Năm
nay tôi phá thông lệ . Những năm về trước , mỗi khi ngày 30-4
đến là ngày rất buồn cho tôi. Nên tôi không lên mạng, tôi không
muốn đọc cái gì hết . Giống như gia đình có tang , hay hơn cả
gia đình có tang , vì ngày nầy là quốc tang, tôi không thiết tha
gì hết. Dù ngày đó tôi còn mặt quần xà lỏn. Chiếc xe tăng
T54 , chiếc húc hai cánh cửa sắt Dinh Độc Lập chạy ngang nhà
tôi. Đi trước chiếc xe tăng nầy là toán lính Việt Cộng, xếp
hàng một tay cầm AK , đầu hơi cuối xuống. Đi theo sau chiếc xe
tăng nầy cũng có toán lính Việt Cộng . Khoảng 15 phút sau tôi
chạy tới trước cổng Dinh Độc Lập , tôi thấy có một số phóng
viên ngoại quốc cũng đang đứng tại đó . Tôi thầm nghỉ , miền
Nam thân yêu đã mất rồi !
30-4 ngày tang thương và Quốc Hận
Nguyên Thạch (Danlambao)
- 30 tháng Tư, cái ngày mà đảng CS Bắc Việt gọi là đại thắng và thống
nhất nhưng hệ quả của nó là biết bao hệ lụy. "Man rợ đã chiến thắng văn
minh" (*) để rồi cả nước phải chịu chung cảnh nghèo nàn đói khổ cùng bao
nỗi oan khiên uất hận...
Bao gia đình phải lâm vào cảnh ly tán, vượt biên, vượt biển khiến một số
người kém may mắn đã không bao giờ nhìn thấy được bến bờ tự do.
Từ ngày ấy của tháng Tư Đen, mọi của cải lẫn cả con người đã thuộc về
trong cái gọi là "sở hữu của toàn dân" mà ĐCSVN là tầng lớp đại diện cho
sự sở hữu ấy. Đảng tự cho bọn chúng có cái quyền đó qua điều 4 của Hiến
pháp do chúng tự đề ra.
Cái đám "lãnh đạo" nào vậy? Quyền lực thì chúng có quyền giữ, tiền bạc,
của cải, tài sản, tài nguyên... chúng có quyền hốt. Nhưng đất nước nghèo
túng tụt hậu, dân đói khổ, già trẻ lang thang, dăn oan khắp nước, môi
trường bị hủy hoại, chất độc tràn lan, nợ công chồng chất, ngoại bang
lấn chiếm trên bờ ngoài biển...thì chẳng thằng nào, con nào chịu trách
nhiệm!. Thế không phải là một băng đảng khốn nạn thì là gì? Đứa nào,
quan nào, tướng nào dám đứng ra chịu nhận tội trước quốc dân đồng bào?.
Miền Nam thân yêu, một thể chế Tư Do, đầy Nhân Bản và Chính Nghĩa đã bị
đoàn quân xâm lăng vào đây cướp của, giết người qua Mậu Thân 1968, Mùa
Hè Đỏ Lửa 72 và Tháng Tư Đen 19775.
Người lính Việt Nam Cộng Hòa cùng Dân Cán Chính miền Nam đã chiến đấu để
tự vệ một cách anh dũng kiên cường nhưng vận nước đã phải bị hy sinh để
trao đổi cho tình trạng cộng sản đang bành trướng khắp thế giới vào
cuộc "Chiến tranh lạnh".
Không chỉ những người trai hùng đã ngã gục theo lằn đạn của quân thù, mà
những cô nhi quả phụ cũng phải gánh chịu nhiều tang thương theo sự nằm
xuống ấy. Ngày 30-4, chúng ta ghi nhận những chiến tích can trường của
những chiến sĩ oai hùng trong chiến trận nhưng đừng quên khối tâm tư
nhọc nhằn của những người vợ lính ở hậu phương. Một trong chuỗi đau
thương mà một số người vợ lính phải ôm mãi qua thời con gái cho đến gần
hết cả cuộc đời. Chúng ta hãy bùi ngùi thương xót cho những quả phụ qua
bài thơ sau đây:
Nỗi lòng chinh phụ
Ngày ấy anh đi, không bao giờ trở lại
Bỏ mặc em phận gái má hồng
43 năm, em vẫn đợi, vẫn trông
Người lính trẻ tang bồng chinh chiến.
43 năn dáng kiêu hùng luôn hiện
Trong giấc mơ rồi trò truyện cùng em
Đêm mộng tan, sáng tựa bên rèm
Người yêu hỡi... để em dài nỗi nhớ...
Cảm ơn anh đã cho em được một lần làm vợ
Của người hùng dẫu dang dở đời đau
Dù tháng năm ngắn ngủi bên nhau
Cũng đã đủ cho tim em khắc ghi vào ký ức.
Bao năm dài, dáng anh vẫn sống trong tiềm thức
43 năm duyên đứt đường tơ
43 năm em vẫn đợi vẫn chờ
Dẫu biết chắc, anh không bao giờ trở lại.
Anh miên viễn nơi chiến trường quan tái
Trả nợ núi sông và mãi mãi không về
43 mùa đông cô đơn, em vẫn trọn nghĩa phu thê
Bóng câu ngã, em đợi ngày về hạnh ngộ.
Đã bao thu, bao mùa lá đổ
Em vẫn nhặt lá vàng bên mộ người xưa
Khóm lá thu ủ nỗi nhớ cho vừa
Rừng lá ủ cũng còn chưa đủ ấm.
Đường thênh thang, anh mây ngàn vạn dặm
Mà hôm nay đời lắm gian lao
30 tháng Tư từ lúc giặc vào
Kể từ đó, khổ đau giăng kín.
43 năm trong lặng thầm câm nín
Dư âm buồn phủ kín đời đau
Người lính Việt Nam Cộng Hòa ơi, khối thổn thức nghẹn ngào
Người Đà Lạt Xưa (Danlambao)
- Sau 43 năm thống nhất hai miền Nam Bắc, ngày 30/4 vẫn được Nhà Nước
Cộng Sản Việt Nam coi như một lễ hội ăn mừng đối với “phe Thắng Cuộc”;
và ngược lại, nó được gọi là ngày Quốc Hận tang thương với “phe Thua
Cuộc”. Hôm nay, tôi ngồi đây, hai bàn tay vẫn trắng, nhìn lại hành trình
43 năm với một dòng tâm tư nước mắt.
Tôi mở đầu cuộc hành trình này bằng một hồi tưởng lại hình ảnh chiếc
trực thăng UH1 mà Thiếu úy Lê Văn Chiếu, thuộc Không đoàn chiến thuật 84
Cần Thơ, đã đáp xuống hàng không mẫu hạm USS Midway, thuộc Hạm đội 7
Hoa Kỳ, vào ngày 30 tháng 4, 1975. Chiếc UH1 đã mang 23 người không chấp
nhận đầu hàng đến bến bờ tự do. Tôi nhìn chiếc trực thăng của người Mỹ
đã bị xô xuống biển để nhường chỗ cho những gì sẽ đến kế tiếp. Và tôi
nhìn những chiếc xe tăng T-54 và họng súng AK47, những sản phẩm của
Trung Quốc của Liên Xô, đạp sập cổng Dinh Độc Lập và đạp sập một nền dân
chủ mong manh của đất nước tôi. Ngày đó, đất nước tôi đã được thống
nhất, nhưng cũng từ ngày đó, dân tộc tôi phải rơi vào một ngục tù tối
tăm vĩ đại của thế kỷ.
Trên vùng đất thánh này, nơi bác tôi, cậu tôi và cha tôi đã từng chiến
đấu để giữ gìn từng tấc đất ngọn rau, tôi đã thấy những trại tập trung
vĩ đại được dựng lên để giam cầm hàng trăm ngàn sĩ quan công chức chế độ
cũ. Trên vùng biển sâu bao bọc quê hương tôi, lòng biển đã trở thành
nghĩa trang cho hàng triệu người bỏ nước ra đi để tìm lấy tự do nhân
bản. Số người chết đuối hay chết vì đói khát trên biển không có thống
kê, số đàn bà con gái, là đồng bào của tôi, đã bị cưỡng hiếp giết chết
trên biển cũng không có thống kê. Hôm nay, tôi ngồi đây, hai bàn tay vẫn
trắng, tôi thấy con đường để đòi lại công lý cho những đồng bào đã hy
sinh trên biển khơi vẫn chưa đòi lại được.
Trên vùng đất thánh này, nơi Mẹ tôi đã từng dạy tôi hiểu thế nào là lòng
ái quốc, là một điều rất to tát, rất thiêng liêng, vùng đất này đã liên
tiếp bị cai quản bởi những tập đoàn của chế độ Cộng Sản độc tài toàn
trị, khi thì ôm chân Nga nay thì bợ đít Tàu; và rồi nhà tù lại càng thêm
mở rộng để giam cầm hàng trăm hàng nghìn những người yêu nước. Tại sao
đất nước tôi đã thống nhất rồi mà lại không có được nền độc lập tự chủ?
Đất nước này đã có quá nhiều trại tù cho các cô gái như Lê Thu Hà và
Nguyễn Đặng Minh Mẫn, những anh thư như Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và Trần
thị Nga và biết bao nhiêu người nữa - những người đã lên tiếng nói bảo
vệ chủ quyền biển đảo, nhân quyền và công lý cho Việt Nam.
Và rồi, trên vùng biển Đông, tôi đã thấy hải quân Việt Nam bị bắn giết,
đảo đá bị cướp đoạt, tài nguyên bị cướp đoạt, cáp biển bị cắt đứt, ngư
dân bị đánh đập và ngư thuyền bị đánh chìm bởi lũ giặc ngoại xâm. Hậu
quả của Hiệp ước Thành Đô ký kết để nhượng bộ chủ quyền của Việt Nam cho
thế lực bành trướng đế quốc của Trung Quốc mỗi lúc mỗi nặng nề, mỗi lúc
một gần kề. Hôm nay, tôi ngồi đây, hai bàn tay vẫn trắng, nhìn thấy con
đường để đưa kẻ xâm lược ra Tòa án Trọng Tài Quốc tế vẫn không nghe
thấy lãnh đạo nào nhắc đến và những nhà tù trên đất nước tôi đã chật kín
những tù nhân lương tâm.
Trên vùng đất thánh này, nơi thầy cô đã từng dạy cho tôi "tiên học lễ,
hậu học văn", vùng đất này đã trở thành một nơi mà cô giáo phải bị phạt
quỳ, nơi mà học trò bị phạt uống nước dơ từ nùi giẻ lau bảng. Đất nước
của tôi bây giờ có quá nhiều giáo viên phải bỏ tiền đút lót để hiệu
trưởng chạy chỗ cho dạy học kiếm tiền; có quá nhiều Tiến sĩ mà đại học
của Việt Nam lại không có một chỗ đứng nào cả trong danh sách 350 đại
học tốt nhất Á châu của "THE World University Rankings 2018".
Và rồi, tôi đã thấy những công tử con quan cậy thế cường hào để cưởng
hiếp con gái người ta, quay phim đưa lên mạng, dày dò nhân phẩm của
người khác mà vẫn có được tự do bay nhảy tiếp tục ăn chơi; ngược lại em
Trần Hoàng Phúc vì đòi hỏi nhân quyền, là quyền nhân phẩm căn bản nhất
cho dân tộc của em, thì lại bị đi tù. Tôi còn thấy nhà cầm quyền cưỡng
chế ruộng đất của dân để bán lại cho nhà đầu tư xây cất chia lời bỏ túi
và công an đã làm ngơ không lo bắt cướp mà lại đi bắt dân oan. Hôm nay,
tôi ngồi đây, hai bàn tay vẫn trắng, tôi thấy những căn nhà khủng của
các quan đã mọc lên nhiều hơn trường học và những công trình ô nhiễm môi
trường nhiều hơn cả nhà thương.
Trên vùng đất thánh này, nơi mà anh em tôi đã từng "sắp sẵn" trong kỷ
luật của người Hướng Đạo Việt Nam mỗi ngày Chúa Nhật, vùng đất này đã
biến thành một nơi mà chế độ luôn tìm cách gây khó khăn cho những vị
lãnh đạo tôn giáo đang xả thân cứu thế; nơi mà công an đã tìm đủ mọi
cách bắt bớ làm khó dễ những thiện nguyện viên đang dấn thân hy sinh cho
những công tác thiện nguyện như các chương trình tri ân thương phế binh
VNCH hoặc tin mừng cho người nghèo. Đất nước của tôi bây giờ có các nhà
cầm quyền với quá nhiều ích kỷ, đánh rơi những tình tự dân tộc, thủ lợi
cho riêng bản thân mình mà quên đi nghĩa lớn.
Năm 1945, Nhật hoàng Hirohito đã tuyên bố đầu hàng quân đội đồng minh
sau khi Hoa Kỳ đánh hai quả bom nguyên tử lên Hiroshima và Nagasaki tàn
phá toàn bộ kỹ nghệ Nhật Bản. Người Nhật không có chiến thắng để ca
ngợi. Họ đã đầu hàng đó. Nhưng sau đó chưa đầy bốn thập niên, Nhật Bản
đã trở thành cường quốc kinh tế đứng hàng thứ hai trên thế giới. Đó là
hoàn toàn nhờ vào sự thành tín, trong sạch và quyết tâm của chính phủ
Nhật, lòng yêu nước và tự trọng của dân tộc Nhật, tư tưởng cao thượng
của trí thức Nhật và nhờ vào lòng nhân bản của người Mỹ biết tôn trọng
nhân cách của người Nhật Bản. Ngược lại, ở Việt Nam, Đảng và Nhà Nước
Cộng Sản đã cổ súy ăn mừng chiến thắng, ăn mừng suốt 43 năm qua, để rồi
đất nước này đã đi về đâu?
Năm 1953, khi Nam Bắc Triều tiên đình chiến với hòa ước phân chia đất
nước, quân đội Bắc Triều tiên đã không tổ chức tấn công quân sự vào miền
Nam. Vì thế, ngày nay ở bán đảo Triều tiên đã có được một thiên đàng
kinh tế (mà các lãnh đạo Cộng Sản đã hứa hẹn cuội với người dân Bắc Hàn)
đã được phát triển vững mạnh tại miền Nam của một Nam Hàn tự do "không
có Cộng Sản". Rồi ra, Nam và Bắc Hàn sẽ có triển vọng đi đến thống nhất
trong tương lai, không có phe thua và phe thắng cuộc, và họ sẽ tránh
được vấn nạn "phe nào thắng thì nhân dân đều bại".
Qua một hành trình 43 năm, trên vùng đất thánh này, nơi đã chôn vùi tất
cả những người quá cố mà mẹ tôi thương, mà cha tôi trọng, tôi đã thấy
những lãnh đạo Cộng Sản vẫn chưa thức tỉnh và những hòa hợp hòa giải vẫn
chưa trở thành hiện thực. Dân tộc tôi vẫn bị nhốt giữ vào một ngục tù
tối tăm vĩ đại của thế kỷ. Công lý cho những đồng bào đã hy sinh trên
biển khơi vẫn chưa đòi lại được. Những nhà tù trên đất nước tôi chật kín
những tù nhân lương tâm. Những căn nhà khủng của các quan đã mọc lên
nhiều hơn trường học và những công trình ô nhiễm môi trường nhiều hơn cả
nhà thương. Đất nước tôi ơi! Sao có những kẻ cầm quyền ích kỷ để đánh
rơi những tình tự dân tộc, thủ lợi cho riêng bản thân mình mà quên đi
nghĩa lớn.
Hôm nay, tôi sẽ tạm dừng chân giây phút trên mốc hành trình 43 năm dài,
ngoảnh nhìn lại Nhật Bản, Triều Tiên và Việt Nam quê hương tôi; và xin
gởi đến các bạn bài viết này để bàn tay không còn trống rỗng nữa. Nếu
các bạn muốn hôm nay tôi nghỉ lễ để ăn mừng ngày 30 tháng 4, thì với
những chứng cớ lịch sử kinh hoàng như vậy, tôi sẽ không ăn mừng nổi rồi.
Ngày 30 tháng 4, đối với tôi, vẫn mãi là một ngày tang thương tận cùng
của dân tộc Việt.
Mẹ tôi đã mất, nhưng tôi hứa với Mẹ là tôi sẽ tiếp tục làm chứng nhân
trên con đường này cho đến một ngày nào, trên vùng đất thánh này, chủ
quyền độc lập phải được giữ vững, dân chủ tự do phải được vãn hồi, nhân
quyền phải được tôn trọng, công lý phải được thể hiện và dân trí phải
được khai sáng. Thì ngày đó, anh chị và tôi sẽ không còn đau thương trăn
trở với những dòng tâm tư nước mắt nữa.
""" tiến đến một đất nước tự do, độc lập như ngày hôm nay.""' trích... DLV có nói lộn không đấy...?? Cho nói lại đó... 1---"đất
nước tự do" = dân đi đâu, làm gì cũng phải xin phép, đút lót
bôi trơn...? Chỉ có tư do là dân TQ..Họ sang VN như đi chợ ,chả
có đứa nào dám hỏi Dái nó...?? Nó muốn làm gì thì làm...?? 2---"độc
lập như ngày hôm nay"= dân phải ra bám biển với lá cờ máu trong
tay...?? QDNDVN anh hùng thì lo bám bờ và làm kinh tế...Rảng
rỗi thì gíúp tập đoàn phe nhóm đi giải tỏa mặt băng cho
lẹ..?? Biển đảo của cha ông, TQ nói cấm ra biển bắt
cá...là cả lò VGCS, lũ đầu to, đầu nhỏ líu ríu tuân
hành.....??? chỉ dám thở đước câu Chúng tôi quan ngại xâu
xắc...?? Rồi sợ qúa bất đông..??? vv...vv... Tội nghiệp DLV bị thông manh...vẫn cứ xủa càn...để tíếp tục BỊP... shame on you...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét