Phi công Liên Xô lộ chuyện hỏi cung tù binh Mỹ ở VN
Kiến Thức) - "Các tù binh Mỹ phải nói về trang bị
kỹ thuật không quân của mình, còn nhiệm vụ của tôi là cố xác định xem tù
binh có nói dối hay không..."
Năm 1999, nhà báo Nikolai Konovalov có
cuộc trò chuyện với ông Vladimir Khusainov, lúc đó là Tổng giám đốc
hãng hàng không Tatar, nguyên phi công không quân vận tải, phi công
công huân Liên Xô, thiếu tá quân dự bị về giai đoạn ở Việt Nam của mình.
Trong cuộc trò chuyện về giai đoạn ông
này thực hiện nhiệm vụ ở Việt Nam (lái chuyên cơ chở Chủ tịch Hồ Chí
Minh và các lãnh đạo nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa), ông này cũng
đã tiết lộ một vài chi tiết về việc tham gia hỏi cung tù binh phi công
Mỹ bị bắn rơi ở miền Bắc Việt Nam:
…Thưa ông, các ông đã không lần nào trực tiếp nhìn thấy kẻ địch, bởi vì toàn chạm trán nhau về đêm?
Trong
hoàn cảnh chiến đấu, trong thời gian các chuyến bay thì không, nhưng
trên mặt đất thì có chạm trán nhau. Có lần các bạn Việt Nam đã đề nghị
tôi có mặt khi hỏi cung tù binh phi công Mỹ. Các tù binh phải nói về
trang bị kỹ thuật không quân của mình, còn nhiệm vụ của tôi là cố xác
định xem tù binh có nói dối hay không.
Chúng tôi đến một trại tù binh lớn gần
Hà Nội mà tù binh Mỹ gọi đùa là “Hilton– Hà Nội”. Chính ở đó tôi đã
thấy những phi công Mỹ còn sống. Chúng tôi hỏi cung một thiếu tá và một
đại úy, hai chàng trai khỏe mạnh cắt trọc. Tù binh ở đó, mặc áo liền
quần tù nhân xọc xám - đen, có đến gần 1.000 - ngay khi đó, năm 1969,
người Mỹ đã bị tổn thất nặng về máy bay và các trại tù binh hàng ngày
nhận thêm các phi công may mắn nhảy dù thoát chết sau khi gặp phải tên
lửa phòng không.
Chỉ có trong phim Hollywood, mọi phi
công bị bắn rơi ngay lập tức được trực thăng đến cứu. Trên thực tế việc
nhanh chóng tìm ra người trong rừng rậm nhiệt đới và cứu anh ta hầu như
là việc tuyệt vọng. Phần lớn các phi công sống sót bị các đội quân tìm
kiếm và dân chúng bắt giữ, nhiều người đã chết trong đầm lầy hoặc bị rắn
độc và côn trùng cắn. Dẫu sao cùng phải công nhận nỗ lực của đối
phương, họ đã cố cứu người của mình. Có lần, thậm chí người Mỹ đã thử
dùng lực lượng đổ bộ lớn bằng trực thăng chở toàn bộ tù binh ở trại giam
Sơn Tây. Nhưng chiến dịch vô tiền khoáng hậu này đã thất bại, không tù
binh nào được giải thoát.
- Ông có nhớ cuộc hỏi cung đề cập đến gì không?
Nhớ chứ, tất nhiên. Trước hết người
Việt Nam quan tâm đến việc vì sao quân Mỹ thay đổi chiến thuật dùng máy
bay cường kích: chúng bắt đầu bay thấp, chứ không bay cao như trước.
Phi công trả lời có cơ sở là sau khi
tổ hợp tên lửa phòng không Liên Xô S-75 Dvina xuất hiện ở Bắc Việt Nam
thì độ cao không còn là biện pháp tự bảo vệ nữa, máy bay buộc phải hạ độ
cao để tránh không bị radar phòng không phát hiện càng lâu càng tốt.
Câu hỏi thứ hai cho phi công là nhiệt
độ cháy của bom napan. Vấn đề là, chất cháy mà quân Mỹ dùng trước đây
không đến nỗi “nóng” như loại đã cải tiến. Hỗn hợp hóa chất thả từ máy
bay những năm 1968-1969 làm “chiến thuật đốt sạch” đúng từ nghĩa đen,
bời vì lớp đất mầu mỡ trên mặt bị cháy sâu 20-40 cm, sau đó không cây gì
mọc lên được trong hàng chục năm. Những tên bị hỏi cung đã không thể
hoặc không muốn trả lời câu hỏi này. Cũng như chúng không trả lời câu
hỏi tiếp theo về đặc điểm sử dụng máy bay trinh sát không người lái.
Những máy bay loại này được người Mỹ
dùng nhiều để trinh sát và chỉ thị mục tiêu trên Vịnh Bắc Bộ, máy bay
ném bom B-52MT được trang bị chuyên dùng quần đảo rất lâu để hiệu chỉnh
các máy bay gián điệp điều khiển bằng vô tuyến điện. Tôi nghĩ là phi
công Mỹ có thể nói nhiều về vấn đề này, nhưng chúng đã im lặng. Điều này
chả có gì lạ - tôi mà, ví dụ, bị rơi vào hoàn cảnh đó thì cũng chả vội
để lộ bí mật quân sự. Hơn nữa, người Việt Nam không áp dụng các biện
pháp hỏi cung “cứng rắn”.
Đồng thời, tù binh được hỏi cả về việc
ở trại họ được đối xử ra sao, có gì kêu ca không. Tù binh tuyên bố họ
không có đòi hỏi gì. “Hilton Hà Nội” đúng không phải nơi giam giữ khắc
nghiệt: tù binh được nuôi dưỡng tử tế, họ chỉ đi làm theo nguyện vọng cá
nhân (việc là trồng cây). Chắc chắn đây là cách đối xử khá nhân đạo từ
phía người Việt Nam đối với những kẻ ném napan và chất độc hóa học xuống
xóm làng của họ.
- Có giả thiết rất phổ biến, là
các phi công tiêm kích Liên Xô, cũng như các ông, đến chỉ để làm giáo
viên, đã thực hiện không chỉ các chuyến bay huấn luyện, mà cả các chuyến
bay chiến đấu và thậm chí trong những lần đó đã bắn rơi máy bay địch.
Ông có biết gì về những trường hợp như vậy không?
Không ít lần tôi được nghe về các trận
đánh của các phi công Liên Xô với phi công Mỹ, nhưng những lần đụng độ
đó thường là do bắt buộc. Như tôi đã nói, F-4 Phantom có thể bất ngờ
xuất hiện ở bất cứ chỗ nào trên bầu trời Việt Nam. Đã có trường hợp, khi
bay huấn luyện cặp “giáo viên Liên Xô - học viên Việt Nam” nằm trong
khu vực máy bay Mỹ bay qua, còn bị F-4 Mỹ tấn công nữa. Nhưng theo như
tôi được biết, ý định sử dụng các phi công của chúng ta trong các trận
không chiến chưa bao giờ có. Chả lẽ ai đó trong họ tự ý bay “đi săn”,
điều đó thật khó có thể xảy ra.
- Ông có phần thưởng vì đã chiến đấu chứ?
Có, sau khi về nước tôi được thưởng
huân chương “Hữu nghị”. Còn ở Việt Nam, tự tay Chủ tịch Hồ Chí Minh đã
trao huân chương “Chiến công” hạng nhất, còn Thủ tướng Phạm Văn Đồng
trao huy chương “Vì tình đoàn kết chiến đấu chống chủ nghĩa đế quốc Mỹ”.
Còn một kỷ vật nữa, chiếc lược làm từ cánh máy bay F-4 Phantom bị bắn
rơi. Đây là chiếc máy bay thứ 3.300 bị phòng không bắn rơi, các tặng
phẩm “thưởng” được làm từ chiếc máy bay này.
- Sau ngần ấy năm, quan điểm của
ông về cuộc chiến tranh ở Việt Nam và sự tham gia của ông vào cuộc chiến
đó có gì thay đổi không?
Không. Bây giờ tôi vẫn cho rằng chúng
ta đã làm việc thiện chí, bảo vệ nhân dân trước các cuộc ném bom tàn bạo
của Mỹ và giúp đỡ đất nước bị chia cắt thống nhất lại. Sau năm 1975,
Việt Nam là đất nước thống nhất, và các công dân nước này tự mình quyết
định phát triển đất nước theo con đường nào và thân thiện với ai. Quân
Mỹ đã bị đánh đuổi, các quân nhân của chúng ta tự rút về ngay sau chiến
thắng. Với sự hỗ trợ từ Liên Xô và nhiều nước anh em xã hội chủ nghĩa,
Việt Nam trở thành đất nước độc lập thống nhất, nhân dân nước này thoát
khỏi các cuộc ném bom ác liệt của Mỹ, bom napan và chất độc hóa học.
Chúng ta đã làm đúng đắn tất cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét