Untitled 0005-Huỳnh Mai St.8872 https://youtu.be/SwCQ9PoxDg4
TỰ DO & HÒA BÌNH VN.
Tự Do- Hòa bình là mục tiêu cao cả; là bản vị tâm hồn yêu nước của người
Việt Quốc Gia Việt Nam, trong tinh thần DANH DỰ- TỔ QUỐC- TRÁCH NHIỆM,
trao cho chiến sĩ Tự Do QL.VNCH.
" MAI ĐÂY HÒA BÌNH " Là niềm mơ ước... khát khao dân tộc của toàn dân,
toàn quân cán chinh VNCH, nói riêng. Và chung cho cả nước VN, một khi
tàn rồi chinh chiến, cho cuộc: GIÃ TỪ VŨ KHÍ, qua tiếng ca Trường Vũ còn
âm vang nuối tiếc thương đau, khi Tự Do & Hòa Bình chưa trọn
vẹn...Chiến tranh đã đi qua, nhưng thương đau dân tộc vẫn còn ở
lại...!!!
Quốc sử VNCS, vừa qua-18/8/2017- phục hồi lại tính chánh danh thể chế
QL.VNCH, là thực thể chính trị tại Miền Nam VNCH, có trước biến cố lịch
sử 30/4/1975 😎😡🤢😂
VÁN BÀI LẬT NGỬA- VNCH TRỞ LẠI😎😎😎
Chúng tôi là những chiến sĩ Miền Nam VNCH , thấy mấy ông Mỹ phản bội
đồng minh VNCH, đem 2 tàu chiến ra tuần tra vòng quanh 2 đảo Subi và
Vành Khăn nhân tạo của VN; không làm cho Trung cộng run sợ đâu??!. Vì
công ước quốc tế về biển Đông- Unclos 1982, Tầu Công có quyền phủ quyết
chiến tranh nếu xẩy ra..nếu có.tranh chấp với Mỹ.. và chỉ bắn súng nước
như VNCS mà thôi;.cho đến khi làm chủ 90% biển Đông về tay Tầu công?!
Chỉ còn giải pháp " VNCH TRỞ LAI " Là lái bài lật ngửa cuối cùng cho Mỹ
và LHQ giải quyết tranh chấp Hoàng Sa & Trường Sa VN, để khai thông "
Quốc tế hóa hàng hải biển Đông ".cho kinh tế đối tác TPP. Bắt buộc
Trung Cộng và Quân CS Bắc Việt Hà Nội phải rút quân về Vĩ tuyến 17. Và
Hoàng + Trường Sa, phải trả lại cho VNCH, theo HĐ hòa bình Paris 1973 vả
Genève 54, mà Trung Cộng đã bút ký, và không thể dùng quyền phủ quyết
được?!. Đây là nhược điểm của Trung Cộng, mà Mỹ cần phải thi hành HĐ
Parrs/73, vì đó là giải pháp toàn vẹn nhất để Mỹ phục hồi lai danh dự và
uy tín với đồng minh truyền thống làm ăn, buôn bán... với Hoa Kỳ tại
Châu ÁTBD, và để Mỹ còn ở lai- ' không bị Trung cộng ' hất chưng Mỹ ra
khỏi khu vực Châu Á/TBD
Huỳnh Mai St.8872
Ảnh: Khu trục hạm USS Lessen thâm nhập đảo Subi, Trung Quốc phản ứng bất
thường
- Mai Huỳnh Mai St.8872
Mai Huỳnh Mai St.8872 BIỂN ĐÔNG/TBD- KHÔNG 2 MẶT TRỜI CÙNG MỘT LÚC.
Điều này là cần thiết?! trong giai đoạn hiện tại, lẫn tương lai. khi
Tổng Thống Mỹ mới được bầu lên!. Dù Dân chủ , hay Cộng hòa đều bải bỏ
TPP- Kinh tế đối tác Xuyên TBD, thì Mỹ hết lý do ở lại Biển Đông Á/TBD.
Vì vậy phải đưa " VNCH Trở Lại "để thi hành HĐ hòa bình Paris 1973, làm
'con bài lật ngửa '. Để có lý do chánh đáng ở lại...Châu Á/TBD. Hoa Kỳ
kéo thêm quốc tế LHQ vào hổ trợ VNCH , trong vai trò thi hành trách
nhiệm, danh dự và hòa bình Tự Do Việt Nam . Và cũng không ngoài mục đích
quyền lợi nước Mỹ tại Biển Đông Châu Á/TBD-
Trân trọng
Huỳnh Mai St,8872- Cựu chiến binh QL.VNCH
Được đăng bởi
Mai Huỳnh Mai St.8872
vào lúc
01:52 https://mainguyenhuynh.blogspot.com/2017_11_05_archive.html
Thơ, SIÊU HỒN CHIẾN SĨ!
{Nhớ Bạn Mùa Tháng Bảy}
Huỳh Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
Lất phất mưa thu cho dài giọt nhớ!
Bạn bè đồng ngủ những tháng năm qua,
Lênh đênh ghềnh thác băng mình sương gió,
Đồi tranh vàng úa dáng tóc nàng bay!
Tiệt rượu nào say mèm men chiến thắng, Cây rừng đá núi ngở ngàng mỹ nhân, Cào-cào châu-chấu anh thay mồi nhậu, Hết giặc rồi ta ngủ giấc cơn say,
Gối đầu tay súng nằm nghe đạn pháo,
Cõi xa mờ mù mịch nẽo tương lai,
Hỏa châu giăng mắc ngang trời lệ ứa,
Đôi mắt buồn dõi bóng chinh nhân,
Anh chết đi sỏi đá tiếc thương buồn! Cây rừng xanh lá nhờ xác thân anh!? Còn tôi cải tạo lao tù vắng lạnh, Giữa lòng phản bội chiến sĩ sau lưng,
Anh nằm xuống cỏ cây vang tiếng khóc,
Sỏi đá u buồn thầm lặng tiển đưa,
Cây rừng đá núi réo hồn non nước
Cho vẹn lời thề khuất bóng chinh nhân, *
Nay ngồi nhìn lá thu rơi mà buồn!
Vạn nẽo quê hương vạn nẽo sầu,
Anh hùng tử sĩ chung tình non nước,
Nỗi căm hờn còn mãi nợ quê hương…!
Huỳnh Mai
{Vu Lan Mùa nhớ bạn }
Ảnh: Người lính năm xưa!
Bình thơ,
Mai Nguyễn Huỳnh Cứ rằm tháng 7 âm lịch về, tôi lại nhớ "' Âm Hồn Chiến sĩ Trận Vong " Đó là những oan hồn chết trận... hay trong tù cộng sản!?. Hồn họ nương nhờ lòng tưởng nhớ bạn bè " Huynh đệ chi binh...!! ". Thật sự ra..., Họ đã bị lãng quên trong cuộc chiến nảy!?
" Hồn tữ sĩ gió ù...ù thổi!
Nào ai mạc mặc, nào ai gọi hồn "- Nguyễn Du!
&-&.
“Ngày mai đi nhận xác chồng
Say đi để thấy mình không là mình
Say đi cho rõ người tình
Cuồng si độ ấy hiển linh bây giờ..."
Nhà thơ: Lê thị Ý
Người tình không chân dung (Warrior, who are you?)
http://youtu.be/PoW78vK3idE
Cảm tác từ bộ phim: Người
tình không chân dung (Warrior, who are you?). Noi lên cái " sống nay-
chết mai " của đời lính chiến, nhưng bóng hình của các anh gắn liền với
quê hương tổ quốc vẫn còn cô động và phản chiếu trong " Cái nón sắt b6n
bờ lau sậy này...! ".Mây ngàn, gió núi và một trời...thương nhớ các anh,
tất cả đều vỡ òa trong cái chao mình con ểnh ương với tiếng khóc
quyềnh... oang, như réo gọi tên anh, một tiếng thở dài?!! CON ỂNH ƯƠNG TRONG CÁI NÓN SẮT!!
Huỳnh Mai.St.8872
Bh.dalehuy2nh Thơ, CON ỂNH ƯƠNG TRONG CÁI NÓN SẮT!!
Nhạt nhòa trăng khóc rừng mưa ráo lệ,
Trăng nào rơi rụng trong nón bên đường,
Mây trời bóng sắc...lung linh sóng nước,
Nón sắt nầy gói trọn cả quê hương,
Anh người Chiến Sĩ hôm qua chết trận,
Chiếc nón nầy dấu tích chiến trường xưa,
Hồn anh hóa kiếp Ểnh Ương nón sắt...!
Uềnh Oang...than khóc,núi rừng haong mang!
Khắc khoãi tỉ tê dế mèn hòa tiếng!
Rừng cây trơ gió âm vang xạc-xào,
Lá rừng lác-đác,"Pôn-sô"...lộp bộp...!
Giật mình xao-xác trăng khuya khuyết tà!
Ểnh Ươngg lay động vở vành trăng khóc...!
Lệ trăng sóng nước tràn thành cỏ hoa!
Bạc đầu khối bọt anh ôm ấp lấy,
Ngớt tiếng kêu thương dưới ánh trăng thề!
Nguyện thề non nước thôi đừng chinh chiến,
Cho thôi tiếng khóc...trọn kiếp trai hùng!!!
Mưa cứ rơi cho trăng còn khóc mãi,
Cho ngập hồn tôi ...trong nón sắt nầy...!!!
Huỳnh Mai
{Mưa rừng trên nón sắt-
Căn cứ Hỏa Lực 6-ĐắcTô}
Mai Nguyễn Huỳnh
Hình ảnh minh họa Đồi Máu tên căn cứ Hỏa Lực 6-Đắc Tô- Ben-Hét{Ngã 3 biên giới
Hạ Lào}
xem thên liên kết:
http://maidayhoabnh.blogspot.com/2012/07/hanh-quan-lam-son-719-nam-ha-lao.html
NGƯỜI LÍNH GIÀ TRÊN XE XÍCH LÔ
Huỳnh Mai St.8872
Bh Dạ Lệ Huỳnh
August 23,2011
Bác Thọ là người Sĩ Quan đồng ngũ Cải Tạo rất tốt và lao động cũng tốt,
nên được chính phủ Cách mạng “Khoan hồng”cho trở về xum hợp gia đình
sớm các bạn cùng trại.Vì cải tạo dưới 3 năm, chỉ mới được 2 năm 11 tháng
24 ngày nếu tính tới Nóel và tết tây mới đủ 3 năm để đủ tiêu chuẩn tù
cải tạo của Cộng Sản thì Mỹ mới chịu chấp nhận rước đi theo diện tị nạn
H.O{Humainright-Object]...
Như vậy bác Thọ cùng số anh em cải tạo
khác ra trại sớm đều bị Mỹ đồng minh bỏ rơi thêm một lần nữa!?.Nhưng bác
vẫn không lấy làm buồn và sẵn sàng nhận lấy hậu quả trách nhiệm mà mình
đã gây ra với dân với nước mà phía Cách Mạng gọi là kẻ thù tay sai “Mỹ-
Ngụy” hay Ngụy Quân ,Ngụy quyền .Sự nhục nhã nầy có ai biết và ai
hay!?...
Vì bổn phận và trách nhiệm của một người công dân Xã Hội
mới với sự khuyến khích của chính quyền địa phương thành phố phường
khóm...nên bác theo vợ con khăn gói gia đình và giao nhà ở trong trại
khu gia binh lại cho chính quyền địa phương cùng vợ con và nồi niêu
xoong chảo ra đi xây dựng vùng kinh tế mới để xây dựng lại đời mới theo
tiếng gọi quê hương XHCN...
Xin xem tiếp:
http://maidayhoabnh.blogspot.com/2011/08/truyennguoi-linh-gia-tren-xe-xich-lo.html
Sưu tầm những gì... bình an !, còn sót lại trong chiến tranh VN.
Huỳnh Mai St.8872
January 12, 2013
12: 30 AM
Giây phút an lành hiếm có trong chiến tranh VN
Tôi và những người lính Mỹ- Cố vấn Quân sự- ít có dịp may mắn, như
một cựu sĩ quan thông tin, liên lạc Steve Brown. Chúng tôi đến đâu trên
chiến trường VN, thuôc những vùng hành quân, vùng I chiến thuật; toàn là
cảnh trạng tan hoang, đổ nát, những công trình xây dựng thành phố, thị
trấn, làng mạc xóm làng, dều bị đổ nát dưới bom đạn chiến tranh...Phá
hủy công sức kiến tạo và mạng sống con người miền trung-Nam phần VN.
Chiến tranh VN, quả là bi đát, tang thương, khốn khổ...Nhưng vẫn giữ
được nét đẹp hào hùng, chí khí kiên cường của người Việt Quốc Gia có
truyền thống chống Cộng, để bảo vệ nền dân chủ tự do Miền Nam VNCH. Cái
nét đẹp hào hùng,bất khuất cho tự do miền Nam VN là những công trình
kiến tạo đồ sộ, nguy nga tráng lệ của con người và quê hương...vẫn ngạo
nghễ cùng chiến tranh, được ghi lại qua máy ảnh Hồi Ký của đồng minh
chiến hữu Hoa Kỳ, có cùng chung chiến tuyến tự do và an ninh hòa bình
thế giới, với chiến sĩ Tự Do QL.VNCH.
Trong giai đoạn chiến tranh Việt
Nam, Steve Brown là một cựu sĩ quan thông tin liên lạc. Ông đã phục vụ
tại các căn cứ của quân đội Mỹ tại Huế và Đà Nẵng trong các năm
1967-1968. Hiện ông đã về hưu, sinh sống tại Ann Arbor, bang Michigan,
Mỹ.Trong khoảng thời gian ở Việt Nam, Steve đã chụp nhiều bức
ảnh về các căn cứ quân sự, cũng như phong cảnh, kiến trúc và đời sống
của người dân khu vực Huế và Đà Nẵng. Từ năm 2008, ông bắt đầu scan các
bức ảnh và đăng tải trên trang Flickr cá nhân của mình. Mỗi bức ảnh
được ông chú thích chi tiết về nội dung.Khi xem lại những khung hình
chân thực và đầy ắp thông tin của Steve Brown, hẳn nhiều người Việt Nam
sẽ không khỏi ngỡ ngàng và nhớ về một giai đoạn lịch sử đầy biến động
của đất nước.Dưới đây là những bức ảnh do Steve Brown thực hiện.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x693.
Đây
là tôi, một anh lính. Lúc này tôi đang phục vụ ở sân bay Phú Bài
(Huế). Tôi đã ở đây khoảng nửa năm trong quãng thời gian thực hiện
nhiệm vụ ở Việt Nam. Đố bạn biết ai đã chụp bức ảnh này? Hãy xem bức
ảnh tiếp theo, và bạn sẽ rõ.
Đây
chính là anh chàng nhiếp ảnh gia của tôi, một cậu bé thú vị. Cậu bé đã
chụp tôi, và sau đó thì tôi chụp lại cậu ta. Lúc này chúng tôi đang ở
một phòng khám y tế của Thủy Quân Lục Chiến ở nhà của trưởng thôn Thuỷ
Phú, cách thành phố Huế khoảng 12 dặm về phía Nam.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x663.
Đây
là đại bản doanh của Tiểu đoàn Truyền tin số 37 tại Đà Nẵng, nơi làm
việc đầu tiên của tôi trong quân đội Mỹ tại Việt Nam vào năm 1967. Tiều
đoàn này đóng quân gấn căn cứ không quân Đà Nẵng. Phía bên trái bức
ảnh, bạn có thể thấy 2 trong số các ăng-ten thu phát sóng lớn của chúng
tôi. Toà nhà ở giữa là công trình đầu tiên mà mọi người nhìn thấy khi
đến doanh trại của chúng tôi.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x626.
Còn
đây là trạm thu phát tín hiệu trong căn cứ của tôi. Tại đây, chúng tôi
tiến hành những công việc rất phức tạp liên quan đến thông tin liên
lạc đường dài, kết nối các căn cứ khác nhau ở miền Nam Việt Nam. Hệ
thống này được thiết kế bởi các kỹ sư thông tin đến từ Alexandria,
Virginia. Bên cạnh tòa nhà chứa các trang thiết bị quan trọng, được gọi
là nhà EE này, còn có cả một kho nhiên liệu và một máy phát điện rất
lớn để duy trì hoạt động tiêu tốn rất nhiều năng lượng của nó. Chúng
tôi đã thua trong cuộc chiến không phải vì công nghệ kém.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x650.
Trong
nửa đầu năm 1967, tôi đã đóng quân tại căn cứ chính của Mỹ tại Đà
Nẵng. Vào đêm 27/2, quân giải phóng đã lần đầu tiên sử dụng tên lửa để
tấn công vào căn cứ không quân tại đây. Không mất nhiều thời gian để
nhảy ra khỏi giường khi qua tên lửa đầu tiên rơi xuống. Một quả tên lửa
đã phá hủy doanh trại trong bức ảnh. Những binh sĩ trong đã thoát nạn
nhờ trú ẩn kịp thời.
May mắn là tổng đài điện thoại quan trọng ở liền kề đã không hứng chiu
bất kỳ thiệt hại. Theo các báo cáo chính thức, ít nhất 10 binh sĩ thuộc
các đơn vị khác nhau đã thiệt mạng trong vụ tấn công. Trong số đó có
một lính thủy quân lục chiến mà tôi quen, anh A. J. Turner, người từng
thực hiện nhiệm vụ liên lạc hàng hải trong đơn vị của tôi. Sau vụ tấn
công này, Đà Nẵng hứng chịu thêm hai vụ tương tự trong năm 1967. Tôi là
nhân chứng của cả 3 vụ tấn công, mặc dù trong vụ xảy ra ngày 15/7 là
từ một địa điểm an toàn trên sườn núi. Trong hai vụ kia, tôi đã đối mặt
với những tiếng nổ rất lớn, kéo dài khoảng 20 phút. Trong bóng đêm, có
thể nhìn thấy làn sóng lửa lan tỏa như hòn đá ném lên mặt nước. Đó là
cảnh tượng không giống với bất kỳ điều gì khác tôi từng chứng kiến
trong đời.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x645.
Một
cánh cổng mang phong cách kiến trúc Á Đông ở Đà Nẵng. Cảnh cổng đáng
yêu này nằm trên bán đảo giữa sông Hàn và biển Đông (Sơn Trà). Có rất
nhiều cơ sở quân sự trên bán đảo. Bức ảnh này được tôi chụp trên đường
về căn cứ trên núi Khỉ, nơi tôi đóng quân trong 6 tuần.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x658.
Bãi biển Đà Nẵng, lúc đó rất nổi tiếng với cái tên
“China Beach”. Những bãi cát ở đây trắng mịn như đường kính. Núi Khỉ ở
phía xa.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x667.
Tôi
chụp bức ảnh này trên sông Đà Nẵng từ một tàu đổ bộ của Hải quân Mỹ,
khi chúng tôi di chuyển từ Đà Nẵng đến Phú Bài, gần Huế. Núi Khỉ nằm bên
bờ sông, nếu nhìn kỹ bạn có thể thấy hai chảo ăng-ten lớn của căn cứ
thông tin liên lạc trên núi. Đó chính là nơi tôi đóng quân trong 6 tuần.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x675.
Đây
là đại bản doanh của Sư đoàn Thủy quân lục chiến số 3 tại căn cứ lớn ở
Phú Bài, cách thành phố Huế khoảng 9 dặm về phía Nam. Trong nửa sau
của năm 1967, tôi phục vụ trong căn cứ thông tin liên lạc nằm liền kề
với sư đoàn này.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x672.
Con
“ong biển” ngộ nghĩnh này là vật trang trí trên tòa nhà trụ sở chính
của lực lượng Seabeas (Công binh hải quân Mỹ) , trực thuộc Sư đoàn Thủy
quân lục chiến số 3.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x681.
Nhà ga của sân bay Phú Bài (Huế), nằm trên đường tới đơn
vị của tôi. Sân bay này ngày nay đã trở thành một sân bay quốc tế hiện
đại của miền Trung Việt Nam.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x667.
Tôi
chụp bức ảnh này trên một chuyến bay vận chuyển hàng hóa của Không
quân Mỹ từ Phú Bài đến Đà Nẵng. Tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng (ở hầm
hàng). Khi cánh cửa đuôi máy bay mở ra trong một thời gian ngắn, tôi
không bỏ lỡ cơ hội để chụp một bức ảnh từ trên cao. Tôi cảm thấy thật
may mắn, vì chỉ 30 giây sau cảnh cửa đã đóng lại.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x718.
Ngôi chùa Phật giáo được trang trí công phu này nằm trên
Quốc lộ 1, cách căn cứ của chúng tôi 3 dặm về phía Nam. Tôi chụp bức
ảnh khi đang ngồi trên một chiếc xe jeep.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x680.
Đây
là một nhà thờ nhỏ ở vùng nông thôn, cách căn cứ quân sự Phú Bài vài
dặm về phía Nam. Tôi phục vụ tại Phú Bài trong khoảng 6 tháng.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x673.
Những
người phụ nữ Việt Nam đang giặt đồ bên một bến sông ở Thủy Phú, một
ngôi làng nhỏ nằm dọc theo đường Quốc lộ 1, cách thành phố Huế khoảng 12
dặm về phía Nam. Ảnh chụp cuối năm 1967.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x752.
Những người phụ nữ Việt Nam đang trở về nhà từ khu chợ trong làng Thủy Phú.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x664.
Một
người mẹ (hay chị?) mẹ và em bé có cái mũ khá sành điệu. Tôi chụp bức
ảnh này trong một phòng khám y tế do lực lượng hải quân Mỹ mở ra trong
một ngôi làng gần căn cứ quân sự Phú Bài. Những người dân sở tại vốn
thiếu thốn sự chăm sóc y tế đã ủng hộ nhiệt tình cho sự ra mắt của phòng
khám này.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x665.
Vị dược sĩ này đang pha chế một bài thuốc từ các loại
thảo mộc theo những công thức của riêng mình tại một thôn nhỏ ở phía
Nam của Huế.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x666.
Người nông dân chở những bó rơm bằng chiếc thuyền nhỏ ở
vùng nông thôn của Huế. Tôi chụp bức ảnh này từ một chiếc xe jeep, khi
chúng tôi đi trên Quốc lộ 1.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x670.
Bức
ảnh này cũng được chụp từ trên xe jeep tại Quốc lộ 1. Khu vực này
trong giống như một hồ nước, nhưng kỳ thực thì nó là những cánh đồng
lúa bị ngập nước trong mùa mưa.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x677.
Sông Hương, con sông nổi tiếng của Huế. Tôi đang ngồi trên một con tàu
chở quân loại nhỏ của hải quân Mỹ khi tôi chụp bức ảnh này. Chúng tôi
đã mất một đêm để đi từ vùng vịnh Đà Nẵng đến cửa sông. Trong ánh bình
minh, con tàu đi đi thêm vài dặm nữa để đến thành phố Huế. Trên chặng
đường này, chúng tôi đã bắt gặp một cặp đôi thú vị: hai con thuyền của
người Việt bám sát nhau.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x690.
Một
đền thờ nhỏ nằm bên bờ sông Hương, được chụp từ con tàu của hải quân
Mỹ. Ngay phía trước ngôi đền, những đứa trẻ đang vẫy tay chào chúng tôi.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x670.
Khung cảnh thơ mộng của một khu dân cư nằm bên bờ sông Hương, thuộc vùng ngoại ô của thành phố Huế.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x666.
Có rất nhiều thứ để ngắm nhìn trên dòng sông Hương của
Huế. Hãy nhìn kỹ, bạn sẽ thấy một cậu bé đang bơi về phía con tàu của
chúng tôi. Cậu ta sẽ xin kẹo, và chúng tôi thì luôn có sẵn kẹo cho
những tình huống như thế này.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x667.
Với
những ngôi nhà và thuyền bè đậu san sát, bức ảnh này đã thể hiện được
không khí nhộn nhịp, đông đúc của bờ sông Hương tại thành phố Huế một
cách hoàn hảo.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x714.
Một
đường phố ở Huế, được tôi chụp từ thùng chiếc xe tải loại nửa tấn của
quân đội Mỹ khi chiếc xe chạy qua Huế, thành phố từng là thủ phủ xinh
đẹp của xứ sở Đông Dương. Có thể cảm nhận được hơi thở bình yên của cuộc
sống hàng ngày ở nơi đây, mặc dù các cuộc chiến đang diễn ra ác liệt ở
nhiều khu vực xung quanh. Thật không may, chỉ 3 tháng sau khi tôi chụp
những bức ảnh ở Huế, thành phố này đã trở thành tâm điểm của cuộc Tổng
tấn công Tết Mậu Thân.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x667.
Những
người dân đạp xe ở Huế. Tôi chụp bức ảnh này tại một đường phố yên
tĩnh, ngay trước một văn phòng du lịch của Huế. Huế đã có một văn phòng
du lịch, ngay cả trong thời kỳ chiến tranh, ít nhất là trước tháng
2/1968, thời điểm xảy ra biến cố Tết Mậu Thân. Ở phía xa là tháp chuông
của một nhà thờ Công giáo hoành tráng, được khánh thành vào năm 1962,
theo tôi được biết.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x671.
Đây là những người làm vườn Việt Nam tại thành phố Huế. Họ rất tự hào về công việc mà mình làm.
Một
tòa biệt thự trong khu nhà vườn phong cách Huế. Tôi chụp bức ảnh này
từ phía sau xe tải của quân đội trong một chuyến đi công vụ tại Huế.
Bức ảnh được chụp 4 tháng trước khi xảy ra cuộc Tổng tấn công Tết Mậu
Thân, và tôi thường tự hỏi không biết ngôi nhà này có bị hư hỏng vì các
cuộc chiến đấu trong thành phố hay không.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x665.
Cổng
Hiền Nhơn là một trong những cửa ô đẹp dẫn vào Hoàng thành ở Huế. Công
trình này đã bị hư hại trong cuộc chiến Tết Mậu Thân, nhưng sau đó đã
được khôi phục. Bức ảnh được chụp trong một chuyến tham quan khu vực
Hoàng thành.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x737.
Nội
thất phía trong Cung Diên Thọ, là cung điện của Hoàng thái hậu triều
Nguyễn. Đây là một trong những cung điện lịch sử đẹp nằm trong Hoàng
thành Huế.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x666.
Điện
Phụng Tiên là một ngôi điện cổ nằm ở phía trước cung Diên Thọ. Bóng
người đội mũ ở góc phía dưới, bên phải bức ảnh là hướng dẫn viên du lịch
của chúng tôi.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x666.
Điện
Thái Hòa ở Huế là nơi hoàng đế đón tiếp các chức sắc khi ngồi trên
ngai vàng của mình. Nơi tôi đang đứng là sân Đại triều, nơi các quan
lại đứng xếp hàng khi yết kiến nhà vua.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x666.
Các vị vua nhà Nguyễn cai trị đất nước từ ngai vàng trong điện Thái Hoà.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x664.
Cái ao yên tĩnh này là một trong hai ao nằm giữa Ngọ Môn
và điện Thái Hoà trong khu vực đại nội của Hoàng thành Huế. Bức ảnh
được tôi chụp từ phía trên của Ngọ Môn.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x665.
Hai
nữ họa sĩ ở Đại Nội. Đây là bức ảnh yêu thích của tôi từ khi phục vụ
tại Việt Nam năm 1967. Có một trường nghệ thuật trong di tích lịch sử
Hoàng thành tại Huế, và hai cô gái này đang vẽ ở phía trước của Ngọ Môn.
Tôi không nhớ là mình đã chụp bức ảnh này một cách vu vơ, hay là do tư
thế gợi cảm của cuả cô gái.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 905x1280.
Nhà thờ xinh đẹp này nằm ở phía nam của sông Hương.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 996x1280.
Nguyệt
là một phụ nữ trẻ đáng yêu, làm quản lý một cửa hàng quà tặng tại căn
cứ quân sự của chúng tôi tại Phú Bài, gần Huế. Cô là hình mẫu điển hình
cho những người phụ nữ xinh đẹp mà bạn có thể bắt gặp ở Huế. Chồng cô
phục vụ trong Không lực VNCH.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x746.
Khi
chiếc xe jeep của chúng tôi dừng lại, cậu bé này chạy đến và tạo dáng
như thể rất muốn được chụp hình, và tôi đã đáp ứng nguyện vọng của cậu.
Một nhà thờ Công giáo lớn ở phía nam của Huế (nhà thờ Dòng Chúa Cứu
Thế), được mở cửa vào năm 1962. Tôi chụp bức ảnh này trong quá trình
thi hành công vụ quân đội trong năm 1967.
Những góc nhìn khác về toà nhà thờ đồ sộ trên.
Ngọn Tháp này được xây dựng vào năm 1844 tại chùa Thiên Mụ, nằm bên bờ sông Hương, cách thành phố Huế 3 dặm về phía Tây.
Một
lối đi bằng bê tông đang được xây dựng trên núi Khỉ, nơi tôi công tác
khoảng 6 tuần trong khoảng thời gian ở Việt Nam. Bên sườn núi này là
một trạm chỉ huy thông tin liên lạc (được mệnh danh là Mắt Thần Đông
Dương). Khi tôi đến đây, những người thợ xây đang xây dựng một cầu thang
dẫn từ doanh trại phía dưới lên trạm.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x749.
Đây
là quang cảnh của con đường dẫn đến cơ sở thông tin liên lạc của chúng
tôi ở phía Bắc núi Khỉ. Có thể nhìn thấy ở phía xa những đỉnh núi nhô
lên bên vịnh Đà Nẵng.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x668.
Phong
cảnh của vịnh Đà Nẵng nhìn từ núi Khỉ. Từ tuyến đường trên núi Khỉ,
bạn có thể được nhìn nhiều khung cảnh tuyệt vời của vùng biển và những
ngọn núi nằm giữa Đà Nẵng và Huế. Khung cảnh ở đây là hướng Bắc, nơi
Quốc lộ 1 chạy qua đèo Hải Vân nổi tiếng, dẫn đến Huế. Góc trái bên
dưới tấm ảnh là hòn đá được gọi là "Boom-Boom-Rock", một điểm làm mốc
của lính Mỹ trên núi.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x663.
Một khung cảnh khác nhìn từ núi Khỉ.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1000x651.
Trong khoảng thời gian đóng quân trên núi Khỉ, chúng tôi đã rất nhiều lần được chứng kiến cảnh hoàng hôn quyến rũ ở nơi đây.
Đại Úy Bộ Tổng Tham Mưu/Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Sĩ Quan Cải Tạo Miền Nam Việt Nam
“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh"(*)
Nguyễn Trọng Dân (Danlambao) - Khi
đến viếng thăm nghĩa trang Quân đội Việt Nam Cộng Hòa tại Biên Hòa vào
ngày 24 tháng 10 vừa qua, ngài Đại Sứ Hoa Kỳ Ted Osius muốn nhấn mạnh
đến quyết tâm trùng tu nghĩa trang này của bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ.
Hơn 40 năm mang thân phận của một kẻ phản bội Đồng Minh, chính phủ Hoa
Kỳ lúc nào cũng tìm đủ cảnh xoay xở để thoát ra khỏi tai tiếng xấu xa
nhục nhã này.
Gần đây nhất, đại ngân hàng Bank of America đã phải tung ra gần 30 triệu
Mỹ kim không cần hoàn lại để dàn dựng bộ phim "the Vietnam War," nhằm
xuyên tạc giá trị thật sự của cuộc chiến, cũng chỉ để cố che lắp sự
bội phản của Hoa Kỳ đối với Việt Nam Cộng Hòa. Một đại ngân hàng ở Mỹ
như Bank of America mà chịu tình nguyện quăng tiền qua cửa sổ không nghĩ
đến chuyện lời lỗ như thế thì rõ là nước Mỹ có nổi khổ tâm quá lớn! Cái
trò phun khói làm mờ dư luận mà cơ quan CIA hay làm, lần này không
biết có đủ sức để lấp liếm che đậy bộ mặt phản bội trơ trẻn của Quốc gia
mình hay không, hay càng che thì lại càng bị … lòi?
Quay trở lại chuyện ngài Đại Sứ cùng đoàn tùy tùng trịnh trọng thấp
nhang tại nghĩa trang Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa. Không biết sức nóng từ
khói nhang mà ngài Đại Sứ thấp lên vào ngày hôm đó, có đủ nóng để hong
khô cả triệu tỷ ngàn giọt lệ nhọc nhằn chua xót của cả một dân tộc phải
thất thủ đầu hàng trước chủ nghĩa Cộng Sản do bị phản bội hay không, chỉ
biết rằng những người lính Quốc Gia tử trận năm nào, nay hương hồn của
họ phải lẳng lặng nhìn một kẻ đại diện cho quốc gia phản bội tổ quốc
của họ đến thắp bái thì sao chua xót, uất hận quá!
Ngày xưa, khi Trung Cộng giao tranh với Việt Nam Cộng Hòa tại Hoàng Sa
năm 1974 thì tàu chiến của Hoa Kỳ lại lùi ra xa để quan sát, không trợ
cứu. Nay ngài Đại Sứ thấp nhang, không biết lãnh đạo các nước trong
vùng có thấy như vậy mà an tâm, thôi không vặn hỏi là liệu nước Mỹ có
phản bội đất nước họ như đã từng phản bội đồng minh Việt Nam Cộng Hòa
hay không?
Tám năm dưới triều Obama, lãnh đạo các quốc gia trong vùng cứ lôi cái
chuyện phản bội đồng minh Việt Nam Cộng Hòa năm xưa ra mà hỏi vặn khiến
bao chuyến đi con thoi của hai đời bộ trưởng Ngoại Giao là phu nhân
Clinton rồi ngài Kerry, với bao hứa hẹn cứ như muối bỏ biển. Ngay cả Úc,
Mã Lai, hay Phi Luât Tân cũng không tin cam kết của Hoa Kỳ tại biển
Đông từ hai vị bộ trưởng này; nên đã tìm đủ cách "xé rào" ngoại giao,
qua mặt Mỹ hòa hoãn với Trung Cộng để đổi lấy an bình trước mắt. Tổng
thống Phi còn nặng lời chưởi thẳng mặt vào ngài Tổng Thống Obama là cái
thứ quân vô lại rồi cố sang hòa đàm với Trung Cộng.
Tổng thống Phi không có “quởn” hay ở không mà đi chưởi lộn với ngài Tổng
thống Obama hiền lành dễ mến. Chẳng qua là khi ngài Obama đứng ra làm
trọng tài buộc hai bên, Phi cũng như Trung Cộng thực hiện cam kết rút
Hải-quân khỏi đảo Hoàng-Nham để khỏi xảy ra chạm súng tranh chấp, Phi
thực hiện chính xác mọi cam kết, còn Hải quân của họ Tập không những ở
lỳ không rút như cam kết trước mặt ngài Tổng Thống Obama, mà còn tăng
thêm quân trú đóng! Ngài Tổng Thống Obama lúc bấy giờ cứ đành nhe răng
cười trừ không trừng phạt Trung Cộng gì cả khiến chính phủ Phi tức điên
người. Kể từ đó, mối nghi ngờ là nước Mỹ sẽ vì quyền lợi kinh tế của
mình với Trung Cộng mà sẽ sẵn sàng bán rẽ hay bán đứng đồng minh trong
vùng Đông Nam Á như đã từng phản bội Việt Nam Cộng Hòa trước kia không
còn là một nghi vấn nữa, mà là một "thực tiễn" chính trị mà lãnh đạo các
nước trong vùng buộc phải chấp nhận.
Do bản tánh rộng lượng có thừa nên người dân Việt Nam Cộng Hòa chẳng
ai trách cứ là Mỹ phản bội Tổ quốc Việt Nam Cộng Hòa cờ Vàng của mình
hết, cứ nhủ thầm nhai đi nhai lại câu nói " Tiên trách kỹ, hậu trách
nhân"
Nhưng khổ một nỗi trí khôn của những người Mỹ thì lại không thấp kém!
Người Mỹ hiểu rõ một miền Nam Việt Nam nông nghiệp nhỏ bé thì không thể
chống lại hỏa lực viện trợ của toàn khối Cộng Sản. Người Mỹ hiểu rõ
Việt Nam Cộng Hòa cần Hoa Kỳ trợ giúp để chống đỡ Cộng Sản mà tồn tại
như con người cần hơi thở mà không còn đường lựa chọn nào khác- No
choice!
Và người Mỹ đã hứa, đã cam kết không tháo chạy để rồi nuốt lời như nuốt
miếng khoai tây chiên vậy! Đó là ngày trước, quan hệ kinh tế giữa Mỹ
với Trung Cộng chưa đậm đà như bây giờ. Mỹ chỉ cần cú bắt tay với Trung
Cộng mà đã phản bội đồng minh một cách tàn nhẫn như thế thì ngày nay,
với quyền lợi kinh tế hổ tương sâu rộng giữa Mỹ và Trung Cộng, thì làm
sao các nước trong vùng Đông Nam Á tin chắc Hoa Kỳ cương quyết giữ vững
cam kết của minh đối với đất nước họ ở biển Đông?
Thôi thì thà chịu nhục trước, làm hòa với Trung Cộng để an thân có phải
là hay hơn không? Chính phủ Úc quyết định như thế, các nước khác theo
chân Úc mà xúc tiến ngoại giao hòa hoãn với Trung Cộng. Tổng thống Phi
sang Tàu lau giầy cho họ Tập, ngầm ý bảo với Tổng Thống Mỹ rằng: "thà là
“moa” chịu nhục, lau giầy cho Tàu Cộng an thân mà còn cảm thấy đỡ bị
ngu hơn là tin vào lời hứa hay cam kết của mấy “toa” Tổng thống America,
chết mắt không thể nhắm được!”
Từ đó, Trung Cộng mở đảo, lấn chiếm đảo, tuyên bố cấm đánh cá, cấm bay,
đủ các thứ v.v... mà chẳng nước nào trong vùng dám nghe lời Mỹ, lên
tiếng răn đe thẳng thừng với Trung Cộng! Không phải các nước trong vùng
biển Đông sợ Trung Cộng mà nhịn nhục như thế mà là vì chẳng còn lãnh
đạo nước nào trong vùng biển Đông lại đi tin những gì nước Mỹ cam kết
nữa cả!
Thế là nước Mỹ, dù rằng có lực lượng Không Hải hùng mạnh nhất trong vùng
với cả chục chiếc hàng không mẫu hạm dềnh dàng qua lại, đành đứng nhìn
các nước trong vùng coi thường Quốc gia mình mà lại đi sợ Trung Cộng
nhiều hơn. Hỡi ôi, nước lớn trọng chữ “tín” để lãnh đạo đường dài, nay
quăng chữ “tín” đi vì tham lam thị trường Trung Cộng trước mắt để rồi
nay, bị các nước nhỏ khác nó khinh, biết "mần răng" mà cãi đây!
Nước Mỹ bầu ngay ngài Trump làm tổng thống, ăn nói mạnh bạo “chút chuýt”
để gỡ lại niềm tin từ chữ tín cho Quốc gia. Tổng Thống Trump già đời
lại cáo nên thừa biết phải chưởi vào mặt Trung Cộng như thế nào để lãnh
đạo các nước trong vùng Đông Nam Á cảm thấy hồ hởi trở lại. Hồi chỉ mới
còn là ứng cử viên, ngài Trump đã khẳng định: “we can not let the
China rape our economy" mà nếu mở từ điển ra xem nghĩa cả câu thì nghe
cũng hay hay! Khi ngài Trump lên làm Tổng thống, ngài mời họ Tập ra
“rì-sọt“ (resort) ở tiểu bang Florida hát quốc ca chứ không tiếp ở Tòa
Bạch Ốc, tỏ như vẻ khinh khi coi Trung Cộng chẳng ra gì. Thế là các nước
trong vùng lặng im, rủ rê nhau tạm bớt lau giày cho họ Tập chờ coi xem
sao.
Thế nhưng vấn đề mấu chốt chánh của chữ “tín” đối với Hoa Kỳ vẫn là vấn
đề phản bội Việt Nam Cộng Hòa. Ngày nào Việt Nam Cộng Hòa chưa thật sự
trở lại thì vết nhơ phản bội của nước Mỹ vẫn còn nguyên đó, chạy đâu
cũng không tránh khỏi! Bình dân bá tánh có thể không thấy được điều đó
nhưng không phải chính phủ Hoa Kỳ và lãnh đạo các nước không thấy được
điều đó.
Một quốc gia hợp hiến hợp pháp như Việt Nam Cộng Hòa, được Liên Hiệp
Quốc công nhận, lại là thành viên chính thức của Ngân Hàng Thế Giới
World Bank, là thành viên chính thức của Quỹ tiền tệ quốc tế IMF và là
thành viên sáng lập ngân hàng Phát triển Á Châu ADB, thế mà lại bị xe
tăng T- 54 của Cộng Sản ngang nhiên công kích lấn chiếm xóa xổ ngay giữa
ban ngày thì còn ra cái thể thống gì nữa đối với Liên Hiệp Quốc!
Nguyên tắc căn bản để Liên Hiệp Quốc có thể tồn tại cho đến ngày nay là
duy trì và bảo vệ chủ quyền của các nước thành viên. Nếu không có nguyên
tắc này thì việc gì các quốc gia phải gia nhập Liên Hiệp Quốc?
Nếu Cộng Sản thể nuốt chửng thành viên của Liên Hiệp Quốc như Việt Nam
Cộng Hòa công khai giữa ban ngày được, Hoa Kỳ lại nhắm mắt làm ngơ không
can thiệp, thì Nga nuốt chửng Ucraine, Lavia hoặc Trung Cộng nuốt chửng
Phi Luật Tân, Việt Cộng, hay Singapore, tại sao lại không được? Một
khi nguyên tắc căn bản của Liên Hiệp Quốc là bảo vệ chủ quyền của các
thành viên bị đổ vỡ thì nền hòa bình thế giới đương nhiên là bị chà đạp
ngay và Liên Hiệp Quốc cũng bị đổ vỡ theo.
Ngài Ted Osius là viên chức kỳ cựu dày dạn kinh nghiệm trong ngành ngoại
giao thì đương nhiên nằm lòng nguyên tắc căn bản này của Liên Hiệp
Quốc. Bởi vậy, ngài vuốt ve mơn trớn Việt Cộng bấy lâu nay không phải là
không có khổ tâm.
“Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo ai trắng quá nhìn không ra” (*)
Bang giao với Cộng Sản Việt Nam nhưng ngài Đại sứ Hoa Kỳ lại viếng thăm,
thấp nhang trước mộ của những người lính Việt Nam Cộng Hòa, những
người chiến đấu và hy sinh để tiêu diệt Cộng Sản. Thật là khó mà ngờ nỗi
chuyện này lại có thể xảy ra sau bốn mươi năm nước Mỹ mang thân phận
của một kẻ phản bội Đồng Minh. Đã đến lúc phải ăn năn chăng, hay là giọt
nước mắt cá sấu giữa bình minh? Hồn tử sĩ Quốc Gia chống Cộng họ linh
thiêng lắm, có phải không thưa ngài Đại Sứ?
"In God we trust".
Áo ngài Đại Sứ màu trắng nhìn dễ thương quá! Hóa ra, cuối cùng rồi thì
“Việt Nam Cộng Hòa Muôn Năm” là một sự thật chứ không phải là một khẩu
hiệu, nhất là khi lòng người vẫn thủy chung vì hồn nước với ngọn cờ
Vàng.
“In front of the Yellow flag, we believe!”
Chuyện đời còn dài, kế hoạch quốc sách còn dài. Trong hoàn cảnh hiện
tại, "ở đây sương khói mờ nhân ảnh,” thôi thì đành gởi đến ngài Đại Sứ
cùng toàn thể đoàn tùy tùng của ngài bằng một câu thơ của Hàn Mạc Tử:
"Ai biết tình ai có đậm đà?”
(*) Bốn câu thơ cuối của Hàn Mặc Tử trong bài thơ “Thôn Vĩ dạ”:
"Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo ai trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đâm đà?"
Nhà thơ tiền chiến Hàn Mặc Tử tên thật là Nguyễn Trọng Trí, mất sớm do lâm bệnh nặng.
" MUỐN HÒA BÌNH PHẢI CHUẨN BỊ CHIẾN TRANH ...!!"{ Cư an- Tư nguy }
THUẬT CHỈ HUY - NGƯỜI SĨ QUAN QL.VNCH Huỳnh Mai St.8872 12/12/2016- 12.360 PM Qua bài sưu khảo Tướng tài James
Mattis, tân Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ- Biệt hiệu 'Mad dog- chó điên'-
Chúng tôi là những cựu sĩ quan QL.VNCH, tâm đắc nhất câu nói: " KHI TRONG TAY TA CÓ BÚA, THÌ MỌI THỨ KHÁC ĐỀU LÀ ĐINH". Câu
nói này chứng tỏ con người lính... có dũng lực đầy ý chí của một tinh
thần hoàn thành trách nhiệm của một dân tộc Hoa Kỳ biết yêu chuộng Tự Do
& Hòa Bình thế giới!!! Tướng Mattis phát biểu tại Học viện Hải quân Mỹ - Ảnh: businessinsider.com NƯỚC MỸ VĨ ĐẠI CỦA MỘT TỔNG THỐNG CÔ ĐƠN!!!
Huỳnh Mai ST.8872
Chuyện
phải nói, chúng tôi buộc lòng phải lên tiếng, vì chúng tôi là những cựu
quân nhân QL.VNCH, là nạn nhân của cựu tù binh cải tạo CsVN, do Mỹ bỏ
rơi theo chính sách " Một Trung Quốc " Hoa Kỳ suốt 4 thập niên qua !
Nay,
cảm thấy được đổi đời giải phóng Tự Do- Dân chủ của một Việt Nam cộng
sãn sắp đổi thay, trong tia hy vọng Tổng thống đắc cử Donald Trump sẽ
đem đến cho Việt Nam " TỰ DO- KHÔNG CỘNG SẢN ", thì tòa Bạch Ốc của TT.
Obama- John Kerry- Clinton- thuộc tập đoàn phản chiến tranh VN- đang cầm
quyền đã ra tay đánh và đè bẹp Donald Trump khi chưa nhậm chức và cầm
quyền tổng thống Hoa Kỳ; cũng vì muốn cho nước Mỹ " Vĩ đại ' hơn-
America Great Again!- Là hùa theo Trung quốc cộng sản, và xác nhận với
Trung cộng: ' Tòa bạch ốc Hoa Kỳ vẫn xác nhận với Trung Quốc" Một nước
Trung Hoa " ; hòng để khất nợ, hay trừ nợ bán đứng đồng minh VNCH và Đài
Loan và chia đôi quyền lợi kinh tế tại Biển Đông Á/TBD??!. Thấy Donald
Trump muốn trả lại sự Tư do- công bằng và danh dự của Mỹ còn thiếu nợ
các nước đồng minh ' be bờ cộng sản ' tràn xuống Biển Dông Á/TBD ' để
bảo vệ quyền lợi kinh tế số 1 của nước Mỹ, và các đồng minh truyền thống
như VNCH và các nước ĐNÁ, không muốn Hoa Kỳ bị Trung quốc cộng sản '
hất cẵng ' ra khỏi khu vực Châu Á/TBD: dẫu biết rằng Biển Đông " Không
thể có 2 mặt trời mọc cùng một lúc...??! "
Cựu binh VNCH, muốn
chia sẻ cùng TT. Donald Trump- Hãy làm cho nước Mỹ " Vĩ Đại hơn ! "- Mới
đem lại...hạnh phúc tự do và An ninh, hòa bình thế giới!... Hãy đem ván
bài lật ngữa VNCH trở lại, ra đối đầu, mặc cả với Trung Quốc và Cộng
sản Bắc Việt/Hà Nội; bắt buộc thi hành H Đ hòa bình Paris 1973 ra làm
giải pháp ổn định ' Trật tự,an ninh, hòa bình Biển Đông Á/TBD. Và trả
lại " Việt Nam Tự Do- Hòa bình- Không cộng sản ". Cựu quân nhâ chúng tôi
theo chủ trương quân sự của các quân trường Hoa Kỳ: " Muốn Hòa Bình
Phải Chuẩn Bị Chiến Tranh " Chúc vị Tổng thống đắc cử DONALD TRUMP- Anh
hùng cô đơn nhất lịch sử Mỹ thành công trọn vẹn cho một xứ sở Hoa Kỳ vĩ
đại!- Huỳnh Mai St.8872
NƯỚC MỸ VĨ ĐẠI- CẦN MỘT TỔNG THỐNG VĨ ĐẠI " CÔ ĐƠN "
Ngày mai 19/12/2016, tại Mỹ, là ngày quyết định vận mệnh nước Mỹ có còn tồn tại ngôi vị "số 1" toàn cầu ?!
Theo Tử vi "Ảo bí " và " Huyền số học ", cũng như " Nhân tướng học ".
Với câu châm ngôn " Đức năng thắng số... " của khoa Tử vi học: 'Mệnh tốt
không bằng Thân tốt " & " Tướng tùy tâm sinh ", nên tôi đoán không
sai, Ông Trump có cái tướng cũa một đại đế Hoa Kỳ; nên mới dám nhận lời
thách thức của Đại đế Napoleon, nói rằng: " Tung quốc là chưa tỉnh thức,
khi Trung Hoa thức tỉnh rồi, thi không có một cá nhân nào, hay một
chính chính phủ nước nào khuất phục được Trung Hoa?! ".Và tướng đó có
chứa một tâm hồn vĩ đại vì một nước Mỹ vĩ đại " America Great Again ",
tức là tâm sanh tướng...Nếu tôi đoán đúng lần này, là lần thứ hai Về
Donald Trump khi ông ra tranh cử tổng thống trong muôn vàn khó khăn dè
biểu ông là ' bất tài vô tướng ' Mà quên mất- " Tướng tùy tâm sanh ?! ".
Và tôi sẽ đem bộ môn Tử vi & Tướng học " vào chương trình huấn
luyện tại các quân trường sĩ quan QL.VNCH, để trang bị cho các tân sĩ
quam ra trường có kiến thức" Đắc nhân tâm " về ngoại giao, và chiến pháp
Tôn Tử để đối đầu địch quân Trung qốc cộng sản...
Tôi, cùng các
cựu chiến binh QL.VNCH, chúng tôi tin chắc rằng Tổng thống đắc cử Donald
TRump sẽ thắng cử đợt 2, cho cuộc bỏ phiếu của " Đại cử tri đoàn " .
Với nhiều áp lực của Đảng " Dân chủ Xã nghĩa Obama "- sẽ ' lật kèo ' và
truất quyền TT. Donald Trump được Đai cử tri đoàn tín nhiệm với 306
phiếu thuận, so với bà Hillayr Clinton, con cáo già đầy mưu mô chính trị
để hảm hại Donald Trump.
Mọi sự toan tính ' lật kèo ' Donald
Trump là hy vọng rất mong manh của những kẻ gian trá, tập đoàn phản
chiến " Obama- Clinton- Kerry " muốn Hoa Kỳ công nhận chính sách " Một
nước Trung Quốc ", mà phải phản bội lại Tự do Đài Loan và bán đứng đồng
minh VNCH, suốt 41 năm qua, của nhiều đời tổng thống Mỹ lợi dụng Dân
chủ- Nhân quyền làm giá trị hàng hóa trao đổi giao thương với Trung cộng
và CsVN.
Nước Mỹ sẽ suy yếu và khánh tận kinh tế... đi đến diệt
vong, nều Trung Quốc Đại hán lớn mạnh, xâm lăng, làm bá chủ toàn cầu...
vì chính quyền Obama đã đánh mất giá trị Tự Do toàn cầu và bất tín
nhiệm của đồng minh Đông Nam Á/TBD
" Tập Đoàn Xã Nghĩa Obama "
muốn lật kèo Donald Trump với mọi mưu toan, tính toán, cũng không qua
trời tính. Và nhớ cho rằng: " Mưu sự tại nhân- Thành sự tại thiên "-
Suốt 41 năm qua, nước Mỹ còn thiếu nợ "chiến tranh VN'. Mong rằng Tổng
Thống đác cử Donald Trump sẽ trả món nợ danh dự này, để QL.VNCH phục
hoạt lại thể chế chính phủ VNCH cho thi hành HĐ hòa bình Paris 1973. Đó
cũng la giải pháp tối ưu cho tranh chấp Biển Đông Á/TBD. Và đem lại Tự
Do, hòa bình, toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam-
Tượng Lenin tại một cuộc triển lãm ở Moscow trưng bày sự đàn áp của chế độ cộng sản đối với tôn giáo.
Trước thềm chuyến thăm Trung Quốc, Tổng thống Donald Trump công bố ngày 7/11 là Ngày Tưởng niệm Nạn nhân Cộng sản.
Thông cáo từ Tòa Bạch Ốc nói ngày 7/11đánh dấu 100 năm kể từ khi cuộc
cách mạng Bolshevik nổ ra tại Nga, dẫn tới việc thành lập Liên bang
Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Xô Viết (Liên Xô) và những thập niên đen tối
của chủ nghĩa cộng sản đàn áp, một triết lý chính trị không thích hợp
với tự do, thịnh vượng, và nhân phẩm của đời sống con người.
Tòa Bạch Ốc nhấn mạnh trong thế kỷ qua, các chế độ cộng sản độc tài
trên khắp thế giới đã giết chết hơn 100 triệu người và biến vô số người
khác thành nạn nhân của tình trạng bóc lột, bạo động, và những sự hủy
diệt chưa kể hết.
Các phong trào này, theo Tòa Bạch Ốc, mạo danh sự giải phóng đã tước
đoạt một cách có hệ thống các quyền của người dân vô tội được Thượng đế
ban cho như quyền tự do thợ phượng, tự do lập hội, cùng nhiều quyền khác
nữa.
Dưới chế độ cộng sản, thông cáo nêu rõ, các công dân khao khát sự tự
do bị nô dịch hóa bởi nhà nước qua việc sử dụng bạo động, gieo rắc sự sợ
hãi, và hăm dọa.
Thông cáo Tòa Bạch Ốc nói ngày hôm nay, chúng ta tưởng nhớ những
người đã thiệt mạng và tất cả những người tiếp tục phải chịu đựng dưới
chế độ cộng sản. Trong sự tưởng nhớ và vinh danh tinh thần của những ai
đã tranh đấu dũng cảm giúp làm lan tỏa tự do và cơ hội trên khắp thế
giới, nước Mỹ tái khẳng định quyết tâm không lay chuyển mang ánh sáng tự
do tới với tất cả những ai khao khát một tương lai tươi sáng, tự do
hơn.
100 năm trước, từ ngày 6 đến 9/11/1917, Hồng quân Liên Xô dưới sự
lãnh đạo của Vladimir Lenin chiếm Cung điện Mùa đông ở Nga và thành lập
chế độ cộng sản, khởi đầu một thế kỷ mà trong đó có hơn 100 triệu người
bị sát hại bởi lý tưởng này.
Ngày nay, nhiều người vẫn còn là nạn nhân của cộng sản trên khắp thế
giới, trong đó có Việt Nam, Triều Tiên, Cuba, Trung Quốc, Lào…
Đàn áp xảy ra tại các quốc gia theo chủ nghĩa cộng sản dưới các hình
thức từ diệt chủng như thời Khơ Me Đỏ ở Campuchea hay dưới thời cai trị
của Joseph Stalin ở Liên Xô, tiêu diệt văn hóa-trí thức như dưới thời
Mao Trạch Đông ở Trung Quốc và nhiều nơi khác nữa kể cả Việt Nam, cho
tới bắt bớ tù đày những người bất đồng chính kiến như tại Triều Tiên,
Cuba, Trung Quốc hay Việt Nam.
Trong một sự kiện hôm 6/10 tại Tòa Bạch Ốc, Tổng thống Donald Trump
tuyên bố ‘Lý tưởng cộng sản thất bại đã mang lại sự đàn áp đối với người
dân Cuba, chẳng mang lại gì ngoài sự thống khổ chịu đựng ở tất cả mọi
nơi khác mà nó hiện diện, tất cả mọi nơi.’
Tổng thống Mỹ nhấn mạnh ‘Chủ nghĩa cộng sản là quá khứ. Tự do là tương lai.’
Tuyên bố ngày 7/11 là Ngày Tưởng niệm Nạn nhân Cộng sản được Tòa Bạch
Ốc đưa ra chỉ 1 ngày trước khi Tổng thống Trump dự kiến thăm chính thức
Trung Quốc, đất nước theo chủ nghĩa cộng sản từ năm 1949 tới nay.
NewsWeek dẫn lời một phát ngôn nhân Tòa Bạch Ốc nói rằng tuyên bố này
được đưa ra đúng thời điểm để nêu bật cam kết của Mỹ về nhân quyền và
tự do.
Trong chuyến công du của Tổng thống Trump tới dự APEC Việt Nam 2017
trong tuần này, cũng xuất hiện nhiều lời kêu gọi cả trong lẫn ngoài nước
đề nghị ông Trump thúc đẩy nhân quyền với nhà cầm quyền Việt Nam, một
trong số các nhà nước cộng sản bị thế giới chỉ trích về hồ sơ nhân
quyền.
(VOA)
– Tổng thống Trump gặp gỡ các cựu chiến binh Chiến tranh Việt Nam nhân
dịp ngày lễ Cựu Chiến binh của Mỹ (11 tháng 11) tại Đà Nẵng. Theo tường
thuật của phóng viên báo The Washington Post, một khoảnh khắc
cảm động xảy ra khi một cựu chiến binh nghẹn ngào nói về 58.000 đồng đội
ngã xuống.Tổng thống Trump cũng đã ký một tuyên bố vinh danh các cựu
chiến binh Chiến tranh Việt Nam, một phần trong sự tưởng nhớ đang diễn
tiến kéo dài 13 năm sự hi sinh cho tự do.
https://youtu.be/W1Mnyd5dFpQ
Donald Trump và Tập Cận Bình dự dạ tiệc tại Đại lễ đường Nhân Dân ở Bắc Kinh ngày 09/11/2017.
REUTERS/Jonathan Ernst
Chuyến công du châu Á của tổng thống Mỹ Donald Trump được tất cả nhật báo Pháp quan tâm. La Croix chơi chữ « Hoàng đế Tập tiếp ông chủ Trump như một ông hoàng ». Le Figaro nhận xét « Bắc Triều Tiên là trung tâm cuộc đọ sức Trump-Tập ». Tương tự với Les Echos « Tại Trung Quốc, ông Trump tìm kiếm những nhượng bộ về thương mại và Bắc Triều Tiên ».
Binh pháp Tôn Tử đối đầu « The Art of Deal » La Croix mô tả, chủ tịch Trung Quốc đã tiếp đón tổng thống Mỹ
tại Tử Cấm Thành, xưa kia là cung điện của các hoàng đế Trung Hoa, có
diện tích đến 720.000 mét vuông. Đây là cả một biểu tượng, trong khi mùa
xuân năm ngoái ông Donald Trump tiếpTập Cận Bình tại dinh cơ riêng ở
Mar-a-Lago rộng 5.000 mét vuông, tại tiểu bang Florida. Hoàng đế đỏ Tập
Cận Bình, theo binh pháp Tôn Tử, hiểu rõ kẻ thù và biết cách làm cho ông
ta lóa mắt, dẫn đến chiến thắng mà không phải động binh. Nhà tỉ phú Mỹ
vốn tự hào với « Nghệ thuật thương lượng », dùng cách tiếp cận tình cảm, hết lời ca ngợi nhà lãnh đạo Trung Quốc vừa thắng lợi vẻ vang trong Đại hội Đảng.
Theo tường thuật của thông tín viên Les Echos, trong khi dùng
trà, ông Trump đã rút chiếc máy tính bảng, đưa cho « ông bạn » Trung
Quốc xem một video, trong đó cháu gái Arabella Kushner của ông hát và
đọc một bài thơ bằng tiếng quan thoại. Ông Tập nhận xét những tiến bộ
của cháu bé, bảy tháng sau cuộc gặp ở Florida. Rồi con người hét ra lửa ở
Bắc Kinh trở thành hướng dẫn viên du lịch, đích thân dẫn tổng thống Mỹ
và phu nhân tham quan Tử Cấm Thành, xem ca kịch truyền thống và dùng bữa
tối.
Hai nhân vật quyền lực nhất thế giới, mỗi người có một cách riêng để
khuyến dụ nhau. Donald Trump mong muốn có được sự hỗ trợ mạnh mẽ hơn của
Trung Quốc, vốn chiếm đến 95% trao đổi thương mại với Bắc Triều Tiên,
trong cuộc thập tự chinh của ông với Bình Nhưỡng. Nhưng tuy Bắc Kinh đã
bỏ phiếu thông qua nghị quyết trừng phạt của Liên Hiệp Quốc, đối với Tập
Cận Bình, không có chuyện làm cho chế độ Kim Jong Un bị lung lay, và
tất nhiên không ủng hộ các đe dọa chiến tranh của ông Trump. Về chủ đề
này, La Croix dự báo tất cả những lời ngon lẽ ngọt của Donald Trump sẽ không lay chuyển được Bắc Kinh. Le Figaro nói thêm, người Trung Quốc vốn rất gắt gao về nghi
thức, vẫn phải « cầu nguyện » cho nguyên thủ Mỹ không đưa ra những tuyên
bố nảy lửa, làm cho các lãnh đạo Bắc Kinh phải bối rối. Các viên chức
Bắc Kinh lo lắng theo dõi những tin Twitter của ông Trump, mạng xã hội
bị cấm đoán tại Trung Quốc, nhưng riêng tổng thống Mỹ thì có quyền «
vượt tường lửa ». Les Echos cũng nhận định, các nước châu Á cũng phần nào nhẹ
nhõm. Thay vì tung ra những cú sốc mới gây nguy cơ xung đột, rốt cuộc
ông Donald Trump đã đóng tốt vai một nhà lãnh đạo chín chắn, nghiêm túc
theo những bài diễn văn mà các cố vấn đã soạn sẵn. Tại Tokyo, Seoul và
Bắc Kinh và trên mạng Twitter, ông Trump chưa có vấp váp gì.
Về một hồ sơ gai góc khác là thương mại, tổng thống Mỹ với khoảng 30
chủ doanh nghiệp tháp tùng, rất muốn giảm bớt số thâm hụt khổng lồ trong
trao đổi song phương, có thể lên đến 370 tỉ đô la trong năm nay. Theo
hãng tin kinh tế Bloomberg, hai bên ký kết các thỏa thuận thương mại trị
giá 250 tỉ đô la. La Croix cho rằng như vậy ông Trump đã được «
dỗ dành », nhưng đến bao lâu ? Vòng công du châu Á của Donald Trump, cho
đến nay rất ổn thỏa, rất có thể chỉ là bề ngoài, che giấu một chiến
lược tương lai hiếu chiến hơn. Xâm nhập thị trường cần hơn cán cân thương mại
Theo Les Echos, các nhà quan sát tỏ ra hoài nghi, không tin
rằng các hợp đồng này có thể thực sự thay đổi thế trận. Phòng Thương Mại
Hoa Kỳ tại Trung Quốc cũng không lạc quan về những tiến triển trong
việc mở cửa thị trường Hoa lục.
Trả lời phỏng vấn của nhật báo kinh tế Pháp, nhà nghiên cứu Hoàng Dục
Xuyên (Yukon Huang) của Carnegie Endowment for International Peace tại
Washington, cựu giám đốc phụ trách Trung Quốc của Ngân hàng Thế giới
(WB), nhận định « Điều quan trọng thực sự không phải là thâm hụt thương mại Mỹ, mà là xâm nhập được thị trường Trung Quốc ».
Chuyên gia này cho biết, cán cân thương mại không phải là chỉ số tốt
nhất để ấn định chính sách kinh tế. Một nước có thể bị thâm hụt thương
mại lớn, nhưng tăng trưởng mạnh và thất nghiệp ít. Hoa Kỳ vẫn bị thâm
hụt thương mại trước khi Trung Quốc trở thành cường quốc xuất khẩu. Hơn
nữa, chú tâm vào chỉ số này chẳng có ý nghĩa gì trong thời buổi toàn cầu
hóa chuỗi giá trị : các sản phẩm xuất khẩu được lắp ráp tại Trung Quốc
từ các bộ phận do Hàn Quốc sản xuất chẳng hạn. Thâm thủng thương mại của
Mỹ chủ yếu phản ánh một nền kinh tế tiêu thụ nhiều hơn là sản xuất ra.
Theo ông Hoàng Dục Xuyên, việc ít hiểu biết về cơ chế kinh tế dẫn đến
các quyết định chính trị sai lầm. Tổng thống Donald Trump không có đủ
các cố vẫn kỹ trị giỏi, hoặc là có nhưng ông không chịu nghe họ. Tuy
nhiên, dư luận Mỹ đứng về phía ông Trump, tin rằng Hoa Kỳ xuống dốc là
do Trung Quốc giành mất việc làm. Hoa Kỳ vẫn là đại cường hàng đầu thế
giới về kinh tế lẫn quân sự, nhưng công dân Mỹ không nhìn ra điều đó.
Về đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI), Hoa Kỳ là nhà đầu tư lớn nhất
thế giới, nhưng chỉ có 2% tổng đầu tư của Mỹ là vào Trung Quốc. Quá ít,
so với châu Âu. Hoa Kỳ chủ yếu tập trung vào nông sản thực phẩm, một số
dịch vụ và công nghệ cao, không cần đầu tư nhiều vào người khổng lồ châu
Á. Các chuỗi cửa hàng Starbuck và McDonald hiện diện khắp nơi ở Trung
Quốc, nhưng thông qua nhượng quyền kinh doanh. Và tuy iPhone, iPad được
sản xuất tại Trung Quốc nhưng Apple không đầu tư trực tiếp vào, mà qua
các nhà thầu khác. Làm thế nào người Trung Quốc có thể mua nhiều hàng Mỹ
hơn, trong khi họ đã sản xuất ra được nhiều loại hàng tiêu dùng, và
nhập từ châu Âu các loại hàng cao cấp ?
Ông Hoàng Dục Xuyên cho rằng đôi bên có thể cùng có lợi nếu Bắc Kinh
chịu mở cửa thêm lãnh vực dịch vụ (tài chính, y tế, giải trí…) cho các
doanh nghiệp nước ngoài. Như vậy chẳng những việc làm ở Mỹ không bị đe
dọa, mà còn tạo thêm công ăn việc làm cho cả hai phía. Bắc Triều Tiên nắm được công nghệ nguyên tử nhờ Pakistan
Quay lại với hồ sơ Bắc Triều Tiên, thông tín viên Le Figaro tại New Delhi cho biết, « Pakistan là đối tác quyết định đối với dòng họ nhà Kim trong cuộc chạy đua nguyên tử ». Chế độ Bình Nhưỡng không thể tiến nhanh như vậy nếu Islamabad không cung cấp công nghệ làm giàu chất uranium.
Ngày 30/12/1993, nữ thủ tướng Pakistan Benazir Bhutto chính thức
viếng thăm Bình Nhưỡng, với mục đích mua hỏa tiễn đạn đạo Nodong kèm
theo chuyển giao công nghệ. Pakistan đang chạy đua vũ khí hạt nhân với
Ấn Độ, muốn vượt qua đối thủ. Islamabad mua 210 triệu đô la tên lửa, và
không giao công nghệ gì cho Bắc Triều Tiên. Mười lăm năm sau, nhà báo
điều tra Shyam Bhatia trong một cuốn sách đã thuật lại một câu chuyện
khác hẳn.
Trong một cuộc phỏng vấn năm 2003, Benazir Bhutto cho nhà báo Bhatia
biết, trước khi đi Bình Nhưỡng, bà nhét đầy các túi áo măng-tô những
CD-Rom chứa những thông tin về công nghệ làm giàu uranium, để trao cho
chính quyền Bắc Triều Tiên. Vào thời đó, chương trình nguyên tử của Kim
Il Sung đang tiến triển về hướng plutonium dùng cho mục đích quân sự,
nhưng không biết làm giàu uranium, một kỹ thuật mà Pakistan nắm vững.
Chính quyền Pakistan luôn bác bỏ thông tin của nhà báo Shyam Bhatia.
Nhưng cũng trong năm 2003, ông Robert Kelly, thanh tra của Cơ quan Năng
lượng Nguyên tử Quốc tế (AIEA) đến Libya, nơi Kadhafi đã chấp nhận giải
trừ hạt nhân. Ông phát hiện ra các vật liệu mà tiến sĩ Abdul Qadeer Khan
- nhà khoa học Pakistan từng làm việc cho tập đoàn Hà Lan Urenco chuyên
sản xuất máy ly tâm - bán cho Libya.
Ông Kelly kể lại : « Tôi có trong tay kế hoạch sản xuất đầu đạn
nguyên tử với tất cả hướng dẫn chi tiết. Ông Khan bán các máy ly tâm, và
kế hoạch này được giao theo hợp đồng. Vào thời đó, ông ta cũng làm việc
với Bắc Triều Tiên và tôi suy ra rằng Khan cũng giao hàng tương tự ». Thanh tra viên kết luận : « Không có công nghệ của Pakistan, chương trình nguyên tử của Bình Nhưỡng không thể tiến triển nhanh đến thế ». Xã hội dân sự Rumani nhiều sáng kiến
Nhìn sang châu Âu, La Croix quan tâm đến việc « Tại Rumani, xã hội dân sự luôn trong tình trạng cảnh báo thường trực ».
Gần 35.000 người vừa xuống đường phản đối dư luật cải cách tư pháp của
chính phủ. Từ sau cuộc biểu tình rầm rộ mùa đông năm ngoái, phong trào
xã hội dân sự đang lớn mạnh trên đất nước cộng sản cũ này.
Các nhà hoạt động muốn tạo áp lực chính trị, chú ý đến từng hành động
nhỏ của các lãnh đạo. Họ còn vượt ra ngoài biên giới để cảnh báo về
tình trạng đất nước, với các lá thư gởi cho nguyên thủ các nước Liên
Hiệp Châu Âu và NATO. Các sáng kiến công dân nảy nở trên toàn quốc. Một
trang web đóng góp tài chính ra đời từ tháng Ba, đã làm đầu mối giúp 880
mạnh thường quân đầu tư 26.000 euro vào một quỹ vì dân chủ. Tám dự án
đã được hỗ trợ, chẳng hạn các lớp học dân chủ cung cấp những công cụ
giáo dục công dân cho giáo viên, trong khi môn học này không có trong
chương trình chính khóa.
Theo nhà chính trị học Cristian Parvulescu, hầu hết các nhà hoạt động
là những người trẻ có học vấn thuộc tầng lớp trung lưu, sống ở thành
thị, rất tích cực trên mạng xã hội. Nhưng phân nửa dân số còn lại sống ở
nông thôn nghèo khó lại không mấy quan tâm. Xã hội dân sự Rumani còn
một con đường dài trước mặt để có thể trở thành lực lượng đối lập thực
sự. Lần đầu tiên ghép được hầu như toàn bộ da
Paradise Papers với những nhân vật tên tuổi dính líu, nạn nghèo khó
tăng lên, thâm hụt thương mại của nước Pháp, viện bảo tàng Louvre Abu
Dhabi…đó là những đề tài được báo Pháp chú ý hôm nay.
Trên lãnh vực y tế, Le Figaro cho biết « Thành công trong việc ghép hầu như toàn bộ da cho một bé trai 7 tuổi ». Số da được ghép lấy từ các tế bào đã biến đổi gien của chính em bé này.
Bé trai người Syria tị nạn bị một chứng bệnh di truyền hiếm gặp, được
đưa vào khoa phỏng của một bệnh viện Đức tháng 6/2015. Gien bệnh trong
da khiến biểu bì bên ngoài không dính chặt vào các phần bên trong, khiến
một cú sốc nhẹ, một vết trầy xước nhỏ cũng làm cho bệnh nhân bị tuột
hẳn da, vi khuẩn tha hồ xâm nhập. Đó là lý do khiến trên 40% trẻ em bị
bệnh này không sống qua tuổi thiếu niên. Khi nhập viện, da của bệnh nhân
bị bong tróc đến 50% và hai loại virus nguy hiểm đã xâm nhập vào trong
cơ thể.
Các bác sĩ Đức đã nhờ một ê-kíp nghiên cứu Ý nuôi cấy các tế bào da
còn lành mạnh, chỉ khoảng 6 cm2, sau khi chỉnh sửa gien bệnh, cho đến
khi đạt được lượng da đủ để ghép. Tám tháng sau ba cuộc giải phẫu ghép
da, nay em bé đã bình phục. Đây là thành công đầu tiên trên thế giới, đã
được tạp chí Nature công bố vào ngày 7/11 vừa qua.
Nguồn: http://vi.rfi.fr/chau-a/20171109-trump-tap-nghe-thuat-thuong-luong-dau-voi-binh-phap-ton-tu
Image caption
Tân dân biểu Hạ viện từ New York, cô Alexandria Ocasio-Cortez, là một thành viên Dân chủ Xã hội mới 28 tuổ
Bản quyền hình ảnhMario Tama/Getty ImagesImage caption
Tân dân biểu Hạ viện từ New York, cô Alexandria Ocasio-Cortez, là một thành viên Dân chủ Xã hội mới 28 tuổi
Kết quả khảo sát
của hãng Gallup vào tháng 8/2018 cho thấy 51% số người trẻ ở Mỹ và 57%
số người theo đảng Dân Chủ thích chủ nghĩa xã hội.
Số liệu trên
phù hợp với sự kiện các phụ nữ trẻ thuộc tổ chức Dân chủ Xã hội Hoa Kỳ
(Democratic Socialists of America) thắng các cuộc bầu cử sơ bộ của đảng
Dân Chủ. Mạng lưới điệp viên Nga cài cắm ở Mỹ Bà Stephanie Ngọc Dung Murphy thành Nghị sỹ QH Mỹ Ai đang muốn đưa Chủ nghĩa Toàn trị trở lại? Bản chất của CNXH đặc sắc Trung Quốc là gì? Thêm người gốc Việt vào lập pháp California?
Theo dự đoán sẽ có người thắng cử Hạ Viện vào tháng 11/2018 này.
Ở
Việt Nam vì Đảng Cộng sản đã độc tôn sử dụng và diễn giải cụm từ 'Chủ
nghĩa Xã hội' theo cách riêng của họ từ nhiều năm nên nhiều người Việt
cả hai phía theo và chống cộng đến nay vẫn mang định kiến về chủ nghĩa
này.
Nhưng bạn có thể không biết chính Đức Huỳnh Phú Sổ
(1920-1947) đã sáng lập Phật Giáo Hòa Hảo và Việt Nam Dân chủ Xã hội
Đảng để truyền bá tư tưởng dân chủ xã hội đến quần chúng Việt Nam.
Chủ
trương Việt Nam Dân chủ Xã hội Đảng gồm chính trị cho toàn dân, chống
độc tài dưới mọi hình thức và xây dựng dân chủ để thực thi công bằng xã
hội.
Trước đây tôi viết bài 'Tù mù về Chủ nghĩa Marx'
đăng trên diễn đàn BBC để góp ý nhà báo Bùi Tín và cách hiểu sơ sài của
ông về các đảng Dân chủ Xã hội tại Âu châu dù đã sống ở Pháp 20 năm.
Lần
này xin đề cập đến khuynh hướng dân chủ xã hội tại Hoa Kỳ và nhân tiện
thảo luận về tình trạng phân hóa giàu nghèo tại Việt Nam và nêu ra đường
hướng giải quyết.
Hai nước Mỹ: một giàu một nghèo
Nhà tư tưởng xã hội Michael E. Harrington là người khai sinh Tổ Chức Dân chủ Xã hội Hoa Kỳ.
Ông là người theo Công giáo, học trường dòng và từ năm 1951 đến năm 1953 làm biên tập viên tờ Công nhân Công giáo tại New York.
Năm 1954, ông gia nhập Liên minh Xã hội Độc lập, một tổ chức theo đường lối của Leon Trotsky do Max Shachtman đứng đầu
Bản quyền hình ảnhBarbara Alper/Getty ImagesImage caption
Nhà hoạt động và lý luận gia chính trị Mỹ, Michael
Harrington (1928-1989) đề cao lý tưởng xã hội chủ nghĩa phi cộng sản
Năm 1962, ông ra mắt cuốn sách "Có một nước Mỹ khác"
(The Other America), với phụ đề "Nghèo khó ở Mỹ" (Poverty in the United
States), tôn chỉ được ghi rõ ở trang bìa "Cuốn sách này phát động cuộc
chiến chống lại nghèo khó". Ba Lan và bài học cải tổ chính trị hậu cộng sản Ai xây "chủ nghĩa tư bản man rợ" ở VN? Chủ nghĩa Xã hội đang 'nhen nhóm' ở Mỹ? Hậu Cộng sản - cuộc chuyển đổi 'chưa có điểm kết'
Năm
1972, Harrington nhận chức chủ tịch Đảng Xã hội Chủ nghĩa và xây dựng
Uỷ ban Dân chủ Xã hội (DSOC - Democratic Socialist Organizing
Committee).
Đến năm 1981, Ủy Ban Dân chủ Xã hội cùng tổ chức Hoa
Kỳ mới (New America) hình thành tổ chức Dân chủ Xã hội Hoa Kỳ
(Democratic Socialists of America). Ông lãnh đạo tổ chức này cho đến khi
mất năm 1989.
Như đã giới thiệu đầu bài tổ chức này đã thắng nhiều cuộc bầu cử sơ bộ đảng Dân Chủ vừa qua.
Theo Harrington có hai nước Mỹ: một của người giàu và một của người nghèo. Quyền
lực chính trị và kinh tế đều nằm trong tay người giàu và vì vậy chênh
lệch giàu nghèo ngày càng tăng, người đã giàu lại càng giàu hơn.
Thế
giới của người nghèo, trong nền kinh tế "tăng trưởng thô bạo" (ruthless
growth) ngày càng mở rộng, càng nghèo là nguyên nhân mọi vấn nạn xã
hội.
Theo Harrington, muốn thay đổi xã hội phải dứt khoát từ bỏ
đấu tranh giai cấp do Karl Marx đề ra, phải thực hiện đấu tranh chính
trị, phải tái cấu trúc hệ thống các đảng chính trị và phát động cuộc
chiến chống lại nghèo khó.
Chính trị Hoa Kỳ rất đơn giản về đảng phái
Chiến tranh TM Mỹ-Trung: Giai đoạn hai có gì lạ? Trump đàm phán 'cứng rắn' với Nato Trump 'phàn nàn về Trung Quốc'
Hai
đảng Cộng Hòa và Dân Chủ thật sự bao gồm hàng ngàn tổ chức chính trị,
các nhóm dân sự nhỏ, hàng chục triệu thành viên tham gia với tư cách cá
nhân.
Các nghiệp đoàn Mỹ đều tích cực gây ảnh hưởng chính sách,
ủng hộ và vận động cử tri tham gia bỏ phiếu đảng nào đấu tranh bảo vệ
quyền lợi của nhiệp đoàn đó.
Tổng thống Donald Trump đắc cử chính
là nhờ có đường lối rõ ràng bảo vệ quyền lợi công nhân chống lại bất
công do thương mãi toàn cầu hóa gây ra được nhiều nghiệp đoàn lớn ủng hộ
và vận động cử tri bầu cho ông.
Còn các nhóm theo chủ nghĩa xã hội và dân chủ xã hội hầu như đều gia nhập cánh tả là đảng Dân Chủ.
Theo
Luật Liên bang, Tổ chức Dân chủ Xã hội Hoa Kỳ là một hội phi vụ lợi
nếu chi tiêu của tổ chức này cho vận động chính trị ít hơn 50% ngân sách
chung.
Còn về hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ, ở cấp liên bang
không có cơ quan nào kiểm soát đảng viên, các hoạt động hoặc quan điểm
chính trị của đảng viên.
Ở cấp tiểu bang các Uỷ Ban của đảng sẽ chịu trách nhiệm gây quỹ và tổ chức bầu cử sơ bộ.
Bản quyền hình ảnhDrew Angerer/Getty ImagesImage caption
Chính trị Mỹ thu hút nhiều bạn trẻ tham gia: nước
mắt đã rơi trong giới ủng hộ bà Hillary Clinton khi nghe tin bà thất cử
hồi 2016
Đa số các đảng viên gia nhập đảng chỉ để bầu chọn người đại diện cho quyền lợi và niềm tin của họ.
Đảng viên không có bất cứ quyền lợi, nghĩa vụ hay bó buộc nào liên quan đến đảng mình ghi danh.
Mọi cử tri có thể thay đổi đảng một cách hết sức dễ dàng chỉ cần ghi danh là có quyền bầu đại diện trong cuộc bầu cử sơ bộ.
Các
Ủy Ban không có quyền ngăn cản người ra tranh cử ngay cả khi người ấy
bất đồng quan điểm đa số trong đảng hay công khai chống lại các mục tiêu
của đảng.
Quyết định ai đại diện đảng ra tranh cử thuộc về đa số cử tri đi bầu.
Tất
cả các chính trị gia đều phải qua cuộc bầu cử sơ bộ. Chính trị gia
thắng cử sơ bộ sẽ được Ủy Ban vận động tranh cử với các đảng khác. Về giàu nghèo ở VN và giới tư bản mới Tư tưởng Marx 'không phải là già cỗi' 5 điều đáng nhớ về Karl Marx Karl Marx được tôn thờ từ khi nào?
Bằng
cách công khai tranh luận chính sách các chính trị gia lôi cuốn các
nhóm nhỏ và cá nhân gia nhập đảng, xây dựng sức mạnh chiến thắng đối
phương.
Quyền hạn của chủ tịch đảng được giới hạn trong việc tổ
chức bầu cử. Lãnh đạo đảng là những chính trị gia thắng cử như Tổng
Thống, lãnh đạo đảng ở Thượng Viện và Hạ Viện.
Xã hội Mỹ là xã
hội tự do, dân sự, đa văn hóa, đa nguyên, đa dạng nên chính nhờ phương
cách sinh hoạt chính trị này người Mỹ không bị ràng buộc bởi ý thức hệ,
không cực đoan chính trị, dễ đồng thuận, dễ thỏa hiệp và rất thực dụng.
Tư tưởng chính trị qua các đời tổng thống
Tư
tưởng xã hội của Harrington đã ảnh hưởng đến chính sách của Tổng thống
John Kennedy nhờ thế một kế hoạch chống lại nghèo khó đã ra đời.
Tổng
thống Lyndon Johnson tiếp tục kế hoạch và đã đạt được những kết quả
nhất định, tình trạng nghèo khó tại Mỹ được cải thiện đáng kể và chênh
lệch giàu nghèo được thu hẹp.
Đáng tiếc nhiều người nghèo khi được
chính phủ lo cho lại bị lệ thuộc vào tiền trợ cấp cho an sinh nên rơi
vào cái bẫy của nghèo đói.
Họ không thể thoát ra, vươn lên và hội nhập vào xã hội, và cuối cùng là mãi mãi nghèo.
Sang thập niên 1980, Tổng Thống Ronald Reagan theo khuynh hướng tân tự do có đường lối hoàn toàn trái ngược.
Ông
cho giảm thiểu sự can thiệp của chính phủ vào kinh tế và xã hội, tư
nhân hóa các phục vụ công và toàn cầu hóa tự do thương mại.
Khuynh
hướng tân tự do nhanh chóng ảnh hưởng toàn thế giới, nhiều công ty đa
quốc gia hình thành và phát triển, nhiều quốc gia có mức độ tăng trưởng
kinh tế đáng ghi nhận nhưng đồng thời khoảng cách giàu nghèo ngày càng
tăng trên toàn thế giới.
Trên nền tảng sinh hoạt chính trị toàn cầu, Trung Quốc và Việt Nam là hai trường hợp ngoại lệ.
Dù
danh nghĩa là cánh tả, ở hai nước này, độc quyền về chính trị vẫn được
duy trì trong khi kinh tế thị trường méo mó lại gây nhiều bất công trong
việc cạnh tranh sản xuất và thương mại.
Tổng Thống Bill Clinton
vì tin vào lời Bắc Kinh hứa hẹn là sẽ mở cửa kinh tế và thay đổi chính
trị nên chấp nhận cho phép Trung Quốc gia nhập WTO. GS Tạ Ngọc Tấn: 'Gorbachev là kẻ cơ hội' Mùa xuân Prague và cuộc đàn áp đẫm máu Đảng Cộng sản Anh không ra tranh cử
Bắc Kinh đã không thực hiện lời hứa lại còn cho gián điệp ăn cắp bí mật công nghệ Hoa Kỳ.
Được
hưởng tự do thương mãi với Mỹ, hàng hóa Trung Quốc tràn ngập nước Mỹ,
hãng xưởng Mỹ bị đóng cửa, công nhân bị sa thải, khoảng chênh lệch giàu
nghèo tại Mỹ càng lúc càng mở rộng.
Về bản chất, việc Tổng Thống
Donald Trump đắc cử và việc phong trào dân chủ xã hội bộc phát có điểm
chung là cử tri Mỹ chống lại xu hướng toàn cầu hóa và muốn bảo vệ sự
công bằng cho dân Mỹ.
Sự khác biệt giữa ông Trump và phong trào dân chủ xã hội là phương cách giải quyết vấn đề.
Ý thức Xã hội Chủ nghĩa từ lý tưởng tới thực tế
Tổ
chức Dân chủ Xã hội chủ trương công nhân có quyền bỏ phiếu cho việc
lãnh đạo công ty, có vậy thì người chủ mới chịu bảo vệ công việc tại Mỹ
thay vì mang tiền đầu tư ở nước ngoài.
Còn ông Trump ngay từ khi thông báo ra tranh cử Tổng Thống đã hứa đưa người dân Mỹ trở lại lực lượng lao động.
Một
mặt ông Trump đề ra các chính sách tạo ra công ăn việc làm, như giảm
thuế công ty, lôi kéo tư bản Mỹ hồi hương, tạo công bằng thương mãi
Mỹ-Trung...
Mặt khác ông đưa ra các điều khoản thắt chặt trợ cấp
xã hội, khuyến khích người thất nghiệp đi làm và nhờ thế thu hẹp khoảng
chênh lệch giàu nghèo.
Theo Bộ Nông nghiệp Mỹ vào tháng 3/2018 có
hơn 40 triệu người nghèo đăng ký nhận trợ cấp từ chương trình Trợ cấp
Thực phẩm (Food Stamps) của chính phủ Liên bang.
Bản quyền hình ảnhGetty ImagesImage caption
Một người ủng hộ Alexandria Ocasio-Cortez mặc chiếc áo đề chữ "Chủ nghĩa xã hội dân chủ"
Con số này thấp hơn hẳn số 48 triệu người nhận Food Stamps vào năm 2013 thời Tổng thống Barack Obama.
Cô
Alexandria Ocasio-Cortez một thành viên Dân chủ Xã hội mới 28 tuổi đã
bất ngờ thắng Dân biểu Hạ viện lão thành Joseph Crowley tại New York
khi đưa ra những kế hoạch vô cùng lý tưởng.
Cô chủ trương chăm sóc
y tế miễn phí (universal healthcare), miễn phí đại học (tuition-free
universities), bảo đảm công ăn việc làm (Universal jobs guarantee),
lương tối thiểu 15 Mỹ kim và đầu tư vào phát triển nhiên liệu xanh
(Green energy).
Các kế hoạch này đều rất tốn kém nên rất khó được các dân biểu hay nghị sỹ ngay trong đảng Dân Chủ bỏ phiếu thông qua.
Nhiều
kế hoạch trên đã được thực hiện tại Úc và Tây Âu nhưng vì tốn kém mà
người đi làm và doanh nhân phải chịu mức thuế rất cao nên dần dần bị hủy
bỏ.
Nói cách khác khi còn trẻ vì lý tưởng người trẻ dễ tin vào triết lý dân chủ xã hội.
Nhưng
khi trưởng thành sống với kinh nghiệm thực tế người trưởng thành sẽ cân
đối hơn giữa trái tim nhân bản và dùng lý trí giải quyết bất công xã
hội.
Những người dân chủ xã hội lại thường là những người
chống độc tài và không khoan nhượng những vi phạm nhân quyền do các thể
chế độc tài gây ra.
Một cách tích cực, khuynh hướng dân chủ xã hội
buộc các chính trị gia thuộc cả hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ phải lắng
nghe tiếng nói của dân nghèo và đề ra các chính sách có lợi cho dân
nghèo và cho nước Mỹ.
Đó chính là ưu việt của thể chế tự do dân
chủ, không thể có được tại các quốc gia do đảng cộng sản lãnh đạo như
Trung Quốc và Việt Nam.
Thực trạng Việt Nam: một giàu một nghèo
Tình trạng bất bình đẳng ở Việt Nam tệ hại hơn nước Mỹ rất nhiều nhưng đến nay vẫn chưa được quan tâm đúng mức. Nước Nga: 25 năm thăng trầm
Trước đây, Đảng Cộng sản nắm độc quyền về cả chính trị lẫn kinh tế, nên cả xã hội 'bình đẳng' trong nghèo đói.
Khi
Liên Xô và Đông Âu lâm vào khủng hoảng toàn diện rồi sụp đổ, để sống
còn Đảng Cộng sản Việt Nam đã phải mở cửa giao thương với nước ngoài,
nhưng vẫn kiểm soát chính trị, phương tiện sản xuất và phân phối.
Đến
nay nhiều ngành như điện, nước, xăng, dầu, xuất nhập cảng gạo, cảng,
vận tải, viễn thông, hàng không, ngân hàng… vẫn tiếp tục chịu sự kiểm
soát nặng nề của Nhà nước, có ngành vẫn do chính quyền nắm giữ hoàn
toàn.
Mô hình này tạo ra một tầng lớp tư sản mới hưởng đặc quyền,
đặc lợi và trong không ít trường hợp là nguồn gốc cho nạn tham nhũng bòn
rút tài sản quốc gia.
Các tập đoàn đa quốc gia đầu tư vào Việt Nam hưởng lợi do tiền lương rẻ, ưu đãi về đất đai, về thuế vụ và được nhà nước bảo hộ.
Để thực hiện mục tiêu 'tăng trưởng thô bạo' nền kinh tế Việt Nam đến nay chủ yếu dựa trên đầu tư và vay nợ quốc tế.
Hậu quả là ngân sách thu ít, không đủ chi và phải trả nợ lời.
Bản quyền hình ảnhSTRImage caption
Một cuộc đình công tự phát ở nhà máy Keyhinge Toy
tại Đà Nẵng hồi 2008. Từ đó đến nay đã có thêm nhiều cuộc đấu tranh vì
an sinh, quyền lợi của người công nhân nhưng vấn đề vẫn còn đó vì mô
hình thể chế và kinh tế Việt Nam không nhắm vào các tiêu chỉ công bằng
và dân chủ
Tư liệu sản xuất là đất được biến thành nguồn vốn của nhà nước và khiến không ít người dân mất đất, mất kế sinh nhai.
Một
ví dụ là Thủ Thiêm ngay trung tâm thành phố Hồ Chí Minh chia làm hai
khu vực: một của giới nhà giàu với những cao ốc đầy đủ tiện nghi giàu
có, một của các chủ đất chưa được đền bù sống bần cùng không có ngày
mai.
Chiến lược tăng trưởng dựa trên bảo trợ công nghệ và xuất cảng có ảnh hưởng xấu đến nông thôn.
Nông dân càng ngày càng nghèo và chênh lệch giàu nghèo giữa nông thôn và thành thị ngày càng mở rộng.
Giới
trẻ nông thôn phải rời lên thành thị tìm việc. Công việc tại thành thị
ngày một khó kiếm và lợi tức thấp hơn làm chênh lệch giàu nghèo ngay
trong thành thị ngày càng mở rộng. 'Chán Đảng khô Đoàn' có phải là mới? Karl Marx được tôn thờ từ khi nào? Đổi mới 30 năm, VN thu nhập vẫn thua Kosovo 'Số Đảng viên đông mà không chất lượng'
Tầng
lớp nông dân, công nhân, dân nghèo thành thị chịu đựng bao đựng bao bất
công xã hội, từ lợi tức thấp, giáo dục kém, y tế tồi… nên chênh lệch
giữa các tầng lớp xã hội ngày một cách xa, là nguyên nhân của mọi tệ nạn
xã hội.
Việc đấu tranh đòi quyền tự do vì thế cần tiến hành song song với đấu tranh cho một xã hội công bằng.
Có
như thế người đấu tranh mới thực sự gần dân, do dân, vì dân và giải
quyết được những vấn nạn xã hội do mô hình thể chế gây ra.
Thay
đổi thể chế để có 'chủ nghĩa xã hội' theo cách thực hiện công bằng xã
hội đúng đắn chính là điều kiện để phát triển kinh tế và xã hội Việt Nam
thực sự bền vững, lâu dài. Bài viết thể hiện quan điểm riêng của ông Nguyễn Quang Duy, một nhà hoạt động cộng đồng tại Melbourne, Úc. BBC luôn hoan nghênh các ý kiến ủng hộ hoặc phản biện lại những bài đã đăng trên Diễn đàn. Xin các bạn gửi bài về địa chỉ vietnamese@bbc.co.uk. Xem thêm về Ý thức hệ: Tranh cãi về 'Di chúc Lenin muốn loại Stalin' TBT Trọng ra bộ sách về Con đường Đổi mới VN: ngôn từ XHCN ngày càng giảm?
TP - Tổng thống đắc cử Mỹ Donald Trump nói ông không thấy lý do gì mà Mỹ
phải tiếp tục kéo dài chính sách “Một Trung Quốc”, trừ khi Bắc Kinh
chịu thương lượng với Washington về một số vấn đề, trong đó có thương
mại.
Tổng thống đắc cử Mỹ Donald Trump và lãnh đạo Đài Loan Thái Anh Văn. Ảnh: CBS News
"Tôi không biết vì sao chúng ta
phải chịu ràng buộc bởi chính sách “Một Trung Quốc” trừ khi chúng ta có
một thỏa thuận với Trung Quốc về một số việc phải làm, trong đó có
thương mại”, ông Trump nói trong buổi trả lời phỏng vấn kênh Fox News hôm Chủ nhật.
Việc Washington thừa nhận nguyên tắc “Một Trung Quốc” (nghĩa là Đài
Loan là một phần của Trung Quốc) trở thành nền tảng cho quan hệ Mỹ -
Trung kể từ khi quan hệ này được tái lập dưới thời ông Richard Nixon và
ông Mao Trạch Đông năm 1972. Bắc Kinh vẫn coi Đài Loan là một tỉnh ly
khai mà một ngày nào đó sẽ được thống nhất với đại lục, bằng vũ lực nếu
cần thiết.
Phát biểu của ông Trump gây ra phản ứng giận dữ từ Bắc Kinh. Ông Cảnh
Sảng, Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc, hôm qua phát biểu trước
các phóng viên rằng, quan hệ song phương và “sự phát triển ổn định và
tốt đẹp của quan hệ Trung - Mỹ” sẽ trở nên không thể nếu ông Trump quay
lưng với chính sách “Một Trung Quốc”. Ông Cảnh nói: “Chúng tôi thúc giục
chính quyền sắp tới và các lãnh đạo của Mỹ nhận thức đầy đủ sự nhạy cảm
của vấn đề Đài Loan… để xử lý đúng đắn các vấn đề liên quan Đài Loan
theo cách thận trọng để không làm gián đoạn hay tổn hại lợi ích tổng thể
của quan hệ song phương”. Ông Cảnh cũng khẳng định nguyên tắc “Một
Trung Quốc” là “nền tảng chính trị” cho quan hệ hai nước.
Đấm rồi ôm
Tổng thống đắc cử Donald Trump đưa ra bình luận trên chỉ khoảng nửa
tháng sau khi ông có cuộc nói chuyện qua điện thoại với lãnh đạo Đài
Loan Thái Anh Văn và sau đó chỉ trích Trung Quốc trên Twitter. Nhưng sau
đó, trong một bước đi được coi là nhằm xoa dịu căng thẳng, ông Trump đã
bổ nhiệm Thống đốc bang Iowa, ông Terry Branstad, người mà Trung Quốc
gọi là “bạn cũ của nhân dân Trung Quốc”, làm Đại sứ Mỹ tại Bắc Kinh.
Ông Orville Schell, Giám đốc Trung tâm Quan hệ Mỹ - Trung tại tổ chức
Asia Society ở New York, cho rằng, những phát biểu trên của ông Trump
là ví vụ mới nhất nói lên những bước đi mâu thuẫn của ông Trump đối với
Trung Quốc. “Đôi khi ông ấy đấm Bắc Kinh nhưng đôi khi dường như dang
tay ôm. Cuộc gọi cho bà Thái Anh Văn là cú đấm. Terry Branstad là cái
ôm. Giờ chúng ta lại thấy một cú đấm khác”, ông Schell nói trong cuộc
trả lời phỏng vấn Fox News.
Cũng trong cuộc trả lời phỏng vấn nói trên, ông Trump bảo vệ hành
động gọi điện cho bà Thái Anh Văn hôm 2/12. “Tôi không muốn Trung Quốc
ra lệnh cho tôi… Đó là cuộc gọi rất vui vẻ, ngắn gọn. Tại sao có nước
khác có thể nói rằng tôi không thể thực hiện cuộc gọi như vậy?”, ông
nói.
Tổng thống đắc cử Mỹ cũng nói lại một số vấn đề ông đã chỉ trích
Trung Quốc trong khi thực hiện chiến dịch tranh cử. “Chúng ta đang bị
tổn thương nghiêm trọng khi Trung Quốc hạ giá đồng tiền, đánh thuế nặng
với chúng ta ở biên giới trong khi chúng ta không đánh thuế họ, với việc
xây dựng một tiền đồn quy mô lớn giữa biển Đông mà đáng ra họ không
được làm, và rõ ràng không giúp chúng ta chút nào trong vấn đề Triều
Tiên”, ông Trump nói với Fox News.
Theo ông Nick Bisley, chuyên gia về quan hệ quốc tế tại ĐH La Trobe
(Úc), tín hiệu mà ông Trump đang gửi tới Trung Quốc là, chẳng có gì là
cấm kị, là miễn trừ trong chính sách đối ngoại của Mỹ, dù đối với châu Á
hay bất kỳ nơi nào. Ông Bisley cho rằng, những bước đi đầu tiên của ông
Trump sẽ khiến lãnh đạo Trung Quốc phải vò đầu bứt tai, ngược lại với
một Hillary Clinton dễ đoán hơn vì được coi là phiên bản “Obama 3.0”.
Thử phản ứng
Ông Li Yonghui, Hiệu trưởng Trường Quan hệ quốc tế thuộc Đại học
Nghiên cứu quốc tế Bắc Kinh, cho rằng, ông Trump đang thử Trung Quốc
trước khi nhậm chức vào tháng sau. “Những điều này phù hợp với logic của
một doanh nhân. Nhưng trong vấn đề này, ông ấy thực sự đã đi sai hướng.
Nếu ông ấy không hiểu bản chất của vấn đề Đài Loan thì sớm muộn gì cũng
phải hiểu. Đài Loan không giống những vấn đề khác. Trung Quốc sẽ không
thỏa hiệp trong vấn đề Đài Loan”, ông Li nói. “Nếu Mỹ muốn thay đổi
chính sách “Một Trung Quốc”, họ sẽ làm rung chuyển nền tảng của quan hệ
Trung - Mỹ. Hậu quả rất khó tưởng tượng”, vị học giả Trung Quốc cảnh
báo.
Trong một bài xã luận đăng hôm qua, Global Times (Thời báo
Hoàn cầu) thuộc Đảng Cộng sản Trung Quốc, viết rằng, ông Trump “như một
đứa trẻ” trong lĩnh vực ngoại giao và cảnh báo vấn đề Đài Loan “không
phải để bán”. Tờ báo này cũng viết rằng, sự thiếu kinh nghiệm của ông
Trump sẽ khiến ông dễ bị “ảnh hưởng hay thậm chí bị thao túng bởi những
người cứng rắn xung quanh mình”.
Ông Schell cho rằng, hiện nay rất khó đoán Bắc Kinh sẽ phản ứng với
bước đi mới nhất của ông Trump như thếhttps://www.tienphong.vn/the-gioi/ong-trump-doa-vut-bo-chinh-sach-mot-trung-quoc-1083156.tpohttps://www.tienphong.vn/the-gioi/ong-trump-doa-vut-bo-chinh-sach-mot-trung-quoc-1083156.tpo nào. “Tôi không biết Bắc Kinh sẽ
làm gì với điều này vì từ trước đến nay, họ chỉ phải ứng phó với những
người chuẩn mực như ông Obama hay bà Hillary Clinton vì họ luôn muốn giữ
chính sách Mỹ tương đối ổn định. Còn nay chúng ta có một người đang làm
theo hướng hoàn toàn ngược lại”, ông Schell nói.
Trúc Quỳnh
Theo Guardian, SCMP Nguồn:https://www.tienphong.vn/the-gioi/ong-trump-doa-vut-bo-chinh-sach-mot-trung-quoc-1083156.tpo
Cuộc gặp Trump - Tập: 'Nước Mỹ vĩ đại' và 'Giấc mộng Trung Hoa'
05:09 05/04/2017
168
Cuộc gặp sắp tới giữa hai ông Donald Trump và Tập Cận Bình được chú ý
không chỉ vì những bất đồng sâu sắc về chính sách mà còn vì sự đối lập
tính cách giữa hai nhà lãnh đạo.
Khi ông Tập và ông Trump gặp nhau vào tuần này tại khu nghỉ dưỡng Mar-a-lago,
họ mang theo một điểm chung đó là từng tuyên bố về việc làm cho đất
nước mình vĩ đại trở lại. Thế nhưng hai người đàn ông quyền lực bậc nhất
thế giới lại khác nhau gần như trên mọi khía cạnh, từ phong cách chính
trị đến kinh nghiệm ngoại giao.
5 tháng sau cuộc bầu cử với những tuyên bố chống Trung Quốc, Tổng
thống Trump dường như đưa mình vào thế đối lập hơn là hâm nóng mối quan
hệ với người đồng cấp. Những nghi ngại rằng hai nền kinh tế lớn nhất
toàn cầu không thể tìm thấy điểm chung ngày càng xuất hiện nhiều hơn,
làm gia tăng tính bất định của mối quan hệ song phương được xem là quan
trọng hàng đầu thế giới.
Ít điểm chung, nhiều đối lập
Theo Reuters, trọng tâm chương trình nghị sự tại khu nghỉ
dưỡng Mar-a-Lago của ông Trump tại Florida sẽ là việc liệu ông có thể
dùng mối quan hệ thương mại tối quan trọng giữa Mỹ và Trung Quốc để gây sức ép khiến Bắc Kinh phải làm nhiều hơn trong việc ngăn chặn chương trình hạt nhân Triều Tiên.
Ông Trump, một trùm bất động sản 70 tuổi không hề có kinh nghiệm
ngoại giao trước khi vào Nhà Trắng, đã nói trên Twitter rằng cuộc gặp
với lãnh đạo Trung Quốc sẽ "rất khó khăn" trong bối cảnh ông cho rằng
các doanh nghiệp Trung Quốc đã "giết chết" công ăn việc làm của người
Mỹ.
Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình và Tổng thống Mỹ Donald Trump. Ảnh: Getty.
Tổng tư lệnh nước Mỹ cũng yêu cầu Bắc Kinh phải nỗ lực hơn để giải
quyết vấn đề Triều Tiên, thách thức an ninh quốc gia lớn nhất của ông
Trump. Washington sẽ đơn phương hành động trước những nguy cơ từ Bình
Nhưỡng, vốn tuyên bố sắp chế tạo xong một loại tên lửa mang đầu đạn hạt
nhân có tầm bắn đến Mỹ.
Một số trợ lý ở Nhà Trắng tin rằng con rể của ông Trump kiêm cố vấn
cấp cao Jared Kushner có thể có tiếng nói ảnh hưởng đến cách ông Trump
xử lý cuộc gặp với ông Tập vào ngày 6 và 7/4. Những mối liên hệ giữa
Kushner và đại sứ Trung Quốc tại Mỹ được cho là đã dọn đường êm thấm cho
cuộc gặp.
Dù vậy, điều khiến những người Trung Quốc vốn đặc biệt lưu tâm đến
vấn đề lễ nghi ngoại giao là nguy cơ ông Trump vốn rất khó đoán có thể
làm xấu mặt Chủ tịch Tập một cách công khai. Nỗi lo này càng trở nên rõ
ràng sau khi Bắc Kinh chứng kiến các cuộc gặp giữa tân tổng thống Mỹ với
lãnh đạo thế giới từ Nhật đến Anh, Canada.
Để củng cố vị thế số một của mình ở khu vực, việc nước Mỹ dưới
chính quyền của ông Trump va chạm và thách thức sức mạnh của Trung Quốc
trở thành điều không thể tránh khỏi. Tiến sĩ Lê Hồng Hiệp, Viện Nghiên cứu Đông Nam Á (ISEAS), Singapore.
"Đảm bảo Chủ tịch Tập không mất thể diện là ưu tiên hàng đầu đối với Trung Quốc", một quan chức Trung Quốc trả lời Reuters.
Những cuộc tiếp xúc giữa tổng thống Mỹ với người đồng cấp Trung Quốc
vốn thường tuân theo kịch bản một cách chặt hơn với những nhà lãnh đạo
nước ngoài khác. Đây là điều mà các quan chức Trung Quốc yêu cầu để đảm
bảo rằng họ được đối xử với nghi lễ mà họ cho là phù hợp với vị thế một
cường quốc toàn cầu.
Tuy nhiên, cuộc gặp lần này hoàn toàn là một sự đối lập. Ông Trump
nóng vội, trực tính và sẵn sàng tung ra những dòng tweet giận dữ, trong
khi ông Tập luôn cho thấy vẻ ngoài điềm đạm, thận trọng và không hề hiện
diện trên mạng xã hội.
Chủ tịch Tập xuất thân từ gia đình chính trị, có vẻ ngoài điềm đạm, cẩn trọng, hoàn toàn trái ngược với Tổng thống Trump. Ảnh: Getty.
Xu hướng dân tộc chủ nghĩa, điểm chung trong cách tiếp cận của hai
nhà lãnh đạo, có thể làm trầm trọng thêm những căng thẳng giữa Mỹ và
Trung Quốc.
Ông Trump khăng khăng cho rằng Mỹ đã bị những nước như Trung Quốc
gian lận thương mại trong hàng thập kỷ và Mỹ phải giành lại vinh quang
của mình trong khi ông Tập muốn Trung Quốc, một trong những nền văn minh
lâu đời nhất thế giới, có thể tăng cường ảnh hưởng của mình trên vũ đài
chính trị thế giới.
"Ông Trump và ông Tập vốn không phải là những người bạn", một cựu
quan chức cấp cao Mỹ chuyên về châu Á nhận định. "Vấn đề là khi 'Khiến
nước Mỹ vĩ đại trở lại' của ông Trump đụng độ 'Giấc mộng Trung Hoa' của
ông Tập, chuyện gì sẽ xảy ra".
Nghệ thuật đàm phán của ông Trump
Người ta vẫn chưa rõ là ông Trump sẽ đi bao xa trong việc biến những
tuyên bố nặng tinh thần dân túy trở thành chính sách có thể gây sức ép
với Trung Quốc trong bối cảnh không nước nào có thể chống chọi nếu chiến
tranh thương mại xảy ra.
Tuy nhiên, các trợ lý tại Nhà Trắng cho hay ông Trump sẽ không tung
nắm đấm, đặc biệt là trong vấn đề thương mại mà ông vốn giữ quan điểm
thẳng thắn trong nhiều thập kỷ. Điều này làm gia tăng ngờ vực về việc
liệu hai nhà lãnh đạo có thể tìm thấy điểm chung trong vấn đề Triều Tiên
hay vấn đề yêu sách của Trung Quốc trên Biển Đông.
Một số nhà phân tích đặt câu hỏi liệu Trump có thể thuyết phục ông
Tập, một người xuất thân từ gia đình chính trị cũng như nổi tiếng là một
chính trị gia cứng rắn.
"Ông Tập trước giờ vốn thể
hiện rất tốt trong những hoàn cảnh như thế này", Christopher Johnson,
chuyên gia về Trung Quốc của Trung tâm Nghiên cứu Quốc tế và Chiến lược
(CSIS) tại Washington D.C., nhận định.
Trung Quốc lo lắng về việc ông Tập rơi vào
tình huống khó xử như cái bắt tay 19 giây giữa Thủ tướng Abe (trái) và
ông Trump hồi tháng 2. Ảnh: Getty.
Trong khi ông Trump nhậm chức tổng thống chưa đầy 10 tuần, ông Tập đã
thực hiện chiến lược về Mỹ của mình kể từ khi lên nắm quyền vào năm
2013.
Là con trai của một lãnh đạo cách mạng, ông Tập đã tìm mọi cách để
quảng bá rộng rãi trên trường quốc tế hình ảnh một người ủng hộ toàn cầu
hóa, trong khi cùng lúc ông Trump khiến cả thế giới hoang mang về chủ
nghĩa bảo hộ của Mỹ.
Tuy nhiên, các quan chức Trung Quốc vẫn cẩn trọng trước những cạm bẫy họ có thể mắc phải nếu ông Trump bỗng "thoát ly kịch bản".
Thủ tướng Nhật Shinzo Abe từng "mắc kẹt" trong cú bắt tay kéo dài 19
giây có vẻ không mấy thoải mái với ông Trump hồi tháng 2 tại Nhà Trắng.
Cuối tháng trước, tổng thống Mỹ lại dường như phớt lờ đề nghị bắt tay
của Thủ tướng Đức Angela Merkel trong một hội nghị.
Tin tức về cuộc điện đàm gay gắt giữa ông Trump và Thủ tướng Australia Malcolm Turnbull cũng khiến Bắc Kinh quan ngại đặc biệt.
Dù vậy, quyết định gặp gỡ được cho là khá sớm trong nhiệm kỳ của ông
Trump cho thấy cả Washington và Bắc Kinh đều nhìn thấy giá trị của việc
cố gắng xây dựng mối quan hệ cá nhân giữa hai nhà lãnh đạo.
Ông Trump sẽ bước vào cuộc gặp với những khoảng trống nghiêm trọng
trong đội ngũ cố vấn về chính sách châu Á, cũng như chính sách Trung
Quốc của ông vẫn chưa được hoạch định một cách rõ ràng.
Các quan chức của chính quyền mới tại Washington cho rằng ông Trump
có thể dùng đến những kỹ thuật bán hàng trong cuốn "Art of the Deal"
(Nghệ thuật thương thảo) của mình để thuyết phục ông Tập rằng Trung Quốc
cần Mỹ hơn là Mỹ cần Trung Quốc, đặc biệt là về vấn đề thị trường.
Cuộc gặp lần này giữa ông Trump và ông Tập
được cho là nhằm mục đích tương tự cuộc gặp "làm quen" giữa ông Tập và
cựu Tổng thống Barack Obama hồi năm 2013. Ảnh: Getty.
Tuy nhiên các nhà phân tích nhận định Trung Quốc đủ khôn ngoan về địa
chính trị để gạt đi đòi hỏi của Mỹ. Ông Tập có lẽ cũng đã nhìn thấy và
tận dụng những thất bại về đối nội của ông Trump từ lệnh cấm nhập cảnh
đến chương trình cải cách y tế, cũng như mức độ tín nhiệm thấp dành cho
tổng thống thứ 45 của Mỹ.
Trước đó, ông Trump đã nhượng bộ trong vấn đề nhạy cảm nhất với Trung
Quốc là Đài Loan, sau khi ngụ ý rằng ông sẽ từ bỏ chính sách "Một Trung
Quốc" mà Washington duy trì từ năm 1979. Trump có lẽ đã cảm thấy ông
cần được Bắc Kinh đền đáp theo kiểu có qua có lại.
Cả hai bên đều không đặt quá nhiều kỳ vọng về những kết quả cụ thể từ
cuộc gặp được xem là để "làm quen" này, tương tự cuộc gặp giữa ông Tập
và cựu Tổng thống Barack Obama hồi năm 2013 tại Sunnylands.
Dù gì đi nữa, không giống chuyến đi đến Mar-a-Lago của Thủ tướng Abe
hồi tháng 2, lần này sẽ không có buổi chơi golf nào. Chủ tịch Tập cho
rằng sân golf đi liền với các giao dịch mờ ám và đã cấm quan chức chơi
golf như một phần của chiến dịch chống tham nhũng "đả hổ diệt ruồi" mà
ông khởi xướng tại Trung Quốc.
Nguồn:https://news.zing.vn/cuoc-gap-trump-tap-nuoc-my-vi-dai-va-giac-mong-trung-hoa-post734139.html
Toàn cầu hóa đang cáo chung?
Nguyễn Xuân Nghĩa 2018-09-18
Bảbg quảng cáo hiển thị các chỉ số chứng khoán toàn cầu tại sàn chứng khoán Đài Loan
AFP
Toàn cầu hóa đang cáo chung?
00:00/00:00
Việc Chính quyền Hoa Kỳ vừa tung ra đợt áp thuế thứ ba trong
trận thương chiến với Trung Quốc khiến nhiều người bình luận về hậu quả.
Nhưng mục Điễn đàn Kinh tế lại nhìn vào nguyên nhân và nêu câu hỏi về
hiện tượng toàn cầu hóa.
Thương chiến Mỹ-Trung
Nguyên Lam: Ban Việt ngữ đài Á Châu Tự Do và Nguyên Lam xin chào kinh tế gia Nguyễn-Xuân Nghĩa. Thưa
ông, chiều Thứ Hai 17 vừa qua, Chinh quyền Mỹ đã công bố một quyết định
áp thuế nữa trên một lượng hàng hóa của Trung Quốc có trị giá tương
đương với 200 tỷ đô la. Ông nghĩ sao về quyết định này? Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Thứ nhất, chiến tranh thương
mại hay thương chiến giữa hai nước mới chỉ bắt đầu. Thứ hai, khi dự đoán
về hậu quả, giới kinh tế cứ bị ý thức hệ chi phối nên có thể tính sai.
Thứ ba, trận thương chiến chỉ là hậu quả của nhiều chuyện bất thường
trước đó. Và nếu suy ngẫm cho kỹ, có lẽ người ta phải kết luận rằng hiện
tượng toàn cầu hóa đang chấm dứt trước mắt chúng ta. Đề tài này rất
phức tạp rắc rối nên tôi sẽ cố gắng trình bày thật chậm, có khi qua vài
kỳ. Nguyên Lam: Thính giả của chúng ta có lẽ
đã quen với phương pháp hay khảo hướng lý luận của ông với khá nhiều
nghịch lý nên Nguyên Lam xin đề nghị ông trình bày cho những lập luận
này. Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Đầu tiên, trận thương chiến mới
chỉ bắt đầu và sẽ không dứt. Sau hai đợt áp thuế đầu tiên trên 34 tỷ
rồi 16 tỷ hàng hóa của Trung Quốc, Hoa Kỳ áp thuế đợt ba, nhưng qua hai
bước, là 10% từ hôm 24 này cho tới cuối năm, sau đó là 25% từ đầu năm
tới. Danh mục 6000 ngàn mặt hàng của Tầu bị áp thuế có một số thay đổi
căn cứ trên yều cầu của doanh nhiệp Hoa Kỳ. Trong khi đó, ông Trump còn
nói đến biện pháp tăng thuế trên một lượng hàng hóa của Trung Quốc trị
giá tới 260 tỷ đô la nữa. Có nhiều lý do giải thích diễn biến này.
Trong đà hồ hởi về toàn cầu hóa, người ta
không thấy ra sự thật kinh tế là lương rẻ lại đánh sụt số cầu. Số cầu là
nhu cầu tiêu thụ của con người, nếu lợi tức giảm vì lương thấp hay
lương sụt thì số cầu đó cũng giảm. Chiến lược sản xuất cho nhiều và rẻ
dẫn tới sự giảm sút của tổng cầu, nhưng một thiểu số lại chiếm lợi nhiều
hơn chính là nhờ việc mua bán hay xuất nhập bất thường như vậy. Hãy
tưởng tượng đến một cái bánh nhỏ hơn mà thiểu số mua qua bán lại thì
chiếm phần lớn hơn.
-Nguyễn Xuân Nghĩa
- Thứ nhất, Hoa Kỳ không chỉ áp thuế để điều chỉnh thất quân bình mậu
dịch, nôm na là nạn nhập siêu khi Mỹ mua nhiều hơn bán cho Tầu mà muốn
gây áp lực để Bắc Kinh phải cải cách hệ thống kinh tế chính trị của họ.
Cụ thể là phải tháo gỡ chế độ bảo hộ nội địa là bảo về các doanh nghiệp
nội địa của Trung Quốc; là chấm dứt vai trò chủ đạo của hệ thống doanh
nghiệp nhà nước; là bãi bỏ chế độ cưỡng bách chuyển giao công nghệ, thậm
chí ăn cắp công nghệ cao cấp của Hoa Kỳ qua việc không chấp hành luật
lệ bảo vệ tác quyền.
- Lý do thứ hai là cho thấy Hoa Kỳ không sợ đòn trả đũa của Bắc Kinh,
như tác động vào các địa phương bỏ phiếu cho Chính quyền Donald Trump
và đảng Cộng Hòa trong cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ vào ngày sáu Tháng 11
tới đây và vào cuộc Tổng tuyển cử năm 2020. Hoa Kỳ không sợ biện pháp
trả đũa này vì tình hình kinh tế khả quan hơn mọi dự đoán trước đây và
vì một số doanh nhiệp Mỹ cũng đã thấy ra gian ý của Bắc Kinh khi bị gây
khó khăn ở tại Trung Quốc.
- Lý do thứ ba nằm ngoài lĩnh vực kinh tế, là Hoa Kỳ muốn ngăn chặn
và đẩy lui đà bành trướng lẫn tầm ảnh hưởng của Bắc Kinh trên nhiều khu
vực địa dư khi chính kinh tế của Trung Quốc cũng có bao khó khăn nội
tại. Vì vậy, tôi trộm nghĩ rằng trận thương chiến sẽ không dứt mà còn
kéo dài nhiều năm.
Kinh tế và ý thức hệ
Nguyên Lam: Qua bước thứ hai, Nguyên Lam
xin đề nghị ông giải thích cho tại sao ông nói rằng giới kinh tế đôi
khi dự báo sai về hậu quả chỉ vì họ bị ý thức hệ chi phối. Chẳng hóa ra
giới kinh tế cũng có thể thiếu khách quan? Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Chuyện này không sai! Khi nói
Mỹ sẽ áp thuế thêm 10% trên một số mặt hàng nhập từ Trung Quốc, nhiều
kinh tế gia dự đoán hay tri hô sai rằng giới tiêu thụ các mặt hàng đó
sẽ phải trả giá đắt hơn 10%! Sự thật ít khi xảy ra như vậy vì mỗi mặt
hàng lại có sự vận hành khác chứ không đồng dạng. Và thuế cao sẽ dẫn tới
ba kịch bản. Một là sản phẩm có thể đắt hơn 10%, hai là nhà tiêu thụ có
thể mua ít hơn; ba là doanh nghiệp nhập khẩu có thể ít lời hơn nên sẽ
tính toán lại về sự lợi hại. Vì vậy, việc áp thuế không nhất thiết là
làm giới tiêu thụ bị nghèo đi. Những nhà kinh tế muốn bảo vệ quyền lợi
của doanh nghiệp làm ăn với Trung Quốc cứ chỉ nói về hậu quả này để dọa
nạt dư luận.
- Họ quên hoặc cố tình quên rằng các doanh nghiệp nhập khẩu hay sử
dụng hàng của Trung Quốc trong tiến trình sản xuất để bán cho dân Mỹ
cũng biết tính. Họ có thể chịu một phần thiệt lại, doanh lợi bị giảm,
hầu giới tiêu thụ vẫn mua số lượng cũ với giá xưa, nhất là nếu mặt hàng
đó là loại có giá trị, điển hình là đồng hồ cao cấp. Biện pháp áp thuế
chỉ chuyển nguồn lợi từ phía Trung Quốc về Hoa Kỳ làm các doanh nghiệp
Mỹ phải tìm chiến lược khác hơn là đầu tư và tạo ra việc làm cho lao
động Trung Quốc mà gây thiệt hại cho Mỹ. Nguyên Lam: Câu chuyện này quả là phức tạp
chứ không dễ hiểu. Nguyên Lam xin trở lại điểm thứ ba ông trình bày hồi
nãy. Rằng “trận thương chiến này chỉ là hậu quả của nhiều chuyện bất
thường trước đó.” Xin ông khai triển thêm cho thính giả của chúng ta về
những chuyện bất thường này. Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Từ mấy chục năm qua, quốc gia
nào cũng đề cao tự do thương mại, kể cả một nước ăn gian theo diện chính
sách như Trung Quốc hay các nước dân chủ tiên tiến theo quy luật thị
trường như Âu-Mỹ-Nhật. Dù đề cao như vậy, xứ nào cũng ngầm bảo vệ một số
khu vực nội địa của mình, vì lý do này hay lý do khác. Đấy là một
chuyện bất thường mà nhiều nhà kinh tế chẳng nói ra có khi còn tìm lý do
biện hộ cho chế độ bảo hộ mậu dịch trá hình. Trong trò gian đó thì bất
lương nhất là các kinh tế gia Trung Quốc.
- Bất thường nghiêm trọng hơn thế là các nước đều tìm đà tăng trưởng
cao nhờ lương thấp vì vậy, họ khai tử toàn cầu hóa mà cứ nói là bảo vệ
tự do mậu dịch!
Tăng trưởng cao nhờ lương thấp
Nguyên Lam: Có lẽ ông đang đi vào điểm chính của đề tài hôm nay. Thưa ông, thế nào là “tìm đà tăng trưởng cao nhờ lương thấp”? Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Trong khi lãnh đạo xứ nào cũng
nói đến nhu cầu bảo vệ dân nghèo, họ đều áp dụng chung một chiến lược là
tìm cách sản xuất cho nhiều cho rẻ để đạt mức tăng trưởng cao. Hậu quả
bất thường và trái ngược của toàn cầu hóa là các nước tìm những nơi có
nhân công rẻ nhất để sản xuất và các nước nghèo thì ép lương của giới
lao động để thu hút đầu tư từ các nước giàu hơn.
- Nhưng trong đà hồ hởi về toàn cầu hóa, người ta không thấy ra sự
thật kinh tế là lương rẻ lại đánh sụt số cầu. Số cầu là nhu cầu tiêu thụ
của con người, nếu lợi tức giảm vì lương thấp hay lương sụt thì số cầu
đó cũng giảm. Kinh tế gọi số cầu đó là “tổng cầu”, hoặc “aggregate
demand”. Chiến lược sản xuất cho nhiều và rẻ dẫn tới sự giảm sút của
tổng cầu, nhưng một thiểu số lại chiếm lợi nhiều hơn chính là nhờ việc
mua bán hay xuất nhập bất thường như vậy. Hãy tưởng tượng đến một cái
bánh nhỏ hơn mà thiểu số mua qua bán lại thì chiếm phần lớn hơn.
Diễn đàn Kinh tế Thế giới về ASEAN tại trung tâm Hội nghị Quốc gia ở Hà Nội, Việt nam. AFP
- Thí dụ cụ thể như tại Việt Nam, giới đầu tư ngoại quốc đem tiền vào
tìm nhân công rẻ lại được nhà nước Việt Nam ưu đãi cũng vì chiến lược
kinh tế dại dột ấy. Giới đầu tư thì giàu to và rút tiền lời về nước, còn
Việt Nam được tiếng xuất nhập khẩu cao nhất mà lao động Việt Nam chẳng
có miếng nào! Nếu giới đầu tư lại là của Trung Quốc thì ta thấy ra tai
họa nhiều mặt. Đó là “toàn cầu hóa... dại”. Nguyên Lam: Ông đã nói rằng đề tài kỳ này
khó hiểu nhưng Nguyên Lam là chẳng ngờ nó lại rắc rối tới mức đó vì nhân
danh toàn cầu hóa nhiều quốc gia cũng theo đuổi chiến lược này. Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Thật ra, khoa kinh tế gọi hiện
tượng này là “bần cùng hóa người láng giềng”. Nếu xứ nào cũng cạnh tranh
nhờ nhân công rẻ và lương bổng thấp thì mọi người đều bị nghèo đi. Các
biện pháp lý thuyết về tự do thương mại như hạ thuế quan hay hạn ngạch
đến mức tối thiểu cũng chỉ phục vụ chiến lược đó mà thôi vì thuế rẻ mua
nhiều lại là mua từ nơi sản xuất rẻ hơn cả.
- Quốc gia duy nhất gặp hoàn cảnh bất thường là không thể áp dụng
chiến lược “bần cùng hóa người láng giềng” chính là Hoa Kỳ vì không thể
có thặng dư cán cân thương mại là được xuất siêu, trong khi thị trường
tư bản vẫn được tự do. Vì vậy, khu vực chế biến của Hoa Kỳ bị rút ruột
khi doanh nghiệp Mỹ đầu tư kiếm lời ở xứ khác nhờ nhân công rẻ và nhiều
tiểu bang bị kẹt giữa các tiểu bang duyên hải cứ lao vào toàn cầu hóa
với các tổ hợp giàu có nhất. Chính vì vậy, Donald Trump mới đắc cử năm
2016. Ông ta chỉ là triệu chứng phản ảnh những bất lợi cho một thành
phần quần chúng Mỹ mà thôi, chứ ông không gây ra tình trạng khủng hoảng
ngày nay như nhiều người vẫn tố cáo. Nguyên Lam: Nếu vậy thưa ông, rồi đây thì tình hình sẽ biến chuyển ra sao? Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Trở lại chuyện thương chiến
Mỹ-Hoa, thời điểm này là bất lợi cho Bắc Kinh. Trước hết thì họ khó trả
đũa vì hết đũa để trả khi chỉ nhập chừng 185 tỷ từ Hoa Kỳ mà có thể bị
áp thuế tới 50 tỷ rồi 200 tỷ và có thể 260 tỷ nữa, tức là còn cao hơn số
xuất khẩu của họ vào Mỹ trong năm ngoái là 505 tỷ.
- Thứ nữa, Trung Quốc rơi vào cảnh chưa giàu đã già vì dân số bị lão
hóa và lực lượng lao động sẽ sụt. Thứ ba, trong nội bộ thì dị biệt về
lợi tức và nhận thức chỉ tăng chứ không giảm và là bài toán chính trị
cho lãnh đạo Bắc Kinh. Thứ tư, khác với Hoa Kỳ là quốc gia có tiềm năng
sáng tạo rất cao và đang bước lên bậc thang dịch vụ thay cho chế biến,
Trung Quốc có nền văn hóa triệt tiêu sáng tạo vì không cho ai nghĩ khác
hay nói khác với chân lý độc quyền của đảng. Sau cùng, xứ này không thể
có đà tăng trưởng cao như trước và đang chìm trong một núi nợ dễ sụp đổ.
Thương chiến kéo dài thì Bắc Kinh sẽ phải tăng chi và bơm tiền để kích
thích kinh tế nên sẽ còn mắc nợ nhiều hơn. Nguyên Lam: Thế còn chuyện toàn cầu hóa, thưa ông, tình hình rồi sẽ ra sao? Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi e là tình hình sẽ này một
tệ hơn cho tới khi các nước đành nói thật và không chơi trò gian nữa, là
điều có xác suất rất thấp, tức là khó xảy ra. Kịch bản ở giữa là các
nước đều sẽ thi đua áp thuế và hạn chế tự do vận chuyển tư bản cho tới
khi bế tắc thì sẽ rà soát lại thực chất của toàn cầu hóa. Sau khi Chiến
tranh lạnh kết thúc và Liên Xô tan rã, người ta nói đến “Thế giới Nhất
thể hóa” là các nước tự do buôn bán với nhau trong một tập thể hợp nhất.
Từ đó mới có trào lưu toàn cầu hóa. Trào lưu đó đang chấm dứt trước mắt
chúng ta cho tới khi các nước nói thật và tìm ra một trật tự khác. Trật
tự đó không thể là do Bắc Kinh lập ra vì khi đó, Trung Quốc đã lâm họa
với những bế tắc bên trong. Nguyên Lam: Ban Việt ngữ đài Á Châu Tự Do cùng Nguyên Lam xin cảm tạ chuyên gia kinh tế Nguyễn-Xuân Nghĩa về bài phỏng vấn kỳ này. Nguồn: https://www.rfa.org/vietnamese/news/programs/EconomicForum/the-end-of-globalization-09182018070802.html
Hoa Kỳ không cấm Trung Cộng xuất cảng hàng hóa sang Hoa Kỳ,
chỉ không muốn tiếp tục miễn thuế nhập cảng cho Trung Cộng
nhiều hơn Trung Cộng miễn thuế nhập cảng cho Hoa Kỳ vì thặng dư
mậu dịch.
Để có được sự công bằng mậu dịch ( Fair Trade ) và mậu
dịch miễn thuế( Free Trade ) cần sư quân bình mậu dịch (Equal
Trade ) giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng ...
Còn nếu Trung Cộng không muốn mở thị trường nội địa của
mình cho Hoa Kỳ thì Hoa Kỳ có thể chỉ cần miễn thuế nhập
cảng cho Trung Cộng bằng số lượng miễn thuế nhập cảng của
Trung Công cho Hoa Kỳ, phần thặng dư mậu dịch Hoa Kỳ sẽ đánh
thuế nhập cảng.
Nếu không thì Hoa Kỳ bị thiệt thòi ...
Không biết có phải vậy không?
Hiện nay Trung Cộng xuất cảng sang Việt Nam nhiều hơn Việt
Nam xuất cảng sang Trung Cộng, như vậy Việt Nam miễn nhiều thuế
nhập cảng cho Trung Cộng hơn là Trung Cộng miễn thuế nhập cảng
cho Việt Nam ...
Như vậy Việt Nam đang bị thiệt thòi ?
Không biệt có phải vậy không ?
Buổi lễ tưởng niệm Thượng nghị sĩ John McCain hôm thứ Bảy là lời quở
trách rõ ràng nhắm vào nền chính trị gây chia rẽ dưới thời Tổng thống
Donald Trump trong khi con gái ông McCain, hai cựu tổng thống Mỹ và
những nhân vật lẫy lừng khác trong chính giới dùng điếu văn của mình đểu
kêu gọi đất nước tìm lại tính nhân văn.
"Nước Mỹ của John McCain không cần phải được làm cho vĩ đại trở lại
bởi vì nước Mỹ vốn dĩ luôn vĩ đại," con gái Meghan McCain nói trong lời
truy điệu đầu tiên của buổi lễ trước tiếng vỗ tay của cử tọa trong Thánh
đường Quốc gia Washington.
Đứng gần linh cữu phủ cờ của cha và trước sự hiện diện của con gái
ông Trump, cô Meghan McCain phát biểu đầy ẩn ý quở trách vị tổng thống
không được mời nhưng không hề nhắc đến tên ông.
“Chúng ta tề tựu ở đây để tiếc thương sự ra đi của một người Mỹ vĩ
đại. Sự vĩ đại thực sự. Không phải những luận điệu rẻ tiền từ những
người mà sẽ không bao giờ tiến gần tới được sự hi sinh giống như sự hi
sinh tự nguyện của ông ấy, và cũng không phải sự thụ hưởng cơ hội của
những người sống êm ấm và sung sướng trong khi ông ấy chịu khổ sở và
phụng sự đất nước,” cô nói, giọng lúc đầu nghẹn đi vì xúc động nhưng sau
đó đanh lại giận dữ.
Buổi lễ kéo dài gần ba tiếng đồng hồ có sự tham dự của các yếu nhân
bao gồm ba cựu tổng thống, ít nhất bốn cựu bộ trưởng ngoại giao và các
thành viên của Hạ viện và Thượng viện, nơi ông McCain phục vụ suốt hơn
ba thập niên. Ivanka Trump và chồng, Jared Kushner, cũng tham dự, trong
khi Bộ trưởng Quốc phòng Jim Mattis và những người khác đại diện chính
quyền trước sự vắng mặt của ông Trump.
Ông Trump chọn đến sân golf của mình ở bang Virginia trong lúc buổi
lễ diễn ra và lên Twitter xả những bực dọc của ông về FBI và NAFTA suốt
cả ngày.
Ông McCain yêu cầu ông Barack Obama và ông George W. Bush đọc điếu
văn tại lễ tang của ông. Hai vị tổng thống Đảng Dân chủ và Cộng hòa này
là những người đã đánh bại ông McCain trong các cuộc vận động tranh cử
tổng thống vào năm 2008 và năm 2000. Họ dựa vào những di sản của ông
McCain ở trong và ngoài nước để phát biểu về các giá trị của quốc gia.
Lời phản pháo của họ đối với ông Trump kín đáo hơn lời lẽ của cô Meghan
McCain nhưng không thể nhầm lẫn được.
Ông Obama nói về những buổi đàm đạo riêng tư kéo dài giữa ông và ông
McCain trong Phòng Bầu dục và về nhận thức của vị thượng nghị sĩ này
rằng an ninh và ảnh hưởng của nước Mỹ không đến từ “khả năng của chúng
ta bắt người khác thuận theo ý muốn của mình.”
"Phần lớn nền chính trị của chúng ta, đời sống công cộng của chúng
ta, luận đàm công cộng của chúng ta có thể có vẻ nhỏ nhen và đầy ác ý và
hèn mọn, với những lời lẽ huênh hoang và miệt thị và những vụ tranh cãi
và sự phẫn nộ giả tạo," ông Obama nói trong một phát biểu dường như
nhắm vào ông Trump. “Đó là thứ chính trị giả vờ can đảm và cứng rắn
nhưng thực tế phát sinh từ nỗi sợ hãi. John kêu gọi chúng ta cao thượng
hơn thế.”
Ông Bush nói một trong những món quà tuyệt vời trong cuộc đời ông là
trở thành bạn với cựu đối thủ tranh cử vào Nhà Trắng. Ông nói rằng trong
những năm sau này, hai người họ nhớ lại những trận chiến chính trị của
mình như các cựu cầu thủ bóng bầu dục nhớ lại trận đấu lớn.
Nhưng phần nhiều ông Bush nhớ tới ông McCain như một người lên tiếng
cho "những người bị lãng quên" ở trong và ngoài nước và di sản của ông
McCain sẽ là một lời nhắc nhở, ngay cả vào lúc có những nghi ngờ, về sức
mạnh của Mỹ như là một "nơi chuyên chở những khát vọng con người."
"Giọng nói của John sẽ luôn thì thầm trên vai của chúng ta – rằng
chúng ta tốt đẹp hơn thế này, nước Mỹ tốt đẹp hơn thế này," ông Bush
nói.
Giới tinh hoa chính trị Washington chứng kiến những khoảnh khắc đáng
nhớ này. Trong số những người ngồi hàng ghế đầu tại nhà thờ có bà
Michelle Obama, bà Laura Bush, ông Bill và bà Hillary Clinton, cũng như
ông Dick Cheney và ông Al Gore.
Đoàn xe của ông McCain đi từ Điện Capitol, nơi ông được quàn qua đêm.
Trên đường đi, đoàn xe dừng lại tại Đài tưởng niệm Cựu chiến binh Chiến
tranh Việt Nam, nơi vợ của ông McCain, Cindy, đặt một vòng hoa.
Đây là sự kiện công cộng cuối cùng ở Washington, nơi ông McCain đã
sống và làm việc hơn bốn thập niên qua, và là một phần trong chương
trình lễ tang kéo dài năm ngày của ông. Ông qua đời vào ngày 25 tháng 8 ở
tuổi 81.
Ông sẽ được an táng vào Chủ nhật tại trường cũ của ông, Học viện Hải
quân Hoa Kỳ, bên cạnh người bạn thân nhất của ông niên khóa 1958, Đô đốc
Chuck Larson.
Trên trang cuối cuốn hồi kí của mình, ông McCain viết: "Trở về nơi mọi thứ bắt đầu."
Kết quả bầu cử Hoa Kỳ vào ngày 8 tháng 11 năm 2016 đã gây sốc không
những cho người Mỹ mà toàn thế giới. Không lâu sau đó, giới lãnh đạo
chính trị Úc nhìn thấy nhu cầu cấp bách trong việc hoạch định lại chính
sách ngoại giao, dưới thời Trump và xa hơn. Từ tháng 12 năm 2016 đến
tháng 5 năm 2017, Đặc vụ Bạch thư Chính sách Ngoại giao Úc đã tổ chức
được 24 thảo luận bàn tròn trên khắp nước Úc, gặp mặt trao đổi với hơn
60 chuyên gia hàng đầu của Úc về chuyên đề này, và nhận hơn chín ngàn
hai trăm đệ trình [1].
Đặc vụ này cũng đã tiếp xúc với đủ mọi thành phần trong xã hội Úc, từ
sinh viên, nông gia, lãnh đạo doanh nghiệp, giới khoa bảng cho đến đại
diện của bao nhiêu tổ chức xã hội dân sự trên khắp Úc để tìm hiểu nguyện
vọng và quan điểm của họ. Tháng 3 năm 2017, Bộ Ngoại giao và Thương mại
Úc (DFAT) triệu tập tất cả các đại sứ, ủy viên cao cấp và tổng lãnh sự
từ khắp nơi trên thế giới về thủ đô Canberra để bàn về các mục tiêu
ngoại giao, thương mại và chính sách phát triển trong bối cảnh chính trị
toàn cầu bất định hiện nay [2].
Giới lãnh đạo chính trị Úc nhận định rất rõ tầm quan trọng của việc
hoạch định một chiến lược ngoại giao có tầm nhìn năm đến mười năm để
giúp lèo lái quốc gia trong bối cảnh chính trị mới. Đó là sức mạnh của
Hoa Kỳ đã gia giảm mà lãnh đạo hiện nay lại có vẻ không muốn tiếp tục
nhiệm vụ của mình, trong khi sự trổi dậy của Trung Quốc tuy góp phần
không nhỏ vào sự phát triển kinh tế của Úc trong những thập niên qua
nhưng đã gia tăng những quan ngại về an ninh quốc phòng và xâm nhập tình
báo mà Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) rõ ràng đứng phía sau.
Một năm sau, với bao nhiêu tham khảo và tranh luận sôi nổi và bao nỗ
lực lớn lao trong việc vận dụng trí tuệ và chuyên môn hàng đầu của quốc
dân, đứng đầu là Bộ Ngoại giao và Thương mại Úc DFAT, chính quyền Úc đã
công bố Bạch thư này vào ngày 23 tháng 11 năm 2017 [3]. Trong Bạch thư
này, Úc ghi nhận là không riêng gì Úc mà hầu như toàn cầu đang ở trong
giai đoạn thử thách đối với những luật lệ và nguyên tắc mà trước nay đã
là nền tảng vững chắc cho sự hợp tác quốc tế. Xu hướng chống lại toàn
cầu hóa, chủ nghĩa bảo hộ mậu dịch, sự thay đổi cán cân quyền lực toàn
cầu, và sự cạnh tranh địa chính trị đang trắc nghiệm trật tự quốc tế. Úc
ghi nhận sau Thế Chiến II, nền an ninh và thịnh vượng của Úc đã được
trợ giúp bởi lãnh đạo toàn cầu của Hoa Kỳ, nền kinh tế toàn cầu ngày
càng rộng mở và sự phát triển của các định chế và luật lệ quốc tế. Các
nguyên tắc như thị trường mở, tầm quan trọng của luật lệ và quy tắc để
hướng dẫn sự hợp tác quốc tế, sự công khai ghi nhận các quyền và tự do
phổ quát, và nhu cầu để các nhà nước phối hợp chặt chẽ với nhau đối với
các thử thách toàn cầu, đã giúp cho Úc đạt được các quyền lợi và giá trị
của mình. Đặc biệt Úc ghi nhận tầm quan trọng của vai trò lãnh đạo của
Hoa Kỳ để bảo đảm nền an ninh toàn cầu, kể cả xuyên qua các mạng lưới
đồng minh của Hoa Kỳ và sự hiện diện của quân đội Hoa Kỳ tại Á châu và
Âu châu.
Nói tóm lại, Úc đề cao giá trị của trật tự quốc tế do Hoa Kỳ hình
thành và lãnh đạo, cho Úc cũng như sự thịnh vượng toàn cầu, kể từ hậu
Thế Chiến II đến nay. Vài hàng về chữ nghĩa
Trước khi đi vào chi tiết, tôi xin dành vài hàng để nói về chữ nghĩa.
Tiếng Anh, chữ liberty có nghĩa là tự do. Theo tự điển Oxford thì
liberty là trạng thái được tự do trong xã hội từ các ràng buộc mang tính
cưỡng chế áp đặt bởi uy quyền (hay chính quyền) lên cách hành xử hay
quan điểm chính trị của một người. Chữ Liberal thì nhiều người Việt dịch
là tự do, như Liberal Party là Đảng Tự do, là không chính xác. Liberal,
cũng theo tự điển Oxford, có nghĩa là sẵn sàng tôn trọng hoặc chấp nhận
cách hành xử hoặc ý kiến khác với cái của mình; cởi mở với các ý tưởng
mới; tôn trọng các quyền và tự do cá nhân v.v… Nói cách khác, liberal
nên hiểu là phóng khoáng hay cấp tiến. Liberalism (hay liberals, tức
những người theo chủ nghĩa này), là một triết học chính trị ảnh hưởng
nhất đối với Tây phương, điển hình là các triết gia Rene Descartes từ
thế kỷ 17, John Locke thế kỷ 17/18, John Stuart Mill thế kỷ 19 và John
Rawls thế kỷ 20. Chủ nghĩa này cũng có bao nhiêu nhánh khác nhau, nhưng
tựu chung đề cao hai giá trị chính: tự do (liberty) và bình đẳng
(equality). Phần lớn những người theo xu hướng này đề cao giá trị tự do
hơn bình đẳng. Ngoài ra, xu hướng này đề cao sự tiến bộ không ngừng của
xã hội, đặt nặng vai trò của lý luận và của khoa học kỹ thuật. Do đó chủ
nghĩa/người cấp tiến là thích hợp nhất cho liberalism/liberal.
Trở lại Bạch thư này, cụm từ trật tự quốc tế dựa trên quy luật
(rules-based international order), trật tự quốc tế (international
order), hay trật tự dựa trên quy luật (rules-based order) được sử dụng
nhiều lần. Trước, trong và sau khi Bạch thư này được công bố, các chuyên
gia và các nhà khoa bảng cũng tranh luận rất nhiều về các chữ nghĩa hay
định nghĩa này. Một tên khác phổ biến hơn từ nhiều thập niên qua là
trật tự quốc tế cấp tiến (liberal international order) nhưng cuối cùng
Bạch thư chọn rules-based international order có lẽ vì hai lý do chính.
Một, để trung hòa hơn, vì chính quyền hiện nay là thuộc liên Đảng Cấp
tiến (Liberal Party) và Đảng Quốc gia (National Party) trong khi đây là
chính sách cho toàn quốc gia. Hai, để đề cao yếu tố quy luật trong trật
tự này. Hoa Kỳ, phần lớn, tôn trọng luật quốc tế và hành xử đúng mực,
nhưng không phải lúc nào cũng thế. Khi cần Hoa Kỳ vẫn cho mình là ngoại
lệ hoặc/và ngoại hạng. Với cung cách hành xử của Trump cùng với những
thách thức lớn lao lên nền trật tự hiện nay, đặc biệt từ Trung Quốc tại
Biển Đông và mộng bá quyền của họ, các nhà chính trị và ngoại giao Úc vì
thế mà quyết định cần phải nhấn mạnh đến trật tự quốc tế dựa trên quy
luật. Trật tự qua lăng kính của chủ nghĩa cấp tiến
Tại Hoa Kỳ, tức cái nôi của trật tự này, cuộc tranh luận về nguồn
gốc, động cơ và tiến trình của trật tự này cũng tốn bao nhiêu bút mực và
giấy in. Gần đây nhất là các bài viết trên các số mới nhất của tạp chí
Foreign Affairs, tạp chí hàng đầu của Hoa Kỳ về các vấn đề ngoại giao.
Cụm từ liberal international order được sử dụng nhiều nhất, nhưng thỉnh
thoảng các chữ trật tự thế giới hay trật tự toàn cầu (world order or
global order) cũng được dùng.
Liền sau khi Trump thắng cử cuối năm 2016, nhà khoa học chính trị nổi
tiếng Joseph S. Nye Jr, tác giả của “quyền lực mềm”, đã bày tỏ quan
ngại đối với tương lai của trật tự [4]. Theo Nye thì trật tự quốc tế cấp
tiến xuất hiện sau năm 1945 là sự bố trí lỏng lẻo của các định chế đa
phương trong đó Hoa Kỳ cung cấp các mặt hàng công cộng toàn cầu như chế
độ thương mại tự do hơn và tự do của biển cả, và các quốc gia yếu hơn
được sự bảo vệ từ sức mạnh của Hoa Kỳ.
Theo Nye thì Hoa Kỳ đã cho Anh vây khoản tiền lớn, ủng hộ các chính
phủ tại Hy Lạp và Thổ Nhỉ Kỳ theo xu hướng Tây phương năm 1947, đầu tư
rất lớn vào việc tái kiến thiết Âu Châu qua Kế hoạch Marshall năm 1948,
lãnh đạo liên minh bảo vệ sự xâm chiếm Nam Hàn năm 1950, và ký hiệp định
an ninh mới với Nhật năm 1960. Các hành động này cũng như những việc
khác đã tăng cường sức mạnh của trật tự và kiềm chế quyền lực của Sô
Viết. Tuy ghi nhận nhiều vấn đề và giới hạn của nó, Nye biện luận rằng
sự thành công quá rõ của trật tự này trong việc bảo đảm và ổn định thế
giới trong hơn bảy thập niên qua đã đưa đến sự đồng thuận mạnh mẽ rằng
bảo vệ, tăng cường và mở rộng hệ thống này là nhiệm vụ trọng yếu của
chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ. Nye kết luận rằng người Mỹ và dân tộc
khác có thể không để ý đến an ninh và thịnh vượng mà trật tự này đã cung
cấp cho đến khi không còn nữa, và tới lúc đó thì đã quá trễ.
Một trong các học giả hàng đầu về chủ nghĩa cấp tiến quốc tế hiện nay
là G. John Ikenberry, giáo sư chính trị và bang giao quốc tế tại Đại
học Princeton có cùng quan điểm này. Ikenberry biện luận rằng nếu Trump
thực hiện các lời hứa bầu cử của mình về thương mại, liên minh, luật
quốc tế, đa phương, bảo vệ môi trường, tra tấn và vấn đề nhân quyền, thì
nó sẽ kết thúc vai trò của Hoa Kỳ như là người bảo đảm cho trật tự thế
giới cấp tiến (liberal world order) [5]. Khi Trump tuyên bố “Kể từ nay
trở đi, Hoa Kỳ sẽ là trên hết”, thì Trump đã đặt vấn đề với những thành
tựu mang lại do nền trật tự Hoa Kỳ thiết lập trước đây. Đối với người
cấp tiến, bảy thập niên qua tuy không hoàn hảo nhưng Hoa Kỳ cũng như
trật tự này đã đem lại những thành tựu lớn lao. Ikenberry nhận định
trong suốt thời gian này Hoa Kỳ đã vận dụng được quyền lực nhất trên sân
khấu chính trị, vậy mà Trump lại cho đây là thời đại mà quốc gia mất
mát và suy sụp. Sự thách thức của Trump cho nền trật tự cấp tiến là rất
nguy hiểm vì nó coi thường các quy tắc và giá trị của nền dân chủ cấp
tiến. Tổng thống lại đi đặt vấn đề về tính chính đáng của các thẩm phán
liên bang, tấn công vào truyền thông, và không tỏ vẻ tôn trọng Hiến pháp
hay nền pháp trị. Các sự thật, bằng chứng, kiến thức khoa học, sự cần
mẫn và cẩn trọng trong công việc, đàm thoại lý luận – các yếu tố cần
thiết trong đời sống chính trị dân chủ - bị phỉ báng hàng ngày. Do đó
Ikenberry nhận định từ xưa đến nay, trật tự được thiết kế bởi các cường
quốc đến rồi đi, nhưng họ thường kết thúc bằng bị ám sát, không phải
bằng tự sát. Thế mà Hoa Kỳ, một cường quốc hàng đầu thế giới, lại bắt
đầu tự phá huỷ lấy trật tự mình xây dựng nên!
Năm sau, cũng trên tạp chí Foreign Affairs, số mới nhất tháng
Bảy/Tám, Ikenberry tỏ vẻ lạc quan hơn về sự tồn tại của trật tự này. Có
lẽ một phần là do sự thay đổi đáng kể trong thái độ và chính sách mà
chính phủ Trump đã thực hiện trong gần một năm qua. Cùng viết với Daniel
Deudney, hai vị giáo sư này nhận định rằng rằng Trung Quốc và Nga đã
làm tiêu tan mọi hy vọng chuyển hóa sang dân chủ, trong khi Hoa Kỳ và
Anh, hai nước bảo hộ của trật tự quốc tế cấp tiến, lại tự chọn thái độ
tự huỷ [6]. Tuy nhiên hai ông tin rằng chủ nghĩa cấp tiến (liberalism)
trong đó nền dân chủ cấp tiến (liberal democracy) như là một hệ thống
chính quyền, và nền trật tự cấp tiến (liberal order) như là một khung
sườn định hình chính trị quốc tế, sẽ tiếp tục ngự trị. Lý do, theo hai
ông, vì tính cách tương thuộc (interdependence). Khi sự tương thuộc về
kinh tế, an ninh và môi trường càng gia tăng, thì người dân và chính phủ
khắp nơi sẽ phải làm việc với nhau để giải quyết vấn đề, nếu không sẽ
bị tổn hại nghiêm trọng trên bình diện toàn cầu.
Hai giáo sư nhận định sau Thế Chiến II, các nền dân chủ cấp tiến đã
hợp tác để tạo ra một trật tự mà phản ảnh quyền lợi chung của họ. Sau
hơn bảy thập niên, mặt dầu có những điểm bất toàn của nó, nó đã bám rễ
quá sâu, trong đó hàng trăm triệu người, nếu không phải là tỷ người, đã
có những hoạt động và mong đợi nhắm vào các định chế và khuyến khích của
trật tự này, cho nên không dễ gì thay đổi nó. Nếu nghĩ rằng một vài năm
theo xu hướng mị dân mà quốc gia sẽ đột ngột thay đổi chủ nghĩa cấp
tiến là điều không tưởng. Các xã hội tư bản dân chủ cấp tiến đã phát đạt
và mở mang vì nó rất giỏi trong việc kích thích và vận dụng sáng tạo
nhưng đồng thời giải quyết các ảnh hưởng quá đà của chính nó hay các yếu
tố tiêu cực ngoại cuộc. Các tranh luận về trật tự
Tuy áp đảo, biện luận này đã bị phê bình từ nhiều học giả và khuynh
hướng khác nhau. Phản biện lại cái nhìn của Ikenberry là giáo sư chính
trị học Graham Allison, người đã đặt tên “bẫy Thucydides” [7]. Allison
biện luận rằng xu hướng đang ngự trị hiện nay (tức cấp tiến) đưa ra ba
luận điểm chính [8]. Một, trật tự cấp tiến đã là nguyên nhân chính của
nền hòa bình lâu dài giữa các cường quốc trong bảy thập niên qua. Hai,
thiết kế nền trật tự này là động lực chính của khế ước Hoa Kỳ đối với
thế giới trong giai đoạn đó. Ba, tổng thống Hoa Kỳ hiện nay Donald Trump
là mối đe dọa chính của nền trật tự này, và qua đó nền hòa bình thế
giới.
Allison phê bình các luận điểm của Ikenberry, Nye và luôn cả lời kêu
gọi của cựu phó tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden trong những ngày cuối của
chính quyền Obama “hãy hành động khẩn cấp để bảo vệ nền trật tự quốc tế
cấp tiến”. Allison cho rằng tuy tất cả các mệnh đề trên đều chứa đựng
một số tự thật, mỗi cái có nhiều phần sai hơn đúng. Nền hòa bình lâu dài
không phải là kết quả của trật tự cấp tiến mà là phó sản của sự cân
bằng quyền lực nguy hiểm giữa Sô Viết và Hoa Kỳ trong bốn thập niên rưỡi
của Chiến tranh Lạnh, rồi một giai đoạn ngắn thống trị của Hoa Kỳ. Khế
ước Hoa Kỳ đối với thế giới không được định hình bởi lòng ham muốn được
phát huy chủ nghĩa cấp tiến ở ngoài nước hoặc để xây dựng một trật tự
quốc tế mà là nhu cầu phải làm những gì cần thiết để duy trì nền dân chủ
cấp tiến ở trong nước. Và mặc dầu Trump đang phá hoại các yếu tố căn
bản của nền trật tự hiện tại, ông không hề là mối đe dọa lớn nhất đối
với nền ổn định toàn cầu.
Tóm lại, Allison biện luận thay vì đi tìm trở lại một quá khứ tưởng
tượng cho rằng Hoa Kỳ đã uốn nắn hình thành thế giới như thế trong sự
hình dung của mình, Hoa Thịnh Đốn nên giới hạn các nỗ lực của mình để
bảo đảm một trật tự bên ngoài vừa đủ để tập trung vào việc tái xây dựng
nền dân chủ cấp tiến sống động hơn tại nước mình.
Allison phân tích các lập luận của mình như sau. Trước hết sự thiết
kế của Liên Hiệp Quốc cũng đã có vài vấn đề không bình đẳng hay công
bằng. Chẳng hạn như Hội đồng Bảo an LHQ được năm cường quốc (Anh, Hoa
Kỳ, Trung Quốc, Nga và Pháp) có ghế ngồi thường trực và có quyền phủ
quyết, do đó cho họ cái quyền ngoại lệ, khi nào phù hợp với mục đích của
mình thì ủng hộ, nói chung là tuỳ tiện. Còn việc hình thành các định
chế quốc tế khác và cả NATO chủ yếu là để kiềm chế và ngăn chặn Liên Sô.
Allison cũng phê bình các chính sách đơn phương của Hoa Kỳ sử dụng vũ
lực để tấn công các quốc gia khác, từ việc ném bom Belgrade, Serbia đến
xâm chiếm Iraq và Afghanistan v.v…
Allison nhận định trong các đe dọa mang tính cách sinh tử đối với nền
trật tự toàn cầu, Trump là một nhưng không phải là cái hệ trọng nhất.
Hành động Trump rút ra khỏi các nỗ lực mà các chính quyền trước tìm cách
hạn chế khí thải nhà kính hay cổ võ thương mại gây nhiều lo lắng, và sự
hiểu lầm của Trump về sức mạnh cần phải có sự đoàn kết với đồng minh,
thì thật quấy rối. Nhưng sự trổi dậy của Trung Quốc, sự hồi phục của
Nga, và sự suy thoái quyền lực toàn cầu của Hoa Kỳ, đã là những thử
thách lớn hơn Trump nhiều. Allison kể rằng trong chuyến đi sang Trung
Quốc gần đây, một trong các viên chức cao cấp trong chính quyền đã đặt
câu hỏi thật khó trả lời cho ông. Đó là phần lớn giới ưu tú Hoa Kỳ nhận
định tính cách và kinh nghiệm của Trump không thích hợp để làm lãnh đạo
của một quốc gia vĩ đại. Vậy thì đổ lỗi cho ai? Trump, cơ hội chủ nghĩa
giành lấy thắng lợi, hay hệ thống chính trị đã cho phép ông đạt được
điều đó?
Trước thời Trump, giai cấp chính trị đã mang lại các cuộc chiến chưa
chấm dứt và không thành công như ở Afghanistan, Iraq và Libya, cộng với
sự khủng hoảng tài chánh và đại suy thoái, đã làm mất uy tín của chính
mình. Những thảm hoạ này đã làm suy yếu sự tự tin trong nền tự trị cấp
tiến hơn những gì Trump có thể gây nên. Thử thách quan trọng nhất đối
với những người Mỹ tin vào nền quản trị dân chủ là việc tái xây dựng nền
dân chủ hữu hiệu ngay tại nước mình. Allision cho rằng để làm được điều
đó, Hoa Kỳ không cần phải cải hóa người Trung Quốc, người Nga hay bất
cứ một ai khác sang niềm tin của người Mỹ về giá trị tự do. Và nó cũng
không nhất thiết phải thay đổi các chế độ khác trở thành dân chủ.
Allison trích phần phát biểu của cố tổng thống John F Kennedy năm 1963
rằng chỉ cần làm sao duy trì nền trật tự thế giới “an toàn cho đa
nguyên”, tức bao gồm các quốc gia dân chủ lẫn phi dân chủ, là cũng đủ
rồi.
Những người theo chủ nghĩa hiện thực (realism) cũng mạnh mẽ phản biện
quan điểm của xu hướng cấp tiến về trật tự này. Giáo sư lịch sử và bang
giao quốc tế Stephen Kotkin không nhìn nhận những định chế đa phương và
các tiến trình của hệ thống hậu chiến là “trật tự quốc tế cấp tiến”,
cái mà ông cho là cái nhìn ảo huyền của một số người, thật ra nó là cơ
chế để tổ chức và phát triển vòng ảnh hưởng lớn lao của Hoa Kỳ [9].
Nhưng không giống như các nước Âu châu và Nhật Bản, Hoa Kỳ dành rất ít
thời gian để áp đặt nền cai trị thuộc địa trực tiếp đối với các nước
khác từ cuối thế kỷ 19 đến thế kỷ 20. Thay vào đó, Hoa Kỳ chọn phát huy
quyền lợi của mình với các đồng minh tự nguyện, các định chế đa phương
và tự do thương mại. Sự lựa chọn đó đến từ ý thức tư lợi (enlightened
self-interest) hơn là lòng vị tha, và được yểm trợ bởi sức mạnh quân sự
áp đảo.
Trong cuộc thảo luận bàn tròn với các chuyên gia trong ngành khoa học
chính trị tại Hoa Kỳ, giáo sư chính trị học thuộc ngành bang giao quốc
tế tại Đại học Harvard Stephen Walt, một blogger nổi tiếng trên tạp chí
Foreign Policy, cũng phê bình quan điểm của giáo sư Ikenberry, về tác
phẩm Liberal Leviathan của ông [10]. Các luận điểm chính của Walt là như
sau. Một, mặc dầu hệ thống trật tự này có quy luật thật, cái mà các nhà
cấp tiến gọi là dựa trên quy luật (rules-based), nhưng ông không thấy
nó có nghĩa lý gì khi mà các cường quốc áp dụng một cách tuỳ tiện. Thay
vào đó, người hiện thực thấy hệ thống này được định nghĩa chủ yếu bởi
quyền lực và quyền lợi, mà phần lớn quyền lợi lại được định hình nặng nề
bởi quyền lực. Các cường quốc sử dụng quy luật để tiến đạt quyền lợi
của mình nhưng lại bỏ nó một bên nếu nó không phục vụ quyền lợi của
mình. Hai, những điều nằm trong lý thuyết của cuốn sách của Ikenberry
không mang tính tích cực hay giải thích, bởi quá nhiều cách mà các cường
quốc (nhất là Hoa Kỳ) đi xa từ các biện luận chính của sách này. Thay
vào đó, nó mang tính cách tiêu chuẩn hay quy định hơn, tức các nhà nước
nên hành xử như thế nào để gặt hái nhiều lợi ích khác nhau. Tuy thế,
Walt cũng cho rằng thật là mỉa mai vì phần lớn ông cũng đồng ý với các
quy định cụ thể trong cuốn sách này, và thế giới sẽ trở nên tốt hơn nếu
các nhà nước hành xử như Ikenberry đề nghị. Nói chung Walt, hay xu hướng
hiện thực, phê bình Ikenberry hay xu hướng cấp tiến là họ quá lạc quan.
Walt nhận định rằng trên thực tế giới làm chính sách Hoa Kỳ lắm khi nói
cho xướng cái miệng về luật và quy định và quy tắc và đa phương, nhưng
khi đụng phải chuyện, cái thường xảy ra, thì họ cứ làm theo cách riêng
của họ thôi.
Giữa trường phái cấp tiến và với các nhà nghiên cứu sử học thì cũng
có lắm bất đồng. Đó là cuộc tranh luận sôi nổi giữa học giả và người
điều hợp chương trình trên kênh CNN Fareed Zakaria với nhà sử học nổi
tiếng hiện nay Niall Ferguson trong loạt tranh luận có tên the Munk
Debate Series. Ferguson thì cho rằng cái gọi là trật tự quốc tế cấp tiến
thật ra không có trật tự, không phải quốc tế, và cũng chẳng cấp tiến
chút nào [11]. Trong khi đó, theo Fareed Zakaria thì khoảng một năm sau
biến cố Pearl Harbor, tổng thống Hoa Kỳ Frank Roosevelt gặp Thủ tướng
Canada Mackenzie King (người nắm giữ chức vụ này lâu đời nhất tại
Canada, trên 21 năm) tại văn phòng bầu dục. Lần gặp mặt này, tuy Hoa Kỳ
chỉ mới chính thức tham chiến và viễn ảnh chiến tranh chấm dứt vẫn còn
khá xa vời, Roosevelt hoàn toàn tin tưởng vào thế tất thắng của phe đồng
minh. Nhưng điều Roosevelt quan tâm hơn là viễn ảnh tương lai: làm thế
nào để xây dựng một thế giới hợp tác và cạnh tranh chứ không phải đối
đầu và chiến tranh nữa. Nên nhớ lịch sử thế giới cho đến thời điểm đó
phần lớn mang đậm nét chiến tranh, xung đột, đế quốc thực dân, chủ nghĩa
thương mại bảo hộ/quốc gia và chế độ bóc lột.
Zakaria biện luận rằng Roosevelt không thể tiếp tục ủng hộ một thế
giới trật tự như thế nữa. Viễn kiến của Roosevelt là: một, phải làm cho
Trục Quyền (Axis powers, gồm Đức Ý Nhật) đầu hàng hoàn toàn vô điều
kiện; hai, phải yêu cầu Anh quốc và Pháp quốc không tái xây dựng đế quốc
của họ khắp nơi như trước đây. Theo Roosevelt thì cần phải xây dựng một
thế giới mà tự do và quyền tự quyết có tác dụng bao quát hơn; ba,
Roosevelt mong muốn một thế giới có tự do mậu dịch, thương mại, nhưng
cũng cần dựa trên luật lệ rõ ràng và cơ cấu hẳn hoi để qua đó các bất
đồng hay tranh chấp chính trị có thể được giải quyết một cách ôn hòa
(như Liên Hiệp Quốc). Roosevelt không sống để nhìn thấy viễn kiến của
ông được thực hiện ra sao sau Thế Chiến II, nhưng trong suốt thời gian
tại vì, ông nỗ lực không ngừng để thực hiện viễn kiến đó. Cho đến nay,
nhìn lại thì trật từ này tất nhiên không hoàn hảo, không bắt đầu suông
sẻ, nhưng không thể phủ nhận vai trò và kết quả nó đã đóng góp để duy
trì hòa bình, ổn định và thịnh vượng chung của nhân loại sau Thế Chiến
II cho đến nay.
Bài mới nhất của giáo sư chính trị học Michael J. Mazarr thuộc RAND
Corporation trên tạp chí Foreign Affairs phản biện lại bài viết của
Allison, trình bày ở trên [12]. Mazarr nhận định rằng 70 năm qua phần
lớn giới bình luận Mỹ ủng hộ ý tưởng một trật tự quốc tế dựa trên quy
luật do Hoa Kỳ lãnh đạo. Vậy mà gần đây có nhiều học giả, chuyên gia, kể
cả Graham Allison, đã bác bỏ nó và cho nó là một “huyền thoại”. Mazarr
ghi nhận bài viết của Allison có nhiều điểm quan trọng nhưng đã đi sai
theo ba hướng quan hệ với nhau: nó đọc sai lịch sử của trật tự hậu
chiến, thổi phồng các mục tiêu của trật tự, và lầm lẫn các hoạt động
toàn cầu quá hạn của Hoa Kỳ với các hoạt động của chính trật tự này.
Thứ nhất, về lịch sử, Allison biện luận trật tự này là hệ quả không
lường của Chiến tranh Lạnh, nghĩa là một tai nạn lịch sử. Nó diễn ra vì
sự lo sợ và chủ trương cân bằng quyền lực, chứ không phải ý đồ định hình
nền chính trị thế giới. Vì thế, Allison ngụ ý, nó luôn là quyền lực
chính trị thực tiễn được đội lốt để có thể phổ biến các giá trị cấp
tiến. Theo Mazarra thì cái nhìn đó, tốt nhất, chỉ là một chiều của một
lịch sử phức tạp. Mỗi viên chức nhìn vấn đề khác nhau về trật tự này khi
họ bắt tay thực hiện nó, nhưng nói một cách tổng quát, vào đầu thập
niên 1940 Hoa Kỳ đã đầu tư vào Liên Hiệp Quốc, chế độ thương mại quốc
tế, và các định chế toàn cầu để ổn định kinh tế để qua đó cấu tạo một
thế giới giới có trật tự hơn mà khó trở thành nạn nhân của các thảm nạn
của thập niên 1930. Các khái niệm này đã có trước khi các nhà ngoại giao
Hoa Kỳ nhận ra rằng quan hệ giữa Hoa Kỳ và Liên Sô chắc chắn sẽ trở nên
tồi tệ. Tổng thống Franklin Roosevelt đã có những cuộc đàm thoại sâu
sắc với thủ tướng Anh Winston Churchill và những người khác (như thủ
tướng Canada Mackenzie King, mà Zakaria đã trình bày ở trên) về các vấn
đề này đầu thập niên 1940. Tóm lại, theo nhận định của Mazarr thì Hoa Kỳ
không hề có ý định chơi trò quyền lực chính trị hay ngăn chặn Sô Viết
sau Thế Chiến II khi lập nền trật tự này, mà chủ yếu là xây dựng nền
tảng cho nền chính trị thế giới hợp tác nhau hơn dựa trên các quy luật
chung. Các định chế và các quy luật chung này nhắm đến sự ổn định kinh
tế và địa chính trị chứ không phải để truyền bá các giá trị của Hoa Kỳ.
Thứ hai, về thổi phồng các mục tiêu của trật tự, như “nó là nguyên
nhân của yếu tố nền hòa bình lâu dài giữa các cường quốc trong bảy thập
niên qua”, thì Mazarr cho rằng ông không biết có quan điểm cực đoan về
tầm quan trọng của trật tự vậy không. Tâm thức của giới lãnh đạo Hoa Kỳ
khi giải thích và thuyết phục công chúng về sự cần thiết hình thành Liên
Hiệp Quốc là rằng “một tổ chức quốc tế mới là một sự cần thiết nghiêm
trọng, ngay cả khi nó không thể giải quyết được hết các vấn đề của thế
giới”. Các định chế nói trên, cùng với các quy luật và quy ước ràng
buộc, đã trở thành một hệ thống mà các viên chức Hoa Kỳ đã ý thức rõ
ràng khi tiến hành thực hiện nó kể từ giữa thập niên 1940. Đây là một
trật tự mà đã miêu tả một cách nổi bật trong tất cả các Chiến lược An
ninh Quốc gia Hoa Kỳ kể từ thập niên 1950. Nó cũng là một trật tự mà
hàng tá quốc gia khác đã đặt trọng tâm trong khái niệm của họ về an ninh
và thịnh vượng, như Úc, Anh, Pháp, Đức, Ấn Độ, Nhật, Tân Tây Lan, Nam
Hàn và bao quốc gia khác. Mazarr cùng cơ quan RAND Corporation đã bỏ ra
hai năm tìm hiểu và đánh giá trật tự này. Họ kết luận các quốc gia này
đều nhìn nhận rằng trật tự này là có thật và lo ngại một cách sâu sắc
nếu nó qua đời [13].
70 năm nhìn lại để nhận thức, một số hy vọng của các kiến trúc sư của
trật tự này đã rõ ràng đạt được phần nào. Các tiến trình đa phương mà
các kiến trúc sư này tạo ra đã giúp ổn định nền kinh tế toàn cầu và ngăn
chặn sự hung hăn. Bằng cách sắp xếp ba phần tư nền kinh tế thế giới
chung quanh bộ quy định rộng (broad set of norms), nó đã tạo ra một lực
hút mạnh về trọng tâm ổn định của nền chính trị thế giới. Các quốc gia
đều biết muốn duy trì khả năng cạnh tranh, họ không thể chống lại một
trật tự đang thắng thế như thế.
Thứ ba, về lầm lẫn các hoạt động toàn cầu quá hạn của Hoa Kỳ với các
hoạt động của chính trật tự này, thì Allison biện luận các hành động
quân sự đơn phương của Hoa Kỳ kể từ năm 2001 mang tính phá hoại trật tự
này đã tự dẫn chứng (speak for itself). Mazarr phản biện rằng hiếm khi
các hành xử quốc tế có thể tự dẫn chứng. Các hành xử thường được các
quốc gia khác diễn dịch trong bối cảnh hiểu biết rộng hơn về quyền lực
và mục đích. Hoa Kỳ đã tự đặt quyền lực của mình trong dự án đa phương
này, đã giúp chính nghĩa hóa vai trò của mình trên thế giới, và chiếm
được sự nhẫn nại (của các quốc gia khác) vào những khi Hoa Kỳ thất bại
với sự cam kết các lý tưởng của mình. Do đó giải pháp là phục hồi, không
phải từ bỏ, chủ nghĩa đa phương mà đã từng thuyết phục được sự đối
kháng đối với quyền lực của Hoa Kỳ.
Mazarr kết luận rằng những nhà sáng tạo nên trật tự thời hậu chiến đã
đặt ra mục tiêu vừa giới hạn vừa cách mạng. Họ thực hiện nó trong các
ràng buộc của quyền lợi quốc gia và cân bằng quyền lực quốc tế để xây
dựng định chế và quy trình mà có thể định hình đặc tính của nền chính
trị thế giới. Hệ thống này đã đạt một số thành quả đáng kể, trong đó có
hòa bình và thịnh vượng. Khi mà thế giới đang bước vào một thời kỳ cạnh
tranh gây gắt hơn, các nhà làm chính sách Hoa Kỳ cẩn trọng không nên coi
thường tầm quan trọng của trật tự thời hậu chiến này. Trật tự này không
hề là một huyền thoại; nó là lợi thế cạnh tranh quan trọng nhất của Hoa
Kỳ hiện nay.
Dù thiết kế với cái nhìn hiện thực, hay cấp tiến, hay cả hai, của
giới lãnh đạo chính trị Hoa Kỳ đầu thập niên 1940, kết quả, như chúng ta
cũng biết, là sự ra đời của các định chế quốc tế và toàn cầu, ngay cả
trước khi Thế Chiến II chấm dứt, bao gồm: Liên Hiệp Quốc năm 1945
(United Nations); Hiệp định Chung về Thuế quan và Thương mại năm 1947
(General Agreement on Tariffs and Trade/GATT), tiền thân của Tổ chức
Thương mại Thế giới (World Trade Organisation/WTO); Quỹ Tiền tệ Quốc tế
(International Monetary Fund/IMF) và Ngân hàng Tái Xây dựng và Phát
triển Quốc tế (the International Bank for Reconstruction and
Development/IBRD, sau này là Ngân hàng Thế giới/World Bank) thành lập
năm 1944, hoạt động năm 1946. Điều không thể phủ nhận là thế giới đã
thay đổi lớn lao và toàn diện nhờ sự hợp tác và tương thuộc qua các định
chế quốc tế này. Vài kết luận
Sự trổi dậy không mang tính hòa bình như reo rao mà ngược lại đầy
tính gây hấn, trên Biển Đông cũng như trong các chính sách đối ngoại của
Trung Quốc đối với các quốc gia láng giềng và khắp nơi, đã làm bao
người quan ngại đối với nền trật tự hiện nay và nền hòa bình tương lai.
Trung Quốc có tham vọng bá quyền và có khả năng qua mặt Hoa Kỳ về kinh
tế trong một thập niên rưỡi, tuy về mặt quân sự và khoa học kỹ thuật thì
còn xa mới bắt kịp, ít nhất là ba thập niên nữa.
Vấn đề nằm ở hai mặt trận chính: chiến lược đường dài, và lãnh đạo.
Theo nhà bình luận chính trị người Mỹ và cũng là một blogger Kevin
Drum, thì nếu không có cuộc cách mạng công nghệ, đầu tiên là động cơ hơi
nước, lý thuyết vi trùng, điện và xe lửa, thì lịch sử thế giới đã hoàn
toàn khác; sẽ không có cuộc cách mạng dân chủ như đã diễn ra trong thế
kỷ 18, 19, 20 như đã thấy [14]. Cuộc cách mạng công nghệ tới đây sẽ
quyết định vận mệnh trật tự thế giới. Drum nhận định rằng vấn đề là liệu
Trung Quốc, trong vòng 20 năm tới, đạt được kỹ nghệ trí tuệ nhân tạo
(artificial intelligence/AI) tốt nhất không? Nếu được, họ có thể trở
thành bá quyền, nếu họ muốn; nếu không thể thì chẳng gì phải quan tâm
cả.
Tuy Hoa Kỳ là nước dẫn đầu về trí tuệ nhân tạo AI hiện nay, lãnh đạo
hàng đầu Trung Quốc không hề dấu tham vọng muốn qua mặt Hoa Kỳ trong mặt
trận này vào năm 2030 [15]. Trong khi ngân sách cho Nền tảng Khoa học
Quốc gia của Hoa Kỳ bị cắt giảm 10 phần trăm xuống còn 175 triệu đô la
thì ngân sách dự chi của Trung Quốc vào năm 2030 cho AI là 100 tỷ đô la.
Sự chênh lệch về ngân sách đầu tư cho nền khoa học kỹ thuật quốc gia
như thế hiển nhiên sẽ dẫn đến kết quả khác nhau vào năm 2030.
Ngoài khoa học kỹ thuật, Trung Quốc đã chuẩn bị nhiều mặt trận khác.
Nhà chuyên gia hàng đầu về Trung Quốc Michael Pillsbury đã nghiên cứu kỹ
lưỡng các chiến lược, chiến thuật của giới diều hâu Trung Quốc hơn bốn
thập niên qua, và đã đề nghị các biện pháp cần thiết để vận dụng chính
các khái niệm từng được họ sử dụng trong thời Chiến Quốc và bốn thập
niên qua để đánh bại chính họ [16]. Pillsbury trình bày chi tiết đề nghị
này trong 12 bước. Tựu chung là cần nhận diện được những trí trá của
Trung Cộng, lưu trữ tất cả các hồ sơ tài liệu này một cách hệ thống,
hoạch định các chiến lược cạnh tranh, tìm đồng thuận chung để phối hợp
hành động cho hiệu quả, hỗ trợ cho các nhà đối kháng và xu hướng cải
cách tại Trung Quốc, đánh vào các điểm yếu của chế độ, có biện pháp cứng
rắn với sự gian lận ăn cắp tài sản trí tuệ của Hoa Kỳ v.v…
Trên đây là các đề nghị của Pillsbury, nhưng chính quyền Hoa Kỳ hiện
nay và tương lai có tán thành và sẽ thực hiện bao nhiêu điều trong này
thì chưa rõ. Các chiến lược đường dài của Hoa Kỳ vẫn chưa rõ ràng và
thống nhất. Hiện tại Trump đã công khai tuyên chuyến với Trung Quốc trên
mặt trận thương mại, nhắm đến hàng hóa nhập cảng trị giá 505 tỷ Mỹ kim.
Nhiều người chưa gì đã vội tung hô Trump và tin chắc Trung Quốc sẽ thua
cuộc. Thuế nhập cảng có thể là phần quan trọng trong cuộc chiến thương
mại này, nhưng không đủ để quyết định và tác động để buộc Trung Quốc
phải đổi chiều. Như Abigale Grace nhận định trên tạp chí Foreign Policy,
các nhà hoạch định sách lược tại Hoa Kỳ cần chuẩn bị cuộc cạnh tranh
trên nhiều mặt trận bắt nguồn từ tư thế chính trị, mặt trận tuyên truyền
trong nước, và các chính sách kinh tế cưỡng ép các công ty Mỹ đang hoạt
động tại Trung Quốc [17]. Grace cho rằng Trung Quốc biết đây là ưu tiên
hàng đầu của Trump nên đã chuẩn bị người dân của họ cho cuộc chiến dài
và xấu này, và họ có khá nhiều dụng cụ/vũ khí để trả đũa. Lãnh đạo Trung
Quốc muốn đạt mục tiêu chiến lược lớn hơn cuộc chiến thương mại với Hoa
Kỳ hiện nay, đó là họ không muốn chơi theo các luật lệ thế giới. Nói
cách khác mục đích cao nhất của họ là muốn thay đổi nền trật tự hiện
nay, như Pillsbury đã nghiên cứu tỉ mỉ trong sách ông.
Về mặt quân sự thì quốc hội Hoa Kỳ đã thông qua ngân sách quốc phòng
khổng lồ cho năm tài chánh 2019, 716 tỷ đô la Mỹ, vào ngày 22 tháng 7
năm 2018 [18]. Phải chăng Hoa Kỳ muốn đầu tư mạnh mẽ vào quốc phòng để
Trung Quốc không thể nào bắt kịp, sức mạnh quân sự Hoa Kỳ sẽ áp đảo, như
thế Trung Quốc phải biết sợ, dù là một chút thôi, để không dám thách
thức Hoa Kỳ trong tương lai!
Ngoài ngân sách quốc phòng và chiến tranh mậu dịch nói trên, chính
phủ Trump vẫn chưa trình bày rõ ràng các chiến lược lâu dài khác của Hoa
Kỳ là gì trong việc đối đầu với Trung Quốc, và chiến lược ngoại giao
của mình. Trump tỏ vẻ muốn kéo Nga về phía Hoa Kỳ, nếu không là đồng
minh thì cũng không là đối thủ gây thêm khó khăn cho Hoa Kỳ để Trump có
thể dồn nỗ lực kiềm chế Trung Quốc trong thời gian tới. Trump có đạt
được mục tiêu kéo Nga về phía mình hay không thì nó hoàn toàn không đơn
giản chút nào.
Về mặt lãnh đạo thì nền dân chủ như Hoa Kỳ và nền độc tài như Trung Quốc có những ưu và khuyết khác nhau.
Nền tảng sức mạnh của các chế độ dân chủ, tự bản chất, là từ mỗi
người dân. Từ mỗi cá nhân, các doanh nghiệp tư nhân, các tổ chức do
người dân thành lập trong xã hội đó. Nếu so sánh năng xuất
(productivity) giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc thì khoảng cách vẫn còn là một
trời một vực. Nhưng Trung Quốc đông dân gấp bốn lần Hoa Kỳ. Ngoài ra,
sức mạnh của một quốc gia không chỉ là tập hợp năng xuất mỗi cá nhân
trong quốc gia đó là còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác, trong đó lãnh
đạo chính trị của quốc gia đó đóng vai trò chiến lược then chốt. Nó mang
tính đường dài và đòn bẫy cho mọi chính sách phát triển của quốc gia
đó.
Hoa Kỳ, mỗi hai năm thay thế một phần lập pháp, và mỗi bốn năm thay
thế lãnh đạo hành pháp. Cho dù giới lãnh đạo hành pháp tài giỏi xuất
chúng bao nhiêu, họ cũng phải khôn khéo thương lượng và thuyết phục quốc
hội để thông qua các ngân sách, nhân sự, dự luật mới cũng như các tu
chính với bộ luật cũ vv… Hành pháp cũng bị ràng buộc bởi các diễn nghĩa
của tư pháp, nhất là Tối cao Pháp viện, đặc biệt khi đưa ra các Lệnh
Hành pháp (Executive Order). Nhiệm kỳ là bốn năm, tối đa là hai nhiệm
kỳ, trong đó có sự thay đổi nhân sự thường xuyên trong vai trò điều hành
và lãnh đạo ở các cấp bậc cao nhất. Ngoài ra còn bao nhiêu sự ràng buộc
của hiến pháp và pháp luật, cũng như sự đấu tranh liên tục giữa các
ngành tư pháp, hành pháp, lập pháp, truyền thông cũng như sự vận động
không ngừng nghỉ của giới doanh nhân và các tổ chức xã hội dân sự.
Do đó dù có tầm nhìn chiến lược lâu dài và tối ưu đi chăng nữa, giới
lãnh đạo chính trị tại Hoa Kỳ nói riêng và các nền dân chủ cấp tiến nói
chung khó thể nào thi hành các chiến lược quốc gia của mình nếu không
giỏi thương thuyết và thỏa hiệp. Nó cũng rất khó khăn thuyết phục quốc
hội/dân đầu tư ngân sách đầy đủ và ủng hộ các chính sách dài hạn, ngoài
tầm của một nhiệm kỳ bốn năm. Tuy vậy, trong nền dân chủ, sự chuyển tiếp
lãnh đạo từ người này sang người khác hoặc chính quyền này sang chính
quyền khác luôn ổn định, qua các thủ tục rõ ràng, và với hàng trăm năm
kinh nghiệm, luôn diễn ra hiệu quả và tốt đẹp. Tất nhiên mọi lần chuyển
tiếp lãnh đạo đều mất thời gian để được quốc hội thông qua, và để người
kế nhiệm nắm rõ các vấn đề chuyên môn và các thủ tục cần thiết để điều
hành hiệu quả.
Trong khi đó, Trung Quốc là độc đảng, khống chế mọi ngành khác, một
cách toàn diện và tuyệt đối, nên các chính sách về kinh tế, chính trị,
văn hóa v.v… đều dễ dàng được thông qua và thi hành. Bảy người trong Ủy
ban Thường vụ Trung ương Đảng cũng như 25 người trong Bộ Chính trị hầu
như nắm mọi quyền lực trong tay. Mục tiêu lâu dài của giới lãnh đạo
Trung Quốc là tiếp tục tăng trưởng kinh tế, ổn định xã hội, gia tăng
tiềm năng quốc phòng, tìm kiếm tài nguyên thiên nhiên và nhất là đầu tư
tối đa vào cuộc cách mạng công nghệ tới, đặc biệt về trí tuệ nhân tạo,
để phát huy ưu thế chiến lược, nhất là so với Hoa Kỳ. Tuy cũng đấu đá
khủng khiếp với nhau để tranh giành quyền lực, nó hiếm khi công khai
minh bạch mà thường mà kín đáo và xảo quyệt. Sau Mao Trạch Đông, các vụ
đấu đá thanh trừng trong đảng cũng long trời lở đất. Đặng Tiểu Bình hiểu
được điều này hơn ai hết cho nên muốn đặt giới hạn hai nhiệm kỳ để hy
vọng có sự chuyển tiếp suông sẻ. Tuy nhiên, mục tiêu này đã được thay
thế bởi mục tiêu chiến lược quan trọng hơn: cuộc chạy đua bá quyền với
Hoa Kỳ. Đó là lý do vì sao Tập Cận Bình (Xi Jinping), được mệnh danh là
Chủ Tịch của Mọi Thứ (Đảng, Nhà Nước và Quân Đội), không còn bị giới hạn
hai nhiệm kỳ trong vai trò chủ tịch nước nữa vào ngày 17 tháng Ba năm
2018. Giới diều hâu Trung Quốc ủng hộ Tập để bảo đảm sự liên tục trong
việc lèo lái và thực hiện giấc mộng bá quyền của họ.
Mặc dầu đây là sức mạnh của Trung Quốc, đó cũng chính là điểm yếu của
họ. Chế độ độc tài nào cũng có vô số giới hạn và rủi ro của nó. Bởi để
tập trung quyền lực như thế vào tay mình, Tập và nhóm diều hâu đã loại
trừ bao nhiêu thành phần trong đảng không đứng về phía mình, do đó họ
cũng có lắm kẻ thù. Đó là chưa kể chính sách vô cùng thô bạo và cung
cách tàn bạo mà họ đã đối xử với người dân, đặc biệt là các nhà đấu
tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền. Ngoài ra người Hoa đã kinh
nghiệm bao nhiêu tai họa trong thời Mao, với chủ nghĩa tôn sùng cá nhân,
nên dù giới trẻ có thể không nắm rõ vì sử liệu giáo dục bị bóp méo trầm
trọng, những người từng sống thời đó chắc hẳn còn nhớ rõ và hiểu sâu.
Người Hoa Đài Loan và Hồng Kông hiển nhiên rất quan ngại về cánh tay nối
dài của Bắc Kinh, nhất là khi Tập đã lập lại nhiều lần cảnh cáo đối với
mọi nỗ lực độc lập tách rời khỏi Trung Quốc. Vào ngày 14 tháng 8 vừa
qua, Andy Chan, 27 tuổi, lãnh đạo của Đảng Quốc gia Hồng Kông, với chủ
trương độc lập từ Trung Quốc, đã hùng hồn phát biểu tại Câu Lạc bộ Phóng
viên Ngoại quốc rằng “Trung Quốc là mối đe dọa đối với mọi người tự do
trên toàn thế giới” [19]. Mọi chế độ chính trị đều quan ngại sức mạnh
của truyền thông, nhưng chế độ độc tài thì không chỉ quan ngại mà là
thật sự lo sợ, vì truyền thông có khả năng phơi bày sự thật về mình.
Nhưng cái mà chế độ độc tài lo sợ nhất là người dân có tư duy độc lập và
suy nghĩ phê phán. Như thế, mọi tuyên truyền của họ đều vô hiệu quả, và
họ không thể kiểm soát tư tưởng và ngày càng mất dần ảnh hưởng đối với
người dân.
Kinh tế Trung Quốc hiện đang chậm lại, và còn gặp khó khăn trong cuộc
chiến thương mại hiện nay nên thành phần bất mãn hoặc đối trọng với Tập
có thể khai dụng cơ hội đặt vấn đề về hiệu quả của việc tập trung quá
nhiều quyền lực vào một cá nhân [20]. Bốn năm tới, và xa hơn nữa, các
thử thách đối với Trung Quốc không hề nhỏ mà ngày càng gia tăng. Nền
kinh tế sẽ không tiếp tục tăng trưởng như trước. Khi người dân càng có
nhiều thì càng mong đợi nhiều, và khi mong đợi không được đáp ứng thì,
cho dù bộ máy tuyên truyền đồ sộ và tốn kém khủng khiếp bao nhiêu, nó
cũng sẽ không thoả mãn được nhu cầu mong đợi khổng lồ từ một tỷ bốn trăm
triệu người dân của họ hiện nay.
Cuối cùng thì tương lai của trật tự thế giới chủ yếu tuỳ thuộc vào
tài năng lãnh đạo chính trị của Hoa Kỳ và Trung Quốc, và hiệu năng của
cơ chế vận hành quốc gia, tức guồng máy đẩy quốc gia đó về phía trước.
Dù chưa thể tiên đoán được kết quả tương lai ra sao, chúng ta có thể lạc
quan rằng những gì được xây dựng dựa trên chân thiện mỹ thì vẫn vững ổn
hơn giả ác xấu.
(Úc Châu, 28/08/2018)
Tài liệu tham khảo:
1. “Public consultations” by Department of Foreign Affairs and Trade (DFAT), accessed on 11/08/2018.
2. Phạm Phú Khải, “Nước Úc trước tương lai bất định”, Nghiên Cứu, Quốc Tế, 02/04/2017.
3. “2017 Foreign Policy White Paper”
by Australian Government, accessed on 11/08/2018. Có thể tìm hiểu thêm
bài viết của giáo sư Martin Parkinson, Thư ký của Bộ Thủ Tướng và Nội
các Chính phủ Úc, “2017 Foreign Policy White Paper: advancing Australia’s interests”. Xem trang v, 6 và 21.
4. Joseph S. Nye Jr, “Will the Liberal Order Survive?”, Foreign
Affairs, Volume 96, Number 1, January/February 2017; trang 10-16.
5. G. John Ikenberry, “The Plot Against American Foreign Policy”,
Foreign Affairs, Volume 96, Number 3, May/June 2017; trang 2-3.
6. Daniel Dauney and G. John Ikenbery, “Liberal World”, Foreign Affairs, Volume 97, Number 4, July/August 2018; trang 16-24.
7. Allison là người nghiên cứu về cái bẫy chết người mà nhà sử học Hy
Lạp Thucydides đã nhận diện và lý giải. Đó là sử trổi dậy của Athen và
mối lo sợ lên Sparta đã làm cho chiến tranh hai bên không thể tránh
được. Xin đọc Graham Allison, “The Thucydides Trap”, Foreign Policy, 9
June 2017. Allison nghiên cứu lịch sử 500 năm qua và kết luận rằng trong
16 trường hợp tương tự như thế thì có đến 12 trường hợp dẫn đến chiến
tranh. Liệu chiến tranh có xảy ra giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ không? Nếu
thích thì tìm hiểu thêm tác phẩm của ông “Destined for war”, Houghtin
Mifflin Harcourt, 2017.
8. Graham Allison, “The Myth of the Liberal Order”, Foreign Affairs, Volume 97, Number 4, July/August 2018; trang 124-133.
9. Stephen Kotkin, “Realist World”, Foreign Affairs, Volume 97, Number 4, July/August 2018; trang 10-15.
10. Stephen M Walt, “What I told my APSA panel”, Foreign Policy, 3 September 2011.
11. Cuộc tranh luận giữa Fareed Zakaria Niall Ferguson, “Trật tự cấp tiến quốc tế đã qua rồi?”,
(The Munk Debate Series: Is the Liberal International Order Over?),
trên Youtube, 28 April 2017. Muốn nghiên cứu thêm về thủ tướng Mackenzie
King có thể vào Thư viện Quốc gia của Canada nơi lưu trữ tất cả những
nhật ký của ông “Diaries of William Lyon Mackenzie King”, từ năm 1893 đến 1950, gồm khoảng 50 ngàn trang viết, và nếu chất chồng lên nhau thì cao hơn 7 mét.
12. Michael J. Mazarr, “The Real History of the Liberal Order”, Foreign Affairs, 7 August 2018.
13. Michael J. Mazarr, “Building a Sustainable International Order”, RAND Corporation, accessed on 16 August 2018.
14. Kevin Drum, “Tech World”, Foreign Affairs, Volume 97, Number 4, July/August 2018; trang 43-48.
15. Elsa B. Kania, “Artificial Intelligence and Chinese Power”, Foreign Affairs, 5 December 2017.
16. Michael Pillsbury, “The Hundred Year Marathon”, Henry Holt and Company, February 2015.
17. Abigail Grace, “China Doesn’t Want to Play by the World’s Rules”, Foreign Policy, 8 August 2018.
18. US Senate Committe on Armed Services, “John S. McCain National Defense Authorization Act for Fiscal Year 2019”, 22 July 2018.
19. Stuart Lau, “China takes on Hong Kong’s press club”, The Interpreter, Lowy Institute, 16 July 2018.
20. Richard McGregor, “Has China's leader Xi Jinping now passed his peak?”, The Interpreter, Lowy Institute, 27 July 2018.
Thời Sự Hoa Kỳ 18/9/2018: CHUYỆN RUỒI BU CỦA PHE DÂN CHỦ
https://youtu.be/Wtn8hsfNn1g
TIN VUI: KINH TẾ TRUNG QUỐC SẮP TIÊU DẪ̃N ĐẾN SỤP ĐỔ CHẾ ĐỘ LÀ ĐIỀU KHÔNG THỂ TRÁNH KHỎI
https://youtu.be/JEh5mrdhV6E
Chiến tranh Việt Nam: chính nghĩa thuộc về ai?
Embed
Embed
The code has been copied to your clipboard.
The URL has been copied to your clipboard
No media source currently available
0:00
0:03:28
2:44
Đường dẫn trực tiếp
#VOATIENGVIET
Tin tức: http://www.facebook.com/VOATiengViet,
http://www.youtube.com/VOATiengVietVideo, http://www.voatiengviet.com.
Nếu không vào được VOA, xin các bạn hãy vào http://vn3000.com để vượt
tường lửa. Trong cuộc chiến tại Việt Nam (1954 -1975) vì sao Hoa Kỳ và
đồng minh lại thất bại? Đó là câu hỏi mà giới học giả và rất nhiều người
quan tâm tại Mỹ vẫn đang tiếp tục tìm câu trả lời cho tới ngày hôm nay,
khi cuộc chiến đã đi qua gần nửa thế kỷ. Và đó cũng là nội dung chính
của một cuộc hội thảo vừa được tổ chức cuối tuần qua tại trung tâm thủ
đô Washington, Hoa Kỳ, với sự tham gia của những học gia và chuyên gia
hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu chính trị và lịch sử...
Hoa Kỳ không cấm Trung Cộng xuất cảng hàng hóa sang Hoa Kỳ, chỉ không muốn tiếp tục miễn thuế nhập cảng cho Trung Cộng nhiều hơn Trung Cộng miễn thuế nhập cảng cho Hoa Kỳ vì thặng dư mậu dịch.
Để có được sự công bằng mậu dịch ( Fair Trade ) và mậu dịch miễn thuế( Free Trade ) cần sư quân bình mậu dịch (Equal Trade ) giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng ...
Còn nếu Trung Cộng không muốn mở thị trường nội địa của mình cho Hoa Kỳ thì Hoa Kỳ có thể chỉ cần miễn thuế nhập cảng cho Trung Cộng bằng số lượng miễn thuế nhập cảng của Trung Công cho Hoa Kỳ, phần thặng dư mậu dịch Hoa Kỳ sẽ đánh thuế nhập cảng.
Nếu không thì Hoa Kỳ bị thiệt thòi ...
Không biết có phải vậy không?
Hiện nay Trung Cộng xuất cảng sang Việt Nam nhiều hơn Việt Nam xuất cảng sang Trung Cộng, như vậy Việt Nam miễn nhiều thuế nhập cảng cho Trung Cộng hơn là Trung Cộng miễn thuế nhập cảng cho Việt Nam ...
Như vậy Việt Nam đang bị thiệt thòi ?
Không biệt có phải vậy không ?