Việt cộng THẢM SÁT DÂN LÀNG Dục Đức 1971- TÂN LẬP 1975 - BA CHÚC 1978
Việt cộng Thảm sát Làng Dục Đức (28- 31 Tháng 3, 1971)
1971
Làng
Dục Đức nằm vị trí khoảng 20 dặm về phía tây nam Đà Nẵng, là một trong
những khu vực chiến tranh nóng bỏng nhất tại Việt Nam. Các làng trong
khu vực này luôn bị tấn công bởi bộ đôi chính quy Bắc Việt và Việt Cộng khủng bố.
Người dân làng Dục Đức, Phú Đa là những nông dân làm việc cần cù chăm chỉ, đời sống nhiều gia đình đang phát triển vươn lên. Hầu hết dân làng không tham gia chính trị, nhưng họ đều luôn hỗ trợ và bảo vệ những người lính Mỹ từng đến đóng quân tạm trú, sống trong ngôi làng của họ. Nhiều lần nông dân làng Dục Đức luôn có cảnh báo giúp cho những người lính Mỹ đề phòng mỗi khi Việt Cộng lẻn vào làng vào ban đêm. Tuy nhiên, họ đều luôn lo sợ những khủng bố, đe dọa của Việt cộng luôn rình rập nhắm vào ngôi làng của họ.
Vào tháng 8 năm 1970, khi những người lính Mỹ cuối cùng đã rời làng Dục Đức. Bảy tháng sau đó vào ngày 28- 31, tháng 3 năm 1971, hai trung đoàn bộ đội cộng sản đã tấn công tàn sát, giết chết 100 dân làng gồm đàn ông, phụ nữ và trẻ em, làm bị thương 150 người, và đốt cháy 800 ngôi nhà.
Người dân làng Dục Đức, Phú Đa là những nông dân làm việc cần cù chăm chỉ, đời sống nhiều gia đình đang phát triển vươn lên. Hầu hết dân làng không tham gia chính trị, nhưng họ đều luôn hỗ trợ và bảo vệ những người lính Mỹ từng đến đóng quân tạm trú, sống trong ngôi làng của họ. Nhiều lần nông dân làng Dục Đức luôn có cảnh báo giúp cho những người lính Mỹ đề phòng mỗi khi Việt Cộng lẻn vào làng vào ban đêm. Tuy nhiên, họ đều luôn lo sợ những khủng bố, đe dọa của Việt cộng luôn rình rập nhắm vào ngôi làng của họ.
Vào tháng 8 năm 1970, khi những người lính Mỹ cuối cùng đã rời làng Dục Đức. Bảy tháng sau đó vào ngày 28- 31, tháng 3 năm 1971, hai trung đoàn bộ đội cộng sản đã tấn công tàn sát, giết chết 100 dân làng gồm đàn ông, phụ nữ và trẻ em, làm bị thương 150 người, và đốt cháy 800 ngôi nhà.
ĐỪNG
NGHE NHỮNG GÌ VIỆT CỘNG NÓI, MÀ HÃY NHÌN KỸ NHỮNG GÌ VIỆT CỘNG LÀM -
DO NOT LISTEN TO WHAT VIETCONG SAY, BUT WATCH CLOSELY AT WHAT THEY'VE
DONE
Tội Ác Cộng Sản Qua Tường Thuật Của Nhân Chứng Sống
Cán Binh CS Trần Đức Thạch
Cựu phân đội trưởng trinh sát
Tiểu đoàn 8 – Trung đoàn 266
Sư đoàn 341 – Quân đoàn 4
AUDIO PHỎNG VẤN ÔNG TRẦN ĐỨC THẠCH NGÀY 11/8/2013
(Hố chôn người ám ảnh - Trần Đức Thạch)
Thời gian lặng lẽ trôi, tôi, một chàng lính trẻ măng ngày nào bây giờ đã là một ông già với mái đầu hoa râm đốm bạc. Vậy mà tôi chưa nói được câu chuyện lẽ ra phải nói. Đôi lúc tôi âm thầm kể lại cho một số bạn bè tin cậy. Nghe xong ai cũng khuyên “Nói ra làm gì, nguy hiểm lắm đấy”. Và quả thật, sống trong xã hội chủ nghĩa quái đản này, người ta quen thói bưng bít sự thật. Sự thật không có lợi cho Đảng, cho Nhà nước chớ dại mà nói ra, bị thủ tiêu hoặc vào tù là điều chắc.
Tháng 04/1975, đơn vị chúng
tôi (Sư đoàn 341 thường gọi là đoàn Sông Lam A) phối hợp với Sư đoàn
khác đánh vào căn cứ phòng ngự Xuân Lộc. Trận chiến quyết liệt kéo dài
12 ngày đêm. Tiểu đoàn 8 chúng tôi do hành quân bị lạc nên được giao
nhiệm vụ chốt chặn.
Nhằm không cho các đơn vị quân
lực Việt Nam Cộng hoà tiếp viện cũng như rút lui. Phải công nhận là sư
đoàn 18 của phía đối phương họ đánh trả rất ngoan cường. Tôi tận mắt
chứng kiến hai người lính sư đoàn 18 đã trả lời gọi đầu hàng của chúng
tôi bằng những loạt súng AR15. Sau đó họ ôm nhau tự sát bằng một quả lựu
đạn đặt kẹp giữa hai người. Một tiếng nổ nhoáng lửa, xác họ tung toé
giữa vườn cam sau ấp Bàu Cá. Hình ảnh bi hùng ấy đã gây ấn tượng mạnh
cho tôi. Tinh thần của người lính đích thực là vậy. Vị tướng nào có
những người lính như thế, dù bại trận cũng có quyền tự hào về họ. Họ đã
thể hiện khí phách của người trai nơi chiến trận. Giả thiết nếu phía bên
kia chiến thắng chắc chắn họ sẽ được truy tôn là những người anh hùng
lưu danh muôn thủa. Nhưng vận nước đã đi theo một hướng khác. Họ đành
phải chấp nhận tan vào cõi hư vô như hơn 50 thuỷ binh quân lực Việt Nam
Cộng Hoà bỏ mình ngoài biển để bảo vệ Hoàng Sa.
… Nghe tiếng súng nổ ran, tôi
cắt rừng chạy đến nơi có tiếng súng. Đấy là ấp Tân Lập thuộc huyện Cao
Su tỉnh Đồng Nai bây giờ. ấp nằm giữa cánh rừng cao su cổ thụ. Đạn súng
đại liên của các anh bộ đội cụ Hồ vãi ra như mưa. Là phân đội trưởng
trinh sát, tôi dễ dàng nhận ra tiếng nổ từng loại vũ khí bằng kỹ năng
nghiệp vụ. Chuyện gì thế này? Tôi căng mắt quan sát. Địch đâu chẳng
thấy, chỉ thấy những người dân lành bị bắn đổ vật xuống như ngả rạ. Máu
trào lai láng, tiếng kêu khóc như ri. Lợi dụng vật che đỡ, tôi ngược làn
đạn tiến gần tới ổ súng đang khạc lửa.
… Nghe tiếng súng nổ ran, tôi
cắt rừng chạy đến nơi có tiếng súng. Đấy là ấp Tân Lập thuộc huyện Cao
Su tỉnh Đồng Nai bây giờ. ấp nằm giữa cánh rừng cao su cổ thụ. Đạn súng
đại liên của các anh bộ đội cụ Hồ vãi ra như mưa. Là phân đội trưởng
trinh sát, tôi dễ dàng nhận ra tiếng nổ từng loại vũ khí bằng kỹ năng
nghiệp vụ. Chuyện gì thế này? Tôi căng mắt quan sát. Địch đâu chẳng
thấy, chỉ thấy những người dân lành bị bắn đổ vật xuống như ngả rạ. Máu
trào lai láng, tiếng kêu khóc như ri. Lợi dụng vật che đỡ, tôi ngược làn
đạn tiến gần tới ổ súng đang khạc lửa.
Thấy tôi cương quyết, đám lính
trẻ nghe theo. Tôi quay lại phía hàng trăm người bị giết và bị thương.
Họ chồng đống lên nhau máu me đầm đìa, máu chảy thành suối. Một cụ già
bị bắn nát bàn tay đang vật vã kêu lên đau đớn. Tôi vực cụ vào bóng mát
rồi dật cuốn băng cá nhân duy nhất bên mình băng tạm cho cụ. Lát sau tôi
quay lại thì cụ đã tắt thở vì máu ra quá nhiều. Một chỗ thấy 5 người
con gái và 5 người con trai bị bắn chết châu đầu vào nhau. Tôi hỏi người
lính trẻ đi theo bên cạnh:
- Ai bắn đấy?
- Đại đội phó Hường đấy anh ạ!
Lại nữa, tôi ngó vào cửa một gia đình, cả nhà đang ăn cơm, anh bộ đội cụ
Hồ nào đó đã thả vào mâm một quả lựu đạn, cả nhà chết rã rượi trong
cảnh cơm lộn máu. Tôi bị sốc thực sự. Hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ “Đi dân
nhớ ở dân thương” mà thế này ư? Cứ bảo là Mỹ nguỵ ác ôn chứ hành động dã
man này của chúng ta nên gọi là gì? Tâm trạng tôi lúc đó như có bão
xoáy. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhận ra ngay những việc cân làm. Tôi tập trung
những người sống sót lại. Bảo chị em Phụ nữ và trẻ con ra rừng tổ chức
ăn uống nghỉ tạm.
Cốt là không cho mọi người chứng kiến lâu cảnh rùng rợn này. Đàn ông từ
18 đến 45 tuổi có nhiệm vụ ra sau ấp đào cho tôi một cái hố. Trong ấp ai
có xe ô tô, xe lam, máy cày phải huy động hết để chở người bị thương đi
viện. Mọi người đồng thanh:
– Xe thì có nhưng dọc đường sợ bị bộ đội giải phóng bắn lắm!
– Không lo, có tôi đi cùng!
Tôi giao cho Nghê, một du kích dẫn đường vừa có bố bị bộ đội cụ Hồ sát hại:
– Việc lỡ như thế rồi, chú nén đau thương lại giúp anh. Thu hồi căn cước
tư trang của những người đã chết sau này còn có việc cần đến.
Thế là suốt chiều hôm đó, tôi
lấy một miếng vải đỏ cột lên cánh tay trái. Lăm lăm khẩu AK ngồi trên
chiếc xe dẫn đầu đoàn lần lượt chở hết người bị thương ra bệnh viện Suối
Tre. Tối hôm ấy, tôi cho chuyển hết xác người bị chết ra cái hố đã đào.
Không còn cách nào khác là phải chôn chung. Trưa ngày hôm sau người ta
mới dám lấp. Đây là ngôi mộ tập thể mà trong hoàn cảnh ấy tôi buộc lòng
phải xử lý như vậy. Trời nắng gắt, để bà con phơi thây mãi không được.
Một nấm mồ chung hàng trăm người lẫn lộn, không hương khói, không gì
hết. Tôi cho dọn vệ sinh sạch sẽ những chỗ mọi người bị tàn sát. Xong,
mới dám cho đám phụ nữ và trẻ con ở ngoài rừng về. Tôi vượt mặt cả cấp
trên để làm việc theo tiếng gọi lương tâm của mình. Bằng mọi lỗ lực có
thể để cứu giúp đồng bào. Tưởng thế là tốt, sau này nghĩ lại mới thầy
hành động của mình giống như sự phi tang tội ác cho những anh bộ đội cụ
Hồ. Thú thật lúc ấy tôi vẫn còn một phần ngu tín. Cũng muốn bảo vệ danh
dự cho đội quân lính cụ Hồ luôn luôn được ca ngợi là tốt đẹp. Tuy vậy
tôi bắt đầu nghi ngờ “Tại sao người ta giết người la liệt rồi bỏ mặc.
Chẳng lẽ họ mất hết nhân tính rồi sao?”
Công việc xong tôi gặp Nghê để
chia buồn. Tôi không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Nghê đã đưa xác bố về
chôn tạm ở nhà bếp. Tội nghiệp Nghê quá. Lặn lội đi theo cách mạng,
ngày Nghê dẫn bộ đội về giải phóng ấp lại là ngày bộ đội cụ Hồ giết chết
bố Nghê. Nghê “mừng chưa kịp no” đã phải chịu thảm cảnh trớ trêu đau
đớn. Nghê buốn rầu nói với tôi:
– Hôm qua nghe lời anh. Em thu được hai nón đồng hồ, tư trang và căn
cước của những người bị giết. Sau đó có một anh bộ đội bảo đưa cho anh
ấy quản lý. Em giao lại hết cho anh ấy để lo việc chôn ba.
- Em bị thằng cha nào đó lừa
rồi. Thôi quên chuyện đó đi em ạ. Anh thành thật chia buồn với em. Chiến
tranh thường mang đến những điều không may tột cùng đau đớn mà chúng ta
không thể lường trước được. Anh cũng đang cảm thấy có lỗi trong chuyện
này.
…. Đã mấy chục năm qua, khi
hàng năm, khắp nơi tưng bừng kỷ niệm chiến thắng 30/4 thì tôi lại bị ám
ảnh nhớ về hàng trăm dân lành bị tàn sát ở ấp Tân Lập. Cái hố chôn người
bây giờ ra sao? Người ta sẽ xử lý nó như thế nào hay để nguyên vậy? Tôi
muốn được quay lại đó để thắp nén hương nói lời tạ tội. Vô hình dung
việc làm tốt đẹp của tôi đã giúp cho người ta bưng bít tội ác.
Không! Người dân ấp Tân Lập sẽ
khắc vào xương tủy câu chuyện này. Nỗi đau đớn oan khiên lúc đấy chưa
thể phải nhòa được. Còn những người tham gia cuộc tàn sát ấy nữa, có lẽ
họ cũng vô cùng dằn vặt khi nhận những tấm huân chương do Đảng và Nhà
nước trao tặng sau ngày chiến thắng. Ý nghĩ ấy giúp tôi dũng cảm kể lại
câu chuyện bi thương này.
Sau ngày giải phóng Miền Nam
30/04/1975 tôi có chụp một kiểu ảnh đang cởi áo, lột sao dang dở. Tôi
đem tặng cho một thằng bạn đồng hương chí cốt. Hắn run người, mặt tái
mét:
– Tao không dám nhận đâu, họ phát hiện ra tấm ảnh này quy cho phản động là chết cả lũ!.
Bạn tôi sợ là đúng. Vì cậu ta
là Đảng viên. Nhưng điều bạn ấy không hiểu là tôi làm vậy vì cảm thấy hổ
thẹn và nhục nhã cho anh bộ đội cụ hồ khi nghĩ tới vụ thảm sát ở ấp Tân
Lập…
Trần Đức Thạch
Cựu phân đội trưởng trinh sát
Tiểu đoàn 8 – Trung đoàn 266
Sư đoàn 341 – Quân đoàn 4
https://youtu.be/gSSlmlhzqDg
1978
Việt cộng THẢM SÁT DÂN LÀNG BA CHÚC 1978 - BA CHUC MASSACRE 1978
Việt cộng ném đá dấu tay.
Vết máu nạn nhân văng bắn trên tường.
Việt cộng ném đá dấu tay và tuyên truyền.
Trong lịch sử
cuộc chiến Việt – Trung cận đại người dân Việt Nam chỉ có thể nhớ ngày
17 tháng 02 năm 1979 Trung Cộng đã xua quân tràn sang biên giới phía bắc
Việt Nam tấn công và tràn ngập 6 tỉnh : Lai Châu, Lào Cai, Hà Tuyên,
Cao Bằng, Lạng Sơn, và Quảng Ninh.
Tuy nhiên ít có ai nhớ rõ nguyên nhân tại sao và nguồn gốc từ đâu đã phát xuất ra cuộc chiến nầy.
Bài viết nầy
được viết lại nhằm mục đích nêu ra những dữ kiện mà những tài liệu trước
của Giáo Sư Lâm Lễ Trinh, ông Nguyễn Vĩnh Long Hồ, ông Hoàng Quý và ông
James Pringle đã không đề cập tới trong những bài viết sau đây:
- “Tài Liệu Giải Mật Về Cuộc Chiến Hoa Việt 1979.” GS Lâm Lễ Trinh.
- “Mở Lại Hồ Sơ CSVN Thảm Sát Đồng Bào Làng BA CHÚC, Tỉnh Anh Giang Đêm 18-04-1978.” ông Nguyễn Vĩnh Long Hồ.
http://lichsuviet.cjb.net/view_article.asp?id=687&cat=19
Qua bài viết nầy chúng tôi cố gắng giải đáp một nghi vấn là:
Ai đã giết chết 3.157 mạng người dân làng Ba Chúc vô tội?
1) Miên cộng (Khmer Rouge) Polpot đã ra tay tàn sát dân lành ?
Hay:
2) Tình báo cục
Đông Dương của Trung Cộng điều hành cuộc tàn sát đã nói qua bàn tay của
bộ chính trị CSVN, những quan thái thú TC hiện đang ngự trị trên đầu
dân chúng Việt Nam thừa lệnh thiên triều TC để thi hành việc dâng đất,
dâng biển Việt Nam cho TC? Qua các cơ quan có tên là TC2, T4 ?
Mọi người ai
cũng hiểu là CSVN đã chịu rất nhiều áp lực từ phía TC vì thế nên phải
lép vế đi theo chỉ đạo của TC, tuy nhiên cho đến nay không ai trong đất
nước Việt Nam có một thái độ khẳng định dứt khoát là bộ chính trị CSVN
chính là một hệ thống thái thú hiện đại của TC đặt tại Việt Nam, từ bộ
chính trị xuống tới làng xã .
Đây là “mấu chốt vấn đề” cho cả một dân tộc thế mà không một ai trong đất nước Việt Nam dám nhìn nhận cái sự thật nầy.
Trong bài viết
của giáo sư Lâm Lễ Trinh về trận chiến Hoa Việt cho thấy nguyên nhân của
cuộc chiến là do sự tranh dành ảnh hưởng của hai phe thân Nga cộng và
Tàu cộng . Rất đúng. Điều nhận xét của giáo sư Lâm Lễ Trinh và nhận xét
của cả công luận báo chí trên thế giới rất đúng.
Tuy nhiên có một vấn đề mà cho đến nay chưa một ai hay những tác giả của những bài báo nêu lên hay đào sâu vào, đó là vấn đề :
Trong lịch sử cuộc chiến Việt – Trung cận đại người dân Việt Nam chỉ có
thể nhớ ngày 17 tháng 02 năm 1979 Trung Cộng đã xua quân tràn sang biên
giới phía bắc Việt Nam tấn công và tràn ngập 6 tỉnh : Lai Châu, Lào Cai,
Hà Tuyên, Cao Bằng, Lạng Sơn, và Quảng Ninh.
Tuy nhiên ít có ai nhớ rõ nguyên nhân tại sao và nguồn gốc từ đâu đã phát xuất ra cuộc chiến nầy.
Bài viết nầy được viết lại nhằm mục đích nêu ra những dữ kiện mà những
tài liệu trước của Giáo Sư Lâm Lễ Trinh, ông Nguyễn Vĩnh Long Hồ, ông
Hoàng Quý và ông James Pringle đã không đề cập tới trong những bài viết
sau đây:
- “Tài Liệu Giải Mật Về Cuộc Chiến Hoa Việt 1979.” GS Lâm Lễ Trinh.
- “Mở Lại Hồ Sơ CSVN Thảm Sát Đồng Bào Làng BA CHÚC, Tỉnh Anh Giang Đêm 18-04-1978.” ông Nguyễn Vĩnh Long Hồ.
http://lichsuviet.cjb.net/view_article.asp?id=687&cat=19
Qua bài viết nầy chúng tôi cố gắng giải đáp một nghi vấn là:
Ai đã giết chết 3.157 mạng người dân làng Ba Chúc vô tội?
1) Miên cộng (Khmer Rouge) Polpot đã ra tay tàn sát dân lành ?
Hay:
2) Tình báo cục Đông Dương của Trung Cộng điều hành cuộc tàn sát đã nói
qua bàn tay của bộ chính trị CSVN, những quan thái thú TC hiện đang ngự
trị trên đầu dân chúng Việt Nam thừa lệnh thiên triều TC để thi hành
việc dâng đất, dâng biển Việt Nam cho TC? Qua các cơ quan có tên là TC2,
T4 ???
Mọi người ai cũng hiểu là CSVN đã chịu rất nhiều áp lực từ phía TC vì
thế nên phải lép vế đi theo chỉ đạo của TC, tuy nhiên cho đến nay không
ai trong đất nước Việt Nam có một thái độ khẳng định dứt khoát là bộ
chính trị CSVN chính là một hệ thống thái thú hiện đại của TC đặt tại
Việt Nam, từ bộ chính trị xuống tới làng xã .
Đây là “mấu chốt vấn đề” cho cả một dân tộc thế mà không một ai trong đất nước Việt Nam dám nhìn nhận cái sự thật nầy.
Trong bài viết của giáo sư Lâm Lễ Trinh về trận chiến Hoa Việt cho thấy
nguyên nhân của cuộc chiến là do sự tranh dành ảnh hưởng của hai phe
thân Nga cộng và Tàu cộng . Rất đúng. Điều nhận xét của giáo sư Lâm Lễ
Trinh và nhận xét của cả công luận báo chí trên thế giới rất đúng.
Tuy nhiên có một vấn đề mà cho đến nay chưa một ai hay những tác giả của những bài báo nêu lên hay đào sâu vào, đó là vấn đề :
“Tình báo chiến lược Đông Dương của Trung cộng”
Liệu phe CSVN thân Nga có thật sự theo Nga cộng hay không ? hay chỉ là
trá hình theo Nga để thu nhận tin tức tình báo cùng những tài liệu kỷ
thuật của Nga rồi chuyển về cho TC để TC có thể hiện đại hóa quân sự và
tiến hành mộng bành trướng của TC?
Trong quyển sách “Một Ngàn Giọt Lệ Rơi” của bà Đặng Mỹ Dung đã cho chúng
ta thấy rõ điều nầy là tình báo CSVN chỉ hoạt động có lợi cho Trung
Cộng mà thôi.
Dưới đây là những dữ kiện của cuộc thãm sát 3.157 thường dân Việt Nam và Khờ-Me (Khmer).
* Tài liệu của ông Nguyễn Vĩnh Long Hồ.
- Nhà Mồ Ba Chúc được xây dựng giữa chùa Phi Lai và chùa Tam Bửu được
nhà nước CSVN công nhận là “Di Tích Căm Thù” vào năm 1980 để đánh dấu
tội ác man rợ của bọn diệt chủng Polpot từ ngày 18/04/1978 cho đến ngày
29/04/1978. (Theo tài liệu của CSVN thì Khmer đỏ đã tràn sang biên giới
tàn sát dân lành VN từ 18/04/1978 cho đến 29/04/1978.)
- Ngày 18 tháng 04 năm 1978 CSVN đã tàn sát 3.157 mạng người trong các
ngôi chùa, trường học tại làng Ba Chúc các biên giới Việt-Miên khoảng 7
km.
-Theo tiết lộ cuả Hoàng Tùng, uỷ viên bộ chính trị CSVN, bộ chính trị
CSVN đã có ý đồ chiếm Cambodge từ năm 1970-1972. (Đây có lẽ là thời điểm
mà 2 phe thân CSVN và thân TC đã được thành hình)
-Phe thân Nga gồm: Lê Duẩn, Võ Nguyên Giáp, Trần Quốc Hoàn, Văn Tiến Dủng, Nguyễn Văn Linh, Đổ Mười….
-Phe thân TC gồm: Lê Đức Thọ, Lê Đức Anh, Nguyễn Duy Trinh, Phạm Văn Đồng, Phạm Hùng…
-Tháng 09 năm 1975 Sihanouk và Khiêu Samphan, chủ tịch nước Khmer Rouge đến Hà Nội dự lễ quốc khánh cuả CSVN.
Ngày 23 /4/ 2008. Khieu Samphan trước Tòa án Quốc tế với Tội danh Diệt chủng
Ieng Sary trước Tòa án Quốc Tế Ngày 30/6/2008
Tòa án Quốc Tế
-Tháng 03 năm
1977 leng Sary, ngoại trưởng Khmer Rouge sang Bắc Kinh. Trong buổi tiếp
tân có phó thủ tướng TC Lý Tiên Niệm, tổng tham mưu phó QĐTC Vương Thăng
Long.
-Tháng 04 năm
1977, trong buổi tiếp tân tại Toà Đại sứ Cambodge, ngoại trưởng TC Hoàng
Hoa công khai tuyên bố: “nước Cambodge đang bị kẻ thù phá hoại và Trung
Hoa sẽ sát cánh với những dân tộc nhỏ yếu chống lại những hành động can
thiệp và gây hấn cuả các lân bang”. (Lời tuyên bố nầy đã khơi màu cho
cuộc chiến Việt-Trung 1979-1991)
Cambodge tấn
công vào những làng, xã và những thị trấn dọc biên giới thuộc tỉnh An
Giang, Châu Đốc hai tuần sau, ngay vào ngày CSVN đang ăn mừng “Mùa Xuân
đại thắng 1975” (30-04-1977?).
-Ngày 27 tháng
09 năm 1977 Pol Pot tuyên bố vai trò chủ tịch đảng lãnh đạo tổ chức
Angka là đảng cộng sản Cambodge. Một ngày sau Pol Pot lên đường đi Bắc
Kinh và Bình Nhưỡng với tư cách là chủ tịch đảng. Ba ngày trước (24-09-1977?) chuyến đi, Pol Pot đã ra lệnh cho quân đội Quân Khu Đông tấn công vào Tây Ninh.
POL POT chết ngày 15 tháng 4/1998.
Trần Văn Trà
CSVN không cho
quân đội phản công. Cách chức tướng tư lệnh “quá khích” Trần Văn Trà!.
(Thay Lê Đức Anh vào để thi hành kế hoạch cuả tình báo Trung cộng là giử
quân CSVN, 10-15 sư đoàn tại Cambodge, để Trung cộng rãnh tay tiến
chiếm miền Bắc Việt Nam). (Nhân vật Lê Đức Anh là mấu chốt, xuất xứ cuả
cuộc chiến Việt-Trung 1979-1991, cũng để tạo nên những nghi kỵ giửa Việt
Nam và Cambodge qua vụ giết oan những cán bộ cuả Cambodge, phe thân VN
do TC2 điều khiển.).
Lê Đức Anh
-Phan Hiền bí mật sang Bắc Kinh nhờ TC dàn xếp. Không thành công.
TC nhất quyết ủng hộ Cambodge và chở vũ khí, chiến cụ ồ ạt tới cảng KomphongSom.
-Cuối năm 1977, quân đội CSVN tấn công thăm dò vào sâu trong lãnh thổ
Cambodge, bị quốc tế lên án nên buộc phải rút quân về ngày 06 tháng 01
năm 1978.
-Đầu tháng giêng năm 1978, sư đoàn 2 và sư đoàn 210 của quân khu tây nam
Cambodge đã tấn công và chiếm đóng các xã Phú Cường, Khánh An, Khánh
Bình, các huyện Hồng Ngự, Hà Tiên thuộc lãnh thổ quân khu 9 Việt Nam.
-Tướng Trần Nghiêm, tư lệnh phó cuả Lê Đức Anh, được đề bạt làm tư lệnh
quân khu 9 điều động các sư đoàn 4, 8, 330 cùng với 2 trung đoàn cơ động
cuả hai tỉnh Hậu Giang và Đồng Tháp.
Sư đoàn 341, tư lệnh Vũ Cao, được điều từ quân khu 7 đến tăng phái cho quân khu 9.
Với sự yểm trợ của không quân, pháo binh, thiết giáp và với quân số áp
đảo 4 sư đoàn: 4, 8, 330 341 cùng 2 trung đoàn cơ động để phản công mà
mải tới 2 tháng sau CSVN mới có thể đánh bật sư đoàn 2 và sư đoàn 210
của Cambodge ra khỏi lãnh thổ Việt Nam!.
-Sư đoàn 330 CSVN (chính sư đoàn nầy là thủ phạm tàn sát 3.157 người dân
ấp Ba Chúc) trấn đóng huyện Tri Tôn để tạo thành tuyến phòng thủ tại
đây.
-Cuộc thanh trừng nội bộ thuộc Quân Khu Đông Cambodge đã xãy ra từ tháng
03 năm 1978 cho tới ngày 24 tháng 05 năm 1978 khiến cho sư đoàn 4 cuả
Cambodge bị xoá sổ,
những sư đoàn 3, 5, 280 suy yếu dần.
Ngày 18 tháng 04 năm 1978 xãy ra cuộc tàn sát đẩm máu của 3.157 nhân
mạng thường dân vô tội, trong đó bao gồm cả dân chúng Việt lẫn Miên
trong các ngôi chùa và trường học thuộc làng Ba Chúc.
Cuộc tàn sát đã xảy ra trong khi Quân Khu Đông Cambodge có biến động
thanh trừng lẫn nhau, có lẽ giửa hai phe thân Trung Cộng và thân
CSVN.!!
Đây quả thật là một sự trùng hợp kỳ cục , !!???
Chuyện bắt đầu từ cuối những năm 80 của thế kỷ trước. Khi Lê Đức Anh
xuất hiện nhiều trên Chính trường, có một người tên là Hồng đã nhận ra
Lê Đức Anh chính là "Viên Cai Anh" ở đồn điền cao su Phú Riềng khét
tiếng tàn ác, đã đánh ông mà trên lưng vẫn còn vết sẹo hằn sâu đến bây
giờ. Ông đã viết đơn và trực tiếp mang đến Ban tổ chức Trung ương, tố
cáo "Lê Đức Anh là cai phu đồn điền, không phải là đảng viên, nhưng đã
chui vào Đảng..." ! UB KTTW đã đi điều tra xác minh. Kết quả : Đ/c bí
thư chi bộ ở địa phương hồi đó đã khẳng định: "Từ 1938 đến 1945, chi bộ
không kết nạp ai và trong chi bộ không có ai tên là Lê Đức Anh" !
Hay đây là một cuộc đấu trí, đấu sức giữa tình báo TC và tình báo CSVN
mà Lê Đức Anh làm đạo diễn (dưới bàn tay TC2, T4) qua những vụ án Xiêm
Rệp (1983), vụ án Sáu Sứ (1991).
Tài liệu TC2
Bằng cách giam khoảng 10-15 sư đoàn quân CSVN tại Cambodge, để cho quân
TC có dịp tràn sang biên giới phiá Bắc Việt Nam ngày 17 tháng 02 năm
1979 và khởi chiến (cuộc chiến diệt chủng) với 2 quân đoàn Quảng Tây,
Vân Nam và sau đó là 7 quân đoàn còn lại cuả TC, thay phiên nhau tấn
chiếm suốt dọc chiều dài vùng biên giới phía bắc Việt Nam từ 1979-1991,
để rồi bộ chính trị CSVN nhượng lần đất và biển cho TC?!.
-Ngày 15 tháng 06 năm 1978, các sư đoàn 7, 9, 341 cùng các đơn vị yễm
trợ đã tràn sang Cambodge và chỉ rút quân về vào cuối năm 1989 (tháng
09/1989, tài liệu “Hồi Ký Trần Quang Cơ”.)
-Ngày 17 tháng 02 năm 1979 chiến tranh Việt – Trung khởi đầu và chỉ chấm
dứt sau năm 1991, dẫn đến việc mất những vùng đất biên giới phiá bắc
Việt Nam và những vùng biển từ Bắc Bộ kéo dài xuống Trường Sa.
* Tài liệu trích từ “Hồi Ký Trần Quang Cơ”. 1975-1991
“Án Sử Cuộc Chiến Việt – Trung” không thể kết thúc tại đây vì nó quan
trọng cho cả dân tộc Bách Việt, mong rằng các bậc thức giả Việt Nam
trong và ngoài nước cùng nhau đi tìm những đáp án cho dân tộc.
http://suutamlichsu.blogspot.com/2007/02/su-ap-ba-chuc-bvn.html
http://suutamlichsu.blogspot.com/2007/02/su-ap-ba-chuc-bvn-2.html
Chú thích: CSVN đã biết rõ TC sẽ tấn công VN thế nhưng CSVN vẫn giam
chết những đơn vị thiện chiến tại chiến trường Cambodge, để cho tiêu hao
binh lực, và chỉ phản công khi quân TC đã tràn sang biên giới, để cho
TC tiến hành cuộc chiến “genocide” nghiã là “diệt chủng” dân Việt Nam.
Mặt trận Lạng Sơn-Cao Bằng, mặt trận Hà Giang, Vị Xuyên với 3.700 tử sỉ
đã bị bộ chính trị CSVN bán đứng, Mặt trận Lào Cai-Lai Châu là những
bằng chứng cụ thể cho thấy bộ chính trị CSVN đã bán đứng đất nước, bán
đứng dân tộc Việt Nam.
Ngày 29.8.90, đại sứ Trương Đức Duy xin gặp gấp TBT Nguyễn Văn Linh và
Thủ tướng Đỗ Mười chuyển thông điệp của TBT Giang Trạch Dân và Thủ tướng
Lý Bằng mời TBT Nguyễn Văn Linh, Thủ tướng Đỗ Mười và Cố vấn Phạm Văn
Đồng sang Thành Đô, thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc ngày 3.9.90 để hội
đàm bí mật về vấn đề Campuchia và vấn đề bình thường hoá quan hệ hai
nước. Trương nói mập mờ là Đặng Tiểu Bình có thể gặp anh Tô. Trung Quốc
còn lấy cớ ở Bắc Kinh đang bận chuẩn bị tổ chức ASIAD (Á Vận hội) nên
không gặp cấp cao Việt Nam ở thủ đô Bắc Kinh được vì khó giữ được bí
mật, mà gặp ở Thành Đô.
Đây quả là một sự chuyển biến đột ngột của phía Trung Quốc. Trước đây
Trung Quốc nói không chỉ sau khi giải quyết xong vấn đề Campuchia mới
gặp cấp cao ta và mới bàn vấn đề bình thường hoá quan hệ. Năm ngày trước
– ngày 24.8.90 - Trung Quốc còn bác bỏ việc gặp cấp cao, nay lại mời ta
gặp cấp cao trong một thời hạn rất gấp và đồng ý cấp cao sẽ nói chuyện
về cả hai vấn đề Campuchia và vấn đề bình thường hoá quan hệ.
Thái độ “thiện chí” gấp gáp như vậy của Bắc Kinh không phải tự nhiên mà có. Nó có những nguyên nhân sâu xa và nhân tố bức bách.
Chú thích: Trong giai đoạn nầy, năm 1990, chiến trận Việt-Trung sắp sửa
kết thúc. TC đã chiếm khá nhiều đất cuả Việt Nam và đã buộc CSVN phải
chấp nhận lập lại cột mốc biên giới mới. Cũng xin nói rõ là cho đến năm
nầy 1990 TC vẫn chưa tháo gở bài mìn dọc theo biên giới Việt-Trung. TC
đã không thực hiện đúng như lời tuyên bố với thế giới là gở mìn hoàn
toàn, mà chỉ “seal” rào kín khu vực rồi để đó, nghiã là chỉ để bản “Khu
Vực Mìn Bẩy Cấm Vào”. Để sau nầy bắt CSVN phải chấp nhận khu vực mìn bẩy
nầy là lãnh thổ của TC. Cuộc họp cấp cao tại Thành Đô chỉ với mục đích
đó mà thôi.
Từ 17 đến 27.6.91 Đảng Cộng sản Việt Nam họp Đại hội lần thứ VII đưa lại
nhiều thay đổi quan trọng về nhân sự: Đỗ Mười thay Nguyễn Văn Linh làm
TBT; Lê Đức Anh nay nghiễm nhiên giữ vị trí thứ 2 trong Đảng, Uỷ viên
thường trực BCT kiêm bí thư trung ương phụ trách cả 3 khối quốc phòng –
an ninh – ngoại giao và lên chức Chủ tịch nước. Võ Văn Kiệt được giới
thiệu với Nhà nước cử làm Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng; Đào Duy Tùng
thường trực Ban bí thư. Bộ ba Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Đào Duy Tùng nắm bộ
phận thường trực của Bộ Chính trị và của Ban Bí thư. Đại tướng Võ Nguyên
Giáp bị gạt ra khỏi chức uỷ viên Trung ương. Còn Nguyễn Cơ Thạch bị bật
ra khỏi Bộ Chính trị và chuẩn bị thôi chức Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao...
(thực ra những thay đổi về nhân sự trong BCT đã được quyết định từ tháng
5 và Trung Quốc đã biết).
Nguyễn Cơ Thạch
Dư luận quốc tế xôn xao cho rằng Nguyễn Cơ Thạch là “vật tế thần” trong
việc Việt Nam bình thường hoá quan hệ với Trung Quốc. Tôi nghĩ rằng đó
mới chỉ là một cách nói đơn giản vì vấn đề không chỉ là bình thường hoá
quan hệ mà là phụ thuộc hoá quan hệ.
Chú thích: Đây
là lúc quê hương đang bước vào giai đoạn nguy kịch vì Lê Đức Anh đã,
đang và sẽ lũng đoạn đất nước theo chiều hướng dẩn cuả Trung cộng. Kết
cuộc là những phần đất và biển đã lọt vào tay Trung cộng một cách êm
thấm
Sau Đại hội VII, mọi vấn đề quan trọng về đối ngoại của Nhà nước đều do
Hồng Hà, bí thư TƯ, phụ trách đối ngoại, dưới sự chỉ đạo trực tiếp của
Lê Đức Anh và tất nhiên được sự tán thưởng của TBT Đỗ Mười, quyết định.
Những phần công việc xưa nay vốn do Bộ Ngoại giao đảm nhiệm nay đều do
Hồng Hà và Ban Đối ngoại chủ trì. Một thí dụ điển hình về vì ý đồ cá
nhân họ sẵn sàng bỏ qua danh dự và quốc thể: Ngày 5.8.91, tại cuộc họp
Hội đồng Bộ trưởng, Hồng Hà tuyên bố: ‘Từ nay trong quan hệ với Trung
Quốc các ngành cứ tập trung ở chỗ anh Trương Đức Duy (Đại sứ Trung
Quốc), không cần qua sứ quán Việt Nam ở Bắc Kinh’. Lê Đức Anh cho biết
khi ở Trung Quốc, Phó ban Đối ngoại Trung Quốc Chu Lương có đề nghị: vì
lý do kỹ thuật, quan hệ giữa hai Đảng xin làm qua Trương Đức Duy. Hôm
sau, Hồng Hà với tư cách Trưởng ban Đối ngoại tiếp Đại sứ Campuchia Ouch
Borith, đã thông báo: “Theo sự phân công của BCT Việt Nam, từ nay đồng
chí Lê Đức Anh và đồng chí Hồng Hà sẽ phụ trách việc thảo luận giải pháp
Campuchia và các vấn đề liên quan. Nếu lãnh đạo Campuchia muốn bàn các
vấn đề trên thì đề nghị quan hệ và thảo luận trực tiếp với 2 đồng chí
đó.
Ngày 9.7.91, vừa được bầu làm TBT, Đỗ Mười gặp đại sứ Trung Quốc Trương
Đức Duy tỏ ý muốn cử đặc phái viên đi Bắc Kinh để thông báo về Đại hội
VII và trao đổi về quan hệ giữa hai nước. Trước đó ít ngày–ngày 11.6.91 –
Bộ Ngoại Giao ta cũng đã gặp đại sứ Trung Quốc đề nghị mở lại đàm phán
cấp thứ trưởng ngoại giao hai nước. Ngày 17.7, Trung Quốc trả lời đồng ý
gặp cấp thứ trưởng ở Bắc Kinh từ 5.8 đến 10.8. Hai ngày sau, Trung Quốc
trả lời đồng ý việc ta cử đặc phái viên gặp lãnh đạo Trung Quốc, nhưng
lại sắp xếp cuộc gặp đặc phái viên Đảng trước cuộc gặp thứ trưởng ngoại
giao… Việc làm trên cho thấy một mặt Trung Quốc muốn gặp ta ở cả hai
cấp, mặt khác muốn dùng những thoả thuận với cấp đặc phái viên để ép ta
trong cuộc gặp cấp thứ trưởng ngoại giao. Để đề cao công việc này, phía
Trung Quốc đã đề nghị thay chữ “đặc phái viên” thành “đoàn Đại diện đặc
biệt của Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam” tuy Đoàn chỉ
có 2 thành viên là Lê Đức Anh và Hồng Hà. Hồng Hà lúc đó là bí thư TƯ,
phụ trách đối ngoại. Phụ tá đoàn là Trịnh Ngọc Thái, phó ban Đối ngoại
của Đảng. Tôi nhớ khi đó Bộ Ngoại giao có đề nghị có một thứ trưởng
ngoại giao là uỷ viên TƯ đi với đoàn để nắm tình hình vận dụng vào cuộc
đàm phán cấp thứ trưởng ngoại giao ngay sau đó, nhưng đề nghị không được
chấp nhận. Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc Đặng Nghiêm Hoành cũng không
được tham dự các hoạt động của đoàn, trong khi đại sứ Trung Quốc tại
Việt Nam, Trương Đức Duy lại có mặt trong mọi hoạt động chính thức của
đoàn tại Trung Quốc.
Thời điểm nầy Lê Đức Anh phe đảng và tình báo Trung cộng đã hoàn toàn thống trị đảng CSVN cho đến ngày hôm nay.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Nguồn: http://vietnamsaigon75.blogspot.com/2012/08/viet-cong-tham-sat-dan-lang-ba-chuc_23.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét