Thứ Ba, 7 tháng 1, 2020
NỖI ĐAU CÒN ĐÓ!!!- hUỲNH mAI sT.8872
NỖI ĐAU CÒN ĐÓ!!!
Đăng bài thảo luận và sưu tầm Chất Độc Da Cam theo tham cứu của Wikipedia-Bách Khoa Toàn Thư trên Bl
18/01/2011 16:43 | 258 lượt xem
NỖI ĐAU CÒN ĐÓ!!!
Huỳnh-Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Qua bài TIẾNG VỌNG NGÀY XƯA,vừa đăng trên blog YuMe.Vn 16-1-2011 đã nói lên hoàn cảnh đau khổ của mợt thành phần đa dân tộc của đa sắc tộc Việc Nam vừa kết thúc chiến tranh năn 1975.Cứ tưởng hòa bình đến cho dân tộc,đem lại cuộc sống ấm no và hạnh phúc cho dân tộc Việt Nam.
Nhưng trớ trêu thay cho dân tộc ta gặp phải hậu quả chất độc Da Cam do chiến tranh Mỹ để lại làm cho cả một đại bộ phận dân tộc "Kháng chiến chống Mỹ cứu nước" bị phơi nhiễm chất độc Dioxin do quân đội Hoa Kỳ khai hoang để làm lộ diện các mật cứ"Kkháng chiến quân Việt Nam"...Con số người dân bị phơi nhiễm chất độc diệt cỏ khai hoang của Mỹ lên cao con số trên cả 4 triệu người.Người bị phơi nhiễm chất độc Da Cam được Chính Phủ Việt Nam giải quyết chưa xong gánh nạn nầy của chiến tranh sau ngày "Giải Phóng"Miền Nam,thì một đại đa số người dân Miền Nam theo chế độ "Tư hữu" lại bỏ nước ra đi lên đến trên hằng triệu người...! mà người ta không ai giải thích được.Nước Việt Nam đã thống nhất,hòa bình rồi! sao không chịu ở lại chung sông hòa bình!? lại ra đi nhiều như thế??? chắc họ cũng có lý do nội tại của họ.Cung như những con người ở lại phải chịu nhiều bệnh tật khó khăn sẽ không đủ điều kiện chửa trị!? hay nhiều lý do khác nửa mà mọi người không dám lạm bàn đến vì nhạy cảm chính trị!...trước đại dịch độc chất Da Cam đang hoành hành cả nước...
Phơi nhiễm chất độc Da Cam Dioxin là một đại dịch cho cả dân tộc,nó kéo dài lây nhiễm qua lòng đất bị ngấm sâu chất độc từ 80 cho đến 100 năm sau không bị phân hủy hay hết độc hại,..Nó chỉ bị phân hủy dưới nhiệt độ 350-400 độ c thì môi trường trông trọt cây trái mới trở lại bình thường.Riêng về bệnh tật con người mới là khủng khiếp nó làm suy kiệt cả một giống nòi dân tộc suy tàn nếu không sớm tìm cách tẩy rửa độc hại Dioxin...Chính Phủ Hoa Kỳ phải có trách nhiệm với dân tộc Việc Nam trong chiến tranh dù là kẻ gây chiến hay người bị gây chiến,đừng cho răng "Chất Da Cam là một thứ vũ khí đê tự vệ của quân đội Mỹ không có tính giết người...và được Quốc Tế LHQ không cấm đoán và cho phép mỹ sử dụng ở Vn một cách vô tội vạ không trách nhiệm...và cho rằng Hoa Kỳ chỉ rải thuốc khai hoang từ vĩ tuyến 17 trở vào Nam không ra miền Bắc vì muốn chống lại sự xăm nhập của Bộ Đội Bắt Việt nên họ không bồi thường chiến tranh cho Việt Nam và họ được miểm quyền bị khởi tố theo luật pháp Quốc Tế về Chiến Tranh.Vã lại chưa có nghiên cứu độc hại của Quốc Tế điều tra ...
Phía Hoa Kỳ còn đổ lỗi cho phía Liên Xô trong chiến tranh Việt Nam đã rãi 80.000 tấn hóa chất bột DDT là thuốc diệt trừ muỗi sốt rét cho vùng rừng núi của rặng núi Trường Sơn để diệt trừ bênh sốt rét cho Bộ Đội Miền Bắc xâm nhập Miền Nam Chất bột hóa học DDT độc hại nầy có chứa thành phần Dioxin không kém gì chất độc Da Cam của Mỹ đã bị Quốc Tế LHQ cấm xử dụng tại các nước Đông Âu và Bắc Âu là đồng minh cảu Liêng Bang Sô Viết Cộng Sản.Và sự tiếp trơ thuốc men trị bệnh của Trung Quốc cung cấp cho Bội Đội Miền Bắc có thứ thuốc" Hùng Tâm" kích thích bộ Đội hăng Say chiến Đấu,trong thuốc này có thành dộc chất làm biến dạng và ung thư cơ thể!?Và vì trong danh sách VN kiện Mỹ bồi thường chất độc DaCam có tới mấy triệu người Miềm Bắc và con cháu họ phơi nhiễm Da Cam phía bên kia vĩ tuyến mả ít thấy tên người Miềm Nam bị lây nhiễm nên phía Hoa kỳ lấy lý do không thấy ngưới Miền Nam mắc bệnh là không phải chất độc Da Cam của Mỹ gây nên...Và họ -người Mỹ-phủi tay vô trách nhiệm cho việc gây hại cho dân tộc Việt Nam..
Hoa Kỳ tắc trách và vô cảm,không tình người!...vô lương tâm với dân tộc Việt Nam.Họ chỉ giúp cho Chính Phủ Việt Nam vài triệu đô la để tẩy rửa chất độc hại Da Cam tại Đà Nẳng,Biên Hòa,Phù Cát và còn biết bao nhiêu đia điểm của 1/3 lãnh thổ Miền Nam này bị phơi nhiễm Dioxin và hằng trệu...triệu người chết vì chất độc và làm suy yếu cả một nguồn lực dân tọc thế hệ trẻ con Việt Nam bị quái thai dị tật thì ai gánh vác trách nhiệm mà Người Mỹ chỉ nói là họ chỉ làm"Nhân Đạo...!?"mà thôi!Nghe sao giống người thiếu văn minh!!!...
Cuộc chiến nầy,rồi ra...ai thắng,ai thua...!?Mỹ cho rằng Mỹ thắng lợi kinh tế với Trung Quốc...còn Việt Nam cho rằng thắng được đế quốc Mỹ...Thì lấy ai để mà thua đây!?-Vì trong ciến tranh phải có kẻ thắng người thua.?.Vậy có phải cả dân tộc việt Nam nầy là kẽ chiến bại!!!vi họ mang trong người độc chất Da Cam nên buồn tình bỏ nước ra đi...???
Những bài sưu khảo sau đây về chất độc Da Cam để thấy rỏ sự chiến bại của mình vì chất độc Da Cam,mà mình phải tự thắng lấy mình không nhờ vã một ai "Nước ngoài" giúp chúng ta dộc lập,chủ quyền và dân chủ hòa bình dân tộc Việt Nam.
Chất độc da cam
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Chiếc máy bay số hiệu UH-1D từ Đại đội không quân 336 đang rải chất diệt cỏ trong vùng rừng của châu thổ sông Mê Kông, 26/07/1969
Trong thời kỳ Chiến tranh Việt Nam, mục đích quân sự chính thức của CĐDC là làm rụng lá cây rừng để quân đội du kích Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam không còn nơi trốn tránh. CĐDC là một chất lỏng trong; tên của nó được lấy từ màu của những sọc được vẽ trên các thùng phuy dùng để vận chuyển nó. Quân đội Hoa Kỳ còn có một số mã danh khác để chỉ đến các chất được dùng trong thời kỳ này: "chất xanh" (Agent Blue, cacodylic acid), "chất trắng" (Agent White, hỗn hợp 4:1 của 2,4-D và picloram), "chất tím" (Agent Purple) và "chất hồng" (Agent Pink).
Đến năm 1971, CĐDC không còn được dùng để làm rụng lá nữa; 2,4-D vẫn còn được sử dụng để làm diệt cỏ. 2,4,5-T đã bị cấm dùng tại Hoa Kỳ và nhiều quốc gia khác.
MỤC LỤC[ẩn]
|
[SỬA]ẢNH HƯỞNG ĐẾN CON NGƯỜI
Xem thêm: Dioxin
Tuy nhiên, Giáo sư Alvin L. Young - chuyên gia dioxin nói rằng "Không có tác hại sinh thái nào được ghi nhận ở động thực vật mặc dù một lượng lớn chất diệt cỏ và dioxin đã được sử dụng", và rằng "thông tin này chưa được xem xét trong các lần đánh giá trước của Cơ quan Bảo vệ Môi trường Hoa Kỳ và Viện Y học thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia Hoa Kỳ". Tuy nhiên, giáo sư lưu ý rằng "các chất diệt cỏ đổ thẳng xuống đất và ngấm sâu trước khi thoái biến thì sẽ có tồn dư và vì vậy là một mối lo ngại."[1]. Còn theo Cựu Đại sứ Mỹ tại VN ông Michael Marine vẫn cho rằng mối liên hệ giữa sự phơi nhiễm dioxin và sức khoẻ con người vẫn chưa được chứng minh. Tuy nhiên ông đã công bố khoản tài trợ trị giá 400 nghìn USD để nghiên cứu ô nhiễm dioxin và tẩy độc tại sân bay Đà Nẵng[2].
[SỬA]CÁC VỤ KIỆN CỦA NẠN NHÂN CHẤT ĐỘC DA CAM
[sửa]Vụ kiện của cựu binh Mỹ tham gia Chiến tranh Việt Nam
Năm 1984, từ phiên tòa của quan tòa Jack Weinstein, 7 công ty hóa chất Mỹ đã bồi thường 180 triệu đô la cho các cựu chiến binh Mỹ nhưng bác bỏ trách nhiệm về tác hại của chất diệt cỏ mà họ đã cung cấp cho quân đội[3].[sửa]Vụ kiện cựu binh Úc
[sửa]Vụ kiện cựu binh Canada
[sửa]Vụ kiện cựu binh Hàn Quốc
Ngày 25 tháng 1 năm 2006, Toà án dân sự cấp cao Seoul đã ra phán quyết buộc hai công ty hoá chất Dow Chemical tại Midland, Michigan và Monsanto tại St. Louis, Missouri phải bồi thường 62 triệu USD phí chăm sóc sức khoẻ cho 6.800 người gồm các cựu binh Hàn Quốc từng tham chiến tại Việt Nam và gia đình của họ. Đây là lần đầu tiên một toà án ở Hàn Quốc ra phán quyết có lợi cho nạn nhân chất độc hoá học da cam[4][5].[sửa]Vụ kiện của các nạn nhân Việt Nam
Các nạn nhân tham gia kiện gồm có:
- Phan Thị Phi Phi
- Nguyễn Văn Quý
- Dương Quỳnh Hoa (đã mất tháng 2 năm 2006)
Chính phủ Hoa Kỳ, vốn có quyền miễn tố (sovereign immunity), không phải là một bị cáo trong đơn kiện. Tuy nhiên, vào năm 1984 cũng từ phiên tòa của vị quan tòa này, chính các công ty trên đã chi khoảng 180 triệu USD cho các gia đình người Mỹ là cựu chiến binh Việt Nam mặc dù không thừa nhận có hành động sai trái.
Hai mươi mục trong phán quyết của thẩm phán Jack Weinstein ngày 10 tháng 3 về vụ kiện của các nạn nhân chất độc da cam Việt Nam đối với các công ty hoá chất đã được phân tích của Mandrew Wells-Dang, đại diện Quỹ Hoà giải và Phát triển tiếng Anh (tiếng Việt phần 1, và tập 2).
Ngày 7 tháng 4 năm 2005 các nguyên đơn Việt Nam đã tiếp tục gửi đơn kháng cáo lên Tòa Phúc thẩm của Mỹ đòi lật lại quyết định của tòa sơ thẩm.
Tòa Phúc thẩm Khu vực 2 tại Manhattan bắt đầu xem xét lại vụ kiện vào tháng 6 năm 2006, ra phán quyết vào tháng 2 năm 2007 đồng ý với phán quyết của Tòa sơ thẩm.
[SỬA]CHÚ THÍCH
Hậu quả chất độc da cam tại Việt Nam
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Trong 10 năm, từ 1961 đến 1971, của Chiến tranh Việt Nam, quân đội Mỹ đã rải hơn 18,2 triệu gallon chất độc da cam với thành phần chứa dioxin xuống hơn 10% diện tích đất ở miền Nam Việt Nam, làm nhiễm độc và tàn phá hàng triệu hécta rừng và đất nông nghiệp. Nhiều người cho rằng ngoài tác hại cho môi trường, hóa chất này còn gây hậu quả trầm trọng cho tính mạng, sức khỏe của nhiều người Việt, thậm chí tới các thế hệ sinh ra sau chiến tranh.Hiện nay, ước tính có khoảng 4,8 triệu người Việt Nam bị nhiễm chất độc da cam/dioxin, sống tập trung tại các tỉnh dọc đường Trường Sơn và biên giới với Campuchia. Hàng trăm nghìn người trong số đó đã qua đời. Hàng triệu người và cả con cháu của họ đang phải sống trong bệnh tật, nghèo khó do di chứng của chất độc da cam[1].
Viện sĩ Viện Hàn lâm Y học Nga Xofronov Ghenrik Alexandrovich và Giáo sư Rumax Vladimia Xtepanovich, đồng Tổng Giám đốc Trung tâm Nhiệt đới Việt-Nga đã khẳng định rằng hậu quả về mặt y sinh học của chất độc da cam đối với con người và môi trường sinh thái là rất nghiêm trọng, vì điôxin là chất độc nhất mà loài người đã tổng hợp được. Qua kết quả nghiên cứu trong 18 năm của Trung tâm nhiệt đới Việt-Nga, các nhà khoa học kết luận rằng chất độc da cam đã gây ra hậu quả y học và sinh học lâu dài đối với sức khoẻ con người, không những đối với các cựu chiến binh Việt Nam đã từng tham gia chiến tranh, mà còn cả thế hệ thứ 2, thứ 3 là con em của những người đã bị phơi nhiễm. Thậm chí, cả những trẻ em sống trong vùng bị nhiễm chất độc hoá học cũng có biểu hiện bệnh lý. Chất da cam/điôxin đã có ảnh hưởng về di truyền sinh thái, đặc biệt gây ra tình trạng sảy thai, lưu thai hoặc có con bị dị tật bẩm sinh ở phụ nữ bị nhiễm đioxin. Cũng theo hai nhà khoa học Nga này, tác động lâu dài của chất độc da cam/điôxin không chỉ có 20 năm, mà có thể lên tới trên 100 năm. Số người bị ảnh hưởng của chất độc này cũng không chỉ dừng ở 4,8 triệu người mà có thể là hàng chục triệu người[2].
Theo Beatrice Eisman và Vivian Raineri[3], trong thập niên 1980, chỉ riêng tại bệnh viện Từ Dũ ở Thành phố Hồ Chí Minh trung bình mỗi ngày có một trẻ sơ sinh ra đời với dị tật bẩm sinh. Trong thập niên 1990, tỷ lệ này giảm xuống còn một ngày rưỡi có một trẻ. Cũng theo nguồn trên, một báo cáo của tạp chí American Journal of Public Health nói rằng mức độ đioxin trong sữa mẹ tại miền Nam Việt Nam cao gấp 50 lần ở miền Bắc, nơi không bị rải chất độc trong chiến tranh.
Bài này hoặc đoạn này đang được viết. Bạn có thể viết thêm cho bài này được hoàn thiện hơn. Xem phần trợ giúp để biết thêm về cách sửa đổi bài. |
[SỬA]THAM KHẢO
- ^ Bộ ngoại giao Việt Nam - Ủng hộ nạn nhân chất độc da cam/Đi-ô-xin
- ^ Thông tấn xã Việt Nam Chất độc da cam gây hậu quả lâu dài đối với Việt Nam
- ^ Beatrice Eisman, Vivian Raineri, Dioxin damage Scientists urge study of the effects of Agent Orange _ USVFA 4oct01, New Internationalist, tháng 5 năm 1996. Hoặc [1]
- Trang này được sửa đổi lần cuối lúc 06:07, ngày 20 tháng 9 năm 2010.
- Văn bản được phát hành theo Giấy phép Creative Commons Ghi công/Chia sẻ tương tự; có thể áp dụng điều khoản bổ sung. Xem Điều khoản Sử dụng để biết thêm chi tiết.
Wikipedia® là thương hiệu đã đăng ký của Wikimedia Foundation, Inc., một tổ chức phi lợi nhuận.
{Sưu tầm từ Wikimedia}
Thơ,
Rừng Lá Da Cam!
Huỳnh Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
Rừng lá chết tàn phai sắc thắm!
Trơ cành sao lá lại buồn rơi,
Đem thân trải thãm chân anh bước,
Xạc xào vàng thẳm lá Da Cam,
Nhịp bước quân hành anh có chết,
Đâu phải mùa thu lá thay màu,
Bên dòng suối thấy mình chết khát,
Nóng cháy thân cây lá buông cành,
Rơi mình tắm mát bên bờ suối,
Ngập tràn xác lá ngập hồn ai!
***
Buâng khuâng tôi nén từng diêm lửa,
Rực cháy Da Cam ánh lửa hồng,
Hóa hồn xác lá bốc cao khói,
Tỏa mù che khuất áng trăng rừng,
Rắn lủa Da Cam đầu khói bạc,
Đường mòn của Bác tận chân mây,
Ai đem chinh chiến vào Nam tiến,
Cho xác lá màu khóc tiển đưa,
Màu lửa đỏ Da Cam rực cháy
Cháy cả lòng thế hệ mai sau!!!
Huỳnh Mai St.8872
Dạ Lệ Huỳnh
{Đường mòn Hồ Chí Minh}
Biên giới Hạ Lào
Lời bình cho Da Cam{Dioxin}:
Nhửng ai còn bạo tàn ,còn nuôi dưởng chiến tranh lấn chiếm Miền Nam, chắc nơi lòng họ chứa đầy chất độc Da Cam,để làm cho Mỹ rải độc chất xuống quê hương mình.Và cả một thế hệ dân nước tôi bị bệnh tật dị hình,sống chết dở dang…!
Theo cơ quan quốc tế điều tra cho biết,nạn nhân chất độc da cam của VN``nay lên đến gầ 3,5 triệu người bị mắc bệnh do trự tiếp lây nhiễm,cùng với tẻ dị tật quái thai,tâm thần,thiểu não trí năng di truyền từ cha ông lây nhiễm sang thế hệ con cháu…
Người Mỹ phủi nhận trách nhiệm và không đền bù do kiện cáo với quốc hội Hoa Kỳ,vì cho đó là phương tiện,vũ khí tự vệ trong chiến tranh và không có chủ đích giết người nên không chịu đền bù chiến tranhcho việt nam.Và khi ký bang giao với Hoa kỳ 1995,VNCS đã đồng ý không đòi hỏi bồi thường diều khoản này.Mỹ chỉ viện trợ cho VNCS với tính cách nhân đạo mà thôi!!!
Ta hãy cùng vào xem bài đăng,”Sưu Tầm Chất độc Da Cam” cùng tác giả bài thơ trên.
Đăng bài thảo luận và sưu tầm Chất Độc Da Cam theo tham cứu của Wikipedia-Bách Khoa Toàn Thư trên Bl
Huỳnh-Mai St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Thứ Hai, 6 tháng 1, 2020
Việt Nam, không lý tưởng, chẳng quốc gia chỉ là nơi làm tiền
Việt Nam, không lý tưởng, chẳng quốc gia chỉ là nơi làm tiền
Võ Ngọc Ánh (Danlambao) - Quan chức nhà nước Việt Nam xem đất nước như cổ máy kiếm tiền, chỗ để cướp đoạt qua tham nhũng ngày càng phổ biến, số tiền ngày càng lớn, cách thức đa dạng hơn. Quốc nạn này đang tỷ lệ thuận với sự tồn tại của CNXH trên lãnh thổ Việt Nam.
Lý tưởng lầm lạc
Hắn gặp không ít người cố tình biện minh, thế hệ cộng sản đầu tiên là những người yêu nước, vì lý tưởng. Cán bộ, lãnh đạo không nhận, lấy của dân dù chỉ một đồng.
Điều này chưa hẳn đã đúng. Bởi sự cai trị của chủ nghĩa cộng sản được thiết lập bằng con đường chiến tranh. Sinh lực của xã hội, xác người chồng lên nhau chỉ để phục vụ cho chiến thắng của chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam.
Trong hơn 40 năm đầu áp đặt lý tưởng, xây dựng CNXH mọi thứ đều tem phiếu. Ngay cả khi có tiền cũng không mua được cái đang cần. Một xã hội không có thị trường, tất cả hàng hóa do nhà nước phân phối, ban phát.
Sở hữu cá nhân nếu có, chỉ đơn giản là chiếc xe đạp, cặp xách, sang hơn radio, cái đồng hồ xuất xứ từ các nước XHCN… Người dân không thể chọn nơi học hành, chữa bệnh… Mọi thứ do nhà nước định đoạt. Cả xã hội chỉ quan tâm đến có cái để ăn, đủ vải che thân, không bị đấu tố, chết ở đâu… trong ngộ nhận chân lý cách mạng, lầm lạc xây dựng XHCN. Cái thời từ cán bộ đến thứ dân đều đói, trừ cấp trung ương. Trong đất nước đói tham nhũng tuy có nhưng không nhiều,thiệt hại chưa lớn.
Tham nhũng như khí thế cách mạng
Tiếng súng tạm ngưng, cộng sản đã đưa cả nước vào đói, khổ với cách vận hành nền kinh tế sai lầm. Trước cái chết đói của cả nước buộc đảng cộng sản Việt Nam phải thay đổi. Chấp nhận hình thái kinh tế của hệ thống tư bản – mở cửa về kinh tế từ đại hội lần thứ VI của đảng này vào cuối năm 1986.
Điều mà trước đó bất kỳ cá nhân, tổ chức nào trong vòng kiểm soát của cộng sản áp dụng cách kinh doanh, sản xuất… theo lối tư bản đều bị buộc tội phản động, chống cách mạng, thực dân – đế quốc… phải trả giá bằng tù đày, cái chết, tài sản bị nhà nước cướp.
Sau mở cửa, đặc biệt khi bước vào thập kỷ 90 của thế kỷ trước tham nhũng bùng phát như khí thế cách mạng trước đó. Nó có mặt khắp nơi, trên tất cả các lĩnh vực, đang dạng về cách thức. Tham nhũng ngày càng nghiêm trọng, lộng hành mọi noi, từ ông trưởng thôn, khu phố đến trung ương, kể cả trong xóa đói, cứu trợ.
Quan chức đảng, chính quyền xem nhân dân, tài nguyên đất nước như cái kho không chủ để vơ vét. Họ tạo phe phái, câu kết với thương nhân cơ hội đề ra chính sách, nhân danh quy hoạch, dự án… để chiếm đoạt. Tạo ra một xã hội bất công, đẩy nhiều người vào con đường bần cùng với cảnh mất đất, mất nhà, những bản án đầy oan khiên… Hình thành nên tầng lớp dân oan có mặt tại tất cả các tỉnh thành. Luật pháp chỉ là công cụ bảo kê cho hệ thống cai trị, người có quyền, lắm của… Nó không vận hành đúng chức năng, đảm bảo sự công bằng, dân chủ của xã hội.
Cổ máy kiếm tiền của quan chức
Sự nhiệt thành cách mạng trong thế hệ đầu tiên của nhiều người là sự ngộ nhận về lý tưởng. Người dân bị lừa dối về tinh thần yêu nước để phục vụ cho mưu đồ cai trị của cộng sản. Đến cuối những năm 1980s đầu những năm 1990s, phong trào cộng sản và hệ thống XHCN trên thế giới sụp đổ do sự phản dân chủ, chống lại sự tiến bộ của nhân loại.
Tại Việt Nam đã có nhiều tiếng nói thức tỉnh lên tiếng cho sự cần thiết thay đổi về chính trị, đưa đất nước vào con đường dân chủ, tiến bộ. Đáng buồn thay, đảng cộng sản đã cô lập, giam lỏng, cầm tù họ… Trong khi đó lại đưa đất nước vào con đường lệ thuộc vào Trung Quốc.
Sau sự sụp đổ của hệ thống XHCN, ý thức hệ, cách quản lý phản tiến bộ, cản trở dân chủ, chống lại văn minh… những người cộng sản không hẳn không thấy. Tuy nhiên vì ích kỷ, cộng sản cha, cộng sản con, cộng sản cháu nhân danh truyền thống cách mạnh tìm mọi cách để duy trì quyền lực, trục lợi cho cá nhân, phe nhóm.
Cứ nhìn cách quan chức làm giàu, sắm đồ, cho con học hành, khám chữa bệnh… sẽ thấy niềm tin của họ đang đặt nơi đâu. Khi nhận ra lý tưởng cộng sản sai lầm, con đường XHCN chỉ là lừa dối, quan chức chỉ xem dân là đối tượng để họ cai trị, làm giàu trên sự đói nghèo của người dân, bán tháo tài nguyên làm đầy túi riêng.
Nếu thể chế XHCN tốt, cộng sản thực tâm chống tham nhũng thì gần nửa thế kỷ độc quyền cai trị, không cần đối phó với đảng đối lập tham nhũng ở Việt Nam phải chỉ còn là cá biệt chứ không tràn lan, nghiêm trọng, thách thức mọi định chế như hiện nay.
06.01.2019