Một số trí thức Việt Nam có nhiều ảnh hưởng trên mạng xã hội mới đây
đưa ra những quan điểm có tính chất “xét lại” sự kiện 30/4, ngày Việt
Nam gọi là “giải phóng miền Nam” nhưng nhiều người lại coi là “ngày quốc
hận”, thu hút hàng nghìn lượt phản ứng và chia sẻ trên mạng.
Họa sĩ Thành Chương hôm 28/4 đăng một bài ngắn trên Facebook cá nhân,
cho biết, năm 1967 ông đã từ chối đi học ở Đức để nhập ngũ, “sẵn sàng
hy sinh, chiến đấu cho lý tưởng Cộng Sản cao đẹp và sự nghiệp Chống Mỹ
Cứu Nước vĩ đại!”
Đăng cùng bài là tấm ảnh cho thấy một số huân chương, huy chương mà
ông được trao, ghi nhận ông “có công” trong quân ngũ. Song họa sĩ nổi
tiếng hiện sống ở Hà Nội viết: “Xưa những tấm huân chương, huy chương
này là niềm vinh dự tự hào! Nay thấy chúng thật vớ vẩn, vô nghĩa!” Ông
cũng tự hỏi “nên giữ hay vứt chúng đi đây???”
Họ hy sinh xương máu như vậy là để
phấn đấu cho một đất nước giang sơn liền một dải, dân chủ, giàu mạnh,
văn minh, tiến kịp các nước. Nhưng cung cách quản lý, điều hành đất nước
của nhà cầm quyền hiện nay khiến họ buồn quá.
Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện
Trong một đoạn khác, ông Chương nói 43 năm qua, cứ đến ngày 30/4,
“luôn có một đám” mà ông mô tả rằng không chỉ “ăn mày dĩ vãng, giờ chúng
Ăn Cướp cả qúa khứ và dĩ vãng để mưu cầu danh lợi!”
Họa sĩ không nói cụ thể những người ông gọi là “một đám” đó là ai.
Ông kêu gọi “Xin gác cái quá khứ hào hùng ấy lại! Sống cho hiện tại và
hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn!”
Bài viết 171 từ của ông đã nhận được ít nhất 5000 phản ứng ủng hộ lẫn chia sẻ trên mạng.
Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, một blogger có nhiều ảnh hưởng qua các bài
viết phản biện về chính quyền, nói với VOA rằng ông thấy “bàng hoàng” về
những ý kiến “gay gắt” của họa sĩ 69 tuổi, vốn từng có thời gian dài
làm báo và suốt đời không “va chạm gì với chính trị”.
Ông Diện cho rằng quan điểm mới thể hiện của ông Chương cho thấy
trong lòng cá nhân họa sĩ, và rộng hơn là nhiều trí thức Việt Nam, họ
“nuối tiếc” những hy sinh ở tuổi thanh xuân để rồi nhận lại là một đất
nước sau nhiều thập kỷ còn kém phát triển, cùng với tham nhũng tràn lan.
Ông Diện nói với VOA:
“Họ hy sinh xương máu như vậy là để phấn đấu cho một đất nước giang
sơn liền một dải, dân chủ, giàu mạnh, văn minh, tiến kịp các nước. Nhưng
cung cách quản lý, điều hành đất nước của nhà cầm quyền hiện nay khiến
họ buồn quá. Phản ứng đó là không phải là với quá khứ của cuộc chiến, mà
đấy là sự phản ứng của người trí thức từng tham gia cuộc chiến đối với
cách điều hành và lãnh đạo đất nước của nhà cầm quyền hiện tại”.
Các con số thống kê chính thức của Việt Nam và các tổ chức quốc tế
cho hay GDP đầu người của Việt Nam năm 2017 ở mức 2.385 đôla. Trong khối
ASEAN, con số này thua Lào, chỉ hơn Campuchia và Myanmar.
Nếu so sánh với GDP đầu người của Hàn Quốc, con số của Việt Nam chỉ bằng 8% của mức 29.780 đôla mà người Hàn đạt được năm 2017.
Bác sĩ Võ Xuân Sơn, người hay bình luận về đời sống chính trị, xã hội
Việt Nam trên mạng xã hội, đã bàn về “cái giá của sự thống nhất” trong
bài viết đăng hôm 27/4 trên trang Facebook cá nhân có hơn 50.000 người
theo dõi.
Ông viết rằng thời nhỏ khi ông hỏi người lớn rằng tại sao Đức và
Triều Tiên không có “chiến tranh giải phóng dân tộc”, ông thường nhận
được câu trả lời là “chúng ta yêu nước hơn họ”.
Cuộc chiến mà những người cộng sản Việt Nam gọi là “chống Mỹ cứu
nước” kết thúc năm 1975, với chiến thắng lại cho người cộng sản toàn
quyền cai trị nước Việt Nam thống nhất.
Giờ đây, ở độ tuổi trung niên, bác sĩ Sơn ở thành phố Hồ Chí Minh tóm
tắt lại thực trạng đất nước: “Đạo đức xã hội băng hoại, đất nước bị
chia rẽ sâu sắc, xã hội ngày càng mất ổn định, những kẻ trong bộ máy cầm
quyền càng ngày càng tham lam, độc ác, người dân càng ngày càng cảm
thấy bế tắc, hoang mang”.
Ông cũng nhắc đến một thực tế là hàng triệu người đã bỏ đất nước ra
đi “vì kinh tế, vì bức bách, vì chán chường, vì mong muốn một tương lai
cho con, cháu...”
Theo báo chí trong nước, chỉ riêng năm 2017, có gần 135.000 người
“lao động xuất khẩu” Việt Nam được đưa ra nước ngoài, nâng tổng số người
đi làm việc theo hình thức này lên đến khoảng 500.000.
Con số chính thức đó không bao gồm hàng vạn người khác đi làm việc “chui” ở nhiều nước.
Trong khi đó, ở trong nước, giới chuyên gia kinh tế dẫn các số liệu
khẳng định khu vực doanh nghiệp đầu tư nước ngoài (FDI) đang thể hiện
vai trò quan trọng trong nền kinh tế Việt Nam. Họ đóng góp đến 1/5 GDP,
3/4 cho xuất khẩu và 1/4 vốn đầu tư toàn xã hội. Trong số các doanh
nghiệp FDI có nhiều hãng của Hàn Quốc và Đức thuê hàng trăm ngàn người
lao động Việt Nam.
Đề cập đến hơn 3,3 triệu người Việt Nam thiệt mạng trong chiến tranh,
bác sĩ Võ Xuân Sơn nêu ra kết luận: “Cái giá mà chúng ta phải trả cho
thống nhất đất nước thật sự là quá đắt. Đấy là chưa kể, chúng ta đang
trở thành những kẻ làm thuê rẻ mạt, đang bị chính những kẻ ‘không yêu
nước bằng chúng ta’ sai khiến, bóc lột”.
Bên cạnh những cái nhìn bày tỏ thất vọng, đã xuất hiện ý kiến kêu gọi nhà nước và xã hội kỷ niệm ngày 30/4 theo hình thức khác.
Luật sư Nguyễn Danh Huế đề xuất qua Facebook cá nhân rằng nên lấy tên
gọi chính thức là “ngày thống nhất” và cũng là “ngày đại đoàn kết toàn
dân”.
Theo ông, thay vào “tổ chức kỷ niệm tưng bừng chiến thắng” sẽ là các
lễ tưởng niệm những nạn nhân của chiến tranh trên khắp đất nước, thắp
hương tưởng nhớ những người lính “tại các nghĩa trang cả 2 phía”.
... người cộng sản khi họ đã nghĩ
điều gì thì họ không bao giờ thay đổi. Và nó như một cái đinh đã đóng
chết vào một bức tường. Không bao giờ họ thay đổi ... Và chúng tôi cũng
không thấy dấu hiệu nào về việc hòa hợp hòa giải
Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện
Ông cũng gợi ý nên thăm hỏi, chăm sóc các thương binh và những người
chịu mất mát do chiến tranh “bất kể họ ở phía nào của cuộc chiến”. Việc
tìm kiếm và quy tập hài cốt những người lính mất tích cũng cần được tiến
hành “không phân biệt họ thuộc phía nào”.
Luật sư cho rằng những việc nêu trên “nếu không làm ngay thì sẽ muộn”.
Nhưng dưới con mắt tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, đề xuất của ông Huế - dù
được chia sẻ nhiều trên mạng xã hội - dường như vẫn chỉ là những lý
tưởng đẹp khó trở thành hiện thực, dù nó nói lên khát vọng của đông đảo
những người ở cả hai phía.
Ông Diện đưa ra lý do:
“Khó lắm. Bởi vì là người cộng sản khi họ đã nghĩ điều gì thì họ
không bao giờ thay đổi. Và nó như một cái đinh đã đóng chết vào một bức
tường. Không bao giờ họ thay đổi. Cái đó rất khó. Và chúng tôi cũng
không thấy dấu hiệu nào về việc hòa hợp hòa giải”.
Hôm 27/4, báo chí Việt Nam đăng một bài viết dài của chủ tịch nước
Trần Đại Quang về “kỷ niệm 43 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất
đất nước”.
Bài viết dài hàng nghìn từ, như thường lệ, dành phần lớn để ca ngợi
thắng lợi do Đảng Cộng sản lãnh đạo. Toàn bài chỉ có một câu ngắn nói về
“xây dựng con người Việt Nam yêu nước, đoàn kết, có năng lực sáng tạo,
trung thực, trách nhiệm và nhân ái”, trong khi không có bất cứ từ “hòa
hợp” hay “hòa giải” nào. Phản hồi:
Ngày
30/4 là ngày " Hà Nội được giải phóng " ( miền Nam có sống khổ đâu mà
phải " giải phóng" chỉ vì dân miền Nam thuộc loại " đứng núi nầy trông
núi nọ" . Đến nổi khi tiến vào Sài Gòn du kích miền Nam còn cho rằng như
vào chổ không người , bộ đội trên xe tank có thể " nấu mì gói ". Chính
vì thế mà miền Nam khi đánh chiếm ít có sự đổ máu ! .Từ một " nơi" chưa
hề biết " bồn vệ sinh" được sử dụng ra sao ( bộ đội dùng để nuôi cá ) ,
chưa hề biết lò xo bình nước nóng để làm gì ( họ dùng để nấu nước trực
tiếp ) chưa biết dùng khăn để chùi miệng ( cán bộ , bộ đội dùng đủa để
chùi miệng) , còn chưa biết đồng hồ có
bao nhiêu cửa sổ ? cũng chưa hề ly nước đá tại sao có bọt chung quanh
miệng cứ cho là ly bị vở ? và trong ba lô lúc nào cũng chứa " mì chính (
bọt ngọt) là gia vị thức ăn "chủ lực"....v.v. còn nhiều thứ " ngơ ngẩn"
tưởng chừng như từ một " hành tinh" nào đó tới Sài Gòn ...Sau 43 năm đã
tự " sướng" cho rằng HN là " trung tăm văn hóa, trí tuệ của cã nước " (
chỉ thấy toàn mua bằng , nhờ cấp dưới học " hộ" lấy bằng , mua quan bán
chức ) . Hà Nội có "trai thanh gái tú " . Xài hàng hiệu là chứng ming
đẵng cắp" ra nước ngoài đi đến đâu là trộm cắp " hàng hiệu ) đến đó (
bên Nhật ) ! Trước thời 1975 cũng chính vì chế độ VNCH quan cấp cao nào
cũng " tham nhũng" , dân thì than oán. Đồng minh Mỹ thì phải " bỏ chạy
lấy người" ! Nhìn dòng lịch sử thì tình trạng bây giờ " tham thũng ,
tham ô, tham vặt" có thể nói từ một " nhân viên quèn" cho tới lảnh đạo
cấp TW...tiền kiếm vào thì chỉ có một đồng còn mất thì cã tỷ đồng ...cán
bộ thì mạnh ai cứ " vơ vét" đến nổi ngân sách không còn tiền , nợ nần
chồng chất các ngân hàng thế giới ...bây giờ Nhà nước còn " sống" là nhờ
vào các DN FDI ( đầu tư nước ngoài ) , tiền kiều hối kiều bào hải
ngoại, công dân trong nước đi lao động...v.v nếu như một ngày nào đó
không còn DN FDI đầu tư ở VN họ rút về hết, kiều hối không còn ( thế hệ
sau thì chắc chắn là không gửi VN nữa rồi ..). Nhìn thấy cã một hệ thống
chính trị " lôi đâu là thấy tham nhũng tới đó! " Không lẽ đồng bào
trong nước phải trở về thời kỳ cách đây 43 năm là " ăn bo bo " độn gạo
lại hay sao ? chuyện gì cũng có thể xảy ra ! Tôi xin
trích và tóm lược lại lời của một " cụ bà " Biệt động Sài Gòn -Gia Định "
tại bến Cát Bình Dương . Cụ còn nói rằng : cục muối thì HN chia đôi-
còn cục đường thì họ muốn cướp hết !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét