41 năm rồi bên thắng cuộc vẫn sợ hình ảnh VNCH
Lê Hải Lăng (Danlambao)
- Nhân vụ Nguyễn Viết Dũng mặc áo quân đội VNCH ra khỏi nhà tù sau 1
năm, cũng như 3 người phụ nữ dân oan cầm cờ chế độ cũ biểu tình đang
ngồi bóc lịch 10 năm. Sự kiện cho thấy bộ mặt thật của đảng CS không còn
bưng bít được với lớp trẻ sinh sau 75, và những người đã được sống dưới
chính thế tự do dân chủ miền Nam. Đảng CSVN nên biết rằng VNCH, đại
diện là mấy triệu người Việt tỵ nạn CS ở nước ngoài, không trở về tranh
ghế, lý do đơn giản là thoát được gông cùm CS, con cái họ đã thành tài.
Họ có khoa học gia Dương Nguyệt Ánh, Chuẩn tướng Lương Xuân Việt, đại tá
Lê Bá Hùng... Họ đã có bao nhiêu khuôn mặt trẻ tham gia chính trị nơi
đất nước cưu mang họ. Gia đình họ no ấm hạnh phúc. Thế thì rõ ràng đảng
không sợ họ về nước lấy chén cơm cuả đảng, Vậy tại sao 41 năm rồi bên
thắng cuộc vẫn lo sợ hình ảnh VNCH.
Đảng CSVN vốn dĩ giỏi gây chiến tranh để chém giết cho thế lực Nga, Tàu
lợi dụng. Nơi nào có hoang tàn đổ nát sinh ra mầm mống CS nẩy nở phát
sinh. Đảng gây quá nhiều tội ác mà khó có thể che đậy mãi dưới ánh mặt
trời. Tất cả lần lượt đem ra phơi bày từ Hồ Chí Minh giết người vợ không
bao giờ cưới Nông Thị Xuân, bịt râu đi xem đấu tố người có công nuôi
đảng là bà Cát Hạnh Long Nguyễn Thị Năm, tới những bộ mặt cuả tập đoàn
Ba Đình nối gót đi đêm bán nước tày trời qua các hiệp định, khế ước với
kẻ thù truyền kiếp cuả dân tộc là Trung cộng.
Đảng CSVN dùng súng đạn Nga, Tàu đánh chiếm miền Nam, gây bao nhiêu tang
tóc, không những tại miền Nam, mà còn làm đau khổ cho bao nhiêu gia
đình miền Bắc cha mẹ mất con vợ mất chồng. Đảng CSVN lấy tuyên truyền
lừa bịp dối trá làm lợi khí để đẩy đưa hàng triệu thanh niên nam nữ từ
Bắc vô Nam tự chui đầu vào cuộc binh biến biển lửa anh em tương tàn.
Đảng CS đã gây chiến tranh phá hoại đồng bào ruột thịt từ thôn quê tới
thành thị bên kia bờ phía nam sông Bến Hải bằng khủng bố, đặt mìn xe đò,
gài chất nổ nhà hàng, sân vận động thể thao, nơi hội họp chợ búa đông
người, pháo kích bừa bãi vào khu đông dân cư trong thành phố, rót đại
bác chụp xuống trên đầu trẻ thơ ngây nơi trường học...
Đảng CSVN đem chủ nghĩa lai căng cộng sản áp đặt lên đầu người dân miền
Bắc, rồi đem nhuộm đỏ cả miền Nam đã và đang tự do dân chủ có đầy đủ áo
ấm cơm no mà các nước trong vùng ca ngợi Sài Gòn là Hòn ngọc Viễn đông.
Khi phát động chiến tranh xâm chiếm miền Nam. Đảng CS đã tuyên truyền
“Mỹ Ngụy kềm kẹp” trong khi đó lại leo thang chiến tranh. Thủy quân lục
chiến Mỹ thực sự chỉ đổ bộ lên Chu Lai vào tháng 5, 1965. Theo cuốn
sách: A history in documents ký giả chiến trường VN là Gloria Emerson
cuả The New York Times đã trưng ra một số tài liệu lịch sử. Trong lá thư
Trung ương đảng gởi chỉ thị cho tổ chức CS hoạt động miền Nam vào ngày
28 tháng 3 năm 1960, trong đó đề cập tới chuyện giải tán bộ máy chính
quyền địa phương, hướng dẫn dân chúng xé thẻ thông hành, đẩy mạnh một số
hành động gây rối khiêu khích như chiếm trụ sở, đốt phá công sở làng
mạc, chặt cây, đào phá đường sá, lập chướng ngại vật vân vân… Nói chung
là hủy hoại liên hệ pháp lý cuả nhân dân với chính phủ địch. Có những
vùng ra lệnh ngăn cấm tàu bè và xe cộ đi qua, không cho nhà máy sản xuất
lúa gạo bè lũ tư bản điều hành, bắt buộc dân tự xay ra gạo (A history
in documents trang 203). CS Bắc Việt dựng nên Mặt trận giải phóng miền
Nam tháng 12 năm 1960. Tuyên bố cuả MTGPMN có đoạn: Lật đổ chế độ thuộc
địa cuả đế quốc Mỹ và chính quyền độc tài Ngô Đình Diệm... Chấm dứt độc
quyền kinh tế cuả Mỹ và tay sai. (Trang 206)
Dẫn chứng trên cho thấy quân Mỹ chưa tới tham chiến, CS đã thực hiện mưu
đồ phá hoại kinh tế song song với vũ lực để đánh chiếm miền Nam. CS
dùng xảo ngữ “ Mỹ Ngụy” để đánh lừa hàng triệu tuổi trẻ miền Bắc hy sinh
cho cuộc chiến do Nga và đặc biệt là Tàu đứng sau chủ động dùng người
Việt giết người Việt để trục lợi về lâu về dài trong âm mưu mở rộng bờ
cõi Đại Hán.
CS vô thôn xóm hẻo lánh khủng bố chém giết, nhất là các vùng nông thôn
xôi đậu, ngày có lính quốc gia đêm CS. Từ cuộc tổng công kích Tết Mậu
Thân, rồi mùa hè 72 tới 4/1975 cho thấy CS tới đâu là dân bỏ chạy trối
chết tới đó. Điển hình là dân chết dưới tầm đạn bắn trực tiếp cuả bộ đội
Pháo Bông lau trên đoạn đường mà báo chí đặt tên Đại lộ kinh hoàng
(Quảng Trị 1972), hàng ngàn dân An Lộc bồng bế gồng gánh nhau chết thảm
thương dưới mưa pháo CS (1972), bao nhiêu người dân miền Trung chết dọc
đường, chết trước khi xuống tàu ra khơi như Huế, Đà Nẵng, dân chết oan
ức chết nghiệt ngã dưới lằn đạn CS khi bỏ nhà cửa để di tản theo sau
lưng đoàn quân triệt thoái trên liên tỉnh lộ 7(1975) (theo nhiều nguồn
tin ước tính có 300 ngàn dân chỉ có 60 ngàn sống sót về tới Tuy Hòa?)
Đảng CSVN thật quả thâm độc, đại lừa dối khi tuyên truyền dân miền Nam
bị “bóc lột” không có cơm ăn áo mặc. Thật là trớ trêu và tội nghiệp thay
sau 30 tháng Tư nhiều người miền Bắc đi Nam thăm thân nhân, họ đem chén
làm bằng miểng đạn bom và cả đũa tre làm quà tặng. Khi đến nơi họ chưng
hửng là nhà nước miền Bắc đã lừa dối khi họ đứng trước một cảnh tượng
mà họ mơ ước cả đời chưa thấy sự sinh hoạt phồn hoa đô hội cuả miền Nam.
Có ai đứng giữa đường phố Sài Gòn mới cười muốn đái trong quần khi thấy
bộ đội lượm xe Honda dân chúng bỏ chạy, leo lên nổ máy không biết sang
số, buột miệng chửi thề xe sao đứng hoài không chạy.
Khi chưa chiếm miền Nam, cộng sản Ba Đình trắng trợn nói láo không biết
xấu hổ là miền Nam bị “kềm kẹp”, không có tự do tôn giáo, không có tự do
báo chí, không cải thiện chế độ lao tù... Sự thật là tại miền Nam dân
chúng có nhiều quyền: Tự do báo chí, truyền thông, báo chí tư nhân, tự
do tôn giáo tín ngưỡng, ngôn luận, nhân quyền, tự do lập hội, lập đảng,
biểu tình... được chính phủ VNCH bảo đảm, tôn trọng.
Đảng CSVN có cái gỉỏi là khi Vẹm Vô Vơ Vét Về đóng vai ăn cướp hơn cả
tướng cướp. Gán cho thương gia cái tội tay sai, rồi đuổi ra khỏi nhà để
phong tỏa kiểm kê, tịch thâu toàn bộ tài sản. Chụp cho chủ tiệm sách cái
mũ chứa chấp văn hóa đồi trụy, tống khứ người ra khỏi nhà xong sai lực
lượng băng đỏ đem sách đi đốt. Tròng lên đầu kẻ bán băng nhạc cái tội
xướng ca phim ảnh phản động rồi bắt tiêu hủy.
41 năm sau, có cái lạ đời là đảng bắt bỏ tù những người như Nguyễn Viết
Dũng, Ngô Thị Minh Ước, Nguyễn Thị Trí, Nguyễn Thị Bé Hai. Nhưng đảng
không bắt bỏ tù hàng trăm ca sĩ đêm ngày trình diễn hát nhạc vàng VNCH
trên sân khấu 3 miền Bắc, Trung, Nam. Đảng đánh sập cái mà đảng gọi “cặn
bã xã hội” tư bản miền Nam rồi mấy chục năm sau đói quá sai lầm quá,
đảng lại bắt chước chập chểnh bước theo con đường “cặn bã” đó. Đảng chê
Mỹ đủ điều xấu nhưng lại gởi con cháu qua du học, có người mua nhà cửa ở
lại không về.
Hàng giờ hàng ngày đảng há miệng ngậm đô la từ tay người tỵ nạn VNCH gởi
về mà không biết nhục, khi chính đảng cũng là thủ phạm ăn tiền nước
ngoài. Thế mà đảng chụp mũ những người dân oan bị đảng dồn tới đường
cùng là nhận tiền “phản động” nước ngoài. Đảng quá đê hèn đến độ phá rối
giải tán triệt tiêu đường sống cuả những thương phế binh VNCH cụt tay
gãy chân khi họ hội họp nhận quà hải ngoại gởi về. Đảng xách bị đi khắp
các nước tư bản “giãy chết” xin ăn thì được, còn dân thì đảng buộc tội
nhận tiền “phản động” “thù địch”. Đảng tự chửi vào mặt đảng khi hàng năm
đảng nhận 10 tỉ đô la gởi về.
Người dân sống dưới mái nhà XHCNVN họ đói rách xấu xa đã đành còn cái
đảng đầy một bầy quan tham trán cao mặt láng sao lại xấu xa đến nỗi bắt
tù 3 người đàn bà già nua yếu đuối chỉ vì họ lấy biểu tượng tự do dân
chủ nhân quyền nhân bản qua 20 năm sống dưới chính thể tam quyền phân
lập VNCH.
Đảng ôm chân Mỹ để kiếm tiền. Thế vì cớ gì lại một tay ngửa ra nhận đô
la VNCH hải ngoại, tay kia bắt bỏ tù những người phất lá cờ cũ hợp hiến
hợp pháp cuả họ bị đảng xâm chiếm cướp đi. Trên tờ đơn nhà nước CHXHCNVN
có câu: Độc lập-Tự do-Hạnh phúc. Thế nào là độc lập khi để mất Hoàng
Sa, Trường Sa trong tay Trung cộng. Thử hỏi có tự do không khi đảng dùng
công an côn đồ dí súng vào miệng dân bắt phải câm, phải điếc. Làm sao
có hạnh phúc khi đảng ôm hết tài nguyên quốc gia làm cuả riêng đảng, mặc
cho dân lầm than khốn khổ.
Đảng tối ngày chạy Đông chạy Tây hòa hợp hòa giải với “đế quốc” để liếm
láp. Dân mới hoà hợp hoà giãi bằng mặc cái áo, cầm lá cờ bị chụp đầu đưa
vào nhà đá. Thế mới biết đảng hô hào hoà hợp hoà giải để rút tiền “khúc
ruột ngàn dặm” mà thôi.
41 năm rồi, bên thắng cuộc vẫn sợ VNCH. Đảng độc tài lo sợ biểu tượng
VNCH là phải lắm rồi. Sợ dân cả nước đồng lòng đứng dậy đòi hỏi thực thi
tự do dân chủ nhân quyền như VNCH đã có 20 năm mà 70 năm ròng rã đảng
cai trị chỉ cho ăn bánh vẽ trên đầu môi chót lưỡi. Hồ sen Nghệ An có thể
cạn, Đồng bằng sông Cửu long có thể khô, Cả Lú có thể ngồi trên ngọn
hải đăng Trường Sa vẫy tay phất cờ cho giặc vô ra, đưa dân tộc tới thảm
họa diệt vong. Chân lý độc đảng độc tài từ Hồ, Đồng tới Lú không bao giờ
thay đổi.
Bao giờ khỉ lại về rừng
Quê hương pháo nổ reo mừng hoan ca
Hoa tự do khắp mọi nhà
Cây dân chủ nở hài hoà ấm no
Bà con ơi gắng chung lo
Góp tay chơi một ván cờ nước non
Chịu nô vong? Hay sống còn?
13.04.2016
Nguồn: http://danlambaovn.blogspot.com/2016/04/41-nam-roi-ben-thang-cuoc-van-so-hinh.html#more