LỘT MẶT NẠ TỔ CHỨC BỊP BỢM " MẬT TRẬN DÂN TỘC GPMN "
Lột
Mặt Nạ Tổ Chức Bịp Bợm "Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam" (Sự thật
về các trí thức miền Nam theo cộng sản) - Cố Gs HỨA HOÀNH - Các ông, các
bà trí thức tư sản
miền Nam trốn theo "Mặt Trận Giải Phóng" (gọi tắt của Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền N...
Sau
cuộc gặp gỡ đại sứ Yamato thì vài tháng sau, có một số người Mỹ tìm gặp
một số trí thức VN đối lập với chính quyền VNCH. Một dịp tình cờ, tôi
đến nhà ông Trịnh Đình Thảo ở Hạnh
Thông Tây, Gò vấp, lời ông Bửu,
đây là một vườn xoài rộng 6 mẫu, ông Thảo cho xây một nhà đúc kiên cố,
theo kiểu nhà khách ở bịnh viện Cộng Hòa.
Chúng tôi ngồi uống trà
dưới bóng mát của 3 cây xoài, trên những ghế đá màị Tôi được ông Thảo
giới thiệu với một người Mỹ nói tiếng Pháp, còn tôi được gọi là kỹ sư
không xưng tên.
Sau lời chào hỏi lịch sự theo xã giao Tây phương, chúng tôi nói chuyện thoải mái với ông Mỹ này. Tôi nói :
- Nguyện vọng của chúng tôi là yêu cầu Mỹ rút quân để vấn đề chiến tranh này cho người VN giải quyết với nhau.
Người Mỹ đáp :
- Nếu quân đội Mỹ rút đi, thì CS sẽ chiếm miền Nam.
Tôi nói tiếp :
-
Nếu CS có thắng thì chúng tôi hợp tác với họ trong hòa bình, không còn
bắn giết nhau nữa, người dân Việt Nam mới sống yên ổn, sinh hoạt bình
thường, không còn lo sợ chiến tranh.
Người Mỹ này đứng dậy, lấy khăn lau mồ hôi trán, rồi chậm rãi đáp :
- Nếu CS vào Saigon, thì sẽ bắn giết lực lượng VNCH. Saigon sẽ thành biển máu lửa. VC sẽ bỏ tù hết các ông.
Tôi đáp ngày :
-
Chúng tôi là dân sự, không chống đối họ thì họ sẽ trọng dụng chúng tôi,
nhất là chúng tôi là những chuyên viên về kinh tế, kỹ thuật, có thể
phục vụ cho đất nước bất cứ lúc nào cũng được.
Ông Mỹ nói:
- Ông còn ảo tưởng lắm! Người CS có đường lối độc tài của họ, không sử dụng người trí thức đâụ Họ sẽ tiêu diệt giai cấp bằng
cách
quốc hữu hóa tài sản của người dân, biến con người thành công cụ sản
xuất, nhằm bảo vệ giai cấp lãnh đạo của họ, được gọi là giai cấp công
nhân thất học đó.
Tôi có cảm tưởng khinh thường ông Mỹ này, vì tôi cho rằng ông đi tuyên truyền chống cộng như con vẹt. Tôi đáp:
- Xin lỗi ông, tôi không tin!
Trong
khi đó, trước sự chú ý của nhà văn Thanh Nghị, Hoàng Trọng Quỳ, ký giả
Hoàng Trọng Miên, bà Ngô Bá Thành, kỹ sư Trần Văn Quyến, ký giả Thiếu
Sơn, kỹ sư Hồ Gia Lý...thì ông Thảo cắt ngang lời nói của tôi. Ông nói:
- Cháu còn trẻ nên còn hăng đấy.
Ông Mỹ cười và quay sang bà Ngô Bá Thành ngồi kế bên nói chuyện một lúc. Rồi ông nói rõ lập trường của Mỹ như sau :
-
Người Mỹ sang VN chiến đấu vì lý tưởng tự do và bảo vệ tự do cho dân
tộc VN. Với tư cách một người trí thức Mỹ, tôi tin rằng số đông trí thức
VN đều có du học ở phương Tây, sẽ hiểu
biết được thực tâm của chính
phủ Mỹ, để không chống đối Mỹ tiến hành chiến tranh ở VN, nhằm ngăn chặn
làn sóng sẽ do Trung quốc đang muốn bành trướng sang VN và Đông Nam Á.
Trong
dịp này, CS núp dưới chiêu bài "giải phong miền Nam", để rồi sau khi
chiếm được VNCH, họ sẽ thôn tính luôn cả Lào và Kampuchea.
Qua cuộc
tiếp xúc này, tôi được biết ý định của Mỹ, nhưng tôi vẫn xem Mỹ là kẻ
xâm lược VNCH, vì lẽ "người dân có kêu Mỹ tham chiến đâu"! Tự nhiên
người Mỹ vào thay thế người Pháp
sau Hiệp định Geneva 1954 và cai
trị chế dộ VNCH xuyên qua các chính quyền do Mỹ dựng lên. Sự có mặt của
người Mỹ như chủ nhân ông, không có chính nghĩạ Đối với lương tri con
người,
mặc dù chính quyền Mỹ đã tốn rất nhiều tiền, và thanh niên Mỹ phải bỏ
mạng ở chiến trường VN. Bởi vì nếu CS xâm lược thì nhân dân miền Nam có
quyền tự vệ và đánh đuổi CS ra
Bắc Việt Cũng bởi vì quốc sách Ấp Chiến Lược của VNCH đang tỏ ra hữu hiệu thì Mỹ lại thay đổi chính sách chống Cộng!
.
PHONG TRÀO PHẢN CHIẾN VIỆT NAM Nhìn lại phong trào phản chiến trong
cuộc chiến tranh VN Trọng Đạt CUỘC CHIẾN TẠI ĐẤT NHÀ Phản chiến từ 1965
tới 1971. Giữa thập niên 60, nhờ sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, các
phương tiện
truyền tin tối tân như truy...
9 Tháng 7 2014 ·
HUỲNH TẤN MẪM, HIỆN TƯƠNG PHẢN CHIẾN & TỰ DO!
Hai
thế hệ Hậu Duệ QL.VNCH- Vá lại cờ Vàng! Mai Nguyễn Huỳnh St.8872 HUỲNH
TẤN MẪM, HIỆN TƯƠNG PHẢN CHIẾN & TỰ DO! Cảm ơn Bichthuy Ly- Hậu Duệ
QL.VNCH. Đã thay cha, anh mình, thế hệ
QL.VNCH, nói lên tiếng nói uất hờn " Vong gia bại quốc..." của...
Cảm
ơn Bichthuy Ly- Hậu Duệ QL.VNCH. Đã thay cha, anh mình, thế hệ QL.VNCH,
nói lên tiếng nói uất hờn " Vong gia bại quốc..." của bè lủ Việt Cộng
nằm vùng- MTGPMNVN. Trong đó có phong trào phản chiến của Chủ Tịch Tổng
hội sinh viên Sài Gòn Huỳnh Tấn Mẫm, là một tên "Ăn cơm quốc gia, thờ ma
Công Sản ". Phản bội lại lý tưởng Tự Do dân tộc, của người Việt Quốc
Gia VN, Và " Đâm sau lưng chiến sĩ QL.VNCH, ngày đêm nơi " Hỏa đầu giới
tuyến " ngăn bước quân thù Cộng Sản miền Bắc, bảo vệ tự do Sài gòn cho
Huỳnh Tấn Mẫm được an toàn " Biểu tình & Phản chiến " chống lại Tự
Do/VNCH
Phản tỉnh thế hệ... Hậu Duệ VNCH của các bạn tuổi trẻ hôm
nay, như Bichthuy Ly & Nguyen Thi Hong... là nguồn cảm hứng tương
lai cho Tự Do, Dân chủ, Hòa bình Việt Nam...!!!
Huỳnh Mai St.8872
VC Nằm Vùng Trong Văn Phòng Tổng Tham Mưu Trưởng Và Phủ Đặc Ủy Trung Ương Tình Báo Việt Nam
Cộng Hòa Trúc Giang 1* Mở bài Việt
Cộng nằm vùng thời nào cũng có, ở đâu cũng có. Khi tập kết ra Bắc, cài
người ở lại. Cho gián điệp trà trộn vào đoàn người di c...
Kết luận
Việt Cộng nằm vùng thời nào cũng có, ở đâu cũng có. Thời nay, ở nước ngoài cũng không vắng bóng cái đám lăng nhăng lố nhố đó.
Số
phận của người dân nước Việt Nam Cộng Hòa ở miền Nam bị mất tự do, dân
chủ, mất nước cũng do cái bọn sâu bọ nầy. Tệ nhất là quý vị trở cờ, quý
vị háo danh, ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng Sản sẵn sàng chịu nhục để bợ
đít Việt Cộng, đau nhất là khi không còn lợi dụng được nữa thì bị “vắt
chanh bỏ vỏ”. Quý vị trí thức “vịt kiều yêu quái” gồm các luật sư, giáo
sư đại học, đại tá, trung tá trở cờ, lén lén lút lút, thập thập thò thò
nâng bi Cộng Sản. Bề ngoài được ca ngợi yêu nước nhưng bên trong khinh
vì bản chất phản bội.
Những bộ mặt nham nhở đó đã bị nhận diện, cô lập, tẩy chay…
MỸ- CỘNG ĐÃ CHIẾN THẮNG TRONG CUỘC CHIẾN VN NHƯ THẾ NÀO.
Một
quyển sách của tiến sĩ Roger Canfield vừa được ra mắt ở Mỹ đã đưa ra
một cái nhìn khác, khá thú vị, về kết cục của chiến tranh Việt Nam.
Mỹ-cộng đã chiến thắng trong cuộc chiến VN như thế nào
Cập nhật: 22.03.2010 20:00
Cuộc
chiến Việt Nam đã kết thúc 35 năm nay, nhưng cho tới giờ nó vẫn còn làm
hao tốn biết bao giấy mực của giới cầm bút, những nhà văn, nhà nghiên
cứu, cũng như các cơ quan báo chí truyền thông trong và ngoài nước. Sách
vở tại Việt Nam miêu tả kết quả cuộc chiến rằng quân đội Mỹ đã bị quân
Bắc Việt đánh bại hoàn toàn. Trong khi đó, một số sách báo bên ngoài lại
viết rằng do tình hình thời cuộc, Mỹ đã quyết định triệt thoái ra khỏi
chiến trường Việt Nam vào tháng 4 năm 1975.
Một quyển sách của
tiến sĩ Roger Canfield vừa được ra mắt ở Mỹ hơn một tháng trước thời
khắc kỷ niệm đúng 35 năm ngày kết thúc cuộc chiến đã đưa ra một cái nhìn
khác, khá thú vị, về kết cục của chiến tranh Việt Nam. Tác phẩm có nhan
đề “Comrades in arms: How the Ameri-cong won the Vietnam war against
the common enemy-America”, tạm dịch ngắn gọn là “Mỹ-cộng đã chiến thắng
trong cuộc chiến Việt Nam như thế nào”.
Tiến sĩ Canfield là một
ký giả và là một nhà phân tích chiến lược chính trị dày dặn kinh nghiệm,
chuyên nghiên cứu về chủ nghĩa cộng sản và các chính sách của Hoa Kỳ.
Ông đã mất 22 năm nghiên cứu kể từ năm 1988 để hoàn thành tác phẩm này.
Tác giả cho biết ba chương sách dày tổng cộng 1600 trang được ông đúc
kết từ rất nhiều tư liệu sách báo-lịch sử, các cuộc phỏng vấn, hồi ký,
các tài liệu của CIA, FBI, cũng như của chính quyền cộng sản Việt Nam.
Điều
thú vị đầu tiên đập vào mắt người đọc có lẽ xuất phát từ tựa đề quyển
sách, với từ “Ameri-cong”. Trước nay, người ta thường nhắc nhiều tới các
từ như Việt cộng hay Trung cộng, nhưng dường như ít ai dùng, hoặc nghe
tới hai từ “Mỹ-cộng”. Và đó cũng là điểm nhấn chính của tác phẩm này.
Tác giả Canfield giải thích:
“Ameri-cong là vì một số những người
hoạt động phản chiến và kêu gọi hòa bình họ tự xưng như thế. 'Mỹ-cộng'”
có nghĩa là những người Mỹ đồng quan điểm với Việt cộng, với công cuộc
đấu tranh của cộng sản. 'Mỹ-cộng' và Việt cộng đều xem chủ nghĩa đế quốc
Mỹ là kẻ thù chung.”
Biểu tình phản đối chiến tranh Việt Nam tại Boston, 1970
Biểu tình phản đối chiến tranh Việt Nam tại Boston, 1970
Theo
tiến sĩ Canfield, chiến tranh Việt Nam là một cuộc chiến chính trị, chứ
không phải là một cuộc chiến quân sự, và sở dĩ Mỹ can dự là vì đây là
một phần của cuộc chiến tranh lạnh, mà Trung Quốc và Liên Xô lúc bấy giờ
cũng can thiệp vào cuộc chiến Việt Nam. Tác giả cho rằng kết quả cuộc
chiến là do người Mỹ thua mặt trận chính trị ngay tại Quốc hội Hoa Kỳ
năm 1975 vì ảnh hưởng của truyền thông và các phong trào hòa bình-phản
chiến, chứ quân Mỹ không thua trận do bị cộng sản Việt Nam đánh bại:
“Vào
thời điểm cuối của cuộc chiến, phong trào phản chiến đã thuyết phục
được Quốc hội ngưng viện trợ cho miền Nam. Đó là thực tế, nhưng trước
đó, chúng tôi đã đánh bại Việt cộng nhiều lần trong các cuộc tấn công
lớn của họ hồi những năm 1968 và 1972. Không đúng khi nói rằng Hoa Kỳ
thua trận trên chiến trường mà phải nói là thua tại sân nhà, tại các làn
sóng phản chiến trên các đường phố New York và Washington lúc bấy giờ.
Đó là thông điệp chính của tôi.”
Và thông điệp ấy đã được tiến sĩ Canfield trình bày cặn kẽ trong cuốn sách vừa phát hành. Ông nói tiếp:
“Nội
dung của quyển sách là tìm hiểu cách thức mà cộng sản Việt Nam đã thắng
lợi trong cuộc chiến nhờ vào việc sử dụng các phong trào phản chiến và
các phong trào kêu gọi hòa bình tại Mỹ. Đây là một cuộc chiến chính trị
hơn là một cuộc chiến quân sự. Người cộng sản lúc bấy giờ hiểu rõ điều
đó trong khi người dân Mỹ thì không. Thông điệp chính mà tôi muốn gửi
gắm qua tác phẩm này là hầu hết những gì người Mỹ hiểu về cuộc chiến
Việt Nam là sai lầm, bởi vì phần lớn những gì được ghi lại trong sách vở
là sự tuyên truyền của cộng sản Việt Nam. Khác biệt giữa quyển sách này
với hàng ngàn cuốn sách viết về chiến tranh Việt Nam là ở chỗ chưa có
một cuốn sách nào nghiên cứu chi tiết các cuộc tiếp xúc và thăm viếng
qua lại giữa chính quyền Hà Nội với phe phản chiến tại Mỹ lúc bấy giờ.
Chiến
tranh là điều không nên vì chiến tranh thật khủng khiếp, đặc biệt là
cuộc chiến Việt Nam. Tuy nhiên, nó là một cuộc chiến nhằm ngăn chặn sự
bành trướng của chủ nghĩa cộng sản. Đây là một chiến trường quan trọng
trong chiến tranh lạnh. Các chiến sĩ cộng hòa ở miền Nam Việt Nam không
đánh bại được lính cộng sản miền Bắc vì quân đội Mỹ đã phản bội họ. Theo
tôi, phản bội đồng minh của mình là điều đáng xấu hổ.”
Anh Dũng
Nguyễn, một độc giả trẻ tại miền Tây Hoa Kỳ đã tham gia buổi ra mắt sách
hôm 3/3 vừa qua ở Viện Bảo tàng Quân sự của bang California đặt tại
Sacramento, cho biết cảm tưởng sau khi đọc qua quyển sách của tiến sĩ
Canfield:
“Đầu tiên mình thấy rất tội cho người Việt Nam của mình
khi thấy tương lai của dân tộc bị ảnh hưởng bởi phong trào phản chiến.
Từ đó dẫn tới phong trào thuyền nhân, với biết bao nhiêu người đã chết
trên biển. Càng đọc càng thấy đau đớn nhiều hơn. Cộng sản Việt Nam,
Trung Quốc, và Liên Xô dùng những chiến lược và chiến thuật về tuyên
truyền. Họ đã dùng các phong trào phản chiến làm ảnh hưởng đến phong
trào đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam.”
Một câu hỏi được đặt ra
có nên không khi lên án phong trào phản chiến vì nếu không có nó e rằng
cuộc chiến Việt Nam sẽ còn kéo dài hơn nữa. Vì vậy có người cho rằng
nhờ nó mà chiến tranh sớm kết thúc, giảm bớt đau thương mất mát?
Độc giả trẻ tên Dũng lập luận:
“Chiến
tranh càng dài càng hại cho dân tộc Việt Nam, nhưng nếu chỉ vì nước Mỹ
họ vì quyền lợi của họ mà làm ảnh hưởng đến sinh tồn của một quốc gia
Việt Nam thì điều đó thật là không công bằng.”
Một bạn đọc khác tên Ngọc Giao từ miền Đông Bắc nước Mỹ nói về quyển sách của tiến sĩ Canfield sau khi đã xem trọn tác phẩm này:
Biểu tình phản đối chiến tranh Việt Nam tại Memorial Bridge, Washington, D.C., 10/1967
Biểu tình phản đối chiến tranh Việt Nam tại Memorial Bridge, Washington, D.C., 10/1967
“Ngọc
Giao cũng tìm hiểu về chiến tranh Việt Nam, thấy rằng có nhiều chi tiết
trong tác phẩm này hoàn toàn trái ngược với các sách giáo khoa. Tác giả
dẫn chứng rất rõ ràng những nỗ lực của các nhân vật như Tom Hayden hay
Jane Fonda có những hội hỗ trợ tiếp tay cộng sản Việt Nam làm các chương
trình phản chiến. Cho nên các chương trình phản chiến có sự hỗ trợ và
tài trợ rất mạnh mẽ. Một câu kết của ông rất rõ ràng, nói rằng dù cho
phong trào phản chiến có làm gì đi nữa thì trách nhiệm chính vẫn là tại
Quốc hội Hoa Kỳ. Quốc hội Hoa Kỳ đã có quyết định sai lầm nhưng trong đó
có ảnh hưởng của phong trào phản chiến tạo dư luận quần chúng.
Tác
giả là một người Mỹ, ông ta đã nói lên sự phẫn uất của người Mỹ trước
sự sai lạc của truyền thông Hoa Kỳ, nhưng ông ta quên không nhắc tới vai
trò của chính quyền và quân lực Việt Nam Cộng hòa. Ông có nhắc tới một
phần thôi, nhưng tôi nghĩ vai trò của chính quyền miền Nam Việt Nam cần
phải được đặt mạnh hơn nữa và rõ ràng hơn nữa.”
Một chuyên gia
giảng dạy lớp nghiên cứu về chiến tranh Việt Nam trong nhiều năm và cũng
từng có bài viết nói về vai trò của truyền thông trong cuộc chiến này
phản đối quan điểm của tiến sĩ Canfield. Giáo sư Carl Thayer, chuyên gia
quân sự cao cấp thuộc Học viện Quốc phòng Hoàng gia Australia, không
đồng ý với lập luận của tiến sĩ Canfield cho rằng phong trào phản chiến ở
Mỹ đã cấu kết với phe cộng sản để lật đổ chủ nghĩa đế quốc Mỹ.
Giáo sư Thayer phát biểu:
“Cuộc
chiến Việt Nam là một cuộc chiến cách mạng kéo dài. Và hiểu theo cách
cộng sản đó là cuộc chiến kết hợp giữa quân sự và chính trị. Đó là cuộc
đấu tranh quân sự kết hợp với đấu tranh chính trị và đấu tranh ngoại
giao. Tôi không đồng ý với ý kiến cho rằng Hoa Kỳ thua tại mặt trận ở
nhà. Có rất nhiều cuộc nghiên cứu sâu rộng về vai trò của truyền thông
trong cuộc chiến này nhưng không có kết quả nào ủng hộ ý kiến cho rằng
phong trào phản chiến tại Mỹ đã thành công trong việc dẫn tới việc Mỹ
rút quân ra khỏi Việt Nam.
Tôi cũng không đồng ý với quan điểm
cho rằng Hoa Kỳ thua trận. Cuộc chiến mà Hoa Kỳ đương đầu là một cuộc
chiến cách mạng kéo dài và vì thế nói thắng hay thua là không hợp lý vì
theo thời gian, mục tiêu của nước Mỹ thay đổi. Mỹ đã không thành công
duy trì độc lập cho phe cộng hòa ở Việt Nam. Đây không phải là cuộc
chiến tranh hiểu theo nghĩa thông thường là 1 quốc gia xâm lược một nước
khác, mà đây là một cuộc chiến cách mạng, một cuộc chiến cách tân Việt
Nam khỏi chủ nghĩa cộng sản.”
Trà Mi vừa gửi đến quý vị một số ý
kiến của tác giả, độc giả, và giới chuyên gia nghiên cứu về quyển sách
của tiến sĩ Roger Canfield nhan đề: “Mỹ-cộng đã chiến thắng trong cuộc
chiến Việt Nam như thế nào”. Đây là một cuốn sách điện tử, nghĩa là tác
phẩm được phát hành dưới dạng đĩa CD để độc giả có thể đọc qua màn hình
máy tính. Muốn tìm đọc tham khảo, quý vị và các bạn có thể email cho tác
giả Canfield về địa chỉ rogercan@pacbell.net. Sau khi đọc qua tác phẩm
này, các bạn có suy nghĩ như thế nào, hoặc quan điểm của các bạn về cuộc
chiến Việt Nam có gì thay đổi, xin hãy chia sẻ với Trà Mi tại địa chỉ
email vietnamese@voatiengviet.com, hoặc điền vào mục ý kiến trên trang
web của đài VOA www.voatiengviet.com, các bạn nhé.
Nguồn: http://www.voatiengviet.com/content/comrades-in-arms-how-the-ameri-cong-won-the-vietnam-war-against-the-co
Huỳnh Mai St.8872
Jane
Fonda, cô đào phản chiến Hoa Kỳ trong tập đoàn quan chức quốc hội Mỹ
thời chiến tranh VN. Trong đó hiện tại bây giờ, là Ngoại trưởng John
Kerry và Phó TT Joe Bidden đã gây nên hệ quả mất tự do- dân chủ và quyền
sống 23 triệu người dân Miền Nam VN bị cộng Sả Bắc Việt hóa, chiếm đóng
Sài Gòn- Miền Nam, vì hành động thân cộng sản,của phong trào phản chiến
cho quyền lợi riêng tư của xứ sở Hoa Kỳ.
Jane Fonda đã hối hận và
phản tỉnh thiếu tin thần trách nhiệm vì an ninh hòa bình thế giới, bị
cộng sản Hà Nội lợi dụng chiến tranh để tuyên truyền. Còn Ngoại Trưởng
John Kerry và Joe Bidden, vẫn bám bíu vào lòng kiêu ngạo tự hào tự do
dân tộc truyền thống lập quốc Hoa Kỳ, mà bỏ rơi quyền sống tự do của
đồng minh chiến hữu QL.VNCH- Be bờ Cộng Sản hóa quốc tê ĐNÁ/TBD...
Nguyễn Chính- Trên Facebook
Tuần này, nữ tài tử Jane Fonda, nay đã 76 tuổi, đã 3 lần nói về cuốn
sách mới của bà "Jane Fonda: My Life So Far" sẽ được phát hành vào tháng
10/2013. Jane Fonda đã nhiều lần lên tiếng xin lỗi về chuyến đến Hà Nội
kéo dài 2 tuần lễ vào năm 1972, trong đó nổi bật nhất là những bức ảnh
ngồi trên mâm pháo của bộ đội phòng không Bắc Việt. Vì những tấm hình
này, Fonda đã bị mang một cái tên mỉa mai “Hanoi Jane”.
Phát biểu trong chương trình truyền hình của Ophrah Winfrey, Jane Fonda tuyên bố:
“Tôi
phạm một sai lầm không thể nào tha thứ được khi tôi đến Bắc Việt và tôi
sẽ mang theo lỗi lầm đó đi xuống mồ.” Fonda nói rằng khi đó bà nhận
biết ngay tức khắc là đã phạm sai lầm và đã nhiều lần xin lỗi trước công
chúng.
Theo Fonda, việc chụp hình trên mâm pháo xảy ra vào ngày
cuối cùng tại Hà Nội khi đó bà đã thấm mệt: "Hình ảnh Jane Fonda,
Barbarella, con gái của Henry Fonda... ngồi trên súng cao xạ của đối
phương là một sự phản bội. Hành động này là sự thiếu suy xét nhất mà tôi
có thể tưởng tượng… Tôi không biết có bị dàn cảnh hay không nhưng khi
đó tôi đã trưởng thành. Tôi nhận lãnh mọi trách nhiệm về những hành động
của mình”.
Tuy vậy, Fonda nói không hối tiếc khi đã thăm Hà Nội
cũng như chụp hình chung với các tù binh Mỹ tại đó: "Có hàng trăm đoàn
Mỹ đã gặp các tù binh chiến tranh [POW]. Cả hai phía đều dùng vấn đề POW
làm tuyên truyền. Đây không phải là điều mà tôi phải xin lỗi."
Về
cuộc gặp gỡ POW có một chi tiết thú vị. Tù binh Mỹ tại “Hanoi Hilton”
đã nghĩ ra một kế hoạch cho thế giới biết họ vẫn còn sống. Từng người
giấu kín một mẫu giấy tí xíu trong lòng bàn tay, với số An sinh Xã hội
của mình ghi trên đó. Khi diễu qua trước Fonda và một người quay phim,
từng người đưa vào lòng bàn tay Fonda mẩu giấy của họ.
Bà ta nhận
hết chẳng bỏ sót ai.... Đến cuối hàng và khi máy ngưng quay, trước cú
sốc không tin được của các tù binh, Fonda quay sang viên sĩ quan chỉ huy
và đưa cho hắn ta tất cả các mẫu giấy....
Kết quả là ba người
chết vì bị đánh đập. Đại tá Larry Carrigan suýt là người thứ tư nhưng
ông đã sống sót, đó là nguyên do duy nhất chúng ta biết đến hành động
của Fonda vào ngày đó.
Jane Fonda sắp được vinh danh như là một trong "100 người Đàn bà của Thế kỉ."
Hình
ảnh: Tuần này, nữ tài tử Jane Fonda, nay đã 76 tuổi, đã 3 lần nói về
cuốn sách mới của bà "Jane Fonda: My Life So Far" sẽ được phát hành vào
tháng 10/2013. Jane Fonda đã nhiều lần lên tiếng xin lỗi về chuyến đến
Hà Nội kéo dài 2 tuần lễ vào năm 1972, trong đó nổi bật nhất là những
bức ảnh ngồi trên mâm pháo của bộ đội phòng không Bắc Việt. Vì những tấm
hình này, Fonda đã bị mang một cái tên mỉa mai “Hanoi Jane”. Phát biểu
trong chương trình truyền hình của Ophrah Winfrey, Jane Fonda tuyên bố:
“Tôi phạm một sai lầm không thể nào tha thứ được khi tôi đến Bắc Việt và
tôi sẽ mang theo lỗi lầm đó đi xuống mồ.” Fonda nói rằng khi đó bà nhận
biết ngay tức khắc là đã phạm sai lầm và đã nhiều lần xin lỗi trước
công chúng. Theo Fonda, việc chụp hình trên mâm pháo xảy ra vào ngày
cuối cùng tại Hà Nội khi đó bà đã thấm mệt: "Hình ảnh Jane Fonda,
Barbarella, con gái của Henry Fonda... ngồi trên súng cao xạ của đối
phương là một sự phản bội. Hành động này là sự thiếu suy xét nhất mà tôi
có thể tưởng tượng… Tôi không biết có bị dàn cảnh hay không nhưng khi
đó tôi đã trưởng thành. Tôi nhận lãnh mọi trách nhiệm về những hành động
của mình”. Tuy vậy, Fonda nói không hối tiếc khi đã thăm Hà Nội cũng
như chụp hình chung với các tù binh Mỹ tại đó: "Có hàng trăm đoàn Mỹ đã
gặp các tù binh chiến tranh [POW]. Cả hai phía đều dùng vấn đề POW làm
tuyên truyền. Đây không phải là điều mà tôi phải xin lỗi." Về cuộc gặp
gỡ POW có một chi tiết thú vị. Tù binh Mỹ tại “Hanoi Hilton” đã nghĩ ra
một kế hoạch cho thế giới biết họ vẫn còn sống. Từng người giấu kín một
mẫu giấy tí xíu trong lòng bàn tay, với số An sinh Xã hội của mình ghi
trên đó. Khi diễu qua trước Fonda và một người quay phim, từng người đưa
vào lòng bàn tay Fonda mẩu giấy của họ. Bà ta nhận hết chẳng bỏ sót
ai.... Đến cuối hàng và khi máy ngưng quay, trước cú sốc không tin được
của các tù binh, Fonda quay sang viên sĩ quan chỉ huy và đưa cho hắn ta
tất cả các mẫu giấy.... Kết quả là ba người chết vì bị đánh đập. Đại tá
Larry Carrigan suýt là người thứ tư nhưng ông đã sống sót, đó là nguyên
do duy nhất chúng ta biết đến hành động của Fonda vào ngày đó. Jane
Fonda sắp được vinh danh như là một trong "100 người Đàn bà của Thế kỉ."
Jane Fonda- Ngồi trên pháo tháp cao xạ, tuyên truyền cho Cộng Sản Hà Nội.
MỸ CỘNG, VIỆT CỘNG BẮT TAY!
HAI THẰNG ĐỐI TÁC...VIỆT NAM ĂN MÀY!?
AI GIÚP CỘNG SẢN ĐÁNH ĐỔ VNCH
Kết-Luận
Có người cho rằng “Phật-Tử Tranh-Đấu”, tức [số người hậu-thuẫn cho] Phái Ấn-Quang của Phật-Giáo Việt-Nam (về sau là Giáo-Hội Phật-Giáo Việt-Nam Thống-Nhất) đã liên-tục chống-đối Chính-Quyền Việt-Nam Cộng-Hòa, khiến cho Nền Đệ-Nhất Cộng-Hòa sụp-đổ, rồi Nền Đệ-Nhị Cộng-Hòa cũng suy-tàn theo.
Nhưng, theo như tôi đã lược-dẫn trên, thì:
“Phật-Tử Tranh-Đấu” đã chấm dứt hoạt-động từ ngày thành-lập Nền Đệ-Nhị Cộng-Hòa, cuối năm 1967. Mãi đến lâu sau Hiệp-Định Paris 1973 mới tái-xuất-hiện trong “Lực-Lượng Hòa-Hợp Hòa-Giải Dân-Tộc”.
Cả phía “Lực-Lượng Hòa-Hợp Hòa-Giải Dân-Tộc” bên giới Phật-Tử, lẫn phía “Phong-Trào Chống Tham-Nhũng” bên giới Giáo-Dân, đều tranh-đấu chống Thiệu để có được một Tổng-Thống trong-sạch.
Tuy nhiên, các điểm khác nhau là:
● “Lực-Lượng Hòa-Hợp Hòa-Giải Dân-Tộc” chỉ họp tại Chùa, sinh-hoạt ôn-hòa, bất-bạo-động, không đòi lật Thiệu, chỉ chờ đến ngày bầu-cử Tổng-Thống vào cuối năm 1975 sẽ sử-dụng lá phiếu hợp-Hiến và hợp-Pháp của mình. Trong khi đó thì “Phong-Trào Chống Tham Nhũng” rầm-rộ xuống đường, biểu-tình tuần-hành, đòi Thiệu từ-chức, và hô-hào dùng bạo-lực để lật đổ Thiệu tức-thời.
● “Phật-Tử Tranh-Đấu” mít-tinh ôn-hòa, không xáo-trộn trật-tự công-cộng, tiến-hành trong vòng luật-pháp cho phép, và theo truyền-thống sinh-hoạt dân-chủ tại các nước Tự-Do. Trong khi đó thì “Giáo Dân Tranh Đấu” triệt-hạ uy-tín và hiệu-năng quyền-lực của một Tổng-Tư-Lệnh Quân-Đội đang đứng trước họng súng của quân thù, lại còn đòi dùng vũ-lực để lật đổ một Tổng-Thống dân-cử, tức là xóa bỏ Hiến-Pháp, tức là trở thành nội-phản/nội-thù của Quốc/Dân.
● Phía “Giáo-Dân Tranh Đấu” thì đòi trừng-phạt một cá-nhân tham-nhũng―mà tổng-số vật-sản bị lạm-chiếm so ra không đáng bao lăm đối với tài-nguyên quốc-gia, lại vẫn còn đó, rồi sẽ lấy lại, chưa mất đi đâu―trong lúc Phía “Phật-Tử Tranh Đấu” thì đặt “nợ nước trước thù nhà”, mọi người chung sức đồng lòng chống giặc trước đã, trước hết là để trì níu lại cái Cơ-Đồ Dân-Chủ đang trong cơ nguy bị vĩnh-viễn cướp mất đi.
Phần tôi, tôi đối-lập với chính-sách quân-phiệt của Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu―cũng như với chế-độ độc-tôn của Tổng-Thống Ngô Đình Diệm trước kia―nhưng tôi đã chọn trước tiên là làm tròn bổn-phận của một công-dân đối với Chính-Thể Cộng-Hòa.
Riêng về “Phong Trào Chống Tham Nhũng”, có ít nhất là ba vấn-đề quan-trọng hàng đầu mà phía “Giáo Dân Tranh Đấu” (“trả thù cho [cố Tổng-Thống Ngô Đình Diệm]”, theo lời trối-trăn của Diệm “Tôi chết thì trả thù cho tôi”) cố ý không đề-cập đến:
I. Việc hạ bệ Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu:
a/ Họ muốn đảo-chánh quân-sự, nhưng không thuyết-phục được ai, nên không thành-công.
b/ Họ quyết hạ Thiệu, nhưng không tìm ra được một “ứng-viên” nào của “phe ta” xứng-đáng để lên thay Thiệu. Chỉ nhắm trước mắt mà không nhìn thấy xa hơn―tình-hình hậu-Thiệu―thì tức chỉ là “không lấy thì khuấy cho hôi” mà thôi.
II. Lý-do hạ Thiệu:
1) Thiệu là thủ-phạm, đã tấn-công Dinh Gia-Long, đưa đến cái chết của Diệm.
2) Nhưng, cái tội lớn nhất của Thiệu, là đã có Đảng Dân-Chủ, lan trong quần-chúng, len trong chính-quyền, luồn trong quân-ngũ, mà lại chỉ lo gia-tăng phe-cánh cho cá-nhân mình, chứ không chịu dùng nó [như một Đảng Cần-Lao tái-sinh] để “mở-mang nước Chúa”.
III. Mục-đích đích-thực của “Phong-Trào Chống Tham-Nhũng”:
Danh-xưng thực-thụ của Nhóm này (cái đuôi mà họ cố giấu) là: “Phong trào nhân dân chống tham nhũng để cứu nước và kiến tạo hòa bình”. Toàn câu đã được ghi rõ phía dưới “Cáo Trạng số 1”, làm tại Huế, ngày 8 tháng 9 năm 1974.
Trong các hoạt-động sôi-động trước mọi người, họ cố tình nhấn mạnh mấy chữ “chống tham nhũng” mà lơ đi cái đuôi là mấy chữ “kiến tạo hòa bình”.
Thử hỏi: trong tình-thế dầu sôi lửa bỏng lúc bấy giờ, có ai còn có cách nào “kiến-tạo hòa-bình” khác hơn là tuân giữ “đức vâng lời”, tuân lệnh Giáo-Hoàng PhaoLô VI và ngoại-bang Vatican, bỏ súng, bắt tay với cộng-sản, rước địch vào nhà?
* *
*
Sau Hiệp-Định Paris năm 1971, chậm nhất là kể từ sau “Mùa Hè Đỏ Lửa” năm 1972, các vụ “Bàn Thờ Phật Xuống Đường” cũng như “Tổng-Công-Kích Tết Mậu-Thân” đã là chuyện cũ, đã lùi vào dĩ-vãng rồi.
Các ván cờ đó đã được các bên tham-dự xóa hết rồi.
Hệ-quả có chăng là sau vụ “Bàn Thờ Phật Xuống Đường” năm 1966 thì Nhóm “Phật-Tử Tranh-Đấu” đã không còn “tranh-đấu” nữa; và sau vụ VC “Tổng-Công-Kích Tết Mậu-Thân” năm 1968 và Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972 thì tinh-thần chống-Cộng của Dân và Quân Miền Nam đã lên cao hơn.
Cho nên Biến-Động Miền Trung là chuyện đã xưa rồi.
Mới nhất, gian-xảo nhất, và nham-hiểm nhất, là chuyện Biến-Loạn Miền Trung.
Trên bàn cờ thời-sự Miền Nam Việt-Nam, vào giai-đoạn cuối-cùng của lịch-sử Việt-Nam Cộng-Hòa, chỉ còn có một ván cờ mới―chung-kết và chung-quyết:
Đối-thủ chính bên phía đối-lập với Chính-Quyền là các Nhóm “Giáo-Dân Tranh Đấu”, do đại-khối hơn 300 linh-mục trong “Phong Trào Chống Tham Nhũng” và cả đám linh-mục nằm vùng và thân-Cộng, “lãnh-đạo tinh-thần” Kitô-Giáo Việt-Nam, đứng ra thao-túng tình-hình. Ở trên đầu và sau lưng họ là Tòa Thánh La-Mã với đích-thân Giáo-Hoàng Phaolô VI cùng với hàng chục quốc-gia chư-hầu của Vương-Quốc Vatican.
(Nhưng quốc-gia Việt-Nam của Kitô-Giáo đâu được làm một chư-hầu. Chư-hầu là một nước nhỏ/yếu, tùng-phục một nước lớn/mạnh, để được tồn-tại, nghĩa là vẫn còn là một nước. Đằng này, chỉ một Dòng Chúa Cứu-Thế là một giáo-đoàn/chi-phái của Giáo-Hội Kitô, mà đã tự xem là một Quốc-Gia, và thu-tóm cả nước Việt-Nam làm thành một Tỉnh nội-thuộc của Nước họ rồi:
Nguồn:<http://www.cuuthe.com/dong/dongmain.html> Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam.)
Thế đánh cạn-tàu ráo-máng của nội-thù đã chiếu bí Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu, trực-tiếp mở đường cho ngoại-địch hạ gục đối-thủ trong nước cờ kết-thúc giữa Bắc-Việt Xâm-Lược với Việt-Nam Cộng-Hòa.
Vận Nước suy-đồi, mỗi người dù nhiều dù ít đều có một phần trách-nhiệm (thất-phu hữu-trách).
Chỉ có những kẻ đầy thiên-kiến, mù lương-tri, có ác-ý, và không tôn-trọng Sự Thật, mới đổ hết lỗi cho một riêng ai.
Ngày nay, mang thân-phận thất-quốc, lưu-vong, chỉ trừ những kẻ đã ở hẳn bên phía cộng-sản Việt-Nam rồi, còn thì không có “Phật-Tử Tranh-Đấu” nào mà không luyến-tiếc Việt-Nam Cộng-Hòa.
Trong lúc đó, có một số “Giáo-Dân Tranh-Đấu”, đến tận ngày hôm nay―đã gần 40 năm qua―mà vẫn còn tự-hào, hãnh-diện về những âm-mưu, toan-tính, nỗ-lực, và hành-động của cái-gọi-là “Phong-Trào Chống Tham Nhũng”, vì mình không những chỉ chống-phá cá-nhân Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu mà đã đạp đổ cả cơ-chế Hiến-Pháp―với Lập-Pháp, Hành-Pháp, Tư-Pháp ở trong Chính-Quyền―và các Khối, các Nhóm trong Dân-Nhân―với các Chính-Đảng và các Giáo-Hội sống dưới Chính-Thể Việt-Nam Cộng-Hòa―nói chung là Việt-Nam Cộng-Hòa.
Tóm lại, nếu vì một lý-do nào đó mà phải gán riêng cho đích-danh một số người nào đó là “thủ-phạm chính” quấy-rối an-ninh trật-tự công-cộng nhất, lũng-đoạn tình-hình chính-trị quốc-gia nhất, gây cho tinh-thần dân-chúng hoang-mang nhất, khiến cho ý-chí chống-Cộng của chiến-sĩ giao-động nhất, vào mấy năm cuối-cùng của Chiến-Tranh Việt-Nam―tức là đâm một nhát dao chí-tử vào Việt-Nam Cộng-Hòa khi đang hấp-hối―thì số người đó rõ-ràng, không thể chối-cãi được, phải là thành-phần cực-đoan trong Nhóm “Giáo-Dân Tranh-Đấu”―các linh-mục cộng-sản nằm vùng, tay sai và thân-Cộng, cùng với Ban Lãnh-Đạo của “Phong-Trào Chống Tham-Nhũng”―dù là một bộ-phận nhỏ―của giới tín-đồ Kitô-Giáo Miền Nam Việt-Nam. (các trang 472-84)
Lê Xuân Nhuận
Nguồn: http://lexuannhuan.tripod.com/BienLoanSL.html
và http://hoangnamgiao.blogspot.com/2015/03/ai-giup-cong-sananh-o-viet-nam-cong-hoa.html
" Ăng ten VC " trong tù cải tạo csVN. Đi Tìm Kẻ Thù của Duyên Anh
14 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 970)
Đặt
bút viết bài này, đang khi tôi ở trong tình trạng mỏi mệt cả tinh thần
lẫn thể xác, sau 40 tiếng đồnghồ lao động vinh quang! Nhưng vì lương tâm
thúc hối trước cuộc bạo hành man rợï của lũ côn đồ đối với nhà văn
Duyên Anh vào chiều ngày 30-4-88 ở cali., làm ông bị trọng thưởng. Mà
cho đến nay không một tờ báo Việt Ngữ nào lên án hành động bắt nhân nêu
trên, mặc dù trước mặt tôi có 6 tờ báo, nhưng chỉ có một vài tờø loan
tin phởt qua, có tính cách trám chỗ trống trên trang báo vì thiếu quảng
cáo. Dĩ chí đến cả những tổ chức mang danh "Văn Bút VN" cũng phe lờ với
thái độ "Cháy nhà hàng phố bình chân như vại, khiến tôi phải đem cái
kiến thức hẹp hòi góp ý trong vụ này!
Tôi không phải nhà văn,
cũng chẳng phải nhà báo, lẽ dĩ nhiên không có liên hệ bạn bè với nhà văn
Duyên Anh, cũng chẳng dây mơ rễ má trong tình họ hàng thân thích. Trước
kia ở Sàigòn, tôi biết tiếng ông Duyên Anh là nhà văn nổi tiếng buổi
đương thời, nhưng vì bận sinh kế nên cũng chẳng thời giờ để thưởûng thức
văn chương của ông. Mãi thời gian gần đây, tôi mới có hoàn cảnh đọc
những tác phầm do ông sáng tác ở hải ngoại. Như vậy, đối với nhà văn
Duyên Anh tôi chỉ là một độc giả, cái nợï tác quyền đã "tiền trao cháo
múc", trang trải sòng phẳng không ai nợ ai ! Nhưng nếu bài này được đăng
trên tạp chí Ngày Nay, chắc tôi không tránh khỏi cái tiếng "Gái góa lo
việc triều đình" của những người mang danh kẻ sĩ. đã được tôn vinh đứng
hàng đầu trong xã hội VN.
Người ta thường ví: "Nhất nhật tại tù,
thiên thu tại ngoại", nhưng nhà văn Duyên Anh đã bị hành hạ suốt 5 năm
trời ròng rã tức Một Ngàn Tám Trăm Năm Mười Nhăm ngày (365 X 5: 1855)
trong lao tù CS, chỉ vì ông đã dùng ngòi bút cùng với toàn dân, đánh CS
tơi bời suốt cuộc chiến. Đến khi sa cơ thất thế bị VC bắt tù đày cũng
như các chiến sĩ quốc gia khác! Thành tích này đã xác định vị trí của
ông trong hàng ngũ những chiến sĩ quốc gia mà toàn dân phải ghi ơn. Tên
tuổi nhà văn Duyên Anh đã ghi vào văn học sử VN như nhà thơ Nguyễn Chí
Thiện. Cái tên nhà văn Duyên Anh cũng đã vang trên chính trườøng quốc
tế, khiến cơ quan ân Xá Quốc tế phải ráo riết can thiệp vớùi bạo quyền
CS Hà nội, để cứu một nhân tài yêu nước của dân tộc VN, khỏi phải chết
tức tưởi nơi rừng thiêng nước độc. Người ngoại quốc không cùng nòi, khác
giống còn quý trọng nhà văn Duyên Anh. Lẽ tất nhiên người VN phải biết
tri ơn những người đã vào tù ra khám vì chống cộng để bảo vệ tự do và
hạnh phúc cho toàn dân theo cái đạo làm người. Nhưng mỉa mai thay? Khi
nhàvăn Duyên Anh bước chân ra khỏi nhà tù CS, lại bị chụp cho cái mũ
"ăng-ten" VC, do những tên đội lốt quốc gia đã thủ mưu sẵn từ trước,
không giết được nhà văn Duyên Anh cách này thì giết cách khác!
Kẻ tử thù của nhà văn Duyên Anh là ai?
Nếu
nhà văn Duyên Anh cứ sáng tác những loại tiểu thuyết: "Khỉ Cà Mâư',
"Cậu Chó" v.v... (để làm băng hoại xã hội miền Nam thì làm gì có kẻ thù,
mà đâu đến nỗi phải vào tù ra khám. Nhưng Duyên Anh đã dùng ngòi bút để
đánh VC cứu nước và quét sạch lũ tham nhũng và tay sai ngoại bang để
kiến quốc, nên mới mua hận chuốc thù vào người! Người ta cũng mang danh
quốc gia chống cộng, nhưng một mặt chống cộng, còn mặt khác thì vơ vét
thật kỹ chờ cơ hội là chuồn. Người ta cũng chống cộng, nhưng tùy theo
lệnh của tòa nhà trắng. Cố vấn bảo đánh thì đánh, cố vấn bảo chuồn thì
cõng vợ dắt con với va li vàng bạc nhẩy lên trực thăng quy hồi mẫu quốc.
Sinh mạng của đồng bào, quyền lợi của tổ quốc thì "nô uây". Còn Duyên
Anh được tặng cho cái tên Thành Phần Quốc Gia Quá Khích, nghĩa là ngoài
cái việc chống cộng, chống luôn những tên tham nhũng cũng như tay sai
ngoại bang nghĩa là bất cứ thằng nào con nào mưu toan bán nước hại dân
là chống tuốt. Bây giờ bị chúng cấu kết nhau, chụp cho cái mũ "ăng-ten
VC", đáng đời chưa!
Ngay sau khi thoát được sang đất Pháp vào năm
1983, nhà văn Duyên Anh tiếp tục ngay sứ mạng cũ. Ông đã tự cho rằng,
trước đây ông chống cộng trong phạm vi nhỏ hẹp ở miền Nam VN, nhưngnay
có cơ hội nới rộng địa bàn hoạt động trên chính trường quốc tế. Thực
vậy, từ khi có mặt tại thủ đô ánh sáng Paris, ông đã đóng vai trò một
nhà ngoại giao tài ba, đã thuyết phục được những chính trị gia lỗi lạc
bên trời âu, có thiện cảm với nhân dân VN và nhận thức được những tội ác
của CSVN, bằng các buổi đọc "Thơ Tù" ở những địa điểm quan trọng thường
dùng làm diễn đàn dành cho các chính khách quốc tế tại Paris.
Đáng
kể nhất, là đang ở thân phận một nhà văn khiêm tốn ở miền Nam VN, uy
tín ông đã vươn lên hàng chính khách quốc tế. Bằng chứng là trong các
buổi đọc "Thơ Tù" ở Paris, đã quy tụ toàn những tai to mặt lớn trong
giới chính khách nhà văn, nhà báo bên trời âu. Danh tiếng đã vang sang
đến Hợp Chủng Quốc, khiến Dân biểu chống cộng thuộc Hạ viện Mỹ là Bob
Dornan đã mời ông sang Mỹ để diễn thuyết. Ngoài ra, ông còn viết những
tác phẩm tố cộng, được dịch sang Anh, Pháp ngữ và phổ biến khắp năm
châu.
Vậy thì, qua những thành tích hoạt động trên văn đàn quốc
ngoại của nhà văn Duyên Anh nêu trên, đến người thông manh cũng nhìn
thấy kẻ thù của ông là ai rồi? Nếu nói là: "Vì Không Bịết Nguyên Nhân,
Nên Không Thể Lên Tiếng Được" thì chỉ là thái độ đồng nghĩa với kẻ thù
dân tộc, để hạ nhục nhà văn Duyên Anh với mưu toan chặn đường phục quốc
của người Việt quốc gia ở hải ngoại!
Cái mũ "ăng-ten"
Sau
khi nhận được sự can thiệp của Tổ chức Ân xá quốc tế đòi trả tự do cho
nhà văn Duyên Anh, bạo quyền CS Hà nội ở vào cái thế tiến thoái lưởõng
nan. Không thỏa mãn yêu sách của tổ chửc nói trên, thì mất ảnh hưởûng
quốc tế, thời kỳ mà CS Hà nội đang cần mua chuộc cảm tình của dư luận
quốc tế để che lấp những tội ác đã đổ lên đầu lên cổ hàng triệu quân cán
chính của chế độ cũ, trong các nhà tù được thiết lập nơi rừng thiêng
nước độc. Mà trả tự do cho tên "Bịệt kích Văn hóa" Duyên Anh là thả hổ
về rừng! Nó còn nguy hại hơn là thả cả trăm ngàn "ngụy quân"? Mà quả
thật, bây giờ nó đã ứng nghiệm đúng như sự tiên liệu của VC trước đây?
Chúng đang lúng túng chống đởõ trước sự tấn công như vũ bão trên chính
trường quốc tế bằng phương pháp ngoại vận, do những tác phẩm tố cộng đã
được sáng tác với những buổi diễn thuyết đó đây!
Vì tiên liệu như
trên, nên VC đã phải sử dụng độc kế là chụp lên đầu nhà văn Duyên Anh
cái mũ "ăng-ten", bằng ngón đòn Phản gián, để làm tê liệt tiềm năng
chiến đấu trên mặt trận văn hóa của nhà văn tên tuổi này. Ngón đòn độc
ác này, thời Tam Quốc bên Tàu, tướng quốc Chu Du của nước Đông Ngô đã áp
dụng, làm bay đầu Thái Mạo, viên tướng chỉ huy đoàn chiến thuyền hùng
hậu của Tào Tháo ở trận Xích Bích. Sau khi chém viên tùy tướng tài ba
của mình, Tào Tháo tỉnh ngộ ngay, vất gươm xuống đất, đắm ngực ân hận
cho hành động ngu muội của mình: "Ta đã nhầm kế phản gián của Chu Du
rồi!"
Tào Tháo là con người gian hùng quỷ quyệt, đa mưu túc kế
đầy kinh nghiệm chiến trường. Đã từng cắt râu, lột áo trên chiến địa,
chạy trối chết, mà còn ăn đòn phản gián của Đông Ngô. Vậy thì mấy ông
"cải tạo viên" bị nhốt trong tù VC, đã bạc nhược cả tinh thần lẫn thể
xác, VC chỉ giăng cái bẫy phản gián ra là mắc liền. Bằng cách chỉ dễ dãi
với Duyên Anh chút xíu thôi trong sinh hoạt hằng ngày trong trại cải
tạo, đủ làøm cho bạn bè Duyên Anh đánh dấu hỏi! Cái ý nghĩ Duyên Anh làm
"ăng-ten" cho VC bắt đầu nhen nhúm trong thâm tâm mọi người rồi tiếp
theo đó, VC chỉ cần chỉ thị cho nội tuyến rỉ tai các "cải tạo viên" là
Duyên Anh làm "ăng-ten" là mọi ngườøi tin khứ! Thế là việc chế tạo cái
mũ "ăng- ten" hoàn tất. Rồi sau đó, Duyên Anh một nhà văn chống cộng
cùng mình, lại được chính ngườøi quốc gia vinh thăng làm "ăng-ten" cho
VC.
VC ngu si trên nhiều lãnh vực, nhưng việc sử dụng "ăng ten"
thì quá chuyên nghiệp. Dinh Độc lập còn cài nội tuyến vào được, việc
dùng Duyên Anh làm "ăng-ten" mà người thứ hai biết được, thì tôi cả
quyết rằng VC không hớ hênh như vậy.
Ưa thì nói tốt, không ưa thì
nói xấu, đó là cái thông lệ ngàn đời của lũ tiểu nhân, thành phần cặn
bã của xã hội. Tôi xin đan cử một trường hợp điển hình, còn nóng hổi,
với tài liệu chứng minh cụ thể để bạn đọc Ngày Nay suy luận về nguồn tin
nhà văn Duyên Anh làm"ăng-ten" cho VC để hại anh em:
Trong cuốn Hồi ký VNMLQHT, nơi trang 361, tác giả Đỗ Mậu tố ông Cố vấn Ngô Đình Nhu:
- "Ông Ngô Đình Nhu không những hút thuốc phiện hàng ngày, mà sau này còn làm giàu về buôn bán thuốc phiện nữa".
Trong
cuốn Hồi ký của Đại uý Đỗ Thọ, cháu kêu Đỗ Mậu là chú ruột, nguyên Tùy
viên quân sự của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm, nơi trang 172, người ta
đọc được những ghi nhận của tác giả về trường hợp nêu trên của ông Ngô
Đình Nhu như sau:
- "ông Ngô Đình Nhu với vẻ mặt khắc khổ ngàn
đời. Đến phút lâm chung, cuộc đời ông ta vẫn mang sự đau buồn hiện lên
nét mặt. Khuôn mặt ông Nhu như thế nên người ta cho rằng ông ta là đồ đệ
trung thành của nàng tiên nâu. Thật ra, ông ta không hút thuốc phiện
như người ta đã nghĩ. Tôi tin tưởng rằng, về sau này mọi người sẽ ngạc
nhiên vô cùng về điều này. Tôi xác nhận ông Ngô Đình Nhu không bịết tý
gì về thuốc phiện cả! Một người hút thuốc phiện, áo, quần, mồm miệng
phảng phất mùi thuốc... Phòng ngủ, văn phòng ông Nhu chẳng bao giờ nặng
mùi cởm đen. Hơn nữa những người hầu cận ông Ngô Đình Nhu lên cao nguyên
săn bắn ròng rã 7 tuần lễ xác nhận chẳng bao giờ bắt gặp ông ta bên bàn
đèn. Một người hút thuốc phiện nặng không đủ sức đi săn với khí lạnh
trên miền núi. Trời lạnh đòi hỏi người nghiện phải hút nhiều.
Một
nguồn tin, mà chú bảo CÓ cháu cả quyết là KHÔNG! Như vậy quý độc giả
Ngày Nay tin ai bây giờ! Đem so sánh trường hợp nêu trên với nguồn tin
phát xuất từ trại cải tạo VC, là nhà văn Duyên Anh làm "ăng-ten" cho VC,
liệu quý vị có đủ dữ kiện để tin được không? Hỏi tức là trả lời vậy?
Tiền nhân từng di ngôn là: "Đầu cối gạo nói cuối cối gạo không thật kia
mà! Vậy mà tụi lưu manh dùng đủ mọi phương tiện và dưới mọi hình thức
bôi nhọ nhà văn Duyên Anh, không có kết quả vì uy tín ông quá lớn. Cùng
đường chúng phải dởû thủ đoạn côn đồ mưu toan thanh toán ông.
"Cháy nhà ra mặt chuột",
câu tục ngữ ngàn đời vẫn trúng phóc Khi nhà chưa cháy, chuột lớn, chuột
nhỏ nấp nanh trong ống tre, khe gỗ . Nhưng không may khi nhà bốc cháy,
chúng chạy tóe ra ngoài, lớn nhỏ giơ lũ mặt "Chuột" cho nhà văn, nhà báo
thuộc thành trí thức, học rộng hiểu nhiều, đọc sách thánh hiền như kinh
nhật tụng, thông suốt cái đạo làm người. Nhưng sau khi nhà văn Duyên
Anh bị lũ côn đồ đánh trọng thương, bần cổ nông tôi cứ xẩm nẩm trong
bụng là "cứ tưởûng thế nhưng mà cóc phải thế", mình bé cái lầm. Viết đến
đây, tôi sực nhớ lại hồi còn để chỏm trên đầu, cứ thấy các bậc cha anh
mắng con em là: "Mày đi học ngậm vào cái bút lông gì mà ngu?" Hồi đó tôi
cứ hậm hực trong dạ dày, nhưng không dám cãi, là không học mới ngu, chứ
đã đi học sao lại còn ngu? Bây giờ tôi mới ngã ngữa ra, à thì ra thế!
Nhưng mà sờ lên đầu thì hình như không còn cái tóc nào đen.
Thi hành HĐ Paris/73- Cái bẩy TRIỆT&BUỘC HOA KỲ tại ĐNÁ/TBD Hoa Kỳ không thể thắng Quốc tế Cộng Sản Nga- Tầu hiễm ác và xảo
quyệt, với chủ nghĩa Vô Sản & Giải Phóng nô lệ thuộc địa thời Pháp
cai trị Việt Nam.Dã thu hút căm thù và muốn thoát vòng nô lệ, nên nhân
dân VN phải nương theo ý thức hệ Ngoại lai cộng sản, hầu giải phóng nô
lệ khỏi vòng thuộc địa Pháp. Nên Hoa kỳ có sức mạnh chiến tranh và chiến
thắng cả thế giới chiến tranh thứ 2, cũng đành phải chịu thua ý chí và
lòng yêu nước một cách mù quáng và bị nhồi sọ của chủ nghĩa Công sản
quốc tế Nga Tầu bành trướng sau thế chiền 2- Nhật đầu hàng đồng minh Hoa
Kỳ. Đồng minh Hoa Kỳ rút quân khỏi Miền nam VNCH, không phải là thua Cộng
Sản Bắc Việt Nam và quốc tế Cộng Sản Nga Tầu... Hoa Kỳ bỏ rơi 3 nước
Đông Dương Việt- Miên-Lào là muốn quẳng khúc xương béo bở cho hai chú
chó Nga Tầu tranh ăn và cắn lẫn nhau trong cuộc chiến Campuchia của
Khơme Đỏ- Thân Trung Quốc- và CSVN- Thân Liên Xô- năm 1978. Và để cứu
nguy Khờ me Đỏ, Trung Quốc đem hơn 320.000 đánh tập hậu sa lưng Cộng Sản
Bắc Việt tại 6 tỉnh biên giới Việt Trung. làm cho Việt Công Hà Nôi xính
dính rút quâ khỏi cam Phu chia sau đó, với áp lực của Hoa Kỳ và LHQ cho
là CSVN xâm lăng ,chiếm đóng Campuchia, làm cho Việt Nam vở mông do
Liêm Xô giao trách nhiệm cho Việt Nam làm bá chủ " Công Sản Đông Dương
"- Ngăn chặn Trung Quốc tràn xuống 6 nước tiểu vùng sông Mekong-
Việt-Miên- Lào-Thái lan- Miến Điện- Silanca.Vì không lập được liên bang
Cộng sản 6 nước Đông Dương, nên CSLX phải giải thể thêm 12 nước Cộng Sản
Đông Âu 1989, và phá sản luôn chủ nghia cộng sản Mac lenin tại bản gốc
Nga Xô nắm 1991. Như thế, Hoa Kỳ đã triệt hạ được một đối thủ Cộng sản
Liên Xô mạnh mẽ, chỉ còn một Trung Quốc yếu xìu, không gây trở ngại an
ninh, hòa bình thế giới...?! Là nhờ chiếm lược rút quân của Hoa Kỳ
trong chiến tranh VN. Và sống chung hòa bình với trung Quốc Cộng Sản
suốt 39 năm qua, kể từ khi Hoa Kỳ bán đứng Miền Nam VN cho Trung Quốc,
tay sai Cộng sản Bắc Việt- Hà Nôi- chiếm đóng miền nam VNCH 30-4-1975,
do quân Cộng Sản Bắc Việt vi phạm trắng trợn HĐ Paris/73, do Hoa Kỳ và
Trung Công chủ mưu chia nhau quyền lực ảnh hưởng Biển Đông Á/TBD Nay, có sự tranh giành quyền lực kinh tế Biển Đông Á/TBD, khi Trung
Quốc phát triển kinh tế vượt bực, và sắp qua mặt ngôi vị số1 kinh tế
toàn cầu của Mỹ và trở thành chủ nợ ngàn tỷ đô la của Mỹ, và muốn hất
chân Mỹ ra khỏi Biển Đông Á/TBD, để mở rông chủ quyền biên cương, lãnh
hải Trung Quốc, với hơn diện tích 80% biển ĐNÁ; bao trùm luôn cả Hoàng
Sa & Trường Sa VN. Gây trở ngại lưu thông hàng hóa quốc tế qua lại
ngả tư giao lưu, tại Hoàng+ Trường Sa VN bị Trung Quốc cương chiếm từ
tay Miền Nam VNCH, 19-1-1974. Và đi đến kết cuộc mất cả Miền nam VN vào
ngày 30-4- 1975, là do cộng sản quốc tế Tầu cộng ra lệnh cho quân Cộng
sản Bắc Việt tiến chiếm miền nam trong tình trạng vi phạm H Định hòa
bình Paris/73 theo công ước quốc tế LHQ. http://maidayhoabnh.blogspot.com/2014/04/hoa-hop-hoa-giai-hay-thi-hanh-hiep-inh.html Sứ Giả Hòa Bình và Thông Điệp Tự Do-Dân chủ cho Việt Nam!
THI HÀNH HIỆP ĐỊNH PARIS/73 LÀ TINH THẦN HH & HG DÂN TỘC VIỆT NAM! Thế mà kêu gọi Hòa hợp & Hòa Giải Dân tộc để làm gì?!...Thôi thì cứ
theo công ước quốc tế, thi hành Hiệp Định Paris/73- Tổng tuyể cử Tự Do
có quốc tế LHQ tổ chức và giám sát. Mới là thể hiện tinh thần HH &
HG đúng luật quốc tế... hơn là thứ luật rừng của Thủ Tướng chính phủ
Nguyễn Tấn Dũng vừa mới ban hành, là bóp chết các nhà hoạt động Dân chủ,
nhân quyền tại quốc nôi VN. Bịt miệng tiếng nói tư do của người Việt
chân chính yêu nước, là tiếng thét gào của VIỆT NAM MẤT NƯỚC...!!! Luật rừng T/Tg là bất hợp lý, đi ngược lại nguyện vọng Tự Do- Dân chủ- Nhân quyền cho Việt Nam Thi hành HĐ Paris/73 là giải pháp tôi ưu cho Công Pháp quốc tế LHQ đòi
lại 2 quần đảo Hoàng Sa & Trường Sa từ tay Trung Quốc trả lại cho
chủ quyền VIệt Nam. HĐ Paris/73 vẫn còn chưa ráo mực đâu Thủ
Tướng à!- Rừng U Minh- Cà Mau còn chưa thay lá; nước sông Cữu Long còn
chưa cạn bờ. Ông đã hít thở không khí, bầu trời tự do miền Nam và đã ăn
cơm gạo trắng, nấu với nước phù sa cữu Long giang, nhưng ông lại phản
bội nghĩa tình dân tộc Miền Nam. Ai khai hoang, khẩn đất, lập ấp giữ
làng. tạo một miền Nam ấm no, hạnh phúc, cuộc sống thanh bình của đồng
lúa vàng bát ngát. sao ông T/Tg V.C lại phản bội quê hương Miền Nam..."
Thì ông làm sao lớn nỗi...làm người ?! " Huỳnh Mai St.8872
Huỳnh Mai St.8872
Sĩ quan Thành viên Chiến dịch Diên Hồng. Hiệp Định Hòa Bình Paris/68-73
" MUỐN HÒA BÌNH PHẢI CHUẨN BỊ CHIẾN TRANH ...!!"
Chiến dịch VNCH trở lại
https://youtu.be/tjz2mrFkDl0
Xin xem toàn bộ qua liên kết:http://mainguyenhuynh.blogspot.com/2016_11_27_archive.html
Tin Vui cho VNCH: TT Mỹ Tái Lập và ký lại Hiệp Định Pari năm 1973 cơ hội đưa VNCH trở lại
https://youtu.be/zVbSTpt4Rwk
🆕 TCDY - Là Bổn Phận Và Trách Nhiệm Của Toàn Dân VIỆT NAM
https://youtu.be/U1oKjXkjT88
Đồng minh bị bỏ quên: Người lính miền nam Việt Nam
https://youtu.be/t6tEFt_xhV8
Con bài chiến lược của Donald Trump khi đưa Hậu Duệ VNCH Lương Xuân Việt tới Biển Đông
Mỹ-cộng đã chiến thắng trong cuộc chiến VN như thế nào
VOA
Mỹ-cộng đã chiến thắng trong cuộc chiến VN như thế nào
voatiengviet.com
Được chia sẻ công kha
Một quyển sách của tiến sĩ Roger Canfield vừa được ra mắt ở Mỹ đã đưa
ra một cái nhìn khác, khá thú vị, về kết cục của chiến tranh Việt Nam.
Cuộc chiến Việt Nam đã kết thúc 35 năm nay, nhưng cho tới giờ nó vẫn
còn làm hao tốn biết bao giấy mực của giới cầm bút, những nhà văn, nhà
nghiên cứu, cũng như các cơ quan báo chí truyền thông trong và ngoài
nước. Sách vở tại Việt Nam miêu tả kết quả cuộc chiến rằng quân đội Mỹ
đã bị quân Bắc Việt đánh bại hoàn toàn. Trong khi đó, một số sách báo
bên ngoài lại viết rằng do tình hình thời cuộc, Mỹ đã quyết định triệt
thoái ra khỏi chiến trường Việt Nam vào tháng 4 năm 1975.
Một
quyển sách của tiến sĩ Roger Canfield vừa được ra mắt ở Mỹ hơn một tháng
trước thời khắc kỷ niệm đúng 35 năm ngày kết thúc cuộc chiến đã đưa ra
một cái nhìn khác, khá thú vị, về kết cục của chiến tranh Việt Nam. Tác
phẩm có nhan đề “Comrades in arms: How the Ameri-cong won the Vietnam
war against the common enemy-America”, tạm dịch ngắn gọn là “Mỹ-cộng đã
chiến thắng trong cuộc chiến Việt Nam như thế nào”.
Tiến sĩ
Canfield là một ký giả và là một nhà phân tích chiến lược chính trị dày
dặn kinh nghiệm, chuyên nghiên cứu về chủ nghĩa cộng sản và các chính
sách của Hoa Kỳ. Ông đã mất 22 năm nghiên cứu kể từ năm 1988 để hoàn
thành tác phẩm này. Tác giả cho biết ba chương sách dày tổng cộng 1600
trang được ông đúc kết từ rất nhiều tư liệu sách báo-lịch sử, các cuộc
phỏng vấn, hồi ký, các tài liệu của CIA, FBI, cũng như của chính quyền
cộng sản Việt Nam.
Điều thú vị đầu tiên đập vào mắt người đọc có
lẽ xuất phát từ tựa đề quyển sách, với từ “Ameri-cong”. Trước nay, người
ta thường nhắc nhiều tới các từ như Việt cộng hay Trung cộng, nhưng
dường như ít ai dùng, hoặc nghe tới hai từ “Mỹ-cộng”. Và đó cũng là điểm
nhấn chính của tác phẩm này. Tác giả Canfield giải thích: “Ameri-cong là vì một số những người hoạt động phản chiến và kêu
gọi hòa bình họ tự xưng như thế. 'Mỹ-cộng'” có nghĩa là những người Mỹ
đồng quan điểm với Việt cộng, với công cuộc đấu tranh của cộng sản.
'Mỹ-cộng' và Việt cộng đều xem chủ nghĩa đế quốc Mỹ là kẻ thù chung.”
Biểu tình phản đối chiến tranh Việt Nam tại Boston, 1970
Theo tiến sĩ Canfield, chiến tranh Việt Nam là một cuộc chiến chính
trị, chứ không phải là một cuộc chiến quân sự, và sở dĩ Mỹ can dự là vì
đây là một phần của cuộc chiến tranh lạnh, mà Trung Quốc và Liên Xô lúc
bấy giờ cũng can thiệp vào cuộc chiến Việt Nam. Tác giả cho rằng kết quả
cuộc chiến là do người Mỹ thua mặt trận chính trị ngay tại Quốc hội Hoa
Kỳ năm 1975 vì ảnh hưởng của truyền thông và các phong trào hòa
bình-phản chiến, chứ quân Mỹ không thua trận do bị cộng sản Việt Nam
đánh bại:
“Vào thời điểm cuối của cuộc chiến, phong trào
phản chiến đã thuyết phục được Quốc hội ngưng viện trợ cho miền Nam. Đó
là thực tế, nhưng trước đó, chúng tôi đã đánh bại Việt cộng nhiều lần
trong các cuộc tấn công lớn của họ hồi những năm 1968 và 1972. Không
đúng khi nói rằng Hoa Kỳ thua trận trên chiến trường mà phải nói là thua
tại sân nhà, tại các làn sóng phản chiến trên các đường phố New York và
Washington lúc bấy giờ. Đó là thông điệp chính của tôi.”
Và thông điệp ấy đã được tiến sĩ Canfield trình bày cặn kẽ trong cuốn sách vừa phát hành. Ông nói tiếp:
“Nội
dung của quyển sách là tìm hiểu cách thức mà cộng sản Việt Nam đã thắng
lợi trong cuộc chiến nhờ vào việc sử dụng các phong trào phản chiến và
các phong trào kêu gọi hòa bình tại Mỹ. Đây là một cuộc chiến chính trị
hơn là một cuộc chiến quân sự. Người cộng sản lúc bấy giờ hiểu rõ điều
đó trong khi người dân Mỹ thì không. Thông điệp chính mà tôi muốn gửi
gắm qua tác phẩm này là hầu hết những gì người Mỹ hiểu về cuộc chiến
Việt Nam là sai lầm, bởi vì phần lớn những gì được ghi lại trong sách vở
là sự tuyên truyền của cộng sản Việt Nam. Khác biệt giữa quyển sách này
với hàng ngàn cuốn sách viết về chiến tranh Việt Nam là ở chỗ chưa có
một cuốn sách nào nghiên cứu chi tiết các cuộc tiếp xúc và thăm viếng
qua lại giữa chính quyền Hà Nội với phe phản chiến tại Mỹ lúc bấy giờ.
Chiến
tranh là điều không nên vì chiến tranh thật khủng khiếp, đặc biệt là
cuộc chiến Việt Nam. Tuy nhiên, nó là một cuộc chiến nhằm ngăn chặn sự
bành trướng của chủ nghĩa cộng sản. Đây là một chiến trường quan trọng
trong chiến tranh lạnh. Các chiến sĩ cộng hòa ở miền Nam Việt Nam không
đánh bại được lính cộng sản miền Bắc vì quân đội Mỹ đã phản bội họ. Theo
tôi, phản bội đồng minh của mình là điều đáng xấu hổ.”
Anh
Dũng Nguyễn, một độc giả trẻ tại miền Tây Hoa Kỳ đã tham gia buổi ra
mắt sách hôm 3/3 vừa qua ở Viện Bảo tàng Quân sự của bang California đặt
tại Sacramento, cho biết cảm tưởng sau khi đọc qua quyển sách của tiến
sĩ Canfield:
“Đầu tiên mình thấy rất tội cho người Việt Nam
của mình khi thấy tương lai của dân tộc bị ảnh hưởng bởi phong trào phản
chiến. Từ đó dẫn tới phong trào thuyền nhân, với biết bao nhiêu người
đã chết trên biển. Càng đọc càng thấy đau đớn nhiều hơn. Cộng sản Việt
Nam, Trung Quốc, và Liên Xô dùng những chiến lược và chiến thuật về
tuyên truyền. Họ đã dùng các phong trào phản chiến làm ảnh hưởng đến
phong trào đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam.”
Một câu hỏi
được đặt ra có nên không khi lên án phong trào phản chiến vì nếu không
có nó e rằng cuộc chiến Việt Nam sẽ còn kéo dài hơn nữa. Vì vậy có người
cho rằng nhờ nó mà chiến tranh sớm kết thúc, giảm bớt đau thương mất
mát?
Độc giả trẻ tên Dũng lập luận:
“Chiến tranh càng
dài càng hại cho dân tộc Việt Nam, nhưng nếu chỉ vì nước Mỹ họ vì quyền
lợi của họ mà làm ảnh hưởng đến sinh tồn của một quốc gia Việt Nam thì
điều đó thật là không công bằng.”
Một bạn đọc khác tên Ngọc Giao từ miền Đông Bắc nước Mỹ nói về quyển sách của tiến sĩ Canfield sau khi đã xem trọn tác phẩm này:
Biểu tình phản đối chiến tranh Việt Nam tại Memorial Bridge, Washington, D.C., 10/1967
“Ngọc Giao cũng tìm hiểu về chiến tranh Việt Nam, thấy rằng có
nhiều chi tiết trong tác phẩm này hoàn toàn trái ngược với các sách giáo
khoa. Tác giả dẫn chứng rất rõ ràng những nỗ lực của các nhân vật như
Tom Hayden hay Jane Fonda có những hội hỗ trợ tiếp tay cộng sản Việt Nam
làm các chương trình phản chiến. Cho nên các chương trình phản chiến có
sự hỗ trợ và tài trợ rất mạnh mẽ. Một câu kết của ông rất rõ ràng, nói
rằng dù cho phong trào phản chiến có làm gì đi nữa thì trách nhiệm chính
vẫn là tại Quốc hội Hoa Kỳ. Quốc hội Hoa Kỳ đã có quyết định sai lầm
nhưng trong đó có ảnh hưởng của phong trào phản chiến tạo dư luận quần
chúng.
Tác giả là một người Mỹ, ông ta đã nói lên sự phẫn uất của
người Mỹ trước sự sai lạc của truyền thông Hoa Kỳ, nhưng ông ta quên
không nhắc tới vai trò của chính quyền và quân lực Việt Nam Cộng hòa.
Ông có nhắc tới một phần thôi, nhưng tôi nghĩ vai trò của chính quyền
miền Nam Việt Nam cần phải được đặt mạnh hơn nữa và rõ ràng hơn nữa.”
Một
chuyên gia giảng dạy lớp nghiên cứu về chiến tranh Việt Nam trong nhiều
năm và cũng từng có bài viết nói về vai trò của truyền thông trong cuộc
chiến này phản đối quan điểm của tiến sĩ Canfield. Giáo sư Carl Thayer,
chuyên gia quân sự cao cấp thuộc Học viện Quốc phòng Hoàng gia
Australia, không đồng ý với lập luận của tiến sĩ Canfield cho rằng phong
trào phản chiến ở Mỹ đã cấu kết với phe cộng sản để lật đổ chủ nghĩa đế
quốc Mỹ.
Giáo sư Thayer phát biểu:
“Cuộc chiến Việt
Nam là một cuộc chiến cách mạng kéo dài. Và hiểu theo cách cộng sản đó
là cuộc chiến kết hợp giữa quân sự và chính trị. Đó là cuộc đấu tranh
quân sự kết hợp với đấu tranh chính trị và đấu tranh ngoại giao. Tôi
không đồng ý với ý kiến cho rằng Hoa Kỳ thua tại mặt trận ở nhà. Có rất
nhiều cuộc nghiên cứu sâu rộng về vai trò của truyền thông trong cuộc
chiến này nhưng không có kết quả nào ủng hộ ý kiến cho rằng phong trào
phản chiến tại Mỹ đã thành công trong việc dẫn tới việc Mỹ rút quân ra
khỏi Việt Nam.
Tôi cũng không đồng ý với quan điểm cho rằng Hoa
Kỳ thua trận. Cuộc chiến mà Hoa Kỳ đương đầu là một cuộc chiến cách mạng
kéo dài và vì thế nói thắng hay thua là không hợp lý vì theo thời gian,
mục tiêu của nước Mỹ thay đổi. Mỹ đã không thành công duy trì độc lập
cho phe cộng hòa ở Việt Nam. Đây không phải là cuộc chiến tranh hiểu
theo nghĩa thông thường là 1 quốc gia xâm lược một nước khác, mà đây là
một cuộc chiến cách mạng, một cuộc chiến cách tân Việt Nam khỏi chủ
nghĩa cộng sản.”
Trà Mi vừa gửi đến quý vị một số ý kiến
của tác giả, độc giả, và giới chuyên gia nghiên cứu về quyển sách của
tiến sĩ Roger Canfield nhan đề: “Mỹ-cộng đã chiến thắng trong cuộc chiến
Việt Nam như thế nào”. Đây là một cuốn sách điện tử, nghĩa là tác phẩm
được phát hành dưới dạng đĩa CD để độc giả có thể đọc qua màn hình máy
tính. Muốn tìm đọc tham khảo, quý vị và các bạn có thể email cho tác giả
Canfield về địa chỉ rogercan@pacbell.net. Sau khi đọc qua tác phẩm này,
các bạn có suy nghĩ như thế nào, hoặc quan điểm của các bạn về cuộc
chiến Việt Nam có gì thay đổi, xin hãy chia sẻ với Trà Mi tại địa chỉ
email vietnamese@voatiengviet.com, hoặc điền vào mục ý kiến trên trang
web của đài VOA www.voatiengviet.com, các bạn nhé.
Đến đây Trà
Mi xin chào tạm biệt quý vị. Mời quý vị và các bạn trở lại cùng Tạp chí
Thanh Niên của đài VOA trong chương trình 10 giờ tối thứ ba tuần sau.
Việt Nam chưa có hòa bình của một dân tộc “TỰ DO!”
Kính dâng nguyện ước Hòa Bình Việt Nam!!!
Hòa
bình tự do dân tộc,xuất phát từ suối nguồn của người chiến sĩ QL.VNCH
chiến đấu cho tự do,hòa bình công chính của Người Việt Quốc Gia, nay trở
thành là kẻ bại quốc vong gia,dung thân nơi xú lạ quê người,mang theo
nỗi hờn quốc hận 30-4-1975.Suốt 37 năm qua vẫn chưa quang phục lại quê
hương ,thật đau đớn trong lòng cho kẻ ở lại,lẫn người ra đi…!!!.Nhường
lại tuổi già và bệnh tật mau đến, để tiển đưa chúng ta vào cõi thiên thu
đầy trăn trở cho một thế hệ tương lai tuổi trẻ Việt Nam về đâu trong
cái “Thiên Đàng Dân Chủ Định Hướng XHCN”.Do Cộng Sản VN đối tác với Hoa
Kỳ lập nên,là xã hội ngục tù trần gian không thấy bóng Tự Do!.
Kính xin đồng bào, Hãy phản tỉnh Tự Do Việt Nam.Và vì độc lập, hòa bình
dân tộc cho con cháu mai sau sống đời hạnh phúc ấm no. Hãy cùng nhau
đứng lên từ nơi té ngả của đôi chân mền yếu của mình vì phải hy sinh
quyền lợi,chức vụ,quyền hành…Để đứng về phía dân lành đang bị áp
bức,thống tri cộng sản VN, giành lại quyền tự quyết,tự do dân tộc,.cho
một số phận hòa bình nghiệt ngả chia cắt Việt Nam…Không trông mong,chờ
đợi một thế lực đồng minh Hao kỳ đến giúp ta.Không ai cho không ai Tự Do
bao giờ.Và chúng ta phải biết giá trị Tự Do là xương máu của đồng
bào,và của chiến sĩ tự do VNCH dã hy sinh cho dân tộc.Nay đến lượt tuổi
trẻ thanh niên rường cột quôc gia,phải tiếp nối cha ông hoàn
thành:”Trách Nhiệm-Tổ Quốc-Danh Dự” giao cho thế hệ tương lai Việt Nam.
Vì thế hệ cha ông đi trước, đã và đang lần…lần rơi rụng với thời gian!
trong cảnh trạng buồn “Me già khóc lá trong trời Tháng Tư…!”
Chúc phúc lành! Tự Do hạnh phúc, Hòa Bình dân tộc mau sớm trở về quê hương,tổ quốc thân yêu Việt Nam!!!
http://maidayhoabnh.blogspot.com/2012/05/my-cong-viet-cong-bat-tay.html
Huỳnh Mai St.8872
Bh.Dạ lệ Huỳnh
{Trân trọng Tự Do Việt Nam}
Hiệp Ðịnh PARIS với thủ đoạn chiến lược của CSMN MTGPMN
https://youtu.be/MEeOJVcLQgo
Nóng:Trung Quốc công bố HCM chính là Thiếu tá Hồ Quang!
HỒ CHÍ MINH LÀ NGƯỜI TÀU ĐỘI LỐT NGƯỜI VIỆT.
https://youtu.be/EAOWFyXuw
Ông Bùi Tín tiết lộ toàn bộ sự thật về Hồ Chí Minh trước khi tạ thế
https://youtu.be/IxvqCpnG0hs
HỘI ĐỒNG CÔNG SỨ QUỐC GIA: ĐÃ RA TAY
https://youtu.be/_8Lpldxz0CI
Sự thật về cái gọi là “Tộc Kinh”
Trần Quang Thành (Danlambao)
- Dựa vào tập đoàn tay sai do Tổng – Chủ Nguyễn Phú Trọng cầm đầu, giới
cầm quyên cộng sản Bắc Kinh đang từng bước thôn tính Việt Nam bằng
những thủ đoạn xảo quyệt và trắng trợn. Không chỉ đối với hơn 90 triệu
dân tại Việt Nam mà họ còn vươn tới gần 4 triệu người dân Việt Nam đang
sinh sống ở nước ngoài.
Trong mấy tháng cuối năm 2018 này, người Việt tại Pháp rất bức xúc và
lên tiếng phản đối khi có tin một nhóm người Trung Quốc từ Hoa lục tới
Pháp mua một khoảng đất lớn tại thành phố Bussy Saint Georges, ngoại ô
Paris để họ thực thi cái gọi là dự án “Tộc Kinh”.
Sự việc đó xảy ra vào giữa năm 2018, và mới vỡ lở vào cuối tháng 9 vừa
qua khi một video về một buổi họp tổ chức vào ngày 21/5 tại thành phố
Bussy Saint Georges được công bố.
Những hình ảnh trong video này cho thấy một nhóm người Trung Quốc từ Hoa
lục đến cùng với một nhóm người Pháp gốc Việt, gốc Hoa gặp gỡ các giới
chức thành phố Bussy Saint Georges để bàn về việc thành lập một khu
công viên văn hóa ở thành phố lên đến 350.000 mét vuông. Không những
thế, những người dự cuộc họp còn đề cập đến việc tụ họp từ 3 đến 4 triệu
người Kinh khắp nơi trên thế giới về để lập quốc tại thành phố Bussy
Saint George. Trên video, người ta thấy có 7 lá cờ được trao cho các
giới chức thành phố mà như một số người Việt tại Pháp hiểu là được giữ
để sau này lập quốc.
Bản tin của ban Việt ngữ Đài RFA viết “Một vài chi tiết trong đoạn
video, đã để lộ cách đây 10 năm, một vài người Việt ở Pháp đã đi Nam
Ninh (Trung Quốc), để tìm lại nguồn gốc xuất phát của người Kinh. Những
phát biểu trong video cho rằng dân tộc Kinh là người Việt Nam, xưa gọi
là An Nam, là một trong 56 sắc tộc được người Mãn Châu trả độc lập từ
những năm 1884 – 1885, đi khắp nơi trên thế giới và hiện đã có từ 3 đến 4
triệu người thuộc Tộc Kinh sống trên 27 quốc gia, trong đó khoảng 1
triệu ở Mỹ và 1 triệu ở Châu Âu.” .
Tình trạng người Trung Quốc từ Hoa lục đến mua nhiều đất ở Pháp thời gian qua đã gây bất bình đối với người Pháp.
Bây giờ nhiều người Pháp gốc Việt phẫn nộ phản đối đối sự việc một nhóm
người đến từ Hoa lục chuẩn bị thiết lập một khu vực tại thành phố Bussy
Saint George để làm thủ phủ của cái gọi là “Tộc Kinh Toàn Cầu.” Nhóm
người Hoa này cho rằng người Việt xuất phát từ An Nam cổ và là một phần
của dân tộc Kinh ở Trung Quốc.
Từ Paris - Thủ đô Pháp Quốc, ông Nguyễn Quốc Nam, một nhà hoạt động xã
hội đã phân tích sự thật cái gọi là “Tộc Kinh” qua cuộc phỏng vấn của
nhà báo Trần Quang Thành.
Nội dung như sau – Mời quí vị cùng nghe.
YouTube PV ông Nguyễn Quốc Nam
https://youtu.be/hUyqZ4Shy78
PHÓNG SỰ CỘNG ĐỒNG: Pháp hỗn loạn - Phong trào 'Áo khoác vàng' xuống đường lần thứ 4
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét