩ có say… chiến đấu mới thực?!
Trọn tình non nước…vẹn nghĩa Tự-Do,
Vì say đâu biết…đời là phản bội?
Sau lưng Chiến Sĩ…đau thương ngút ngàn,
Xox
Qua cơn say thấy đời là cõi thực,
Có Tự-Do mới biết được mình say,
Mất Tự-Do rồi…vì ai mà chiến đấu,
Quê hương còn trong giấc ngủ…mê say?1
Xox
Rượu nầy ta uống dưới cờ lâm chiến!
Cho thật say…không gớm máu quân thù,
Máu loang đổ thấy lòng mình … cũng chết,
Tái tê lòng dân Việt…tỉnh mà chi,
Xox
Say men chiến đấu xây dời hạnh phúc
Máu thân nầy xây đắp đời Tự-Do,
Có ai thương tiếc phận đời chiến sĩ,
Cuộc chiến tàn rồi…ảo ảnh cơn say?
Xox
Sau cơn say Tháng Tư…hồn thức tỉnh,
Giữa trời Tự-Do máu đổ đầm đìa…
Ta thấy sợ cho lòng người phản bội?
Trở ngược cờ…cho máu thắm Tự-Do,
Xox
Chiến sĩ say trong Tay cây sung gảy,
Bẻ súng cong nồng…khóc ngất tỉnh say,
Tỉnh thấy chiến bào…tả tơi rào kẽm,
Say khỏi nhìn bội phản, cho lòng đau?
Xox
Cơn say chợt tỉnh trong tù cải tạo,
Men Tự-Do đâu thắm …thế gian tình,
Thiên đàng Xã Nghĩa một thời mộng tưởng,
Bỏ mặc nhà tù…ảo ảnh cơn say,
Xox
Giờ, chiến sĩ say là trong dĩ-vãng,
Tìm lại mình nỗi nhớ chiến trường xưa!
Mượn rượu khỏa khuây…đời bất đắc chí,
Kinh Kha bại tướng vở mộng không thành,
Xox
Có say mới biết đời là lẽ thật!
Địa ngục…thiên đàng Phật Chúa phân ngôi,
Tự-Do …Cộng Sản con người định đoạt,
Khôn nhờ dại chịu say thời cứ say?
Xox
Giận thời nói vậy…lòng thêm tan nát,
Vở mãnh trăng thề…non nước mây che,
Nước non rèo gọi…hồn người lính chiến!
Say tỉnh đi nào…chiến sĩ Tự-Do,
Xox
Chiều Sai gon khói cay mùi thịt nướng,
Phồn vinh giả tạo…lủ trẻ ăn-chơi,
Quên đi đất nước…cha ông là chiến sĩ!
Một thời chết dở…lủ chó nướng thui,
Xox
Hãy chén nó đi…vong nô tổ quốc,
Chó săn cho Cộng…chủ Tàu xâm-lăng,
Canh chừng phát hiện…người tù trốn trại,
Rượt đuổi thuyền nhân…ra tận biển khơi!
Xox
Rượu cạn mền môi…tinh thần chiến sĩ,
Phơi xác trên lò…xác chó cộng nô,
Nghe mùi thịt nướng…bomb cày xác giặc,
Củng vì mồi chó rượu vào…thêm say???
Xox
Ảo ảnh say…xác thù thay xác chó?
“Nước mắt quê hương”…ta uống thật say!
Cơn say nào cũng chìm…vào áo ảnh?!
Thực tại chinh mình…một chiến sĩ say,

Huỳnh-Mai
[Mùi chó nướng thui]

Mai, bình thơ
Thành cụt cứ tưởng mẹ vẫn còn say nên bảo mẹ: “Chó` nầy không có chân, vì con đã bỏ nó ở chiến trường năm 75 rồi me”.Mẹ như bị khơi dậy nỗi đau buồn,tâm tư chất ngất bị dồn nén tứ lâu ,nay cơn say làm làm vở òa…Sức suy tàn căn bệnh của mẹ cùng trầm uất suy tư dã thật sự vở tung ra rồi?...Mẹ khóc, mẹ la, mẹ cười không kiểm soát…Ảo ảnh cơn say đã hiện về.Hình ảnh con bà chết trận trong chiến trường năm xưa qua bóng dáng uy nghi Đức Thánh Trần Hưng Đạo mặc áo chiến bào tuốt gươm xông trận…Ngước nhìn lên cũng thấy con bà đang tuốt gươm thiêng chỉ ra bến sông Sai gon trong tiếng thét hải hùng… “Mẹ…mẹ…cứu vợ con và cháu nội của mẹ…Tàu sắp chìm rồi mẹ ơi…”Tiếng thét đau lòng làm mẹ say hoảng hốt nhìn theo tay chỉ con bà qua tay bức tượng ra bến sông Sai gon,thấy lờ mờ ảo ảnh co8n say…con dâu của mẹ ẵm cháu nội đang chới-với sắp chìm trong sóng nước sông Sai gon bên cạnh “Bắc”-đò Thủ Thiêm.Mẹ vội quăng ly rượu cầm tay chưa uống cạn và thét lớn lên…chạy nhanh ra bờ sông ,bên cạnh chiếc “Bắc”đưa đò nằm êm chờ khách bến sông và nhảy ùm xuống sông cứu cháu nội cung con dâu cúa bà…Mẹ chìm chìm mất xác…để lại trên mặt nước còn những gợn sóng lao xao vào nạm bở trước sự ngơ ngác đau lòng người chứng kiến.

Anh Thành quá bi thảm uất lòng…thấy không bảo vệ dược người mẹ của chiến hữu chỉ huy mình và vợ con gia đình trong cuộc di tản 75…cũng như để mất Tự-Do Sai gon 30-4-75,anh sống cũng thừa với hai chân cụt không giúp được gì,cho đất nước,dân tộc lầm than trong tay Cộng Sản.Anh Thành Cụt đã chấm dứt cuộc đời theo bà mẹ say cùng chiếc xe lăn hết tốc độ trong cái đẩy mạnh cánh tay của người chiến sĩ đã từng gảy súng tan hàng ngày 30-4.Và anh đã chết; “Như nhũng anh hùng chiến trận hôm qua…”

Xin đề thơ cho mẹ để tưởng nhớ người mẹ tôi say….
Ảnh của Mai Nguyễn Huỳnh.
Ảnh của Mai Nguyễn Huỳnh.
ẢnhẢnh


Cựu Đại Úy Nguyễn Huỳnh Mai
Bộ TTM/QL.VNCH
Sĩ Quan Cải Tạo Miền Nam VN



CÁI " CHẾT ĐẸP "- SÀI GÒN- HÒN NGỌC VIỄN ĐÔNG.


SÀI GÒN 1900 Qua Video Cực Quý Hiếm
https://youtu.be/9wgFAPSj4h8

Sài Gòn trước 1975

https://youtu.be/cX-usQvb1Aw

Một Thuở Sài Gòn Xưa - Nhớ Về THVN 9

 https://youtu.be/Pvt0R8MCIxM

“Tứ Đại Mỹ Nhân” Đẹp Nhất Sài Gòn Ngày Ấy, Bây Giờ Ra Sao?

https://youtu.be/XJQIGgHYX_4 

Saigon truoc 1975 ( hon ngoc vien dong 5 )

 https://youtu.be/-FivzQ66AZE

Sài Gòn Thứ Bảy | Ca sĩ: Bảo Tuấn | Nhạc sĩ: Anh Bằng | Trung Tâm Asia

https://youtu.be/B_b3IowGKhU
  

Hận Đồ Bàn - Trường Vũ [Vân Sơn 38 - Vân Sơn In Singapore - Đêm Hội Ngộ]

 https://youtu.be/wuUbE7MfgYE

Như Quỳnh - Vùng Lá Me Bay (Anh Việt Thanh) - A Dancing Dream

https://youtu.be/z8DLkLnemFY 



Mai Huỳnh Mai St.8872
Cựu sĩ quan tù binh cải tao- Tù cộng sản VN.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét