Biển Đông: Kissinger muốn dâng cho Trung Cộng
Không phải đến hôm nay mà ngay trong và sau Hội nghị Paris 1972, nhiều người trong giới sĩ phu miền Bắc đã nhìn Kissinger với cái nhìn không mấy thiện cảm. Với tất cả sự láu cá trong đường đi nước bước nhằm rút nước Mỹ đang đang trong thế kẹt ra khỏi miền Nam Việt Nam một cách danh dự, ông Kít chắc là dương dương đắc ý coi mình là một đại công thần của Mỹ quốc lúc bấy giờ. Nhưng ông có biết đâu trong con mắt người Việt Nam có lương tri, ông là hình ảnh một “kỳ phùng” xứng tài xứng đức với cái kẻ ngồi đối thoại với ông trong suốt mấy năm trời ở chiếc bàn bầu dục tại nước Pháp mà dân chúng nửa nước phía Bắc mỗi khi trà dư tửu hậu vẫn thầm bảo nhau: “Tên gian hùng”. Nhưng một bên chỉ là thứ gian hùng ranh vặt, cho nên sau đó thì ngồi chầu 3 tỷ 2 đô la hứa hão để rồi vẫn cứ ôm lấy mô hình XHCN mà đưa con dân nước mình xuống hố. Còn một bên là gian hùng có hạng, làm cho nước Mỹ thoát khỏi bế tắc, tiếp tục giữ được vị trí siêu cường. Tất nhiên, đã là gian hùng thì thế nào cũng có cái giá cho mỗi hành động của mình. Kissinger những tưởng cô lập được LBXV khi thò bàn tay ra nâng đỡ Trung cộng, ông ta có ngờ đâu chính tính toán của mình đã giúp cho Trung Cộng một thời cơ quý hơn vàng để phất lên, sau hơn ba thập kỷ nghiễm nhiên trở thành một cường quốc, làm mưa làm gió ở phương Đông, một mặt ép hai dân tộc có nền văn minh lâu đời là Tây Tạng và Tân Cương vào con đường đồng hóa như tất cả những dân tộc hàng nghìn năm qua đã phải trở thành người Hán, mặt khác thò cái lưỡi ra quyết chiếm trọn Biển Đông, ngày càng đẩy các nước Đông Nam Á vào thế bị phụ thuộc.
Bỗng chốc nước Mỹ phải đối mặt với hai kẻ thù là Nga và Tàu cùng rất mạnh – lưỡng đầu thọ địch; cũng bỗng chốc cả một phương Đông đang yên bình bị đánh thức bởi tiếng rú của một con chó sói già vừa được Kissinger tiêm cho mấy liều thuộc tăng trưởng nên trở nên hùng hổ, vừa gào rú vừa chạy quanh khắp tứ phía lục địa Á Châu, phía nào cũng cố tè một bãi nước đái khai mùi Đại Hán để đánh dấu lãnh thổ vốn ấp ủ từ lâu trong bộ não chó đầy dục vọng của mình.
Thế đấy. Công lao của ngài Kissinger đối với nhân loại hay nói đúng hơn là cái phần nhân loại đang mỏi cổ ngóng trông một chút công lý nào đấy của thế giới văn minh sẽ cứu vớt được số phận của họ, rốt cuộc là thế đấy. Kít là kẻ làm chính trị chuyên nghiệp nên thủ đoạn có thừa, nhưng bên trong con người ông ta hẳn cũng có sẵn cái gene lừa thầy phản bạn, là một căn tính mà các dân tộc phương Đông xưa nay vốn không bao giờ coi trọng, vì con người phương Đông vẫn lấy “bản thiện” làm đầu. Thế mà ông ta vẫn không chịu ngậm miệng lại, vẫn hùng hồn tuyên bố Mỹ nên làm hòa với Trung Cộng để cùng nhau chia chác ở Biển Đông, thực dụng và cạn tàu ráo máng đến thế thì “treo giải nhất” chứ còn ai tranh hơn được với ông ta nữa. Bài viết của Vi Anh là tiếng nói phẫn nộ chính đáng của lương tâm người Việt đáp trả cái kẻ đã chà đạp lên lợi ích cả một dân tộc, cho đến tuổi lú lẫn này rồi mà vẫn còn nguyên một cục tham vọng không suy suyễn.
Bauxite Việt Nam
Không biết có tiền cừu hậu hận gì quốc gia dân tộc Việt Nam, mà Tiến sĩ Kissinger, Cựu Ngoại trưởng kiêm Cố vấn An ninh Quốc gia Mỹ thời Tổng thống Richard Nixon của Mỹ thời Chiến Tranh VN, đã đi đêm với TC, bức tử và dâng Việt Nam Cộng hòa cho Trung Cộng. Không biết có phải Kissinger có phải là đầu thai từ Tướng Tàu Thoát Hoan kiếp trước bị quân dân Việt Nam đánh đuổi không còn manh giáp, chạy thục mạng phải chui vào ống đồng để quân Tàu khiêng trốn về Tàu hay không, mà kiếp này Kissinger hết trả thù Việt Nam thời Chiến Tranh VN bức tử Việt Nam Cộng hòa, thời VN Cộng sản Trung Cộng giành giựt Biển Đông của VN, Kissinger đề nghị nên theo ý kiến của Cố Chủ tịch TC Đặng tiểu Bình, hai nước Mỹ và Trung Cộng ngưng căng thẳng để cùng nhau khai thác vùng này, cùng hưởng lợi. Đây thật là một đề nghị đưa ra không đúng chỗ, tai hại cho Mỹ, thiệt hại cho các nước đồng minh và đối tác của Mỹ trong vùng, và chỉ có lợi cho TC.
Một, đây là một đề nghị thật không có gì vô duyên, mất lịch sự cho bằng, làm khi đi dự tang lễ mà họp báo tuyên bố một cách vô thẩm quyền, vô tư cách. Nhưng Cựu Ngoại trưởng Kissinger nay đã 92 tuổi, chứng nào vẫn tật nấy. Ngày 28/03/2015 nhơn khi đi dự tang lễ của Cựu Thủ tướng Singapore Lý quang Diệu, Ông Kissinger đề nghị Mỹ và TC nên ngưng căng thẳng để cùng khai thác Biển Đông cùng có lợi.
Hành động vô duyên, bất lich sự, thực dụng đến buồn nôn này của Ô Kissinger không phải ông làm một cách riêng tư, mà ông mở cả một cuộc họp báo tại Singapore trong khi quốc gia đô thị Singapore này đang làm quốc tang cho vị Thủ tướng lâu đời này với cả triệu người Singapore để tang, xếp hàng chờ cả 7, 8 tiếng tiễn biệt.
Ông Kissinger không giấu giếm lập trường sùng bái Chủ tịch Đặng Tiểu Bình của TC, và thân TC của ông. Ông họp báo đưa ra lời khuyên Trung Quốc và Hoa Kỳ nên theo gương cố lãnh đạo Trung Quốc Đặng Tiểu Bình để giảm thiểu tình trạng căng thẳng, liên quan đến các tranh chấp chủ quyền giữa Bắc Kinh với các láng giềng tại vùng Biển Đông.
Hai, đây là một đề nghị tai hại cho nhân dân và chánh quyền Mỹ đương thời. Với đề nghị này của Ô Kissinger, chiến lược chuyển trục quân sự của Mỹ sang Á châu biến Mỹ thành một “thực dân kiểu mới”, cùng tham lam, cùng khai thác, cùng chia chác quyền lợi đất đai, tài nguyên biển đảo của các nước Á châu Thái Bình Dương với TC. Đề nghị này của Ông Kissinger phủ nhận chánh nghĩa, lời tuyên bố của TT Obama, Ngoại trưởng Hillary, Kerry Mỹ nói đến đây là để bảo vệ tự do hàng hải quốc tế, giúp gìn giữ nguyên trạng, ổn định của địa lý chánh trị Biển Đông. 50% hàng hóa của thế giới di chuyển qua vùng biển này, trong đó có của Mỹ và các nước đồng minh và đối tác của Mỹ.
Ba, đây là một đề nghị làm mất lòng tin của các nước Á châu Thái Bình Dương đối với Mỹ. Thời Ô Kissinger đương quyền, ông nói thêm, nói bớt, giấu đầu giấu đuôi đối với Tổng thống, Quốc hội và công luận Mỹ để đi đêm như con thoi và “móc ngoặc” riêng tư với TC. Hậu quả là, phản bội đồng minh Việt Nam Cộng hòa, làm vô nghĩa 58.000 quân nhân Mỹ đã hy sinh mạng sống và hàng trăm ngàn quân nhân, dân chính khác đã hy sinh một phần thân thể cho lý tưởng tự do, dân chủ của Hoa Kỳ ở VN.
Hậu quả là, các nước trong vùng mất lòng tin nơi Mỹ. Phi đuổi Mỹ ra khỏi hai căn cứ hải quân và không quân của Phi. Dân Chúng Nam Hàn, Nhựt biểu tình đòi quân đội Mỹ “Yankees go home”.
Nhân dân và chánh quyền Mỹ sau thời Kissinger lương tâm bị cắn rứt, phải tình nguyện cho định cư tất cả những thuyền nhân dính líu với chế độ VNCH đồng minh với Mỹ.
Chánh quyền Mỹ chịu khó [chịu] khổ, chịu tốn kém mật đàm, đàm phán với CS Hà nội để đưa quân dân cán chính VNCH bị CS đày đi tù cải tạo không ngày ra được đi tỵ nạn chánh trị ở Mỹ theo chương trình HO và ODP.
Và chính những tay Phản Chiến nổi danh như Jane Fonda cũng tự thú sai lầm, nhiều lần sám hối.
Còn TC thì trỗi dậy, trừng lên trở thành đối thủ đáng gờm của Mỹ trên thế giới.
Ba, đây là một đề nghị giúp TC kẻ cướp trở thành ông chủ hưởng lợi nhiều nhứt ở Biển Đông. Chính Mỹ cũng từng tuyên bố bản đồ 9 đoạn liếm mất 90% Biển Đông mà TC tự ý đưa ra là phi lý, phi pháp, không có một căn cứ sử ký, địa lý, pháp lý nào. Nhưng Ô Kissinger lại đề nghị Mỹ ngưng căng thẳng cùng khai thác là mặc thị chấp nhận TC là sở hữu hay đồng sở hữu với Mỹ.
Nhưng xét về địa lý gần xa, chi phí khai thác, vận chuyển, đề nghị của Kissinger coi như giao trứng cho ác là TC. Trong việc làm ăn ba đồng xa không qua một đồng gần. Biển Đông gần TC, cả chục lần hơn so với Mỹ, mọi chi phí khai thác, chuyên chở của TC đều thấp cả chục lần hơn đối với Mỹ. Hưởng lợi trên Biển Đông, TC chắc chắn chiếm phần ăn của con sư tử.
Nên dư luận chung của các nhà bình luận, lời khuyên của ông Kissinger lấy từ “tư tưởng” của Ông Đặng Tiểu Bình TC, là một đề nghị tiếp tay cho TC gồm thâu Biển Đông, khống chế toàn bộ Biển Đông. Ai cũng thấy đề nghị của Kissinger là chủ trương của TC luôn nói ra như chủ trương giải quyết mọi tranh chấp trên nguyên tắc song phương, không cho nước thứ ba (hàm ý là Mỹ) xen vào. Hoàn toàn khác lập trường của chánh quyền Mỹ giải quyết đa phương, đúng theo luật pháp quốc tế về biển.
Bốn và sau cùng, có học mà không có hạnh là bại hoại của tâm hồn. Người có học mà không có hạnh làm tội lỗi thì tinh vi, trầm trọng hơn người ít học. Nên trong hình tội học người ta phân biệt tội phạm cổ trắng do người làm việc bằng đầu óc, tội lỗi trầm trọng, tai hại nhiều hơn và cổ xanh do người làm việc chân tay. Nên cách đây không bao lâu, vào ngày Thứ Năm 29-1-2015, trong cuộc điều trần của Tiểu ban Ngoại giao của Uỷ ban Đối ngoại của Mỹ, nhóm hoạt động xã hội CodePink đã bất thần trương biểu ngữ, đưa ra cây còng, và hô to các khẩu hiệu đòi đưa Henry Kissinger ra tòa vì đã bán đứng Việt Nam cho CS và nhiều quốc gia khác trong thế kỷ 20, gây nên tai họa tàn khốc cho nhiều dân tộc.
Medea Benjamin, người đồng sáng lập tổ chức CodePink nói "Henry Kissinger phải chịu trách nhiệm cho cái chết của hàng triệu người. Ông ta là một kẻ sát nhân, một kẻ nói dối, một kẻ lừa đảo, và là một kẻ côn đồ. Ông ta cần phải được đưa ra trước vành móng ngựa tại Hague". Anna Kaminski, thành viên của nhóm CodePink nói với báo chí. "Di sản thật sự của Kissinger để lại chỉ là sự hủy diệt. Ông là nhân vật phản diện vĩ đại của Mỹ". Nửa thế kỷ sau, tàn dư từ những bài toán của Henry Kissinger vẫn còn làm tan nát con người và các đất nước này. Đặc biệt sự sụp đổ của chế độ Việt Nam Cộng hòa ở Miền Nam Việt Nam đã trở thành một vết nhơ khó quên trong lịch sử của Hoa Kỳ. Nhà văn Jon Queally, người bảo vệ hành động của nhóm CodePink nói rằng “Những trang sử đẫm máu đó chính là di sản của Kissinger. Cái chết. Sự tàn phá. Đau khổ. Cùng cực.
Thượng nghị sĩ John McCain đã phản ứng dữ dội với những người biểu tình đã làm náo loạn buổi điều trần này./.
(Việt Báo)
Không phải đến hôm nay mà ngay trong và sau Hội nghị Paris 1972, nhiều người trong giới sĩ phu miền Bắc đã nhìn Kissinger với cái nhìn không mấy thiện cảm. Với tất cả sự láu cá trong đường đi nước bước nhằm rút nước Mỹ đang đang trong thế kẹt ra khỏi miền Nam Việt Nam một cách danh dự, ông Kít chắc là dương dương đắc ý coi mình là một đại công thần của Mỹ quốc lúc bấy giờ. Nhưng ông có biết đâu trong con mắt người Việt Nam có lương tri, ông là hình ảnh một “kỳ phùng” xứng tài xứng đức với cái kẻ ngồi đối thoại với ông trong suốt mấy năm trời ở chiếc bàn bầu dục tại nước Pháp mà dân chúng nửa nước phía Bắc mỗi khi trà dư tửu hậu vẫn thầm bảo nhau: “Tên gian hùng”. Nhưng một bên chỉ là thứ gian hùng ranh vặt, cho nên sau đó thì ngồi chầu 3 tỷ 2 đô la hứa hão để rồi vẫn cứ ôm lấy mô hình XHCN mà đưa con dân nước mình xuống hố. Còn một bên là gian hùng có hạng, làm cho nước Mỹ thoát khỏi bế tắc, tiếp tục giữ được vị trí siêu cường. Tất nhiên, đã là gian hùng thì thế nào cũng có cái giá cho mỗi hành động của mình. Kissinger những tưởng cô lập được LBXV khi thò bàn tay ra nâng đỡ Trung cộng, ông ta có ngờ đâu chính tính toán của mình đã giúp cho Trung Cộng một thời cơ quý hơn vàng để phất lên, sau hơn ba thập kỷ nghiễm nhiên trở thành một cường quốc, làm mưa làm gió ở phương Đông, một mặt ép hai dân tộc có nền văn minh lâu đời là Tây Tạng và Tân Cương vào con đường đồng hóa như tất cả những dân tộc hàng nghìn năm qua đã phải trở thành người Hán, mặt khác thò cái lưỡi ra quyết chiếm trọn Biển Đông, ngày càng đẩy các nước Đông Nam Á vào thế bị phụ thuộc.
Bỗng chốc nước Mỹ phải đối mặt với hai kẻ thù là Nga và Tàu cùng rất mạnh – lưỡng đầu thọ địch; cũng bỗng chốc cả một phương Đông đang yên bình bị đánh thức bởi tiếng rú của một con chó sói già vừa được Kissinger tiêm cho mấy liều thuộc tăng trưởng nên trở nên hùng hổ, vừa gào rú vừa chạy quanh khắp tứ phía lục địa Á Châu, phía nào cũng cố tè một bãi nước đái khai mùi Đại Hán để đánh dấu lãnh thổ vốn ấp ủ từ lâu trong bộ não chó đầy dục vọng của mình.
Thế đấy. Công lao của ngài Kissinger đối với nhân loại hay nói đúng hơn là cái phần nhân loại đang mỏi cổ ngóng trông một chút công lý nào đấy của thế giới văn minh sẽ cứu vớt được số phận của họ, rốt cuộc là thế đấy. Kít là kẻ làm chính trị chuyên nghiệp nên thủ đoạn có thừa, nhưng bên trong con người ông ta hẳn cũng có sẵn cái gene lừa thầy phản bạn, là một căn tính mà các dân tộc phương Đông xưa nay vốn không bao giờ coi trọng, vì con người phương Đông vẫn lấy “bản thiện” làm đầu. Thế mà ông ta vẫn không chịu ngậm miệng lại, vẫn hùng hồn tuyên bố Mỹ nên làm hòa với Trung Cộng để cùng nhau chia chác ở Biển Đông, thực dụng và cạn tàu ráo máng đến thế thì “treo giải nhất” chứ còn ai tranh hơn được với ông ta nữa. Bài viết của Vi Anh là tiếng nói phẫn nộ chính đáng của lương tâm người Việt đáp trả cái kẻ đã chà đạp lên lợi ích cả một dân tộc, cho đến tuổi lú lẫn này rồi mà vẫn còn nguyên một cục tham vọng không suy suyễn.
Bauxite Việt Nam
Không biết có tiền cừu hậu hận gì quốc gia dân tộc Việt Nam, mà Tiến sĩ Kissinger, Cựu Ngoại trưởng kiêm Cố vấn An ninh Quốc gia Mỹ thời Tổng thống Richard Nixon của Mỹ thời Chiến Tranh VN, đã đi đêm với TC, bức tử và dâng Việt Nam Cộng hòa cho Trung Cộng. Không biết có phải Kissinger có phải là đầu thai từ Tướng Tàu Thoát Hoan kiếp trước bị quân dân Việt Nam đánh đuổi không còn manh giáp, chạy thục mạng phải chui vào ống đồng để quân Tàu khiêng trốn về Tàu hay không, mà kiếp này Kissinger hết trả thù Việt Nam thời Chiến Tranh VN bức tử Việt Nam Cộng hòa, thời VN Cộng sản Trung Cộng giành giựt Biển Đông của VN, Kissinger đề nghị nên theo ý kiến của Cố Chủ tịch TC Đặng tiểu Bình, hai nước Mỹ và Trung Cộng ngưng căng thẳng để cùng nhau khai thác vùng này, cùng hưởng lợi. Đây thật là một đề nghị đưa ra không đúng chỗ, tai hại cho Mỹ, thiệt hại cho các nước đồng minh và đối tác của Mỹ trong vùng, và chỉ có lợi cho TC.
Một, đây là một đề nghị thật không có gì vô duyên, mất lịch sự cho bằng, làm khi đi dự tang lễ mà họp báo tuyên bố một cách vô thẩm quyền, vô tư cách. Nhưng Cựu Ngoại trưởng Kissinger nay đã 92 tuổi, chứng nào vẫn tật nấy. Ngày 28/03/2015 nhơn khi đi dự tang lễ của Cựu Thủ tướng Singapore Lý quang Diệu, Ông Kissinger đề nghị Mỹ và TC nên ngưng căng thẳng để cùng khai thác Biển Đông cùng có lợi.
Hành động vô duyên, bất lich sự, thực dụng đến buồn nôn này của Ô Kissinger không phải ông làm một cách riêng tư, mà ông mở cả một cuộc họp báo tại Singapore trong khi quốc gia đô thị Singapore này đang làm quốc tang cho vị Thủ tướng lâu đời này với cả triệu người Singapore để tang, xếp hàng chờ cả 7, 8 tiếng tiễn biệt.
Ông Kissinger không giấu giếm lập trường sùng bái Chủ tịch Đặng Tiểu Bình của TC, và thân TC của ông. Ông họp báo đưa ra lời khuyên Trung Quốc và Hoa Kỳ nên theo gương cố lãnh đạo Trung Quốc Đặng Tiểu Bình để giảm thiểu tình trạng căng thẳng, liên quan đến các tranh chấp chủ quyền giữa Bắc Kinh với các láng giềng tại vùng Biển Đông.
Hai, đây là một đề nghị tai hại cho nhân dân và chánh quyền Mỹ đương thời. Với đề nghị này của Ô Kissinger, chiến lược chuyển trục quân sự của Mỹ sang Á châu biến Mỹ thành một “thực dân kiểu mới”, cùng tham lam, cùng khai thác, cùng chia chác quyền lợi đất đai, tài nguyên biển đảo của các nước Á châu Thái Bình Dương với TC. Đề nghị này của Ông Kissinger phủ nhận chánh nghĩa, lời tuyên bố của TT Obama, Ngoại trưởng Hillary, Kerry Mỹ nói đến đây là để bảo vệ tự do hàng hải quốc tế, giúp gìn giữ nguyên trạng, ổn định của địa lý chánh trị Biển Đông. 50% hàng hóa của thế giới di chuyển qua vùng biển này, trong đó có của Mỹ và các nước đồng minh và đối tác của Mỹ.
Ba, đây là một đề nghị làm mất lòng tin của các nước Á châu Thái Bình Dương đối với Mỹ. Thời Ô Kissinger đương quyền, ông nói thêm, nói bớt, giấu đầu giấu đuôi đối với Tổng thống, Quốc hội và công luận Mỹ để đi đêm như con thoi và “móc ngoặc” riêng tư với TC. Hậu quả là, phản bội đồng minh Việt Nam Cộng hòa, làm vô nghĩa 58.000 quân nhân Mỹ đã hy sinh mạng sống và hàng trăm ngàn quân nhân, dân chính khác đã hy sinh một phần thân thể cho lý tưởng tự do, dân chủ của Hoa Kỳ ở VN.
Hậu quả là, các nước trong vùng mất lòng tin nơi Mỹ. Phi đuổi Mỹ ra khỏi hai căn cứ hải quân và không quân của Phi. Dân Chúng Nam Hàn, Nhựt biểu tình đòi quân đội Mỹ “Yankees go home”.
Nhân dân và chánh quyền Mỹ sau thời Kissinger lương tâm bị cắn rứt, phải tình nguyện cho định cư tất cả những thuyền nhân dính líu với chế độ VNCH đồng minh với Mỹ.
Chánh quyền Mỹ chịu khó [chịu] khổ, chịu tốn kém mật đàm, đàm phán với CS Hà nội để đưa quân dân cán chính VNCH bị CS đày đi tù cải tạo không ngày ra được đi tỵ nạn chánh trị ở Mỹ theo chương trình HO và ODP.
Và chính những tay Phản Chiến nổi danh như Jane Fonda cũng tự thú sai lầm, nhiều lần sám hối.
Còn TC thì trỗi dậy, trừng lên trở thành đối thủ đáng gờm của Mỹ trên thế giới.
Ba, đây là một đề nghị giúp TC kẻ cướp trở thành ông chủ hưởng lợi nhiều nhứt ở Biển Đông. Chính Mỹ cũng từng tuyên bố bản đồ 9 đoạn liếm mất 90% Biển Đông mà TC tự ý đưa ra là phi lý, phi pháp, không có một căn cứ sử ký, địa lý, pháp lý nào. Nhưng Ô Kissinger lại đề nghị Mỹ ngưng căng thẳng cùng khai thác là mặc thị chấp nhận TC là sở hữu hay đồng sở hữu với Mỹ.
Nhưng xét về địa lý gần xa, chi phí khai thác, vận chuyển, đề nghị của Kissinger coi như giao trứng cho ác là TC. Trong việc làm ăn ba đồng xa không qua một đồng gần. Biển Đông gần TC, cả chục lần hơn so với Mỹ, mọi chi phí khai thác, chuyên chở của TC đều thấp cả chục lần hơn đối với Mỹ. Hưởng lợi trên Biển Đông, TC chắc chắn chiếm phần ăn của con sư tử.
Nên dư luận chung của các nhà bình luận, lời khuyên của ông Kissinger lấy từ “tư tưởng” của Ông Đặng Tiểu Bình TC, là một đề nghị tiếp tay cho TC gồm thâu Biển Đông, khống chế toàn bộ Biển Đông. Ai cũng thấy đề nghị của Kissinger là chủ trương của TC luôn nói ra như chủ trương giải quyết mọi tranh chấp trên nguyên tắc song phương, không cho nước thứ ba (hàm ý là Mỹ) xen vào. Hoàn toàn khác lập trường của chánh quyền Mỹ giải quyết đa phương, đúng theo luật pháp quốc tế về biển.
Bốn và sau cùng, có học mà không có hạnh là bại hoại của tâm hồn. Người có học mà không có hạnh làm tội lỗi thì tinh vi, trầm trọng hơn người ít học. Nên trong hình tội học người ta phân biệt tội phạm cổ trắng do người làm việc bằng đầu óc, tội lỗi trầm trọng, tai hại nhiều hơn và cổ xanh do người làm việc chân tay. Nên cách đây không bao lâu, vào ngày Thứ Năm 29-1-2015, trong cuộc điều trần của Tiểu ban Ngoại giao của Uỷ ban Đối ngoại của Mỹ, nhóm hoạt động xã hội CodePink đã bất thần trương biểu ngữ, đưa ra cây còng, và hô to các khẩu hiệu đòi đưa Henry Kissinger ra tòa vì đã bán đứng Việt Nam cho CS và nhiều quốc gia khác trong thế kỷ 20, gây nên tai họa tàn khốc cho nhiều dân tộc.
Medea Benjamin, người đồng sáng lập tổ chức CodePink nói "Henry Kissinger phải chịu trách nhiệm cho cái chết của hàng triệu người. Ông ta là một kẻ sát nhân, một kẻ nói dối, một kẻ lừa đảo, và là một kẻ côn đồ. Ông ta cần phải được đưa ra trước vành móng ngựa tại Hague". Anna Kaminski, thành viên của nhóm CodePink nói với báo chí. "Di sản thật sự của Kissinger để lại chỉ là sự hủy diệt. Ông là nhân vật phản diện vĩ đại của Mỹ". Nửa thế kỷ sau, tàn dư từ những bài toán của Henry Kissinger vẫn còn làm tan nát con người và các đất nước này. Đặc biệt sự sụp đổ của chế độ Việt Nam Cộng hòa ở Miền Nam Việt Nam đã trở thành một vết nhơ khó quên trong lịch sử của Hoa Kỳ. Nhà văn Jon Queally, người bảo vệ hành động của nhóm CodePink nói rằng “Những trang sử đẫm máu đó chính là di sản của Kissinger. Cái chết. Sự tàn phá. Đau khổ. Cùng cực.
Thượng nghị sĩ John McCain đã phản ứng dữ dội với những người biểu tình đã làm náo loạn buổi điều trần này./.
(Việt Báo)
Ngồn:http://www.thegioinguoiviet.net/showthread.php?t=33466
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét