Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

Nắm trọn sự ngu si và quyền hành trong tay, CSVN đã phá nát nước ta!


Nắm trọn sự ngu si và quyền hành trong tay, CSVN đã phá nát nước ta!


Nhóm Nhà Giáo Miền Nam (Danlambao)
Ngu si cộng với quyền hành,
Cộng phỉ đã phá tan tành nước Nam!


Hôm nay 11/11/2014, trên nhiều trang báo mạng cùng loan một tin có tựa đề: “Sự đam mê của tôi không được khuyến khích ở VN!”, đó là lời tuyên bố của “đương kim Đại Tướng Công” của Camphuchia Trần Quốc Hải, là người VN, một nông dân sống ở Tây Ninh Tây Ninh.



Ai cũng biết người Campuchia hiện đang biểu tình chống VN, chính xác là chống nhà cầm quyền VN, và họ muốn trục xuất nhiều người VN đang sống tại Campuchia về nước, họ từng nhiều lần đốt cờ đỏ sao vàng, và yêu cầu đại sứ VN phải xin lỗi vì đã tuyên bố “sai sự thật”!


Thời trước 1975, Campuchia, Lào, Thái Lan, là những nước láng giềng nhỏ bên cạnh VN, và được chính quyền VNCH nâng đỡ, tài trợ, kể cả kinh tế lẫn chính trị, xã hội, họ sống rất hài hòa hữu nghị với VN, tuy có phần lép vế hơn so với “hòn ngọc Viễn Đông” mà nhiều nước đã tôn vinh VNCH! Chính phủ VNCH thường giữ mối giao hòa tốt đẹp với các nước nhỏ lân cận, và Hoàng thân Shihanouk cũng như chính quyền Lào, Thái Lan thường qua thăm thân tình VN, dưới thời TT Ngô Đình Diệm. Nhưng bây giờ thì Thái Lan đã vượt xa ta, Campuchia và Lào không những trở nên ngang cơ, mà có khi còn khinh thường, chỉ trích chê bai VN vì kinh tế kém cỏi, nhất là xã hội VN bây giờ còn hổ lốn, chậm kém hơn họ, còn về tự do dân chủ nhân quyền thì VN còn thua xa họ! Người Campuchia bây giờ rất ghét và khinh thị người Việt CS, không phải là không có lý do, vì thời gian trước quân đội VN qua Campuchia giết Polpot, lính CSVN đã cướp chiếm nhiều của cải vàng bạc châu báu của họ chở về VN, ngụy trang trong những “quan tài chở xác”, làm điếm nhục cho cả dân tộc VN! Đã đi cướp của, thì bị người ta khinh ghét chẳng có gì là oan uổng! Cướp trong nước chưa đủ, nhà cầm quyền, quân đội, và bè lũ tay chân còn cướp rừng cướp gỗ của người ta, như Hoàng Anh Gia Lai, một tư bản đỏ VN là một ví dụ! Không dám so với Thái Lan, VN bây giờ chỉ dám “ngang hàng” với Campuchia và Lào, cũng còn khó khăn trầy da tróc vảy! Chúng ta luôn thấy trên TV nhà nước CSVN đi o bế, nịnh bợ “người anh em Lào”, với những câu giả tạo lá mặt, nào là “liền núi liền sông”, nào là “cùng gian khổ chiến đấu”, “cùng chung tay xây dựng”…, nhưng đối với Campuchia thì ít dám ve vãn hơn, vì đang bị họ chửi bới, tẩy chay, và vạch trần sự tuyên truyền gian dối của chính quyền VN ra rằng không như báo đài VN tuyên truyền sai sự thật, họ không “xử lý” dân chúng của họ khi biểu tình chống VN và đốt cờ VN, vì ở Campuchia người dân có quyền tự do biểu tình chứ không như ở VN!


Sự bang giao hữu nghị và chân thành với những quốc gia khác, nhất là với các nước láng giềng, là điều tốt và cần, nhưng với thái độ hạ mình để xu nịnh, o bế trơ trẻn giả trá, trong khi vẫn lăm le ăn cướp của họ, là một điều vô đạo đức và điếm nhục, làm phương hại đến uy tín và danh dự quốc gia, làm nhục quốc thể! Tính ăn cướp, hiếp đáp người yếu, CSVN học ở quan thày Tàu! Những hình ảnh trên TV bộ đội VN nắm tay nhảy nhót múa ca với các cô gái Lào, trông thật là phản cảm! Quan hệ quốc gia không phải là quan hệ trai gái, nhất là đó chỉ là một sự gượng ép, tô vẽ cố tình, chứ không phải chân tình, vì hiện giờ Campuchia và Lào đang ngả về Tàu cộng, chứ không phải ngả về VN, vì VN vừa yếu hèn lại vừa gian tham! Nếu thực tâm yêu nước, chúng ta phải xây dựng một gương mặt của đất nước cho vững vàng, trong sáng và trang trọng để người ta nể, chứ không thể làm những trò hề hạc bôi bác như hiện nay! Chính mình còn không bảo vệ được cho mình, đi cúi luồn, lạy lục Tàu cộng để cầu an, thì còn sức mạnh và uy tín gì để người ta theo mình, thân với mình? VN kinh tế thì nghèo đói mạt rệp hơn họ, nợ ngập đầu, công nghệ thì kém cỏi, lấy đâu ra mà “nâng đỡ” họ?


Và bây giờ, trong lúc người Campuchia đang chống VN, thì chính phủ Campuchia lại sẵn sàng trọng dụng và “phong tướng” thật sự cho những người VN có tài như ông Trần Quốc Hải, người nông dân VN đã từng sáng chế ra máy bay trực thăng vào năm trước, và nhiều loại máy móc, với ước nguyện muốn phục vụ cho quê hương, nhưng bị những bộ não bã đậu hiện đang điều hành đất nước nói rằng: “Công nhận anh phát minh sáng chế giỏi, nhưng thôi đừng làm nữa!”, lời của ông Hải thuật lại khi trả lời phỏng vấn. Thật không còn gì để nói! Trong khi đang căm ghét VN, nhưng chính quyền Campuchia lại sẵn sàng mời gọi và phỗng tay trên những nhân tài của VN để qua phục vụ cho nước họ! Cùng lúc với ông Hải, tại Hà Nội còn có anh Nguyễn Văn Thắng, một nông dân khác cũng chế tạo được một máy bay trực thăng chạy bằng săng thường, với vận tốc khoảng 200km/giờ, và ngày 3/3/2014 anh Thắng đã bị công an đến lập biên bản bắt anh phải ký vào, là nghiêm cấm anh không được tiếp tục chế tạo máy bay nữa! Chúng ta không dám khẳng định ông Hải và anh Thắng là nhân tài, hay mức độ tài năng của họ đến đâu, nhưng thông thường khi thấy xuất hiện những “điểm sáng”, những tài năng phi thường, thì trước hết các nhà lãnh đạo đất nước, hay kể cả một công ty, phải biết hứng lấy, rồi đầu tư nuôi dưỡng cho nó phát triển dần mãi lên, hầu phục vụ đất nước, phục vụ cho xã hội, chứ không thể bảo: “mày không có bằng cấp, nên mày hãy tắt lịm đi, đừng tỏa sáng, đừng hoạt động nữa!”. Phải chăng kẻ ngu thì không dám dùng người khôn, kẻ dốt nên không dám dùng người giỏi? Biết đâu những tên CS man mọi lại chẳng sợ ông Hải và anh Thắng sẽ sáng chế ra máy bay và bom đạn để thả trên nhà, trên đầu của chúng? Có tật thì giật mình, nhìn đâu cũng chỉ thấy “kẻ thù”! Ông Hải và con trai ông là Trần Quốc Thanh, đang sản xuất cho Campuchia hàng trăm xe tăng bọc thép theo đơn đặt hàng, để thay thế cho những xe tăng do Liên Xô sản xuất, đã hư hỏng và lỗi thời! Ông đã được Hoàng thân và thủ tướng Campuchia phong làm “Đại Tướng Công”, được cấp nhà cửa, xe cộ và hưởng tiêu chuẩn sống của một vị tướng thực thụ. Thử hỏi mọi người, đem so cảnh sống của một nông dân tầm thường, bị miệt thị bởi những kẻ mê muội, những cái đầu ngu si dốt nát, và một nơi mình được trọng dụng, được phát huy tài năng, chưa kể còn được cung phụng mọi phương tiện sống, và nhất là được quyền tự do đi lại, nói năng phát biểu, thì hỏi mọi người sẽ chọn cái gì?


Cũng còn một điều cần cho chúng ta phải suy nghĩ: tại sao nền công kỹ nghệ VN không thể sản xuất được một con ốc vít, như chính Nguyễn Tấn Dũng ề à nói trên TV mới đây, mà những người nông dân này lại có thể tự chế ra được cả chiếc máy bay và nhiều loại máy móc khác? Phải chăng cần xem xét lại cái nền “giáo dục XHCN”, và cả cái xã hội không biết dùng người ấy?


Trên thế giới này từng có nhiều vĩ nhân không bằng cấp, xuất thân từ chốn nghèo nàn quê kệch, nhưng là thiên tài, do ơn Trên ban cho họ sở hữu được những bộ óc xuất chúng, và họ đã giúp ích nhiều cho nhân loại, nhờ vào những đất nước biết trọng người tài. Họ đã từng là những nhà lãnh đạo tài ba, từng làm tổng thống, thủ tướng, hay là những nhà khoa học, nhà sáng tạo ra những sản phẩm hữu ích và lẫy lừng danh tiếng mà cả thế giới khâm phục, chứ đâu như lũ thất học mà bằng cấp đầy mình, nhưng ngu muội thì vượt bực như ở VN bây giờ? Chỉ có những kẻ vô học mới mê bằng nọ bằng kia, chúng coi đó như những lớp phấn son chúng trát quét đầy mặt, nhưng lại càng lộ ra những khiếm khuyết tệ hại xấu xa! Và chúng đã làm được một việc “tày đình” là phá tan đất nước, không chỉ về địa hình, cắt nước dâng cho ngoại bang, khai thác tài nguyên thiên nhiên đem dâng hay bán rẻ cho Tàu, mà chúng còn phá cả nền văn hóa đạo đức truyền thống của dân tộc; những di sản văn hóa, lịch sử cao đẹp của tiền nhân để lại, chúng bôi lấm xóa nhòa! Ngay cả uy danh của đất nước, của dân tộc Việt trên trường thế giới, chúng cũng phá tan nát, để ngày nay người Việt đi đến đâu cũng bị thế giới dòm ngó khinh chê, và họ muốn cấm cửa, như ở Nhật, phi công và tiếp viên VN bị bắt hàng loạt vì tội ăn cắp, con cán bộ qua Âu Tây cũng ăn cắp, nhân viên tòa đại sứ thì buôn lậu đồ cấm, nhục ơi là nhục! Hàng VN đi đâu cũng bị ngần ngại từ chối, hoặc trả về vì độc hại, thiếu bảo đảm vệ sinh và sức khỏe cho người sử dụng! Phá tan đất nước đã rồi, chúng còn tàn phá cả con người VN, sản sinh ra những quái thai của thời đại, chuyên cướp giết một cách dã man tàn bạo, cư xử vô văn hóa giáo dục, không còn tính người, như những vụ án mạng và bạo hành xảy ra thường ngày trên khắp đất nước, mà sĩ số tội phạm nghiêng hẳn về giới trẻ, thậm chí vị thành niên! Gần đây chính bộ phận công an CS còn in tờ rơi và phát cho khách nước ngoài đến thành phố mang tên của “tội phạm hàng đầu” Hồ Chí Minh, là hãy coi chừng cướp giật, móc túi! Một ngành có trách nhiệm bảo vệ an ninh trật tự công cộng, mà lại phát tờ rơi nhắc nhở khách du lịch tự lo bảo vệ sự an toàn và tài sản của mình, vậy thì thà đuổi hết khách du lịch và khách đến kinh doanh ra khỏi nước cho rồi! Chúng làm ăn cái kiểu gì mà với một số lượng CA dày đặc, đứng đầy đường, chỉ để ăn cướp và hành dân chứ không bảo đảm được trật tự công cộng! Chúng ngốn hết bao nhiêu tiền lương do dân đóng góp, mà để đất nước thành ổ tội phạm như vậy? Chúng vừa nhận tội một cách ngu ngốc, lại vừa xua đuổi khách du lịch các nơi đến VN, chúng phá kinh tế đất nước. Đúng là quá ngu và vô tích sự! Tội này của chúng đáng chết, không thể tha thứ được, vì cố tình làm nhục Quốc Thể!


Còn nhớ cách đây mấy chục năm, khi miền Nam vừa mới rơi vào tay CS, thì nhiều nhà trí thức, nhân tài ở miền Nam đã không chịu đi lưu vong ra nước ngoài, vì với lòng mến quê hương, yêu Tổ Quốc, họ muốn ở lại để đem tài sức ra phụng sự đất nước, đồng bào, nên dù biết có bị cực khổ, nghèo nàn, họ vẫn chọn ở lại. Rồi khi kẻ “thắng cuộc” leo lên lãnh đạo miền Nam, với cái “đỉnh cao trí tệ, thậm tệ” của những kẻ dốt nát nhưng có quyền, u mê nhưng ngạo mạn, họ đã thực hiện một cuộc “cách mạng” mà họ bảo đó là một “cuộc thay đổi toàn diện”, nghĩa là một sự đảo lộn trật tự triệt để, để kẻ ngu cỡi đầu người khôn, kẻ đui dẫn đường cho người sáng! Trong các bệnh viện, những bác sĩ giỏi thì bị đi quét dọn vệ sinh, dọn cầu tiêu, còn các y bác sĩ người rừng, vô học của CS thì lên “làm chủ”, không phải chỉ là chủ của bệnh viện, mà làm “chủ nô” của các BS, y tá miền Nam! Trong trường học cũng vậy, giáo sư phải đi lao động sản xuất, chăn nuôi heo gà. Nhiều kỹ sư, bác sĩ, giáo sư… phải đi đạp xích lô, bán hàng rong hay ra chợ buôn thúng bán bưng kiếm sống! Một số bạn đồng nghiệp của chúng tôi vì quá nhục và quá ghê sợ CS, nên đã tìm cái chết cho cả gia đình bằng độc dược, vì không thể trốn ra nước ngoài! Có một người từng làm việc tại nhà máy thủy điện Đa Nhim kể cho chúng tôi nghe, là trong ban Điều hành có một kỹ sư rất giỏi, được đào luyện ở các nước Âu Mỹ và cả ở Nhật Bản, ông còn ở lại VN để điều hành nhà máy thủy điện này vì tinh thần trách nhiệm, sợ bỏ đi thì nhà máy sẽ bị đình trệ. Khi CS đưa người của họ vào quản trị nhà máy, thì vị kỹ sư đó liền bị loại ra khỏi ban điều hành, nhưng CS không dám sa thải ngay, vì họ toàn một lũ mù tịt không biết gì để điều động nhà máy. Họ “bố trí” cho vị kỹ sư này làm lao công, và chạy giấy, đến khi cần thì họ mới kêu lên chỉ việc lại cho họ. Cố kiên nhẫn chấp nhận một thời gian, sau vì thấy họ quá ngu muội mà ngạo mạn, đồng thời cũng buồn phiền vì bị họ nhục mạ, không hiểu sao có người móc nối cho ông vượt biên sang Nhật, và ông lập tức được người Nhật trọng dụng vì đã rõ khả năng của ông. Khi bọn ngố không thể vận hành được nhà máy, làm hư hỏng hầu hết máy móc, chúng phải nhờ đến chính phủ Nhật, là đơn vị đã đầu tư xây dựng thủy điện Đa Nhim trong chương trình viện trợ bồi thường chiến tranh cho VN, cũng giống như bệnh viện Chợ Rãy. Lúc đó VN ký hợp đồng bảo trì với Nhật, và người Nhật đã cử một phái đoàn kỹ sư, chuyên viên sang VN, thì người kỹ sư trưởng đoàn, lại chính là vị kỹ sư người Việt đã bị hành xử miệt thị phải bỏ đất nước ra đi, nhưng lúc này thì ông với tư cách đại diện cho Nhật, đến “giúp VN”, ăn lương của Nhật, nên đương nhiên chúng phải trọng vọng và vâng phục!


Trên TV gần đây có một buổi phát hình, trong đó họ đúc kết là có 13 em sinh viên là các thủ khoa của các kỳ thi tài năng của chương trình “Đường lên đỉnh Olympia”. Phải công nhận các em này có một trí thông minh và vốn hiểu biết rất khá, tạm có thể coi đây là những tinh hoa sau này của đất nước, nhưng hỡi ôi trong đó 12 em đã bỏ đất nước ra đi ra sinh sống và làm việc ở nước ngoài, chỉ một em còn ở lại và cũng chuẩn bị đi luôn! Điều hành đất nước cái kiểu gì vậy hả, đảng CSVN?


Có của đem đổ đi (người tài và tài nguyên), rồi đi ăn mày ăn xin, hay phải quỵ lụy nhưng vẫn phải trả tiền cao cho người ngoài; có gia tài tiền nhân để lại thì phá đi, rồi đi xây những thứ đồ dổm đồ giả, phô ra những thứ thô thiển kệch cỡm vô văn hóa, như cái “Đại Nam quốc tự” thờ thần phật chung với phàm nhân, tội đồ; hay khu du lịch Suối Tiên xếp hổ lốn một đống tượng, gồm cả nhân vật lịch sử với nhân vật hư cấu, cả Việt lẫn Tàu; và còn bao nhiêu cái thứ phản văn hóa và rởm đời khác nữa đã mọc lên trên toàn đất nước, thật không còn ra cái thể thống gì, chỉ để cho lũ trẻ con chơi đùa nghịch ngợm, nhưng làm đau lòng những người có tâm, có trí, và làm nhục tổ tiên! Chỉ ở VN vào thời CS này mới có những thứ dị kỳ, dị hợm như vậy!


Bao giờ Trời đổ ơn thiêng,
Cộng nô tiêu hết, mới yên dân mình!

Nhóm Nhà Giáo Miền Nam
danlambaovn.blogspot.com



Tướng 5 sao



"Hai Lúa" chế xe bọc thép: Tôi chế được thứ khó hơn xe thiết giáp!

Chủ nhật, 16/11/2014, 10:47

Bây giờ ở Tây Ninh, ai ai cũng biết chuyện “ông Hai Lúa” Trần Quốc Hải chế tạo xe thiết giáp cho quân đội Campuchia, thậm chí được chính phủ nước này tặng huân chương Đại tướng - huân chương danh dự cao nhất của đất nước Chùa Tháp.
Trước khi những thông tin này được các cơ quan chức năng tiến hành kiểm chứng, phóng viên đã có cuộc tiếp xúc với ông Trần Quốc Hải, để nghe ông kể về những "thành tựu" của mình.
Và ông bắt đầu cuộc phỏng vấn bằng một câu đậm chất “Hai Lúa”: “Cái gì biết thì tôi nói hết, không biết thì xin phép qua câu khác đỡ mất thời gian của nhau hén!”
"Hai Lúa” Trần Quốc Hải và con trai.

Thưa ông, cơ duyên nào ông được quân đội Campuchia mời sang chế tạo xe thiết giáp?
- Tôi sang Campuchia để trồng khoai mì. Tôi đã nghiên cứu chế tạo ra được máy trồng cây khoai mì và quân đội Campuchia đọc được điều này trên mạng nên cử Trung tướng Sonarit cùng sáu vệ sỹ sang Việt Nam mua máy trồng và chăm sóc khoai mì. Họ mời tôi sang để chuyển giao công nghệ này.
Một lần nọ tôi thấy xe bọc thép và xe tăng nguồn gốc Liên Xô (cũ) và Ukraine mà quân đội Campuchia sử dụng đã hư hỏng. Họ chỉ cho tôi và phàn nàn rằng từng mời chuyên gia Việt Nam qua sửa xe nhưng sửa xong rồi và chuyên gia vừa về thì xe lại hư tiếp nên họ không hài lòng.
Tự ái dân tộc nổi lên nên tôi bày tỏ ý muốn được sửa lại những chiếc xe đó. Sửa được bọc thép rồi, chạy thử bắn thử rồi, họ cũng hài lòng rồi nhưng tôi vẫn nói thẳng với họ rằng khung xe Liên Xô, máy Mỹ, súng Trung Quốc mà lắp kiểu “đầu Ngô, mình Sở” như vầy chỉ là giải pháp tạm thời thôi bởi nó không đồng bộ.

Họ hỏi tôi chế được xe bọc thép mới không, tôi nhắm làm được nên nhận luôn.

Tôi nghĩ chuyện chế tạo xe bọc thép lẫn đồng ý cho chế tạo xe bọc thép không hẳn dễ dàng như ông nói?
-Xưởng trưởng sửa chữa xe cho quân đội Campuchia không tin tôi làm được và đánh giá các xe hư kia chỉ đáng đem bán phế liệu. Nhưng trong buổi nói chuyện đó có ông Masuhan là lữ đoàn trưởng là người rất đam mê khoa học kỹ thuật đã đứng ra nói cho tôi.

Ông ấy bảo: “Xe này đã hư, sửa được thì tốt mà không sửa được cũng là xe hư. Để ông ấy sửa!”

Tôi cũng nói với họ tôi sẽ tự bỏ tiền túi đầu tư 25.000USD để sửa xe, sửa được mới lấy tiền. Sau này tôi sửa được rồi thì anh xưởng trưởng kia bị cách chức chuyển sang công việc khác và quân đội Campuchia cho biết tất cả các xe tăng, xe thiết giáp nào hư sẽ không được thanh lý sắt vụn mà phải chờ tôi “khám bệnh” cho chúng trước.

Tôi nói với họ rằng chế tạo xe bọc thép quan trọng ở kỹ thuật, trí tuệ hơn vật chất bởi vật tư cho quân đội không thiếu nhưng lại thiếu ý tưởng.

Tôi tạo ra những chiếc xe bọc thép từ kinh nghiệm hơn 20 năm làm cơ khí của mình trên tinh thần tiết kiệm nhất về vật chất và bù lại bằng lao động và trí lực của mình.

Nói thẳng luôn là những chiếc xe bọc thép mới được chế tạo phải linh động góc độ để tổng thể đẹp dù từng chi tiết chưa được đẹp, nhưng vấn đề là hiệu quả được đặt lên hàng đầu.

Ông sửa xe xong mất bao lâu và chiếc xe được sửa lại so với chính nó lúc chưa hư thì thế nào?

-Mất đúng 20 ngày là tôi sửa xong hết. Cái xe cũ có bình xăng đi qua bộ đánh lửa rất tệ, chạy cỡ 20km phải nhúng nước làm mát và nhiều nhược điểm không phù hợp với vùng nhiệt đới cần cải tạo lại.

Động cơ của nó hao xăng kinh khủng và hai động cơ không đồng tốc nên khả năng hư hỏng cao. Tôi phụ trách sửa máy và các chi tiết khác còn gầm xe và thắng xe do phía Campuchia phụ trách.

Xe sửa xong chuyển qua chạy bằng dầu diesel rẻ hơn xăng. Trước đây xe chưa hư thì chạy cùng quãng đường mất 45l xăng còn sửa xong thì chỉ mất 25l dầu diesel.

Sửa xong họ điện thoại báo ngay và đích thân Trung tướng Sonarit lập tức đến nơi, lên xe tự cầm lái chiếc đầu tiên dù dàn thắng xe chưa làm xong.

Ông ấy chạy bốn vòng sân (khoảng 40km) thấy ổn liền gọi điện báo cho Tổng tư lệnh quân đội Campuchia và đại diện các bộ ban ngành tại Phnompenh đến xem và chúc mừng.

Sửa xe bọc thép cũ đã khó thì chắc chế tạo xe bọc thép mới còn khó hơn, ông làm thế nào để tạo ra một chiếc xe bọc thép hoàn toàn mới?

-Bất kỳ loại xe nào dù thô sơ hay hiện đại cũng đều không nằm ngoài nguyên lý vật lý nói chung và nguyên lý cơ khí nói riêng. Nắm được nguyên lý là làm được hết!

Mẫu mã ban đầu tôi nhắm vào chiếc xe bọc thép đang “hot” và mắc nhất thế giới hiện nay là chiếc V300 của Mỹ với giá 18 triệu USD/chiếc tuy nhiên phía Campuchia không đồng ý.

Trung tướng Soinarit nói rằng phải chế theo một kiểu riêng đặc thù Camphuchia để phù hợp với địa hình Đông Dương, xe mới phải là xe không đụng hàng chớ không phải loại xe bắt chước thiên hạ. Tôi phác thảo và trình lên, họ đưa ra hội đồng và thông qua để chế tạo.
Làm xe mới không dễ mà phải làm gấp nên Trung tướng Soinarit đi thị sát mỗi ngày và họ nói muốn gấp rút hoàn thành để kịp ngày duyệt binh 13/10.
Họ yêu cầu tôi giao trước nửa tháng để kịp chuẩn bị cho buổi lễ. Tôi vừa làm vừa rút kinh nghiệm tại chỗ và trung bình làm 10 giờ/ngày và không có ngày nghỉ.

Cái khó nữa là cắt góc, cắt khối cho xe không có máy cắt thủy lực cường độ cao hay máy cắt laser mà chỉ mài máy hàn gió đá bằng tay.

Hoàn thành xong công việc tôi sút đúng 4kg. Tôi không trực tiếp làm mà chỉ đạo thợ làm nhưng cái đầu luôn phải hoạt động hết công suất chỉ trừ lúc đi ngủ.

“Đứa con sáng chế” đầu tiên về quân sự của ông được quân đội Campuchia đánh giá như thế nào?

-Họ bảo “đẹp như Angkortuk" (kỳ quan Angkor thu nhỏ).

Ai đã giúp ông thực hiện các công việc nói trên?


- Con trai tôi Trần Quốc Thanh và ba người thợ Việt Nam nữa. Thợ tại chỗ ở Campuchia thì khoảng 20 người. Con tôi là cánh tay mặt của tôi, nó nhạy bén hơn tôi và không chỉ có tôi mà các tướng lĩnh của Campuchia cũng tham khảo ý kiến nó trong các cuộc họp chính thức hay tại công xưởng.

Sửa được xe tăng, xe bọc thép cũ và chế tạo xe bọc thép mới, hẳn là quân đội Campuchia không chỉ dừng lại ở hai đơn hàng ấy chứ, thưa ông?

-Họ đặt tôi hai mẫu mới nữa là xe bọc thép lội nước và xe bọc thép mang pháo Kachiusa tầm bắn 45km. Xe bọc thép đầu tiên là xe dùng để hỗ trợ bộ binh, cần thiết cũng có thể chở vũ khí, lương thực khác.

Ông hãy nói một chút về những cách làm việc của đối tác tại Campuchia mà ông trải qua?

- Họ trao đổi trực tiếp hay qua điện thoại và quyết định rất nhanh. Khi đưa ra yêu cầu, họ chỉ nhận sản phẩm đạt hoặc cao hơn yêu cầu còn nếu thấp hơn thì coi như vứt đi.

Chuyện tiền bạc cũng sòng phẳng cực kỳ dù tôi và họ không làm hợp đồng gì. Ví dụ trước khi làm xe mới họ ứng 200.000 USD cho tôi mà không cần giấy tờ gì mất công, uy tín là trên hết. Nghe nói sản phẩm làm xong rồi thì từ tướng đến tá lập tức đến công xưởng ngay, thao tác thử ngay.

Tôi được nghe ông đã từ chối 18 mẫu xoài, chiếc xe hơi sang và ngôi biệt thự đắt giá cùng các chế độ hậu đãi như một tướng quân mà quân đội Campuchia dành cho mình, ông nghĩ gì khi nói lời từ chối ấy?

- Không chỉ có vậy đâu, bộ trưởng phụ trách y tế của Campuchia mà tôi không nhớ tên đã bắt tay tôi thật chặt khi tay tôi lấm lem dầu mỡ và hứa là tất cả vấn đề về sức khỏe của tôi và gia đình sẽ được Campuchia đáp ứng ở cấp quốc gia vì tôi đã sửa được xe thiết giáp, xe tăng nghĩa là tôi tiết kiệm cho ngân sách Campuchia rất lớn.

Nhưng tôi là người làm khoa học đơn thuần nên không muốn bị ràng buộc. Mục đích của tôi là làm ra nhiều hơn những máy móc phục vụ cho quê hương nói riêng và cho con người nói chung. Tôi nói với họ tôi chỉ nhận những thứ tôi đáng nhận và nên nhận, vậy thôi.

Là một nhà sáng chế nông nghiệp và bây giờ là them sáng chế quân sự, ông nghĩ gì về điều này?

-Khoa học là không biên giới, là để phục vụ con người. Tôi thích chế tạo ra các sản phẩm nông nghiệp để nâng cao sản lượng lương thực phục vụ con người hơn.

Chế tạo xe bọc thép là để người nước ngoài không coi thường năng lực người Việt Nam mình, cũng là vì tôi được tin tưởng và được đối xử tốt tại Campuchia.

Nếu có sự lo ngại rằng chế tạo xe bọc thép là chế tạo vũ khí thì cũng nói luôn là tôi tạo ra được xe bọc thép thì tôi cũng có thể tạo ra được thứ khắc chế nó.

Sử dụng thế nào là ở mục đích tốt hay xấu thôi chớ bản thân khoa học chỉ có đúng hoặc sai, làm được hoặc không làm được thôi mà. Với lại có những thứ còn khó chế tạo ra hơn xe bọc thép mà tôi còn làm và làm được nữa kia mà.

Khó chế tạo hơn xe bọc thép?

-Tôi nghiên cứu và chế tạo xong 11 chiếc xe bọc thép mới mất khoảng bốn tháng trong khi chiếc máy trồng mì và chăm sóc mì mất đến hai năm. Đừng tưởng sản phẩm nông nghiệp mà giản đơn, dễ làm. Nhiều người đã mua máy tôi về rồi bắt chước làm thử nhưng đều thất bại và phải đến tìm tôi.

Hãy nói một chút về gia đình ông?

-Vợ chồng tôi chỉ có một đứa con trai và cháu cũng mới vừa lấy vợ. Hai cha con đều đam mê về máy móc và lắm lúc vợ tôi (bà Trần Thị Bạch Yến) cũng cằn nhằn dữ lắm vì thấy tôi cứ đem tiền mua đủ thứ máy móc kỳ lạ đem về mà chưa biết có chế tạo ra được cái gì không.

Lúc tôi chế máy bay thấy tốn tiền nên vợ tôi phàn nàn thì tôi không đi chơi, không nhậu nhẹt và luôn dành một khoản để gia đình đủ chi tiêu thì cô ấy mới thông cảm.

Thấy hai cha con tôi mê chế tạo quá và tiền nhà dù sao cũng tốn rồi nên vợ tôi thôi đành chấp nhận và từ không biết gì về cơ khí thì đến giờ cô ấy khá rành chuyện máy móc để trở thành người quản lý cho gia đình.

Nếu có một lời khuyên dành cho thế hệ trẻ, ông sẽ nói gì?


-Nền tảng vật chất không quan trọng bằng tư duy. Bỏ đi sự bảo thủ thì cậu bé 8 tuổi hay ông già 80 đều phục vụ đất nước tốt được theo cách của mình.

Khổng Tử nói cách đây mấy ngàn năm không học mà làm được là thánh nhân, học mà làm được là người hiền minh, học mà không làm được là kẻ ngu. Chỉ có lao động mới tiến bộ, sinh ra cái mới. Khi ai đó nghi ngờ mình không thể làm được điều gì đó mà mình tin tưởng, theo đuổi thì đừng nản lòng và cố gắng làm cho bằng được.

Tôi mong các bạn trẻ hãy nâng cao kiến thức bằng nhiều cách, đừng sợ không có chỗ dùng kiến thức ấy bởi mọi may mắn nếu đến thì xét cho cùng cũng từ sự nỗ lực để đón đợi nó mà thôi.

Xin cảm ơn ông rất nhiều!

Theo Vietnam+

Nguồn: http://www.thegioinguoiviet.net/showthread.php?t=31614

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét