Điếu Cày bị ép rời Việt Nam - nước cờ sai của Hoa Kỳ
Nguyễn Ngọc Già (Danlambao) - Ông Nguyễn Văn Hải - Blogger Điếu Cày ra đi trong khuất tất và vội vã vào tối 21/10/2014, trở thành một điều chưa có tiền lệ trong những tù nhân lương tâm từ trước tới nay.
Ngày 28/8/2014, trong cuộc gọi điện thoại về cho con trai - anh Nguyễn Trí Dũng - ông Hải nói rõ [1]: "...Tất cả các việc đấu tranh cho bố cũng là các việc đấu tranh cho nền tự do báo chí, tự do ngôn luận ở Việt Nam thôi, chứ không phải là của riêng cá nhân bố đâu...".
Cuộc đàm thoại hơn ba phút, ông Hải đã nhấn mạnh nhiều lần với con trai, toát lên tất cả, đó là: không có bất kỳ một sự tương nhượng và thỏa hiệp nào đối với nhà cầm quyền Việt Nam, bởi ông luôn khẳng định bản thân mình vô tội.
Từ lời nói nguyên văn cho thấy, dù chịu hành hạ tàn khốc hơn sáu năm qua cũng như từ bỏ cuộc sống an nhàn, không sờn lòng, blogger Điếu Cày ý thức rất rõ việc làm của ông không phải cho riêng bản thân.
Đài BBC cho biết [2] "...Khi được yêu cầu xác minh tin nói ông Hải đã bị “ép phải xuất cảnh” sau khi được trả tự do...", phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, bà Marie Harf trả lời “...Tôi sẽ xác minh lại với chính quyền Việt Nam về vấn đề này. Chúng tôi biết rằng ông đã quyết định sang Mỹ” sau khi ra tù...".
Trong khi đó, hình ảnh vào tối hôm 21/10/2014, người ta thấy [3] Tham tán chính trị của ĐSQ Hoa Kỳ tại Hà Nội - bà Jennifer Neidhart de Ortiz đã xuất hiện - tại sân bay Nội Bài - nổi bật với mái tóc vàng cắt ngắn cùng áo thun, áo veston khoác ngoài, nổi bật trên chiếc váy đỏ, đặc biệt trên cổ bà ta có một thẻ trải dài trước ngực, điều đó có nghĩa bà Tham tán đang trong tư cách thi hành công vụ. Bên cạnh bà Tham tán là một người đàn ông với veston - cà vạt và trên cổ cũng mang một tấm thẻ tương tự như bà Jennifer Neidhart de Ortis, cùng một chiếc túi khoác bên vai trái của ông ta.
Hai câu hỏi cần đặt ra cho người phát ngôn Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ:
1. Tại sao cần phải "xác minh lại" mà lại xác minh "với chính quyền Việt Nam" trong khi không "xác minh" ngay với bà Tham tán và người đàn ông kia?
2. Bà Marie Harf nhận tin từ đâu để biết "ông (Hải) đã quyết định sang Mỹ"?
Một nét văn hóa của chính giới Hoa Kỳ được biết nhiều: tôn trọng sự thật và luôn tránh nhập nhằng.
Ngày 19/10/2014, nghĩa là chỉ trước 2 hôm ông Hải bị ép buộc ra sân bay, trả lời phỏng vấn từ đài VOA, do phóng viên Trà Mi thực hiện, bà Dương Thị Tân cho biết [4]: "Ông ấy nói họ đã thỏa thuận với nhau. Họ đây là chính phủ của hai nước. Tôi cho rằng vai trò quyết định chuyện này thuộc về phía ông Hải không phải là lớn. Đây là cuộc mặc cả trao đổi giữa hai quốc gia. Nếu ra đi để phải nhận tội với họ, phải cam kết, phải xin xỏ họ để thả ra thì ông Hải không bao giờ làm. Ông nói rõ là không bao giờ, vì ông không có tội.”
Ngay trong đêm 21/10/2014, trả lời phóng viên Mặc Lâm [5] thuộc đài RFA, ngoài việc hoài nghi, bất ngờ, bất nhẫn và đầy bức xúc về cách nhà cầm quyền Việt Nam bắt tay với nhà cầm quyền Hoa Kỳ buộc blogger Điếu Cày ra đi mà không một lời từ biệt, cũng như lặp lại ý kiến đã trả lời phóng viên Trà Mi về "cuộc mặc cả" sinh mạng chính trị của ông Hải từ hai phía Mỹ - Việt, bà Dương Thị Tân cho biết thêm trong một tiếng cười nhẹ nhưng đầy chua chát: "...Còn mong muốn của bản thân tôi là để được đi ra nước ngoài thì nếu muốn tôi đã đi từ lâu lắm rồi. Thực sự, phía Hoa Kỳ họ đã đề xuất với tôi từ trước đấy rất là nhiều lần. Khi mà sự áp bức, sách nhiễu lên gia đình tôi, tôi và các con tôi ở đây quá sức khắc nghiệt thì họ có gợi ý có lẽ chúng tôi nên ra đi vì cuộc sống chúng tôi quá khó khăn như thế. Tôi không nghĩ là bỏ lại thân nhân mình ở trong chốn lao tù để đến một nơi có thể gọi là yên bình hơn được. Cho đến bây giờ thì suy nghĩ của tôi vẫn vậy thôi..."
Những động thái như trên đủ nói lên tình trạng ông Hải đã bị cưỡng ép qua Mỹ?
Nước cờ sai của Hoa Kỳ
Trang Dân Luận có hình ảnh và clip mới nhất [6] của Blogger Điếu Cày, vừa đặt chân đến Mỹ. Theo bản tin, ông Hải nói: "Tôi qua đây là để đấu tranh và tôi sẽ đấu tranh cho sự trở về của tôi, và không chỉ tôi mà tất cả chúng ta ở đây. Tôi không biết tại sao chính phủ VN muốn trục xuất tôi. Tất cả những gì tôi làm đều chỉ vì lợi ích của đất nước và người dân Việt Nam và vì sự toàn vẹn chủ quyền của đất nước".
Thật khó tìm được từ ngữ nào thỏa đáng hơn chữ "tống khứ" mà nước CHXHCNVN "dành cho" ông Hải, bởi "trục xuất" là một khái niệm chỉ dành cho người nước ngoài vi phạm pháp luật nước sở tại.
Không những thế, việc "tống khứ" ông Hải trở thành một việc làm vô tiền khoáng hậu, bởi nhà nước CHXHCNVN.
Cần khẳng định chắc chắn rằng: Không một quốc gia nào có quyền ép buộc người dân nước mình ra nước ngoài, dù là lý do tị nạn chính trị, nếu như người đó không tự nguyện.
Đó không chỉ là sai trái của nhà cầm quyền CSVN mà còn là sai lầm của nhà nước Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, bởi:
- Hoa Kỳ đồng lõa với nhà nước CHXHCNVN chà đạp "Công ước quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị" mà cả hai quốc gia này đều phê chuẩn, cam kết thực hiện nghiêm túc. Cụ thể hai bên đã vi phạm Điều 12 khoản 2: "Mọi người đều có quyền tự do rời khỏi bất kỳ nước nào, kể cả nước mình".
Như vậy, ông Nguyễn Văn Hải không hề "có quyền tự do" trong việc đến Mỹ. Nói cách khác, việc ông Hải bị "cưỡng bức xuất cảnh" đã tố cáo cả hai nhà nước Mỹ - Việt chà đạp vào khoản 2, điều 12 thượng dẫn.
- Song song đó, Hiến pháp Việt Nam 2014, ghi rõ tại Điều 17 khoản 2: "Công dân Việt Nam không thể bị trục xuất, giao nộp cho nhà nước khác".
Việc này càng khẳng định thêm trước toàn thế giới hình ảnh: giới cầm quyền VN chủ động dẫm lên khoản 2 điều 17 Hiến pháp nước CHXHCNVN và nhà cầm quyền Hoa Kỳ "noi gương" theo để... đạp tiếp vào nó.
Trong cuộc phỏng vấn đêm 21/10/2014, trước câu hỏi của nhà báo Trà My - VOA về ý kiến như thế nào trước sự ra đi của người bạn đời, khi Hoa Kỳ can thiệp theo lối mòn bấy lâu nay, bà Dương Thị Tân cho biết [7]: "Tốt cho cá nhân, nhưng không tốt cho phong trào chung. Thực tế mà nói cách ngoại giao con tin, cách mặc cả đổi chác bằng chính con dân của mình thì trên thế giới này không một quốc gia nào sử dụng chiêu bài này cả. Họ làm tổn hại đến quốc thể, một sự sỉ nhục quốc gia, khi mặc cả - đánh đổi những tù nhân lương tâm lấy những thứ họ cần".
Không những đấy là sự sỉ nhục quốc gia - quốc dân hai nước, qua đó, Hoa Kỳ còn cho thấy ngày càng sa đà vào việc tiếp tay cho CHXHCNVN vi phạm "Công ước quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị" và "Hiến pháp VN". Phía công quyền Mỹ đánh mất hình ảnh công bộc mẫn cán, hủy hoại tính chính đáng của những chính khách Hoa Kỳ đang hoạt động trên chính trường quốc tế.
Ngoài ra, nhà cầm quyền Hoa Kỳ tạo một tiền lệ rất xấu mang tính "xử hư" đối với nhà nước CHXHCNVN trong mối quan hệ ngoại giao đôi bên.
Từ hình ảnh "cứu vớt" lại bất chấp tự do tư tưởng và sự tự nguyện đến Mỹ của Điếu Cày (trong vai "người nhận ơn") vô hình chung, chính giới Hoa Kỳ đã đẩy Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam vào chân tường không lối thoát nào khác ngoài việc "lưu vong cưỡng bức". Một việc làm ngỡ "nhân đạo" nhưng đầy tính "bố thí". Đó không khác sự báng bổ vào Quyền Con Người của dân tộc Việt Nam.
Những người bạn sống hào hiệp, trượng nghĩa và biết tôn trọng lẫn nhau mới là những con người văn minh đáng kính trọng và đáng tri ân.
Rất tiếc, "người bạn" mà phía Hoa Kỳ lựa chọn trong trường hợp này là CHXHCNVN - một nhà nước, cho tới nay, chưa bao giờ do người dân Việt Nam tự do bầu lên một cách hợp pháp. "Người bạn" như thế không phải là "người đại diện" cho dân tộc Việt Nam. "Người bạn" như thế không thể và không nên là lựa chọn của nhà nước Hoa Thịnh Đốn.
Hình ảnh Hiến pháp nước CHXHCNVN cũng như "Công ước quốc tề về các Quyền Dân sự và Chính trị" bị chà đạp là điều mà người Việt Nam trong và ngoài nước cảm thấy hổ thẹn. Vô cùng đáng tiếc, khi Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ tiếp tay CSVN làm điều phi pháp và phi đạo lý đối với dân tộc Việt Nam.
Kết
Việc "tống khứ" của nhà nước CHXHCNVN và việc "tiếp nhận" của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ đối với ông Nguyễn Văn Hải - blogger Điếu Cày không chỉ làm hình ảnh quốc gia hùng cường nhất thế giới thêm yếu đuối mà còn - một lần nữa - khẳng định CHXHCNVN không phải là một nhà nước "của Nhân dân, do Nhân dân, vì Nhân dân".
Những người tuyên bố hùng hồn tại Điều 4 Hiến pháp: "ĐCSVN gắn bó mật thiết với Nhân dân, phục vụ Nhân dân, chịu sự giám sát của Nhân dân, chịu trách nhiệm trước Nhân dân về những quyết định của mình" - chính họ, không phải ai khác - "tống khứ" ông Nguyễn Văn Hải khỏi Quê Hương Việt Nam.
Người làm cho viên "Kim Cương" mang tên "Điếu Cày" càng tỏa sáng lấp lánh, chính là bà Dương Thị Tân. Người bạn đời của ông xứng danh tiết liệt trung trinh - khí phách và truyền thống cao đẹp của Phụ Nữ Việt Nam.
Nguyễn Văn Hải - Blogger Điếu Cày - Khúc Tráng Ca Việt Nam.
__________________________________
[1] danlambaovn.blogspot.com/2014/08/tu-nguc-toi-ieu-cay-keu-goi-lam-sinh.html(từ 2:08 đến 2:27)
Nận xét
ĐIẾU CÀY BỊ ÉP RỜI VIỆT NAM- NƯỚC CỜ SAI CỦA HOA KỲ
Trả lờiXóaĐó không chỉ là sai trái của nhà cầm quyền CSVN mà còn là sai lầm của nhà nước Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, bởi:
- Hoa Kỳ đồng lõa với nhà nước CHXHCNVN chà đạp "Công ước quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị" mà cả hai quốc gia này đều phê chuẩn, cam kết thực hiện nghiêm túc. Cụ thể hai bên đã vi phạm Điều 12 khoản 2: "Mọi người đều có quyền tự do rời khỏi bất kỳ nước nào, kể cả nước mình".
Như vậy, ông Nguyễn Văn Hải không hề "có quyền tự do" trong việc đến Mỹ. Nói cách khác, việc ông Hải bị "cưỡng bức xuất cảnh" đã tố cáo cả hai nhà nước Mỹ - Việt chà đạp vào khoản 2, điều 12 thượng dẫn.
- Song song đó, Hiến pháp Việt Nam 2014, ghi rõ tại Điều 17 khoản 2: "Công dân Việt Nam không thể bị trục xuất, giao nộp cho nhà nước khác".
Việc này càng khẳng định thêm trước toàn thế giới hình ảnh: giới cầm quyền VN chủ động dẫm lên khoản 2 điều 17 Hiến pháp nước CHXHCNVN và nhà cầm quyền Hoa Kỳ "noi gương" theo để... đạp tiếp vào nó.- Điếu Cày bị ép rời Việt Nam - nước cờ sai của Hoa Kỳ
Free Duck • một giờ trước
Cám ơn tác giả. Xin phép chia xẻ vài ý riêng của tôi, có thể còn đơn giản:
Theo tôi thấy thì nên đển chút thời gian suy nghỉ vài ngày (hay có thể hơn nửa) đên nhìn rỏ vấn đề hơn. Hiện nay thì:
1) Đổi chác tù nhân lương tâm để đoạt được ý mong muốn không phải là chuyện mới đối với đảng công sản Việt Nam. Họ đả làm việc này với nhửng quân nhân VNCH: thả ra khỏi tù cải tạo rồi chấp nhân chương trình HO, đổi lại thì cấm vận được gở. Hiện nay thì cấm vận vủ khi là điều chính; chương TPP vẩn chưa đi đến đâu. Vì vậy vấn đề gở cấm vận vủ khí là chính;
2) Gở cấm vận vủ khí cò thể làm cho TC ái ngại hơn, nên TC muốn "xoa diệu" liên hệ với VN. Từ đó mới có nhửng câu nói là TC xây cất ở đạo Chử Thập là để giử "an ninh biển"(không phải an ninh quan sự, mà an ninh dân sự (cứu ngư dân găp nạng bảo, thiếu nước uống vân vân). Nhửng câu nói này củng đồng tình với sự quan tâm của ASEAN (hợp tác an ninh biển). Vậy mới có chuyên quân đội 2 nước lập đường giây nóng để tránh TC hung hăng bề dưới bề trên không kiểm xoát được?
3) Nếu nhìn xa khi TC chấp nhận hợp tác an ninh biển thì rất có thể là họ dùng chiêu "cướp mặc áo cà sa", xây xong rồi thì "tình trạng nguyên vẹn" đả thay đổi, thì lúc nào họ cởi được "áo cà sa mặc áo lính" vào thì ai chặng được? Đây là chánh sách ngậm dấm của TC mà người dân VN đả thấy rỏ. Nghỉa là xoa diệu chỉ tạm thời. Tôi nghỉ ai củng biết đều này. Nhưng chúng ta đả biết binh pháp Tôn Tử là nghê thuật của Tàu, ngàn năm nay, phải cẩn thận nhận xét bước đi của họ.
4) Tôi nghỉ rằng "trục xuất" anh Hải là chỉ thị của Tàu.Nếu tôi nghỉ đúng thì TC đang sợ ảnh huởng của anh Hải (nếu được trả tự do mà còn ở trong nước) cho nên Đảng CSVN chọn chiêu "một cây tên bắn 2 con chim": a) thả anh Hải để làm vừa lòng Mỷ; b) trục xuất để làm vừa lòng TC. Khái niệm "ổn định" của họ có lẻ không khó hiểu. Người đau đớn nhất là Anh Hải và gia đình vì bị chia rẻ, không được đoàn tựu.
Nhân viên tòa đại sứ Mỷ nói là anh mong muốn đi Mỷ, có thể là lở lời, rất có thể phía chính quyền Việt Nam đả nói như vậy. Người này chỉ lập lại thôi. Trong nhửng trường hợp khúc mắt như vầy phải có người nhiều bản lảnh mới nắm đuọc tình hình.
Tôi nghỉ rằng, ta nên tịnh tâm lại rồi mới thấy sự việc thấu đáo hơn.
Hiên này thì để anh Hải yên nghỉ, bảo vệ sức khỏe và cứ từ từ bùng lặng thì nước ao sẻ trong.
Kính