PHỤ LỤC & SƯU TẦM- QUỐC HỒN VIỆTNAM- P. 12
PHỤ LỤC & SƯU TẦM- QUỐC HỒN VIỆTNAM- P. 12
{ Tài liệu nhiều tập- Không hồi kết thúc! }
08/12/1949: Quốc Dân Đảng chạy sang Đài Loan
Posted on 08/12/2016 by Kim Phụng
Print Friendly
08
Nguồn: Chinese Nationalists move capital to Taiwan; History.com
Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng
Vào ngày này năm 1949, sau nhiều lần thất thế trước phe cộng sản của Mao Trạch Đông, một số lãnh đạo Quốc Dân Đảng đã chuyển ra đảo Đài Loan, nơi họ lập ra một thủ đô mới. Tưởng Giới Thạch cũng lên đường ra đảo vào ngày hôm sau. Hành động này đã đánh dấu bước khởi đầu của cái gọi là “hai Trung Quốc” – đặt đại lục dưới sự kiểm soát của phe cộng sản và gây khó khăn ngoại giao cho Mỹ trong 30 năm tiếp theo. Đó còn là dấu hiệu kết thúc cuộc chiến kéo dài giữa lực lượng Quốc Dân Đảng và phe cộng sản của Mao Trạch Đông, dù rằng các lực lượng Quốc Dân Đảng sót lại (ở Đại lục) vẫn tiếp tục chiến đấu rải rác với quân đội cộng sản.
Vào thời điểm đó, nhiều nhà quan sát hy vọng rằng sự kết thúc nội chiến và quyết định thành lập một chính phủ riêng ở Đài Loan của Quốc Dân Đảng sẽ giúp các nước khác dễ dàng công nhận nhà nước cộng sản mới – Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa. Tuy nhiên, đối với Mỹ, hành động này chỉ gây thêm khó khăn cho chính sách ngoại giao. Nhiều người ở Mỹ, bao gồm cả các thành viên của “Nhóm Vận động Hành lang Trung Quốc” (China Lobby – các cá nhân và nhóm ủng hộ Trung Hoa Dân Quốc), đã kêu gọi chính quyền của Tổng thống Harry S. Truman tiếp tục hỗ trợ chính phủ của Tưởng Giới Thạch bằng cách không công nhận chính quyền cộng sản ở đại lục.
Thực ra, việc chính quyền Truman công nhận chính phủ Quốc Dân Đảng Đài Loan đã khiến Mao tức giận, và cũng chấm dứt mọi khả năng phát triển quan hệ ngoại giao giữa Mỹ và Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Trong những năm sau năm 1949, Mỹ tiếp tục hỗ trợ Đài Loan, trong khi chính phủ của Mao thì chống lại Quốc Dân Đảng.
Tuy nhiên, đến khoảng thập niên 1970, các nhà hoạch định chính sách Mỹ – với mong muốn thiết lập quan hệ kinh tế với Trung Quốc, và hy vọng sử dụng nước này để cân bằng chống lại sức mạnh của Liên Xô – đã chuyển sang quan hệ gần gũi hơn với chính quyền cộng sản. Năm 1979, Mỹ chính thức công nhận Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Nguồn: http://nghiencuuquocte.org/2016/12/08/quoc-dan-dang-chay-sang-dai-loan/
Xem thêm:
- See more at: http://nghiencuuquocte.org/…/quoc-dan-dang-chay-sang-dai-…/…
Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng
Vào ngày này năm 1949, sau nhiều lần thất thế trước phe cộng sản của Mao Trạch Đông, một số lãnh đạo Quốc Dân Đảng đã chuyển ra đảo Đài Loan, nơi họ lập ra một thủ đô mới. Tưởng Giới Thạch cũng lên đường ra đảo vào ngày hôm sau. Hành động này đã đánh dấu bước khởi đầu của cái gọi là “hai Trung Quốc” – đặt đại lục dưới sự kiểm soát của phe cộng sản và gây khó khăn ngoại giao cho Mỹ trong 30 năm tiếp theo. Đó còn là dấu hiệu kết thúc cuộc chiến kéo dài giữa lực lượng Quốc Dân Đảng và phe cộng sản của Mao Trạch Đông, dù rằng các lực lượng Quốc Dân Đảng sót lại (ở Đại lục) vẫn tiếp tục chiến đấu rải rác với quân đội cộng sản.
Vào thời điểm đó, nhiều nhà quan sát hy vọng rằng sự kết thúc nội chiến và quyết định thành lập một chính phủ riêng ở Đài Loan của Quốc Dân Đảng sẽ giúp các nước khác dễ dàng công nhận nhà nước cộng sản mới – Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa. Tuy nhiên, đối với Mỹ, hành động này chỉ gây thêm khó khăn cho chính sách ngoại giao. Nhiều người ở Mỹ, bao gồm cả các thành viên của “Nhóm Vận động Hành lang Trung Quốc” (China Lobby – các cá nhân và nhóm ủng hộ Trung Hoa Dân Quốc), đã kêu gọi chính quyền của Tổng thống Harry S. Truman tiếp tục hỗ trợ chính phủ của Tưởng Giới Thạch bằng cách không công nhận chính quyền cộng sản ở đại lục.
Thực ra, việc chính quyền Truman công nhận chính phủ Quốc Dân Đảng Đài Loan đã khiến Mao tức giận, và cũng chấm dứt mọi khả năng phát triển quan hệ ngoại giao giữa Mỹ và Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Trong những năm sau năm 1949, Mỹ tiếp tục hỗ trợ Đài Loan, trong khi chính phủ của Mao thì chống lại Quốc Dân Đảng.
Tuy nhiên, đến khoảng thập niên 1970, các nhà hoạch định chính sách Mỹ – với mong muốn thiết lập quan hệ kinh tế với Trung Quốc, và hy vọng sử dụng nước này để cân bằng chống lại sức mạnh của Liên Xô – đã chuyển sang quan hệ gần gũi hơn với chính quyền cộng sản. Năm 1979, Mỹ chính thức công nhận Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Nguồn: http://nghiencuuquocte.org/2016/12/08/quoc-dan-dang-chay-sang-dai-loan/
Xem thêm:
- See more at: http://nghiencuuquocte.org/…/quoc-dan-dang-chay-sang-dai-…/…
Tại sao Tưởng Giới Thạch chọn Đài Loan?
Posted on 20/03/2016 by The Observer
Print Friendly
publishable
Tác giả: Cù Thăng
Trước khi cuộc nội chiến kéo dài gần bốn năm kết thúc với thất bại thuộc về phía Quốc dân Đảng, Tưởng Giới Thạch và thuộc hạ đã rút chạy ra đảo Đài Loan, coi đây như một căn cứ địa mới để “phản công đại lục, phục hưng quốc đảng”. Tuy nhiên, để lựa chọn Đài Loan trở thành nơi sinh tồn cuối cùng của mình, Tưởng Giới Thạch đã có một quá trình chuẩn bị rất dài cùng với rất nhiều những tính toán…
Lần đầu tiên Tưởng Giới Thạch đặt chân tới Đài Loan chính là lúc Trung Quốc giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh với Nhật, thu về đất Đài Loan. Đó là vào ngày 25/10/1946, một năm sau ngày Đài Loan được trả về cho Trung Quốc, Đảng Cộng sản và Quốc dân Đảng đang trong gian đoạn đàm phán cực kỳ căng thẳng sau chiến tranh. Buổi trưa ngày 21, Tưởng Giới Thạch vội vàng tiếp Chu Ân Lai, Trương Quân Mại, Hồ Chính… rồi ngay buổi chiều hôm đó đã cùng với Tống Mỹ Linh bay sang Đài Bắc.
Cho tới ngày 25/10, kỷ niệm đúng một năm ngày Đài Loan được trả về Trung Quốc, nhân sĩ Đài Loan đã tổ chức lễ kỷ niệm cùng một buổi tiệc chào đón vợ chồng Tưởng Giới Thạch vô cùng linh đình, trọng hậu. Người dân Đài Loan đổ ra đứng chật cả một đoạn đường dài hơn 10km với những tiếng hoan hô rầm trời. Sau lễ kỷ niệm, ngày 27/10, Tưởng Giới Thạch và Tống Mỹ Linh bay trở về Thượng Hải.
Sau chuyến đi Đài Loan lần ấy, ngoài ấn tượng với sự chào đón nhiệt liệt của người dân nơi đây với mình, Tưởng Giới Thạch đột nhiên cảm thấy hai điều: một là phong tục Nhật Bản ở Đài Loan rất đậm, tuy nhiên, điều đó giờ đây không đáng ngại. Hai là, và điều này mới là quan trọng, rằng Đài Loan không hề có bất cứ “tế bào” nào của Trung Cộng, có thể nói là một “mảnh đất sạch sẽ” hoàn toàn, có thể đầu tư để xây dựng nơi đây thành một “tỉnh kiểu mẫu trong cả nước”.
Cuối tháng 2 năm 1947, Đài Loan xảy ra vụ bạo loạn ngày 28/2, sau khi cảnh sát của chính quyền Quốc dân Đảng trấn áp rồi đánh chết một người dân biểu tình đòi giảm thuế. Để cứu vãn tình hình, ngày 5/3, Tưởng Giới Thạch cử sư đoàn lục quân số 21 của mình đến Đài Loan với chỉ thị: “Phải lấy việc khoan dung, thu phục nhân tâm làm trọng”.
Đến ngày 6, Tưởng lại chỉ thị cho Trần Nghĩa: “Có thể nhượng bộ về mặt chính trị, tiếp nhận ý kiến của nhân dân”. Ngày 7, quyết định dùng đường lối “mềm mỏng” để giải quyết bạo loạn. Ngày 17/3, Tưởng Giới Thạch đã phái Bộ trưởng Quốc phòng là Bạch Tông Hy tới Đài Loan với tuyên bố tổ chức lại bộ máy chính quyền tại Đài Loan, cho phép những nhân sỹ địa phương có thể tham gia vào bộ máy này.
Đồng thời, Tưởng Giới Thạch cũng tuyên bố, những người tham gia bạo loạn ngày 28/2, ngoại trừ những người “Cộng sản xúi bẩy bạo động” thì đều được miễn truy cứu tội trạng. Tới tháng 5 năm đó, Tưởng Giới Thạch điều Ngụy Đạo Minh, một “quan văn”, một nhà ngoại giao tới Đài Loan làm chủ tịch, tiếp tục quán triệt chính sách “mềm mỏng” tại đây.
2.
Bước sang năm 1948, khi phần thắng lợi của cuộc nội chiến giữa Đảng Cộng sản và Quốc dân Đảng bắt đầu nghiêng về phía Đảng Cộng sản, Tưởng Giới Thạch bắt đầu chú ý nhiều hơn tới Đài Loan. Ngày 3/1, nhân ngày đầu năm mới, Tưởng Giới Thạch cho mời chủ tịch tỉnh Đài Loan Ngụy Đạo Minh đến để bàn về vấn đề tài chính và kinh tế của tỉnh này.
Tới ngày 14/6 tính toán tới thế cục của cuộc nội chiến, Tưởng Giới Thạch cho rằng, trong thời kỳ chiến tranh chống Nhật, thì khu vực Tây Bắc và Tây Nam Trung Quốc trở thành căn cứ địa. Tuy nhiên, giờ đây là thời đại của “thổ phỉ” và “chiến tranh quốc tế”, do vậy thành lũy trung tâm phải là Giang Tây, Chiết Giang, Phúc Kiến và Đài Loan.
Trong nhật ký của mình, Tưởng Giới Thạch cho rằng, nên chuẩn bị một kế hoạch chu toàn tại những vùng trọng địa này để “đề phòng trường hợp khẩn cấp”. Những gì ghi chép trong nhật ký của Tưởng Giới Thạch ngày hôm đó cho thấy, sau những thất bại quân sự trên chiến trường Đông Bắc, Hoa Bắc, Hoa Trung, đã buộc Tưởng Giới Thạch phải lên kế hoạch xây dựng những căn cứ chống lại quân đội Cộng sản tại khu vực ven biển Đông Nam.
Ngày 24/11, khi ngồi bàn chuyện với con trai của mình là Tưởng Kinh Quốc, Tưởng Giới Thạch từng nói rằng, ông ta thực sự cảm thấy những thuộc hạ của mình trong cả ba giới, đảng, chính phủ và quân đội đều là những kẻ tự mãn, vô năng, hủ bại, không có thuốc chữa. Vì vậy, muốn “phục hưng dân tộc, xây dựng lại lực lượng” thì buộc phải bỏ những cơ sở hiện tại, thu hẹp phạm vi và chọn một nơi hoàn toàn “trong sạch” để cải tạo lại toàn bộ.
Cuộc trò chuyện giữa hai cha con họ Tưởng lần đó chứng tỏ Tưởng Giới Thạch đã hoàn toàn cảm thấy thất vọng về tổ chức đảng, chính quyền lẫn quân đội của mình. Còn cái gọi là “thu nhỏ phạm vi” hay một nơi trong sạch mà Tưởng nhắc tới chính là mảnh đất Đài Loan.
Từ thời điểm này, Tưởng Giới Thạch bắt đầu ngấm ngầm chuyển thực lực của mình tới Đài Loan. Ngày 24/11/1948, Tưởng Giới Thạch đã chuyển bộ tài chính vốn đóng tại Hàm Dương, Hồ Nam về Đài Loan. Tiếp đó, từ ngày 9/12, Tưởng ra lệnh cho xây dựng các cứ điểm quan trọng như Kim Môn, Mã Tổ. Tất cả đều nhằm tăng cường sức mạnh quân sự cho Đài Loan. Đồng thời với việc tăng cường sức mạnh quân sự, Tưởng Giới Thạch cũng có những thay đổi lớn trong đội ngũ đảng và chính quyền tại đây.
Ngày 25/12/1948, Tưởng Giới Thạch dự định điều một thuộc hạ tin cẩn là Ông Văn Hạo làm chủ tịch tỉnh Đài Loan còn con trai của Tưởng là Tưởng Kinh Quốc được ông ta cử làm bí thư đảng bộ tỉnh Đài Loan. Tuy nhiên, cả Kinh Quốc lẫn Văn Hạo đều là “quan văn” dường như không được lý tưởng lắm, vì vậy, sau vài ngày suy nghĩ, cuối cùng Tưởng Giới Thạch quyết định cử Trần Thành khi đó đang dưỡng bệnh tại Đài Loan làm chủ tịch tỉnh này. Tới ngày 29/12, Tưởng quyết định gửi thông báo này cho Ngụy Đạo Minh và Trần Thành, nói Thành phải nhanh chóng chuẩn bị việc nhậm chức.
Một việc quan trọng khác Tưởng phải làm khi biến Đài Loan thành căn cứ địa chống lại Đảng Cộng sản là chuẩn bị về mặt kinh tế. Vì vậy ngay từ tháng 11/1948, Tưởng đã ra một chỉ thị có tên là “Đại sự dự định biểu” (Những việc cần chuẩn bị cho nghiệp lớn), trong đó, điều 15 chính là xử lý vấn đề cất trữ tài vật cho “trung ương”.
Thực hiện chỉ thị này, các loại tài vật được phân chia bí mật chuyển tới Đài Loan. Có người tính toán rằng, số lượng vàng bạc và ngoại tệ mà Quốc dân đảng vận chuyển sang Đài Loan có giá trị tương đương với 8 triệu lượng vàng. Ngoài ra, Trưởng Giới Thạch cũng tìm cách đưa những người ủng hộ mình chuyển tới Đài Loan để “tính kế lâu dài”.
Ngày 10/12, Tưởng Giới Thạch viết một bức thư gửi cho Ngô Trĩ Huy, người trước nay vẫn ủng hộ nhiệt tình cho Tưởng, đề nghị ông ta tới Đài Loan nghỉ ngơi. Năm sau đó, vào 5/7/1949, trước khi cuộc nội chiến kết thúc chỉ vài tháng, Tưởng cử con trai là Tưởng Kinh Quốc tới Thượng Hải gặp Nhan Huệ Khánh, động viên ông ta di cư tới Đài Loan, nói chính phủ sẽ chuẩn bị vé máy bay và nhà ở cho ông ta. Không ngờ, vị “nguyên lão” này không những không đi, còn quay lại khuyên Tưởng Kinh Quốc rằng không nên chống lại Đảng Cộng sản, cũng không nên căm thù đảng Cộng sản. Biết chuyện, Tưởng Giới Thạch chỉ còn biết ngậm ngùi nghĩ rằng mình không còn cơ hội nào để lưu lại lục địa được nữa.
Từ ngày 12/9/1948, quân đội dã chiến Đông Bắc do Lâm Bưu chỉ huy liên tục tấn công quân của Quốc dân Đảng ở Liêu Ninh, Thẩm Dương và Trường Xuân, trong vòng 52 ngày, đã tiêu diệt 470 nghìn quân Quốc dân Đảng. Chiến dịch Liêu Ninh kết thúc vào ngày 11/2 thì ngay lập tức quân dã chiến Đông Bắc đưa quân nhập quan, bao vây quân của Phó Tác Nghi đang trấn giữ Hoa Bắc tại Trương Gia Khẩu, Tân Bảo An, Bắc Bình, Thiên Tân, Đường Cô. Tất cả đều cho thấy, cuộc chiến đã đến hồi tàn.
Ngày 24/12, tướng Bạch Tông Hy đánh điện từ Hán Khẩu cho Trương Quần và Trương Trị ở Nam Kinh, nhờ họ chuyển lời với Tưởng Giới Thạch rằng, sỹ khí, lòng người cho tới khí tài, vật lực đều không đủ để chiến đấu nữa, đề nghị Tưởng ra lệnh đình chiến giảng hòa với quân Đảng Cộng sản. Đến ngày 30, Bạch Tông Hy gửi một bức điện nữa, nói, “thời gian đã đến lúc cấp bách, nếu chậm trễ sẽ bỏ lỡ cơ hội”, yêu cầu Tưởng phải “nhanh chóng đưa ra quyết định”. Thậm chí, chủ tịch tỉnh Hà Nam khi đó là Trương Chẩn đã gọi điện cho Tưởng, khẩn cầu ông ta “về hưu”.
Do sự bức ép cả bên trong lẫn bên ngoài, ngày 21/1/1949, Tưởng Giới Thạch ra tuyên bố từ chức, nhường “quyền tổng thống” lại cho Lý Tông Nhân. Vào thời điểm này, Tưởng Giới Thạch càng không thể không nghĩ tới việc xây dựng và di chuyển tới Đài Loan. Đầu năm 1949, trong kế hoạch “đại sự” của mình, Tưởng đã dự định đến tháng 7 sẽ hoàn tất hệ thống phòng thủ cũng như công việc chuẩn bị cho Đài Loan trở thành căn cứ địa mới cho Quốc dân Đảng. Kế hoạch này cho thấy, từ đầu năm 1949, “trọng tâm” công việc của Tưởng Giới Thạch đã là Đài Loan chứ không còn là chiến trường đại lục nữa.
Trong kế hoạch của Tưởng Giới Thạch thì không chỉ có đảng bộ trung ương của Quốc dân Đảng sẽ chạy ra Đài Loan mà toàn bộ cơ cấu chính phủ cũng sẽ di cư đến hòn đảo này. Ngày 18/3, Tưởng bắt đầu nghiên cứu cách để chuyển toàn bộ cơ cấu chính phủ Quốc dân Đảng tới Đài Loan.
Ngày 8/4, trong các đầu mục công việc chuẩn bị cho tuần đó của mình, việc số 9 là chuẩn bị cho sự thay đổi tiền ở Quảng Đông và Đài Loan. Việc số 10 là phương thức thiết lập chính phủ Đài Loan.
Ngày 5/7, những điều ghi trong nhật ký của Tưởng Giới Thạch chứng tỏ, Tưởng muốn xây dựng một tỉnh “kiểu mẫu về thực hành chủ nghĩa Tam dân của Tôn Trung Sơn” ở Đài Loan. Tuy nhiên nhiên, chỉ 6 ngày sau đó, Tưởng bắt đầu mở rộng phạm vi, quyết định lấy Đài Loan và khu vực Định Hải của Chiết Giang (đảo Châu Sơn) làm điểm bắt đầu. Tới ngày 18/4/1949, Tưởng Giới Thạch bắt đầu tính toán chi phí quân đội và chính phủ tương lai ở Đài Loan với hy vọng soạn thảo một phương án 3 năm đầu thật cụ thể cho cuộc rút chạy của mình.
Vào ngày 25/5, Tưởng Giới Thạch từ Mã Công bay tới Cao Hùng, Đài Loan. Lúc bấy giờ, Lý Tông Nhân đang giữ chức tổng thống, về mặt hành chính, Tưởng Giới Thạch không có chức vụ gì. Tuy nhiên, Tưởng vẫn lấy danh nghĩa là tổng tài Quốc dân đảng để khống chế và chỉ huy tất cả. Ngày 4/6 Tưởng ra lệnh thành lập Ủy ban chỉ huy quân chính Đông nam do mình làm chủ tịch, đồng thời gọi điện cho Hồ Thích, khuyên Hồ nhận chức Bộ trưởng Ngoại giao.
Tổng tư lệnh Không quân khi đó là Châu Chí Nhu đã gửi công hàm cho Tưởng Kinh Quốc, bày tỏ sự bất mãn đối với việc “tổng tài” vượt quyền của chỉ huy không quân. Tưởng Giới Thạch xem bức công hàm xong, nói rằng bản thân mình là “lãnh tụ cách mạng”, địa vị chẳng liên quan gì tới chức tổng thống, thậm chí không có danh nghĩa tổng thống thì có thể thoát khỏi những hạn chế về mặt pháp luật.
Đến ngày 12/6, Tưởng một lần nữa khẳng định rằng, mình sẽ không bao giờ rời bỏ quyền lực và trách nhiệm của một vị “lãnh tụ cách mạng”. Bất kể là với quân đội hay chính phủ tất cả do trách nhiệm của ông ta chỉ đạo và giám sát, bất cứ người nào cũng không được phép chống đối.
3.
Trong “Tuyên bố Cairo” mà Tưởng Giới Thạch ký với Mỹ và Anh, sau khi giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh với Nhật thì Đài Loan sẽ được trả về cho Trung Quốc. Tuy nhiên, do lực lượng Đảng Cộng sản liên tiếp giành được thắng lợi tại đại lục đã khiến cho một bộ phận chính khách Mỹ lo lắng rằng Đài Loan khó có thể được giữ vững. Và nếu như nó bị rơi vào tầm ảnh hưởng của người Nga thì phòng tuyến hải đảo ở Thái Bình Dương sẽ bị hổng một lỗ lớn. Vì vậy, Mỹ dự định sẽ trực tiếp lộ diện để tiếp quản Đài Loan.
Trong khi đó, người Anh cũng muốn chiếm lấy Đài Loan để tăng cường cho sự thống trị của mình ở Hồng Kông. Tới ngày 15/6, Tưởng Giới Thạch nhận được hai bức thư của Tống Mỹ Linh từ Mỹ gửi về. Trong thư, Tống Mỹ Linh lo lắng rằng, người Mỹ sẽ dùng vũ lực để chiếm Đài Loan và thừa nhận sự tồn tại của đảng Cộng sản.
Thông tin này khiến Tưởng Giới Thạch cảm thấy cực kỳ lo lắng. Ngày 18, Tưởng Giới Thạch tuyên bố sẽ tử thủ Đài Loan chứ nhất định không trả về cho Đồng minh. Đến ngày 20, nhận được điện của Châu Thế Minh trưởng đoàn Quốc dân Đảng đang tham gia đàm phán ở Nhật Bản nói rằng, quân Đồng minh hoặc Liên Hợp Quốc sẽ tạm thời tiếp quản Đài Loan. Ngay lập tức, Tưởng gọi điện lại cho Châu lệnh cho ông ta lập tức bàn với tướng Macarthur, khẳng định rằng, nó không phù hợp với những điều đã được ký trong “Tuyên bố Cairo” và rằng, Quốc dân Đảng không thể chấp nhận điều này.
Biết rằng những tuyên bố đó chắc chắn sẽ không đạt được bao nhiêu hiệu quả, Tưởng quyết định gấp rút hoàn thành việc biến Đài Loan thành căn cứ địa mới, trước khi tình hình có thể xấu hơn. Ngày 1/7, Tưởng lập văn phòng Tổng tài tại Đài Bắc, tiếp đó thành lập Ủy ban kế hoạch do Tưởng làm chu tịch, các ủy viên bao gồm Vương Thế Kiệt, Du Đại Duy, Trương Đạo Phan,…
Dưới ủy ban này, Tưởng cho thành lập 6 cơ quan gọi là các tổ, gồm: Đảng vụ, Chính trị, Kinh tế tài chính, Quân sự, Ngoại giao, Tuyên truyền văn hóa. Con trai của Tưởng là Tưởng Kinh Quốc làm phó tổ trưởng tổ Đảng vụ đồng thời tham gia công việc của hai tổ chính trị và quân sự. Tưởng Giới Thạch rất coi trọng việc thành lập văn phòng tổng tài này. Sau này, Tưởng đánh giá đây là một trong ba việc cực kỳ quan trọng giúp Quốc dân Đảng xây dựng lại lực lượng.
Mặc dù ra sức chuẩn bị cho Đài Loan, tuy nhiên, Tưởng Giới Thạch vẫn muốn dốc sức để bảo vệ khu vực Tây Nam trên đại lục. Và Tưởng chỉ rút chạy ra Đài Loan cho tới khi “Kế hoạch Tây Nam” của mình bị thất bại. Ngày 14/5, Tưởng xác định căn cứ của Quốc dân Đảng trên đại lục sẽ lấy Trùng Khánh làm trung tâm. Ngày 11/6, Ủy ban thường vụ trung ương Quốc dân đảng tiến cử 12 người thành lập ra cái gọi là “Ủy ban đặc biệt” do Tưởng Giới Thạch và Lý Tông Nhân làm chủ tịch và phó chủ tịch. Tưởng quyết định vào đầu tháng 7 sẽ đến Quảng Châu thành lập Ủy ban đặc biệt đồng thời thị sát Trùng Khánh.
Tới ngày 12/10, chính phủ của Lý Tông Nhân tuyên bố sẽ di chuyển tới Trùng Khánh. Ngày 26/10, Lý Tông Nhân nói với Bí thư của Ủy ban thường vụ đặc biệt trung ương là Hồng Lan Hữu rằng, những vấn đề phải giải quyết trước mắt rất nhiều, hy vọng Tưởng Giới Thạch có thể sớm đến Trùng Khánh để cùng bàn cách giải quyết. Tới ngày 27, Lý Tông Nhân khi nói chuyện với Hồng cũng nhắc lại rằng thế cục giờ đã vô cùng nguy hiểm, khó có thể phục hồi, chỉ mong Tưởng Giới Thạch có thể đến sớm.
Ngày 29/10, Bạch Tông Hy từ Trùng Khánh cũng gọi điện cho Tưởng, nói Tưởng nhanh chóng đến để “chủ trì đại sự”. Mãi tới ngày 2/11, Tưởng Giới Thạch mới gọi điện lại cho Bạch nói rằng hiện tại mình đang bận chuẩn bị cho việc bảo vệ Đài Loan, tuy nhiên, giữa tháng (tháng 11) sẽ tới Trùng Khánh. Tuy nhiên, các tướng tá của Tưởng ở Trùng Khánh thì như ngồi trên lửa đốt.
Vì vậy, tới ngày 4/11, Bạch Tông Hy hẹn một thân tín của Tưởng là Ngô Trung Tín, nói rằng tình hình đã bước vào giai đoạn nghiêm trọng, phải có sự có mặt của Tưởng để chỉ đạo mọi việc. Trước khi Ngô trở về, Bạch Tông Hy còn tự mình viết một bức thư nhờ Ngô chuyển tận tay cho Tưởng. Bạch Tông Hy thậm chí còn nói với Ngô rằng, với ông ta, Lý Tông Nhân chỉ là “quyền tổng thống” còn thì vẫn muốn mời Tưởng trở lại ghế Tổng thống.
Lý Tông Nhân cũng cảm thấy rõ cái không khí muốn Tưởng quay trở lại ghế Tổng thống. Không muốn ngồi yên chờ trói, Lý Tông Nhân lấy cớ thị sát, bay tới Côn Minh gặp Lư Hán, người cầm đầu lực lượng đang đóng tại Vân Nam. Lư Hán đề nghị, lấy danh nghĩa tất cả mọi người đánh điện cho Tưởng, đề nghị Tưởng chuyển chính phủ tới Côn Minh. Đợi sau khi Tưởng tới thì bắt ông ta lại rồi “xẻo từng miếng một cho bõ cơn tức”. Lý Tông Nhân phát hiện Lư Hán không ổn, sợ ông ta cũng bắt luôn cả mình làm “quà” cho quân Cộng sản nên vội vàng rời khỏi Côn Minh.
Tới ngày 11/11, Tưởng Giới Thạch gặp Ngô Trĩ Huy hỏi ý kiến về việc có nên đi Trùng Khánh hay không. Ngô nói rằng, nên đi, tuy nhiên đề nghị tuyệt đối không cho phép Lý Tông Nhân thoái thác trách nhiệm trong chính phủ. Tưởng cho rằng, ý kiến của Ngô Trĩ Huy rất hợp với ý mình. Ngày 14, Tưởng đáp máy bay tới Trùng Khánh. Ngày 18, Tưởng triệu tập thành viên cốt cán của đảng và chính phủ ở Trùng Khánh.
Thực tế, lúc này, trong lòng Tưởng đã biết chắc rằng không còn gì có thể cứu vãn được nữa, tuy nhiên, ông ta vẫn gọi điện cho Bạch Tông Hy nói Bạch đưa Lý Tông Nhân quay trở về Trùng Khánh.
Tuy nhiên, trước đó một ngày, Lý gọi điện cho Diêm Tích Sơn nói rằng bệnh dạ dày của mình lại tái phát, cần phải ở Nam Ninh tĩnh dưỡng vài ngày không thể trở về Trùng Khánh được. Tới ngày 20, Lý Tông Nhân ủy thác cho Bạch Tông Hy tới Trùng Khánh thay mình báo cáo với Tưởng rằng, trưa ngày hôm đó, Lý đã lên máy báy tới Hồng Kông, đồng thời, giao cho Lý Phẩm Tiên mang bức công hàm tới cho Tưởng, nói rằng, dạ dày mình có hiện tượng chảy máu, buộc phải sang Mỹ kiểm tra và làm phẫu thuật.
Nhận được công hàm, Tưởng cho rằng, Lý Tông Nhân thấy nguy nên từ chức, và việc bay sang Hồng Kông, một khu vực thuộc về Anh là sỉ nhục “quốc thể”. Tới ngày 21, Tưởng hẹn gặp Bạch Tông Hy nói rằng, giờ đây không thể “quay trở lại để trông coi mọi việc”. Vì vậy, Tưởng sai Cư Chính, Chu Gia Mã thay mặt trung ương Quốc dân Đảng mang công hàm do chính tay Tưởng viết tới Hồng Kông thăm Lý Tông Nhân đang “dưỡng bệnh” tại đây và khuyên Lý trở về Trùng Khánh.
Ban đầu, Tưởng Giới Thạch cho rằng, quân Cộng sản sẽ từ Thiểm Nam tấn công Xuyên Bắc, vì vậy dồn hết lực lượng về đây. Tuy nhiên, khi thấy quân Tưởng bố trí phòng thủ Xuyên Bắc, quân Cộng sản Trung Quốc đã thực hiện chiến lược đánh đường vòng. Đầu tiên tấn công Quý Châu và đông nam Tứ Xuyên. Ngày 11/5, quân Cộng sản chiếm Quý Dương. Ngày sau đó, chiếm luôn Bành Thủy, cửa ngõ phía đông của Tứ Xuyên. Quân Cộng sản từ các mặt phía nam và phía đông tấn công thẳng về phía Trùng Khánh.
Tưởng Giới Thạch vội vã điều binh đoàn số 15 của La Quảng Văn tới bờ phía nam của Trường Giang để phòng thủ ở Kỳ Giang, đồng thời lệnh cho quân của Hồ Nam Tông rút khỏi Xuyên Bắc chuyển đến tập kết ở khu vực Thành Đô, đồng thời lệnh cho sư đoàn 1 và 2 trong quân của Hồ nhanh chóng về Trùng Khánh. Dự định của Tưởng là sẽ tổ chức cuộc chiến chống lại quân Cộng sản ngay tại Trùng Khánh. Tuy nhiên, đến ngày 27, quân Cộng sản chiếm được Kỳ Giang, quân của La Quảng Văn bỏ chạy khiến Trùng Khánh ở vào thế nguy cấp.
Trong thời gian này, Tưởng đã rất nhiều lần có ý định tự sát. Tuy nhiên, Tưởng cho rằng, dù cho khu vực Tây Nam đại lục có bị phá thì vẫn còn Đài Loan. Chỉ cần duy trì được mạng sống thì Quốc dân đảng có thể xây dựng lại. Chính vì vẫn còn điểm níu giữ là Đài Loan nên Tưởng đã từ bỏ ý định tự sát. Ngày 29/11, Tưởng cùng thủ hạ rút chạy về Thành Đô, nơi quân của Hồ Tông Nam đang tập kết. Tại đây, Hồ Tông Nam đã tìm gặp Tưởng và nói rằng, việc di chuyển quân rất khó khăn. Tưởng Giới Thạch đã khích lệ Hồ, nói rằng Hồ nên cố gắng chuyển quân phòng thủ Nội Giang. Theo tính toán của Tưởng, quân của Hồ phải rút về tới Tây Xương.
Tuy nhiên, biết rằng Tây Xương khó có thể giữ được lâu, Tưởng ra lệnh cho Diêm Tích Sơn chuẩn bị việc rút chạy ra Đài Loan. Nhiều người lo sợ Đài Loan sẽ bị Anh và Mỹ dùng vũ lực chiếm. Tuy nhiên, Tưởng khẳng định Anh Mỹ không dám. Hai ngày sau, Tưởng và con trai lên máy bay trở về Đài Loan để lại bọn Hồ Tông Nam một mình đối mặt với quân Cộng sản Trung Quốc.
Ngày 22/12, do quá lo sợ, Hồ Tông Nam đã lên máy bay trốn ra đảo Hải Nam. Tới ngày 28, Hồ Tông Nam bị Tưởng bức ép đã phải quay trở lại Tây Xương tiếp tục điều hành công cuộc “chống Cộng”. Tuy nhiên, tới ngày 27/3, khi quân Cộng sản chiếm được Tây Xương, Hồ Tông Nam một lần nữa lại lên máy bay trốn ra Hải nam. Ngày 13/4, toàn bộ tàn quân Quốc dân Đảng ở khu vực Tây Nam bị tiêu diệt. Giấc mộng căn cứ địa khu vực Tây Nam của Tưởng Giới Thạch hoàn toàn tan vỡ. Tưởng chỉ còn một mảnh đất duy nhất có thể cố thủ, đó là Đài Loan.
Nguồn: Nghiên cứu lịch sử
Nguồn: http://nghiencuuquocte.org/2016/03/20/tai-sao-tuong-gioi-thach-chon-dai-loan/
- See more at: http://nghiencuuquocte.org/…/tai-sao-tuong-gioi-thach-cho…/…
Posted on 20/03/2016 by The Observer
Print Friendly
publishable
Tác giả: Cù Thăng
Trước khi cuộc nội chiến kéo dài gần bốn năm kết thúc với thất bại thuộc về phía Quốc dân Đảng, Tưởng Giới Thạch và thuộc hạ đã rút chạy ra đảo Đài Loan, coi đây như một căn cứ địa mới để “phản công đại lục, phục hưng quốc đảng”. Tuy nhiên, để lựa chọn Đài Loan trở thành nơi sinh tồn cuối cùng của mình, Tưởng Giới Thạch đã có một quá trình chuẩn bị rất dài cùng với rất nhiều những tính toán…
Lần đầu tiên Tưởng Giới Thạch đặt chân tới Đài Loan chính là lúc Trung Quốc giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh với Nhật, thu về đất Đài Loan. Đó là vào ngày 25/10/1946, một năm sau ngày Đài Loan được trả về cho Trung Quốc, Đảng Cộng sản và Quốc dân Đảng đang trong gian đoạn đàm phán cực kỳ căng thẳng sau chiến tranh. Buổi trưa ngày 21, Tưởng Giới Thạch vội vàng tiếp Chu Ân Lai, Trương Quân Mại, Hồ Chính… rồi ngay buổi chiều hôm đó đã cùng với Tống Mỹ Linh bay sang Đài Bắc.
Cho tới ngày 25/10, kỷ niệm đúng một năm ngày Đài Loan được trả về Trung Quốc, nhân sĩ Đài Loan đã tổ chức lễ kỷ niệm cùng một buổi tiệc chào đón vợ chồng Tưởng Giới Thạch vô cùng linh đình, trọng hậu. Người dân Đài Loan đổ ra đứng chật cả một đoạn đường dài hơn 10km với những tiếng hoan hô rầm trời. Sau lễ kỷ niệm, ngày 27/10, Tưởng Giới Thạch và Tống Mỹ Linh bay trở về Thượng Hải.
Sau chuyến đi Đài Loan lần ấy, ngoài ấn tượng với sự chào đón nhiệt liệt của người dân nơi đây với mình, Tưởng Giới Thạch đột nhiên cảm thấy hai điều: một là phong tục Nhật Bản ở Đài Loan rất đậm, tuy nhiên, điều đó giờ đây không đáng ngại. Hai là, và điều này mới là quan trọng, rằng Đài Loan không hề có bất cứ “tế bào” nào của Trung Cộng, có thể nói là một “mảnh đất sạch sẽ” hoàn toàn, có thể đầu tư để xây dựng nơi đây thành một “tỉnh kiểu mẫu trong cả nước”.
Cuối tháng 2 năm 1947, Đài Loan xảy ra vụ bạo loạn ngày 28/2, sau khi cảnh sát của chính quyền Quốc dân Đảng trấn áp rồi đánh chết một người dân biểu tình đòi giảm thuế. Để cứu vãn tình hình, ngày 5/3, Tưởng Giới Thạch cử sư đoàn lục quân số 21 của mình đến Đài Loan với chỉ thị: “Phải lấy việc khoan dung, thu phục nhân tâm làm trọng”.
Đến ngày 6, Tưởng lại chỉ thị cho Trần Nghĩa: “Có thể nhượng bộ về mặt chính trị, tiếp nhận ý kiến của nhân dân”. Ngày 7, quyết định dùng đường lối “mềm mỏng” để giải quyết bạo loạn. Ngày 17/3, Tưởng Giới Thạch đã phái Bộ trưởng Quốc phòng là Bạch Tông Hy tới Đài Loan với tuyên bố tổ chức lại bộ máy chính quyền tại Đài Loan, cho phép những nhân sỹ địa phương có thể tham gia vào bộ máy này.
Đồng thời, Tưởng Giới Thạch cũng tuyên bố, những người tham gia bạo loạn ngày 28/2, ngoại trừ những người “Cộng sản xúi bẩy bạo động” thì đều được miễn truy cứu tội trạng. Tới tháng 5 năm đó, Tưởng Giới Thạch điều Ngụy Đạo Minh, một “quan văn”, một nhà ngoại giao tới Đài Loan làm chủ tịch, tiếp tục quán triệt chính sách “mềm mỏng” tại đây.
2.
Bước sang năm 1948, khi phần thắng lợi của cuộc nội chiến giữa Đảng Cộng sản và Quốc dân Đảng bắt đầu nghiêng về phía Đảng Cộng sản, Tưởng Giới Thạch bắt đầu chú ý nhiều hơn tới Đài Loan. Ngày 3/1, nhân ngày đầu năm mới, Tưởng Giới Thạch cho mời chủ tịch tỉnh Đài Loan Ngụy Đạo Minh đến để bàn về vấn đề tài chính và kinh tế của tỉnh này.
Tới ngày 14/6 tính toán tới thế cục của cuộc nội chiến, Tưởng Giới Thạch cho rằng, trong thời kỳ chiến tranh chống Nhật, thì khu vực Tây Bắc và Tây Nam Trung Quốc trở thành căn cứ địa. Tuy nhiên, giờ đây là thời đại của “thổ phỉ” và “chiến tranh quốc tế”, do vậy thành lũy trung tâm phải là Giang Tây, Chiết Giang, Phúc Kiến và Đài Loan.
Trong nhật ký của mình, Tưởng Giới Thạch cho rằng, nên chuẩn bị một kế hoạch chu toàn tại những vùng trọng địa này để “đề phòng trường hợp khẩn cấp”. Những gì ghi chép trong nhật ký của Tưởng Giới Thạch ngày hôm đó cho thấy, sau những thất bại quân sự trên chiến trường Đông Bắc, Hoa Bắc, Hoa Trung, đã buộc Tưởng Giới Thạch phải lên kế hoạch xây dựng những căn cứ chống lại quân đội Cộng sản tại khu vực ven biển Đông Nam.
Ngày 24/11, khi ngồi bàn chuyện với con trai của mình là Tưởng Kinh Quốc, Tưởng Giới Thạch từng nói rằng, ông ta thực sự cảm thấy những thuộc hạ của mình trong cả ba giới, đảng, chính phủ và quân đội đều là những kẻ tự mãn, vô năng, hủ bại, không có thuốc chữa. Vì vậy, muốn “phục hưng dân tộc, xây dựng lại lực lượng” thì buộc phải bỏ những cơ sở hiện tại, thu hẹp phạm vi và chọn một nơi hoàn toàn “trong sạch” để cải tạo lại toàn bộ.
Cuộc trò chuyện giữa hai cha con họ Tưởng lần đó chứng tỏ Tưởng Giới Thạch đã hoàn toàn cảm thấy thất vọng về tổ chức đảng, chính quyền lẫn quân đội của mình. Còn cái gọi là “thu nhỏ phạm vi” hay một nơi trong sạch mà Tưởng nhắc tới chính là mảnh đất Đài Loan.
Từ thời điểm này, Tưởng Giới Thạch bắt đầu ngấm ngầm chuyển thực lực của mình tới Đài Loan. Ngày 24/11/1948, Tưởng Giới Thạch đã chuyển bộ tài chính vốn đóng tại Hàm Dương, Hồ Nam về Đài Loan. Tiếp đó, từ ngày 9/12, Tưởng ra lệnh cho xây dựng các cứ điểm quan trọng như Kim Môn, Mã Tổ. Tất cả đều nhằm tăng cường sức mạnh quân sự cho Đài Loan. Đồng thời với việc tăng cường sức mạnh quân sự, Tưởng Giới Thạch cũng có những thay đổi lớn trong đội ngũ đảng và chính quyền tại đây.
Ngày 25/12/1948, Tưởng Giới Thạch dự định điều một thuộc hạ tin cẩn là Ông Văn Hạo làm chủ tịch tỉnh Đài Loan còn con trai của Tưởng là Tưởng Kinh Quốc được ông ta cử làm bí thư đảng bộ tỉnh Đài Loan. Tuy nhiên, cả Kinh Quốc lẫn Văn Hạo đều là “quan văn” dường như không được lý tưởng lắm, vì vậy, sau vài ngày suy nghĩ, cuối cùng Tưởng Giới Thạch quyết định cử Trần Thành khi đó đang dưỡng bệnh tại Đài Loan làm chủ tịch tỉnh này. Tới ngày 29/12, Tưởng quyết định gửi thông báo này cho Ngụy Đạo Minh và Trần Thành, nói Thành phải nhanh chóng chuẩn bị việc nhậm chức.
Một việc quan trọng khác Tưởng phải làm khi biến Đài Loan thành căn cứ địa chống lại Đảng Cộng sản là chuẩn bị về mặt kinh tế. Vì vậy ngay từ tháng 11/1948, Tưởng đã ra một chỉ thị có tên là “Đại sự dự định biểu” (Những việc cần chuẩn bị cho nghiệp lớn), trong đó, điều 15 chính là xử lý vấn đề cất trữ tài vật cho “trung ương”.
Thực hiện chỉ thị này, các loại tài vật được phân chia bí mật chuyển tới Đài Loan. Có người tính toán rằng, số lượng vàng bạc và ngoại tệ mà Quốc dân đảng vận chuyển sang Đài Loan có giá trị tương đương với 8 triệu lượng vàng. Ngoài ra, Trưởng Giới Thạch cũng tìm cách đưa những người ủng hộ mình chuyển tới Đài Loan để “tính kế lâu dài”.
Ngày 10/12, Tưởng Giới Thạch viết một bức thư gửi cho Ngô Trĩ Huy, người trước nay vẫn ủng hộ nhiệt tình cho Tưởng, đề nghị ông ta tới Đài Loan nghỉ ngơi. Năm sau đó, vào 5/7/1949, trước khi cuộc nội chiến kết thúc chỉ vài tháng, Tưởng cử con trai là Tưởng Kinh Quốc tới Thượng Hải gặp Nhan Huệ Khánh, động viên ông ta di cư tới Đài Loan, nói chính phủ sẽ chuẩn bị vé máy bay và nhà ở cho ông ta. Không ngờ, vị “nguyên lão” này không những không đi, còn quay lại khuyên Tưởng Kinh Quốc rằng không nên chống lại Đảng Cộng sản, cũng không nên căm thù đảng Cộng sản. Biết chuyện, Tưởng Giới Thạch chỉ còn biết ngậm ngùi nghĩ rằng mình không còn cơ hội nào để lưu lại lục địa được nữa.
Từ ngày 12/9/1948, quân đội dã chiến Đông Bắc do Lâm Bưu chỉ huy liên tục tấn công quân của Quốc dân Đảng ở Liêu Ninh, Thẩm Dương và Trường Xuân, trong vòng 52 ngày, đã tiêu diệt 470 nghìn quân Quốc dân Đảng. Chiến dịch Liêu Ninh kết thúc vào ngày 11/2 thì ngay lập tức quân dã chiến Đông Bắc đưa quân nhập quan, bao vây quân của Phó Tác Nghi đang trấn giữ Hoa Bắc tại Trương Gia Khẩu, Tân Bảo An, Bắc Bình, Thiên Tân, Đường Cô. Tất cả đều cho thấy, cuộc chiến đã đến hồi tàn.
Ngày 24/12, tướng Bạch Tông Hy đánh điện từ Hán Khẩu cho Trương Quần và Trương Trị ở Nam Kinh, nhờ họ chuyển lời với Tưởng Giới Thạch rằng, sỹ khí, lòng người cho tới khí tài, vật lực đều không đủ để chiến đấu nữa, đề nghị Tưởng ra lệnh đình chiến giảng hòa với quân Đảng Cộng sản. Đến ngày 30, Bạch Tông Hy gửi một bức điện nữa, nói, “thời gian đã đến lúc cấp bách, nếu chậm trễ sẽ bỏ lỡ cơ hội”, yêu cầu Tưởng phải “nhanh chóng đưa ra quyết định”. Thậm chí, chủ tịch tỉnh Hà Nam khi đó là Trương Chẩn đã gọi điện cho Tưởng, khẩn cầu ông ta “về hưu”.
Do sự bức ép cả bên trong lẫn bên ngoài, ngày 21/1/1949, Tưởng Giới Thạch ra tuyên bố từ chức, nhường “quyền tổng thống” lại cho Lý Tông Nhân. Vào thời điểm này, Tưởng Giới Thạch càng không thể không nghĩ tới việc xây dựng và di chuyển tới Đài Loan. Đầu năm 1949, trong kế hoạch “đại sự” của mình, Tưởng đã dự định đến tháng 7 sẽ hoàn tất hệ thống phòng thủ cũng như công việc chuẩn bị cho Đài Loan trở thành căn cứ địa mới cho Quốc dân Đảng. Kế hoạch này cho thấy, từ đầu năm 1949, “trọng tâm” công việc của Tưởng Giới Thạch đã là Đài Loan chứ không còn là chiến trường đại lục nữa.
Trong kế hoạch của Tưởng Giới Thạch thì không chỉ có đảng bộ trung ương của Quốc dân Đảng sẽ chạy ra Đài Loan mà toàn bộ cơ cấu chính phủ cũng sẽ di cư đến hòn đảo này. Ngày 18/3, Tưởng bắt đầu nghiên cứu cách để chuyển toàn bộ cơ cấu chính phủ Quốc dân Đảng tới Đài Loan.
Ngày 8/4, trong các đầu mục công việc chuẩn bị cho tuần đó của mình, việc số 9 là chuẩn bị cho sự thay đổi tiền ở Quảng Đông và Đài Loan. Việc số 10 là phương thức thiết lập chính phủ Đài Loan.
Ngày 5/7, những điều ghi trong nhật ký của Tưởng Giới Thạch chứng tỏ, Tưởng muốn xây dựng một tỉnh “kiểu mẫu về thực hành chủ nghĩa Tam dân của Tôn Trung Sơn” ở Đài Loan. Tuy nhiên nhiên, chỉ 6 ngày sau đó, Tưởng bắt đầu mở rộng phạm vi, quyết định lấy Đài Loan và khu vực Định Hải của Chiết Giang (đảo Châu Sơn) làm điểm bắt đầu. Tới ngày 18/4/1949, Tưởng Giới Thạch bắt đầu tính toán chi phí quân đội và chính phủ tương lai ở Đài Loan với hy vọng soạn thảo một phương án 3 năm đầu thật cụ thể cho cuộc rút chạy của mình.
Vào ngày 25/5, Tưởng Giới Thạch từ Mã Công bay tới Cao Hùng, Đài Loan. Lúc bấy giờ, Lý Tông Nhân đang giữ chức tổng thống, về mặt hành chính, Tưởng Giới Thạch không có chức vụ gì. Tuy nhiên, Tưởng vẫn lấy danh nghĩa là tổng tài Quốc dân đảng để khống chế và chỉ huy tất cả. Ngày 4/6 Tưởng ra lệnh thành lập Ủy ban chỉ huy quân chính Đông nam do mình làm chủ tịch, đồng thời gọi điện cho Hồ Thích, khuyên Hồ nhận chức Bộ trưởng Ngoại giao.
Tổng tư lệnh Không quân khi đó là Châu Chí Nhu đã gửi công hàm cho Tưởng Kinh Quốc, bày tỏ sự bất mãn đối với việc “tổng tài” vượt quyền của chỉ huy không quân. Tưởng Giới Thạch xem bức công hàm xong, nói rằng bản thân mình là “lãnh tụ cách mạng”, địa vị chẳng liên quan gì tới chức tổng thống, thậm chí không có danh nghĩa tổng thống thì có thể thoát khỏi những hạn chế về mặt pháp luật.
Đến ngày 12/6, Tưởng một lần nữa khẳng định rằng, mình sẽ không bao giờ rời bỏ quyền lực và trách nhiệm của một vị “lãnh tụ cách mạng”. Bất kể là với quân đội hay chính phủ tất cả do trách nhiệm của ông ta chỉ đạo và giám sát, bất cứ người nào cũng không được phép chống đối.
3.
Trong “Tuyên bố Cairo” mà Tưởng Giới Thạch ký với Mỹ và Anh, sau khi giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh với Nhật thì Đài Loan sẽ được trả về cho Trung Quốc. Tuy nhiên, do lực lượng Đảng Cộng sản liên tiếp giành được thắng lợi tại đại lục đã khiến cho một bộ phận chính khách Mỹ lo lắng rằng Đài Loan khó có thể được giữ vững. Và nếu như nó bị rơi vào tầm ảnh hưởng của người Nga thì phòng tuyến hải đảo ở Thái Bình Dương sẽ bị hổng một lỗ lớn. Vì vậy, Mỹ dự định sẽ trực tiếp lộ diện để tiếp quản Đài Loan.
Trong khi đó, người Anh cũng muốn chiếm lấy Đài Loan để tăng cường cho sự thống trị của mình ở Hồng Kông. Tới ngày 15/6, Tưởng Giới Thạch nhận được hai bức thư của Tống Mỹ Linh từ Mỹ gửi về. Trong thư, Tống Mỹ Linh lo lắng rằng, người Mỹ sẽ dùng vũ lực để chiếm Đài Loan và thừa nhận sự tồn tại của đảng Cộng sản.
Thông tin này khiến Tưởng Giới Thạch cảm thấy cực kỳ lo lắng. Ngày 18, Tưởng Giới Thạch tuyên bố sẽ tử thủ Đài Loan chứ nhất định không trả về cho Đồng minh. Đến ngày 20, nhận được điện của Châu Thế Minh trưởng đoàn Quốc dân Đảng đang tham gia đàm phán ở Nhật Bản nói rằng, quân Đồng minh hoặc Liên Hợp Quốc sẽ tạm thời tiếp quản Đài Loan. Ngay lập tức, Tưởng gọi điện lại cho Châu lệnh cho ông ta lập tức bàn với tướng Macarthur, khẳng định rằng, nó không phù hợp với những điều đã được ký trong “Tuyên bố Cairo” và rằng, Quốc dân Đảng không thể chấp nhận điều này.
Biết rằng những tuyên bố đó chắc chắn sẽ không đạt được bao nhiêu hiệu quả, Tưởng quyết định gấp rút hoàn thành việc biến Đài Loan thành căn cứ địa mới, trước khi tình hình có thể xấu hơn. Ngày 1/7, Tưởng lập văn phòng Tổng tài tại Đài Bắc, tiếp đó thành lập Ủy ban kế hoạch do Tưởng làm chu tịch, các ủy viên bao gồm Vương Thế Kiệt, Du Đại Duy, Trương Đạo Phan,…
Dưới ủy ban này, Tưởng cho thành lập 6 cơ quan gọi là các tổ, gồm: Đảng vụ, Chính trị, Kinh tế tài chính, Quân sự, Ngoại giao, Tuyên truyền văn hóa. Con trai của Tưởng là Tưởng Kinh Quốc làm phó tổ trưởng tổ Đảng vụ đồng thời tham gia công việc của hai tổ chính trị và quân sự. Tưởng Giới Thạch rất coi trọng việc thành lập văn phòng tổng tài này. Sau này, Tưởng đánh giá đây là một trong ba việc cực kỳ quan trọng giúp Quốc dân Đảng xây dựng lại lực lượng.
Mặc dù ra sức chuẩn bị cho Đài Loan, tuy nhiên, Tưởng Giới Thạch vẫn muốn dốc sức để bảo vệ khu vực Tây Nam trên đại lục. Và Tưởng chỉ rút chạy ra Đài Loan cho tới khi “Kế hoạch Tây Nam” của mình bị thất bại. Ngày 14/5, Tưởng xác định căn cứ của Quốc dân Đảng trên đại lục sẽ lấy Trùng Khánh làm trung tâm. Ngày 11/6, Ủy ban thường vụ trung ương Quốc dân đảng tiến cử 12 người thành lập ra cái gọi là “Ủy ban đặc biệt” do Tưởng Giới Thạch và Lý Tông Nhân làm chủ tịch và phó chủ tịch. Tưởng quyết định vào đầu tháng 7 sẽ đến Quảng Châu thành lập Ủy ban đặc biệt đồng thời thị sát Trùng Khánh.
Tới ngày 12/10, chính phủ của Lý Tông Nhân tuyên bố sẽ di chuyển tới Trùng Khánh. Ngày 26/10, Lý Tông Nhân nói với Bí thư của Ủy ban thường vụ đặc biệt trung ương là Hồng Lan Hữu rằng, những vấn đề phải giải quyết trước mắt rất nhiều, hy vọng Tưởng Giới Thạch có thể sớm đến Trùng Khánh để cùng bàn cách giải quyết. Tới ngày 27, Lý Tông Nhân khi nói chuyện với Hồng cũng nhắc lại rằng thế cục giờ đã vô cùng nguy hiểm, khó có thể phục hồi, chỉ mong Tưởng Giới Thạch có thể đến sớm.
Ngày 29/10, Bạch Tông Hy từ Trùng Khánh cũng gọi điện cho Tưởng, nói Tưởng nhanh chóng đến để “chủ trì đại sự”. Mãi tới ngày 2/11, Tưởng Giới Thạch mới gọi điện lại cho Bạch nói rằng hiện tại mình đang bận chuẩn bị cho việc bảo vệ Đài Loan, tuy nhiên, giữa tháng (tháng 11) sẽ tới Trùng Khánh. Tuy nhiên, các tướng tá của Tưởng ở Trùng Khánh thì như ngồi trên lửa đốt.
Vì vậy, tới ngày 4/11, Bạch Tông Hy hẹn một thân tín của Tưởng là Ngô Trung Tín, nói rằng tình hình đã bước vào giai đoạn nghiêm trọng, phải có sự có mặt của Tưởng để chỉ đạo mọi việc. Trước khi Ngô trở về, Bạch Tông Hy còn tự mình viết một bức thư nhờ Ngô chuyển tận tay cho Tưởng. Bạch Tông Hy thậm chí còn nói với Ngô rằng, với ông ta, Lý Tông Nhân chỉ là “quyền tổng thống” còn thì vẫn muốn mời Tưởng trở lại ghế Tổng thống.
Lý Tông Nhân cũng cảm thấy rõ cái không khí muốn Tưởng quay trở lại ghế Tổng thống. Không muốn ngồi yên chờ trói, Lý Tông Nhân lấy cớ thị sát, bay tới Côn Minh gặp Lư Hán, người cầm đầu lực lượng đang đóng tại Vân Nam. Lư Hán đề nghị, lấy danh nghĩa tất cả mọi người đánh điện cho Tưởng, đề nghị Tưởng chuyển chính phủ tới Côn Minh. Đợi sau khi Tưởng tới thì bắt ông ta lại rồi “xẻo từng miếng một cho bõ cơn tức”. Lý Tông Nhân phát hiện Lư Hán không ổn, sợ ông ta cũng bắt luôn cả mình làm “quà” cho quân Cộng sản nên vội vàng rời khỏi Côn Minh.
Tới ngày 11/11, Tưởng Giới Thạch gặp Ngô Trĩ Huy hỏi ý kiến về việc có nên đi Trùng Khánh hay không. Ngô nói rằng, nên đi, tuy nhiên đề nghị tuyệt đối không cho phép Lý Tông Nhân thoái thác trách nhiệm trong chính phủ. Tưởng cho rằng, ý kiến của Ngô Trĩ Huy rất hợp với ý mình. Ngày 14, Tưởng đáp máy bay tới Trùng Khánh. Ngày 18, Tưởng triệu tập thành viên cốt cán của đảng và chính phủ ở Trùng Khánh.
Thực tế, lúc này, trong lòng Tưởng đã biết chắc rằng không còn gì có thể cứu vãn được nữa, tuy nhiên, ông ta vẫn gọi điện cho Bạch Tông Hy nói Bạch đưa Lý Tông Nhân quay trở về Trùng Khánh.
Tuy nhiên, trước đó một ngày, Lý gọi điện cho Diêm Tích Sơn nói rằng bệnh dạ dày của mình lại tái phát, cần phải ở Nam Ninh tĩnh dưỡng vài ngày không thể trở về Trùng Khánh được. Tới ngày 20, Lý Tông Nhân ủy thác cho Bạch Tông Hy tới Trùng Khánh thay mình báo cáo với Tưởng rằng, trưa ngày hôm đó, Lý đã lên máy báy tới Hồng Kông, đồng thời, giao cho Lý Phẩm Tiên mang bức công hàm tới cho Tưởng, nói rằng, dạ dày mình có hiện tượng chảy máu, buộc phải sang Mỹ kiểm tra và làm phẫu thuật.
Nhận được công hàm, Tưởng cho rằng, Lý Tông Nhân thấy nguy nên từ chức, và việc bay sang Hồng Kông, một khu vực thuộc về Anh là sỉ nhục “quốc thể”. Tới ngày 21, Tưởng hẹn gặp Bạch Tông Hy nói rằng, giờ đây không thể “quay trở lại để trông coi mọi việc”. Vì vậy, Tưởng sai Cư Chính, Chu Gia Mã thay mặt trung ương Quốc dân Đảng mang công hàm do chính tay Tưởng viết tới Hồng Kông thăm Lý Tông Nhân đang “dưỡng bệnh” tại đây và khuyên Lý trở về Trùng Khánh.
Ban đầu, Tưởng Giới Thạch cho rằng, quân Cộng sản sẽ từ Thiểm Nam tấn công Xuyên Bắc, vì vậy dồn hết lực lượng về đây. Tuy nhiên, khi thấy quân Tưởng bố trí phòng thủ Xuyên Bắc, quân Cộng sản Trung Quốc đã thực hiện chiến lược đánh đường vòng. Đầu tiên tấn công Quý Châu và đông nam Tứ Xuyên. Ngày 11/5, quân Cộng sản chiếm Quý Dương. Ngày sau đó, chiếm luôn Bành Thủy, cửa ngõ phía đông của Tứ Xuyên. Quân Cộng sản từ các mặt phía nam và phía đông tấn công thẳng về phía Trùng Khánh.
Tưởng Giới Thạch vội vã điều binh đoàn số 15 của La Quảng Văn tới bờ phía nam của Trường Giang để phòng thủ ở Kỳ Giang, đồng thời lệnh cho quân của Hồ Nam Tông rút khỏi Xuyên Bắc chuyển đến tập kết ở khu vực Thành Đô, đồng thời lệnh cho sư đoàn 1 và 2 trong quân của Hồ nhanh chóng về Trùng Khánh. Dự định của Tưởng là sẽ tổ chức cuộc chiến chống lại quân Cộng sản ngay tại Trùng Khánh. Tuy nhiên, đến ngày 27, quân Cộng sản chiếm được Kỳ Giang, quân của La Quảng Văn bỏ chạy khiến Trùng Khánh ở vào thế nguy cấp.
Trong thời gian này, Tưởng đã rất nhiều lần có ý định tự sát. Tuy nhiên, Tưởng cho rằng, dù cho khu vực Tây Nam đại lục có bị phá thì vẫn còn Đài Loan. Chỉ cần duy trì được mạng sống thì Quốc dân đảng có thể xây dựng lại. Chính vì vẫn còn điểm níu giữ là Đài Loan nên Tưởng đã từ bỏ ý định tự sát. Ngày 29/11, Tưởng cùng thủ hạ rút chạy về Thành Đô, nơi quân của Hồ Tông Nam đang tập kết. Tại đây, Hồ Tông Nam đã tìm gặp Tưởng và nói rằng, việc di chuyển quân rất khó khăn. Tưởng Giới Thạch đã khích lệ Hồ, nói rằng Hồ nên cố gắng chuyển quân phòng thủ Nội Giang. Theo tính toán của Tưởng, quân của Hồ phải rút về tới Tây Xương.
Tuy nhiên, biết rằng Tây Xương khó có thể giữ được lâu, Tưởng ra lệnh cho Diêm Tích Sơn chuẩn bị việc rút chạy ra Đài Loan. Nhiều người lo sợ Đài Loan sẽ bị Anh và Mỹ dùng vũ lực chiếm. Tuy nhiên, Tưởng khẳng định Anh Mỹ không dám. Hai ngày sau, Tưởng và con trai lên máy bay trở về Đài Loan để lại bọn Hồ Tông Nam một mình đối mặt với quân Cộng sản Trung Quốc.
Ngày 22/12, do quá lo sợ, Hồ Tông Nam đã lên máy bay trốn ra đảo Hải Nam. Tới ngày 28, Hồ Tông Nam bị Tưởng bức ép đã phải quay trở lại Tây Xương tiếp tục điều hành công cuộc “chống Cộng”. Tuy nhiên, tới ngày 27/3, khi quân Cộng sản chiếm được Tây Xương, Hồ Tông Nam một lần nữa lại lên máy bay trốn ra Hải nam. Ngày 13/4, toàn bộ tàn quân Quốc dân Đảng ở khu vực Tây Nam bị tiêu diệt. Giấc mộng căn cứ địa khu vực Tây Nam của Tưởng Giới Thạch hoàn toàn tan vỡ. Tưởng chỉ còn một mảnh đất duy nhất có thể cố thủ, đó là Đài Loan.
Nguồn: Nghiên cứu lịch sử
Nguồn: http://nghiencuuquocte.org/2016/03/20/tai-sao-tuong-gioi-thach-chon-dai-loan/
- See more at: http://nghiencuuquocte.org/…/tai-sao-tuong-gioi-thach-cho…/…
Tác
giả: Cù Thăng Trước khi cuộc nội chiến kéo dài gần bốn năm kết thúc với
thất bại thuộc về phía Quốc dân Đảng, Tưởng Giới Thạch và thuộc hạ đã
rút chạy ra đảo Đài Loan, coi đây như một căn cứ địa mới để “phản công
đại lục, phục hưng quốc đảng”.…
nghiencuuquocte.org
Thế giới đã sang trang và những vấn đề đặt ra cho Việt Nam
Thế giới đã sang trang và những vấn đề đặt ra cho Việt Nam Đăng bởi BTV VANEWS vào Thứ Sáu, ngày 09 tháng 12 năm 2016 | 9.12.16 Donald Trump. Ảnh: internet Sự vận động của lịch sử, nhất là tại một bước ngoặt cụ thể, thường gắn
với sự xuất hiện nhân vật lị...
10.837. Hiện tượng Trump và Việt Nam
Posted by adminbasam on 23/11/2016
“Nhân dân cả nước, dù là trong Đảng hay ngoài Đảng, dù là trong hay ngoài bộ máy nhà nước, dù sống trong nước hay ở nước ngoài, nên đứng lên đồng thanh đòi hỏi Đảng – trước hết là lãnh đạo Đảng – chọn câu trả lời đúng, thực hiện câu trả lời đúng, sẵn sàng hết lòng giúp Đảng làm được trách nhiệm ràng buộc này, đồng lòng đi với Đảng vì sứ mệnh này, bảo vệ Đảng trong thực hiện sự nghiệp này!
Tôi nghĩ rằng mình không mù trước những gì đã và đang xảy ra trên con đường của đất nước ba thập niên vừa qua và đang tiếp tục xảy ra ngày càng nghiêm trọng hơn hôm nay, tôi cũng không điếc để nghe những điều đau lòng phải nghe. Chính vì vậy, xin đừng vội quy kết tôi ảo tưởng, mà xin tất cả người dân Việt chúng ta hãy can đảm lựa chọn điều hầu như là không tưởng: Đồng thanh đòi hỏi Đảng phải tìm câu trả lời đúng cho đất nước lúc này. Xin cả nước quyết nhìn về phía trước thực hiện sự lựa chọn can đảm này, trước khi buộc phải lựa chọn khác
Mai Huỳnh Mai St.88721 giây trước - Được chia sẻ công khai
Mỹ xem xét trừng phạt Trung Quốc vì xây đảo và bành trướng ở Biển Đông
rong khi đó, một số chuyên gia khác cảnh báo dự luật này nếu được thông qua có thể hủy hoại quan hệ song phương Mỹ - Trung Quốc, thậm chí đe dọa an ninh quốc gia Mỹ.
Dự luật này nếu được thông qua sẽ là một bước chuyển biến mới trong chính sách của chính phủ Mỹ dưới thời Tổng thống đắc cử Donald Trump. Ông Trump sẽ tuyên thệ nhậm chức vào ngày 20.1.2017. Mới đây ông Trump đã chính thức lên tiếng chỉ trích Trung Quốc về sự bành trướng quân sự ở Biển Đông.
Hải Dương - 09/12/2016
Bài báo đã nói rõ: "Các biện pháp trừng phạt bao gồm đóng băng tài sản, cấm đi lại và không cấp thị thực." Và: "Mỹ sẽ cắt giảm viện trợ cho bất kỳ quốc gia nào đứng về phía Trung Quốc trong vấn đề tranh chấp lãnh thổ ở Biển Đông và biển Hoa Đôn
Xem thêm:
http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2016/12/my-xem-xet-trung-phat-trung-quoc-vi-xay.html
Thế giới đã sang trang và những vấn đề đặt ra cho Việt Nam
Thế giới đã sang trang và những vấn đề đặt ra cho Việt Nam Đăng bởi BTV VANEWS vào Thứ Sáu, ngày 09 tháng 12 năm 2016 | 9.12.16 Donald Trump. Ảnh: internet Sự vận động của lịch sử, nhất là tại một bước ngoặt cụ thể, thường gắn
với sự xuất hiện nhân vật lị...
10.837. Hiện tượng Trump và Việt Nam
Posted by adminbasam on 23/11/2016
“Nhân dân cả nước, dù là trong Đảng hay ngoài Đảng, dù là trong hay ngoài bộ máy nhà nước, dù sống trong nước hay ở nước ngoài, nên đứng lên đồng thanh đòi hỏi Đảng – trước hết là lãnh đạo Đảng – chọn câu trả lời đúng, thực hiện câu trả lời đúng, sẵn sàng hết lòng giúp Đảng làm được trách nhiệm ràng buộc này, đồng lòng đi với Đảng vì sứ mệnh này, bảo vệ Đảng trong thực hiện sự nghiệp này!
Tôi nghĩ rằng mình không mù trước những gì đã và đang xảy ra trên con đường của đất nước ba thập niên vừa qua và đang tiếp tục xảy ra ngày càng nghiêm trọng hơn hôm nay, tôi cũng không điếc để nghe những điều đau lòng phải nghe. Chính vì vậy, xin đừng vội quy kết tôi ảo tưởng, mà xin tất cả người dân Việt chúng ta hãy can đảm lựa chọn điều hầu như là không tưởng: Đồng thanh đòi hỏi Đảng phải tìm câu trả lời đúng cho đất nước lúc này. Xin cả nước quyết nhìn về phía trước thực hiện sự lựa chọn can đảm này, trước khi buộc phải lựa chọn khác
Xem thêm:
http://mainguyenhuynh.blogspot.co.id/2016/12/the-gioi-sang-trang-va-nhung-van-e-at.htmlMai Huỳnh Mai St.88721 giây trước - Được chia sẻ công khai
Mỹ xem xét trừng phạt Trung Quốc vì xây đảo và bành trướng ở Biển Đông
rong khi đó, một số chuyên gia khác cảnh báo dự luật này nếu được thông qua có thể hủy hoại quan hệ song phương Mỹ - Trung Quốc, thậm chí đe dọa an ninh quốc gia Mỹ.
Dự luật này nếu được thông qua sẽ là một bước chuyển biến mới trong chính sách của chính phủ Mỹ dưới thời Tổng thống đắc cử Donald Trump. Ông Trump sẽ tuyên thệ nhậm chức vào ngày 20.1.2017. Mới đây ông Trump đã chính thức lên tiếng chỉ trích Trung Quốc về sự bành trướng quân sự ở Biển Đông.
Hải Dương - 09/12/2016
Bài báo đã nói rõ: "Các biện pháp trừng phạt bao gồm đóng băng tài sản, cấm đi lại và không cấp thị thực." Và: "Mỹ sẽ cắt giảm viện trợ cho bất kỳ quốc gia nào đứng về phía Trung Quốc trong vấn đề tranh chấp lãnh thổ ở Biển Đông và biển Hoa Đôn
Xem thêm:
http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2016/12/my-xem-xet-trung-phat-trung-quoc-vi-xay.html
TT đắc cử Trump dùng thái độ quyết liệt sau cuộc gặp Kissinger bàn chuyện Trung cộng
Cựu
Ngoại Trưởng Mỹ Henry Kissinger đã có cuộc gặp với Tổng thống đắc cử
Donald Trump bàn chuyện về Trung cộng.Kissinger người được Trung cộng vô
cùng tôn kính vì những việc ông đã làm cho Trung quốc.Tổng thống Trump
sau những lời khuyên của Kissinger đã bày tỏ phản ứng quyết liệt và lập
trường vững vàng của ông.Donald Trump được kỳ vọng sẽ mang lại tương lai
tốt đẹp đổi mới cho nước Mỹ.
Kissinger là người thiết kế ra một nước Trung cộng vào 5 nước Thường trực Liên Hiệp Quốc, và gián tiếp có nền kinh tế hùng cường như hiện nay. Tất nhiên ông ta làm thế để chia rẽ phá sụp Cộng sản Quốc tế và Liên Xô, nhưng rõ ràng ông ta là công đầu của Trung cộng hiện nay.
Trump là người kinh doanh, hiểu rõ sức mạnh kinh tế của Trung cộng lên từ sự gian dối của họ với nước Mỹ. Ông ta thấy công việc và sức mạnh sản xuất của Mỹ ngày đang yếu đi bởi Trung cộng. Đòi lại sự công bằng cho nước Mỹ, trừng trị gian dối của Trung cộng là ý chí và nhiệm vụ của Trump.
Cờ đang tới tay Trump trong lúc mọi người đang chờ ông ta sẽ xử Trung cộng bằng cách nâng thuế như đã hứa tranh cử thế nào, thì bất ngờ ông ta gặp Kissinger để bàn chuyện Trung cộng.
Khỏi phải nghe họ nói, cũng biết rằng Kissinger sẽ khuyên Trump mềm mỏng, né tránh một cuộc chiến toàn diện với Trung cộng, vì sẽ bị thiệt hại kinh tế này nọ ....
Nhưng sau đó thì Trump bất ngờ không nghe, không chỉ chuyện kinh tế mà ông ta chọc thẳng vào chuyện Đài Loan chính trị, chuyện Biển Đông quân sự để ngoáy vào nổi đau của Trung cộng.
____
Cùng với gặp Obama bàn chuyện Obamacare, gặp Al Gore để bàn chuyện biến đổi khí hậu, chuyện gặp Kissiger để bàn Trung cộng cho thấy Trump nói rất bốc, nhưng hành động cực kỳ chín chắn, cẩn thận. Gặp ngay những người đối lập nói chuyện, và sau đó quyết dứt khoát theo ý mình.
Một Trump như vậy, cho thấy các hành động "khiêu khích" Trung cộng vừa qua không chỉ là chiến thuật dành ưu thế ban đầu, mà là một chiến lược lấy lại những gì nước Mỹ đã mất bởi Trung cộng.
Chúng ta hãy chờ xem !
Kissinger là người thiết kế ra một nước Trung cộng vào 5 nước Thường trực Liên Hiệp Quốc, và gián tiếp có nền kinh tế hùng cường như hiện nay. Tất nhiên ông ta làm thế để chia rẽ phá sụp Cộng sản Quốc tế và Liên Xô, nhưng rõ ràng ông ta là công đầu của Trung cộng hiện nay.
Trump là người kinh doanh, hiểu rõ sức mạnh kinh tế của Trung cộng lên từ sự gian dối của họ với nước Mỹ. Ông ta thấy công việc và sức mạnh sản xuất của Mỹ ngày đang yếu đi bởi Trung cộng. Đòi lại sự công bằng cho nước Mỹ, trừng trị gian dối của Trung cộng là ý chí và nhiệm vụ của Trump.
Cờ đang tới tay Trump trong lúc mọi người đang chờ ông ta sẽ xử Trung cộng bằng cách nâng thuế như đã hứa tranh cử thế nào, thì bất ngờ ông ta gặp Kissinger để bàn chuyện Trung cộng.
Khỏi phải nghe họ nói, cũng biết rằng Kissinger sẽ khuyên Trump mềm mỏng, né tránh một cuộc chiến toàn diện với Trung cộng, vì sẽ bị thiệt hại kinh tế này nọ ....
Nhưng sau đó thì Trump bất ngờ không nghe, không chỉ chuyện kinh tế mà ông ta chọc thẳng vào chuyện Đài Loan chính trị, chuyện Biển Đông quân sự để ngoáy vào nổi đau của Trung cộng.
____
Cùng với gặp Obama bàn chuyện Obamacare, gặp Al Gore để bàn chuyện biến đổi khí hậu, chuyện gặp Kissiger để bàn Trung cộng cho thấy Trump nói rất bốc, nhưng hành động cực kỳ chín chắn, cẩn thận. Gặp ngay những người đối lập nói chuyện, và sau đó quyết dứt khoát theo ý mình.
Một Trump như vậy, cho thấy các hành động "khiêu khích" Trung cộng vừa qua không chỉ là chiến thuật dành ưu thế ban đầu, mà là một chiến lược lấy lại những gì nước Mỹ đã mất bởi Trung cộng.
Chúng ta hãy chờ xem !
Advertisement
Nguồn: http://vietbf.com/forum/showthread.php?t=1029366
Tin mới nhất trưa 10/12-Quá Bất Ngờ Trung Quốc BÀNG HOÀNG Trước ĐẠO LUẬT CẤM VẬN của Mỹ
https://youtu.be/mWbWg1KcI90
Chien dich Viet Nam Cong Hoa Tro Lai 01
Hoàng Vũ Nguyễn1 ngày trước
QLVNCH mà trở lại chúng ta đánh bọn v+ bán nước hại dân xong, xua quân qua đánh chiếm nước tq lun chiếm đc bao nhiêu thì hay bấy nhiêu xong rồi đổi tên là Việt Quốc
https://youtu.be/tjz2mrFkDl0
7- Kết Luận: Tôi đã trên 60 tuối. Sức khoẻ hạn chế. Vẫn cố gắng phục vụ toàn dân với tất cả lòng thành tâm và khả năng của mình. Nhưng tôi muốn trước khi Việt Nam có Tổng Tuyển Cử, thế hệ sau là các em trẻ, phải được Quốc Dân bầu lên thay thế tôi cùng các chiến nghiã hữu của tôi. Việc này phải được tiến hành ngay từ bây giờ, để tìm ra những nhân tuyển xứng đáng hơn Tôi.
7-1- Ngày đó là Thanh Bình Thật, Việt Nam Độc Lập Thật, thoát khỏi tay Tầu Cộng bành trướng, chúng tôi sẽ “Rửa Tay Gác Kiếm”. Cầu cho các em trẻ yêu nước thành công trong việc sửa chữa, tu bổ lại và phát triển đất nước. Hy vọng ngày đó xảy ra sớm hơn dự định. Lúc đó anh chị em chúng tôi mới còn lá gan uống rượu mừng.
7-2- Nhưng nếu ngay lúc này có Ai không muốn tôi làm Thủ Tướng Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam, hay không muốn tôi đại diện dùng sức mạnh của Toàn Dân gần 90 triệu Đồng Bào, Đồng Hương Việt Nam Ký Tên Đưa Tội Ác Việt Cộng ra Tòa Án Quốc Tế để xử Tội Diệt Chủng Việt Nam, thì hãy can đảm trương cờ Đỏ Sao Vàng đi tuần hành tại trước Bolsa, nơi người Việt Nam thường tuần hành biểu tỏ thái độ chính trị một cách hoà bình.
7-3- Ngược lại, tôi sẽ chờ đợi thêm 1 thời gian nữa, nếu không có Ai bênh vực cho Việt Cộng như thử thách 7-2- trên, hay là dám tỏ thái độ chính trị chống Nguyện Vọng Toàn Dân Việt Nam đưa đơn kiện Tội Ác Việt Cộng, tôi mạnh dạn coi việc kiện tụng 100 phần 100 là do Ý Dân của gần 90 triệu người Việt Nam rất chính đáng. Những nạn nhân CS nào muốn cùng CPQGVNLT và những nhà ái quốc chân chính đẩy mạnh Vụ Kiện CSVN thì tham gia gửi hồ sơ về cho chúng tôi với bằng chứng xác thực. Thế Giới Tự Do đang chờ đợi để có thể ủng hộ việc làm chính đáng của CPQGVNLT một cách triệt đễ.
Nguồn: https://waymy0778.wordpress.com/2016/05/15/thong-bao-cap-the-tin-dung-cho-toan-dan-viet-nam/
Chia sẻ bài viết Jeffy C. Edie
YouTube- Google+
Ban đầu được chia sẻ bởi Jeffy C. Edie
OBAMA LÀ mất trí !!!
Obama, được bầu theo đa số cử tri da trắng tốt, cũng có nghĩa là trong năm 2008, người ta tin rằng Obama hứa hẹn của chiến dịch "hy vọng và thay đổi", mà không bao giờ thành hiện thực. trong gia đình Obama 8 năm cầm quyền, ông đã cam kết hành động hình sự bí mật phản bội mà Nixon thậm chí không bao giờ mơ ước, và hoàn toàn phá vỡ lời hứa chiến dịch của ông về "quản lý minh bạch" của ông. tệ hơn nữa, ông đã phản bội các cử tri da trắng, người đã bầu ông trong đức tin tốt, bằng cách chơi "thẻ chủng tộc tội lỗi trắng", để bảo vệ chính mình từ khiển trách đối với các hành động hình sự tàn bạo của mình. thực sự, lý do duy nhất ông không bị luận tội là vì ông là tổng thống da đen đầu tiên của Mỹ, và có một đường chuyền không xứng đáng bị luận tội. nó quá xấu, bởi vì ở đó, và là sự lựa chọn tốt hơn cho một tổng thống da đen. Obama đã đồng lõa với Ngoại trưởng Hillary Clinton tội ác của mình, bao gồm cả sự tàn bạo phản nhà Benghazi, và giết mổ của Đại sứ Mỹ Stevens và 3 người Mỹ khác, và ông đã tham gia vào những lời nói dối về các video YouTube, gây tàn sát này. ông, và Clinton đã tài trợ và vũ trang ISIS, người đang tham gia vào một cuộc diệt chủng của dân Kitô giáo tự vệ ở giữa phía đông. bây giờ, ông Obama đang cố gắng phá hoại tổng thống kế tiếp, trước khi anh nhận nhiệm sở. ông đã đi quá xa với tội phản quốc của mình, và coi thường đê hèn cho Hiến pháp và Tuyên ngôn Nhân quyền, và pháp luật về đất đai. OBAMA LÀ mất trí !!!
Bắt giữ và buộc tội Obama TRƯỚC CHRISTMAS !!!
Xem thêm:
https://plus.google.com/+carlomiller1984/posts/9BNacx9s46u
Can't Obama leave NOW, not wait another month? Dangerous order on arms for terrorists in Syria!
Xem tiếp:
https://youtu.be/tjz2mrFkDl0
THÔNG BÁO CẤP THẺ TÍN DỤNG CHO TOÀN DÂN VIỆT NAM
CPQGVNLT xin trình lên Quốc Dân-đồng bào chương trình cấp Th̉e Căn Cước mới.
7-1- Ngày đó là Thanh Bình Thật, Việt Nam Độc Lập Thật, thoát khỏi tay Tầu Cộng bành trướng, chúng tôi sẽ “Rửa Tay Gác Kiếm”. Cầu cho các em trẻ yêu nước thành công trong việc sửa chữa, tu bổ lại và phát triển đất nước. Hy vọng ngày đó xảy ra sớm hơn dự định. Lúc đó anh chị em chúng tôi mới còn lá gan uống rượu mừng.
7-2- Nhưng nếu ngay lúc này có Ai không muốn tôi làm Thủ Tướng Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam, hay không muốn tôi đại diện dùng sức mạnh của Toàn Dân gần 90 triệu Đồng Bào, Đồng Hương Việt Nam Ký Tên Đưa Tội Ác Việt Cộng ra Tòa Án Quốc Tế để xử Tội Diệt Chủng Việt Nam, thì hãy can đảm trương cờ Đỏ Sao Vàng đi tuần hành tại trước Bolsa, nơi người Việt Nam thường tuần hành biểu tỏ thái độ chính trị một cách hoà bình.
7-3- Ngược lại, tôi sẽ chờ đợi thêm 1 thời gian nữa, nếu không có Ai bênh vực cho Việt Cộng như thử thách 7-2- trên, hay là dám tỏ thái độ chính trị chống Nguyện Vọng Toàn Dân Việt Nam đưa đơn kiện Tội Ác Việt Cộng, tôi mạnh dạn coi việc kiện tụng 100 phần 100 là do Ý Dân của gần 90 triệu người Việt Nam rất chính đáng. Những nạn nhân CS nào muốn cùng CPQGVNLT và những nhà ái quốc chân chính đẩy mạnh Vụ Kiện CSVN thì tham gia gửi hồ sơ về cho chúng tôi với bằng chứng xác thực. Thế Giới Tự Do đang chờ đợi để có thể ủng hộ việc làm chính đáng của CPQGVNLT một cách triệt đễ.
DÂN CHI PHỤ MẪU
CPQGVNLT luôn tôn trọng DÂN Ý. Sẽ không tiến hành bất cứ chương trình hay vụ việc nào, nếu chưa được dân chúng đồng tình chấp thuận và hậu thuẫn.Nguồn: https://waymy0778.wordpress.com/2016/05/15/thong-bao-cap-the-tin-dung-cho-toan-dan-viet-nam/
Chia sẻ bài viết Jeffy C. Edie
YouTube- Google+
Ban đầu được chia sẻ bởi Jeffy C. Edie
OBAMA LÀ mất trí !!!
Obama, được bầu theo đa số cử tri da trắng tốt, cũng có nghĩa là trong năm 2008, người ta tin rằng Obama hứa hẹn của chiến dịch "hy vọng và thay đổi", mà không bao giờ thành hiện thực. trong gia đình Obama 8 năm cầm quyền, ông đã cam kết hành động hình sự bí mật phản bội mà Nixon thậm chí không bao giờ mơ ước, và hoàn toàn phá vỡ lời hứa chiến dịch của ông về "quản lý minh bạch" của ông. tệ hơn nữa, ông đã phản bội các cử tri da trắng, người đã bầu ông trong đức tin tốt, bằng cách chơi "thẻ chủng tộc tội lỗi trắng", để bảo vệ chính mình từ khiển trách đối với các hành động hình sự tàn bạo của mình. thực sự, lý do duy nhất ông không bị luận tội là vì ông là tổng thống da đen đầu tiên của Mỹ, và có một đường chuyền không xứng đáng bị luận tội. nó quá xấu, bởi vì ở đó, và là sự lựa chọn tốt hơn cho một tổng thống da đen. Obama đã đồng lõa với Ngoại trưởng Hillary Clinton tội ác của mình, bao gồm cả sự tàn bạo phản nhà Benghazi, và giết mổ của Đại sứ Mỹ Stevens và 3 người Mỹ khác, và ông đã tham gia vào những lời nói dối về các video YouTube, gây tàn sát này. ông, và Clinton đã tài trợ và vũ trang ISIS, người đang tham gia vào một cuộc diệt chủng của dân Kitô giáo tự vệ ở giữa phía đông. bây giờ, ông Obama đang cố gắng phá hoại tổng thống kế tiếp, trước khi anh nhận nhiệm sở. ông đã đi quá xa với tội phản quốc của mình, và coi thường đê hèn cho Hiến pháp và Tuyên ngôn Nhân quyền, và pháp luật về đất đai. OBAMA LÀ mất trí !!!
Bắt giữ và buộc tội Obama TRƯỚC CHRISTMAS !!!
Xem thêm:
https://plus.google.com/+carlomiller1984/posts/9BNacx9s46u