Người Lính Già Oregan: HÃY TỐNG CỔ TÊN ĐẠI SỨ MỸ CHỐI BỎ CỜ VÀNG TED OSIUS RA KHỎI CỘNG ĐỒNG TỴ NẠN VIỆT NAM
LGT: Chính
Khí Việt xin trân trọng giới thiệu bài viết dưới đây của một sĩ quan
Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, trong tinh thần Tổ Quốc –Danh Dự Trách
Nhiệm, đã hiên ngang và kiên cường khẳng định: Ted Osius, một trong hai
đại sứ Mỹ tại Việt Nam là “RẤT VÔ LỄ”. Viết lên điều này ông Người
Lính Già Orrgan đã cho chúng ta thấy niềm lạc quan và tin tưởng rằng,
không phải hầu hết những người tỵ nạn Việt Gian Cộng Sản đã bị mơ hồ
hoá, bị che tai bịt mắt bởi lũ truyền thông bất lương, lũ dư luận viên
Việt Gian Cộng Sản, cũng như lũ việt gian THỜ MỸ. Dưới bài viết của tác
giả Người Lính Già Oregan là một loạt gần 20 bài cùng một đề tài về Đại
Sứ Ted Osius, John Kerry, Trọng Không Lú Mỹ Du mà Chính Khí Viết đã
viết cách nay hơn tháng để độc giả có thể tham khảo thêm.
Trân Trọng
CKV
HÃY TỐNG CỔ TÊN ĐẠI SỨ MỸ CHỐI BỎ CỜ VÀNG TED OSIUS RA KHỎI CỘNG ĐỒNG TỴ NẠN VIỆT NAM
người lính già oregon
Đối
với quân dân Miền Nam, còn trong nước hoặc ở hải ngoại, có hai tên đại
sứ Mỹ tại Việt Nam rất vô lễ, hoặc cà chớn, nói theo ngôn từ bình dân,
mỗi tên một kiểu. Đó là: (1)
Cuối năm 1963, Henry Cabot Lodge, được ủy thác nhiệm vụ lật đổ Tổng
thống hợp pháp Ngô Đình Diệm, bởi cụ đã cực lực phản đối dự định của JFK
đưa quân Mỹ vào chiến đấu trực tiếp tại VN. Qua những sách vở và tài
liệu, được giải mật, đầy dẫy trên Net, người ta thấy Lodge rất hống
hách, hành xử xấc xược như một tên thái thú Tàu ngày xưa, đã ra lệnh cho
bọn phản tướng khuyển mã Việt Nam, ngu si, tham tiền, sát hại cụ, dẫn
đến bao nhiêu xáo trộn về chính trị và quân sự và cuối cùng, cái chết
tức tưởi của VNCH tháng 4,19751. Và (2) bây giờ, 40 năm sau, Ted Osius, một nhà ngoại giao cắc ké2, trước khi được hai xếp lớn, tổ sư thân Cộng, Obozo3 và Kerry4,
cất nhắc, cho đi làm đại sứ tại Hà Nội, đã không muốn thấy lá Cờ Vàng
được treo trong một hội trường tại Little Sài Gòn của Cộng đồng Người
Việt Quốc Gia Tỵ Nạn California, trong tháng 7 vừa qua.
Không ai mà không biết, nhất là những quân dân Miền Nam
“thua cuộc”, phải lưu lạc trên khắp thê giới, rằng chơi với Mỹ là chấp
nhận nắm con dao đằng lưỡi. Và nói theo bà Ngô Đình Nhu, trong một cuộc
phỏng vấn với các nhà báo Mỹ, sau khi chồng và anh chồng bị sát hại,
tháng 11, 1963: “Khi bạn có Mỹ là đồng minh, bạn sẽ không cần có kẻ thù nữa"5
Nhất là trong giai đoạn hiện tại chính sách ngoại giao của Obozo và
Kerry, hơn bao giờ hết, được đặt trên căn bản lợi nhuận, gọi là “smart
power policy”, do một thiểu số tài phiệt giật dây. Có lợi là a-lê-hấp
bắt tay với bất cứ ai, kể cả với cựu thù6
hạ tiện, ngu dốt, dơ dáy như VC, mà không cần sự phê chuẩn của Quốc Hội
–bây giờ đang nằm trong tay Đảng Cộng Hòa gồm những thành viên nhát như
thỏ đế, chỉ lo thủ ghế, không dám lên tiếng hó hé về điều gì. Obozo,
một kẻ có bằng chứng thiên Cộng từ lúc còn là một tên community organizer
vô danh tiểu tốt ở Chicago, khi trở thành tổng thống chó ngáp phải ruồi
đã múa gậy vườn hoang: hòa giải với Cuba và Việt Cộng, vô điều kiện,
nghĩa là không cần đặt nặng vấn đề tôn trọng tự do, nhân quyền, không
như những tổng thống tiền nhiệm, nhượng bộ Putin, làm ngơ cho Bashar al.
Assad của Syria giết hại dân bằng vũ khí hóa học, thỏa hiệp với Iran,
đi đêm với thủ lãnh Palestine, nguyên là tên khủng bố, gây hấn với thủ
tướng Do Thái Netanyahu, đồng minh lâu ngày của Mỹ, đánh cầm chừng bọn
cuồng tín ISIS… và biết đâu nay mai ôm hôn thắm thiết tên Cộng sản độc
tài Kim Jong Un (tục danh Kim Ủn Ỉn) của Bắc Hàn, mà không biết rằng
mình đã trở thành thằng hề quốc tế, làm trò cười cho các nước (cf video
về Annual Carnival Parade in Germany, 7/28/2015, trong đó người ta thấy có những chiếc xe treo nhiều hình hí họa, lố bịch châm chọc Obozo một cách thô bạo).
Đành
rằng vậy. Nhưng tiện nhân chưa thấy ai, kể cả Cabot Lodge, xử sự một
cách xấc xược, khốn nạn, đối với lá Cờ Vàng thiêng liêng của chúng ta
cho bằng tên đại sứ Mỹ Ted Osius trong cuộc gặp gỡ giữa hắn và Cộng đồng
Người Việt Hải Ngoại California trung tuần tháng 7, 2015. Nếu lột bỏ
chức tước đi thì cá nhân Ted Osius không phải là mục tiêu xứng đáng, và
tiện nhân cũng không hưỡn, để mà quan tâm tới. Đằng này, trong tư cách
đại sứ Mỹ, hắn dám động đến lá Cờ Vàng thân yêu thi buộc lòng tiện nhân
phải tarzan-nổi-giận, muốn lấy chổi chà tống cổ hắn về Hà Nội, y như
những bà nhà quê ngày xưa đã làm với một tên khách mất dạy.
Mợ Thượng nghị sĩ Janet Nguyễn
Thú thực, qua những email, bài viết và video
được bạn bè ưu ái gửi đến, tiện nhân thấy bối rối trước một số chi tiết
không rõ ràng, có khi làm lẫn lộn (confusing), trừ một điều chắc chắn:
Ted Osius đã xuất hiện tại hai nơi, Nam và Bắc Cali, và tại hai nơi, người ta không hề thấy một lá cờ VNCH, ngay cả bên ngoài hội trường.
Bắc Cali có thành phố San José, thành trì chống Cộng, vào ngày 14/7,
còn Nam Cali, tại Little Saigon, thủ đô của Người Tỵ Nạn, ngày 12/7 (cf
trên Google). Đọc lại các bài viết, xem lại các video,
tiện nhân biết rằng Ted Osius được Thượng nghị sĩ Tiểu bang Janet
Nguyễn (một người khi mới nhậm chức đã tỏ vẻ o bế đồng hương, tôn trọng
lá Cờ Vàng) mời đến tham dự một buổi họp báo với Osius do mợ tổ chức.
Hội trường hôm ấy đầy nghẹt đồng hương, trong đó có “nhà báo” kiêm chủ
tiệm cơm chay Lý Kiến Trúc –thường về VN và được VC xoa đầu khen “làm
tốt” và tháng 4, 2014 được cho tháp tùng phái đoàn tên thứ trưởng Ngoại
giao, Nguyễn Thanh Sơn, đặc trách Nghị quyết 36, ra thăm đảo Hoàng Sa,
rồi trở lại Mỹ viết bài tâng bốc VC. Có cả Điếu Cày nữa, mà tiện nhân sẽ
trở lại sau.
Theo video,
trong buổi họp báo, khi có người thắc mắc tại sao không thấy lá Cờ Vàng
nào, thì Ted Osius trả lời, bằng tiếng Anh, như sau: “[…] Tuy
nhiên tôi đang làm một công việc mà có thể tạo ra được sự khác biệt
thực sự. Và nếu tôi chụp hình với lá cờ đó, tôi sẽ bị mất việc và tôi
không thể làm việc cho quý vị. Đơn giản vậy thôi. Tôi muốn có thể tiếp
tục làm việc để cải thiện mọi quan hệ với Việt Nam”7
Không có cờ Vàng, và nghe Osius trả lời như rứa, cả hội trường (mà trong bài tường thuật đăng trên Net8, Osius ước lượng đông trên 300 người đến nghe hắn “lên lớp”, tuyên truyền cho chính sách bang giao, hòa giải, và trong số đó tiện nhân nghĩ phải có ít nhất một nửa là đồng hương quyết tâm chống Cộng, bảo vệ Cờ Vàng và chính nghĩa quốc gia) mà không nghe nói có lấy một người can đảm đứng lên, bỏ phòng họp, ra về. Khiến tiện nhân quá đỗi ngạc nhiên, tự hỏi: hay là dây thần kinh bất mãn, nếu không muốn nói xấu hổ, trong họ đã bị tê liệt? Nếu thật vậy, tiện nhân lo sợ, với cái đà “vô cảm”, lơ là, thiếu cảnh giác này thì một ngày nào đó Cờ Máu của VC sẽ tràn ngập trên Bolsa, như mới đây, ngày 19/7, trên đường phố Vancouver, thuộc xứ Canada của ông Thượng Ngô Thanh Hải (tác giả dự luật S-219), trong Lễ Hội Văn Hóa Các Sắc Tộc (Fusion Festival)9,
Lát nữa đây, tiện nhân sẽ bình luận câu nói của Osius. Bây giờ xin kể tiếp về Mợ Thượng Janet.
Trong
khi Osius nói thì mợ cười toe toét, tự sướng, mắt nhắm tít, hoặc liếc
ngang liếc dọc, ra chiều “nhất trí” với “anh Ted” lắm. Sau đó, mợ lên
bục phát biểu, nửa tiếng Anh nửa tiếng Việt, đều ba rọi như nhau, rằng
thì là ông đại sứ nói đúng, ta phải tuân giữ lệnh cấm treo Cờ Vàng của
Bộ Ngoại Giao. Mợ được phụ họa y chang bởi thằng Lỏi Láu Cá Bảo Nguyễn,
đương kim thị trưởng Garden Grove.
Thái độ và lời phát biểu của Mợ Thượng và Thằng Lỏi Láu Cá làm tiện
nhân ngao ngán, buồn nôn, tự hỏi: chúng nó đắc cử vào chức vụ hiện tại
là nhờ ai? Nhờ đồng hương tỵ nạn, chứ còn ai trồng khoai đất này, vô lẽ
nhờ Mỹ Đen, Mỹ Trắng, Mỹ Nâu, hay Mễ Lậu (dù là lậu, cũng có thể đi bầu,
vì Obozo và TCPVHK cấm các tiểu bang tra hỏi bằng chứng quốc tịch của
cử tri)? Nay, rõ ràng, hai đứa trở mặt, một cách trắng trợn, bằng cách
vỗ tay hùa theo tên Đại sứ Mỹ mất dạy, bắt dẹp cờ Vàng. Để rồi xem kỳ
bầu cử sau, Ted Osius, hay Obozo, hay Kerry có giúp gì cho chúng nó được
tái đắc cử hay không.
Chưa hết, Mợ Thượng còn mở cuộc tiếp tân tại nhà riêng khoản đãi “anh Ted”. Tại tư gia của mợ mà cũng không dám treo lá Cờ Vàng nào. Sợ gì mà sợ dữ vậy, hả mợ? Ngoài một vài người Mỹ, khách VN trong buổi tiếp tân có Điếu Cày, một tù nhân rất controversial (tạm hiểu: một đề tài tranh cãi ) “bị trục xuất” qua Mỹ, đã từ chối cầm Cờ Vàng được một fan trao tặng tại phi trường Los Angeles, tự nhận là một blogger
tranh đấu cho tự do báo chí, mà chưa hề viết nổi một bài chống bạo
quyền ra hồn, mà tự nhận không biết sự thật về chiến tranh VN, về Hồ Chí
Minh, vì bị chế độ bưng bít, tuyên truyền một chiều, nên không trả lời
câu hỏi về điều này của những tham dự viên10v.v…
Hai
ngày sau Little Saigon, 14/7, Ted Osius lên San José, tiếp tục họp với
một số người Việt Nam thuộc thành phần khác, đặc biệt –mà tiện nhân gọi
không sợ sai là Việt Gian.
Đám lâu la Việt Gian theo đóm ăn tàn tại San José:
Theo video và
bài viết của Tiến sĩ Nguyễn Phúc Liên (Genève) do thân hữu chuyển tiếp
qua email, tiện nhân thấy bọn lâu la này gồm những bộ mặt mo, cũ mèm,
mà đồng hương đã chán ngấy, nhưng cũng phải (khổ sở) kể ra. Đó là (1)
Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, cựu chủ tịch BPSOS, đang phụ trách giúp đỡ
đám du sinh CÔCC (Con Ông Cháu Cha) VC từ VN sang, một anh chuyên nghề
sống nhờ “phân” Liên bang, (2)
Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, mà theo công luận người Việt hải ngoại là một cựu
“tù cha”, một “đối lập viên” có giấy phép của VC (tức là cuội) (3) Hoàng Tứ Duy và (4) Huỳnh Trang, thuộc Việt Tân, (5) Bác sĩ Nguyễn Quốc Quân, (6) Bác sĩ Nguyễn Thế Bình, và (7) “một thanh niên trẻ tên Đức, thuộc đảng Dân Chủ tại Boston”11.
Bọn
“cố vấn” cóc nhái này được NSC (National Security Council), tức Hội
đồng An ninh Quốc gia, chứ không phải Bộ Ngoại Giao, mời đến để tham
khảo ý kiến (ô hô!), với Ted Osius, như là đại diện cho Cộng đồng Người
Việt tại Mỹ (chu choa!), trong phòng họp của hội đồng thành phố San
José. Chúng mừng lắm. Chụp hình chung và mặt đứa nào cũng tươi rói, hí
hửng.
Không có mộtđại diện chính thức nào của Cộng đồng Việt Nam và nhân sĩ chống Cộng nào của San José
hay các thành phố, tiểu bang khác được mời tham dự. Người ta hiểu Obozo
rất né những vị này, thế thôi. Ngược lại, trong phòng họp chỉ có những
gã activists tự phong thuộcloại hàng giả, hàng dởm, hàng dở, hàng nhái, hàng độc (hại) made in Hà Nội,
những con cừu ngây ngô, những tên chính trị gia chập chờn, tài hèn đức
mỏng mà tham vọng ngút trời, những tiến sĩ, bác sĩ này nọ… Toàn một lũ
trí thức ruồi bu, hoang tưởng, mà “giá trị không bằng một cục phân” của
Mao Trạch Đông (cục phân đối với Cộng sản còn có thể dùng để bón ruộng),
vô nghề ngỗng, và rảnh quá, bèn đi làm chính trị nhi nhô mà không biết
mình là những con khỉ làm trò trong gánh sơn đông mãi võ bán thuốc hòa
giải của VC và Mỹ. Chưa kể những tên gốc cán bộ, cán binh VC chánh hiệu
con nai, chống đối bạo quyền có môn bài, được VC xuất khẩu sang Mỹ, như
Cù Huy Hà Vũ hoặc Điếu Cày, mà sự hiện diện vô tình, hay hữu ýlàm lũng
đoạn, gây phân hóa Cộng đồng Tỵ nạn, đúng theo bài bản của Nghị quyết
36, và làm gạch nối giữa Mỹ và VC trong chủ trương xóa bỏ hận thù.
Tại
San José, một sự kiện xảy ra: một phụ nữ đeo trên cổ một dây quàng
bằng vải thêu hình lá Cờ Vàng gắn với lá cờ Mỹ. Khi vào phòng họp, bà bị
tên nhân viên lếu láo của nghị viên thành phố Ash Kalra (gốc Ấn Độ,
cách đây 4 năm, đã bị cảnh sát bắt về tội say rượu lái xe) chận lại, bắt
tháo ra, nếu không sẽ bị cấm cửa. Bởi vậy mới có chuyện.
Thái độ phi ngoại giao của tên ngoại giao Ted Osius:
Đối
với quân dân Miền Nam tỵ nạn VC, lưu lạc khắp nơi trên thế giới, hay
còn đang sống tủi hờn, vất vưởng tại quê nhà (như các thương phế binh bị
bạo quyền trù dập), lá Cờ Vàng vẫn luôn luôn là linh hồn của dân tộc
VN, là biểu tượng của Tự Do được bảo vệ, qua nhiều thế hệ, bằng xương
máu của biết bao chiến sĩ, anh hùng VNCH, trong cuộc chiến đấu gian khổ
với quân thù Cộng sản côn đồ xâm lăng từ phương Bắc, đã hy sinh nằm
xuống cho tổ quốc được vươn lên, trường tồn. Trong lòng những người Việt
Nam quốc gia chân chính, lá Cờ Vàng, vượt trên ý niệm biểu tượng, dấu
tích, còn là huyết mạch, là lẽ sống, là hồn thiêng sông núi, là quê
hương Việt Nam, là chính nghĩa quốc gia sáng ngời, là căn cước tỵ nạn.
Mất nó, người Việt Nam tại Mỹ, hay trên thế giới, dù sống hợp pháp, cũng
chỉ là loại di dân vô tổ quốc, tha phương cầu thực, đâu khác chi những
Mễ Lậu, Tàu Lậu, Phi Châu Lậu. Lá Cờ Vàng, vì thế, đã được công nhận bởi
rất nhiều tiểu bang, thành phố Mỹ có đông người Việt Quốc Gia chống
Cộng. Cho nên, dù qua bao nhiêu tang thương, vật đổi sao dời đã xảy ra
cho đất nước, vẫn phất phới bay, rực rỡ, ngạo nghễ trong tim đồng hương
tỵ nạn và con cháu luôn khát khao lý tưởng tự do, dân chủ, hòa bình.
Ted Osius, Janet Nguyễn, Bảo Nguyễn, và lũ Việt Gian “cố vấn” xuất hiện tại San José
ngày 14/7 phải biết điều đó. Obozo, Kerry, và đám dân biểu, thượng nghị
sĩ trong Quốc Hội, và những tên nhà báo Cấp tiến, phản chiến, thiên
Cộng kinh niên, bất trị –bây giờ chủ trương hòa giải vô điều kiện với
VC– phải biết điều đó. Những kẻ này phải biết thêm rằng khinh chê, vứt
bỏ lá Cờ Vàng, dưới bất cứ hình thức nào, với bất cứ lý do nào, bởi bất cứ ai,
kể cả Obozo, Biden, Clinton, hay Kerry, là cố tình khiêu khích, chọc
giận Cộng đồng Người Việt Quốc Gia, nếu không muốn nói gây chiến với họ.
Dù chính sách thay đổi. Dù gió đã đổi chiều. Dù bạn và thù được Mỹ coi
như xêm xêm, trong nồi cám heo “vĩ đại”. Dù gì, cũng mặc kệ.
Thực
ra, tiện nhân chưa bao giờ đọc được, hay nghe được, lệnh cấm treo cờ
Vàng từ Obozo hay Kerry, và Osius trong câu trả lời cũng không nói đó là
lệnh cấm của ai. Chỉ có Mợ Thượng và Thằng Lỏi Láu Cá, bảo hoàng hơn
vua, hoặc mưu toan trở cờ, nâng bi Mỹ, vì quyền lợi, hay vì quá ngu đần,
bịa ra, để hù dọa những đồng hương yếu bóng vía. Ở xứ Mỹ tự do này,
chính phủ nào có quyền cấm Người Việt Tỵ Nạn treo tại Cộng đồng của họ,
hay cầm trên tay, lá Cờ Vàng –lá
cờ mà nếu không còn đưọc pháp luật Mỹ và Quốc tế xem là biểu tượng của
quốc gia VNCH đã mất, thì ít ra, trong lòng mỗi người Việt chân chính,
cũng là dấu tích của một lý tưởng cao đẹp, của một cuộc chiến đấu hào
hùng, và một tấm lòng thủy chung vô bờ đối với đất nước những ngày xưa
cũ? Cộng đồng Việt Nam tại Mỹ và trên thế giới, tuy nhỏ, nhưng là một
thực thể, hay thực tế, rất quan trọng về nhiều mặt, mà không một chính
quyền sở tại nào được phép coi thường.
Nghĩa
là việc tên Đại sứ Osius đã không muốn đứng dưới, hay chụp hình với, lá
Cờ Vàng, là do quyết định cá nhân của hắn, vì sợ VC, vì nịnh VC, vì
muốn lấy điểm với VC (nghe nói, tại San José, hắn gắn trên túi áo, hình
Cờ Máu gắn với cờ Mỹ, nhân kỷ niệm 20 năm ngày Mỹ lập bang giao với VC).
Giống y chang ả Tim, nguời Thụy Sĩ, tay sai VC, mấy năm trước đây, từ
VN qua Mỹ năn nỉ xin tiền người Quốc gia để đem về cho VC, mà lại ngu,
từ chối đứng dưới lá Cờ Vàng trên sân khấu, chưa nói là bỏ ra ngoài lúc
chào cờ, bị đồng bào chửi như tát nước, khiến ả tởn tới già không dám
bén mảng đến Mỹ nữa. Như chính Osius tuyên bố, một cách phi ngoại giao,
hắn sợ mất cái job
đại sứ béo bở tại Hà Nội, lần đầu mới vớ được, trên dưới chưa đầy một
năm, mà hắn quá mê, vì đã tự trao nhiệm vụ:củng cố bang giao giữa Mỹ và
VC, và khuyến dụ thanh niên VN cổ võ phong trào gay và lesbian
và hôn nhân đồng tính –là điều tương đối dễ dàng trong một Việt Nam
Cộng Sản mà đạo lý quá suy đồi hiện nay, so với các nước Á Châu khác2.
Osius quên rằng VC là một lũ lưu manh, tráo trở, lừa bịp, xài luật rừng
(xem gương của những thằng, những con Việt Kiều bị VC lừa đem tiền về
nước làm ăn, rồi sau một thời gian, mất của, bị tù, phải ôm đầu máu, mếu
máo chạy ra lại hải ngoại. Hay vụ viên phó lãnh sự Mỹ tại Sài Gòn, còn
nhớ tên là Merchant (?), năm nào bị công an chận đánh công khai, tả tơi,
trước ống kính quay phim, không cho đến thăm cha Nguyễn Văn Lý). Osius
cũng quên rằng, chức đại sứ là một hình thức thưởng công, đền ơn cho phe
đảng của (những) tổng thống Mỹ, chứ chẳng phải nhờ tài giỏi, công lao
cá nhân, hoặc bất khả thay thế. Liệu sau 2016, với tổng thống mới, Osius
có còn tại chức để phục vụ cho bạo quyền VC nữa thôi?
Hỏi tức là trả lời. Cái dại của Osius là đã quá tự tin, quá tự mãn, quá narcissist
(tự tôn?) để trở thành một thứ người mất dạy, cà chớn, vô giáo dục:
được mời đến nhà người ta mà bắt gia chủ giấu hình ảnh tổ tiên đi, là
một thứ văn hóa nào vậy? Đến với Cộng đồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn
Chống Cộng mà đòi dẹp bỏ lá Cờ Vàng thân yêu của họ thì còn có cái ngu
nào hơn cái ngu này?
Bị chửi là phải lắm rồi. Chưa bị chổi chà đét vào đít là còn may đấy, hiểu không, Ted?
Nguồn: http://www.chinhkhiviet.net/2015/08/nguoi-linh-gia-oregan-hay-tong-co-ten.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét