Chủ Nhật, 18 tháng 6, 2017

TÌM LẠI GIÁ TRỊ TỰ DO Đ1ANH MẤT- P.2

Kết quả hình ảnh cho www.. Bà mẹ say!-Huỳnh Mai St.8872


VIỆT NAM CỘNG HÒA BỊ BỨC TỬ ( LA MORT DU VIETNAM )





VIỆT NAM CỘNG HÒA BỊ BỨC TỬ
( LA MORT DU VIETNAM )


PHỤ BẢN ĐẶC BIỆT
Vừa qua tập san ĐA HIEU, cơ quan ngôn luận của Tổng Hội Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam có trích đăng một bài từ báo Đất Mẹ có tựa đề là
"Những Ngày Cuối Cùng Của Việt Nam Cộng Hòa".
Bài nầy chỉ là một đoạn ngắn trích từ bản dịch tóm lược của quyển "Sài Gòn et moi", mà tác giả là ông Jean Marie Mérillon, cựu đại sứ Pháp tại Sài Gòn năm 1975. Quyển sách nầy rất có giá trị về mặt lịch sử, từng được các báo Việt Nam tại Pháp đăng bản tóm lược vào thập niên 80. Chúng tôi xin tạm thời ghép bài nầy vào bản dịch "Việt Nam Cộng Hòa Bị Bức Tử ", phỏng dịch từ quyển "La Mort du Việt Nam" của đại tướng Vanuxem, như một phụ bản đặc biệt. Một vài đoạn cũng có liên quan đến tướng Vanuxem, nhưng quan trọng hơn đây là một đoạn hồi ký rất đặc biệt của một nhân chứng lịch sử trong những tháng đen tối nhất của Việt Nam Cộng Hòa, người đã đóng góp công sức cho một giải pháp với hy vọng cứu vãn được Miền Nam Việt Nam tạm thời khỏi rơi vào tay Bắc Việt, nhưng rất tiếc là không thành công vì nhiều lý do ngoài ý muốn của ông.
(Quyển "Saigon Et Moi" được giới thiệu ngày 23/3/1985 tại khách sạn La Fayette, quận 6, Paris. Trong hàng cử tọa ngày hôm đó có một số nhân vật quan trọng lúc bấy giờ như cựu Tổng Thống Giscard d' Estaing, thị trưởng Jacques Chirac, Ông Pierre Mesmer v.v... nhưng sau đó hình như tác giả không được phép của Bộ Ngoại Giao (hay của chánh phủ Pháp) nên không có thể phổ biến quyển sách nầy ra thị trường. Và cho đến giờ nầy không còn ai tìm thấy tung tích quyển sách nầy nữa ở bất cứ thư viện nào bên Pháp, kể cả Thư Viện Quốc Gia Pháp ở Paris, cũng như sau nầy chính Ông Mérillon đã đính chánh ông không phải là tác giả của quyển "Saigon Et Moi" hay bất cứ quyển nào khác viết về Việt Nam. Tuy nhiên các báo Việt Nam tại Pháp lúc bấy giờ đều có đăng bản tóm lược của quyển sách nầy, mà bản tóm lược của ông Vũ Hải Hồ tại Paris là một.
Hy vọng một ngày nào đó nếu có duyên may tìm được quyển sách quý "Sài Gòn et Moi" thì chúng tôi sẽ xin tiếp tục dịch để cống hiến cho quý vị độc giả. Bây giờ thì xin giới thiệu quý vị phụ bản đặc biệt nầy, trích từ tập san ĐA HIỆU).
Dương hiếu Nghĩa

NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA VIỆT NAM CỘNG HÒA

NGƯỜI ĐI KHÔNG MUỐN LƯU LẠI BẰNG CHỨNG
 
Đã đến lúc Đại Sứ Martin phải nói thật với tôi: Nước Mỹ cần phải làm gì vào những ngày sấp tới khi Phan Rang thất thủ? Và Mỹ cần xác minh thái độ đối với Dương văn Minh mới hôm qua vừa đòi Nguyễn văn Thiệu từ chức .
Ông Martin đã lưỡng lự rất nhiều rồi mới nói cho nước Pháp hay rằng Hoa Kỳ sẽ bỏ rơi Miền Nam . Còn nước Pháp thì muốn cố giữ Miền Nam bằng một chánh phủ trung lập giả định, biết rằng đó chưa hẳn là một liều thuốc hồi sinh cho toàn thể chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa một cách công hiệu, nhưng chẳng còn phương thức cấp cứu nào phù hợp với tình thế lúc đó.
TỐI 18/4/75 :
Qua điện thoại, lần thứ nhất Ông Martin mới nói ra ý định của Hoa Kỳ. Đối với chính trường nước Mỹ thì chiến tranh Việt Nam đã chấm dứt sau Hiệp Định Paris năm1973. Vấn đề còn lại là giải thể Hoa Kỳ tại Đông Dương.
Ông Martin muốn nhờ tôi làm trung gian chuyển đạt ý muốn của Mỹ cho phía Việt Cộng. Tôi bèn trả lời:
- "Điều mà ông yêu cầu, tôi sẽ thõa mãn cho ông 5 tiếng nữa nếu không có gì trở ngại trong việc liên lạc. Tuy nhiên tôi phải phúc trình lên chánh phủ của tôi, vậy ông Đại Sứ gởi cho tôi một công hàm ủy thác làm việc nầy."
- "Không thể được" người ta không muốn lưu lại bằng chứng.
- "Như thế từ giờ phút nầy nước Pháp sẽ đãm nhận vai trò hòa bình cho Việt Nam theo chủ thuyết của Pháp."
- "Chúng tôi cám ơn nước Pháp. Với tư cách cá nhơn tôi hoàn toàn chống lại chủ trương của Hoa Kỳ dành trọn quyền thắng trận cho Việt Cộng."
Sau đó chúng tôi chuyển sang phần tâm sự gia đình, hỏi thăm sức khỏe bà Đại Sứ v.v... Đại Sứ Martin cho biết nước Mỹ quá chán ngấy những vụ đão chánh trước kia nên để cho ông Thiệu từ chức rồi ra đi hơn là đão chánh. Vai trò của Nguyễn cao Kỳ không còn cần thiết sau khi Hoa Kỳ đã tặng phần thắng cho Việt Cộng.
Ngày 30/4, trước 3 tiếng đồng hồ hạ cờ Hoa Kỳ sau 20 năm bay trên vòm trời Việt Nam, Đại Sứ Martin gọi điên thoại vấn an, chúc tôi ở lại xứ sở nầy tiếp tục sứ mạng hòa bình, đồng thời khuyến khích tôi "còn nước còn tát."
Công việc đầu tiên của tôi là liên lạc với Phan Hiền trong trại Davis (Tân sơn Nhất) cho biết chánh phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam Việt Nam của Huỳnh tấn Phát muốn ấn định rõ thời hạn Mỹ rút quân khỏi Việt Nam . Phan Hiền bèn hỏi lại tôi là nên ấn định vào ngày nào? Sự giàn xếp người Mỹ ra đi cũng làm phiền phức tôi không ít. Ông trưởng phòng CIA xúi ông Tổng Giám Đốc Liên Đoàn Lao Công Việt Nam kiếm khoảng 20.000 người mặc quần áo nông dân biểu tình trước Tòa Đại Sứ Mỹ đòi Mỹ phải ở lại giúp Việt Nam. Ông Trần quốc Bửu hứa sẽ làm được, nhưng rồi chẳng thấy biểu tình chi cả. CIA chưa muốn đi vội, có vẻ muốn ở lại để tổ chức phá rối cộng sản như họ đã từng làm ở ngoài Bắc sau Hiệp định Genève 1954. Trưởng phòng thương mại Mỹ xin gia hạn đến tháng 6 để giúp các hảng thầu,ngân hàng, các nhà kinh doanh di tản các dụng cụ xí nghiệp, cơ xưởng máy móc về Mỹ. Nhưng rồi Đại Sứ Martin nhận được lệnh của Tòa Bạch Ốc là người Mỹ và tất cả những gì liên hệ đến Mỹ phải rời khỏi Việt Nam chậm lắm là cuối tháng 4/75.
Đại tướng Pháp Vanuxem chạy chỗ nầy chỗ kia với thiện chí cố vấn cho ông Thiệu phản công, nhưng vô ích. Tôi được thông báo Mỹ đã sắp xếp ngày đi cho ông Thiệu đâu vào đó cả rồi. Tướng Vanuxem, người từng chỉ huy ông Thiệu, than thở với tôi: "Thiệu "lủy" không nghe "moa", đánh giặc theo kiểu Mỹ sẽ thua không còn một mảnh đất để thương thuyết với Việt Cộng."
Ngày 18 tháng 4 chúng tôi xác nhận ngày di tản của Hoa Kỳ với Phan Hiền.
Trước khi lập chánh phủ giả định, tôi xét phản ứng của Nga Sô và Trung Cộng. Nước nhiệt thành đầu tiên là Trung Cộng. Thủ Tướng Chu ân Lai điện cho Bộ Ngoại Giao Pháp là sẵn sàng hợp tác với Pháp để xây dựng một chánh thể trung lập tại Miền Nam nếu có thành phần MTGPMNVN tham dự.
Tại Hànội, cuộc vận động với Đại Sứ Nga được xem là mấu chốt của vấn đề. Nhưng Đại Sứ Nga, ông Malichev từ chối, nói rằng: "Chủ quyền xây dựng chính thể Việt Nam do đãng cộng sản Bắc Việt quyết định. Ngoài tình hữu nghị cũng như các sự giúp đở Việt Nam, Nga chẳng có quyền hạn gì cả." Lời tuyên bố đó giống như một kẻ ăn trộm nho bị bắt quả tang rành rành mà vẫn cứ chối bai bải là mình chỉ đi dạo mát trong vườn nho mà thôi. Chẳng là vì chúng tôi có đủ tin tức tình báo nói rõ có 5 vị tướng lãnh Nga có mặt trong Bộ Chỉ Huy chiến dịch Hồ chí Minh tại chiến trường Long Khánh. Không lẽ các vị ấy chỉ ngồi uống trà nói chuyện chơi với Văn tiến Dũng hay sao ?
Toàn thể các nước Đông Nam Á lo ngại một nước Việt Nam độc lập dù dưới một chánh thể nào trong tương lai. Đối với họ, Việt Nam mãi mãi có chiến tranh bao giờ cũng có lợi hơn một Việt Nam hòa bình thống nhất. Theo quan điểm đó, khối Đông Nam Á tán thành Việt Nam được đình chiến trong trung lập hơn là thống nhất trong độc lập. Quan niệm nầy lan rộng cả Á Châu, đặc biệt là Nhật Bản, nước Nhật sẽ hết mình đóng góp cho Đông Dương trung lập. Duy có Nam Dương cực lực phản đối. Nam Dương chưa nguôi mối thù Trung Cộng đạo diễn cuộc đão chánh hụt năm 1965, nên bác bỏ giải pháp đình chiến tại Việt Nam có Trung Cộng tham dự.
(Mãi đến năm 1978, tướng Suharto có gởi cho tôi một bức thơ tỏ ý hối tiếc là lúc đó chánh phủ ông đã có nhận xét sai lầm về những ý kiến của chúng tôi).
Mao thì ghét cay ghét đắng Lê Duẫn thân Nga, thành thử những điều kiện Bắc Kinh đặt ra là phải hạ bệ đảng viên thân Nga, cầm chân quân Bắc Việt để dành cho MTGPMN tiến vô Sài Gòn.
Thực ra nền trung lập đối với chúng tôi chỉ coi như tạm thời ngăn cản dòng nước lũ, cho Việt Nam Cộng Hòa tạm dung thân.
Lời giao ước chánh trị khác hẳn với lời giao ước ngoại giao. Bắc Kinh chỉ giao ước bằng miệng là sẽ tìm cách cản trở Bắc Việt chậm nuốt Miền Nam , biện pháp quân sự coi như yếu tố cần phải có. (Rất tiếc chờ mãi đến năm 1978 Trung Cộng mới dùng biện pháp nầy để dằn mặt Việt Nam).
Phần chúng tôi là phải đáp lời hứa là thành lập chánh phủ liên hiệp gồm 3 thành phần: Quốc gia, Đối lập, và MTGPMN. Chu Ân Lai đưa ra một danh sách: Trương như Tảng, Nguyễn thị Bình, Đinh bá Thi, thiếu tướng Lê quang Ba, trung tướng Trần văn Trà, ngỏ hầu làm lực lượng nồng cốt thân Tàu trong chánh phủ hòa hợp hòa giải dân tộc Việt Nam. Điều kiện họ đưa ra thoạt nhìn thì không thấy có gì trở ngại, nhưng thực hiện lại vô cùng khó khăn. Vì những người nầy không có thực lực hay quyền hành gì cả. Toàn thể quyền hòa hay chiến đều do Lê Duẫn nắm cả. Trên Lê Duẫn một bực là Mạc tư Khoa. "Dường như đã từ lâu phe quốc gia lẫn phe cộng sản Việt Nam đều đã không có quyết định gì về số phận đất nước của họ"
Móc nối với Trung Cộng thỏa thuận đâu vào đó cả rồi, sáng ngày 22/4 tôi mời phái đoàn Dương văn Minh vào tòa Đại Sứ tiếp xúc với chúng tôi. Phái đoàn nầy có nhiều nhân vật đang tập sự làm chánh trị, những kẻ chuyên sống nhờ xác chết của đồng bào họ: Huỳnh tấn Mẫm, Hoàng phủ Ngọc Tường, Ngô bá Thành, Ni sư Huỳnh Liên, Lý quý Chung, Vũ văn Mẫu, Hồ ngọc Cứ v.v... Tôi thấy ông Dương văn Minh đã liên lạc quá vội với một thành phần vô ích. Những khuôn mặt nầy Bắc Việt chưa biết họ, còn hao công giúp Bắc Việt thì chỉ có việc chưởi tầm bậy chế độ Việt Nam Cộng Hòa.
Tôi đi ngay vào vấn đề hỏi chung trước mặt mọi người là: "Chúng tôi hết sức ủng hộ người Việt Nam thành lập một chánh phủ hòa hợp hòa giải dân tộc. Vậy trong những ngày sấp tới có những cuộc thương thuyết xảy ra, quí vị có đồng ý nhận quí vị là đại biểu các khuynh hướng chánh trị ở Miền Nam không ? Chiến tranh đang đến hồi dứt khoát phải có kẻ thua người thắng. Hảy cho chúng tôi biết, chánh phủ quí vị tới đây sẽ thua hay Việt Nam Cộng Hòa thua, hoặc MTGPMN thua ? "
  Huỳng tấn Mẫm cướp lời Dương văn Minh nói trước:
- "Thưa ông Đại Sứ Pháp, cuộc chiến nầy Mỹ đã thua, Tất cả người Việt Nam chúng tôi thắng trận"
Căn cứ theo lời của Huỳnh tấn Mẫm, tôi đoán ngay hắn là một thứ bung xung trước thời cuộc, háo danh, sẵn sàng làm tôi mọi cho bất cứ chế độ nào chịu cấp phát tước quyền cho hắn. Nếu biết khôn và khách quan nhận định thì hắn phải nói như vầy: "Bọn phản chiến Mỹ thua trận, và tất cả người Việt Nam thắng trận trong một nền hòa bình rơi nước mắt."
Bà ni sư Huỳnh Liên nói nhiều lắm. Bà kể lể "tín đồ Phật Giáo bị kềm kẹp từ 20 năm qua, nếu cộng sản thắng thì đó là lời cầu nguyện của hàng triệu phật tử Việt Nam "
Luật sư kiêm chánh trị gia Vũ văn Mẫu có vẻ già dặn hơn. Ông đặt tiếng "nếu" ở mỗi mệnh đề để thảo luận. "Nếu" chính phủ tương lai mà trong đó có ông làm thủ tướng thì viễn ảnh hòa bình sẽ nằm trong tầm tay dân tộc Việt Nam v.v.." Ông cũng ngỏ lời cam ơn tôi dàn xếp thời cuộc để lập ván bài trung lập tại Việt Nam .
Đây là buổi thăm dò quan niệm, nhưng những con cờ quốc tế đã gởi cho tôi từ trước không có Huỳnh tấn Mẫm, Ngô bá Thành, Huỳnh Liên, Vũ văn Mẫu và Lý quý Chung. Tôi lễ phép mời họ ra về, ngoại trừ đại tướng Dương văn Minh để thu xếp nhiều công việc khác.
Tiển ra tận thềm sứ quán, tôi có nói mấy lời để họ khỏi thất vọng sau nầy :
- "Thưa quí vị, thiện chí thành lập tân chánh phủ, điều đó không ai chối cải công lao của quí vị. Tuy nhiên thẩm quyền tối hậu giờ phút nầy nằm trong tay Hànội. Nước Pháp chỉ làm một việc có tính cách trung gian hơn là chủ động'
Mọi người trợn ngược tròng mắt nhìn tôi hết sức ngạc nhiên. Ông Vũ văn Mẫu nói nhỏ với tôi một câu bằng tiếng Latinh; "Tôi muốn đi Pháp nếu tân chánh phủ không đuợc Hànội nhìn nhận."
Khi trở vào, Đại tướng Dương văn Minh ngồi đó chờ tôi, nét mặt sung mãn, tự hào là đã nắm vững thời cuộc. Vừa nghe chuông điện thoại reo, tùy viên giao tế của chúng tôi giới thiệu người bên kia là Võ đông Giang. Đường dây điên thoại viễn liên nầy kêu qua tòa Đại Sứ Pháp ở Tân gia Ba rồi cũng dùng đường dây nầy chuyển về Bộ Ngoại Giao Hànội. Tại Hànội họ sẽ móc đường dây tiếp vận vô Nam để tiếp xúc với vị Tư lệnh chiến dịch Hồ Chí Minh, vì ông nầy muốn gập tôi có chuyện gấp. Tôi đồng ý nhưng phải chờ hai tiếng đồng hồ nữa mới bắt xong đường dây như thế.
KẾ HOẠCH THỨ NHẤT
Thành phần chánh phủ hòa hợp hòa giải dân tộc , đồng chủ tịch là hai ông Dương văn Minh và Trần văn Trà. Ba phó chủ tịch là Vũ văn Mẫu, Trịnh đình Thảo và Cao văn Bổng. Tổng trưởng quốc phòng Phạm văn Phú. Tổng trưởng ngoại giao Nguyễn thị Bình. Tổng trưởng tư pháp Trương như Tảng. Tổng trưởng nội vụ Vũ quốc Thúc. Tổng trưởng kinh tế Nguyễn văn Hảo. Tổng trưởng thương mại Lê quang Uyễn. Tổng trưởng tài chánh Trần ngọc Liễng. Xen kẻ nhau nếu tổng trưởng quốc gia thì Đổng lý văn phòng là người của MTGPMN, và ngược lại. Hội đồng cố vấn chánh phủ có: Nguyễn hữu Thọ, Huỳnh tấn Phát, Thích trí Quang, Lương trọng Tường, Hồ tấn Khoa, Linh mục Chân Tín, Cựu thủ tướng Trần văn Hữu.
Hai mươi bốn giờ sau khi công bố thành phần chánh phủ, nước Pháp sẽ vận động các nước Âu Châu, Á Châu và các nước phi liên kết công nhận tân chánh phủ hòa giải Việt Nam, làm chậm lại bước tiến xe thiết giáp Liên Xô mưu toan đè bẹp Sài Gòn.
KẾ HOẠCH THỨ HAI
- "Thưa Đại tướng, ông Nguyễn văn Thiệu để lại quân đội nầy còn bao nhiêu người? Hoa Kỳ để lại vũ khí nếu dùng được ở mức độ phòng thủ thì đuợc bao lâu ?
Đại tướng Dương văn Minh trả lời là ông chưa nắm vững quân số vì hơn chín năm ông không có dịp biết các bí mật quốc phòng.
- "Thưa Đại tướng, đại tá tùy viên quân sự của chúng tôi sẽ phúc trình cho đại tướng biết sau. Theo chúng tôi, quân lực Việt Nam Cộng Hòa còn đủ khả năng chiến đấu thêm 10 tháng nữa, nếu các nhà quân sự chịu thay đổi chiến thuật từ quy ước sang du kích chiến. Ngay từ bây giờ Đại tướng còn 2 Quân đoàn. Phải dùng hai Quân đoàn nầy mặc cả cho thế đứng của phía quốc gia. Tôi tung liền giải pháp trung lập đồng thời tạo áp lực ngoại giao ngừng bắn 7 tiếng đồng hồ. Trong khi đó Đại tướng kịp thời chỉnh đốn quân đội và chọn các tướng lãnh có khả năng trường kỳ phản công. Tôi tin tuởng Việt Nam Cộng Hòa chưa thể thua và đích thực Bắc Việt đang lúng túng chưa biết họ sẽ chiến thắng bằng cách nào đây.
KẾ HOẠCH THỨ BA
Cùng lúc mời thành viên MTGPMN hợp tác trong chánh phủ trung lập, Đại Tướng tuyên bố sẳn sàng bang giao với Trung Quốc và các nước theo chủ nghĩa xã hội, dĩ nhiên trong đó có cả Liên Xô.
Trung Quốc sẽ chụp lấy cơ hội nầy để cử Đại Sứ đến Sài Gòn ngay sau 24 giờ cùng với tiền viện trợ 420 triệu Mỹ kim là tiền sẽ trao cho Hànội mà nay trao cho chánh phủ hòa hợp hòa giải dân tộc. Kế hoạch nầy đánh phủ đầu Hànội bằng cách đưa đứa con nuôi của họ là MTGPMN lên nắm chính quyền (một lực lượng mà từ trước đến nay Hànội vẫn ra rã trước dư luận là dân Miền Nam đứng lên chống Mỹ, chớ Hànội không có dính dáng gì hết).
Đi từng bước, lần lượt tân chánh phủ sẽ lật lại từng trang giấy ký ngưng bắn trong Hiệp Định Paris, giao cho Trung Quốc cưởng ép Hànội vào bàn hội nghị nói chuyện ngưng bắn tức khắc.
Quả thật Trung Quốc muốn cứu sống MTGPMN để xây dựng ảnh hưởng của mình tại Đông Dương. Phe quốc gia cũng muốn cứu cấp Sài Gòn đừng lọt vào tay cộng sản . Như vậy hai quan niệm cùng có một mục đích, còn có thể dàn xếp được là tốt hơn cả, vì đừng để cho bên nào thắng.
Tôi cũng thông báo cho ông Minh hay là tôi đã liên lạc với thành viên MTGPMN. Hầu hết đều tán thành giải pháp giúp họ thoát khỏi vòng quỷ đạo của Bắc Việt. Họ chạy theo HàNội là muốn tiến thân sự nghiệp chánh trị bằng con đường hợp tác với cộng sản, nếu giúp họ nắm được chánh quyền Miền Nam thì phương tiện dùng cộng sản Bắc Việt đã quá lỗi thời.
Bà Bình từ đầu đến cuối đã hợp tác chặt chẻ với chúng tôi. Thêm một bằng chứng: 17 ngày sau khi Sài Gòn mất, bà Bình còn tuyên bố trước Liên Hiệp Quốc dụng ý tống khứ đạo quân Bắc Việt về bên kia Bến Hải: "Miền Nam Việt Nam sẽ sinh hoạt trong điều kiện trung lập 5 năm trước khi thống nhất hai miền Nam Bắc.". Các nhà phân tích thời cuộc nói chỉ cần 5 tháng Miền Nam sống dưới chánh phủ trung lập thay vì có diễm phúc 5 năm, có lẽ hòa bình Việt Nam sẽ ở trong hoàn cảnh thơ mộng tươi đẹp rồi. Bà Bình bị thất sủng sau lời tuyên bố đó.
Nước Pháp sẽ trao 300 triệu quan chuyển tiếp từ chế độ Việt Nam Cộng Hòa giao cho tân chánh phủ để nuôi sống giải pháp trung lập. Chúng tôi sẽ quyên góp các nước bạn đồng minh Âu Châu một ngân khoảng độ 290 triệu mỹ kim cho các chương trình viện trợ kinh tế, văn hóa, phát triển nông nghiệp, nhân đạo v.v...tổng cộng cũng gần bằng viện trợ của Hoa Kỳ trước đây.
Bấy nhiêu đó cũng đủ nuôi dưỡng tạm thời chánh phủ Dương văn Minh Trần văn Trà, để rồi người quốc gia tranh thủ với cộng sản duy trì một Miền Nam không nhuộm đỏ màu cờ.
Đại tướng Dương văn Minh không nói chi nhiều, ông lắng nghe tôi trình bày cặn kẻ từng kế hoạch, và nói ông sẳn sàng thực hiện theo quan điểm của chúng tôi. Ông chỉ nêu một câu hỏi duy nhất:
- "Dưới hình thức nào tôi thay thế cụ Trần văn Hương để thành lập nội các để thương thuyết với phía bên kia?"
- "Thưa Đại tướng, cụ Trần văn Hương hôm qua vừa thảo luận với chúng tôi là sẽ trao quyền chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa lại cho Đại tướng, nếu Đại tướng có một kế hoạch không để mất Sài Gòn ."
Sự thực từ lúc ông Thiệu tuyên bố từ chức, ông Minh đã nhiều lần thúc hối chúng tôi tiến dẫn ông nắm chánh quyền ngay lúc ấy. Chúng tôi chưa nhận lời yêu cầu nầy. Chúng tôi chưa nhận lời yêu cầu đó vì chưa tiếp xúc được với thành phần MTGPMN. Hơn nữa ông Minh ra lãnh đạo guồng máy quốc gia không mang điều mà thế giới mong đợi sau khi Hoa Kỳ rút đi. Khi chúng tôi giới thiệu tướng Minh sẽ là nhân vật cho ván bài trung lập của Pháp tại Việt Nam thì cụ Trần văn Hương sửng sốt và tỏ vẻ phiền trách: "Nước Pháp luôn luôn bẻ nho trái mùa! Tưởng chọn ai chớ chọn Dương văn Minh, nó là học trò tôi, tôi biết nó quá mà. Nó không phải là hạng người dùng trong lúc dầu sôi lửa bỏng... Tôi sẽ trao quyền lại cho nó nhưng nó phải hứa là đừng để Sài Gòn thua cộng sản ." Có sự hiện diện của ông Trần chánh Thành là người rất am tường thực chất cộng sản, chúng tôi giải thích với cụ là Bắc Việt rất sợ MTGPMN đoạt phần chiến thắng, công khai ra mặt nắm chánh quyền. Chúng ta nên nắm ngay nhược điểm của họ mà xoay chuyển tình thế. Nếu để một nhân vật diều hâu lãnh đạo, Bắc Việt sẽ viện cớ Việt Nam Cộng Hòa không muốn hòa bình rồi thúc quân đánh mạnh trong lúc quân đội chưa kịp vãn hồi tư thế phản công. Tạm thời dùng công thức hòa hoãn thôi.
Cụ Trần văn Hương thông cảm kèm theo lời thở dài tỏ ra mất tin tưởng. Kế hoạch của chúng tôi vô tình đã đè bẹp tin thần chống cộng sắt đá của cụ. Theo cụ thì giải pháp hữu hiệu là bỏ ngỏ Sài Gòn, tổng động viên những vùng đất còn lại để tiếp tục đánh cộng sản. Chọn giải pháp nầy sẽ đổ máu thêm, nhưng chiến tranh nào mà không đổ máu, ít nhất Việt Nam Cộng Hòa không thua một cách mất mặt.
Mười năm sau tôi thấy kế hoạch của cụ Trần văn Hương đúng. Nếu lúc bấy giờ các nhà lãnh đạo quân sự Miền Nam đừng bỏ chạy quá sớm, yểm trợ cụ, thì có thể gở gạc được thể diện người Quốc gia Miền Nam. Tôi kính mến cụ già Trần văn Hương, Người Việt Nam nhận xét cụ bất tài, già nua lẩm cẫm, song chúng tôi thấy cụ là một người Việt Nam trung tín, sống chết cho lý tưởng, can đãm trước mọi tình huống. Năm 1976, nghe cụ bị bệnh nặng, thiếu thốn phương tiện chữa trị, chúng tôi yêu cầu Tổng lảnh sự Pháp ở Sài Gòn vận động với nhà cầm quyền HàNội cho cụ sang Pháp chữa bệnh. HàNội còn cần Pháp làm giao điểm tuyên truyền chủ nghĩa xã hội, sẽ không làm khó dễ trong việc cấp giấy xuất cảnh, nhưng cụ từ chối, quyết định ở lại chết tại Việt Nam . Chúng tôi vẫn nhớ lời cụ nói năm 1975: "Ông Đại Sứ à, tui đâu có ngán Việt Cộng, nó muốn đánh tui đánh tới cùng. Tui chỉ sợ mất nước, sống lưu đày ở xứ người ta. Nếu trời hại nước tui mất, tui xin thề ở lại đây và mất theo nước mình." Cụ Trần văn Hương đã giữ lời hứa.
Đại tướng Dương văn Minh ra về, chúng tôi hẹn gặp lại nhau. Trong lúc nầy, về phía Việt Nam Cộng Hòa, chúng tôi không quên nhắc nhở đại tướng Dương văn Minh gấp rút tổ chức lại quân đội, liên lạc thường xuyên với tướng Nguyễn khoa Nam, khuyến khích vị tướng nầy giữ vững các vị trí phòng thủ để còn một mảnh đất làm địa bàn ăn nói khi thương thuyết với phía bên kia. Ngay lúc đó tôi biết ông Dương văn Minh cách đây hai ngày đã liên lạc với người em ruột là thiếu tướng Dương văn Nhật, nhờ môi giới để nói chuyện thẳng với Bắc Việt. Vì hấp tấp, nông cạn, ông tưởng em ông có đủ tư cách đại diện cộng sản ngưng bắn tại Miền Nam . Từ chỗ móc nối sai lệch, tình thế đã xỏ mũi ông đến chỗ phá nát bấy hết kế hoạch hòa bình Việt Nam .
(GHI CHÚ của dịch giả DHN: Dương văn Nhật không phải là một thiếu tướng mà chỉ là một thiếu tá thường, trực thuộc MTGPMN nên không phải là một nhân vật quan trọng. Cộng sản đã cho về liên lạc thường xuyên với Dương văn Minh trước đó như là một liên lạc viên xoàng để săn tin mà thôi, và đã được lệnh kín đáo nằm luôn tại nhà Dương văn Minh từ khi chúng tiến chiếm tỉnh Banméthuột. Có lẽ ông Dương văn Minh muốn đưa em ông lên hàng tướng vì lý do thể diện chăng? Sau 30/4/75 mới là trung tá))
LÊ ĐỨC THỌ THÓA MẠ TÔI
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia tự giới thiệu:
- "Chào ông Đại Sứ, tôi là B trưởng B2 đây.""
Tôi chào lại và rất ngạc nhiên không biết B trưởng B2 là nhân vật nào. Thái độ thiếu lịch sự xã giao qua lời giới thiệu tên họ chức phận bằng bí danh của đầu dây bên kia chứng tỏ họ coi thường chúng tôi. Tôi gằn mạnh từng tiếng:
- "Nếu đầu dây bên kia muốn trao đổi câu chuyện với tôi thì nên tỏ ra lịch sự một chút. Khi tiếp xúc với một nhà ngoại giao thì dù thù hay bạn cũng vậy. Thưa ông B trưởng B2, chắc ông thừa hiểu ông đang nói chuyện với Đại sứ nước Pháp, và bắt buộc tôi phải cúp nếu ông không nói tên họ, chức phận. Nguyên tắc của ngành ngoại giao đối lập với ngành gián điệp là không tiếp xúc với hạng người bí mật."
B2 xin lỗi tôi liền khi đó, bảo rằng ông ta sợ CIA phát hiện sự có mặt của ông ở Miền Nam trong lúc hoàn cảnh chưa cho phép ông xuất đầu lộ diện. Ông cũng rất phiền khi bị ép buộc nói tên họ:
- "Thưa ông Đại sứ, tôi là Lê đức Thọ, Tổng tư lệnh chiến dịch Hồ chí Minh."
thì ra Lê đức Thọ, con người khuynh đão trong các cuộc hòa đàm Paris . Tiểu sử Thọ từ năm 1937 chúng tôi có đầy đủ trong tay, duy tôi chưa gặp mặt nên không nhận được giọng nói qua điện thoại. Sau Tết Mậu Thân, Phòng nhì Pháp đã có đủ tài liệu để biết Lê đức Thọ là Tổng chỉ huy bộ máy chiến tranh tại Miền Nam . Y từ Nga trở về hồi tháng giêng 1975, và đi thẳng vào Nam trực tiếp chỉ huy tổng tấn công Sài Gòn. Mà Phòng nhì biết thì CIA cũng biết. Tôi nói:
- "Chào ông Tổng tư lệnh, qua vai trò trung gian và với thiện chí lớn lao nhất, nước Pháp hết lòng đứng ra hòa giải các phe tranh chấp để sớm đạt được một nền hòa bình tại Việt Nam. Ông Tổng tư lệnh có cần gởi đến chúng tôi những quyết định gì từ phía Bắc Việt nhằm tức khắc giải quyết chiến tranh không? Chúng tôi sẽ chào mừng quyết định của quí vị.’
Thấy mình là kẻ chiến thắng trong canh bạc về sáng, Lê đức Thọ tố xa láng, không cần che đậy bề trái của sự thật nữa:
- " Quyết định của đãng cộng sản chúng tôi là đánh gục Mỹ, thống nhất hai miền Nam Bắc, xây dựng nước Việt Nam theo con đường Mác xít Lê nin nít".
- "Thưa ông Tổng tư lệnh, đó là mục đích. Còn quyết định chấm dứt cảnh cốt nhục tương tàn của người Việt, chưa thấy đãng cộng sản Việt Nam nói tới ?"
Lê đức Thọ hùng hồn giảng thuyết (chỗ nầy ông Mérillon không cho biết Lê đức Thọ nói bằng tiếng gì, vì y nói tiếng Pháp còn kém lắm):
- "Thưa ông Đại sứ, tôi xin nói về chính danh và ý nghĩa cuộc chiến đấu của chúng tôi. Sau khi đánh bại bọn đế quốc Pháp, đãng và nhân dân chúng tôi tiếp tục sự nghiêp đánh bọn ngoại xăm đế quốc Mỹ. Cuộc chiến đấu nầy từ lâu đã được nhân dân thống nhất thành một phong trào chống Mỹ. Từ ngữ "cốt nhục tương tàn" tôi bảo đãm với ông đại sứ là do bọn tay sai ngụy quyền Sài Gòn khơi lên để kêu gọi lòng thương hại của chúng tôi, chớ không phải lời oán than từ phía nhân dân. Xác nhận như vậy để ông đại sứ thấy rằng chúng tôi chưa hề chính thức hóa một nghị trình hòa giải nào với bất cứ đãng phái nào tay sai trong Miền Nam với quyết định của chúng tôi là để thắng chớ không phải để hòa giải."
- "Thưa ông Tổng tư lệnh, trường hợp nầy thì vị trí của MTGPMN ở đâu?"
- "Nó sẽ đứng ở chỗ giải tán khi: một là Đại sứ Mỹ bị bắt, hai là cuốn cờ bỏ chạy trước khi người cộng sản yêu nước tiếp thu Sài Gòn".
- "Nếu đúng như thế, M TGP MN không phải là một thực thể riêng biệt, tách rời quyền lực HàNội đứng lên chống Mỹ từ 15 năm qua, và các ông đã lừa gạt dư luận quốc tế."
- "Thưa ông Đại sứ, dư luận quốc tế hả ? Mà dư luận nào mới được chớ? Nếu dư luận quốc tế thuộc khối tư bản thì không xứng đáng để phẩm bình. Đối với nước Pháp chúng tôi xem là bạn. Thưa ông Đại sứ, chúng ta sẽ bang giao trong tình hữu nghị giửa hai nước."
- "Trung Quốc đang yêu cầu chúng tôi dàn xếp một cuộc đình chiến tại Việt Nam, ông nghĩ sao?
- "Trung Quốc thuộc bọn xét lại, đã biến thể và phản bội nghĩa vụ giải phóng nhân loại qua chủ nghĩa Lênin. Mọi việc nhúng tay vào của Trung Quốc chúng tôi xem đó là hành động thù nghịch. Riêng ông Đại sứ, ngay bây giờ xin ông nhận lời cảnh cáo của chúng tôi. Nếu ông Đại sứ còn tiếp tay với Trung Quốc và các thế lực ngoại bang khác ngăn cản đà chiến thắng chống đế quốc Mỹ ở Miền Nam , thì 24 giờ sau khi tôi đặt chân vào Sài Gòn tôi sẽ trục xuất ông Đại sứ ra khỏi Việt Nam."
- "Làm như vậy ông không ngại gây sự hiềm khích giữa hai nước sao?"
- "Không, Chánh trị và quyền lợi không chú ý tới những vấn đề nhỏ nhặt giữa hai nước . Pháp còn quyền lợi tại Việt Nam . Pháp đừng nên gây hấn với Việt Nam bằng giải pháp trung lập nầy nọ, cũng đừng nên chen vào nội bộ của chúng tôi."
- "Thưa ông Tổng tư lệnh, ông nên nhớ Pháp ngày hôm nay không phải là Pháp đô hộ ngày hôm qua. Pháp chẳng có quyền lợi gì nếu phải bang giao với một nước Việt Nam cộng sản. Nếu ông cảnh cáo chúng tôi , bù lại xin ông và đãng cộng sản Việt Nam tiếp nhận lời cảnh cáo của chúng tôi là số tiền 300 triệu hằng năm viện trợ Miền Nam va 200 triệu viện trợ nhân đạo cho Bắc Việt sẽ không được chuyển giao nếu giải pháp trung lập bị bác bỏ một cách vô nhân đạo."
Lê đức Thọ có vẻ căm tức, nhưng lần nầy vì lịch sự, y nói vài lời cáo lỗi rồi cúp điện thoại, đúng với ý muốn của tôi.
Thật ra chúng tôi cũng vẫn biết cuộc chiến tranh nầy do tập đoàn HàNội quản lý từ đầu đến cuối, nhưng không trắc nghiệm được phản ứng ngang tàng của họ mà đại biểu chánh thức là Lê đức Thọ, nhất định nuốt Miền Nam bằng lá bài quân sự.
Sự kiện nầy đã khuyến khích tôi tìm kiếm những phương pháp cấp thời chỉnh đốn lại quân đội Việt Nam Cộng Hòa giữ vững phòng tuyến để kéo dài thời gian mặc cả.
Tôi rất ghét người cộng sản thiếu quân tử (đó là cái chắc!) khi họ thắng trận. Lê đức Thọ là một điển hình năm 1964. Thọ đã từng xin chúng tôi giúp y nói chuyện trực tiếp với Hoa Kỳ, chúng tôi không hề từ chối. Bất cứ điều gì cần đến, nếu thỏa mãn được thì chúng tôi cho ngay. Họ có mang ơn nước Pháp chớ nước Pháp chưa hề chịu ơn họ. Đến khi nước Pháp muốn Việt Nam có hòa bình trên nền tảng trung lập có thành phần quốc gia tham dự, HàNội đã bạc ơn từ chối.
Khi xe tăng Nga vượt hàng rào Dinh Độc Lập lúc 11 giờ sáng thì tới 3 giờ chiều Lê đức Thọ ngồi trên xe Falcon đến tòa Đại Sứ Pháp xấc xược đi thẳng vô phòng tôi nói:
- "Mérillon, tôi đến đây tống cổ ông rời khỏi Sài Gòn trước 9 giờ sáng mai "
Tôi gật đầu. Sáng hôm sau ngày 1-5-75 , Thọ còn hạ nhục tôi bằng cách cho công an xét va li và bắt tôi phải ra HàNội trước khi về Pháp. Tôi phản đối. Khi phi cơ cất cánh, tôi ra lệnh cho phi công bay luôn sang Bangkok thay vì ra HàNội .
Hành động sỉ nhục một Đại sứ, Lê đức Thọ và công an Việt Nam phải trả một giá rất đắt. Tổng số ngân quỷ viện trợ nhân đạo hằng năm nước Pháp quyết định để dành mua sinh mạng người Miền Nam Việt Nam không hề cho HàNội một cắt nào suốt 10 năm sau.
Ngày 27 tháng 4/1975.
Chiều ngày 27/4/75, tôi nhận được tin rất phấn khởi: Tướng Trần văn Trà bắn tin nhờ tôi cấp tốc thành lập chánh phủ trung lập và ông gởi gấp hai nhân vật thân tín của ông vào chánh phủ, là bà Nguyễn thị Bình và ông Đinh bá Thi (ông này bị HàNội giết vài năm sau bằng tai nạn xe hơi tại vùng Rừng Lá Phan Thiết, sau khi bị Hoa Kỳ trục xuất về tội mua tài liệu tình báo kỹ thuật cho Liên Xô - Lời dịch giả). Tùy viên quân sự của chúng tôi cũng xác nhận là 2 sư đoàn tập kết của Trần văn Trà sẽ vào tiếp thu Sài Gòn, phỏng tay trên của đạo quân Văn tiến Dũng.
CÁC TƯỚNG LÃNH Bị NHỐT TẠI BỘ TỔNG THAM MƯU
Chứng cớ mà Trần văn Trà lấn quyền HàNội trong mưu đồ Miền Nam tự trị được thể hiện ngay sau ngày 30/4/75 . Trần văn Trà chạy nước rút, tự ý thành lập Ủy Ban Quân Quản Sài Gòn Gia Định hầu làm bàn đạp cho MTGPMN nhảy lên nắm chánh quyền trước khi Bắc Việt an bài chế độ cộng sản. Chung một mục đích: Bắc Việt đoạt chánh quyền để bành trướng chủ nghĩa cộng sản, còn MT GPM N cướp chánh quyền với thâm ý tạo sự nghiếp danh vọng cá nhân. HàNội có Nga Sô làm điểm tựa, có toan tính theo từng sách lược, còn MT là những chánh trị gia thời cuộc có tính cách giai đoạn nên cuối cùng bị thua trắng tay, bị cưỡng bức phải giải tán, cán bộ bị hạ từng công tác (hay thanh trừng) trong thầm lặng.
Dựa theo quan niệm "còn nước còn tát", chúng tôi không bỏ lở một cơ hội nào có thể duy trì nhịp thở của Việt Nam Cộng Hòa đang hấp hối vào giờ cuối của cuộc chiến. Lúc 9 giờ tối ngày 27/4/75 , chúng tôi họp với các tướng lãnh De Séguins, Pazzi, Bigeard, Langlais, Vanuxem, Gilles, Pierre Bodet. Các tướng nầy đến Sài Gòn ngày 16/4 trong hảo ý phối hợp với các tướng lãnh Việt Nam từng được Pháp đào tạo trước kia để phản công lại Bắc Việt. Họ đến với tư cách cá nhân.
Qua lời xác nhận của tướng Gilles, chỉ huy quân đoàn nhảy dù Pháp trong trận Điện biên Phủ, thì thiếu tuớng Phạm văn Phú không phải thuộc hàng tướng lãnh bỏ lính khi thua trận và chạy dễ dàng như vậy. Tướng Gilles yêu cầu tôi can thiệp với chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa trả tự do cho tướng Phú lúc đó đang bị ông Thiệu nhốt chung với các tướng lãnh khác trong Bộ Tổng Tham Mưu. Ông Thiệu đã làm một việc quá nguy hiểm. Đang lúc quân đội cần tướng mà tướng lãnh bị tống giam, như vậy là có ác ý đập tan nát Bộ Tham Mưu Hành Quân của Việt Nam Cộng Hòa.
Ngày 29/4, tướng Phú nằm trong bệnh viện Grall. Tôi điện thoại trấn an ông, yêu cầu ông đừng bỏ đi sẽ tạo thêm tình trạng hỗn loạn hoang mang cho binh sĩ. Ông húa sẽ không bỏ chạy, nếu không phản công giữ được Sài Gòn thì ông thề bỏ xác tại bệnh viện nầy. Tướng Phú đã giữ lời hứa. Ông là một tướng lãnh mà chúng tôi hết sức tin tưởng trong ván bài trung lập sau Dương văn Minh. Tối 29/4, được tin Dương văn Minh sẽ đầu hàng cộng sản vào sáng mai, ông đã dùng độc dược tự sát.
Các tướng lãnh Pháp cũng đề nghị tôi thực hiện kế hoạch bỏ trống Sài Gòn qua 2 giai đoạn:
- Giai đoạn 1.- Rút phân nửa quân gồm lực lượng tự vệ, an ninh, cảnh sát, những binh đoàn nhảy dù, thủy quân lục chiến , biệt động quân, và các binh chủng thuộc bộ binh, lén di chuyển lúc nửa đêm, sau lưng cộng sản đi lên các tỉnh Bình Dương, Tây Ninh, Phước Long, với nhiệm vụ tái phối trí lực lượng và bồi dưỡng tinh thần binh sĩ.
Phân nửa kia, gồm Hải quân và Không quân di chuyển về miền Tây để dùng cho các trận chiến sông ngòi, cắt đường tiến của cộng sản tràn xuống Quân khu 4 . Mời hai tướng Dương văn Minh và Trần văn Trà công bố chánh phủ trung lập. Sài Gòn là vùng phi quân sự nơi chỉ nói chuyện, thương thuyết bằng giải pháp chánh trị. Sài Gòn không có quân, cộng sản không có cớ để tàn phá.
- Giai đoạn 2.- Phản công trên cơ sở du kích, chiếm lại lần hồi đất đai đã mất và chờ quân viện mới. Thay thế chánh phủ trung lập bằng một chánh phủ lưu vong Việt Nam Cộng Hòa. Vai trò Dương văn Minh đến đây coi như chấm dứt. Các tướng Phạm văn Phú, Nguyễn khoa Nam, Lê nguyên Vỹ, Ngô quang Trưởng được xem là thành phần chủ lực cho chiến trường tương lai.
Các tướng lãnh hồi hưu Pháp quả quyết sẽ tìm được nguồn quân viện chẳng mấy khó khăn, qua sự đóng góp của các cựu quân nhân Anh, Pháp, Hoa Kỳ, Do Thái... nếu có lời kêu gọi của Hiệp Hội Cựu Quân Nhân Thế Giới Tư Do.
Sáng ngày 28/4/75 , tôi chuyển hết kế hoạch nầy cho Dương văn Minh và định tối 28 thì sẽ hoàn tất kế hoạch.
KẾ HOẠCH CHƯA ĐƯỢC THỰC HIỆN?
Đại tá tùy viên quân sự của chúng tôi trình bày tỉ mỉ về quân số của đôi bên.
- Quân cộng sản Bắc Việt hiện đang bao vây Sài Gòn gồm các sư đoàn 304, 308, 312, 320, 322, 325 và 2 sư đoàn MTGPMN, 300 thiết giáp, 600 đại bác đủ loại. Tổng cộng quân số khoảng 70.000, tính cả lực lượng trừ bị. Đúng như lời Trung Quốc thông báo, HàNội tung hết quân, bỏ ngỏ HàNội . Giá lúc ấy Trung Quốc chỉ cần cho một vài sư đoàn diễn binh trên biên giới Hoa Việt thì lập tức HàNội sẽ tự ý ngưng chiến và tán thành chánh phủ trung lập rất mau lẹ. Rất tiếc.
- Quân số Biệt khu Thủ đô có khả năng tác chiến, có vũ khí trong tay ước được 100.000. Căn cứ vào vũ khí đạn dược, hỏa lực nặng, tiếp liệu, và tinh thần chấp nhận chiến đấu thì Sài Gòn có thể phòng thủ, cầm cự được chừng 7 tháng.
Trong 7 tháng đó biết đâu tình hình lại chẳng thay đổi theo chiều hướng khác? Chúng tôi đưa ra sự kiện nầy nhằm bác bỏ lập luận nói rằng cộng sản Việt Nam sẽ thiêu hủy Sài Gòn với số quân gấp 5 lần.
Kinh nghiệm bọn Khmer Đỏ chiếm Phnom Penh ngày 17 tháng 4/75, đã xảy ra tình trạng chém giết hỗn loạn nguy hiểm đến sinh mạng Pháp kiều và các phóng viên ngoại quốc, cần Tòa Đại sứ Pháp che chở. Vì vậy ngày 19/4/75 tôi đã yêu cầu Bộ Ngoại Giao Pháp tăng phái cho chúng tôi một trung đội thủy quân lục chiến từ Nouvelle Calédonia đến Sài Gòn để bảo vệ sứ quán. Lại yêu cầu các vị Lãnh Sự ở Đà Nẵng, Cần Thơ, Đà Lạt, Hué gấp rút kiểm tra lại tổng số Pháp kiều, và phải tiếp tục ở lại nhiệm sở để trấn an dư luận. Khi đó có 722 người là người Pháp chính gốc, 9500 người có quốc tịch Pháp, 11.000 trẻ em lai Pháp sống tại các cơ quan từ thiện. Tất cả 21.000 người nầy sẽ được đưa về Pháp định cư. Tuy nhiên để cứu thêm mạng người, chúng tôi sẽ gởi cho HàNội danh sách đăng ký cho hồi hương thêm những người hồi tịch Pháp, cựu quân nhân tham dự bên cạnh quân đội Pháp trong hai thế chiến, công chức thời Pháp và nhân viên làm việc trong các cơ sở tư nhân Pháp trên lãnh thổ Việt Nam. Mỗi người hội đủ điều kiện như vừa quy định có thể kéo thêm gia đình anh em ruột thịt, con cháu dâu rể bên ngoại cũng như bên nội. Kết quả chúng tôi đem về Pháp tất cả 80..000 người. Để mua thêm người cộng tác với Pháp, mỗi năm chánh phủ Pháp phải trả cho cộng sản máy cày, dược phẩm, các bộ phận bảo trì công ty nhà đèn, thủy cục, nông phẩm v.v...
Chiều 28/4, tướng Pazzi xuống Cần Thơ gặp tướng Nguyễn khoa Nam . Sau đó khi trở về tướng Pazzi cho biết miền Tây rất khả quan, chỉ có quốc lộ 4 tạm thời bị cắt đứt. Tướng Nguyễn khoa Nam đã hai lần yêu cầu ông Dương văn Minh cho phép ông đem quân giải tỏa Quốc lộ 4, phản công.., nhưng Dương văn Minh dặn đi dặn lại mấy lần là đừng phản công mạnh, tạm thời ở tư thế chờ, để ông tìm giải pháp chánh trị tại Sài Gòn. Tướng Nam than thở với tướng Pazzi: "Nếu tôi đánh mạnh là bất tuân thượng lệnh, nếu tôi đánh nhẹ thì tinh thần binh sĩ mất hết. Đến giờ nầy mà bức màng chánh trị còn bịt mắt quân đội. Ông nói lại với tướng Minh giùm là nước tràn bờ mà không cho đắp đê ngăn lại! Ông làm chứng giùm tôi: Quân đoàn 4 chúng tôi không thua. Chính trị Sài Gòn đã trói tay chúng tôi bắt buộc chúng tôi phải thua."
Sáng ngày 30/4/75, sau khi nghe Dương văn Minh đọc bản "trao nước cho giặc", tướng Nguyễn khoa Nam cùng nhiều tướng lãnh liêm sỉ khác đã chọn câu nói của Voltaire để giữ danh dự của người làm tướng; "Còn giữ được danh dự là chưa mất mát nhiều."
Trời đã vào đêm rồi. Đại bác, súng liên thanh nổ gần hơn. Làn sóng người ngơ ngác tìm đường chạy trốn cộng sản nghẹt cứng cả thành phố. Ông Đại tướng Dương văn Minh đâu? Tướng Trần văn Trà đâu? Tại sao những người nầy không xuất hiện để thành lập chánh phủ liên hiệp? Tôi tự hỏi như thế.
Tôi lo lắng, gọi điện thoại về nhà ông Dương văn Minh. Người trả lời là trung tá Đẩu, chánh văn phòng: "Dạ thưa ông Đại sứ, Đại tướng chúng tôi hiện đi lên Xuân Lộc thương thuyết với người phía bên kia."
Bỗng nhiên đầu óc tôi căng cứng từng mạch máu, tay chân bủn rủn. Ông Minh lên Xuân Lộc có nghĩa là gặp trực tiếp thượng tướng Lê đức Anh, phụ tá Văn tiến Dũng, nơi đây đang có mặt Lê đức Thọ. Tức là ông Đại tướng đi thẳng với phe Bắc Việt. Ông Minh đi trên tư thế nào? Quân không có, quan cũng không, chánh phủ chưa có gì hết. Như vậy chỉ là đi đầu hàng Bắc Việt. Công việc nầy không cần đến một Đại tướng! Trao cho một em bé đánh giầy 10 tuổi cũng làm được.
Cái hướng mà ông Minh cần đi là hướng Củ Chi, nơi thượng tướng Trần văn Trà đang chờ... Chờ đến kiếp sau !
Những gì mà ông Minh hứa với chúng tôi đã như nước đổ lá khoai. Bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu công trình vận động, phút chốc ông Minh làm tiêu tan hết. Lại còn dối gạt các tướng lãnh yêu nước khác, gây ra sự chậm trể phản công giờ chót, bởi đa số đều tưởng ông Đại tướng có phép lạ, sáng chế được công thức ngưng bắn tại chỗ để phe quốc gia không bị thua trong nhục nhã.
Thâm ý của ông Minh là muốn đầu hàng, sau đó ngồi ăn, hưởng cho đến già.
(Lời dịch giả D.H.N.: Thật đúng như ông Mérillon đã nói, từ ngày 30/4/1975 cho đến ngày nay 1996, Dinh Hoa Lan của ông Minh không mất một chiếc đủa, không mất một cành hoa, một bụi cỏ nào. Khi ông rời Việt Nam để đi định cư ở Pháp với toàn bộ gia đình, ông được tự do mang theo bất cứ thứ gì ông muốn, từ những món đồ cổ đến những kỷ vật, thượng vàng hạ cám... cộng sản phải dùng mấy xe vận tải đưa các thùng tài sản của gia đình ông xuống bến tàu cho ông. Dinh Hoa Lan ở đường Testard, bất động sản riêng của ông được ông giao cho trung tá Khử giữ gìn và quản lý, đến giờ nầy không một tên cộng sản nào dám đụng đến. Trung tá Khử hiện là chủ một vườn trồng lan tại Thủ Đức, cuối thập niên 80 là tổng thơ ký của Hội Hoa Lan Việt Nam ).
Ngày 29/4/1975, 8.00 giờ tối, sau khi nhận lãnh chức Tổng Thống do cụ Trần văn Hương bàn giao lại, ông Minh điện thoại xin lỗi chúng tôi, bày tỏ sự hối tiếc đã không hợp tác được với chánh phủ Pháp. Cách duy nhất mà ông phải chọn là đầu hàng Bắc Việt mới mong cứu sống được thủ đô Sài Gòn.
Tôi lạnh lùng trả lời một câu duy nhất:
- "Thưa Đại tướng, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc. Giờ cuối cùng của chiến tranh Việt Nam cần có một người lãnh đạo cương quyết, dám dấn thân, nhưng chúng tôi lại đi chọn lầm một bại tướng."
Tôi cúp điện thoại ngay, và từ 10 năm qua tôi không hề và cũng không muốn liên lạc với ông ta nữa.
NGÀY 1 THÁNG 5
Lúc phi cơ xoay qua một độ nghiêng, lấy hướng qua Bangkok , tôi nhìn xuống Sài Gòn lần chót. Tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một niềm ngậm ngùi thương tiếc tất cả những gì đang xảy ra dưới đất. Tôi như người bại trận, hay nói cách khác, tôi xin được làm bạn với người bại trận, một người bạn đã không chia xẻ
Việt Nam và tôi có rất nhiều kỷ niệm, có quá nhiều quan hệ mật thiết suốt đời không phai lạt. Sống ở Việt Nam lâu năm, tôi cảm thấy thương xứ sở nầy. Tội nghiệp cho họ, họ có thừa khả năng dựng nước, nhưng cái quyền làm chủ quê hương đã bị các cường quốc chuyền tay nhau định đoạt. Tôi xin lỗi người Việt Nam. Tôi đã làm hết sức mình nhưng không cứu vãn được nền hòa bình cho dân tộc Việt. Vĩnh biệt Sài Gòn, Sài Gòn vẫn hồn nhiên với những mạch sống dạt dào ơn nghĩa, một khi đã chọn bạn hữu thâm giao.
Năm 1979, Đại sứ Võ văn Sung có thư mời tôi trở lại thăm Sài Gòn. Tôi từ chối với lý do không quen với cái tên Hồ chí Minh. Sài Gòn đã mất, tôi trở lại đó thăm ai? Ở đời có khéo lắm cũng chỉ gạt được người ta lần thứ hai, làm sao lừa dối được người ta lần thứ ba? Người cộng sản giả bộ ngây thơ (ở một khía cạnh nào đó) nên tưởng nhân loại cũng đều ngây thơ như họ. Liên tục nói dối hàng bao nhiêu năm, tưởng như vậy quần chúng sẽ nhập tâm tin là thật. Họ lầm. Nói láo để tuyên truyền chỉ có lợi trong chốc lát, nhưng về lâu về dài thì chân lý của loài người sẽ đè bẹp họ. Ngày xưa Liên Xô đã xiết chặt sai khiến họ, dùng Việt Nam làm phương tiện đóng góp cho Nga. Họ có muốn thoát ly, có muốn nhờ Tây Phương tháo gở cho họ cũng không được nữa, vì đã từng phạm lỗi lớn là đã lường gạt Tây Phương..
Sau hết, chế độ Việt Nam Cộng Hòa thua, nhưng thật ra người Việt Nam chưa thua cộng sản . Trận chiến chưa chấm dứt vào ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Mỗi năm, vợ chồng chúng tôi đều đi xuống Lourdes để kính lễ Đức Mẹ Lộ Đức. Luôn luôn tôi nhắc nhở nhà tôi, chúng tôi cùng cầu nguyện cho người Việt Nam đạt được nền hòa bình theo sở nguyện của họ. Tôi tin rằng Đức Chúa Trời và Đức Mẹ không bỏ rơi dân tộc Việt Nam .
Jean Marie MÉRILLON
Cựu Đại Sứ Pháp tại Việt Nam

 Nguồn: http://nhd18.nhansinh.com/vanuxem/phubandacbiet.html 

CSVN chuyển trục sang Mỹ: Được không? 

 https://youtu.be/X9h87IjULOk
 

Đánh địch phải hiểu địch. Cờ vàng chẳng hiểu đếch gì thì chết cũng thua Cộng sản Việt Nam. Đường lối bất di bất dịch của Cộng sản Việt Nam là: - Độc lập, tự chủ, không theo ai chống ai. Mỹ và Trung Quốc đều hiểu rõ lập trường này. - Không liên minh quân sự, không cho bất kỳ nước nào đặt căn cứ quân sự trên đất Việt Nam. - Làm bạn với tất cả trên cơ sở hữu nghị, bình đẳng, đôi bên cùng có lợi. Toàn thể nhân dân Việt Nam hiểu rõ và ủng hộ đường lối này của Cộng sản Việt Nam. Vì vậy thực nực cười khi các ông đứng trên tư tưởng tay sai của VNCH mà suy diễn CSVN "Xoay trục" sang Mỹ hay sang Tàu

HOA KỲ TRỞ LẠI VIỆT NAM.- Chiến Lược Tiểu vùng Sông MêKong
P/s- NẾU CHIẾN TRANH VIỆT TRUNG XẨY RA, CHÚNG TÔI ,CỰU CHIẾN BINH QL.VNCH SĂN SÀNG BỦ BOMBS SAN BẰNG 7 ĐẬP THỦY ĐIỆN CỦA TRUNG CỘNG; TRẢ LẠI THÔNG THOÁNG DÒNG CHẢY THƯỢNG NGUỒN SÔNG MELONG. vÀ QL.HOA KỲ CŨNG OK PHI VỤ NÀY DỄ CỨU LƯU VỤC TIỂU VÙNG SÔNG MELONG, LÀ VỰA LÚA CUNG CẤP LƯƠNG THỰC ĐỨNG ĐẦU THẾ GIỚI!
Xin mời vào địa chỉ liên kết,
http://maidayhoabnh.blogspot.com/…/hoa-ky-tro-lai-viet-nam.…
Sự hiện diện của Ngoại Trưởng Hoa Kỳ John Kerry, ngày 14-12-2013 tại Sài gòn của Miền Nam VN, là một chỉ dấu nói lên sự tiếp nối chiến lược Hoa Kỳ xoay trục quân sự về Biển Đông Á/TBD. Và để thay thế Bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton tiếp tục " Xoay trục CSVN về phía Hoa Kỳ ", trong chiến lược" Tiểu Vùng Sông Me6kong. Dù được bằng lòng hay không bằng lòng của nhà nước CSVN, thí cũng là pháo hiệu- " Hoa Kỳ trở lại Việt Nam"
Nếu Người Mỹ nói, thật lòng trở lại Việt Nam, và tự nhận đem đến tự do,dân chủ, nhân quyền cho Việt nam,thì chớ vội tin là tự do có chính nghĩa Người Việt Quốc Gia,mà là thứ tự do giả hiệu đổi màu Cộng Sản VN do Hoa Kỳ dàn dựng, bắt tay nhau: “Diễn biến hòa bình” cho Việt Nam để đổi lấy các giếng dầu trong khu vực biển Hoàng Sa & Trường Sa VN. Nếu Hoa Kỳ làm chủ được nguồn năng lượng chiến lược này của Việt Nam, sẽ là bá quyền Biển Đông Á/TBD, và có quyền thay đổi nền an ninh,hòa bình thế giới .Nhưng phải trải qua một cuộc chiến tranh với TQCS,mà VNCS là con cờ thí của Mỹ và cũng là vật xúc tác của ngòi nổ chiến Tranh tại Châ Á Thái Bình Dương của Hoa Hỳ, để tìm lại quyền lợi kinh tế Hoa Kỳ bị bỏ rơi nơi chiến trường VN và ĐNÁ/TBD mà thôi!!!
Âm mưu gì khi Mỹ trở lại Việt Nam lần2…!?
Mỹ trở lại Việt Nam lần 2 với mưu lược Dân chủ hóa Cộng Sản VN theo thể chế chính trị độc tài Mafia Putin-Nga Xô- mà VNCS đồng ý với Hoa Kỳ: “Dân Chủ Định Hướng Xã Nghĩa VN”,tức là họ “ Tự diễn biến hòa bình” theo nghị quyết 36/TW-Đảng CSVN cho hòa hợp,hòa giải dân tộc để thay đổi một thể chế mới.Từ độc tài Cộng Sản chuyển sang dân chủ định hướng Xã Nghĩa,tức nữa vời Tự Do và Cộng Sản theo kiểu Mafia Putin nặng phần kinh tế làm giàu hơn phần trình diễn chính trị,để an toàn trên bải đáp,khi cộng sản bị người dân uất lòng đứng lên lật đổ chế độ!.Người Công Sản vẫn còn dủ quyền hành sinh sát trong tay,nhưng núp dưới bong Dân chủ,Tự-Do,Nhân quyền để hành xử dân có hiệu quả hơn danh xưng cộng sản cũ,chỉ làm dân chán ghét hơn.Nên CSVN càng ngày càng than Mỹ hơn và gởi tiền cướp của dân vào ngân hang cho Mỹ cấ giùm.Đưa con cái sang Mỹ làm du sinh chuyển tiền mua cao ốc ,đất đai,trang trại và di tản có chiến thuật cho con cái,gia đình lãnh đạo ra sinh sống nước ngoài.Và dể lại Việt Nam,một đất nước tang thương cho Mỹ lảm pháo đài chống Trung Quốc vì Tự Do,độc lập chủ quyền Việt Nam, hay bán dứng Việt nam lần thứ 2 để trừ nợ thiếu Trung Quốc.Còn lãi ròng bao nhiêu là để phục hồi lại nền kinh tế suy trầm của Mỹ và cùng Trung Quốc sống chung hòa bình trên Biển Đông Á/TBD,khi được LHQ, Quốc Tế hóa tự do mậu dịch hàng hải Biển Đông,và đường lữơi bò chín đoạn vẫn trơ trơ ra đó!?,Vì Trung Quốc đã mua dứt Việt Nam rồi,còn đâu nữ Việt Nam của tôi!!?
Đồng bào dân tộc Việt Nam đứng lên, giành quyền tự quyết dân tộc, lập lại nền Tự Do, dân chủ cho chính mình, không nên dựa hơi và ỷ lại nơi người Mỹ phản bội sẽ đem lại tự dovà hòa binh dân tộc, nếu chúng ta không tự đứng lên từ nơi té ngả của mình,thì sẽ không bao giờ có tự do và hạnh phúc tương lai cho con cháu thế hệ Mai sau!!!.Nên nhớ câu châm ngôn phản bạn Hoa Kỳ:”Không ai cho không Tự Do cho ai bao giờ!”
Người Mỹ thật lòng trở lại Việt Nam, và tự nhận đem đến tự do,dân chủ, nhân quyền cho Việt nam,thì chớ vội tin là tự do có chính nghĩa Người Việt Quốc Gia,mà là thứ tự do giả hiệu đổi màu Cộng SảnVN do Hoa Kỳ dàn dựng,bắt tay nhau: “Diễn biến hòa bình” cho Việt Nam để đổi lấy các giếng dầu trong khu vực Hoàng Trường Sa VN.nếu Hoa Kỳ làm chủ được nguồn năng lượng chiến lược này của Việt Nam, sẽ là bá quyền Biển Đông Á/TBD,và có quyền thay đổi nền an ninh,hòa bình thế giới.Nhưng phải trải qua một cuộc chiến tranh với TQCS,mà VNCS là con cờ thí và cũng là vật xúc tác của ngòi nổ chiến Tranh tại Châ Á Thái Bình Dương!!!?
Xem tiếp:

HOA KỲ TRỞ LẠI VIỆT NAM.



                            HOA KỲ TRỞ LẠI VIỆT NAM.
                        Chiến Lược Tiểu vùng Sông MêKong
Tham luận:
Đông Dương hóa Tự Do Việt Nam,
Tg:Huỳnh Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
May 03, 2012
9:30 PM
                    
Đập Tiểu Loan - cao nhất thế giới ở thượng nguồn sông Mekông
Hoa Kỳ trở lại Việt Nam trong thế chiến lược “Tiểu Vùng Sông Mêkong” và chiến thuật Đông Dương hóa Tự-Do Việt Nam, theo cùng sách lược Cộng Sản hóa Đông Dương của Nga Tàu trong cuộc chiến Đông Dương lần 2 của Quốc Tế Cộng Sản tại Việt Nam.
   Hoa Kỳ rút quân khỏi 3 nước Đông Dương- Việt-Miên-Lào trong chiến tranh VN,mà Mỹ có vai trò quan trọng, đảm nhận sứ mệnh tái lập lại nền an ninh hòa bình thế giới.Nhưng vì quyền lợi kinh tế nước Mỹ,nên Hoa Kỳ bỏ rơi Viêt Nam và đánh mất cả Đông Dương, kéo theo một hệ lụy: 6 nước Tiểu Vùng Sông Mékong-Việt,Miên ,Lào,Thái Lan.Miến Điện- dọc theo dòng  Mékong rơi vào sự khống chế quyền lực nước lớn Trung Quốc và làm chủ dòng chảy,với 11 cái đập thủy điện trên đầu nguồn con sông Quốc tế Mékong đứng vào hang thứ 2,sau sông Mississippi của 12 sông dài nhất thế giới.
TQ Khống Chế Vựa Lúa Gạo Nhất, Nhì Thế Giới Của Việt nam!
Việt Nam,Thái Lan là hai vựa lúa lớn nhất vùng Châu Á Thái Bình Dương,là kho dự trữ an ninh lương thực cho thế giới,nay bị Trung Quốc xây dựng 11 đập chứa nước khổng lồ,ngăn chặn dòng chảy Mékong. Với cái đập Tiểu Loan cao và lớn nhất thế giới,có thể dẫn nước,ngược dòng chảy lên cao hơn nạm bắc Trung Hoa,vốn khô cằn không có nước,nay lại có nước để tưới tiêu hoa màu,và trồng lúa nước quanh năm,sản xuất ra thóc gạo đại quy mô theo công nghệ tiên tiến,để xóa bỏ và thay thế hai vựa lúa của Thái Lan và Việt Nam,nằm dưới lưu vực châu thổ sông Mékong,thiếu và khát nước trầm trọng. Vì thiếu nước ngọt,nên bị nước biển xăm nhập sâu vào nội đồng,làm chết cây lúa,giết hại mùa màng;làm tuyệt chủng cá tôm,mất nguồn thu nhập nuôi sống hàng triệu người dân sống dọc bờ sông quốc tế MéKong chảy qua 6 nước tiểu vùng.Khô cằn thiếu nước,làm ảnh hưởng đến môi trường sinh thái đồng bằng châu thổ hạ lưu Mékong:

NƯỚC SÔNG MÉKONG: TQ lại chối bỏ trách nhiệm làm sông cạn kiệt
 Cây lúa chết khô,vì nhiễm phèn ngập mặn,nên mất năng suất cây lúa- lương thực- trung quốc dự định thay thế bằng gạo giả bằng tổng hợp chất nilon+tinh bột bằng công nghệ khao học cao,thay thế hạt gạo thiên nhiên và du nhập vào thị trương lúa gạo Việt nam,phân khối lương thực này ra toàn cầu!?
Gạo giả ở Trung Quốc
* Không có gạo Trung Quốc tại TP.HCM
TT - Cơn “dư chấn” rượu giả, sữa giả, đậu giả, trứng giả... chưa lắng dịu thì thị trường Trung Quốc phải đối mặt với nạn làm gạo giả có độc tính cao.
Báo The Korea Times dẫn nguồn từ tuần báo Hong Kong cho biết gạo giả được làm từ khoai tây hoặc khoai lang xay nhuyễn, tạo hình thành hạt gạo rồi sau đó đem trộn với nhựa cao su tổng hợp để định hình và tạo độ trắng cho hạt gạo. Loại gạo này đang xuất hiện ở thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Báo trên dẫn lời một quan chức giấu tên thuộc Hội Liên hiệp các nhà hàng ở Trung Quốc cho biết: “Nếu ăn ba chén cơm nấu từ gạo trên sẽ tương đương với ăn một túi nhựa vinyl”. Nhựa vinyl là loại nhựa dùng trong ngành công nghiệp sản xuất áo mưa, đĩa hát và bìa cứng...  Thông tin về gạo “nhựa” đã được báo chí Hàn Quốc, Singapore và Hong Kong đưa những ngày qua, tuy nhiên chưa có phản hồi từ phía cơ quan chức năng Trung Quốc.
Theo các doanh nghiệp kinh doanh ngành gạo VN, rất khó xảy ra chuyện gạo Trung Quốc xuất sang VN. Theo ông Huỳnh Công Thành - tổng giám đốc Công ty Lương thực TP.HCM, tại thị trường miền Nam nguồn cung gạo chủ yếu từ các tỉnh miền Tây. Từ trước đến nay dòng chảy gạo miền Nam ra Bắc khá phổ biến, gần như không có chiều ngược lại. Giá gạo thị trường trong nước đang giảm do vào mùa nên cơ hội cho gạo Trung Quốc tại thị trường VN là không có.
MỸ LOAN - DUY PHÚC - N.BÌNH
Nguồn thủy sản Mékong bị cạn kiệt
Nguồn thủy sản tên dòng sông quốc tế Mékong bị cạn kiệt và sắp bị tuyệt chũng,do Trung Quốc xây dập ngăn chặn từ thượng nguồn mékong; lấy hết cá tôm và giết chết nghề đánh bắt thủy sản,là nguồn sống của người dân dọc 2 bên bờ song của 6 nước tiể vùng song mékong.
Cá chép lớn nhất thế giới.Trọng lượng bình thường của chúng đạt 60-70kg.
TQ phát triển vùng Tam Giác Vàng- Ma túy- trồng hoa anh túc.
Tam giác Vàng,môt trong 3 trung tâm sản suất ma túy
Việt Nam nằm trong trung tâm sản xuất ma túy lớn nhất thế giới
Trung quốc muốn khống chế các vùng đồng bằng hạ lưu không cò trồng lúa cung cấp lương thực cho thế giới, mà phải chuyển sang nghề trồng thuốc phiện-Ma túy- để cung cấp chất gây nghiện cho thế giới thay cơm gạo,  sống…Người sân 6 nước tiểu vùng Me1kong bị Trung Quốc làm kiệt quệ kinh tế lúa nước,nên phải chuyển nghề sang trồng cây Anh Túc- Á phiện- ngay trên cách đồng lúa chết,dể thu lại lợi nhuận cao gấp nhiều lần cây lúa,dể cung cấp cho trùm xã hội đen mafia Trung Quốc. Và cuộc chiến  Nha Phiến sẽ xảy ra giữa các nước tiểu vùng Mékong để Trung Quốc lên ngôi vị đế quốc Ma-Túy toàn cầu,thay cho giá trị Tự Do và quyền sống con người,mà mỹ muốn tái lập lại an ninh,hòa bình Đông Dương tại Việt Miên Lào trong thể chế trung lập tự do, không  cộng sản.
Hoa Kỳ trở lại Việt Nam quá muộn màng!?
 Người Mỹ có cả một chương trình,kế hoạch thời hậu chiến cho Việt Nam một cách rất quy mô và tinh tế cho hòa bình cả Nam và Bắc Việt Nam về phát triển kinh tế cho toàn vùng Đông Dương; vì quyền lợi của Hoa Kỳ gắn chặt bằng xương máu chiến tranh của hơn 58.000 binh sĩ Mỹ Hoa Kỳ và cả triệu chiến sĩ đồng minh VNCH đã hy sinh cho quyền lợi và giá trị Tự Do cho trách nhiệm Hoa Kỳ trên bán đảo Đông Dương. Và vì danh dự, ảnh hưởng quyền lực nước lớn, nên Mỹ không thể nào bỏ rơi VNCH,người bạn đồng minh cùng chiến tuyến trên mặt trận Tự Do.Cùng các giếng dầu hỏa đang khai thác là phần thưởng xứng đáng công sức tự do của  Hoa Kỳ,đang còn dở dang khai thác. Phải lấp lỗ, và rút quân khỏi miền nam VNCH.Với lý do hấp dẩn mở của thị trường kinh tế đông  Trung Quốc, có sức tiêu thụ hàng hóa Hoa Kỳ,gấp nhiều lần Việt Nam và Dông Dương cộng lại,không bằng thị trường Trung Quốc…
  Về mặt quân sự, khi Mỹ rút quân và bỏ rơi đồng minhVNCH để tham gia chiến trường Afghanisstan,rồi lại sa lầy cuộc chiến Iraq tại Trung Đông và bỏ trống Châu á Thái Bình Dương cho Trung Quốc Cộng sản tung hoành thế lực quốc tế cộng sản,vừa khống chế Đông Dương của 6 nước thuộc vùng sông quốc tế Mékong.Và bành trướng xăm lấn các nước Đông Nam Á/TBD,tiến dần xuống các nước Nam Dương Quần Đảo…Trong sách lược xóa dần ảnh hưởng quyền lợi,kinh tế, và các căn cứ đóng quân của Hoa Kỳ,tại “SuBit” Philippine. Trung Quốc muốn hắt chân và loại hẳn Hoa Kỳ ra khỏi  biển Đông Á Thái Bình Dương, giành ngôi vị trí số 1 trong khu vực biển Dông Á của Hoa Kỳ.
 Trong khi Hoa Kỳ đang phá sản chiến tranh, và sa lầy tại Trung Đông.Cũng là do Trung Cộng gài độ chiến tranh Dầu Hỏa vùng Vịnh Cô-oét -Trung Đông- cho Mỹ sa lầy và Trung Cộng rảnh tay thao túng Đông nam Á Thái Bình Dương và xóa bỏ ngôi vị số 1 kinh tế toàn cầu của Mỹ, do Trung Quốc thay thế. Sau 37 năm, Mỹ phiêu lưu quân sự trong vùng dầu hỏa Trung Đông, và đổ hàng trăm ngàn tỷ đô cho cuộc chiến chống khủng bố và làm chủ các giếng dầu Trung Đông đi đến phá sản và suy thoái Hoa Kỳ,kéo theo khủng hoảng kinh tế toàn cầu.
   Nhìn lại bài học chiến tranh VN, ta thấy hoa Kỳ chạy theo quyền lợi kinh tế nước Mỹ hơn cả tự do và hòa bình dân tộc Việt Nam,mà Mỹ tự hào là bạn đòng minh chiến tuyến tự do.Nếu Mỹ tiếp tục viện trợ quân sự cho Miền nam VNCH, đừng bỏ rơi VNCH,và cố giúp giữ hai quần đảo Hoàng Sa+Trường Sa của VNCH thì các giếng dầu,khí đốt,nay Mỹ làm chủ nhân ông được đặc quyền khai thác xứng đáng với phần thưởng bảo vệ toàn vẹn chủ quyền lãnh hải của VNCH.đâu có cảnh tranh giành, cướp đảo và xung bá chủ quyền biển đảo lung tung của 6 nước: Trung Quốc, Đài loan,Philippine,Brunei,Malaisia và Việt Nam CS là khổ chủ trong tranh chấp chủ quyền biển đảo kể từ khi QL.VNCH rả hàng vì mất Miền nam,do Cộng Sản BV chiếm đóng Miền nam VNCH-30-4-1975.
Thất bại cuả Miền Nam VNCH, cũng là thất bại chung cho đồng ming Hoa Kỳ!  
   Việt nam CS ủng hộ đề nghị Philippines về Biển Đông Tại hội nghị thượng đỉnh ASEAN ngày 3 và 4/4 vừa qua,tại Campuchia. Tổng thống Philippines, Benigno Aquino, đề nghị các nước trong Hiệp hội ASEAN nên cùng nhau giải quyết vấn đề Biển Đông trước khi mời Trung Quốc tham gia thảo luận.
Đay là hành động đúng đúng đắn,chừng mực của CS VN, để kêu gọi Mỹ và các đồng minh Hoa Kỳ- Malaysia, Brunei, Philippines, cùng với In donesia trong khối Asean- CSVN, chống lưng cho họ- CSVN- thêm chút quyền "Tự Trị" tại Biển Đông với Trường Sa là của VN;cớ Hoàng Sa thì đã mất vào tay Tầu Cộng rồi-Không thể nào dòi lại được khi VN vẫn là thuộc phiên của Cộng Sản của Tàu Cộng!?...Tiếp
Để tránh "Vỏ dưa,thì gặp vỏ dừa"...Khi Miền Nam VNCH sụp đổ vào tay Cộng Sản Miền Bắc VN-30-4-1975,thì các nước trong khu vực ĐNÁ nhảy vào xâu xé Việt Nam và phân thây tổ quốc Việt Nam ra từng mãnh,và chiếm lấy từng phần thân thể Việt Nam....

‎...Trong chiến tranh VN-1954 đến 1975- Việt Nam trong thế mạnh của QL.VNCH tại Miền Nam VN,không có bất cứ nước nào trorng khu vực ĐNÁ dám hó- hé...đòi trang chấp chủ quyền Hoàng Sa &Trường Sa với VN.Và đã tạo tạo dựng được uy tín,tinh nhiệm,một tiền đồn chống Cộng và là một chiến lũy be bờ Cộng Sản quốc tế tràn xuống Biển Đông Á/TBD...Nhưng rất tiếc thanh thế và sự toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam đều bị nhục nhả,và ô nhục "Hèn với giặc và ác với dân" kể từ khi chiếm đóng Miền Nam của VNCH và cam tâm làm tay sai,Thái Thú Tầu Cộng.
Và nhục hơn nữa...!!! khi Philippines ra đề nghị hợp tác đa phương về về chủ quyền tranh chấp Trường Sa của VN ,để lấy cớ xây các quân cảng,phi trường, và cơ sở thăm dò dầu khí của VN. Philippines,Đài Loan,Trung Quốc...từ chỗ không có gì,mà ngày nay...VNCS chấp nhận và hợp thức hóa chủ quền của họ trên 2 đảo Hoàng Sa & Trừơng Sa của VN và cho phép họ được quyền đàm của một nước chủ nhà VN.Và họ đề nghị hợp tác trên thế mạnh với sự ương hèn của CSBVN!!!



Hoa Kỳ trở lại Đông Á/TBD, bằng 2 mũi dùi chiến lược kinh tế lẫn quân sự, hổ trợ cho nhau
 Về kinh tế
Tổng Thống Barack Obama cho thành lập khối tự do Mậu Dịch Xuyên Thái Bình Dương-TPP,ngày11- 11-2011 tại Hawaii và tuyên bố trở lại Đông á Thái Bình Dương vì quyền lợi cốt lỏi của Hoa Kỳ và phục hồi lại nền kinh tế suy trầm của nước Mỹ.Có sự tham gia rộng rải mở rộng các nước phía đông/TBD: Chi Lê, Pê ru, Canada.Phía Nam/TBD:Úc,Tân Tây Lan và Hawaii…Phía Tây/TBD:Philippine,Việt Nam, Myanma…Phía Bắc/TBD: Nhật Bản, Nam Hàn…và các nước khác trong vùng sẽ gia nhập thêm vào đông hơn,tạo thành một dòng luân lưu kinh tế rất năng động và tấp nập di chuyển ,chuyên chở, nên cần phải có chung một thủy lộ giao thông thương mại tự do và quốc tế hóa biển Đông Á/TBD.Và để chứng tỏ quyết tâm trở lại của Hoa Kỳ,có lôi kéo Ủy Hội quốc tế LHQ vào Biển Đông Á/TBD,giải quyết tranh chấp chủ quyền lãnh hải giữ các nước cho Hoàng Sa,Trường Sa của Việt Nam Cộng Hòa bị phân thây xẻ thịt khi bị Hoa Kỳ bỏ rơi,sau khi chấm dứt chiến tranh VN-30-4-1975.Và yêu sách Trung Quốc Cộng sản tôn trọng công ước quốc tế về Biển Đông Á/TBD,theo luật biển DOC,COC,để đi đến: “ Quốc Tế hóa tự do hàng hải Biển Đông”.Trong đó có dính đến  quần đảo Trường Sa của Việt Nam là vị trí ngả tư giao lộ quốc tế hàng hải rất quan trọng chuyển tải hàng háo,giao thương giữ các nước, lại nằm trong đường “Lưỡi bò 9 đoạn của Trung Quốc”mà Việt nam CS là nước thuộc phiên bị khống chế của Trung Quốc CS.Cho nên Hoa Kỳ,LHQ,và đồng minh truyền thống thương mại Hoa Kỳ,trong khu vực Asean  cũng đành bị bó tay trước sức bành trướng của TQCS.
Về quân sự

10:04 PM  Kim Thuy Tran  Nhận xét
21/4/12- (GDVN) - “Mỹ-Philippines, Mỹ-Ấn đồng thời tổ chức tập trận ở biển Đông và Ấn Độ Dương đã tạo thế tấn công gọng kìm đối với Hải quân Trung Quốc”.

Hải quân Mỹ và Philippines tập trận chung trên biển Đông.

Theo Đài tiếng nói Hoa Kỳ (VOA), Hải quân Mỹ và Philippines trong tuần này “vai kề vai” tổ chức tập trận chung ở vùng biển gần quần đảo Trường Sa (thuộc chủ quyền của Việt Nam - PV), kéo dài đến ngày 27/4.

Giới tình báo quân sự phương Tây cho rằng, Hải quân Mỹ và Philippines triển khai diễn tập ở biển Đông lần này là để tăng cường quan hệ hợp tác quân sự song phương, hiệp đồng trang bị, đồng thời Mỹ cũng muốn đưa ra một lời cảnh báo cứng rắn với các nước ở biển Đông như Trung Quốc; còn Philippines cũng muốn thể hiện với Trung Quốc về vai trò hợp tác với Mỹ, thể hiện sức mạnh quân sự của Mỹ, Philippines trong thời điểm tình hình biển Đông căng thẳng.

Tổng thống Philippines còn công khai nói rằng, cuộc diễn tập lần này là nhằm tăng cường sức mạnh chiến đấu thực tế trên biển cho Hải quân Philippines và Mỹ, cùng đối mặt với các thách thức từ Trung Quốc, đồng thời thông qua diễn tập cũng giúp cho Quân đội Mỹ và Philippines tăng cường hiệp đồng sẵn sàng chiến đấu.

Cách đây một tuần, 8 tàu cá của Trung Quốc đánh bắt cá ở bãi cạn Scarborough (Trung Quốc gọi là đảo Hoàng Nham) đã bị tàu chiến cỡ lớn mới nhất của Philippines bao vây một cách công khai, các binh sĩ Philippines còn có ý định bắt giữ ngư dân Trung Quốc mà họ cáo buộc vi phạm.

Khi đó, Trung Quốc đã lập tức điều 3 tàu hải giám có vũ trang tới, tàu thuyền của Trung Quốc và tàu chiến của Philippines đã xảy ra cuộc đối đầu trên biển dài ngày.

Lính thủy đánh bộ Mỹ-Philippinese tập trận đổ bộ tháng 10/2011.

Trong khi đó, chính quyền Philippines đặc biệt nhấn mạnh, cuộc diễn tập Mỹ-Philippines lần này ở biển Đông đã được lên kế hoạch từ sớm, là diễn tập thường lệ, không phải cố ý khiêu khích Trung Quốc, không có liên quan đến sự cố đối đầu giữa Trung Quốc và Philippines.

Trung Quốc đã đưa các tàu cá về cảng biển ở tỉnh Hải Nam, Trung Quốc, nhưng vẫn giữ lại một tàu hải giám để tiếp tục tuần tra ở vùng biển xung quanh bãi cạn Scarborough.

Trong bối cảnh này, Mỹ và Philippines đã tổ chức cuộc diễn tập lớn trên biển nhạy cảm, với sự tham gia của 4.500 binh sĩ Mỹ và 2.300 binh sĩ Philippines.

Địa điểm chủ yếu ở vùng biển đảo Luzon phía bắc Philippines và ở vùng biển xung yếu chiến lược kiểm soát tuyến đường trên biển Đông.

Theo các nguồn tin mới nhất, khoa mục diễn tập trên biển Đông của Hải quân Mỹ và Philippines bao gồm diễn tập sơ tán khẩn cấp nhân viên trên biển, diễn tập bắn đạn thật, diễn tập chiến đấu mô phỏng, diễn tập máy bay chiến đấu, diễn tập tàu chiến, diễn tập đột kích đổ bộ tàu nhỏ và diễn tập đột kích đổ bộ lưỡng thê ở đảo Palawan…

Chuyên gia quân sự Australia cho rằng, Mỹ và Philippines lựa chọn biển Đông để diễn tập đã phát đi tín hiệu cảnh báo nhạy cảm đối với Trung Quốc. Mỹ muốn đóng vai trò thực sự ở biển Đông, lần này Mỹ diễn tập ở biển Đông chính là muốn phát đi một tín hiệu với Trung Quốc, Mỹ sẽ phải giúp các nước có liên quan đối phó với Trung Quốc, đồng thời Mỹ cũng quan tâm đến các hoạt động quân sự của Hải quân Trung Quốc ở biển Đông.

Mỹ muốn cùng các đồng minh trong khu vực tăng cường hiện diện quân sự ở biển Đông.

Hạm đội liên hợp Mỹ-Ấn tập trận chung ở Ấn Độ Dương tháng 4/2012.

Mặt khác, tạp chí “Nhà ngoại giao” Nhật Bản mới tiết lộ, trong cuộc diễn tập Malabar lần thứ 16 giữa Hải quân Mỹ và Ấn Độ đang được tiến hành, Mỹ đã cử cụm chiến đấu tàu sân bay của Hạm đội 7, có tàu sân bay USS Carl Vinson, liên đội máy bay chiến đấu 17, tàu tuần dương, tàu khu trục tên lửa; còn Ấn Độ đã cử 2 tàu khu trục tên lửa, tàu hộ tống tên lửa, tàu tiếp tế viễn dương.

Cuộc diễn tập này diễn ra liên tục ở vịnh Bengal trong thời gian 10 ngày, đồng thời khoa mục diễn tập gồm tác chiến chống tàu ngầm và phòng không trên biển, tác chiến trên tàu chiến, hành động chống cướp biển, tác chiến chống tàu ngầm đặc biệt là tàu ngầm Trung Quốc. Hải quân Ấn Độ và Mỹ đã triển khai diễn tập lớn trên biển, tính chất chiến đấu thực tế rất mạnh.

Quan chức Mỹ công khai cho rằng, hiện nay ở biển Đông có cuộc diễn tập của Mỹ-Philippinese, còn ở Ấn Độ Dương có cuộc diễn tập của Mỹ-Ấn, đã tạo thành thế tấn công gọng kìm. Mỹ không thể coi thường Hải quân Trung Quốc, đồng thời cũng đang tăng cường đề phòng Hải quân Trung Quốc từ hai cánh.

Hải quân Mỹ-Ấn tập trận chung ở Ấn Độ Dương.
Nhận xét tác giả,
Dù quân lực Mỹ có hùng mạnh đến đâu, và bạn đông minh có đông gấp mấy lần Trung Cộng, cũng không thể nào giúp Mỹ rửa nhục thua trận tại Miền Nam VNCH để mang tiếng xấu ngàn dời phản bội đồng minh VNCH,và làm mất uy tín lòng tin đối với khối mậu dịch kinh tế Asean;lòng tin là trên hết!!!Và Hoa Kỳ cảm thấy bơ vơ,lạc long trong lần này trở lại ĐNÁ/TBD.Dầu có giúp đỡ mấy!?, cho bảo vệ chủ quyền tranh cấp đảo Trường Sa-Là của Việt nam- cho Philippine; cũng chỉ là phản bội VNCH!!?
Hoa Kỳ phải trở lại Việt Nam, và đứng dậy từ nơi té ngả của mình.
   Cách bố trí chiến lược,chiến thuật của Hoa Kỳ, rất hùng hậu để bao vây Trung Quốc, chứng tỏ mỹ quyết tâm trở lại ĐNÁ/TBD để phục hồi lại nền kinh tế suy trầm của Mỹ với danh nghĩa Tự do,Dân chủ hóa mậu dịch Asean.Và không ngoài mục đích phục hồi lại uy tín,danh dự người Mỹ là con buôn quốc tế, bán đứng Miền nam VNCH cho Trung Quốc!Nay phải vất vã bằng xương,bằng máu dòi lại thứ to do ấy trả lại cho dân tộc Việt Nam!!!
   Tất cả bố trí Quân Sự như trên Biển Đông, chỉ là bình diện bề mặt nổi.Còn mặt chìm,ẩn diện của sách lược,chiến thuật chính của Mỹ là trở lại Việt Nam trong kế sách: “Quốc tế hóa Tiểu Vùng Tiểu Vùng sông Mékong” để đưa Hoa Kỳ chính thức trở lại Viện Nam.Và tìm lại giá trị Tự-Do mà Mỹ đánh Mất của Việt Nam trong chiến tranh với quốc cộng miền Bắc VN.
   Chiến lược tiểu vùng sông Mékong,còn cản và gây khó khăn cho Hoa Kỳ như trận chiến khó nuốt trôi dầu hỏa Trung Đông- Ai Cập.Nó đang thách đố Hoa Kỳ!

 Mekong – Địa bàn thách đố của Hoa Kỳ

BS Ngô Thế Vinh gởi RFA
2012-04-11
Hoa Kỳ là một trong những nước tài trợ cho Ủy Hội Sông Mekong nhằm hy vọng có thể tìm lại thế đứng, với “vai trò đối trọng” hạn chế được phần nào sức bành trướng của Trung Quốc trong lưu vực.
AFP PHOTO / Pornchai KITTIWONGSAKUL
Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton phát biểu tại cuộc họp báo chung với Ngoại trưởng Thái Lan Kasit Piromya bên lề Hội nghị ASEAN ở Phuket vào ngày 23 tháng 7 năm 2009.
“Hoa Kỳ trở lại Đông Nam Á. Tổng Thống Obama và tôi tin rằng khu vực này là thiết yếu cho tiến trình toàn cầu, cho hòa bình và thịnh vượng và chúng tôi mở rộng cam kết với các thành viên thuộc Hiệp Hội Các Quốc Gia Đông Nam Á trên mọi thách đố trong tương lai.” Ngoại trưởng Hillary Clinton, ASEAN Summit 07/ 28/ 2009
“Hoa Kỳ và cộng đồng thế giới có một cam kết chiến lược và nghĩa vụ tinh thần nhằm bảo vệ sức khỏe và an sinh của cư dân sống phụ thuộc vào con Sông Mekong với nguồn tài nguyên và nếp sống của họ.” Thượng nghị sĩ Jim Webb’s Press Releases 12/ 08/ 2011

Sự trở lại muộn màng

Sau Chiến Tranh Việt Nam, sự vắng bóng của Hoa Kỳ trong khu vực Đông Nam Á đã để lại một khoảng trống về địa dư chánh trị, và đây cũng chính là vận hội để một Trung Quốc với tham vọng mau chóng lấp đầy. Với sức bành trướng của Trung Quốc từ kinh tế tới quân sự ngày càng đè nặng trên 5 quốc gia trong lưu vực sông Mekong, cộng thêm với những động thái hung hãn của Bắc Kinh nhằm “Tây Tạng Hóa vùng Biển Đông/ Tibetization of South China Sea”, nói theo ngôn từ rất tượng hình của B.A. Hamzak, thuộc Viện Hàng hải Mã Lai / Malaysian Institute of Maritime Affairs, đang trực tiếp đe dọa tới những quyền lợi thiết thân của chính nước Mỹ, đã đến lúc chánh quyền Tổng thống Obama không thể không quan tâm tới sự thách đố của Trung Quốc, một quốc gia đông dân nhất thế giới đang nhanh chóng vươn lên như một siêu cường cả về kinh tế lẫn quân sự. Bắc Kinh không chỉ cạnh tranh ráo riết mà còn với tham vọng vượt qua Mỹ trong thập niên tới của thế kỷ này. Nguy hiểm hơn nữa, nói theo ngôn từ của Jane Perlez, báo New York Time, đó là một “cạnh tranh mất-còn / zero-sum game.” [9]  Do đó, một chiến lược trở lại với khu vực Đông Nam Á của Hoa Kỳ là một tiến trình tất yếu chứ không phải là ngẫu nhiên.
Hoa Kỳ là một trong những nước tài trợ cho Ủy Hội Sông Mekong,  đồng  thời cũng đã từng viện trợ cho các quốc gia Mekong, lại có tiếng nói đầy quyền uy trên các tổ chức ngân hàng lớn của thế giới như World Bank/ WB và Asian Development bank/ ADB…  với tư thế đó cùng với hành động tích cực dấn thân, Hoa Kỳ hy vọng có thể tìm lại thế đứng, với “vai trò đối trọng” hạn chế được phần nào sức bành trướng của Trung Quốc trong lưu vực.

Khởi đầu từ Hành Pháp

Tổng thống Barack Obama và Tổng thống Indonesia Susilo Bambang Yudhoyono tại Hội nghị thượng đỉnh ASEAN và Đông Á ở Bali, Indonesia vào ngày 18 tháng 11 năm 2011. AFP PHOTO / Jim Watson.
Từ Hội nghị ASEAN [Hiệp Hội Các Quốc Gia Đông Nam Á], ngày 23-07-2009, theo yêu cầu của Mỹ đã có thêm một cuộc họp bên lề của Ngoại trưởng 5 nước: phía Mỹ là Hillary Rodham Clinton, cùng với 4 Ngoại trưởng vùng Hạ Lưu Sông Mekong bao gồm có Thái , Lào, Cam Bốt và Việt Nam tại Phuket, Thái Lan. Đại diện cho Việt Nam lúc đó là Ngoại trưởng Phạm Gia Khiêm kiêm Phó Thủ tướng.
Ngoại trưởng Mỹ đã nhấn mạnh tới tầm quan trọng của vùng Hạ Lưu Sông Mekong/ Lower Mekong Basin và mỗi quốc gia đối với Hoa Kỳ, cùng với cam kết hỗ trợ nhằm thăng tiến hòa bình và thịnh vượng cho khu vực ASEAN như một toàn thể. Ngoại trưởng 4 nước Thái , Lào, Cam Bốt và Việt Nam hoan nghênh sự hợp tác chặt chẽ hơn của Hoa Kỳ với các quốc gia Hạ Lưu trong những lãnh vực có ý nghĩa hỗ tương nhằm bảo đảm sự phát triển bền vững trong vùng.
Tiếp theo đó là một tuyên cáo, liên quan tới những vấn đề quan tâm chung, đặc biệt là trong các lãnh vực Môi trường, Y tế, Giáo dục, và Phát triển Hạ tầng/ infrastructure development trong khu vực.
Bộ Ngoại Giao Mỹ cũng đã lên tiếng bày tỏ mối quan tâm về ảnh hưởng tác hại từ những con đập đối với “An Ninh Lương Thực” trong vùng, trong đó phải kể tới tầm quan trọng của nguồn cá sông Mekong là nguồn protein chính đối với cư dân trong lưu vực.
Tưởng cũng nên nói thêm, chính Trung Quốc là quốc gia đầu tiên đã và đang xây chuỗi 15 con đập thủy điện dòng chính sông trên khúc sông Lancang-Mekong thượng nguồn, và còn sở hữu thêm 4 dự án đập dòng chính trong số 11 dự án Hạ Lưu sông Mekong.
Ngoại trưởng 5 nước đã thảo luận về các lãnh vực bao gồm biến đổi khí hậu và làm thế nào để đáp ứng có hiệu quả; phòng chống bệnh truyền nhiễm; mở rộng ứng dụng kỹ thuật cho giáo dục và đặc biệt quan tâm đến vùng nông thôn; cũng như phát triển hạ tầng. Các Ngoại trưởng đã xét duyệt những nỗ lực đang tiến hành, và đồng ý mở ra những lãnh vực hợp tác mới; và đặc biệt hoan nghênh sáng kiến “Kết Nghĩa Giữa Hai Ủy Hội Sông Mekong và Sông Mississippi / Sister-River Partnership ” nhằm chia xẻ kinh nghiệm chuyên môn trong các lãnh vực thích ứng với biến đổi khí hậu, đương đầu với lũ lụt và hạn hán, khai thác thủy điện và lượng giá ảnh hưởng, quản lý nguồn nước và quan tâm tới an ninh lương thực.
Với Sáng Kiến Hạ Lưu Mekong/ Lower Mekong Initiative / LMI của Ngoại trưởng Hillary Clinton, mục đích là tạo thuận và phối hợp cách ứng xử với những thách đố trong phát triển của toàn vùng qua các hội nghị trao đổi thông tin kỹ thuật, những cuộc hội thảo huấn luyện, và những những thăm viếng khảo sát,. Các quốc gia Mekong đều bày tỏ thái độ tích cực đón nhận Sáng Kiến Hạ Lưu Mekong.
Với 22 triệu MK dự chi cho các chương trình môi sinh của 4 quốc gia Hạ Lưu sông Mekong; một phần ngân khoản ấy cũng được xử dụng cho việc “Kết Nghĩa giữa hai Ủy Hội Sông Mekong và Mississippi” nhằm thăng tiến quản lý nguồn nước xuyên quốc gia / trans-boundary water resources, qua kinh nghiệm từ Lưu vực Sông Mississippi. Số tiền ấy cũng được dùng qua cơ quan USAID/ US Agency for International Development cho việc nghiên cứu ảnh hưởng thay đổi khí hậu trên nguồn nước, an ninh lương thực và trên cuộc sống cư dân trong lưu vực.
Theo Aviva Imhof, Giám Đốc truyền thông của Mạng Lưới Sông Quốc Tế / International River Network thì qua Cơ Quan Khảo Sát Địa Chất Mỹ / US Geological Survey / USGS, Hoa Kỳ có thể đóng góp phần hỗ trợ kỹ thuật trong việc thu thập dữ kiện về thủy văn/ hydrology, sinh thái/ ecology, lưu lượng phù sa / sediment flows và phẩm chất nước với bảo đảm rằng những thông tin ấy cũng được phổ biến rộng rãi tới quần chúng. [2]
Sáng kiến Hạ Lưu Mekong/ LMI được xem là có phần nào ảnh hưởng tới động lực phát triển trong lưu vực/ regional dynamics, và gây sự chú ý tới những vấn đề địa dư chánh trị/ geopolitics issues đang bị thử thách.
Bộ Ngoại Giao Mỹ cũng đã tiến tới thành lập một “Nhóm Bạn Mekong/ Friends of the Mekong” hợp tác song phương với các cơ quan tài trợ như ADB và WB. Như vậy, LMI đã bước đầu kết hợp cả hai “quyền lực mềm và khôn ngoan / soft & smart power”. [3]
Cho dù thực chất ban đầu còn là chưa đáng kể, nhưng dấu hiệu tái cam kết của Mỹ với các quốc gia Mekong và ASEAN đã bắt đầu khiến Trung Quốc đã phải quan tâm nhiều hơn tới các cộng đồng cư dân và các chánh phủ hạ lưu sông Mekong. Gần đây, Trung Quốc đồng ý chia xẻ phần “thông tin vận hành/ operational data” nhiều hơn với Ủy Hội Sông Mekong và cũng rất tượng trưng, cho phép một số viên chức tới thăm 2 con đập Tiểu Loan/ Xiaowan [ 4,200 MW] và Cảnh Hồng/ Jinhong [1,350 MW] trong số những con đập thủy điện dòng chính thượng nguồn đang hoạt động thuộc tỉnh Vân Nam.

Đến giới Lập Pháp Hoa Kỳ

Cùng với tiếng nói bên Hành Pháp, đã có sự cộng hưởng của cả giới Lập Pháp nhất là từ Thượng viện Hoa Kỳ. Thượng Nghị Sĩ  Jim Webb với tư cách là chủ tịch Tiểu Ban Đông Á và Thái Bình Dương Sự vụ của Thượng viện/ Senate East Asian and Pacific Affairs Subcommittee, đã rất năng động từ nhiều năm nhằm ngăn ngừa những tổn hại không thể đảo nghịch về môi trường / irreversible damages do hậu quả của các đập thủy điện trên sông Mekong.
Là Thượng Nghị Sĩ Dân Chủ tiểu bang Virginia từ 2006, tốt nghiệp Học viện Hải Quân 1968, từng phục vụ trong đơn vị Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ trong chiến tranh Việt Nam tới 1972 với nhiều thành tích và huy chương. Sau đó là một luật sư, thời chính quyền Tổng Thống Reagan, ông từng là Thứ Trưởng Bộ Quốc Phòng, sau đó là Bộ Trưởng Hải Quân. Jim Webb còn là tác giả của 9 cuốn sách, đoạt giải Emmy về báo chí, là một nhà làm phim. Ông nói được tiếng Việt. Jim Webb là một tiếng nói rất năng động, được báo Washingtonian Magazine bầu chọn là một “Ngôi Sao Đang Lên/ Rising Star” tại Thượng viện Hoa Kỳ.
TNS Jim Webb (trái) gặp gỡ với Thủ tướng Campuchia Hun Sen tại Phnom Penh vào ngày 18 tháng 08 năm 2009. AFP PHOTO/TANG CHHIN SOTHY.
Năm 2009, TNS Webb đã thực hiện chuyến du hành 2 tuần qua 5 quốc gia Đông Nam Á để khảo sát các dự án phát triển sông Mekong và các phương thức xử dụng nước xuyên lưu vực. Ông cũng vận động lôi kéo được nhiều viên chức ngoại giao Hoa Kỳ, các chánh trị gia hoạch định chánh sách, các chuyên gia môi trường và giới học giả quan tâm tới những nguy cơ phá vỡ sự cân bằng hệ sinh thái của của con Sông Mekong và tầm quan trọng của Sông Mekong đối với phát triển kinh tế và xã hội của vùng Đông Nam Á.
Ngày 12/08/2011, Ủy Hội Sông Mekong/ MRC thông báo về quyết định từ Hội Nghị Cấp Bộ Trưởng tại Siem Reap là hoãn xây con đập Xayaburi, cũng là con đập dòng chính đầu tiên thuộc Lưu Vực Dưới Sông Mekong, bên ngoài lãnh thổ Trung Quốc, với lý do để có thêm thời gian nghiên cứu về tác hại môi trường của con đập. Ngay cùng ngày, từ thủ đô Washington, TNS Jim Webb đã phát biểu “Đây là bước quan trọng hướng tới một chánh sách trách nhiệm / responsible policy nhằm bảo vệ những điều kiện kinh tế và môi trường cho hơn 60 triệu cư dân trong lưu vực.” TNS Webb tiếp: “Những nỗ lực của MRC để duy trì sự ổn định môi trường và kinh tế của vùng Hạ Lưu Mekong chứng tỏ ước muốn tôn trọng quyền hạn về nguồn nước của các quốc gia trong lưu vực và đồng thời cũng quan tâm tới “những tiêu chuẩn chính đáng về môi trường / proper environment standards”  khi đánh giá những dự án xây đập thủy điện/ construction projects.”  [4]
Trước đó, TNS Jim Webb cũng đã tổ chức một buổi điều trần ngày 23 tháng 09, 2010 trước Ủy Ban Ngoại Giao Thượng Viện với đề tài: “Thách Đố về Nước và An Ninh Khu Vực Đông Nam Á/ Challenge to Water and Security in Southeast Asia” ngoài tiếng nói của Joseph Yun Phụ tá Thứ Trưởng Ngoại giao đặc trách Đông Nam Á/ Deputy Assistant Secretary of State for Southeast Asia phía Hành pháp, còn có những tiếng nói thẩm quyền và uy tín từ các tổ chức Phi Chánh phủ/ NGOs như Richard Cronin [The Stimson Center], Aviva Imhof [International Rivers Network], Dekila Chungyalpa [Greater Mekong Program World Wildlife Fund for Nature]  [1]  
Ủy Ban Ngoại giao Thượng viện sau đó đã chuẩn thuận nghị quyết của TNS Webb kêu gọi các đại diện Hoa Kỳ nơi các ngân hàng phát triển đa quốc gia/ multilateral development banks cần tuân thủ triệt để/ strict adherence “những tiêu chuẩn quốc tế về môi trường” trong bất cứ một tài trợ ngân sách nào cho dự án đập thủy điện trên dòng chính sông Mekong. Nghị quyết này như một hỗ trợ cho MRC tuân hành theo thủ tục “tham khảo trước / prior consultation process” cho mỗi dự án xây đập và đồng thời cũng kêu gọi cả Miến Điện và Trung Quốc gia tăng hợp tác với MRC. 
Nghị quyết ấy cũng kêu gọi hoãn xây các con đập dòng chính sông Mekong đồng thời thuyết phục chánh quyền Tổng Thống Obama tăng thêm ngân sách cho Sáng Kiến Hạ Lưu Mekong/ LMI,  hỗ trợ cho “các dự án xây dựng hạ tầng cơ sở / infrastructures projects” và tìm giải pháp bền vững thay thế cho các dự án đập thủy điện dòng chính Mekong.
Trong một lá thơ gửi Ngoại trưởng Hillary Clinton vào ngày 27 tháng 10, 2010, TSN Webb đã yêu cầu Bộ Ngoại Giao tiến xa hơn nữa trong tăng cường hợp tác và thăng tiến phát triển bền vững đối với các dự án đập thủy điện dòng chính Sông Mekong.
TNS Webb phát biểu: “Là một thành viên tài trợ cho MRC, Hoa Kỳ chuẩn bị xem xét việc rút lại ngân khoản đóng góp nếu như các chương trình về con đập không đạt được tiêu chuẩn môi trường được quốc tế chấp nhận.” Và ông đề nghị Ngoại trưởng Hillary Clinton nêu lên các vấn đề ở mọi cập bậc, vói tất cả các quốc gia thành viên, bao gồm cả Thái Lan và Trung Quốc – là hai quốc gia tài trợ chính cho các dự án đập dòng chính Hạ Lưu Mekong.
“Hoa Kỳ và cộng đồng thế giới có một cam kết chiến lược và nghĩa vụ tinh thần / strategic and moral obligation nhằm bảo vệ sức khỏe và an sinh / wellbeing của cư dân sống phụ thuộc vào con sông Mekong cùng với nguồn tài nguyên và nếp sống của họ.” [5]
Người viết thấy cần ghi chú thêm ở đây là ngân khoản Hoa Kỳ đóng góp hàng năm cho MRC không phải là lớn so với các quốc gia khác, hơn thế nữa phải thấy rằng MRC không có chức năng của một cơ quan điều hợp / regulatory agency, ngoài khả năng tích lũy những hiểu biết và có kỹ thuật để hỗ trợ và tham vấn các quốc gia thành viên. 

Nghị quyết 227

Toàn văn bản Nghị quyết 227 của Thượng viện [thông qua 07/07/2011], và được đồng bảo trợ của các TNS John Kerry, Massachusetts, Chủ tịch Ủy ban Ngoại Giao Thượng Viện, TNS Richard Lugar, Indiana và TNS James Inhofe, Oklahoma với toàn văn bản nội dung như sau [6]:
Mekong là con sông dài thứ 12 trên thế giới, bắt nguồn từ cao nguyên Tây Tạng và chảy suốt 3 ngàn dặm qua Trung Quốc, Miến Điện, Thái Lan, Lào, Cam Bốt và Việt Nam. Khúc Sông Mekong Hạ Lưu là nguồn nước ngọt, nguồn thực phẩm và cơ hội kinh tế cho hơn 60 triệu dân lưu vực.
Sự đa dạng sinh học của sông Mekong chỉ đứng thứ hai sau con sông Amazon, với khoảng 1,500 chủng loại cá trong số đó có hơn 1/3 thuộc loại di ngư/ migratory fish, ngược dòng Mekong và các phụ lưu trong chu kỳ sinh sản và tăng trưởng; đa số thuộc loại cá đánh bắt trao đổi thương mại.
Sông Mekong cũng là cái nôi của 2 quốc gia xuất cảng gạo lớn nhất là Thái Lan và Việt Nam [Ghi chú của người viết: vựa lúa của Thái Lan chủ yếu phụ thuộc vào đồng bằng châu thổ sông Chao Phraya chứ không phải sông Mekong] và là vựa cá nước ngọt lớn nhất với 4 triệu tấn mỗi năm trị giá lên tới 9 tỉ MK và cũng chiếm tới 80% lượng protein động vật của cư dân lưu vực.
Trung Quốc đã và đang xây 15 con đập trên dòng chính Mekong thượng lưu; Thái Lan, Lào, Cam Bốt và Việt Nam cũng đang hoạch định xây hoặc tài trợ cho 11 con đập dòng chính trên khúc sông Mekong hạ lưu. Các cuộc nghiên cứu khoa học đã rất quan tâm tới ảnh hưởng tác hại của các con đập dòng chính trên dòng chảy, nguồn cá và sinh vật hoang dã.
MRC là một tổ chức bao gồm 4 nước Thái Lan, Lào, Cam Bốt và Việt Nam qua một Hiệp Định Hợp Tác Phát Triển Bền Vững được ký kết tại Chiang Rai tháng 04, 1995 với thỏa thuận hợp tác quản lý con sông Mekong, phát triển theo hướng bền vững, mang lại lợi ích cho tất cả các quốc gia trong lưu vực.
Mọi thành viên MRC cùng đồng ý “bằng mọi cố gắng phòng tránh, làm nhẹ hay giảm thiểu những hậu quả tác hại trên môi trường, đặc biệt với lượng và phẩm chất nước, hệ sinh thái nước / aquatic ecosystem, và sự cân bằng sinh thái của toàn con sông/ river system, do phát triển và xử dụng các nguồn nước Lưu vực Sông Mekong.” [Điều 7, Mekong Agreement 1995]
MRC đã bảo trợ cho công trình Lượng Giá Môi Sinh Chiến Lược/ Strategic Environment Assessment/ SEA đối với dự án các con đập dòng chính hạ lưu sông Mekong, và đã đi tới kết luận là các con đập có thể gây hậu quả nghiêm trọng về môi sinh bất khả phục hồi, cùng với những tổn thất lâu dài về tính đa dạng sinh học và sự lành mạnh của toàn hệ sinh thái sông Mekong.
Những thay đổi ấy có thể đe dọa tới “An Ninh Lương Thực” trong vùng, ngăn chặn nguồn di ngư, gây tổn thất trên tính đa dạng sinh học, giảm dòng chảy phù sa, gia tăng nạn nhiễm mặn, giảm lượng nông phẩm, và gây bất ổn cho các nhánh sông rạch và cả gây xạt lở vùng cận duyên Đồng Bằng Sông Cửu Long. 
Hoa Kỳ có những quyền lợi đáng kể cả về kinh tế và chiến lược trong lưu vực sông Mekong và những quyền lợi ấy có thể bị đe dọa nếu như việc xây những con đập dòng chính ấy có thể gây bất ổn chánh trị trong vùng/ region's political stability at risk.
Sáng Kiến Hạ Lưu Mekong/ LMI do Bộ Ngoại Giao Mỹ khởi xướng vào tháng 7, 2009 liên kết 4 quốc gia Thái Lan, Lào, Cam Bốt và Việt Nam trong những “vấn đề an ninh về nước/ water securities issues”, xây dựng tiềm năng vùng, và tạo thuận cho hợp tác đa phương trong vấn đề quản trị hữu hiệu các nguồn nước.
Tài trợ cho Sáng Kiến Hạ Lưu Mekong khởi đầu chú tâm tới tới ba trụ/ pillars: môi trường, y tế và giáo dục_ riêng trụ thứ 4/ fourth pillar, cơ sở hạ tầng / infrastructure thì hầu như bỏ ngỏ và không có ngân khoản/ largely unfunded. Trong khi cơ sở hạ tầng là yếu tố thiết yếu/ critical element thăng tiến khả năng điều hợp việc xây dựng các công trình thủy điện trong vùng. 
Ngày 22 tháng 9, 2010, Lào gửi tới MRC dự án đập Xayaburi để dược xét duyệt/ review; đây là con đập hạ lưu đầu tiên trong chuỗi 9 con đập dòng chính trong lãnh thổ Lào [Ghi chú của người viết: 2 con đập kia là Stung Treng và Sambor trong lãnh thổ Cam Bốt]. 
Ngày 19 tháng 4 năm 2011, các đại diện Ủy Ban Liên Hợp / Joint Committee MRC họp để thảo luận về dự án đập Xayaburi đã không đạt được sự đồng thuận nhưng cũng đồng ý với nhau rằng quyết định sẽ được hoãn lại cho tới kỳ họp cấp Bộ trưởng của 4 nước sắp tới.
Ngày 8 tháng 5, 2011, chánh phủ Lào đồng ý tạm hoãn công trình Xayaburi với kế hoạch khảo sát thêm về lượng giá môi trường/ environmental assessment, nhằm đáp ứng mối quan tâm của các quốc gia láng giềng.
Từ những dữ kiện trên, Thượng Viện Hoa Kỳ:
(1)    kêu gọi chánh phủ Mỹ nhận định rõ sự khác biệt hoàn cảnh giữa các quốc gia ven sông Mekong, bao gồm các khía cạnh năng lượng, tài nguyên thiên nhiên, và đồng thời hỗ trợ cho nền tảng phát triển hiệu quả/ cost-effective đáp ứng được nhu cầu sản xuất điện, tăng trưởng kinh tế và giảm nghèo khó.  
(2)    kêu gọi các đại diện của Hoa Kỳ trong các ngân hàng phát triển đa quốc gia vận dụng tiếng nói và quyền đầu phiếu đề chống lại việc hỗ trợ tài chính cho các dự án đập thủy điện dòng chính Mekong nếu chưa được phối hợp đầy đủ trong phạm vi vùng và có thể gây những tác hại đáng kể về môi trường, đời sông cư dân, và phát triển kinh tế ven sông và trong lưu vực.
(3)    khuyến khích Hoa Kỳ gia tăng cam kết với các quốc gia Mekong qua Sáng Kiến Hạ Lưu Mekong/ LMI và gia tăng hỗ trợ “năng lượng và an ninh nước” thuộc vùng Đông Nam Á. 
(4)    kêu gọi chánh phủ Hoa Kỳ lãnh đạo Sáng Kiến Hạ Lưu Mekong/ LMI quan tâm nhiều hơn tới khả năng xây dựng các dự án về năng lượng và cơ sở hạ tầng nước.
(5)    hoan nghênh quyết định của chánh phủ Lào tạm hoãn xây công trình đập Xaburi để đáp lại mối quan tâm của các quốc gia lân bang.
(6)    hỗ trợ hoãn xây chuỗi các con đập dòng chính Mekong cho tới khi các cuộc lượng giá môi sinh hoàn chỉnh, đồng thời với kế hoạch điều hợp đa phương được hoàn tất.
(7)    kêu gọi mọi quốc gia ven sông Mekong, bao gồm cả Trung Quốc tôn trọng quyền của các quốc gia khác trong lưu vực và cần quan tâm tới bất cứ sự bất đồng hay mối e ngại nào đối với các dự án đập sông Mekong.
(8)    khuyến khích các thành viên của MRC tôn trọng thủ tục “tham vấn  trước/ prior consultation” qua tiến trình xây đập trải với các giai đoạn như: Thủ tục Thông báo / Procedures for Notification, Tham vấn trước / Prior Consultation, Chuẩn thuận / Agreement.
(9)    Kêu gọi các chánh phủ Miến Điện và Trung Quốc cải thiện hợp tác với MRC, chia xẻ thông tin về lưu lượng nước và tham dự vào các tiến trình quyết định trong vùng/ regional decision-making processes, trong phát triển và xử dụng sông Mekong. Và:
(10)    hỗ trợ các quốc gia hạ lưu Mekong thu thập dữ kiện và phân tích ảnh hưởng các dự án phát triển dọc theo sông Mekong.

Một khởi đầu tượng trưng

Sự trở lại khu vực Đông Nam Á của Hoa Kỳ qua Sáng Kiến Hạ Lưu Mekong/ LMI, còn mang tính cách rất tượng trưng với một ngân khoản đầu tư chưa tương xứng so với tầm vóc của chánh sách và nhu cầu của các quốc gia trong lưu vực. Lại càng chưa thể nói là có khả năng “đối trọng” đối với áp lực bành trướng ngày càng gia tăng của Trung Quốc, khi mà Bắc Kinh đang ở thế thượng phong trong Lưu Vực Lớn Sông Mekong / Greater Mekong Subregion/ GMS so với Hoa Kỳ trong nhiều lãnh vực:
-TQ có một địa dư tiếp cận, sở hữu một nửa chiều dài con sông Lancang-Mekong  chảy xuyên suốt qua 6 quốc gia thay vì là cả một khoảng cách đại dương.
-TQ đang và sẽ sở hữu thêm những con đập dòng chính khổng lồ trên thượng nguồn khiến con sông Mekong trở “thành tháp nước và nhà máy điện” của Trung Quốc. [8]
-TQ đã và đang mở rộng những đặc khu kinh tế SEZs/ Special Economic Zones “Made in China” trong lưu vực [ Lào, Cam Bốt, Việt Nam] với nhân lực tài lực và các hạ tầng cơ sở có khả năng bám trụ lâu dài.
-TQ có một lực lượng quân sự được quyền ngang nhiên tuần tra trên sông Mekong bên ngoài lãnh thổ Trung Quốc từ tháng 12, 2011 nhằm bảo vệ an ninh và những đặc quyền kinh tế.  [7]
-TQ đang tận khai thác tình trạng phân hóa khối ASEAN và các quốc gia Mekong, điển hình là sự rạn vỡ của ba nước Đông Dương với Cam Bốt và tiếp theo là Lào đang tách rời Việt Nam đi dần vào quỹ đạo của Bắc Kinh.
-TQ có một nguồn tiền gần như vô hạn, là chủ nợ của Hoa Kỳ, và dư khả năng để tài trợ cho các công trình cơ sở hạ tầng và cả những con đập hạ lưu sông Mekong.
Ngay cả chưa nói tới nguồn tiền từ Trung Quốc, khai thác thủy điện sông Mekong nay có phần dễ dàng hơn nhiều khi mà số vốn đầu tư có thể đến từ những ngân hàng thương mại địa phương [như Thái Lan, Mã Lai, Việt Nam…] thay vì như trước đây phải được tài trợ từ các tổ chức tài chánh quốc tế lớn mà Mỹ rất có ảnh hưởng như Ngân hàng Thế giới / World Bank, Ngân hàng Phát triển Á châu / ADB.
Thiếu thực chất / short on substance là thực trạng hiện nay của Sáng Kiến Hạ Lưu Mekong/ LMI. Các viên chức Hoa Kỳ từ Hành Pháp tới Lập Pháp thì đã nói nhiều về cam kết với vai trò mở rộng của Hoa Kỳ trong Lưu Vực Sông Mekong nhưng “tổng số đầu tư thì chưa đáng kể” để có  thể hỗ trợ cho các cuộc nghiên cứu về lượng giá ảnh hưởng tích lũy của các dự án đập trên dòng chính sông Mekong. Dĩ nhiên, có một cái giá tương xứng phải trả để Hoa Kỳ có thể trở lại khu vực Đông Nam Á với thế mạnh và có khả năng đối trọng với Trung Quốc.
Trong bài kế tiếp, người viết sẽ bàn về những bước triển khai và hiện thực của Sáng Kiến Hạ Lưu Mekong/ LMI cùng với những đề xuất. 
Ngô Thế Vinh, M.D.
California, 04/ 11 / 2012

Tham khảo:
1/ Challenge to Water and Security in Southeast Asia;  U.S. Senate Committee on Foreign Relations; Presiding: Senator Webb, Thursday, September 23, 2010; http://www.foreign.senate.gov/hearings/hearing/?id=4c2fd291-5056-a032-52fd-414f26c49704
2/ Testimony of Aviva Imhof, Campaign Director, International Rivers Before the Senate Committee on “Challenge to Water and Security in Southeast Asia”, Sept 23, 2010 http://foreign.senate.gov/imo/media/doc/Imhof.pdf
3/ Mekong, Tipping Point: Hydropower Dams, Human Security and Regional Stability; Richard Cronin, Timothy Hamlin; The Henry Stimson Center 2010; www.stimson.org
4/ Press Releases: Senator Webb: Mekong River Commission Announcement on Xayaburi Dam “Important Step Toward Responsible Policy”; December 8, 2011; http://webb.senate.gov/newsroom/pressreleases/2011-12-08-02.cfm
5/  Sen. Webb Calls on Sec. Clinton to Strengthen Cooperation to Avert Crisis in Mekong River Region of Southeast Asia. Says U.S. should consider withdrawing funding for Mekong River Commission if environmental standards are not met. http://webb.senate.gov/newsroom/pressreleases/10-27-2010-02.cfm.     
6/ In The Senate of The United Stated,; The full text of S.Res. 227 (as passed July 7, 2011), (Mr. Webb, Mr. Inhofe, and Mr. Lugar) A resolution calling for the protection of the Mekong River Basin and increased United States support for delaying the construction of mainstream dams along the Mekong River.
7/ Mekong River Patrols in Full Swing but Challenges Remain
Publication: China Brief Volume: 12 Issue: 4
February 21, 2012; By: Ian Storey
8/ The Damming of the Mekong:
Major Blow to an Epic River; Yale Environment 360 by fred pearce, June 16, 2009
http://e360.yale.edu/feature/the_damming_of_the_mekong_major_blow_to_an_epic_river/2162/
9/ China Sees U.S. as Competitor and Declining Power, Insider Says; By Jane Perlez, April 2, 2012; http://www.nytimes.com/2012/04/03/world/asia/chinese-insider-offers-rare-glimpse-of-us-china-frictions.html?_r=1&hp

Ý kiến của Bạn

Bo_gia nơi gửi USA :
Ai quay pha Bien Dong? My? Trung Cong? cac nuoc nho xung quanh phai khong kheo khong nen choi voi Tau la duoc thoi. My va Phillipine khong the mac muu Tau duoc. Chuyen may chiec hai giam nhu may anh quan Thai Giam ma lam an gi duoc ai ma bao My phai nhay vao. Khong dang. <br>Ban Dânnamvietnam noi chuyen giong may tay Tau
13/04/2012 13:21
Dânnamvietnam nơi gửi vietnamconghoa :
Chính phủ usa không thể có chính sách lập lờ nước đôi-trong trường hợp tàu Pillar của Philippina và tàu hải giám cùa trungquoc hiện nay --kêu gào hội thảo nhưng không hành động kiên quyết rỏ ràng thì khối asian chỉ coi usa như là chọc gậy bánh xe .quật phá mà thôi .sẻ không nước nào của asian dám tin tưởng theo usa
Nỗi đau tột cùng của người chiến bại VNCH
   Nay Hoa kỳ dùng quân cộng sản Bắc việt được đào tạo, trang bị vũ khí rất bài bản từ Trung Quốc Cộng Sản,để làm đối tác chiến lược cân bằng quyền lực trung Quốc tại Biển Đông: “Lấy gậy ông đập lưng ông” mà không cần dựng lại thây ma chết VNCH!?. Quả thật tận cùng lương tâm…của Hoa Kỳ!? Bỏ rơi một lần nữa các chiến hữu đồng minh Mỹ còn mằm trong tù cộng sản VN suốt 36 năm qua rất thảm hại trong trong sự vô tình có chủ ý của bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton ngày 23-7-2010 khi đến Hà nội chúc mừng 15 năm-1995- bang giao hòa giải dân tộc Việt-Mỹ,và hứa sẽ viện trợ,đền bù chất độc da cam cho Hà Nội,để đổi lấy CSVN phải trả tự do cho các nhân sĩ trí thức Cộng Sản VN bị bắt bớ giam cầm vì dám chống lại nhà cầm quyền cộng sản VN cho dân chủ,nhân quyền của họ bị chà đạp và mất quyền lợi trong xã hội cộng sản,mà họ được quyề thụ hưởng. Không phải là thứ Tự Do chiến đấu, của người tù chiến sĩ VNCH phải trả giá cho đồng bào Miền Nam VNCH.
   Vậy Hoa Kỳ trở lại Việt Nam không vì tự do và lòng nhân đạo với đồng bào khổ nạn chiến tranh do Mỹ gây ra cảnh lầm than mất nước!? mà là vì một quyển lợi nào đó còn sxo1t lại Việt Nam, như các mõ dầu còn lắp lổ đợi Mỹ trở lại Việt Nam tiếp tục khai thác ,làm ăn chia với chế độ CNXH/CSVN,trên sự dày xéo lương tâm hoa Kỳ Phản bội.
Mỹ Cộng-Việt Cộng bắt tay.Hai thằng đối tác Việt Nam ăn mày!
Thật đúng vậy,và mới đây:

Sáng hôm nay (23/4), 03 tàu Hải quân Hoa Kỳ gồm tàu USS Blue Ridge (LLC-19), USS Chafee (DDG-90) và USNS Safeguard (T-ARS-50) cùng đoàn thuỷ thủ đoàn gồm 1891 người cập cảng Tiên Sa để thăm hữu nghị chính thức thành phố Đà Nẵng…Và cũng chính 03 chiến hạm này của đệ thất hạm đội 7 Thái Bình Dương Hoa Kỳ,của 37 năm trước bỏ rơi Hải Quân VNCH-theo lời cầu cứu- trong trận hải chiến Hoàng Sa-19-01-1974,và mặc nhiên thừa nhận sự chiếm đảo Hoàng Sa của VNCH.

Việt Nam là ngòi nổ chiến tranh thế chiến thứ III tại Châu Á TBD
Trung Quốc chuẩn bị cho chiến tranh trên Biển Nam Trung Hoa (Biển Đông), quần đảo Trường Sa.

Một cuộc chiến tranh có khả thi dẫn đến thế chiến thứ III,mà Việt Nam CS chính là ngòi nổ chiến tranh bùng phát giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, đang tranh chấp quyền lợi kinh tế,bằng sức mạnh quân sự, để tạo ảnh hưởng cho vị trí số 1 toàn cầu của Mỹ,đang trong thời kỳ kinh tế Hoa Kỳ suy thoái,và mắc nợ Trung Quốc.Đây là thời điểm thuận lợi,để Trung Cộng-Đảng CSTQ- dứt điểm và hắt cẳng Mỹ ra khỏi vùng Biển Đông Á/TBD.Và để lập một khu vực:"Kinh Tế Định Hướng XẢ Nghĩa" của Cộng Sản dân tộc cực đoan TQ,làm bá chủ Đông Nam Á/TBD;thay thế cho khối tự do mậu dịch tư bản Asean,và khối mậu dịch Xuyên Thái Bình Dương TPP của Hoa Kỳ.Chiến tranh Kinh Tế toàn cầu sẽ xẩy ra không ngoài ý nghĩa Thế Chiến Thứ III sắp hình thành tại Biển Đông Á/TBD
     Trong chiến tranh, Việt Nam là tiền đồn chống cộng, be bờ Cộng Sản TQ tràn  biển ĐNÁ,đã làm cho Hoa Kỳ thất bại,rút quân và để lại hậu quả: bất ổn an ninh trật tự trong vùng có tranh chấp chủ quyền biển đảo,đưa đến sự mất tin tưởng vào lãnh đạo ổn định khu vực của đồng minh Hoa Kỳ.Và nay cũng chính Việt Nam là điển xuất phát,có đầy đủ dữ liệu và chất liệu hàm chứa bên trong của nó,có thể là nguyên nhân đem lại sự ổn định,trật tự và hòa bình cho khu vực Đông Á/TBD,nếu đem nó ra mổ xẻ và giải quyết dứt điểm vấn đề Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam bằng con dao mổ của LHQ:Thi hành H Đ Paris/73 và Hội Nghị Sanfranccisco,theo Hiệp Ước Pháp Thanh.Và trả lại Hoàng Sa,Trường Sa là của Việt Nam- Không có bất cứ nước nào tranh chấp chủ quyền với Việt Nam,được quyết định bởi những công ước quốc tế nêu trên,thì mới mong thoát ly vòng kiềm tỏa của CSTQ buông tha cho CSVN,để LHQ: Quốc Tế hóa hàng hải tự do mậu dịch Biển Đông Á/TBD.
   Trung Quốc không dễ dầu gì buông tha cho Việt Nam ra khỏi khối Cộng Sản TQ và sẵn sàng dùng VNCS làm ngòi nổ chiến tranh để bảo vệ khu vực lưỡi bò 9 đoạn, chiếm 80% biển đông Á cho mục đích xăm lăng bá quyền và làm chủ biển Đông thay thế cường quốc hàng hải thái Bình Dương Hoa Kỳ Hoa Kỳ.
Và bài học gì sau 30-4-1975,qua trang mạng Youtube sau:
Âm mưu gì khi Mỹ trở lại Việt Nam lần2…!?
   Mỹ trở lại Việt Nam lần 2 với mưu lược Dân chủ hóa Cộng Sản VN theo thể chế chính trị độc tài Mafia Putin-Nga Xô- mà VNCS đồng ý với Hoa Kỳ: “Dân Chủ Định Hướng Xã Nghĩa VN”,tức là họ “ Tự diễn biến hòa bình” theo nghị quyết 36/TW-Đảng CSVN cho hòa hợp,hòa giải dân tộc để thay đổi một thể chế mới.Từ độc tài Cộng Sản chuyển sang dân chủ định hướng Xã Nghĩa,tức nữa vời Tự Do và Cộng Sản theo kiểu  Mafia Putin nặng phần kinh tế làm giàu hơn phần trình diễn chính trị,để an toàn trên bải đáp,khi cộng sản bị người dân uất lòng đứng lên lật đổ chế độ!.Người Công Sản vẫn còn dủ quyền hành sinh sát trong tay,nhưng núp dưới bong Dân chủ,Tự-Do,Nhân quyền để hành xử dân có hiệu quả hơn danh xưng cộng sản cũ,chỉ làm dân chán ghét hơn.Nên CSVN càng ngày càng than Mỹ hơn và gởi tiền cướp của dân vào ngân hang cho Mỹ cấ giùm.Đưa con cái sang Mỹ làm du sinh chuyển tiền mua cao ốc ,đất đai,trang trại và di tản có chiến thuật cho con cái,gia đình lãnh đạo ra sinh sống nước ngoài.Và dể lại Việt Nam,một đất nước tang thương cho Mỹ lảm pháo đài chống Trung Quốc vì Tự Do,độc lập chủ quyền Việt Nam, hay bán dứng Việt nam lần thứ 2 để trừ nợ thiếu Trung Quốc.Còn lãi ròng bao nhiêu là để phục hồi lại nền kinh tế suy trầm của Mỹ và cùng Trung Quốc sống chung hòa bình trên Biển Đông Á/TBD,khi được LHQ, Quốc Tế hóa tự do mậu dịch hàng hải Biển Đông,và đường lữơi bò chín đoạn vẫn trơ trơ ra đó!?,Vì Trung Quốc đã mua dứt Việt Nam rồi,còn đâu nữ Việt Nam của tôi!!?
   Đồng bào dân tộc Việt Nam đứng lên, giành quyền tự quyết dân tộc, lập lại nền Tự Do, dân chủ cho chính mình, không nên dựa hơi và ỷ lại nơi người Mỹ phản bội sẽ đem lại tự dovà hòa binh dân tộc, nếu chúng ta không tự đứng lên từ nơi té ngả của mình,thì sẽ không bao giờ có tự do và hạnh phúc tương lai cho con cháu thế hệ Mai sau!!!.Nên nhớ câu châm ngôn phản bạn Hoa Kỳ:”Không ai cho không Tự Do cho ai bao giờ!”
   Người Mỹ thật lòng trở lại Việt Nam, và tự nhận đem đến tự do,dân chủ, nhân quyền cho Việt nam,thì chớ vội tin là tự do có chính nghĩa Người Việt Quốc Gia,mà là thứ tự do giả hiệu đổi màu Cộng SảnVN do Hoa Kỳ dàn dựng,bắt tay nhau: “Diễn biến hòa bình” cho Việt Nam để đổi lấy các giếng dầu trong khu vực Hoàng Trường Sa VN.nếu Hoa Kỳ làm chủ được nguồn năng lượng chiến lược này của Việt Nam, sẽ là bá quyền Biển Đông Á/TBD,và có quyền thay đổi nền an ninh,hòa bình thế giới.Nhưng phải trải qua một cuộc chiến tranh với TQCS,mà VNCS là con cờ thí và cũng là vật xúc tác của ngòi nổ chiến Tranh tại Châ Á Thái Bình Dương!!!?
Xin chia sẻ bài thơ,

                        xox
                                      Thỉnh Nguyện Thư
          
      
                                                            Huỳnh Mai St.8872
                                                   {Khả năng Mỹ trở lại Viêt Nam}      
      

http://maidayhoabnh.blogspot.co.id/…/hoa-ky-tro-lai-viet-na…
Xin mời xem thêm:
Mekong, dòng sông của 60 triệu người
http://mainguyenhuynh.blogspot.co.id/…/mekong-dong-song-cua…

TT Trump và "chính sách một Trung Quốc"

Trần Trung Đạo (Danlambao) - Một quan điểm có tính cách đối ngoại hết sức quan trọng và ảnh hưởng đối với chính trị Á Châu trong đó có Việt Nam, được Donald Trump đưa ra ngay cả khi chưa chính thức nhậm chức tổng thống là phê bình “chính sách Một Trung Quốc” (One China Policy) tồn tại từ 1979 đến nay. 
Nhắc lại, đầu tháng 12, 2016, Donald Trump đã vượt qua thông lệ của các tổng thống tiền nhiệm khi nhận điện thoại của bà Tsai Ing-wen, Tổng thống Cộng Hòa Đài Loan. Lần đầu tiên trong 38 năm, hai lãnh đạo Mỹ và Đài Loan chính thức trao đổi bằng điện thoại với nhau.
Theo các nguồn tin từ hai chính phủ, buổi điện đàm là một cố ý và đã được sắp xếp trước. Các cố vấn bảo thủ chung quanh Trump có cảm tình với Đài Loan như Edward J. Feulner và Reince Priebus muốn dùng đó như là cơ hội để cho Trung Cộng thấy lập trường cứng rắn của chính quyền Trump. Reince Priebus, Tham mưu trưởng của TT Trump, thăm viếng Đài Loan nhiều lần và được David Lee, Bộ trưởng Ngoại Giao Đài Loan, ca ngợi như là “người bạn tốt” của Đài Loan. 
Trong một buổi phỏng vấn sau đó, TT Trump phát biểu rằng ông không thấy cần thiết phải bị “ràng buộc” bởi “Chính sách Một Trung Quốc” trừ phi Trung Cộng phải có những nhượng bộ thích hợp về mậu dịch giữa hai nước. Ông không tuyên bố chính thức từ bỏ và cũng không chính thức công nhận. 
Ngày 3 tháng 12, 2016, Bộ Ngoại Giao Trung Cộng gởi một phàn nàn đến Mỹ về cuộc điện đàm giữa Donald Trump và TT Đài Loan và cho rằng điện đàm đã thay đổi chính sách của Mỹ từ năm 1979 nhìn nhận Đài Loan là một phần của Trung Quốc. Trung Cộng cho rằng “Chính sách Một Trung Quốc” không thể thay đổi và không thể được đem ra mặc cả. 
Sau phản bác giới hạn đó, Trung Cộng im lặng chờ đợi phản ứng của TT Trump. TT Trump cũng im lặng. Các nhà phân tích cho rằng TT Trump trì hoãn việc gọi Tập Cận Bình để bộ tham mưu có thời gian nghiên cứu và đánh giá mức ảnh hưởng của việc chấp nhận hay không chấp nhận “chính sách Một Trung Quốc”. Một số nguồn tin khác cho rằng họ Tập từ chối nhận điện thoại cho đến khi nào TT Trump công nhận “Chính sách Một Trung Quốc”. Dù sao, tối ngày 9 tháng 2, 2017, TT Trump gọi Tập Cận Bình và qua đó tuyên bố với họ Tập, chấp nhận “Chính sách Một Trung Quốc”. 
Vài nhà phân tích cho rằng TT Trump vừa để Tập Cận Bình “chơi tay trên”. Jane Perlezfeb trên New York Times sáng 10 tháng 2 cho rằng “việc đổi ý về lời hứa sẽ xem lại định chế của Đài Loan, TT Trump có thể vừa tránh được một cuộc đương đầu trực tiếp với đối thủ mạnh nhất của Mỹ. Tuy nhiên làm vậy, TT Trump sẽ trao cho Trung Cộng một chiến thắng và làm yếu đi hình ảnh của ông ta như là một người đàm phán cứng rắn và đáng sợ đối với họ Tập.” 
Trong suốt thời kỳ vận động bầu cử, Donald Trump đứng trên quan điểm chống Trung Cộng triệt để và gần như trong mọi lãnh vực. Trump tố cáo Trung Cộng vận dụng chính sách tiền tệ có lợi một chiều, tức chiều xuất cảng hàng hóa Trung Cộng; tố cáo Trung Cộng xây dựng các căn cứ quân sự trên Biển Đông; tố cáo Trung Cộng dung dưỡng Bắc Hàn đe dọa an ninh thế giới. 
TT Trump không chỉ tố cáo thôi nhưng còn hứa sẽ sử dụng các biện pháp cứng rắn để trả đũa Trung Cộng, trong đó có tăng thuế nhập cảng lên đến 45 phần trăm. Tất cả những điều TT Trump tố cáo Trung Cộng đều đúng. Không chỉ TT Trump thấy ra điều đó mà cả các tổng thống trước Trump cũng thấy. Nhưng biết đúng, thấy rõ là một việc còn thay đổi được hay không là việc khác. 
Về mặt đối nội cũng như đối ngoại “Chính sách Một Trung Quốc” là một hiện trạng (status quo) sinh tử đối với Trung Cộng. 
Sự quan trọng của ‘status quo’ 
Trong chính trị học, khái niệm ‘status quo’ vô cùng quan trọng. Như người viết đã trình bày trong bài Tập Cận Bình chủ trương độc chiếm Biển Đông, ‘status quo’ chỉ tình trạng của các điều kiện thực tế trước khi có sự thay đổi. Khái niệm này được áp dụng trong hầu hết các lãnh vực. Các bên tranh chấp không thể truy tìm nguyên nhân ngược dòng lịch sử nhiều khi dài cả ngàn năm nên có khuynh hướng chấp nhận một ‘status quo’ và xem đó như là một giới hạn mà nếu bị vượt qua sẽ tạo nên nhiều bất trắc. 
Đọc lại lịch sử Thế chiến Thứ Hai sẽ thấy mục đích của Hitler trong giai đoạn trước ngày 1 tháng 9, 1939 không phải để phát động chiến tranh thế giới ngay nhưng để từng giai đoạn thiết lập các ‘status quo’. Hitler thiết lập ‘status quo’ thứ nhất sau khi thanh toán Áo không tốn một viên đạn. Hitler dựng ‘status quo’ thứ hai sau khi chiếm Tiệp Khắc cũng rất nhẹ nhàng. Hitler bắt tay với Stalin để đặt một ‘status quo’ khác rộng hơn bằng việc chia Đông Âu và Baltics với Stalin. 
Nhiều nhà chính trị tiên đoán tương lai của một quốc gia dựa trên các điều kiện kinh tế chính trị quân sự đang diễn ra. Tuy nhiên như lịch sử đã chứng minh, khi phải quyết định, phần lớn các lãnh tụ dù độc tài hay chân chính đều nhìn về quá khứ. Lý do, quá khứ đã được chứng nghiệm giúp cho họ yên tâm và xem đó nguồn bảo đảm cho quyết định của họ. Những bài học quá khứ, vì thế, vô cùng quan trọng. Việc Hitler quyết định tấn công Ba Lan trước là bài học kinh nghiệm quý giá cho những ai quan tâm đến viễn ảnh Việt Nam. Ba Lan là ‘status quo’ mà Hitler muốn thiết lập nhưng cũng là điểm vỡ làm bùng nổ chiến tranh. Việt Nam rồi sẽ ra sao? 
Thật ngạc nhiên đến sửng sốt khi so sánh trường hợp Ba Lan trong Thế chiến Thứ Hai với những khả năng có thể xảy ra tại vùng Đông Nam Á, bởi vì chính sách của Tập Cận Bình đối với Đông Nam Á hiện nay không khác gì chính sách mà Hitler đã áp dụng tại Châu Âu trước năm 1939.
Lợi dụng chính sách đối ngoại tập trung chống khủng bố và chiến tranh vùng Vịnh của các tổng thống Mỹ sau biến cố 11 tháng Chín 2001, các lãnh tụ Trung Cộng từng bước thiết lập các ‘status quo’ trên Biển Đông.
Sự quan trọng của “Chính sách Một Trung Quốc” đối với Trung Cộng
- “Chính Sách Một Trung Quốc” là một ‘status quo’ chiến lược đối với Trung Cộng. Nếu thay đổi hiện trạng tức trở lại tình trạng hai nước Trung Quốc như trước 1979 cũng có nghĩa vấn đề Eo Biển Đài Loan sẽ được đem ra thảo luận và các ‘status quo’ khác mà họ Tập đang thiết lập trên Biển Đông cũng sẽ không còn giá trị. Lịch sử quan hệ ngoại giao giữa Mỹ và Trung Cộng cho thấy vấn đề Đài Loan gắn liền với sự tồn tại của chế độ CS tại Trung Quốc.
- Cộng Hòa Đài Loan cũng có riêng “Nguyên tắc Một Trung Quốc” (One China Principle). Đừng lầm lẫn giữa “Chính sách Một Trung Quốc” và “Nguyên tắc Một Trung Quốc“. “Nguyên tắc Một Trung Quốc” trong quan điểm Đài Loan là một Trung Quốc chính danh, cộng hòa được dựng nên như kết quả của Cách mạng Tân Hợi 1911 và là một Trung Quốc theo tinh thần của Hiến Pháp 1947 được công bố tại Nam Kinh. Quốc kỳ ba màu xanh, trắng, đỏ của Đài Loan hiện nay là quốc kỳ của toàn Trung Hoa ra đời ngày 30 tháng 6, 1924. Tôn Dật Tiên là một trong hai người phác họa quốc kỳ và được quy định như là biểu tượng của toàn Trung Hoa trong hiến pháp 1947.
- Sự thay đổi về vị trí chính trị của Đài Loan, ngoài ra, sẽ tác động trực tiếp đến tính chính danh của đảng CS. Đặng Tiểu Bình từng tuyên bố: “Hình ảnh một Trung Quốc hiện đại không phải được tạo ra bởi nhà Thanh hay bởi các lãnh chúa quân phiệt, và cũng chẳng phải do Tưởng Giới Thạch hay con trai của ông ta. Chính là do Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đã thay đổi hình ảnh của Trung Quốc”. 
Năm 1995, TT Bill Clinton đáp lại việc Trung Cộng thử hỏa tiển liên lục địa và cũng để thăm dò quyết tâm của Trung Cộng khi ra lịnh hàng không mẫu hạm Nimitz và đoàn hộ tống tiến vào Eo Biển Đài Loan, vùng biển mà trước đó Mỹ xem như thuộc Trung Cộng. Tuy nhiên, điều kiện kinh tế của Trung Cộng năm 2017 khác xa với năm 1995. Ngoại trưởng Mỹ Rex W. Tillerson có mặt trước buổi điện đàm giữa TT Trump và Tập, và cũng là người phân tích cho TT Trump thấy những rủi ro có thể xảy ra trong quan hệ giữa hai nước.
TT Trump chạm vào “Chính sách Một Trung Quốc” tức chạm vào mạch sống của đảng CS Trung Quốc, và do đó, giới cầm quyền Trung Cộng không thể nào khoan nhượng. Nếu TT Trump, thay vì chủ trương xét lại ‘status quo’ Đài Loan, bắt đầu bằng tranh chấp Biển Đông, xung đột Thái Bình Dương hay bất bình đẳng trong mậu dịch có lẽ thích hợp hơn và dễ làm khó Trung Cộng hơn. 
Shi Yinhong, giáo sư quan hệ quốc tế tại đại học Renmin, Bắc Kinh, cho rằng “Trump thua Tập trận đầu tiên và ông ta sẽ được xem như là một con cọp giấy.” Ý kiến của Shi Yinhong ngông cuồng, khoác lác nhưng phản ảnh quan điểm chung của đa số dân chúng bị tẩy não bằng hệ thống tuyên truyền Đại Hán tại Trung Cộng. 
Nhận xét của TT Trump về “Chính sách Một Trung Quốc” hồi đầu tháng 12 năm ngoái cho thấy ông vội vã, thiếu kinh nghiệm trong bang giao quốc tế và hiểu ít về lịch sử đầy hận thù, nhỏ nhen, đố kỵ và phân hóa của Trung Quốc nhưng kết luận TT Trump là “con cọp giấy” cho thấy Shi Yinhong dù là giáo sư bang giao quốc tế cũng không biết nhiều về chính trị thế giới và cũng chỉ là sản phẩm của bộ máy tuyên truyền CS.
Shi Yinhong quên rằng Mao Trạch Đông tuyên bố một cách hằn học với phóng viên Anna Louise Strong “Đế quốc Mỹ là con cọp giấy” năm 1956 sau khi đã chôn trên 400 ngàn thanh niên Trung Quốc trong đó có con trai của y trên dải đất hẹp ở Triều Tiên, và sau đó chính y cũng trả lời với Khrushchev ngày 10 tháng 2, 1959 “Trung Quốc không muốn đương đầu quân sự với Mỹ” . Do đó, câu nói đó của Mao cần phải hiểu ngược lại. 
Niềm hy vọng của người Việt 
Người Việt hải ngoại và cả trong nước trong thời gian qua đã dành khá nhiều bút mực, lời ăn tiếng nói cho chính trị Mỹ, cụ thể là về TT Donald Trump. 
Phần lớn của những tranh luận trong dư luận người Việt hải ngoại tập trung vào chính sách đối ngoại của TT Trump nhiều hơn là đối nội. Điều đó phát xuất từ tấm lòng và nỗi lo cho tương lai Việt Nam, bởi vì họ hy vọng chính sách của TT Trump sẽ tác động hay ít ra ảnh hưởng đến chính trị Á Châu nói chung và Việt Nam nói riêng. 
Không ít người Việt hy vọng rằng chủ trương bành trướng Biển Đông của giới cầm quyền Trung Cộng từ Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào đến Tập Cận Bình gần như không gặp phải sự chống đối quyết liệt nào, nhưng lần này sẽ phải gặp phải lực đối đầu rất mạnh và cụ thể. Tuy nhiên, đừng quên rằng nước Mỹ hôm nay vẫn là nước Mỹ với tất cả những thuận lợi và khó khăn của buổi trưa ngày 20 tháng Giêng 2017. Chính sách của TT Trump dù có khác với chính sách của tổng thống Barack Obama cũng phải cần rất nhiều thời gian và tùy thuộc vào rất nhiều yếu tố. 
Dù tranh luận hay quan tâm đến chính trị Mỹ, cũng xin đừng quên trong giờ phút này, hàng triệu đồng bào Việt Nam vẫn còn đang chịu đựng thảm họa Formosa, hàng trăm tù nhân lương tâm vẫn còn bị giam giữ trong các trại tù. Xin đừng quên thảm họa Formosa, xin đừng quên Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và các bạn tù của họ. 
Trong lúc quan tâm đến chính trị Mỹ là một điều đúng và vận dụng chính sách đối ngoại của một cường quốc để thúc đẩy tiến trình dân chủ hóa là cần thiết, trọng tâm của mọi người Việt quan tâm vẫn là phải xây dựng cho được lực thay đổi từ nơi chính Việt Nam. 
Đa số nếu không muốn nói là hầu hết trong hơn một trăm ngàn người dân Miến bao gồm sư sãi, sinh viên, nội trợ, nông dân, trí thức xuống đường chống chế độ độc tài Ne Win tại Miến tháng 8, 1988 có thể không biết tên tổng thống Mỹ là gì nói chi đến chính sách đối ngoại hay đối nội của ông ta. Cuộc vận động dân chủ tại Miến bắt đầu trong cô đơn, âm thầm nhưng dẫn đến thành công nhờ vào nội lực dân tộc Miến chứ không phải bàn tay cứu vớt của lãnh đạo nước ngoài. Việt Nam rồi cũng thế. Không có một George W. Bush, Barack Obama hay hôm nay Donald Trump nào đến để trao chìa khóa mở cánh cửa tự do dân chủ cho nhân dân Việt Nam. Chiếc chìa khóa đó phải được đúc bằng hy sinh và xương máu Việt Nam. 

DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN- PHẢN CHIẾN JOHN KERRY HOA KỲ!- Huỳnh Mai St.8872

'Ông Kerry sẽ góp ý với Việt Nam về quan hệ với tân tổng thống Mỹ'


https://youtu.be/Gklpp-x2sG4-





Vừa nhận được tin Ngoại trưởng John Kerry Hoa Kỳ sẽ thăm Việt Nam trong trung tuần tháng 1/2017. Đây là chuyến thăm lần cuối của Ngoại Trưởng Kerry trước khi chuyển giao quyền lực TT. Obama, vào ngày 20/1/2017, cho TT.đắc cử Donald Trump

Vào thời điểm chỉ còn hơn 2 tuần nữa ông Donald Trump sẽ chính thức là tổng thống đứng đầu chính phủ mới của Mỹ, chuyến thăm tuần tới – nếu diễn ra – có phần chắc sẽ là lần cuối ông Kerry đến Việt Nam trong cương vị ngoại trưởng. Và sẽ chấm dứt nhiệm kỳ " Phản chiến " của John Kerry trong 41 qua, kể từ biến cố lịch s30/4/1975, mang lại những nỗi bất hạnh- ' công sản hóa ' nhân dân Miền Nam VNCH

Chi tiết của chuyến thăm chưa được các cơ quan ngoại giao của hai nước công bố, nhưng có phỏng đoán là ngoại trưởng Kerry có thể đến thăm một số địa điểm có các dự án liên quan đến Mỹ ở nam trung bộ như cảng Cam Ranh và Đồng bằng Sông Cửu Long...


 Chúng tôi là những cựu quân nhân- Cán- Chánh VNCH, đã môt thời bi phản bội Tự Do! tại miền Nam VNCH, bởi một tập đoàn phản chiến: Obama- John Kerry- Clinton suốt 41 năm qua, kể từ khi biến cố lịch sử 30 Tháng 4/1975- Cộng sản Bắc Việt, Hà Nội vi phạm HĐ Paris 1973 chiếm đóng miền Nam VNCH; cũng là do chính sách " Một Trung Quốc " của Hoa Kỳ thân cộng...Được tập đoàn phản chiến này thi hành một cách triệt để bóp nghẹt tự do, dân chủ, nhân quền VN, cho đến nỗi chúng tôi thiếu quyền làm người...trên mãnh đất miền Nam Tự do của chúng tôi đã bao đời xây dựng và lập quốc ở Phương Nam nước Việt lâu đời này!?

Dân Miền Nam nầy hoàn toàn phản đối ngài Ngoại trưởng John Kerry trong chuyến viếng thăm lần cuối cùng nhiệm chức và bải chức của ông đến thăm lại ' bải chiến trường Đồng bằng SCL', nơi ông đã phản bội lại bạn bè chiến hữu Mỹ, đã hy sinh 58.283 mạng sống trên chiến trường VN, cho lý tưởng Tự Do VN chúng tôi, cũng như ông và Mỹ đã phản bội đồng minh VNCH.

Ông Kerry trở lại Đồng bằng sông Cữu Long với tư cách một người vô trách nhiệm, và đã hết quyền ảnh hưởng đến tự do, quyền sống con người dân Miền Nam, phải chịu áp lực ' cộng sản hóa miền Nam ' trong suốt quá trình chánh sách " Một Trung Quốc " của Hoa Kỳ, quả thật đ1ng hổ thẹn  cho tự do của xứ " Cờ Hoa "vô cùng. Ông trở lại ' sông nước Cà Mau - của dồng bằng SCL ' với mục đích thật sự là để thăm lại con chó của ông có tên là VC- viết tắt là Việt Cộng- mà ông đã nuôi nó trong thời chiến tranh VN. Và ông Kerry thăm nó lần cuối cùng, trước khi nó lài đời. và chết theo chính sách " Một nước Trung Nước " của Hoa Kỳ, do Donald Trump sẽ chôn vùi nó dưới lòng đại dương- Đông Á/TBD.

John Kerry tìm về 'trận phục kích 1969'



Bản quyền hình ảnh AFP / Getty Images
US Secretary of State John Kerry rides a boat in the Mekong Delta
Image caption Ngoại trưởng Hoa Kỳ John Kerry tại Đồng bằng Cửu Long, nơi ông từng tham chiến thời mới ngoài 20 tuổi

Vị ngoại trưởng sắp mãn nhiệm của Hoa Kỳ John Kerry trong chuyến công du Việt Nam đã tới Đồng bằng Sông Cửu Long nơi ông từng bị phục kích trong cuộc chiến Việt Nam.

Cựu trung úy hải quân trong hành trình tới Cà Mau đã gặp người lính Việt Cộng, nay 70 tuổi và vẫn còn nhớ rõ về vụ tấn công hồi năm 1969.
Hai người bắt tay nhau nồng ấm.
Ông Kerry, người đang có chuyến đi cuối cùng trong cương vị ngoại trưởng Hoa Kỳ, đã được trao huân chương quả cảm về các hoạt động trong cuộc chiến, nhưng sau khi về nước ông đã trở thành người tích cực vận động phản chiến.
Ông Kerry nói với cựu thù, Võ Ban Tâm, rằng ông rất vui mừng vì cả hai đều còn sống.

Bản quyền hình ảnh Reuters
John Kerry talks to former Viet Cong fighter Vo Ban Tam
Image caption Ông John Kerry (trái) nói chuyện với ông Võ Ban Tâm (thứ hai bên phải) tại nơi xảy ra cuộc đối đầu hồi 1969
Ông Tâm, nay là một nhà nông nuôi tôm, nói rằng ông biết người bị ông Kerry bắn chết, và vẫn nhớ về kế hoạch tấn công khi nhóm của ông phát hiện ra tàu tuần tra của Mỹ.Nhóm Việt Cộng có súng phóng lựu B-40 (RPG-7) đã bắn vào nhóm lính Mỹ nhằm nhử đối phương vào tầm phục kích.
Tuy nhiên, ông Kerry đã có hành động táo bạo khi nhảy lên bờ, đuổi theo những kẻ tấn công và bắn chết người điều khiển súng phóng lựu.
Ông Kerry, khi đó 26 tuổi, đã được ca tụng về lòng dũng cảm và về việc cứu sống cả nhóm lính Mỹ tuần tra, và được trao tặng huy chương chiến đấu Sao Bạc.
Ông Tâm cho biết người bị giết chết tên là Ba Thanh, khi đó 24 tuổi.
"Anh ấy là một người lính giỏi," ông nói với ông Kerry.



Bản quyền hình ảnh Reuters
John Kerry, left, with historian Edward Miller, travelling along the Mekong Delta in Vietnam
Image caption John Kerry, trái, cùng sử gia Edward Miller trong hành trình tìm lại địa điểm xưa ở Đồng bằng Cửu Long
Ông Kerry chưa từng biết tên, tuổi của người bị ông bắn chết.Khi thua cử trong cuộc đua ghế tổng thống Hoa Kỳ hồi 2004, ông Kerry đã bị những người chỉ trích cáo buộc bắn chết một thiếu niên tuổi dưới 20.
Ông Ngoại trưởng đang có chuyến thăm Việt Nam trong chặng dừng chân đầu tiên của chuyến công du nước ngoài cuối cùng, trước khi chính quyền mới của ông Donald Trump nhậm chức vào tuần tới.
Đây là chuyến đi thứ tư của ông tới Việt Nam trong vị trí quan chức ngoại giao hàng đầu của Hoa Kỳ.
Làm việc dưới quyền Tổng thống Barack Obama, ông nổi tiếng về lòng nhiệt huyết trong việc tích cực nỗ lực cải thiện quan hệ Mỹ-Việt.

Chúng tôi, nhân dân Miền Nam- Quân dân, cán chánh VNCH. đồng loạt yêu cầu tập đoàn phản chiến: Obama- John Kerry- Clinton rời khỏi VN ngay lập tức...Và trả lại Trả lại danh dự cho quân lực Việt Nam Cộng Hòa

Vietoday - 2015 - Trả lại danh dự cho quân lực Việt Nam Cộng Hòa - Phần 2/2
https://youtu.be/oaoc1VnKjqA

Việt Nam Cộng Hòa Trở Lại (3) - Giải Pháp Việt Nam Cộng Hòa cho Hoàng Sa và Trường Sa - Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích

 https://youtu.be/YHS1NphehOs

 DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN- PHẢN CHIẾN JOHN KERRY HOA KỲ!
 Huỳnh Mai St.8872
May 23, 2013
12:19 AM

Phản Chiến- John Kerry - Chiến Tranh Dân Chủ, Nhân Quyền Việt Nam!
  Vậy phản chiến là gì!??- Ai, tổ chức nào là phản chiến tại Hoa Kỳ!?
Loan Nguyen


Damian:Các bạn nên biết rằng ở Mỹ hiện nay:
- Thành phần đang cầm quyền và có thế lực đều là những kẻ lớn lên thời thập niên 1960, thời của phản chiến, khuynh tả thân cộng, đặc biệt là đảng Dân chủ lại càng khuynh tả thiên cộng một cách mù quáng. Ngay cả trong giới nghiên cứu lịch sử, giảng dạy trong đại học cũng đa số là trí thức thiên tả, lịch sử về chiến tranh Việt nam đều phiến diện, ủng hộ Việt cộng một cách ngu xuẩn; những kẻ đi biểu tình chống chiến tranh phất cờ VC lúc đó.

- TT Obama đảng Dân chủ cũng thuộc phái khuynh tả, phóng túng (liberal), có cố vấn lúc nhỏ là Bill Ayers, một tên khủng bố, đánh bom ở Mỹ và tự xưng là "cộng sản," các cộng sự của Obama ở Chicago đều là thành phần phản chiến, quá khích thời 1960. Ông Obama cũng không có quan tâm gi về VN để tìm hiểu thấu đáo vấn đề, cứ nghe các cố vấn và làm lơ những vi phạm nhân quyền trầm trọng ở VN! Trong Bộ Ngọai giao Mỹ cũng nhiều thành phần khuynh tả, bào chữa cho cộng sản lắm! Nay có ngoại trưởng phản chiến Jonh Kerry về làm xếp thì đừng hy vọng có chính sách cứng rắn với Hà nội!

Nếu không có một vài dân biểu Cộng hoà như Chris Smith (New Jersey) và Frank Wolf (Virginia) thì vấn đề nhân quyền VN bị dìm sâu trong Bộ Ngoại giao và White House, không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời đâu! Nói cho cùng, TT Bush 41 (Bush cha) cũng đã bỏ lỡ cơ hội áp lực VC thay đổi khi VC bị sa lầy ở Campuchea! Bill Clinton thì chỉ nghe lời đám thiên tả và tư bản muốn làm ăn buôn bán với VC thôi!

- VN hiện nay lại đang đem miếng mồi nhử Mỹ là quan hệ đối tác chiến lược (strategic relationship) hầu kìm chân Trung cộng mà không biết rằng VC đã ở trong túi Tàu cộng rồi. Tại mỗi buổi đối thoại về nhân quyền (HR dialogs) là đoàn VC cứ nói "Đừng áp lực chúng tôi nhiều quá, phe bao thủ thân Tàu sẽ làm mạnh ..." Vậy là Mỹ lại im, rồi bào chữa cho Hà nội. VC vừa được tiếp tục hưởng viện trợ Mỹ, vừa đút túi tiền hối lộ của Trung cộng, rồi khai thác và bán tài nguyên quốc gia, tất cả tiền vào túi bọn đảng viên cao cấp và đồng bọn cua chúng thôi!...
Phản Chiến- John Kerry - Chiến Tranh Dân Chủ, Nhân Quyền Việt Nam!
  Vậy phản chiến là gì!??- Ai, tổ chức nào là phản chiến tại Hoa Kỳ!?
Loan Nguyen

Damian:Các bạn nên biết rằng ở Mỹ hiện nay:
- Thành phần đang cầm quyền và có thế lực đều là những kẻ lớn lên thời thập niên 1960, thời của phản chiến, khuynh tả thân cộng, đặc biệt là đảng Dân chủ lại càng khuynh tả thiên cộng một cách mù quáng. Ngay cả trong giới nghiên cứu lịch sử, giảng dạy trong đại học cũng đa số là trí thức thiên tả, lịch sử về chiến tranh Việt nam đều phiến diện, ủng hộ Việt cộng một cách ngu xuẩn; những kẻ đi biểu tình chống chiến tranh phất cờ VC lúc đó.

- TT Obama đảng Dân chủ cũng thuộc phái khuynh tả, phóng túng (liberal), có cố vấn lúc nhỏ là Bill Ayers, một tên khủng bố, đánh bom ở Mỹ và tự xưng là "cộng sản," các cộng sự của Obama ở Chicago đều là thành phần phản chiến, quá khích thời 1960. Ông Obama cũng không có quan tâm gi về VN để tìm hiểu thấu đáo vấn đề, cứ nghe các cố vấn và làm lơ những vi phạm nhân quyền trầm trọng ở VN! Trong Bộ Ngọai giao Mỹ cũng nhiều thành phần khuynh tả, bào chữa cho cộng sản lắm! Nay có ngoại trưởng phản chiến Jonh Kerry về làm xếp thì đừng hy vọng có chính sách cứng rắn với Hà nội!

Nếu không có một vài dân biểu Cộng hoà như Chris Smith (New Jersey) và Frank Wolf (Virginia) thì vấn đề nhân quyền VN bị dìm sâu trong Bộ Ngoại giao và White House, không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời đâu! Nói cho cùng, TT Bush 41 (Bush cha) cũng đã bỏ lỡ cơ hội áp lực VC thay đổi khi VC bị sa lầy ở Campuchea! Bill Clinton thì chỉ nghe lời đám thiên tả và tư bản muốn làm ăn buôn bán với VC thôi!

- VN hiện nay lại đang đem miếng mồi nhử Mỹ là quan hệ đối tác chiến lược (strategic relationship) hầu kìm chân Trung cộng mà không biết rằng VC đã ở trong túi Tàu cộng rồi. Tại mỗi buổi đối thoại về nhân quyền (HR dialogs) là đoàn VC cứ nói "Đừng áp lực chúng tôi nhiều quá, phe bao thủ thân Tàu sẽ làm mạnh ..." Vậy là Mỹ lại im, rồi bào chữa cho Hà nội. VC vừa được tiếp tục hưởng viện trợ Mỹ, vừa đút túi tiền hối lộ của Trung cộng, rồi khai thác và bán tài nguyên quốc gia, tất cả tiền vào túi bọn đảng viên cao cấp và đồng bọn cua chúng thôi!

Nhưng thực ra vấn đề VN phải do người VN qiải quyết, đúng như lời kêu gọi trong bài thơ cua Nguyễn Phương Uyên! Sẽ không có người ngoai quốc nào làm dùm mình đâu! Nếu người dân đứng lên lật đổ chế độ tàn ác cộng sản thì sẽ có ủng hộ trợ giúp từ ngoại quốc, và cũng là phụ vào thôi! Chính yếu phải là do người VN trong nước!







   Thượng Nghị Sĩ John Kerry là cựu binh chiến tranh VN, ông mắc sai lầm trong phong trào phản chiến Tự Do! tại quốc hội Hoa Kỳ, do khối cộng sản Nga Tàu giật dây xuyên tạc: dân chủ, nhân quyền cho người cộng sản Miền Bắc VN, được  "Giải phóng Miền Nam " và tự do, dân chủ, nhân quyền Miền Nam VN.
   Trải qua 38 năm thông nhất, nhưng đâu xáo bỏ hận thù,...!?  là vì Bắc Việt, cộng Sản hóa Miền Nam, kể từ ngày 30-4- 1975, khi Hoa Kỳ cuốn cờ chạy khỏi Sài Gòn, thì dân chủ, nhân quyền lẫn tự do Miền Nam VN, cũng phải chạy theo các ông trên Đệ Thất hạm đội Hoa Kỳ, hay các thuyền vượt biển mỏng manh dân miền Nam, nếu kéo tìm lại tự do, mà phải bỏ mạng sống trên 650.000 thuyền nhân làm mồi cho cá...
   Dân chủ, nhân quyền của các  ông, TNS John Kerry và phó TT Joe. Bidden, cùng ông tù binh Mỹ-  khánh sạn Hilton; rớt máy bay tại Hà Nôi- John Mac.Caine, là hành động phản chiến, phản bội lại  58.283 các chiến binh Hoa Kỳ, đã hy sinh trên chiến trường Miền Nam VN, cùng với 212.000 thương phế binh Mỹ đã để lại phần thân thể mình trên các mặt trận chiến đấu VN. Họ, Hoa Kỳ còn phản lại đồng minh chiến hữu QL.VNCH đã bi bắt làm tù binh cải tạo và đã chết hơn 165.000 sĩ quan QL.VNCH trong các trại tù tập trung cải tạo cộng Sản Bắc Việt Nam.
   Chính các ông: John Kerry; Joe Bidden, John Mac.Caine trong phong trào phản chiến VN đã từng góp xương máu cho tự do, hòa bình Việt Nam thời chiến tranh chống Cộng Sản Quốc tế Nga Tàu, mà còn sai lầm, thì dân chủ, tự do VNCH,làm sao khỏi mất vào tay Cộng Sản BắcVN. Và dưới mắt các ông, xem người Việt tỵ nạn cộng sản như con hủi đi ăn bám vào tư do nước Mỹ của các ông.
 Thật thiếu công bằng và vô trách nhiệm cho hành động phi dân chủ hóa, cho phản chiến tự do của quyền sống của người Việt tỵ nạn cộng sản chúng tôi, khi nhận được lời vô đạo đức của Phó TT Bidden:" Tôi không bao giờ dùng tiền viện trợ để mua người Vn về đây, để sống và " báo cô- Ăn hại nước Mỹ!?? " Những lời độc hại, cay đắng của người Mỹ phản chiến...Tức là phản lại những gì Tự Do mà họ đã có trong nhân bản truyền thống Hoa Kỳ thời lập quốc!!!
   Ông  John Kerry, được đề cử chức ngoại trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ, và bắt đầu công du thuyết khách về dân chủ nhân quyền cho các nước Trung Đông và Châu Âu, nhằm kiếm thêm đồng minh quyền lợi chiến lược kinh tế với Hoa Kỳ, vì nơi đây có quá nhiều thừa thải, hiểu biết về chủ đích đầu tư thị trường chiến tranh buôn bán vũ khí của Hoa Kỳ, nên không xa lạ về dân chủ, nhân quyền của Mỹ.  Nhưng nó rất lạ lùng và lạ lẫm về cái giá trị dân chủ và nhân quyền đôi với xứ sở, dân tộc Việt Nam -Á Châu/TBD, còn lẫn lộn giữa Thiên đàng & Địạ ngục , giữa  Cộng Sản & Tự Do. Và VN chưa có một ngày hưởng được giá trị của Tự Do, nên tập đoàn chính trị phản chiến John Kerry dể dân chủ, nhân quền thuộc người Cộng Sản Bắc Việt; tự do là địa ngục là chiến tranh chết chóc thuộc Sài Gòn - Miền Nam VNCH.
   Ông Kerry tham chiến tại VN là vì quyền lợi nước Mỹ, bắt tay Trung Cộng, để thân "Cộng "hơn là chiến đấu cho tự do dân chủ Miền nam VN, như các đồng đội khác phải hy sinh. Ông  hành động phản chiến- Hô hào rút quân Mỹ, cắt viện trợ quân sự đồng minh VNCH, và trả con em binh sĩ Hoa Kỳ trở về với gia đình Mỹ, làm nản lòng chiến sĩ chiến đấu cho tự do VN. Chính phong trào Phản Chiến đã tạo điều kiện  thuận lợi và trực tiếp khuyến khích Quân cộng sản Bắc- Hà Nội vi phạm trắng trợn H Đ Paris/73; chiếm đóng miền Nam VNCH ngày 30-4-1975. và để cho ông, nhóm ông có cơ hội sỉ nhục quân dân, cán chánh VNCH phải chạy theo các ông tìm chút tự do cho cuộc sống lưu vong nơi đất Mỹ. Và tìm nơi ông một chút lương tâm phản tỉnh, mà ông dã phản bội Tự Do đồng minh VNCH.Cảnh tỉnh ông và cả nước Mỹ: " Cái thứ Tự Do phản bội và dân chủ nhân quyền giả trá là nét là nét đặc thù căn bản trong hệ thống tư tưởng Cộng Sản,để một ngày nào đó, nó sẽ tràn ngập Hoa Kỳ nước ông và nó sẽ Quốc Tế Hóa Cộng Sản Hoa Kỳ.

Ông John Kerry không bao giờ trở lại chiến trường xưa-VN.
  
                          
 



   Người Châu Á Cộng Sản, Như Việt Nam muốn ông  John Kerry trở lại Việt Nam, vì ông còn thiếu nợ câu trả lời: Thế nào là Tự do- dân chủ- nhân quyền Việt Nam!?, cho theo phong trào xách- động phản chiến VN tại quốc hội và quần chúng Hoa Kỳ phản đối chiến tranh VN!?. Chỉ là làm lợi và nâng uy tín Công Sản Hà Nội có thêm yếu tố cơ hội chiếm đóng Miền Nam VN mà thôi!
   .Hậu quả suốt 38 năm qua, vì lời phản chiến phi chính nghĩa, phi dân tộc của tập đoàn chủ bại chiến tranh VN của John Kerry, đã đưa đất nước dân tộc Việt Nam đến chỗ mất tự do và mất chủ quyền dân tộc  về với khối Cộng Sản Trung Quốc.Các ông đã tiếp tay chính quyền con buôn bán dứng Miền Nam VNCH cho Trung Quốc đổi lấy thị trường tiêu thụ đông dân Trung Quốc. Và cùng mục đích gây chia rẽ,tan rã Liên Xô....
   Dân Việt Nam, chúng tôi không mong muốn các ông, những bộ mặt phản chiến, phản bội đồng minh VNCH, trở lại Việt Nam  để vuốt ve Cộng sản VN, để kiếm lợi làm ăn với nhau, mà bỏ qua dân chủ, nhân quyền VN, vì là nỗi khát khao, mất mát tự do, chủ quyền dân tộc, nên người dân  VN chúng tôi, từ biết ơn- Cộng Sản Miền Bắc- chuyển sang hận thù các ông và nước Mỹ đã làm mất tự do, dân chủ Việt Nam nước tôi cho ngày Cộng Sản Bắc Việt chiếm đóng Miền Nam VN, ngày 30-4-1975
   Nay ông John Kerry là ngoại giao Hoa Kỳ do TT Barack Obama bổ nhiệm, và muốn dùng ông Kerry thân CSVN, tiếp tục sách lược ve vãng CSVN làm đối tác chiến lược cân bằng quyền lực Trung Quốc Biển D9o6ngA1/TBD, không cần điều kiện trao đổi nhân quyền của Việt Nam, miễn sao có lợi cho sự phục hồi kinh tế Hoa Kỳ tại ĐNÁ, thì VNCS được quyền ưu tiên gia nhập tổ chức kinh tế thị trường tư do Xuyên Thái Bình Dương- TPP, không cần CSVN phải bỏ vốn đầu tư về  Tài nguyên dân chủ- nhân quyền của người dân VN nước họ.
   Ngoại Trưởng John Kerry đã rời khỏi chức vụ Ủy Ban Đôi Ngoại Thương Viện Hoa Kỳ, là rào cản cho bao nhiêu sắc luật Hạ viện Hoa Kỳ muôn đưa VNCS trở lại danh sách CPC của các nước đáng quan tâm về Tự Do Tôn Giáo.Có thể đưa cấm vận  và cắt đứt ngoại giao với VNCS; gây trở ngại, bế tắt. sách lược chống Trung Cộng của Hoa Kỳ. Suốt 38 năm nay, Hoa Kỳ vẫn còn tin CSVN, và bỏ ngỏ dân chủ, dân quyền VN cho Cộng Sả Hà Nội thống trị.Thâm chí chối bỏ Hoàng Sa & Trường Sa là của VNCH cũng không dám xác nhận và cứu giúp, để mất 2 quần đảo đó về tay Trung Quốc...
   Biết rằng, trước sau gì, Hoa Kỳ cũng đem chiêu bài H Đ Paris/73, và lôi kéo quốc tế LHQ vào Biển Đông, để giải quyết Hoàng Sa & Trường Sa là của Miền Nam VNCH, theo H Đ Paris/73 .Và Trung Cộng phải thi hành, để giả tỏa giao thông hàng hải quốc tế, phục vụ cho kinh tế thị trường tự do Xuyên Thái Bình Dương- TPP của Hoa Kỳ 11 nước làm kinh tế xuyên lục địa Châu Á/TBD. Dù muốn dù không!? VNCH phải được phục hồi và hiện diện cho sự chủ trì giả quyết tranh chấp chủ quyền biển đảo ĐNÁ là đầy đủ pháp lý theo công ước quốc tế cho thi hành H D Paris/73 có kè theo hồ sơ Hiệp ước Genève/54 chia đô đất nước Việt Nam.
   Để níu kéo và bênh vực cho CSVN tồn tại, phục vụ quyền lợi Hoa Kỳ, TT Barack Obama dùng John Kerry Phản Chiến làm cầu nối thay cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN,làm đối tác đắc lự cho Hoa Kỳ. Một lần nữa làm món hàng hóa, bán đứng Việt Nam để trừ nợ hằng ngàn tỷ đôla công khố phiếu Mỹ vay nợTtrung Quốc. Và sau cùng được ưu tiên khai thác mỏ dầu hỏa thềm lục địa Việt Nam, mà Mỹ xí phần khai thác trong chiến tranh VN. Và Mỹ đã cho lấp lỗ giếng dầu năm chờ Trung Quốc sa lầy ý thức hệ bá quyền bành trướng Châu Á/TBD. Để cùng nhau, các đồng minh Hoa Kỳ sẵn sàng tiêu diệt Trung Quốc và loại khỏi Cộng Sản ra khỏi trái đất này!??
   Ông John Kerry dù không có tực tiếp ký tên ngăn trở đạo luật nhân quyền, đưa VNCS vào lại danh sách CPC vê tự do tôn giáo, nhưng ông vẫn có quyền vận động các đồng nhiệm của ông tại Thương Viên bác bỏ đạo luật, hay danh sách CPC đưa VN vào "sổ đen tôn giáo "

Mỹ không đưa VN vào 'sổ đen tôn giáo'


Cập nhật: 10:08 GMT - thứ ba, 21 tháng 5, 2013



Ngoại trưởng John Kerry từng tham chiến tại Việt Nam.

Hoa Kỳ ra phúc trình nói Việt Nam có tiến bộ về tự do tôn giáo và không đưa Hà Nội vào danh sách Các nước gây quan ngại đặc biệt (CPC) thường niên 2012.
Trung Quốc, Bắc Hàn và Ảrập Saudi vẫn bị Hoa Kỳ giữ trong danh sách này.
Phúc trình về Tự do Tôn giáo Quốc tế là khảo sát của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đối với gần 200 nước, được ra lần đầu tiên cách đây 15 năm .
Ngoại trưởng Hoa Kỳ John Kerry, được dẫn lời nói “Báo cáo này là thước đo rõ ràng và khách quan về thực trạng tự do tôn giáo trên toàn thế giới."
"Và khi cần thiết, báo cáo này có thể nêu tên một số nước bạn của Hoa Kỳ; cũng như một số quốc gia mà chúng tôi đang tìm cách tăng cường quan hệ mạnh hơn."

"Khi cần thiết, báo cáo này có thể nêu tên một số nước bạn của Hoa Kỳ; cũng như một số quốc gia mà chúng tôi đang tìm cách tăng cường quan hệ mạnh hơn"
John Kerry, Ngoại trưởng Hoa Kỳ
Đại sứ chuyên trách về chủ đề tự do tôn giáo Sausan Johnson Cook được dẫn lời cho biết có tiến bộ tại Việt Nam nơi chính phủ đã bắt đầu cho phép các cuộc tụ họp tôn giáo lớn với số 100.000 người trở lên.
Tuy nhiên một dân biểu của Đảng Cộng hòa nói Hoa Kỳ đáng ra phải đánh giá Việt Nam nghiêm khắc hơn.
Dân biểu Ed Royce, Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Hạ viện Hoa Kỳ, cho biết "Việt Nam vẫn đàn áp tự do tôn giáo."
Trong một tuyên bố đưa ra ngay sau khi Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ ra báo cáo này, ông nói "Chính phủ Cộng sản Việt Nam không cho người dân được hưởng các quyền tự do cơ bản nhất."
Ông Royce đã đưa ra dự luật kêu gọi Bộ Ngoại giao khôi phục lại tình trạng bất lợi cho Việt Nam một lần nữa bằng cách tái liệt kê Hà Nội vào danh sách quốc gia cần quan ngại đặc biệt.
Phúc trình của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ nói Trung Quốc có chiến dịch qui mô trấn áp tự do tôn giáo bằng việc giam giữ, theo dõi và các kỹ thuật đàn áp khác.
Và báo cáo cho biết trong năm 2012 Bắc Hàn "xử lý mạnh tay với tất cả các đối tượng đối lập” và không khuyến khích các hoạt động tôn giáo có tổ chức.
'Quan ngại tầm chiến lược'

Chính khách Hoa Kỳ đã có các cuộc tiếp xúc với giới bất đồng chính kiến tại Việt Nam.
Ngoại trưởng Hoa Kỳ John Kerry cho biết chính phủ các nước đàn áp tôn giáo không chỉ gây bất ổn cho chính họ mà còn tạo rủi ro cho các nước khác.
Tấn công tự do tôn giáo là "quan ngại cả về đạo đức lẫn an ninh quốc gia tầm chiến lược đối với Hoa Kỳ,” ông Kerry nói.
Vào tháng Ba năm nay, chính quyền ông Obama đã bày tỏ quan ngại về tình trạng "sa sút" của Việt Nam về nhân quyền và khẳng định rằng việc tiến tới tự do cá nhân là "nội dung then chốt" trong chính sách của Hoa Kỳ tại Á châu.
Năm 2012, không hài lòng về việc Việt Nam không cải thiện tình hình nhân quyền, Hoa Kỳ đã hoãn cuộc đối thoại nhân quyền thường niên.

"Các bản án này phần nào cho thấy một xu hướng đáng lo ngại là nhà chức trách Việt Nam sử dụng các tội danh trong các luật về an ninh quốc gia để bỏ tù những người chỉ trích chính phủ vì họ bày tỏ quan điểm một cách ôn hoà"
Thông cáo của Mỹ về vụ xử tù hai sinh viên
Tổ chức Human Rights Watch tiếp tục đánh giá Việt Nam có nhiều vi phạm "thô bạo" và "nghiêm trọng" về nhân quyền, trong đó nhấn mạnh việc chính quyền tiếp tục "đàn áp, bắt bớ có hệ thống" các nhà hoạt động ủng hộ nhân quyền, tự do tôn giáo, tín ngưỡng, các bloggers, cũng như giới bất đồng chính kiến ôn hòa.
Gần đây, sau vụ kết án nặng với blogger Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải) và bloggers khác cùng vụ án, chính quyền cũng bị chỉ trích là "nhắm mục tiêu" vào nhà hoạt động vì nhân quyền, luật sư Lê Quốc Quân thông qua việc bắt bớ đối với bản thân ông và một số người thân trong gia đình.
Vào ngày 17/05, Đại sứ Quán Hoa Kỳ tại Hà Nội ra Bấm thông cáo bày tỏ “quan ngại về việc một toà án Việt Nam đã kết án Đinh Nguyên Kha 8 năm tù giam và Nguyễn Phương Uyên 6 năm tù giam với các tội danh chống chính quyền”.
“Các bản án này phần nào cho thấy một xu hướng đáng lo ngại là các nhà chức trách Việt Nam sử dụng các tội danh trong các luật về an ninh quốc gia để bỏ tù những người chỉ trích chính phủ vì họ bày tỏ quan điểm một cách ôn hoà.
Bấm Bản thông cáo cũng “kêu gọi chính phủ Việt Nam trả tự do cho những tù nhân lương tâm và cho phép tất cả người dân Việt Nam được bày tỏ quan điểm chính trị của họ một cách ôn hoà”.
Nguồn: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2013/05/130521_us_vn_cpc_list.shtml

Tổng Tuyển Cử Việt Nam là giải pháp an toàn tránh đổ máu Việt Nam.

                                       Hiệp Định Paris


Việt Cộng vi phạm Hiệp Định Paris/73



                                       Phái đoàn John Mac.Cain họp báo- Dân chủ, Nhân quyền với VNCS

   Mong sao quốc tế LHQ và Hội Đồng Bảo An, gìn giử an ninh, trật tự hòa bình thế giới có trách nhiệm cùng với  Hoa Kỳ, là đầu đàn thế giới đến Việt Nam; giúp chúng tôi tìm lại giá trị tự do bị đánh mất,ngày 30-4- 1975; bằng cách tái nhóm hội đồng quốc tế LHQ và 12 nước thuộc 2 khối : Cộng Sản & Tư Bản Tự Do, đến Việt Nam  để giám sát, thi hành H Đ Paris/73. Nhưng giải pháp tối Ưu vẩn là Tông tuyển cử VN, nhằm tránh gây nên đổ máu,do phe phái kích động hận thù bùng phát bạo loạn, phá hoại  bầu cử do LHQ tổ chức giám sát Tổng Tuyển Cử Việt Nam được thành công. như nguyện vọng người dân co được dân chủ , nhân quyền Việt Nam.theo sự chọn lựa thể chế chính trị của dân tộc mình.


 Tổng Tuyển Cử- Trao trả lại quyền Tự Do- Tự Quyết của người dân!


  













                                                                     {Quốc tế LHQ- Thi hành Tổng Tuyển Cử VN}

                                                                                Hiệp Định Paris/73- VNCH

http://mainguyenhuynh.blogspot.co.id/2016/07/dan-chu-nhan-quyen-phan-chien-john.html

TT Trump và "chính sách một Trung Quốc"
Trần Trung Đạo (Danlambao) - Một quan điểm có tính cách đối ngoại hết sức quan trọng và ảnh hưởng đối với chính trị Á Châu trong đó có Việt Nam, được Donald Trump đưa ra ngay cả khi chưa chính thức nhậm chức tổng thống là phê bình “chính sách Một Trung Quốc” (One China Policy) tồn tại từ 1979 đến nay. 
Nhắc lại, đầu tháng 12, 2016, Donald Trump đã vượt qua thông lệ của các tổng thống tiền nhiệm khi nhận điện thoại của bà Tsai Ing-wen, Tổng thống Cộng Hòa Đài Loan. Lần đầu tiên trong 38 năm, hai lãnh đạo Mỹ và Đài Loan chính thức trao đổi bằng điện thoại với nhau.
Theo các nguồn tin từ hai chính phủ, buổi điện đàm là một cố ý và đã được sắp xếp trước. Các cố vấn bảo thủ chung quanh Trump có cảm tình với Đài Loan như Edward J. Feulner và Reince Priebus muốn dùng đó như là cơ hội để cho Trung Cộng thấy lập trường cứng rắn của chính quyền Trump. Reince Priebus, Tham mưu trưởng của TT Trump, thăm viếng Đài Loan nhiều lần và được David Lee, Bộ trưởng Ngoại Giao Đài Loan, ca ngợi như là “người bạn tốt” của Đài Loan. 
Trong một buổi phỏng vấn sau đó, TT Trump phát biểu rằng ông không thấy cần thiết phải bị “ràng buộc” bởi “Chính sách Một Trung Quốc” trừ phi Trung Cộng phải có những nhượng bộ thích hợp về mậu dịch giữa hai nước. Ông không tuyên bố chính thức từ bỏ và cũng không chính thức công nhận. 
Ngày 3 tháng 12, 2016, Bộ Ngoại Giao Trung Cộng gởi một phàn nàn đến Mỹ về cuộc điện đàm giữa Donald Trump và TT Đài Loan và cho rằng điện đàm đã thay đổi chính sách của Mỹ từ năm 1979 nhìn nhận Đài Loan là một phần của Trung Quốc. Trung Cộng cho rằng “Chính sách Một Trung Quốc” không thể thay đổi và không thể được đem ra mặc cả. 
Sau phản bác giới hạn đó, Trung Cộng im lặng chờ đợi phản ứng của TT Trump. TT Trump cũng im lặng. Các nhà phân tích cho rằng TT Trump trì hoãn việc gọi Tập Cận Bình để bộ tham mưu có thời gian nghiên cứu và đánh giá mức ảnh hưởng của việc chấp nhận hay không chấp nhận “chính sách Một Trung Quốc”. Một số nguồn tin khác cho rằng họ Tập từ chối nhận điện thoại cho đến khi nào TT Trump công nhận “Chính sách Một Trung Quốc”. Dù sao, tối ngày 9 tháng 2, 2017, TT Trump gọi Tập Cận Bình và qua đó tuyên bố với họ Tập, chấp nhận “Chính sách Một Trung Quốc”. 
Vài nhà phân tích cho rằng TT Trump vừa để Tập Cận Bình “chơi tay trên”. Jane Perlezfeb trên New York Times sáng 10 tháng 2 cho rằng “việc đổi ý về lời hứa sẽ xem lại định chế của Đài Loan, TT Trump có thể vừa tránh được một cuộc đương đầu trực tiếp với đối thủ mạnh nhất của Mỹ. Tuy nhiên làm vậy, TT Trump sẽ trao cho Trung Cộng một chiến thắng và làm yếu đi hình ảnh của ông ta như là một người đàm phán cứng rắn và đáng sợ đối với họ Tập.” 
Trong suốt thời kỳ vận động bầu cử, Donald Trump đứng trên quan điểm chống Trung Cộng triệt để và gần như trong mọi lãnh vực. Trump tố cáo Trung Cộng vận dụng chính sách tiền tệ có lợi một chiều, tức chiều xuất cảng hàng hóa Trung Cộng; tố cáo Trung Cộng xây dựng các căn cứ quân sự trên Biển Đông; tố cáo Trung Cộng dung dưỡng Bắc Hàn đe dọa an ninh thế giới. 
TT Trump không chỉ tố cáo thôi nhưng còn hứa sẽ sử dụng các biện pháp cứng rắn để trả đũa Trung Cộng, trong đó có tăng thuế nhập cảng lên đến 45 phần trăm. Tất cả những điều TT Trump tố cáo Trung Cộng đều đúng. Không chỉ TT Trump thấy ra điều đó mà cả các tổng thống trước Trump cũng thấy. Nhưng biết đúng, thấy rõ là một việc còn thay đổi được hay không là việc khác. 
Về mặt đối nội cũng như đối ngoại “Chính sách Một Trung Quốc” là một hiện trạng (status quo) sinh tử đối với Trung Cộng. 
Sự quan trọng của ‘status quo’ 
Trong chính trị học, khái niệm ‘status quo’ vô cùng quan trọng. Như người viết đã trình bày trong bài Tập Cận Bình chủ trương độc chiếm Biển Đông, ‘status quo’ chỉ tình trạng của các điều kiện thực tế trước khi có sự thay đổi. Khái niệm này được áp dụng trong hầu hết các lãnh vực. Các bên tranh chấp không thể truy tìm nguyên nhân ngược dòng lịch sử nhiều khi dài cả ngàn năm nên có khuynh hướng chấp nhận một ‘status quo’ và xem đó như là một giới hạn mà nếu bị vượt qua sẽ tạo nên nhiều bất trắc. 
Đọc lại lịch sử Thế chiến Thứ Hai sẽ thấy mục đích của Hitler trong giai đoạn trước ngày 1 tháng 9, 1939 không phải để phát động chiến tranh thế giới ngay nhưng để từng giai đoạn thiết lập các ‘status quo’. Hitler thiết lập ‘status quo’ thứ nhất sau khi thanh toán Áo không tốn một viên đạn. Hitler dựng ‘status quo’ thứ hai sau khi chiếm Tiệp Khắc cũng rất nhẹ nhàng. Hitler bắt tay với Stalin để đặt một ‘status quo’ khác rộng hơn bằng việc chia Đông Âu và Baltics với Stalin. 
Nhiều nhà chính trị tiên đoán tương lai của một quốc gia dựa trên các điều kiện kinh tế chính trị quân sự đang diễn ra. Tuy nhiên như lịch sử đã chứng minh, khi phải quyết định, phần lớn các lãnh tụ dù độc tài hay chân chính đều nhìn về quá khứ. Lý do, quá khứ đã được chứng nghiệm giúp cho họ yên tâm và xem đó nguồn bảo đảm cho quyết định của họ. Những bài học quá khứ, vì thế, vô cùng quan trọng. Việc Hitler quyết định tấn công Ba Lan trước là bài học kinh nghiệm quý giá cho những ai quan tâm đến viễn ảnh Việt Nam. Ba Lan là ‘status quo’ mà Hitler muốn thiết lập nhưng cũng là điểm vỡ làm bùng nổ chiến tranh. Việt Nam rồi sẽ ra sao? 
Thật ngạc nhiên đến sửng sốt khi so sánh trường hợp Ba Lan trong Thế chiến Thứ Hai với những khả năng có thể xảy ra tại vùng Đông Nam Á, bởi vì chính sách của Tập Cận Bình đối với Đông Nam Á hiện nay không khác gì chính sách mà Hitler đã áp dụng tại Châu Âu trước năm 1939.
Lợi dụng chính sách đối ngoại tập trung chống khủng bố và chiến tranh vùng Vịnh của các tổng thống Mỹ sau biến cố 11 tháng Chín 2001, các lãnh tụ Trung Cộng từng bước thiết lập các ‘status quo’ trên Biển Đông.
Sự quan trọng của “Chính sách Một Trung Quốc” đối với Trung Cộng
- “Chính Sách Một Trung Quốc” là một ‘status quo’ chiến lược đối với Trung Cộng. Nếu thay đổi hiện trạng tức trở lại tình trạng hai nước Trung Quốc như trước 1979 cũng có nghĩa vấn đề Eo Biển Đài Loan sẽ được đem ra thảo luận và các ‘status quo’ khác mà họ Tập đang thiết lập trên Biển Đông cũng sẽ không còn giá trị. Lịch sử quan hệ ngoại giao giữa Mỹ và Trung Cộng cho thấy vấn đề Đài Loan gắn liền với sự tồn tại của chế độ CS tại Trung Quốc.
- Cộng Hòa Đài Loan cũng có riêng “Nguyên tắc Một Trung Quốc” (One China Principle). Đừng lầm lẫn giữa “Chính sách Một Trung Quốc” và “Nguyên tắc Một Trung Quốc“. “Nguyên tắc Một Trung Quốc” trong quan điểm Đài Loan là một Trung Quốc chính danh, cộng hòa được dựng nên như kết quả của Cách mạng Tân Hợi 1911 và là một Trung Quốc theo tinh thần của Hiến Pháp 1947 được công bố tại Nam Kinh. Quốc kỳ ba màu xanh, trắng, đỏ của Đài Loan hiện nay là quốc kỳ của toàn Trung Hoa ra đời ngày 30 tháng 6, 1924. Tôn Dật Tiên là một trong hai người phác họa quốc kỳ và được quy định như là biểu tượng của toàn Trung Hoa trong hiến pháp 1947.
- Sự thay đổi về vị trí chính trị của Đài Loan, ngoài ra, sẽ tác động trực tiếp đến tính chính danh của đảng CS. Đặng Tiểu Bình từng tuyên bố: “Hình ảnh một Trung Quốc hiện đại không phải được tạo ra bởi nhà Thanh hay bởi các lãnh chúa quân phiệt, và cũng chẳng phải do Tưởng Giới Thạch hay con trai của ông ta. Chính là do Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đã thay đổi hình ảnh của Trung Quốc”. 
Năm 1995, TT Bill Clinton đáp lại việc Trung Cộng thử hỏa tiển liên lục địa và cũng để thăm dò quyết tâm của Trung Cộng khi ra lịnh hàng không mẫu hạm Nimitz và đoàn hộ tống tiến vào Eo Biển Đài Loan, vùng biển mà trước đó Mỹ xem như thuộc Trung Cộng. Tuy nhiên, điều kiện kinh tế của Trung Cộng năm 2017 khác xa với năm 1995. Ngoại trưởng Mỹ Rex W. Tillerson có mặt trước buổi điện đàm giữa TT Trump và Tập, và cũng là người phân tích cho TT Trump thấy những rủi ro có thể xảy ra trong quan hệ giữa hai nước.
TT Trump chạm vào “Chính sách Một Trung Quốc” tức chạm vào mạch sống của đảng CS Trung Quốc, và do đó, giới cầm quyền Trung Cộng không thể nào khoan nhượng. Nếu TT Trump, thay vì chủ trương xét lại ‘status quo’ Đài Loan, bắt đầu bằng tranh chấp Biển Đông, xung đột Thái Bình Dương hay bất bình đẳng trong mậu dịch có lẽ thích hợp hơn và dễ làm khó Trung Cộng hơn. 
Shi Yinhong, giáo sư quan hệ quốc tế tại đại học Renmin, Bắc Kinh, cho rằng “Trump thua Tập trận đầu tiên và ông ta sẽ được xem như là một con cọp giấy.” Ý kiến của Shi Yinhong ngông cuồng, khoác lác nhưng phản ảnh quan điểm chung của đa số dân chúng bị tẩy não bằng hệ thống tuyên truyền Đại Hán tại Trung Cộng. 
Nhận xét của TT Trump về “Chính sách Một Trung Quốc” hồi đầu tháng 12 năm ngoái cho thấy ông vội vã, thiếu kinh nghiệm trong bang giao quốc tế và hiểu ít về lịch sử đầy hận thù, nhỏ nhen, đố kỵ và phân hóa của Trung Quốc nhưng kết luận TT Trump là “con cọp giấy” cho thấy Shi Yinhong dù là giáo sư bang giao quốc tế cũng không biết nhiều về chính trị thế giới và cũng chỉ là sản phẩm của bộ máy tuyên truyền CS.
Shi Yinhong quên rằng Mao Trạch Đông tuyên bố một cách hằn học với phóng viên Anna Louise Strong “Đế quốc Mỹ là con cọp giấy” năm 1956 sau khi đã chôn trên 400 ngàn thanh niên Trung Quốc trong đó có con trai của y trên dải đất hẹp ở Triều Tiên, và sau đó chính y cũng trả lời với Khrushchev ngày 10 tháng 2, 1959 “Trung Quốc không muốn đương đầu quân sự với Mỹ” . Do đó, câu nói đó của Mao cần phải hiểu ngược lại. 
Niềm hy vọng của người Việt 
Người Việt hải ngoại và cả trong nước trong thời gian qua đã dành khá nhiều bút mực, lời ăn tiếng nói cho chính trị Mỹ, cụ thể là về TT Donald Trump. 
Phần lớn của những tranh luận trong dư luận người Việt hải ngoại tập trung vào chính sách đối ngoại của TT Trump nhiều hơn là đối nội. Điều đó phát xuất từ tấm lòng và nỗi lo cho tương lai Việt Nam, bởi vì họ hy vọng chính sách của TT Trump sẽ tác động hay ít ra ảnh hưởng đến chính trị Á Châu nói chung và Việt Nam nói riêng. 
Không ít người Việt hy vọng rằng chủ trương bành trướng Biển Đông của giới cầm quyền Trung Cộng từ Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào đến Tập Cận Bình gần như không gặp phải sự chống đối quyết liệt nào, nhưng lần này sẽ phải gặp phải lực đối đầu rất mạnh và cụ thể. Tuy nhiên, đừng quên rằng nước Mỹ hôm nay vẫn là nước Mỹ với tất cả những thuận lợi và khó khăn của buổi trưa ngày 20 tháng Giêng 2017. Chính sách của TT Trump dù có khác với chính sách của tổng thống Barack Obama cũng phải cần rất nhiều thời gian và tùy thuộc vào rất nhiều yếu tố. 
Dù tranh luận hay quan tâm đến chính trị Mỹ, cũng xin đừng quên trong giờ phút này, hàng triệu đồng bào Việt Nam vẫn còn đang chịu đựng thảm họa Formosa, hàng trăm tù nhân lương tâm vẫn còn bị giam giữ trong các trại tù. Xin đừng quên thảm họa Formosa, xin đừng quên Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và các bạn tù của họ. 
Trong lúc quan tâm đến chính trị Mỹ là một điều đúng và vận dụng chính sách đối ngoại của một cường quốc để thúc đẩy tiến trình dân chủ hóa là cần thiết, trọng tâm của mọi người Việt quan tâm vẫn là phải xây dựng cho được lực thay đổi từ nơi chính Việt Nam. 
Đa số nếu không muốn nói là hầu hết trong hơn một trăm ngàn người dân Miến bao gồm sư sãi, sinh viên, nội trợ, nông dân, trí thức xuống đường chống chế độ độc tài Ne Win tại Miến tháng 8, 1988 có thể không biết tên tổng thống Mỹ là gì nói chi đến chính sách đối ngoại hay đối nội của ông ta. Cuộc vận động dân chủ tại Miến bắt đầu trong cô đơn, âm thầm nhưng dẫn đến thành công nhờ vào nội lực dân tộc Miến chứ không phải bàn tay cứu vớt của lãnh đạo nước ngoài. Việt Nam rồi cũng thế. Không có một George W. Bush, Barack Obama hay hôm nay Donald Trump nào đến để trao chìa khóa mở cánh cửa tự do dân chủ cho nhân dân Việt Nam. Chiếc chìa khóa đó phải được đúc bằng hy sinh và xương máu Việt Nam. 


Phản hồi:


Với nhận xét của tôi thẳng quái thai mặt héo thien TCB đả sơ Trump và tàn chính quyền mới của Mỹ lắm rồi tuy chúng giả bộ cho mấy con cho DLV Tau / Viết lên đây đánh phá và chửi Trump.Theo tôi được biết khi Trump vừa lên tồng thongda cho tàu chiến tuần tra gần Hoang sa và vào trong 12 hải lý nhưng lũ Tau khua im miệng chớ không dám sua dù chị sua khe, rất khác biệt hồi thời Obama thì chúng cho Tàu chạy theo hu,doa.Chuyện thứ 2 là công ty Exxon đã vào khai thác đầu cùng những lô mà công ty Exxon của Mỹ và Anh đều bị lũ chó Tàu khua hăm doạ và xua đuổi trong mấy năm về trước.Tương lai còn nhiều chuyện vui khác, cho đến khi biến Động bỗng nhiên đổi thành màu đỏ hồng vì nhuộm đầy máu đỏ của giống toc TCB và toàn thể giống cho Hẳn cậu Bắc inh.



Này ông bạn CHAB đến giờ này ông tự nhận là DLV rồi hả? chứ không phải tự nhận là công dân Mỹ ủng hộ đang Dân Chủ mà đi chửi bới mấy người ủng hộ ông Trump vì có chủ trương DIỆT TÀU VÀ GIẾT CÔNG trong đó có tôi bị ông chúi hàng ngày. Ngay cả ông tự nhận ông lạ DLV Vn tôi cũng không tin tôi nghĩ ông là 1 tháng Tau Khua tôi đã nói với ông nhiều lần như thế trên đây hoặc các diễn đàn khác. Ông chỉ vào dây đã kit người Việt ủng hộ tổng thống Trump vi Trump sẽ tiêu diệt Tau khua trong tương lai.
Không ai muốn có chiến tranh giau Mỹ và lũ heo Tap cáu vì đây là cô thề là chiến tranh hạt nhân, và tàu khua sẽ không bao giờ dám gây chiến với Mỹ vì nếu có chiến tranh Tau Khua sẽ bị tiêu diệt den tuyệt chủng. Tuy nhiên, Hoa kỳ đã lập liên mình quân sự với 8 nước ở Châu Á TBD nhằm đối phó với lũ quái thái cồn cháu trư bát giới ngu Xuẩn như con lớn thiên TCB.
Năm đầu tiên vi quyền lợi của Mỹ Trump sẽ đánh Tấu bằng kinh tế, nếu Hoa kỳ đúng biện pháp hòa bình bằng ngoại giao thương lượng mà thất bại thì buộc kế tiếp sẽ dùng đến quán su.
Nếu còn quái thai TCB lúc nào cũng muốn banh trường và coi toàn thể Biến Động là của nó thì đương nhiên chen tranh hạt nhân sẽ xảy ra, chắc chắn Mỹ và Nhất cũng toàn thể không bao giờ chấp nhận và không nhượng bộ.
Con you bảo vì tiền vì quyền lợi cá nhân để ủng hộ cho Tàu thi you đúng là thứ vật ngủ Xuân còn hơn bất cứ vật nào đó đại nhất trần gian này. You chấp nhận cho bè lũ bán nước như Nguyễn phú Trong đêm lu quái thai Tau khua để giết dân tộc VN đến tuyệt chứng chỉ vì mấy dòng bạc dơ ban của you?
Bất cứ 1 người. nào cũng đau đớn và trăn trở hàng đêm vì vấn đề day, trừ khi you là 1 tháng Tau khua. Tôi nói lại tôi mongtu gio, từng phút, từng giây để cho ngày My tiêu diệt Tàu Và giết thằng quái thai TCB và treo có thằng Trong lữ.
Tôi sẽ ủng hộ cho việc at bằng tất cả những gì gia đình và giong tóc tôi có thể làm được kể cả tính mạng của chúng tôi.
Xem thêm:

TÌM LẠI GIÁ TRỊ TỰ DO ĐÁNH MẤT- P.3
http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2017/06/tim-lai-gia-tri-tu-do-anh-mat-p3.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét